Anh Ấy Không Giống Như Tôi Nghĩ

Chương 20: [ Ủng hộ. ]

Mặc Tiền Đào Hoa

21/02/2024

"Nào! Hãy ghé lại nhìn thử ạ!"

Giang Kỳ mỉm cười quảng bá món bánh tôm mới ra lò của mình trước cửa nhà hàng: "Khách hàng vào dùng bữa có thể nếm thử miễn phí ạ!"

Bất tri bất giác đã qua giờ ăn trưa nhưng trong trung tâm thương mại vẫn còn rất nhiều người. Có những người chưa ăn trưa vì đang đi dạo tìm kiếm nhà hàng thích hợp ở tầng sáu, họ đã nhìn thấy nhà hàng cao cấp "Vụ Nguyệt" này và cả quầy đồ ăn vặt trước cửa nhà hàng.

Sau khi bước ra khỏi thang cuốn, toàn bộ tầng sáu đều là nhà hàng, trong không khí tràn ngập mùi lẩu, thịt nướng,... nhưng dù vậy thì quầy đồ ăn vặt và thanh niên trong bộ đồ đầu bếp với chiếc mũ đầu bếp trắng đang đứng đó vẫn rất hấp dẫn ánh mắt của người qua đường.

Có người đi qua hỏi nhỏ cậu thanh niên: "Chỉ mua một cái bánh tôm ăn thử được không?"

Thật ra bọn họ đã nghe về nhà hàng "Vụ Nguyệt" này rồi và không có ấn tượng tốt về nó.

Đầu tiên, nhà hàng này rất cao cấp.

Thứ hai, lúc có cuộc bình chọn "Top 10 Ánh Nắng Nhà Bếp" thì nhà hàng này đã hơi nổi lên được một khoảng thời gian, có không ít người nổi tiếng trên mạng đến đây ăn thử.

Nhưng đa số mọi người đã đánh giá rằng có tiếng mà không có miếng, thái độ phục vụ cũng chẳng ra gì, dần dần không ai muốn đến nữa.

"Được chứ." Giang Kỳ cười nói: "Nhưng mà hôm nay có chương trình giảm 50% toàn bộ menu, dùng bữa trong nhà hàng có thể ăn thử miễn phí đó!"

Rất nhanh đã có mấy nhóm người đứng trước mặt Giang Kỳ.

Nghe nói trong tiệm đang có chương trình lại còn miễn phí đồ ăn vặt, mấy cô gái đã ngo ngoe.

Không có lý do gì khác ngoài việc Giang Kỳ quá đẹp trai, mà bánh tôm mới chiên trong nồi trước mặt cậu cũng có vẻ rất ngon.

Bánh tôm là món ăn vặt phổ biến nhất gần các khu đại học, có nhiều người sợ bẩn hoặc sợ béo mà không dám mua ngoài đường.

Nhưng của Giang Kỳ thì khác, cậu bày biện bếp rất sạch sẽ, mang bao tay xuyên suốt quá trình nấu nướng, sẽ không có chuyện một tay thu tiền một tay bốc đồ ăn. Hơn nữa trên bánh tôm còn được rắc hành lá và mè trắng thật ngon miệng, sau khi bánh được rưới nước sốt lên thì tỏa hương thơm ngào ngạt, khiến cho người nhìn chảy nước miếng.

"Cho tôi một cái nếm thử trước đã." Một cô gái nói. Truyện Xuyên Không

"Không thành vấn đề!"Giang Kỳ dùng cái kẹp để kẹp một cái bánh tôm, bỏ vào túi giấy đã chuẩn bị sẵn, nói: "Nếu cô cảm thấy ăn ngon thì hãy cân nhắc dùng bữa ở nhà hàng nhé."

Cô gái nghe vậy thì dừng động tác thanh toán trên di động, cô cắn một miếng bánh tôm trong tay.

"Ngon ghê..." Cô lén xoay người nói với bạn mình.

Bạn cô đi tới, cũng cắn một miếng.

"Khác với mấy loại mua bên ngoài, có mùi của mè..."

Hai người nhìn nhau, quyết định đi vào nhà hàng dùng bữa.

Giang Kỳ vội nói với phòng bếp: "Hai khách hàng!"

Sự nhiệt tình của cậu lây qua phục vụ của nhà hàng, họ tích cực tiếp đón khách hàng hơn.

Vừa nãy Giang Kỳ đã thay đổi thực đơn trong cửa hàng, một số bán thành phẩm đã bị gạch bỏ, chỉ để lại hải sản ướp lạnh và mấy món mới nấu. Quản lý cửa hàng nhắc nhở Giang Kỳ rằng làm vậy thì có thể sẽ bị lỗ vốn, vì đồ mới nấu sẽ rất đắt, mà nhà hàng lại giảm giá 50%, có thể buổi chiều hôm nay sẽ là vô ích.



Giang Kỳ bày tỏ không sao, tiếp theo cậu chuẩn bị chọn mấy chi nhánh để làm nhà hàng bình dân, chỉ có gần gũi với người dân mới có thể nâng cao doanh số bán hàng. Cậu nhắc nhở quản lý cửa hàng rằng nếu có thời gian thì tốt nhất là khiếnkhách hàng theo dõi tài khoản Wechat công khai của họ để tiện thông báo tin tức tiếp theo.

Rất nhanh không khí bên trong của nhà hàng đã trở nên sôi nổi.

Tuy rằng so sánh với những nhà hàng bên cạnh thì bên của Giang Kỳ vẫn có vẻ hơi quạnh quẽ, nhưng ít nhất thì trước quầy ăn vặt của cậu đã có một hàng người.

"Mọi người có thể nếm thử trước nha!" Giang Kỳ cười nói: "Nếu cảm thấy ăn ngon thì vào cửa hàng ăn, cảm thấy không ngon không muốn trả tiền cũng được!"

"Trai đẹp ơi!" Một cậu trai trông như sinh viên đại học nói đùa: "Nhà hàng của anh cao cấp quá, tụi tui không ăn nổi đâu!"

"Vậy cậu theo dõi tài khoản chính thức của chúng tôi đi." Giang Kỳ ra hiệu cho phục vụ đứng bên cạnh lấy ra mã QR: "Đúng lúc có một số chi nhánh sẽ sửa thực đơn và giới thiệu những món ăn gần gũi với người tiêu dùng hơn, giá cả hợp lý hơn, tới lúc đó mọi người có thể chú ý một chút nha!"

Thái độ của Giang Kỳ rất thân thiện, có mấy người lập tức đi quét mã QR.

Vì bên này náo nhiệt nên hàng người mua bánh tôm dần dần nhiều lên, mọi người đứng ở cửa nhận xét bánh tôm của Giang Kỳ vừa ngon vừa đặc biệt.

"Vỏ xốp giòn này?"

"Đúng vậy, tôi chưa bao giờ ăn loại như này cả, lúc cắn vào thế mà lại có nước chảy ra?"

"Tôm cũng rất tươi, đều là còn nguyên con, không giống bên ngoài toàn dùng tôm ươn với tôm nhỏ..."

Giang Kỳ bận cả một buổi trưa, mãi đến khi dùng hết nguyên liệu, bán hết bánh tôm rồi mới nói với những người đang xếp hàng còn chưa từ bỏ ý định mà xếp hàng: "Ngại quá, bán xong rồi, lần sau lại đến nhé."

Mấy người tới sau không cam lòng, hỏi: "Lần sau là khi nào? Hay là trai đẹp tới làng đại học của chúng tôi bán đi, sau này ngày nào tôi cũng ghé!"

Giang Kỳ cười, xua tay: "Theo dõi tài khoản chính thức nhé, sau này tôi sẽ cân nhắc thêm món này vào thực đơn mới của tiệm."

Tiễn người khách cuối cùng đi, Giang Kỳ mệt mỏi ngồi xuống ghế ở quầy lễ tân, cậu mở một chai nước khoáng uống một ngụm lớn.

"Chủ tịch Giang." Quản lý cửa hàng đưa bảng danh sách thống kê doanh số bán hàng chiều nay cho Giang Kỳ: "Số liệu thống kê đều ở đây cả, cũng đã hỏi ý kiến của khách hàng, chủ yếu là do đồ ăn đắt quá không ăn nổi. Nguyên văn đại khái là 'Nếu không giảm giá thì có thể sẽ không tới, giảm giá rồi vẫn đắt, tốt nhất là làm rẻ hơn một chút'."

Giang Kỳ nhìn số liệu: "Những người đi dạo phố vào tầm giờ chiều này đều là người trẻ tuổi, mức chi tiêu ít. Bọn họ còn nói 'Hy vọng có thể rẻ hơn chút' cũng phản ánh rằng đồ ăn không làm cho bọn họ cảm thấy xứng với giá tiền, cần phải cải thiện nữa."

"Mấy ngày tiếp theo ông cứ tiếp tục quảng bá trên tài khoản của nhà hàng, thông báo cho khách hàng rằng cửa hàng sẽ đổi thực đơn mới. Tôi sẽ nhanh chóng mở họp để họ bàn bạc phương án chỉnh đốn và cải thiện, đến lúc đó khi phương án được triển khai thì hy vọng mọi người có thể phối hợp."

"Vâng." Đối phương vội vàng lên tiếng.

Giang Kỳ thay đồng phục đầu bếp ra rồi vẫn cảm thấy cả người dính đầy mùi dầu, cậu thật sự quá mệt mỏi. Giang Kỳ nhắn tin cho giám đốc Chu bảo ông ta thông báo cho các phòng ban ngày mai mở họp rồi chuẩn bị về nhà tắm rửa.

Cậu còn phải suy nghĩ xem kế tiếp cửa hàng nên thay đổi thực đơn mới kiểu gì. Vụ Nguyệt là một nhà hàng cao cấp, không thể thay đổi phong cách đồng loạt, nhất định phải làm cho các nhà hàng có sự khác biệt, như vậy thì những khách hàng đã từng ghé qua trước kia sẽ không cảm thấy thiệt thòi hoặc bị lừa dối.

Chuyện phải làm thật sự quá nhiều, Giang Kỳ suýt chút nữa đã ngủ quên trên taxi, may mà tài xế nhắc nhở đã đến nơi nên cậu mới tỉnh lại.

Giang Kỳ không biết rằng chiều nay đã có người chụp lại cậu đứng trước quầy bánh tôm rồi đăng lên mạng, mà tác giả lại là cậu đàn em sinh viên trường đại học H.

[ Chiều nay đi dạo phố thấy đàn anh năm tư khoa văn bày quán bán bánh tôm, chẳng lẽ sinh viên đại học H cũng muốn đi theo con đường "Sau khi tốt nghiệp tôi từ bỏ mức lương trăm vạn một năm để bán đồ ăn vặt đầu đường" à? ]

Cậu trai này đăng bài ở diễn đàn trường, vốn chỉ là trêu chọc, sau đó lại bị bạn chung trường chụp lại đăng lên Weibo, rất nhanh đã tạo được độ thảo luận.



[ Đàn anh Giang Kỳ bày quán ăn vặt ở Trung tâm Ngân Tinh hả? [hình ảnh] [hình ảnh] ]

Có fans của "77 sành ăn" thấy được cái Weibo này, lập tức chia sẻ: [ 77 mở quán hả? Vẫn bán bánh tôm hở? Ở đâu vậy, tui muốn tới! ]

Lượng chia sẻ của Weibo này lập tức nhiều hơn.

Đến khi Giang Kỳ phát hiện tình hình không đúng lắm thì đã chậm rồi.

Cậu là "người nổi tiếng", tuy rằng chỉ giới hạn trong vòng ẩm thực thôi nhưng danh tiếng thì vẫn có, quả nhiên là chủ đề này vừa xuất hiện thì lập tức đã có người đi săn lùng.

Những bức ảnh lan truyền trên mạng đều có độ phân giải cao, Giang Kỳ trong ảnh chụp tuy có đeo khẩu trang nhưng vẫn lộ nửa khuôn mặt, có fans nhận xét rằng Giang Kỳ trông rất đẹp trai.

Weibo "sành ăn" của Giang Kỳ chưa bao giờ lộ mặt, lúc trước ít nổi thì thuận tay đăng ảnh lên rồi lại xóa đi, chỉ có fan cũ đã từng thấy ảnh của cậu, nhưng họ rất yêu quý cậu nên chưa bao giờ lan truyền ảnh chụp của cậu lung tung.

Khuyết điểm của Giang Kỳ là tính cách của cậu chưa đủ bình tĩnh, lúc trước bị người bôi đen cậu đã không nhịn được mà nói họ của mình, bây giờ đương nhiên mọi người đã biết thân phận thật sự của cậu, rất nhanh đã có người đăng ảnh mới.

Bức ảnh này được chụp từ vị trí thang cuốn của lầu 5.

Lúc ấy Giang Kỳ đang ngồi gần cửa sổ cửa nhà hàng, vị trí đó là cửa sổ sát đất nhưng không hướng ra bên ngoài trung tâm thương mại mà là nhìn ra chỗ thang cuốn.

Vốn dĩ cậu chỉ là khách hàng dùng bữa trong nhà hàng, người đi ngang qua không chú ý gì. Lúc đó Giang Kỳ không để ý, không ngờ có người chụp ảnh của cậu từ góc độ này.

Trong ảnh chụp không chỉ có cậu mà còn có cả Lục Cẩn Trạch.

Caption của bức ảnh là: [ Vốn dĩ chỉ là đi dạo trung tâm thương mại thôi, không ngờ gặp được tổng giám đốc Lục và bạn đời của anh ấy dùng bữa ở nhà hàng. Đúng rồi, hình như bạn đời của anh ấy là người nổi tiếng phải không? Mọi người có ai biết không? [hình ảnh] ]

Độ nổi tiếng ngày càng tăng nên bài đăng này cũng nằm trong số đó, cùng với một số từ ngữ quan trọng mà nhanh chóng trở thành hotsearch.

Sau khi Giang Kỳ biết rõ tình hình thì bỗng nhiên nhận ra, đây là một cơ hội để nâng cao danh tiếng rất tốt, không thể bỏ lỡ.

Giang Kỳ gọi cho quản lý Chu, rồi liên hệ với mấy blogger mình quen trong khu ẩm thực, hỏi bọn họ thử giá một lần mua hotsearch mất bao nhiêu, đồng thời hỏi thông tin liên lạc của các nhân viên liên quan.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Giang Kỳ nhanh chóng đăng một bài, quyết định nhân cơ hội này để ké tí fame.

[ @77 sành ăn: [thẹn thùng] [thẹn thùng] Hôm nay đúng là tôi đã dùng bữa với chồng mình ở nhà hàng Vụ Nguyệt trong Trung tâm Ngân Tinh. Vì là nhà hàng của mình nên sau khi ăn xong tôi đã nhất thời hứng khởi mà dựng quầy bán bánh tôm trước cửa hàng. Cách làm bánh tôm đã có trong video lần trước, hy vọng mọi người ủng hộ nhà hàng của tôi nhiều hơn, tháng sau nhà hàng sẽ đổi thực đơn mới đó! ]

Vì Giang Kỳ nhắc tới một số từ quan trọng của hotsearch nên lượng đọc của bài đăng này tăng lên rất nhanh chóng, số lượng lượt thích và bình luận càng lúc càng tăng, cái gì cũng có.

Giang Kỳ nhìn đến hoa cả mắt, bỗng nhiên phát hiện biểu tượng thông báo bên góc có dấu chấm đỏ.

Có người quen biết chia sẻ bài của cậu hả?

Giang Kỳ vội bấm mở xem, thế mà là Weibo của Lục thị.

Bên kia không chỉ chia sẻ mà còn bình luận và bấm thích.

Nội dung bình luận chỉ có hai từ: [ Ủng hộ. ]

Hở? Giang Kỳ nghĩ thầm, phong cách nói ít mà ý nhiều này là văn hóa của Lục thị à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ấy Không Giống Như Tôi Nghĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook