Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Chương 51: Về nhà ngay lập tức
Bắc Túy Thập Ngư
28/01/2021
Tối qua Ôn Niệm Nam đã gọi điện đặt hẹn với bác sĩ Lý, hôm nay cậu lái xe tới bệnh viện lần nữa, bác sĩ Lý từ sớm đã đứng chờ ở cửa.
“Niệm Nam, gần đây cháu thấy thế nào? Có việc gì đều có thể nói ra với chú.”
Bác sĩ Lý dịu dàng nhìn Ôn Niệm Nam ngồi ở sofa phía đối diện, sắc mặt so với ngày hôm qua thì có vẻ tốt hơn nhiều, xem ra dưỡng ở bệnh viện không thể bằng người nhà chăm sóc, dù sao bên cạnh có người thân cũng cổ vũ tinh thần cho bệnh nhân.
Ôn Niệm Nam vẫn cúi đầu không nói, lúc lâu sau mới mở miệng: “Cháu… chứng mất ngủ của cháu ngày càng nặng, trong đầu cứ suy nghĩ lung tung không ngủ được, mặc dù cháu biết không nên đọc mấy lời bình luận trêи mạng, cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng, nhưng lại không thể kiềm chế…”
“Niệm Nam, cháu không cần phải quan tâm tới ánh mắt của người khác, trêи mạng kiểu người nào cũng có, họ chỉ thích hóng chuyện xem náo nhiệt, thân phận của cậu ta đặc biệt sẽ không ai dám nhiều lời, tất nhiên sẽ dồn sự chú ý sang cháu.”
“Anh ấy không gỡ bỏ video ngay, muốn dùng dư luận để thoát khỏi cháu, cháu phải làm gì đây? Cháu cảm thấy không thể chịu đựng được bao lâu nữa.”
Vừa nhắc tới Cố Ngôn Sinh, nước mắt Ôn Niệm Nam không kìm nén được chảy ra, cứ thế rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Thân thể người ngồi trêи sofa lại bắt đầu run rẩy kịch liệt, bác sĩ Lý vội vã đứng dậy rót một cốc nước đưa tới, lo lắng nhìn cậu.
Lúc vừa mới kết hôn, mỗi lần Ôn Niệm Nam tới gặp ông đều mang theo nụ cười ấm áp, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, hỏi tới Cố Ngôn Sinh sẽ luôn thẹn thùng mà nói không ngừng. Vậy mà không biết từ khi nào, dần dần, nụ cười trêи mặt cậu càng ngày càng ít, bệnh cũng ngày càng không ổn định.
“Niệm Nam, cháu phải nghe theo trái tim mình, lựa chọn trái với ý muốn sẽ chỉ khiến cháu thêm khổ sở, cháu không hề kém cỏi hơn những người khác, tại sao cứ tự ti như vậy? Nếu cháu không muốn từ bỏ, vậy phải để cậu ta thấy được cháu không giống như lời người khác nói.”
Ôn Niệm Nam ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu đầy nước mắt, trong mắt hơi ngạc nhiên nhìn bác sĩ Lý. Những lời này ngày trước mẹ và chú Từ cũng từng nói với cậu, chỉ cần cậu ở cạnh hắn, từ từ hắn sẽ phát hiện ra điểm tốt của cậu. Nhưng nếu cậu cứ tiếp tục lùi lại, sẽ càng ngày càng đẩy Cố Ngôn Sinh ra xa hơn, cậu không thua kém Thẩm Lạc An, cậu không muốn chịu thua, không muốn cứ như vậy mà từ bỏ người mình yêu thương bấy lâu.
Cho dù phải đầu rơi máu chảy, Ôn Niệm Nam cũng sẽ thử một lần, cậu không còn cái gì để mất, cậu chỉ còn Cố Ngôn Sinh…
Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, Ôn Niệm Nam lấy di động ra, thấy người gọi đến là ai liền sững sờ một lát, bàn tay siết chặt điện thoại, là Cố Ngôn Sinh gọi tới…
Bác sĩ Lý thấy cậu cầm điện thoại chần chừ nhìn, mãi không nghe, hỏi: “Sao vậy Niệm Nam? Là ai gọi tới?”
“Là… là Ngôn Sinh.”
Mặc dù trong điện thoại của cậu luôn lưu số của Cố Ngôn Sinh, có điều xưa nay hắn chưa từng chủ động gọi tới, bất ngờ thế này dọa sợ Ôn Niệm Nam, cậu vội lau đi nước mắt trêи mặt, dè dặt ấn nút tiếp nhận.
“A lô, Ngôn Sinh.”
Tiếng gào giận dữ của Cố Ngôn Sinh xuyên thẳng tới ngay khi điện thoại được kết nối.
“Ôn Niệm Nam! Cậu đang ở đâu? Con mẹ nó cậu cút về đây cho tôi, về xem cậu vừa làm ra cái chuyện đẹp mặt gì! Tôi thật sự đã đánh giá cậu quá thấp rồi, không ngờ cậu còn có cái bản lĩnh này!”
“Sao vậy? Em… không hiểu anh vừa nói gì.” Nghe tiếng rống giận trong điện thoại, Ôn Niệm Nam cũng không biết phải làm sao, cậu không rõ mình lại làm sai chuyện gì.
“Cậu lăn ngay về đây cho tôi! Đừng để tôi phải nói đến lần thứ hai!” Nói xong hắn lập tức dập máy.
“Niệm Nam, gần đây cháu thấy thế nào? Có việc gì đều có thể nói ra với chú.”
Bác sĩ Lý dịu dàng nhìn Ôn Niệm Nam ngồi ở sofa phía đối diện, sắc mặt so với ngày hôm qua thì có vẻ tốt hơn nhiều, xem ra dưỡng ở bệnh viện không thể bằng người nhà chăm sóc, dù sao bên cạnh có người thân cũng cổ vũ tinh thần cho bệnh nhân.
Ôn Niệm Nam vẫn cúi đầu không nói, lúc lâu sau mới mở miệng: “Cháu… chứng mất ngủ của cháu ngày càng nặng, trong đầu cứ suy nghĩ lung tung không ngủ được, mặc dù cháu biết không nên đọc mấy lời bình luận trêи mạng, cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng, nhưng lại không thể kiềm chế…”
“Niệm Nam, cháu không cần phải quan tâm tới ánh mắt của người khác, trêи mạng kiểu người nào cũng có, họ chỉ thích hóng chuyện xem náo nhiệt, thân phận của cậu ta đặc biệt sẽ không ai dám nhiều lời, tất nhiên sẽ dồn sự chú ý sang cháu.”
“Anh ấy không gỡ bỏ video ngay, muốn dùng dư luận để thoát khỏi cháu, cháu phải làm gì đây? Cháu cảm thấy không thể chịu đựng được bao lâu nữa.”
Vừa nhắc tới Cố Ngôn Sinh, nước mắt Ôn Niệm Nam không kìm nén được chảy ra, cứ thế rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Thân thể người ngồi trêи sofa lại bắt đầu run rẩy kịch liệt, bác sĩ Lý vội vã đứng dậy rót một cốc nước đưa tới, lo lắng nhìn cậu.
Lúc vừa mới kết hôn, mỗi lần Ôn Niệm Nam tới gặp ông đều mang theo nụ cười ấm áp, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, hỏi tới Cố Ngôn Sinh sẽ luôn thẹn thùng mà nói không ngừng. Vậy mà không biết từ khi nào, dần dần, nụ cười trêи mặt cậu càng ngày càng ít, bệnh cũng ngày càng không ổn định.
“Niệm Nam, cháu phải nghe theo trái tim mình, lựa chọn trái với ý muốn sẽ chỉ khiến cháu thêm khổ sở, cháu không hề kém cỏi hơn những người khác, tại sao cứ tự ti như vậy? Nếu cháu không muốn từ bỏ, vậy phải để cậu ta thấy được cháu không giống như lời người khác nói.”
Ôn Niệm Nam ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu đầy nước mắt, trong mắt hơi ngạc nhiên nhìn bác sĩ Lý. Những lời này ngày trước mẹ và chú Từ cũng từng nói với cậu, chỉ cần cậu ở cạnh hắn, từ từ hắn sẽ phát hiện ra điểm tốt của cậu. Nhưng nếu cậu cứ tiếp tục lùi lại, sẽ càng ngày càng đẩy Cố Ngôn Sinh ra xa hơn, cậu không thua kém Thẩm Lạc An, cậu không muốn chịu thua, không muốn cứ như vậy mà từ bỏ người mình yêu thương bấy lâu.
Cho dù phải đầu rơi máu chảy, Ôn Niệm Nam cũng sẽ thử một lần, cậu không còn cái gì để mất, cậu chỉ còn Cố Ngôn Sinh…
Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, Ôn Niệm Nam lấy di động ra, thấy người gọi đến là ai liền sững sờ một lát, bàn tay siết chặt điện thoại, là Cố Ngôn Sinh gọi tới…
Bác sĩ Lý thấy cậu cầm điện thoại chần chừ nhìn, mãi không nghe, hỏi: “Sao vậy Niệm Nam? Là ai gọi tới?”
“Là… là Ngôn Sinh.”
Mặc dù trong điện thoại của cậu luôn lưu số của Cố Ngôn Sinh, có điều xưa nay hắn chưa từng chủ động gọi tới, bất ngờ thế này dọa sợ Ôn Niệm Nam, cậu vội lau đi nước mắt trêи mặt, dè dặt ấn nút tiếp nhận.
“A lô, Ngôn Sinh.”
Tiếng gào giận dữ của Cố Ngôn Sinh xuyên thẳng tới ngay khi điện thoại được kết nối.
“Ôn Niệm Nam! Cậu đang ở đâu? Con mẹ nó cậu cút về đây cho tôi, về xem cậu vừa làm ra cái chuyện đẹp mặt gì! Tôi thật sự đã đánh giá cậu quá thấp rồi, không ngờ cậu còn có cái bản lĩnh này!”
“Sao vậy? Em… không hiểu anh vừa nói gì.” Nghe tiếng rống giận trong điện thoại, Ôn Niệm Nam cũng không biết phải làm sao, cậu không rõ mình lại làm sai chuyện gì.
“Cậu lăn ngay về đây cho tôi! Đừng để tôi phải nói đến lần thứ hai!” Nói xong hắn lập tức dập máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.