Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 196: Niệm Niệm ... Tôi đếm ba lần. Khi em mở mắt ra, tôi liền biến mất.

Bắc Túy Thập Ngư

04/06/2021

Cố Ngôn Sanh nhìn bông hoa hướng dương trong tay Đường Sóc, trong mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp, trầm giọng nói: “Tôi sẽ đi nhìn em ấy một lát.”

Đường Sóc tiến lên đẩy Cố Ngôn Sanh ra, giơ tay đấm anh ta, hét lên " Chính anh lái xe đâm vào cậu ấy! Anh còn dám tới đây, đồ khốn nạn!"

Cố Ngôn Sanh không trốn tránh, nhỏ giọng nói: "Tôi biết đó là lỗi của tôi. Tôi sẽ giúp Niệm Niệm trả thù. Tôi sẽ xử lý tất cả những người đã làm tổn thương em ấy.

Tôi….

Tôi là người đã gây tổn hại cho em ấy nhiều nhất ...

Cố Ngôn Sanh vẫn không thể tha thứ cho chính mình, mặc dù lúc đó là Thẩm Lạc An đẩy người vào xe của anh.

Anh sẽ không bao giờ quên hình ảnh, không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình vì đã làm tổn thương Ôn Niệm Nam.

Trên ngực Cố Ngôn Sanh để lại một vết sẹo dài khi anh bị một con dao chém vào, anh ta chăm sóc suốt mấy ngày mà không hề băng bó hay bôi thuốc.

" Nếu muốn giải quyết thì đi đi, đừng đến bệnh viện quấy rầy Niệm Nam. Anh không phải là Cố tổng uy nghiêm sao? Sau khi anh đưa cả Thẩm Lạc An và Thẩm Thiên Hào vào tù, và anh sẽ đi xử lý Tần gia vì đã bắt cóc và làm tổn thương Niệm Nam!"

"Tôi sẽ… "

“Cuộc cạnh tranh chúng ta đã thống nhất ... Tôi bỏ cuộc."

Đường Sóc liếc nhìn Cố Ngôn Sanh thật sâu rồi mở cửa đi vào phòng.

Mộ Bắc Dật nhìn Cố Ngôn Sanh gục đầu xuống và tuyệt vọng, há miệng không biết nên nói gì.

" Tôi biết rằng anh ở bên Thẩm Lạc An là để lấy video. Tôi cũng biết rằng anh hiện đang tìm cách để đánh bại hoàn toàn nhà họ Tần, tôi có thể giúp anh. "

Cố Ngôn Sanh ngước mắt lên nhìn anh, nhàn nhạt nói:" Điều kiện của anh là gì? " "

“Không có điều kiện, tôi chỉ nhìn thấy những lo lắng từ anh. Anh đang đánh đổi tất cả những gì anh có cho người anh yêu. Tôi rất ngưỡng mộ anh "

Ánh mắt buồn lóe lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, anh nói: "Anh không phải cũng bỏ lại sau lưng danh tiếng công tử nhà họ Mộ sao, trở thành hacker gia nhập vào tập đoàn Khải Duyệt. Không phải cũng bởi vì anh có thể đến gần người anh yêu sao? "

Mộ Bắc Dật cười không nói, nhưng trong tiếng cười đầy chua xót.

Chu Nguyên Phong lái xe từ công ty về nhà, lên lầu nhìn ánh sáng yếu ớt từ trong phòng, mở cửa bước vào nhẹ nhàng.

“A Hiên .”Người đàn ông trên giường quấn băng quanh mắt cá chân, Đường Luân Hiên bị thương ở chân khi ngã xuống cầu thang.

Đường Luân Hiên ngước mắt lên nhìn Chu Nguyên Phong, nói: "Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh."

" AHiên ... Tôi biết tôi sai, tôi không cố ý nói dối anh.”

" Chu Nguyên Phong, anh xứng là người nhà họ Cố. Thủ đoạn rất lợi hại. Anh cũng đi lừa đảo người ta tương tự Cố Ngôn Sanh "

Chu Nguyên Phong ngồi xuống giường nắm tay Đường Luân Hiên, đắc tội nói:" Lúc đó cũng không rõ nguyên do em bị tai nạn, anh sợ đưa em về nước sẽ nguy hiểm nên không nói cho em biết, nhưng sau này ...Tôi không muốn phải rời xa em, nếu em khôi phục trí nhớ, em sẽ rời bỏ anh... "

Đường Luân Hiên rút tay ra, lạnh lùng nói:" Anh Chu, em ghét nhất người khác nói dối em. Anh lợi dụng sự mất trí nhớ của em, để lừa dối em, để được ở bên em. Nhưng lại để cho em phải chịu nỗi đau mất đi người thân, một mình nơi đất khách quê người. ”

Chu Nguyên Phong nhìn người cách đây không lâu sẽ nằm trong tay mình như một con mèo, vậy mà bây giờ lại thờ ơ gọi anh ta là anh Chu.

"A Hiên ... Đường Luân Hiên, anh yêu em, anh đã nói dối em rằng em là người yêu của anh, nhưng tình yêu anh dành cho em là thật."

"Đi đi."

"A Hiên... Anh không cố ý ...”

“ Đi đi! ”

Chu Nguyên Phong nhìn người trên giường thật sâu rồi rời khỏi phòng, trong mắt hiện lên vẻ chua xót.



Dù biết sẽ có ngày như vậy ... nhưng không ngờ lại đau đến như vậy ...

Sáng hôm sau, cũng khá muộn cửa phòng đã được mở ra.

Chu Nguyên Phong bước vào, tay chân cử động nhẹ nhàng bước lên giường ôm Đường Luân Hiên, anh đã quen ngủ với Đường Luân Hiên mỗi đêm, nhẹ nhàng hôn lên trán anh ta.

Thật lâu sau trong phòng không có động tĩnh gì, Đường Luân Hiên liền mở mắt ra trong bóng tối, trong mắt tràn đầy ánh sáng.

Nhìn thấy Chu Nguyên Phong đang ôm mình, anh ta đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt mệt mỏi, lẩm bẩm: “Ngủ ngon, Nguyên Phong.”

Những ngày gần đây, nhà họ Tần không chỉ thường xuyên xảy ra sai sót trong dự án của công ty, mà ngay cả tường rào bảo vệ thông tin cũng vậy. Hệ thống bí mật bị ai đó bẻ khóa cũng bị phá hủy, vô số tập tin và dữ liệu bị mất trong một đêm.

Tập đoàn Tần thị rất tất bật, Tần tổng tham ra rất nhiều cuộc họp và chúng khiến ông ta mất bình tĩnh, một số nhân viên thậm chí còn bắt đầu nói trước công chúng rằng tập đoàn Tần thị sắp phá sản."Tôi sẽ ra ngoài! Tôi sẽ kiểm tra xem ai đã làm việc đó! Kiểm tra đi!"

Có tiếng đập phá đồ đạc từ phòng làm việc, Tần Tề Bách đứng ở cửa chờ không đi vào.

Tần Tề Bách phát sốt sắc mặt không tốt lắm, nhưng không có ai bảo hắn uống thuốc.

Kể từ khi Tiêu Kỳ Hạo mất tích, anh không bao giờ đi dự tiệc cùng bạn bè và trở nên lầm lì hơn rất nhiều.

Mãi cho đến khi vô thức gọi tên Tiêu Kỳ Hạo một lần, anh mới nhận ra rằng mình đang yêu Tiêu Kỳ Hạo.

“Vào đi.” Tần Tề Bách nghe thấy tiếng cha mình liền bước vào.

Cha Tần ho khan một tiếng, tiếp tục xem thông tin trong tay, sắc bén nói: "Những thứ này! Cố Ngôn Sanh làm hết rồi! Không ngờ Mộ Bắc Dật sẽ giúp anh ta! Khụ khụ ... anh ta đã muốn phá hỏng rồi. Tần gia của ta! Ta sẽ không để cho hắn làm chuyện này! "

Tần Tề Bách nhìn thấy sự hận thù trong mắt cha, anh hỏi:" Cha, tại sao người lại ghét bỏ Cố gia như vậy? Cố gia mấy năm gần đây không có khiêu khích, tại sao người lại muốn tiếp tục gây rắc rối? "

" Bởi vì tôi ghét Lục Vân! Tôi ghét Cố gia của anh ta! Hồi đó , nếu không có sự lừa dối của Lục Vân, tôi đã không theo Cố ... khụ khụ khụ… ”

“ Cha! ”Tần Tề Bách bước tới, lo lắng đỡ lấy cha Tần.

"Tiểu Bách, có một lá thư chuyển nhượng cổ phần ở đây. Cậu đã ký rồi, cổ phần của tôi đã được chuyển cho cậu. Tương lai cậu sẽ là chủ tịch của tập đoàn Tần thị ...khụ khụ ..."

Tần Tề Bách kinh ngạc nói: "Cha? Cha muốn làm điều đó. Cái gì ... "

" A ... Con đi gặp Cố Ngôn Sanh , con sẽ thương lượng với anh ấy! "

Cố Ngôn Sanh đã không nghỉ ngơi nhiều kể từ khi rời bệnh viện, anh ở lại công ty và nghiên cứu cách để giải quyết Tần thị mỗi ngày.

Tần tổng nhận được cuộc gọi xong, anh ta đặt tài liệu trong tay xuống, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Tại Cố trang, một số người ngồi trong phòng khách và họ đang nói điều gì đó nghiêm túc.

Chu Nguyên Phong nói: " Tần gia muốn đàm phán với anh điều gì, anh đến chỗ họ để đàm phán. Anh không thể đi, nó có quá nguy hiểm không??."

"Tôi sẽ đi dù cho dù đó là nguy hiểm hay không, anh biết tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy. "

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn về hướng tầng hầm, nghiêm nghị nói:" Bác sĩ nói ... Mấy ngày nữa Niệm Niệm sẽ tỉnh lại. Tôi đã hứa với anh ta rằng sẽ lo liệu mọi thứ trước khi anh ta thức dậy. Vì vậy nhà họ Tần sẽ bị đánh bại. Đã đến lúc phải dọn sạch Thẩm Lạc An và Thẩm Thiên Hào. "

Cố Lâm gật đầu và nói: “Thẩm Lạc An bây giờ hơi rối loạn, và tinh thần của anh ta đã cơ bản là sụp đổ. "

Cố Ngôn Sanh nhìn Cố Lâm và nói một cách sắc bén:" Thẩm Lạc An và Thẩm Thiên Hào sống đã đủ lâu, hãy ném họ vào tù. Tôi muốn họ không thể sống sót trở ra, theo dõi và không để lại bằng chứng. “

“ Được rồi, tôi sẽ làm điều này . ”

“ Thông minh hơn, tôi muốn để cả hai người họ bị tra tấn trong tù và chết càng khó coi àng tốt! ”

Cố Ngôn Sanh xoa xoa thái dương, đôi mắt đầy máu đỏ và kiệt sức.

Niệm Niệm ... Tôi đã dọn dẹp mọi trở ngại cho em, và không ai có thể làm tổn thương em nữa.



Và tôi nên thực hiện lời hứa của mình.

Trong bệnh viện.

Cố Ngôn Sanh ôm trong tay một bông hoa hướng dương mở cửa phòng, nhìn Ôn Niệm Nam chậm rãi khôi phục, trong lòng tràn đầy áy náy ...

Cố Ngôn Sanh bước đến bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, ánh mắt đầy xót xa, anh lấy nó ra, trên tay anh cầm một bông hoa hướng dương.

“Niệm Niệm, trước đây em nói rằng em thích hoa hướng dương bởi vì chúng ở dưới ánh nắng mà anh thích, có thể nhìn thấy ánh sáng ấm áp.”

Nhưng cho tới bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao Ôn Niệm Nam lại thích hoa hướng dương.

Không có ai khác trong tầm mắt, khắp mọi nơi đều là hình ảnh của anh...

Khi ở bên anh, em là ánh mặt trời, khi không có anh, em cúi đầu không thấy ai ...

Đây là Ôn Niệm Nam trước đây ...

Cố Ngôn Sanh đặt bông hoa hướng dương vào tay Ôn Niệm Nam, giọng nói khẽ run: "Hóa ra ... Em đã từng coi anh là mặt trời của em... nhưng mặt trời của em lại kéo em vào bóng tối. Anh thật sự hối hận vì đã không trân trọng người anh yêu”

Và bây giờ Ôn Niệm Nam có thể tỏa sáng mà không cần mặt trời. Anh đã có ánh sáng của riêng mình.

Niệm Niệm, em đã trở lại với ánh sáng, và em xứng đáng với tất cả sự dịu dàng trên thế giới này ...

Cố Ngôn Sanh đưa tay lên tháo sợi dây chuyền trên cổ và lẩm bẩm: "Hồi đó ... tôi đã rứt nó ra khỏi người của em. Đáng lẽ tôi phải trả lại cho em từ lâu, nhưng tôi vẫn không muốn ... "

Nhưng không ngờ rằng sợi dây chuyền lại bị Thẩm Lạc An dùng hết lần này đến lần khác để lừa hắn và làm hắn bị thương.

"Lần này ... đáng lẽ tôi phải làm em..."

Cố Ngôn Sanh đeo sợi dây chuyền vào cổ Ôn Niệm Nam, vuốt ve bàn tay đang run rẩy của cậu rồi cúi đầu hôn cậu, nước mắt rơi xuống chóp mũi trên mặt Ôn Niệm Nam.

Hai mắt Cố Ngôn Sanh đỏ hoe trông rất đáng sợ, nghẹn ngào nói: "Niệm Niệm ... Hãy chơi một trò chơi đi. Tôi đếm ba lần. Khi em mở mắt ra, tôi liền biến mất."

"Này, anh có xem tin tức tối hôm qua tòa nhà trụ sở tập đoàn Tần thị bất ngờ bốc cháy "

“Tôi thấy, nhiều xe cứu hỏa và xe cứu thương đã đi rồi, xem ra ngọn lửa khá lớn. "

Ôn Niệm Nam giơ tay và xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, đột nhiên chạm vào một cái gì đó và nhìn xuống kinh ngạc nhìn sợi dây chuyền trên cổ.

"Tại sao ... sợi dây chuyền lại ở đây ..."

Lồng ngực Ôn Niệm Nam hoảng hốt, giống như sắp xảy ra chuyện, hắn cảm thấy dường như đã bỏ qua chuyện gì đó nhưng lại không nhớ ra được.

Và có một bông hoa hướng dương hơi héo bên cạnh giường của anh ...

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer: Tất cả tin tức và ảnh của Cố tra tra đều biến mất, Niệm Niệm tập luyện phục hồi chức năng, Đường Sóc và cha Ôn đã bịa ra một lời nói dối hoàn hảo.Tiêu Kỳ Hạo hợp tác để theo đuổi người yêu.

Niệm Niệm bị thương và thức tỉnh một lần nữa!

Tại sao Cố tra tra lại cứu kẻ thù của mình trong đám cháy?

Tai nạn ô tô không gây mất trí nhớ cho WE, nhưng do mới tỉnh dậy khả năng tư duy của não bộ chưa phục hồi, ký ức về vụ tai nạn hơi mơ hồ, sẽ sớm có một ngày tốt hơn.

Tần tổng và bố của Cố Ngôn Sanh đã biết nhau từ khi còn nhỏ, và sau này Lục Vân xuất hiện…

Tại sao Cố tra tra lại xóa tất cả tin tức liên quan đến anh ta?

Trong một mối quan hệ, nếu một trong hai người sẽ chỉ mang lại cho bạn nỗi đau, nhưng bạn yêu người ấy rất nhiều, bạn sẽ làm gì nếu người ấy chọn bạn?______

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook