Anh Ấy Không Giống Như Tôi Nghĩ
Chương 11: "Lục Cẩn Trạch đặt biệt danh cho cậu từ khi nào thế nhỉ?"
Mặc Tiền Đào Hoa
02/02/2023
Tuy rằng Lục Cẩn Trạch nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng Giang Kỳ biết hắn đánh giá rất khách quan, giúp cậu có không ít linh cảm, video bánh tôm
cuối cùng cũng xong, Giang Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Nồi canh còn đang nấu, cả phòng đều là mùi thơm của canh.
Dì Trương đã xin Lục Cẩn Trạch nghỉ buổi chiều vì nhà trẻ của con mình có việc, nấu cơm trưa xong thì liền cởi tạp dề đi về.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của Lục Cẩn Trạch, thừa lúc dì Trương không ở đây, Giang Kỳ lén lấy ra sa tế cua (*) lúc sáng mình bí mật làm.
(*) Raw: 秃黄油蟹酱
"Anh mau ăn thử đi" Cậu nói với Lục Cẩn Trạch, "Đây là món sở trường của tôi đó."
Sáng sớm cua ở chợ rất tươi ngon, Giang Kỳ không nhịn được chọn vài con to mua về.
"Dạ dày của anh không khỏe nên tôi có bỏ thêm gừng băm, cả giấm balsamic nữa, ăn với cơm là đúng bài luôn!"
Giang Kỳ múc một muỗng đầy sa tế rưới lên bát cơm của Lục Cẩn Trạch: "Anh nếm thử đi, thế nào?"
Dưới ánh mắt chờ mong của Giang Kỳ, Lục Cẩn Trạch múc một muỗng cơm cho vào miệng.
Hắn ăn cơm vừa ung dung lại vừa ưu nhã, nhưng kỳ diệu lại là tốc độ không quá chậm, quả thực là lễ nghi dùng bữa rất tốt.
Hắn cụp mắt ăn một chút rồi gật đầu, lấy khăn giấy lau miệng, nuốt cơm trong miệng xong mới nghiêm túc bình luận khách quan: "Ngon lắm."
Giang Kỳ nở nụ cười, lại nghe được tiếng lòng của Lục Cẩn Trạch, lần này là cực c khen ngợi: [ Quả nhiên là Kỳ Kỳ nấu ăn rất giỏi. ]
Nụ cười trên mặt Giang Kỳ cứng ngắc.
Kỳ Kỳ?
Lục Cẩn Trạch đặt biệt danh cho cậu từ khi nào thế nhỉ?
Giang Kỳ nghi ngờ nhìn hắn.
Đối phương sau khi khen một câu "Ngon lắm" thì không có phản ứng nào khác, vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục ăn cơm.
Giang Kỳ: "..."
Bỗng dưng có chút bùi ngùi.
Nếu không phải có cái "siêu năng lực" nghe được tiếng lòng của Lục Cẩn Trạch, có lẽ trong lòng cậu thì hắn mãi là tổng giám đốc của Lục thị có thủ đoạn ác độc, lạnh lùng vô tình?
**
Sau khi lọc nước hầm thịt băm nhiều lần, một nồi canh bắp cải có nước dùng trong veo ra đời.
Giang Kỳ múc một muỗng nếm thử.
Tuyệt cà là vời.
Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ ngày mai chính thức ghi hình.
Vì hầm canh mất rất nhiều thời gian nên lỡ như lúc quay video làm hỏng thì sẽ rất phí, vậy nên lần hầm đầu tiên chỉ là thử nghiệm.
Buổi tối, Giang Kỳ rửa sạch các nguyên liệu nấu ăn, cắt thành miếng, quay cảnh nguyên liệu được cho vào nồi. Sau đó để lửa nhỏ, để hôm sau lên hình thì quay cảnh lọc nước hầm, sau đó rửa bắp cải.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Giang Kỳ cố tình dậy thật sớm, bố trí đèn, thu dọn bàn để quay trong bếp, đặt camera nhắm vào tạp dề của mình, nói lời giới thiệu: "Xin chào mọi người, mình là "77 sành ăn" đây, hôm nay cùng làm một món Tứ Xuyên chính thống là "cải thảo hầm" nhé, thôi không nói nhiều nữa, cùng bắt đầu thôi!"
Cảnh nguyên liệu được cho vào nồi đã được biên tập xong, Giang Kỳ lấy máy xay thịt, cho thịt đã rã đông vào, xay cho nhuyễn thành thịt băm, sau đó dùng dụng cụ để lọc nước dùng.
"Đây là bước cực kỳ quan trọng, phải lọc đi lọc lại cho đến khi canh trong, đương nhiên, chọn một đồ lọc tốt cũng quan trọng không kém..."
Giang Kỳ vừa đọc lời thoại vừa đổ nước dùng vào bình thủy tinh.
Đây đã là lần lọc cuối cùng, thấy nước canh đã trong thì dừng lại, bỗng nhiên cửa phòng khách bị mở ra.
Giang Kỳ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
"Giám đốc Lục!" Một người nói.
Bước chân của Lục Cẩn Trạch ngừng một chút.
Hắn thấy phòng bếp có ánh sáng vàng thì lập tức biết được Giang Kỳ còn đang quay video, bèn vội vàng giơ một ngón tay lên, ra hiệu im lặng.
Trợ lý đi sau Lục Cẩn Trạch thấy thế liền vội vàng ngậm miệng, bước chân cũng nhẹ hơn.
Lục Cẩn Trạch chỉ trên lầu.
Trợ lý hiểu được, gật đầu, thay dép lê mềm đi theo Lục Cẩn Trạch, rón ra rón rén đi lên phòng làm việc trên lầu với hắn.
Lúc đi ngang qua phòng bếp, trợ lý vô thức liếc vào.
Trong phòng bếp, một thanh niên xinh đẹp có đôi mắt đào hoa đang đeo tạp dề, cúi đầu nghiêm túc nấu ăn.
Bên cạnh cậu là một chậu đá viên, trong đó có một bông hoa sen được tạc từ bắp cải sống động như thật.
Trợ lý của Lục Cẩn Trạch có hơi khiếp sợ.
Nếu y đoán không sai, người ở trong phòng bếp chính là người bạn đời mà giám đốc Lục kết hôn được một năm nhỉ?
Bạn đời của giám đốc Lục thế mà lại đẹp như vậy, mà cậu ấy lại còn nấu ăn?!
Đóa hoa sen trong cái chậu đá kia là gì thế?
Nhìn tinh xảo quá đi!
Hơn nữa mùi thơm lại tràn đầy căn nhà, ngửi xong liền cảm thấy chủ nhà chắc đang hầm món gì ngon dữ dội lắm.
Thậm chí y còn hơi đói bụng, bụng réo hết cả lên!
Bạn đời của giám đốc Lục đảm đang quá thể!
Vậy tại sao lúc trước giám đốc Lục lại muốn đi công tác một năm ở chi nhánh nước Y nhỉ?
Rõ ràng công ty đã cử giám đốc chi nhánh đến nước Y rồi, căn bản là có rất nhiều chuyện không cần giám đốc Lục đích thân xử lý, hắn chỉ cần ở trụ sở chỉ đạo và phân công công việc là được!
Thử nghĩ xem, vừa mới kết hôn, ai lại để bạn đời của mình ở nhà, mình thì lại chạy đến nước ngoài suốt một năm cơ chứ?
Giám đốc Lục thật là đáng sợ, quả là một người cuồng công việc!
Trợ lý nhỏ nghĩ thế, hơi run lên, vội ngừng việc suy nghĩ, đi theo Lục Cẩn Trạch vội vàng lên lầu.
Trong phòng bếp, Giang Kỳ nhìn bát canh hoàn hảo, hơi rầu rĩ.
Cậu đã đặt ra giả thuyết về các bước quay rồi, video cũng là thu âm tại chỗ, microphone cũng đã được kẹp trên cổ áo.
Vừa rồi Lục Cẩn Trạch và trợ lý đi vào, một tiếng "giám đốc Lục" vô cùng vang dội, chắc chắn đã bị thu vào rồi.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, những gì bên kia nói có thể không nghe được rõ trong video, nhưng tiếng kia chắc được tính là tạp âm.
Tuy không phải là không quay lại hoặc thu âm lại, nhưng hiệu quả chắc chắn sẽ không tốt bằng lần đầu.
Sau khi Giang Kỳ rối rắm một hồi lâu thì cuối cùng vẫn quyết định cố gắng làm giảm tiếng ồn càng nhiều càng tốt khi chỉnh sửa video.
Trước nay Giang Kỳ luôn theo đuổi việc quay video càng ngày càng tốt hơn, một cảnh quay chưa tốt sẽ làm cậu phiền lòng thật lâu.
Hơn nữa canh cần phải được hầm lâu như vậy, quá trình lọc thịt băm cũng cực kỳ rườm rà...
Quay lại một lần nữa gì đó...
Thôi, buông tha chính mình đi.
Giang Kỳ thổi ra một hơi, thổi tóc mái trên trán bay lên, quay người lấy sen bắp cải ướp lạnh ra, đeo găng tay vào tạo nó thành hình quả bóng rồi đặt lên một cái đĩa nông đã được chuẩn bị sẵn.
"Chuẩn bị xong chưa?" Giang Kỳ nhẹ nhàng thì thầm, "Hoa sen của chúng ta sắp nở rồi!"
Cậu cầm lấy bình thủy tinh đựng nước dùng, đổ nước canh màu vàng nhạt còn ấm lên bắp cải.
Hoa sen chậm rãi nở rộ.
Giang Kỳ dùng nhíp kẹp hai trái cẩu kỷ đã ngâm nước, điểm xuyết ở chính giữa cây bắp cải, rồi đặt lên đĩa xoay bằng điện, cầm camera quay toàn cảnh.
Đến khi tư liệu sống đã quay xong đầy đủ, Giang Kỳ mới nói: "Được rồi, video hôm nay đến đây thôi, mong mọi người tiếp tục theo dõi kênh của mình nhé!"
Sau đó tắt camera.
Quá mệt mỏi.
Tuy rằng video chuẩn bị hôm qua rất ổn, nhưng hôm nay chỉ ghi hình thôi cũng đã mất nguyên một ngày, chẳng biết trời bên ngoài đã tối đen từ khi nào.
Vì hôm nay Giang Kỳ quay video nên dì Trương không tới biệt thự.
Trước đó cậu cũng đã nói với Lục Cẩn Trạch rồi, hắn bày tỏ rằng mình hiểu và sẽ phối hợp, cũng đồng ý với cậu là sẽ ăn trưa ở công ty.
Không nghĩ tới hôm nay Giang Kỳ lại quay video lâu đến như vậy, vẫn luôn quay đến khi Lục Cẩn Trạch tan làm.
Cơ mà... hôm nay là thứ bảy, hắn như vậy chắc tính là tăng ca nhỉ?
Giang Kỳ nhìn điện thoại, đã 6 rưỡi tối rồi, trễ thế này chắc Lục Cẩn Trạch đã ăn cơm rồi phải không?
Dù sao thì Giang Kỳ cũng không quá đói bụng.
Kế hoạch gốc của cậu là nấu mì với nước hầm còn dư lại, vừa chỉnh video vừa ăn tạm.
Nhưng mà bây giờ...
Thôi cứ chuyển video qua máy tính trước đã rồi tính sau.
Giang Kỳ trở lại phòng của mình, mở máy tính, cắm USB của camera vào, kéo thanh tiến độ video đến lúc Lục Cẩn Trạch và trợ lý của hắn đi vào.
"Giám đốc Lục!"
Âm thanh rõ ràng truyền đến từ video.
Giang Kỳ đỡ trán.
Cậu mở phần mềm làm giảm tiếng ồn, lọc âm thanh một lần.
Cái này nghe ổn hơn nhiều.
Tuy rằng đoạn đó làm giọng nói của Giang Kỳ hơi lệch, nhưng tiếp tục chèn nhạc nền vào chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Làm xong chuyện này, Giang Kỳ yên tâm xuống lầu, chuẩn bị dọn phòng bếp tự nấu một chén mì cho mình ăn, nhưng không ngờ lại đụng phải trợ lý của Lục Cẩn Trạch.
Hình như bọn họ đã giải quyết công chuyện xong rồi, trợ lý cầm hồ sơ đi ở phía trước, Lục Cẩn Trạch mặc áo sơ mi nhạt màu, tay áo xắn đến khuỷu tay, vẻ mặt bình tĩnh đi phía sau.
Người trợ lý kia như làm sai chuyện gì, vẫn luôn co rụt hai vai lại, vẻ mặt lo sợ.
Nếu chạm mặt rồi thì không thể không chào hỏi, Giang Kỳ gật đầu, cười với bọn họ: "Xin chào."
Giang Kỳ rất giỏi khoản này, tuy mặt cậu có hơi lạnh lùng nhưng khi cười rộ lên lại khiến người khác có cảm giác thân thiết, với đôi mắt đào hoa nhìn người chăm chú đó, và nốt lệ chí bên khóe mắt... Ai lại không thích người vừa đẹp vừa thân thiện cơ chứ?
"Chào anh!" Trợ lý vội lên tiếng, "Tôi họ Trần, cứ gọi tôi là Tiểu Trần là được!"
Giang Kỳ mỉm cười gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp.
May quá, xem ra bà xã của ông chủ không trách mình vừa nãy lỗ mãng! Hẳn là ông chủ không có giận mình đâu ha!
Tiểu Trần quay đầu lại, thấp thỏm bất an nhìn Lục Cẩn Trạch một cái.
Lục Cẩn Trạch trưng bản mặt lạnh tanh, khẽ hếch cầm với Tiểu Trần.
Tuy hắn chưa nói gì, mặt cũng chưa có biểu cảm gì, nhưng Tiểu Trần lại đọc ra được một câu từ mặt hắn: Cút nhanh.
Tiểu Trần vội chạy như bay.
Trong phòng bếp, Giang Kỳ đeo tạp dề xong, đang chuẩn bị nấu mì thì bỗng nhiên nhớ tới Lục Cẩn Trạch ở ngoài phòng bếp, vội đi ra hỏi: "Muộn như vậy chắc là anh đã ăn tối rồi đúng không? Tôi nấu mì, anh có muốn ăn không?"
Lục Cẩn Trạch không có cảm xúc gì, lắc đầu, nói: "Chưa ăn, muốn."
[ Ăn rồi, nhưng muốn nếm thử tay nghề của Kỳ Kỳ. ]
Giang Kỳ: "..."
Nếu không phải có thể nghe được tiếng lòng của hắn, Giang Kỳ suýt nữa đã tin.
Nồi canh còn đang nấu, cả phòng đều là mùi thơm của canh.
Dì Trương đã xin Lục Cẩn Trạch nghỉ buổi chiều vì nhà trẻ của con mình có việc, nấu cơm trưa xong thì liền cởi tạp dề đi về.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của Lục Cẩn Trạch, thừa lúc dì Trương không ở đây, Giang Kỳ lén lấy ra sa tế cua (*) lúc sáng mình bí mật làm.
(*) Raw: 秃黄油蟹酱
"Anh mau ăn thử đi" Cậu nói với Lục Cẩn Trạch, "Đây là món sở trường của tôi đó."
Sáng sớm cua ở chợ rất tươi ngon, Giang Kỳ không nhịn được chọn vài con to mua về.
"Dạ dày của anh không khỏe nên tôi có bỏ thêm gừng băm, cả giấm balsamic nữa, ăn với cơm là đúng bài luôn!"
Giang Kỳ múc một muỗng đầy sa tế rưới lên bát cơm của Lục Cẩn Trạch: "Anh nếm thử đi, thế nào?"
Dưới ánh mắt chờ mong của Giang Kỳ, Lục Cẩn Trạch múc một muỗng cơm cho vào miệng.
Hắn ăn cơm vừa ung dung lại vừa ưu nhã, nhưng kỳ diệu lại là tốc độ không quá chậm, quả thực là lễ nghi dùng bữa rất tốt.
Hắn cụp mắt ăn một chút rồi gật đầu, lấy khăn giấy lau miệng, nuốt cơm trong miệng xong mới nghiêm túc bình luận khách quan: "Ngon lắm."
Giang Kỳ nở nụ cười, lại nghe được tiếng lòng của Lục Cẩn Trạch, lần này là cực c khen ngợi: [ Quả nhiên là Kỳ Kỳ nấu ăn rất giỏi. ]
Nụ cười trên mặt Giang Kỳ cứng ngắc.
Kỳ Kỳ?
Lục Cẩn Trạch đặt biệt danh cho cậu từ khi nào thế nhỉ?
Giang Kỳ nghi ngờ nhìn hắn.
Đối phương sau khi khen một câu "Ngon lắm" thì không có phản ứng nào khác, vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục ăn cơm.
Giang Kỳ: "..."
Bỗng dưng có chút bùi ngùi.
Nếu không phải có cái "siêu năng lực" nghe được tiếng lòng của Lục Cẩn Trạch, có lẽ trong lòng cậu thì hắn mãi là tổng giám đốc của Lục thị có thủ đoạn ác độc, lạnh lùng vô tình?
**
Sau khi lọc nước hầm thịt băm nhiều lần, một nồi canh bắp cải có nước dùng trong veo ra đời.
Giang Kỳ múc một muỗng nếm thử.
Tuyệt cà là vời.
Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ ngày mai chính thức ghi hình.
Vì hầm canh mất rất nhiều thời gian nên lỡ như lúc quay video làm hỏng thì sẽ rất phí, vậy nên lần hầm đầu tiên chỉ là thử nghiệm.
Buổi tối, Giang Kỳ rửa sạch các nguyên liệu nấu ăn, cắt thành miếng, quay cảnh nguyên liệu được cho vào nồi. Sau đó để lửa nhỏ, để hôm sau lên hình thì quay cảnh lọc nước hầm, sau đó rửa bắp cải.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Giang Kỳ cố tình dậy thật sớm, bố trí đèn, thu dọn bàn để quay trong bếp, đặt camera nhắm vào tạp dề của mình, nói lời giới thiệu: "Xin chào mọi người, mình là "77 sành ăn" đây, hôm nay cùng làm một món Tứ Xuyên chính thống là "cải thảo hầm" nhé, thôi không nói nhiều nữa, cùng bắt đầu thôi!"
Cảnh nguyên liệu được cho vào nồi đã được biên tập xong, Giang Kỳ lấy máy xay thịt, cho thịt đã rã đông vào, xay cho nhuyễn thành thịt băm, sau đó dùng dụng cụ để lọc nước dùng.
"Đây là bước cực kỳ quan trọng, phải lọc đi lọc lại cho đến khi canh trong, đương nhiên, chọn một đồ lọc tốt cũng quan trọng không kém..."
Giang Kỳ vừa đọc lời thoại vừa đổ nước dùng vào bình thủy tinh.
Đây đã là lần lọc cuối cùng, thấy nước canh đã trong thì dừng lại, bỗng nhiên cửa phòng khách bị mở ra.
Giang Kỳ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
"Giám đốc Lục!" Một người nói.
Bước chân của Lục Cẩn Trạch ngừng một chút.
Hắn thấy phòng bếp có ánh sáng vàng thì lập tức biết được Giang Kỳ còn đang quay video, bèn vội vàng giơ một ngón tay lên, ra hiệu im lặng.
Trợ lý đi sau Lục Cẩn Trạch thấy thế liền vội vàng ngậm miệng, bước chân cũng nhẹ hơn.
Lục Cẩn Trạch chỉ trên lầu.
Trợ lý hiểu được, gật đầu, thay dép lê mềm đi theo Lục Cẩn Trạch, rón ra rón rén đi lên phòng làm việc trên lầu với hắn.
Lúc đi ngang qua phòng bếp, trợ lý vô thức liếc vào.
Trong phòng bếp, một thanh niên xinh đẹp có đôi mắt đào hoa đang đeo tạp dề, cúi đầu nghiêm túc nấu ăn.
Bên cạnh cậu là một chậu đá viên, trong đó có một bông hoa sen được tạc từ bắp cải sống động như thật.
Trợ lý của Lục Cẩn Trạch có hơi khiếp sợ.
Nếu y đoán không sai, người ở trong phòng bếp chính là người bạn đời mà giám đốc Lục kết hôn được một năm nhỉ?
Bạn đời của giám đốc Lục thế mà lại đẹp như vậy, mà cậu ấy lại còn nấu ăn?!
Đóa hoa sen trong cái chậu đá kia là gì thế?
Nhìn tinh xảo quá đi!
Hơn nữa mùi thơm lại tràn đầy căn nhà, ngửi xong liền cảm thấy chủ nhà chắc đang hầm món gì ngon dữ dội lắm.
Thậm chí y còn hơi đói bụng, bụng réo hết cả lên!
Bạn đời của giám đốc Lục đảm đang quá thể!
Vậy tại sao lúc trước giám đốc Lục lại muốn đi công tác một năm ở chi nhánh nước Y nhỉ?
Rõ ràng công ty đã cử giám đốc chi nhánh đến nước Y rồi, căn bản là có rất nhiều chuyện không cần giám đốc Lục đích thân xử lý, hắn chỉ cần ở trụ sở chỉ đạo và phân công công việc là được!
Thử nghĩ xem, vừa mới kết hôn, ai lại để bạn đời của mình ở nhà, mình thì lại chạy đến nước ngoài suốt một năm cơ chứ?
Giám đốc Lục thật là đáng sợ, quả là một người cuồng công việc!
Trợ lý nhỏ nghĩ thế, hơi run lên, vội ngừng việc suy nghĩ, đi theo Lục Cẩn Trạch vội vàng lên lầu.
Trong phòng bếp, Giang Kỳ nhìn bát canh hoàn hảo, hơi rầu rĩ.
Cậu đã đặt ra giả thuyết về các bước quay rồi, video cũng là thu âm tại chỗ, microphone cũng đã được kẹp trên cổ áo.
Vừa rồi Lục Cẩn Trạch và trợ lý đi vào, một tiếng "giám đốc Lục" vô cùng vang dội, chắc chắn đã bị thu vào rồi.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, những gì bên kia nói có thể không nghe được rõ trong video, nhưng tiếng kia chắc được tính là tạp âm.
Tuy không phải là không quay lại hoặc thu âm lại, nhưng hiệu quả chắc chắn sẽ không tốt bằng lần đầu.
Sau khi Giang Kỳ rối rắm một hồi lâu thì cuối cùng vẫn quyết định cố gắng làm giảm tiếng ồn càng nhiều càng tốt khi chỉnh sửa video.
Trước nay Giang Kỳ luôn theo đuổi việc quay video càng ngày càng tốt hơn, một cảnh quay chưa tốt sẽ làm cậu phiền lòng thật lâu.
Hơn nữa canh cần phải được hầm lâu như vậy, quá trình lọc thịt băm cũng cực kỳ rườm rà...
Quay lại một lần nữa gì đó...
Thôi, buông tha chính mình đi.
Giang Kỳ thổi ra một hơi, thổi tóc mái trên trán bay lên, quay người lấy sen bắp cải ướp lạnh ra, đeo găng tay vào tạo nó thành hình quả bóng rồi đặt lên một cái đĩa nông đã được chuẩn bị sẵn.
"Chuẩn bị xong chưa?" Giang Kỳ nhẹ nhàng thì thầm, "Hoa sen của chúng ta sắp nở rồi!"
Cậu cầm lấy bình thủy tinh đựng nước dùng, đổ nước canh màu vàng nhạt còn ấm lên bắp cải.
Hoa sen chậm rãi nở rộ.
Giang Kỳ dùng nhíp kẹp hai trái cẩu kỷ đã ngâm nước, điểm xuyết ở chính giữa cây bắp cải, rồi đặt lên đĩa xoay bằng điện, cầm camera quay toàn cảnh.
Đến khi tư liệu sống đã quay xong đầy đủ, Giang Kỳ mới nói: "Được rồi, video hôm nay đến đây thôi, mong mọi người tiếp tục theo dõi kênh của mình nhé!"
Sau đó tắt camera.
Quá mệt mỏi.
Tuy rằng video chuẩn bị hôm qua rất ổn, nhưng hôm nay chỉ ghi hình thôi cũng đã mất nguyên một ngày, chẳng biết trời bên ngoài đã tối đen từ khi nào.
Vì hôm nay Giang Kỳ quay video nên dì Trương không tới biệt thự.
Trước đó cậu cũng đã nói với Lục Cẩn Trạch rồi, hắn bày tỏ rằng mình hiểu và sẽ phối hợp, cũng đồng ý với cậu là sẽ ăn trưa ở công ty.
Không nghĩ tới hôm nay Giang Kỳ lại quay video lâu đến như vậy, vẫn luôn quay đến khi Lục Cẩn Trạch tan làm.
Cơ mà... hôm nay là thứ bảy, hắn như vậy chắc tính là tăng ca nhỉ?
Giang Kỳ nhìn điện thoại, đã 6 rưỡi tối rồi, trễ thế này chắc Lục Cẩn Trạch đã ăn cơm rồi phải không?
Dù sao thì Giang Kỳ cũng không quá đói bụng.
Kế hoạch gốc của cậu là nấu mì với nước hầm còn dư lại, vừa chỉnh video vừa ăn tạm.
Nhưng mà bây giờ...
Thôi cứ chuyển video qua máy tính trước đã rồi tính sau.
Giang Kỳ trở lại phòng của mình, mở máy tính, cắm USB của camera vào, kéo thanh tiến độ video đến lúc Lục Cẩn Trạch và trợ lý của hắn đi vào.
"Giám đốc Lục!"
Âm thanh rõ ràng truyền đến từ video.
Giang Kỳ đỡ trán.
Cậu mở phần mềm làm giảm tiếng ồn, lọc âm thanh một lần.
Cái này nghe ổn hơn nhiều.
Tuy rằng đoạn đó làm giọng nói của Giang Kỳ hơi lệch, nhưng tiếp tục chèn nhạc nền vào chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Làm xong chuyện này, Giang Kỳ yên tâm xuống lầu, chuẩn bị dọn phòng bếp tự nấu một chén mì cho mình ăn, nhưng không ngờ lại đụng phải trợ lý của Lục Cẩn Trạch.
Hình như bọn họ đã giải quyết công chuyện xong rồi, trợ lý cầm hồ sơ đi ở phía trước, Lục Cẩn Trạch mặc áo sơ mi nhạt màu, tay áo xắn đến khuỷu tay, vẻ mặt bình tĩnh đi phía sau.
Người trợ lý kia như làm sai chuyện gì, vẫn luôn co rụt hai vai lại, vẻ mặt lo sợ.
Nếu chạm mặt rồi thì không thể không chào hỏi, Giang Kỳ gật đầu, cười với bọn họ: "Xin chào."
Giang Kỳ rất giỏi khoản này, tuy mặt cậu có hơi lạnh lùng nhưng khi cười rộ lên lại khiến người khác có cảm giác thân thiết, với đôi mắt đào hoa nhìn người chăm chú đó, và nốt lệ chí bên khóe mắt... Ai lại không thích người vừa đẹp vừa thân thiện cơ chứ?
"Chào anh!" Trợ lý vội lên tiếng, "Tôi họ Trần, cứ gọi tôi là Tiểu Trần là được!"
Giang Kỳ mỉm cười gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp.
May quá, xem ra bà xã của ông chủ không trách mình vừa nãy lỗ mãng! Hẳn là ông chủ không có giận mình đâu ha!
Tiểu Trần quay đầu lại, thấp thỏm bất an nhìn Lục Cẩn Trạch một cái.
Lục Cẩn Trạch trưng bản mặt lạnh tanh, khẽ hếch cầm với Tiểu Trần.
Tuy hắn chưa nói gì, mặt cũng chưa có biểu cảm gì, nhưng Tiểu Trần lại đọc ra được một câu từ mặt hắn: Cút nhanh.
Tiểu Trần vội chạy như bay.
Trong phòng bếp, Giang Kỳ đeo tạp dề xong, đang chuẩn bị nấu mì thì bỗng nhiên nhớ tới Lục Cẩn Trạch ở ngoài phòng bếp, vội đi ra hỏi: "Muộn như vậy chắc là anh đã ăn tối rồi đúng không? Tôi nấu mì, anh có muốn ăn không?"
Lục Cẩn Trạch không có cảm xúc gì, lắc đầu, nói: "Chưa ăn, muốn."
[ Ăn rồi, nhưng muốn nếm thử tay nghề của Kỳ Kỳ. ]
Giang Kỳ: "..."
Nếu không phải có thể nghe được tiếng lòng của hắn, Giang Kỳ suýt nữa đã tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.