Anh Ấy Không Giống Như Tôi Nghĩ
Chương 9: "Tan học hả?"
Mặc Tiền Đào Hoa
14/09/2022
Tháng sáu, kỳ thi cuối kỳ của Giang Kỳ cuối cùng cũng kết thúc, luận văn tốt nghiệp cũng đã được thông qua, bây giờ chỉ cần chờ bằng tốt nghiệp
là xong.
Phần lớn sinh viên năm 4 đã dọn ra khỏi ký túc xá, bây giờ ngoại trừ lúc lấy bằng thì chắc sẽ không về trường.
Giang Kỳ mất một lúc để chụp hình với các bạn học, sau đó lại bị giáo sư kéo tới hỏi ý định về nghề nghiệp sau khi ra trường.
"Em không ở lại học cao học thật sự rất đáng tiếc." Giáo sư đỡ kính trên mũi, thở dài, "Đã lâu thầy chưa gặp được học sinh nào vừa có thiên phú lại chịu khó học hỏi như em, nếu em không có dự định gì thì thầy có thể giới thiệu em đến làm trợ lý giáo sư ngoài biên chế của viện nghiên cứu văn cổ ở cách vách một thời gian, lúc sau chuẩn bị thi lên thạc sĩ cũng kịp."
Giang Kỳ cười: "Cảm ơ giáo sư đã đánh giá cao ạ, nhưng em không định thi lên nữa."
Vị giáo sư già hiếm khi thở dài: "Hạt giống tốt của văn học mà như này à, lãng phí! Quá lãng phí!"
Sở dĩ lúc trước Giang Kỳ thi vào địa học H đơn giản là vì tức giận.
Cậu ở Giang gia vẫn luôn không được xem trọng, khi cậu là bạn tốt với Úy Lâm thì mấy người đó nói cậu không học vấn không nghề nghiệp, cậu thi đại học đứng thứ 50 toàn thành phố, vào được đại học H thì bọn họ lại bảo cậu chó ngáp phải ruồi.
Lúc đó, cậu túm lấy Úy Lâm cùng nhau cố gắng, ngay cả y cũng bị cậu kéo lên theo mà trúng tuyển đại học H với thành tích sát nút, làm cha mẹ Úy gia cực kỳ vui vẻ. Ngày có điểm thi, bọn họ tặng quà cả mấy chục vạn cho Giang Kỳ.
Cha mẹ Úy gia không giống những người trong giới hào môn khác, bọn họ thật sự đối xử tốt với Úy Lâm, không quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần con trai mình vui là họ cũng vui.
Bởi vậy Giang Kỳ mới có thể làm bạn với Úy Lâm, cậu thật sự hâm mộ Úy Lâm có cha mẹ như vậy.
Úy Lâm hồi cấp ba có thể thi vào trường trọng điểm của thành phố cùng Giang Kỳ không phải là nhờ người nhà, y không ngốc, rất nhiều chỗ vừa học đã biết, một chút đã thông, thành tích ở trường không tốt chỉ là do y lười mà thôi.
Sau khi Úy Lâm bị phân tới ngành máy tính, Giang Kỳ tùy tiện chọn chuyên ngành văn học tốt nhất đại học H.
Cậu biết mình không phải là người làm học thuật, có thể cầm được cái bằng chính quy đối với cậu là đủ rồi.
Dù sao cũng là một trong những trường đại học tốt nhất trong nước mà.
Đi ra từ văn phòng của giáo sư, Giang Kỳ đến khu đất trống bên ngoài khu dạy học.
Mảnh đất kia đối diện sân thể dục của trường, là nơi cho học sinh chụp ảnh tốt nghiệp. Có rất nhiều sinh viên năm 4 mặc đồ tốt nghiệp, cầm điện thoại trong tay không ngừng tụ tập lại tự sướng.
Đi qua một nhóm nữ sinh, Giang Kỳ nghe thấy có người nói: "Cậu nói thật đấy à? Giang Kỳ với Lục Cẩn Trạch của Lục thị là chồng chồng?"
"Không thể nào? Cậu ấy đã kết hôn rồi á?"
"Kết hôn thì có gì kỳ cục đâu, Tiểu Kỳ vừa mới nói đấy? Kết hôn sớm phổ biến trong giới hào môn lắm, cái tớ chú ý là... Giang Kỳ và Lục Cẩn Trạch thật sự là chồng chồng hả?"
"Thật mà, giả làm sao được!"
Giang Kỳ quay đầu lại nhìn một cái.
Ngành nghệ thuật của đại học H là ở thành phố H, học sinh ngành nghệ thuật ở bản địa được điểm cộng, giới hào môn có mấy người cùng lúa dựa vào điểm cộng để chen chân vào ngành, cũng không có gì kỳ quái, ví dụ như cô gái tên "Tiểu Kỳ" kia.
Giang Kỳ nhớ rõ, lúc công bố thành tích trúng tuyển, cha mẹ cô gái đó tổ chức một buổi tiệc lớn, muốn khoe khoang ra cho người trong giới cùng giao thiệp.
Khi đó Giang Kỳ là một thanh niên phản nghịch, không hề quan tâm chuyện này, cái loại xã giao của người trưởng thành như thế dù ai có hô hét gì thì Giang Kỳ cũng sẽ không tham gia.
Khi đó ông Giang còn sống, có ông che chở, Giang Thịnh Hoa cũng không làm gì được cậu.
Sau đó cậu nghe Úy Lâm nói mới biết được, hóa ra trong buổi tiệc lần đó, cha mẹ của Tiểu Kỳ lấy Úy Lâm và Giang Kỳ ra so sánh, nói rằng điểm thi của con gái bà cao hơn điềm chuẩn mười mấy điểm, tốt hơn nhiều so với ai đó thi gần bét bảng.
Lúc đó Úy Lâm không có cha mẹ ngăn cản, nhịn không được trút giận ngay tại chỗ, những người khác mới biết được hóa ra thi nghệ thuật và thi chính quy không giống nhau, Úy Lâm cao hơn Tiểu Kỳ hơn 20 điểm, Giang Kỳ thì khoa trương hơn, gần 50 điểm.
Sau khi biết được điểm chuẩn của thi chính quy, những người đó liền câm miệng.
Giang Kỳ nhớ là khu nghệ thuật cách khu chính hơn 20 phút đi xe, bình thường hai khu không có liên quan gì tới nhau, nếu muốn chụp hình tốt nghiệp thì chụp ở khu mình đi chứ sao lại qua bên đây?
Tên đầy đủ của Tiểu Kỳ là Lưu Kỳ.
Thật ra tới nay nhân duyên của Giang Kỳ ở khu chính cũng có thể xem là tốt, có thể thi vào đây cơ bản đều là học sinh giỏi, không có nhiều tâm tư xiêu vẹo như vậy, nhiều lắm là bình thường có hơi nhiều người theo đuổi Giang Kỳ.
Bình thường Giang Kỳ và Úy Lâm nhìn như công tử thích chơi, nhưng thật ra cậu sẽ không trêu đùa tình cảm của con gái, chỉ cần có cơ hội nói với đối phương, cậu đều nói thẳng: "Tôi đã kết hôn rồi."
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, từ khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa và tuổi kết hôn của nam giới được điều chỉnh trẻ hơn thì có rất nhiều người chọn kết hôn khi chưa tốt nghiệp, dù cho là đồng tính hay dị tính.
Những cô gái theo đuổi Giang Kỳ phần lớn đều không hiểu tại sao Giang Kỳ kết hôn sớm như vậy, nhưng đều tôn trọng và chúc phúc.
Giống như lần trước Giang Kỳ nói cho cô gái tặng quà cho cậu ở cửa phòng học, sau đó cậu trả lại quà, cũng nói chuyện mình đã kết hôn cho cô ấy, cô gái kia nghe đối tượng kết hôn của Giang Kỳ là đàn ông thì tuy rất đau lòng nhưng vẫn cố lấy dũng khí hỏi tới hỏi lui mấy câu như người kia có đẹp trai không các thứ, nói muốn được gặm đường.
Giang Kỳ cảm thấy buồn cười, đoán rằng có thể đó là cách để giữ sự tôn trọng với các cô gái, rất ôn hòa lại nhã nhặn nói với cô: "Anh ấy rất tuấn tú."
Cô gái bị đôi mắt đào hoa của Giang Kỳ nhìn, hai má không nhịn được mà đỏ ửng lên.
Hôm nay cô ấy hình như có mặt trong đám người chụp tốt nghiệp, cô là đàn em, chắc bị đàn anh đàn chị nào gọi tới giúp đỡ, vẫn như trước mặc một bộ JK, cực kỳ bắt mắt giữa một đám đồng phục màu đen. Dường như cô nghe được mấy cô gái bên kia đang nói chuyện của Giang Kỳ, khóe mắt vẫn luôn để ý bên đó.
Lưu Kỳ và mấy cô gái đã tám tới chuyện hôn nhân của Giang Kỳ và Lục Cẩn Trạch: "Nghe người ta nói, hình như hôn nhân của hai người họ không có tình yêu, lúc trước ông Giang qua đời, chuyện bọn họ đòi ly hôn bị truyền ra còn gì?"
"Chắc luôn, vốn là liên hôn thương nghiệp mà, Giang gia muốn cứu công ty con của Giang thị, cơ mà không biết mục đích của Lục tổng là gì nữa."
"Thế hệ ông Giang và bên Lục gia là bạn lâu năm thì phải. Nghe ba tôi từng nhắc tới, quan hệ của bọn họ không tệ, cụ thể thì tôi không nói rõ được nhưng chắc chắn là hai người không có tình cảm."
"Sao nữa? Ly hôn rồi hả?"
"Vậy thì phải xem ý Lục tổng." Lưu Kỳ mặc váy ngắn, bên ngoài khoác áo cử nhân, bàn tay có móng đính thạch anh sửa lại tóc, nói: "Cơ mà có lẽ Lục tổng không muốn tiếp tục duy trì quan hệ hôn nhân với Giang gia đâu, chẳng có chỗ gì tốt, sau này Giang Kỳ sẽ không thừa kế Giang gia, dù sao thì lai lịch về thân thế của cậu ta lúc nào cũng mờ mờ ám ám..."
Giang Kỳ cắn chặt răng.
Cái khác thì không nói, nhưng mấy người ở trường tung tin vịt về thân thế của cậu, Giang Kỳ không nghe nổi.
Đang chuẩn bị đi qua cảnh cáo Lưu Kỳ, Giang Kỳ bỗng nghe thấy đàn em bên cạnh nói: "Mấy người nói bậy bạ gì đó, mấy người là sinh viên tốt nghiệp phải không, sao tôi chưa thấy bao giờ?"
Lưu Kỳ hoảng hốt trong lòng.
Đúng là cô đã trà trộn vào đây.
Hôm nay là ngày khu chính của trường đại học H chụp hình tốt nghiệp, Lưu Kỳ biết thì liền đến ké fame. Vất vả lắm cô mới đậu được ban nghệ thuật của trường, chủ yếu là muốn tới đây chụp vài tấm làm kỷ niệm, sau này lấy ra khoe khoang thì cũng không sợ bị người ta phát hiện.
Lưu Kỳ còn được, cô chỉ đem theo vài người chị em không liên quan tí ti gì tới trường, chỉ là đơn thuần tới ké fame mà thôi. Ngày thường trường quản lý rất nghiêm chuyện ra vào của sinh viên, không phải ngày nghỉ thì người ngoài rất khó đi vào. Hôm nay tuy là khoảng thời gian đặc biệt để chụp ảnh tốt nghiệp, nhưng rõ ràng Lưu Kỳ không phải là sinh viên của ban chính quy, qua đây ké fame rất có khả năng bị phát hiện rồi mất mặt, có khi còn bị đuổi ra ngay lập tức.
Lưu Kỳ vội vàng nháy mắt với một sinh viên nữ của ban chính quy đứng cạnh.
Cô gái kia là người dẫn Lưu Kỳ vào, thật ra cô cũng không thân lắm với Lưu Kỳ, chỉ là chỗ qua lại nên nhờ thì giúp tí thôi.
Vỗn dĩ giữa con gái với nhau rất dễ để làm quen, cô nghe nói Lưu Kỳ là học sinh của ban nghệ thuật, lúc đầu đối xử với cô rất nhiệt tình, còn giới thiệu cô với mấy nữ sinh bằng tuổi.
Ban đầu thì trò chuyện rất tốt đẹp, vừa nãy khi mọi người cùng chụp ảnh tốt nghiệp với nhau, Lưu Kỳ còn dậy mấy cô mấy chiêu photoshop rất thực tế, sau đó chủ đề lan dần tới Giang Kỳ, đề tài càng ngày càng không thích hợp.
Nguyên nhân là do Lưu Kỳ hỏi mấy cô hotboy của ban chính là ai, mấy cô bảo là Giang Kỳ.
Giang Kỳ đẹp trai, học giỏi lại được các giáo sư thích, không giống mấy người học giỏi khác, không thích tham gia hoạt động, cả ngày trưng bản mặt lạnh tanh.
Tuy ngày thường Giang Kỳ khiêm tốn, nhưng hoạt động trong trường vẫn sẽ thỉnh thoảng tham gia, cậu không tỏ ra lạnh lùng, luôn ôn hòa cười với mọi người, một đôi mắt khi nghiêm túc nhìn người khác, liền giống như trong lòng cậu ấy chỉ có mình bạn.
Trai đẹp như vậy dù đã kết hôn thì có sao đâu, vẫn có thể thưởng thức mà.
Lúc các cô nghe được Giang Kỳ đã kết hôn thì còn rất buồn bã, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy là lạ. Nhóm người này tự dưng nói nhảm về chuyện sau khi kết hôn của cậu, rồi còn phỏng đoán ác ý về thân thế của Giang Kỳ, như vậy mà còn nhịn được thì chắc không gì không nhịn được. Cô gái dẫn Lưu Kỳ đi vào lập tức phủi sạch quan hệ: "Mấy người này là học sinh của ban nghệ thuật, họ nói muốn chụp ảnh nên tôi dẫn họ vào."
"Ban nghệ thuật?" Nữ sinh tìm đàn em hỗ trợ nói: "Ban nghệ thuật tới chỗ chúng tôi làm gì? Khu mấy người không cho chụp hình tốt nghiệp hả?"
Lưu Kỳ cảm thấy mất mặt, cắn răng nói: "Chị em ơi châm chước xíu nha, chúng tôi chụp xong là đi liền."
Nữ sinh nói chuyện lúc này là người của hội học sinh, phụ trách tổ chức hoạt động chụp hình hôm nay, nghe vậy lập tức nói: "Đi nhanh giùm, không thì tôi gọi bảo vệ đấy!"
Bảo vệ của trường đang ở bên ngoài duy trì trật tự, thấy bên này có nữ sinh cãi nhau, vội đi tới: "Có chuyện gì thế?"
Cô gái thuộc hội học sinh nói: "Người bên ban nghệ thuật trà trộn vào."
"Ban nghệ thuật?" Bảo vệ liếc đám Lưu Kỳ, "Thẻ sinh viên đâu, đưa đây tôi xem? Theo lý thuyết thì hôm nay chỉ có người nhà mới có thể vào trường, mấy cô không vào đây được, đây là nơi sinh viên trường chụp ảnh tốt nghiệp, sau khi mấy cô xóa ảnh trong điện thoại thì có thể đi dạo quanh trường, dạo xong thì đi nhanh đi."
Lần đầu tiên Lưu Kỳ bị xua đuổi như vậy, mặt lúc trắng lúc đỏ, không tình nguyện mà lấy thẻ sinh viên từ trong túi ra.
"Còn của mấy cô đâu?" Bảo vệ xem xong thẻ sinh viên của Lưu Kỳ thì nói.
Sắc mặt của những người khác đều thay đổi.
Mấy cô đi theo Lưu Kỳ vào, sao mà có thẻ sinh viên của ban nghệ thuật được.
Trên mặt Lưu Kỳ càng thêm xấu hổ.
Trong đám chị em thì chỉ có cô là học trường tốt nhất, trong mắt cô thì những trường người khác học chỉ là trường xoàng xĩnh mà thôi. Từ trước tới giờ cô cảm thấy rất kiêu ngạo, vì cô ở giữa đám người này là người ưu tú nhất.
Nhưng nếu hôm nay các cô thật sự lấy thẻ sinh viên của mình ra, sẽ chỉ làm Lưu Kỳ cảm thấy mất mặt.
Lưu Kỳ đang nghĩ cớ rời đi thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có một giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Giang Kỳ?"
Giang Kỳ cũng ở đây?
Lưu Kỳ vội quay đầu lại tìm, trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn tuấn tú, mặc vest.
"Lục Cẩn Trạch?" Lưu Kỳ buột miệng thốt lên.
Những chị em khác của cô nghe vậy vội nhìn theo, chỉ thấy cách đó không xa, Lục Cẩn Trạch đứng trước mặt một thanh niên cao gầy xinh đẹp, hơi cúi đầu, gương mặt lạnh lùng: "Tan học hả? Tôi tan đi ngang qua, tiện đường đón cậu về nhà ăn cơm."
Phần lớn sinh viên năm 4 đã dọn ra khỏi ký túc xá, bây giờ ngoại trừ lúc lấy bằng thì chắc sẽ không về trường.
Giang Kỳ mất một lúc để chụp hình với các bạn học, sau đó lại bị giáo sư kéo tới hỏi ý định về nghề nghiệp sau khi ra trường.
"Em không ở lại học cao học thật sự rất đáng tiếc." Giáo sư đỡ kính trên mũi, thở dài, "Đã lâu thầy chưa gặp được học sinh nào vừa có thiên phú lại chịu khó học hỏi như em, nếu em không có dự định gì thì thầy có thể giới thiệu em đến làm trợ lý giáo sư ngoài biên chế của viện nghiên cứu văn cổ ở cách vách một thời gian, lúc sau chuẩn bị thi lên thạc sĩ cũng kịp."
Giang Kỳ cười: "Cảm ơ giáo sư đã đánh giá cao ạ, nhưng em không định thi lên nữa."
Vị giáo sư già hiếm khi thở dài: "Hạt giống tốt của văn học mà như này à, lãng phí! Quá lãng phí!"
Sở dĩ lúc trước Giang Kỳ thi vào địa học H đơn giản là vì tức giận.
Cậu ở Giang gia vẫn luôn không được xem trọng, khi cậu là bạn tốt với Úy Lâm thì mấy người đó nói cậu không học vấn không nghề nghiệp, cậu thi đại học đứng thứ 50 toàn thành phố, vào được đại học H thì bọn họ lại bảo cậu chó ngáp phải ruồi.
Lúc đó, cậu túm lấy Úy Lâm cùng nhau cố gắng, ngay cả y cũng bị cậu kéo lên theo mà trúng tuyển đại học H với thành tích sát nút, làm cha mẹ Úy gia cực kỳ vui vẻ. Ngày có điểm thi, bọn họ tặng quà cả mấy chục vạn cho Giang Kỳ.
Cha mẹ Úy gia không giống những người trong giới hào môn khác, bọn họ thật sự đối xử tốt với Úy Lâm, không quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần con trai mình vui là họ cũng vui.
Bởi vậy Giang Kỳ mới có thể làm bạn với Úy Lâm, cậu thật sự hâm mộ Úy Lâm có cha mẹ như vậy.
Úy Lâm hồi cấp ba có thể thi vào trường trọng điểm của thành phố cùng Giang Kỳ không phải là nhờ người nhà, y không ngốc, rất nhiều chỗ vừa học đã biết, một chút đã thông, thành tích ở trường không tốt chỉ là do y lười mà thôi.
Sau khi Úy Lâm bị phân tới ngành máy tính, Giang Kỳ tùy tiện chọn chuyên ngành văn học tốt nhất đại học H.
Cậu biết mình không phải là người làm học thuật, có thể cầm được cái bằng chính quy đối với cậu là đủ rồi.
Dù sao cũng là một trong những trường đại học tốt nhất trong nước mà.
Đi ra từ văn phòng của giáo sư, Giang Kỳ đến khu đất trống bên ngoài khu dạy học.
Mảnh đất kia đối diện sân thể dục của trường, là nơi cho học sinh chụp ảnh tốt nghiệp. Có rất nhiều sinh viên năm 4 mặc đồ tốt nghiệp, cầm điện thoại trong tay không ngừng tụ tập lại tự sướng.
Đi qua một nhóm nữ sinh, Giang Kỳ nghe thấy có người nói: "Cậu nói thật đấy à? Giang Kỳ với Lục Cẩn Trạch của Lục thị là chồng chồng?"
"Không thể nào? Cậu ấy đã kết hôn rồi á?"
"Kết hôn thì có gì kỳ cục đâu, Tiểu Kỳ vừa mới nói đấy? Kết hôn sớm phổ biến trong giới hào môn lắm, cái tớ chú ý là... Giang Kỳ và Lục Cẩn Trạch thật sự là chồng chồng hả?"
"Thật mà, giả làm sao được!"
Giang Kỳ quay đầu lại nhìn một cái.
Ngành nghệ thuật của đại học H là ở thành phố H, học sinh ngành nghệ thuật ở bản địa được điểm cộng, giới hào môn có mấy người cùng lúa dựa vào điểm cộng để chen chân vào ngành, cũng không có gì kỳ quái, ví dụ như cô gái tên "Tiểu Kỳ" kia.
Giang Kỳ nhớ rõ, lúc công bố thành tích trúng tuyển, cha mẹ cô gái đó tổ chức một buổi tiệc lớn, muốn khoe khoang ra cho người trong giới cùng giao thiệp.
Khi đó Giang Kỳ là một thanh niên phản nghịch, không hề quan tâm chuyện này, cái loại xã giao của người trưởng thành như thế dù ai có hô hét gì thì Giang Kỳ cũng sẽ không tham gia.
Khi đó ông Giang còn sống, có ông che chở, Giang Thịnh Hoa cũng không làm gì được cậu.
Sau đó cậu nghe Úy Lâm nói mới biết được, hóa ra trong buổi tiệc lần đó, cha mẹ của Tiểu Kỳ lấy Úy Lâm và Giang Kỳ ra so sánh, nói rằng điểm thi của con gái bà cao hơn điềm chuẩn mười mấy điểm, tốt hơn nhiều so với ai đó thi gần bét bảng.
Lúc đó Úy Lâm không có cha mẹ ngăn cản, nhịn không được trút giận ngay tại chỗ, những người khác mới biết được hóa ra thi nghệ thuật và thi chính quy không giống nhau, Úy Lâm cao hơn Tiểu Kỳ hơn 20 điểm, Giang Kỳ thì khoa trương hơn, gần 50 điểm.
Sau khi biết được điểm chuẩn của thi chính quy, những người đó liền câm miệng.
Giang Kỳ nhớ là khu nghệ thuật cách khu chính hơn 20 phút đi xe, bình thường hai khu không có liên quan gì tới nhau, nếu muốn chụp hình tốt nghiệp thì chụp ở khu mình đi chứ sao lại qua bên đây?
Tên đầy đủ của Tiểu Kỳ là Lưu Kỳ.
Thật ra tới nay nhân duyên của Giang Kỳ ở khu chính cũng có thể xem là tốt, có thể thi vào đây cơ bản đều là học sinh giỏi, không có nhiều tâm tư xiêu vẹo như vậy, nhiều lắm là bình thường có hơi nhiều người theo đuổi Giang Kỳ.
Bình thường Giang Kỳ và Úy Lâm nhìn như công tử thích chơi, nhưng thật ra cậu sẽ không trêu đùa tình cảm của con gái, chỉ cần có cơ hội nói với đối phương, cậu đều nói thẳng: "Tôi đã kết hôn rồi."
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, từ khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa và tuổi kết hôn của nam giới được điều chỉnh trẻ hơn thì có rất nhiều người chọn kết hôn khi chưa tốt nghiệp, dù cho là đồng tính hay dị tính.
Những cô gái theo đuổi Giang Kỳ phần lớn đều không hiểu tại sao Giang Kỳ kết hôn sớm như vậy, nhưng đều tôn trọng và chúc phúc.
Giống như lần trước Giang Kỳ nói cho cô gái tặng quà cho cậu ở cửa phòng học, sau đó cậu trả lại quà, cũng nói chuyện mình đã kết hôn cho cô ấy, cô gái kia nghe đối tượng kết hôn của Giang Kỳ là đàn ông thì tuy rất đau lòng nhưng vẫn cố lấy dũng khí hỏi tới hỏi lui mấy câu như người kia có đẹp trai không các thứ, nói muốn được gặm đường.
Giang Kỳ cảm thấy buồn cười, đoán rằng có thể đó là cách để giữ sự tôn trọng với các cô gái, rất ôn hòa lại nhã nhặn nói với cô: "Anh ấy rất tuấn tú."
Cô gái bị đôi mắt đào hoa của Giang Kỳ nhìn, hai má không nhịn được mà đỏ ửng lên.
Hôm nay cô ấy hình như có mặt trong đám người chụp tốt nghiệp, cô là đàn em, chắc bị đàn anh đàn chị nào gọi tới giúp đỡ, vẫn như trước mặc một bộ JK, cực kỳ bắt mắt giữa một đám đồng phục màu đen. Dường như cô nghe được mấy cô gái bên kia đang nói chuyện của Giang Kỳ, khóe mắt vẫn luôn để ý bên đó.
Lưu Kỳ và mấy cô gái đã tám tới chuyện hôn nhân của Giang Kỳ và Lục Cẩn Trạch: "Nghe người ta nói, hình như hôn nhân của hai người họ không có tình yêu, lúc trước ông Giang qua đời, chuyện bọn họ đòi ly hôn bị truyền ra còn gì?"
"Chắc luôn, vốn là liên hôn thương nghiệp mà, Giang gia muốn cứu công ty con của Giang thị, cơ mà không biết mục đích của Lục tổng là gì nữa."
"Thế hệ ông Giang và bên Lục gia là bạn lâu năm thì phải. Nghe ba tôi từng nhắc tới, quan hệ của bọn họ không tệ, cụ thể thì tôi không nói rõ được nhưng chắc chắn là hai người không có tình cảm."
"Sao nữa? Ly hôn rồi hả?"
"Vậy thì phải xem ý Lục tổng." Lưu Kỳ mặc váy ngắn, bên ngoài khoác áo cử nhân, bàn tay có móng đính thạch anh sửa lại tóc, nói: "Cơ mà có lẽ Lục tổng không muốn tiếp tục duy trì quan hệ hôn nhân với Giang gia đâu, chẳng có chỗ gì tốt, sau này Giang Kỳ sẽ không thừa kế Giang gia, dù sao thì lai lịch về thân thế của cậu ta lúc nào cũng mờ mờ ám ám..."
Giang Kỳ cắn chặt răng.
Cái khác thì không nói, nhưng mấy người ở trường tung tin vịt về thân thế của cậu, Giang Kỳ không nghe nổi.
Đang chuẩn bị đi qua cảnh cáo Lưu Kỳ, Giang Kỳ bỗng nghe thấy đàn em bên cạnh nói: "Mấy người nói bậy bạ gì đó, mấy người là sinh viên tốt nghiệp phải không, sao tôi chưa thấy bao giờ?"
Lưu Kỳ hoảng hốt trong lòng.
Đúng là cô đã trà trộn vào đây.
Hôm nay là ngày khu chính của trường đại học H chụp hình tốt nghiệp, Lưu Kỳ biết thì liền đến ké fame. Vất vả lắm cô mới đậu được ban nghệ thuật của trường, chủ yếu là muốn tới đây chụp vài tấm làm kỷ niệm, sau này lấy ra khoe khoang thì cũng không sợ bị người ta phát hiện.
Lưu Kỳ còn được, cô chỉ đem theo vài người chị em không liên quan tí ti gì tới trường, chỉ là đơn thuần tới ké fame mà thôi. Ngày thường trường quản lý rất nghiêm chuyện ra vào của sinh viên, không phải ngày nghỉ thì người ngoài rất khó đi vào. Hôm nay tuy là khoảng thời gian đặc biệt để chụp ảnh tốt nghiệp, nhưng rõ ràng Lưu Kỳ không phải là sinh viên của ban chính quy, qua đây ké fame rất có khả năng bị phát hiện rồi mất mặt, có khi còn bị đuổi ra ngay lập tức.
Lưu Kỳ vội vàng nháy mắt với một sinh viên nữ của ban chính quy đứng cạnh.
Cô gái kia là người dẫn Lưu Kỳ vào, thật ra cô cũng không thân lắm với Lưu Kỳ, chỉ là chỗ qua lại nên nhờ thì giúp tí thôi.
Vỗn dĩ giữa con gái với nhau rất dễ để làm quen, cô nghe nói Lưu Kỳ là học sinh của ban nghệ thuật, lúc đầu đối xử với cô rất nhiệt tình, còn giới thiệu cô với mấy nữ sinh bằng tuổi.
Ban đầu thì trò chuyện rất tốt đẹp, vừa nãy khi mọi người cùng chụp ảnh tốt nghiệp với nhau, Lưu Kỳ còn dậy mấy cô mấy chiêu photoshop rất thực tế, sau đó chủ đề lan dần tới Giang Kỳ, đề tài càng ngày càng không thích hợp.
Nguyên nhân là do Lưu Kỳ hỏi mấy cô hotboy của ban chính là ai, mấy cô bảo là Giang Kỳ.
Giang Kỳ đẹp trai, học giỏi lại được các giáo sư thích, không giống mấy người học giỏi khác, không thích tham gia hoạt động, cả ngày trưng bản mặt lạnh tanh.
Tuy ngày thường Giang Kỳ khiêm tốn, nhưng hoạt động trong trường vẫn sẽ thỉnh thoảng tham gia, cậu không tỏ ra lạnh lùng, luôn ôn hòa cười với mọi người, một đôi mắt khi nghiêm túc nhìn người khác, liền giống như trong lòng cậu ấy chỉ có mình bạn.
Trai đẹp như vậy dù đã kết hôn thì có sao đâu, vẫn có thể thưởng thức mà.
Lúc các cô nghe được Giang Kỳ đã kết hôn thì còn rất buồn bã, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy là lạ. Nhóm người này tự dưng nói nhảm về chuyện sau khi kết hôn của cậu, rồi còn phỏng đoán ác ý về thân thế của Giang Kỳ, như vậy mà còn nhịn được thì chắc không gì không nhịn được. Cô gái dẫn Lưu Kỳ đi vào lập tức phủi sạch quan hệ: "Mấy người này là học sinh của ban nghệ thuật, họ nói muốn chụp ảnh nên tôi dẫn họ vào."
"Ban nghệ thuật?" Nữ sinh tìm đàn em hỗ trợ nói: "Ban nghệ thuật tới chỗ chúng tôi làm gì? Khu mấy người không cho chụp hình tốt nghiệp hả?"
Lưu Kỳ cảm thấy mất mặt, cắn răng nói: "Chị em ơi châm chước xíu nha, chúng tôi chụp xong là đi liền."
Nữ sinh nói chuyện lúc này là người của hội học sinh, phụ trách tổ chức hoạt động chụp hình hôm nay, nghe vậy lập tức nói: "Đi nhanh giùm, không thì tôi gọi bảo vệ đấy!"
Bảo vệ của trường đang ở bên ngoài duy trì trật tự, thấy bên này có nữ sinh cãi nhau, vội đi tới: "Có chuyện gì thế?"
Cô gái thuộc hội học sinh nói: "Người bên ban nghệ thuật trà trộn vào."
"Ban nghệ thuật?" Bảo vệ liếc đám Lưu Kỳ, "Thẻ sinh viên đâu, đưa đây tôi xem? Theo lý thuyết thì hôm nay chỉ có người nhà mới có thể vào trường, mấy cô không vào đây được, đây là nơi sinh viên trường chụp ảnh tốt nghiệp, sau khi mấy cô xóa ảnh trong điện thoại thì có thể đi dạo quanh trường, dạo xong thì đi nhanh đi."
Lần đầu tiên Lưu Kỳ bị xua đuổi như vậy, mặt lúc trắng lúc đỏ, không tình nguyện mà lấy thẻ sinh viên từ trong túi ra.
"Còn của mấy cô đâu?" Bảo vệ xem xong thẻ sinh viên của Lưu Kỳ thì nói.
Sắc mặt của những người khác đều thay đổi.
Mấy cô đi theo Lưu Kỳ vào, sao mà có thẻ sinh viên của ban nghệ thuật được.
Trên mặt Lưu Kỳ càng thêm xấu hổ.
Trong đám chị em thì chỉ có cô là học trường tốt nhất, trong mắt cô thì những trường người khác học chỉ là trường xoàng xĩnh mà thôi. Từ trước tới giờ cô cảm thấy rất kiêu ngạo, vì cô ở giữa đám người này là người ưu tú nhất.
Nhưng nếu hôm nay các cô thật sự lấy thẻ sinh viên của mình ra, sẽ chỉ làm Lưu Kỳ cảm thấy mất mặt.
Lưu Kỳ đang nghĩ cớ rời đi thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có một giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Giang Kỳ?"
Giang Kỳ cũng ở đây?
Lưu Kỳ vội quay đầu lại tìm, trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn tuấn tú, mặc vest.
"Lục Cẩn Trạch?" Lưu Kỳ buột miệng thốt lên.
Những chị em khác của cô nghe vậy vội nhìn theo, chỉ thấy cách đó không xa, Lục Cẩn Trạch đứng trước mặt một thanh niên cao gầy xinh đẹp, hơi cúi đầu, gương mặt lạnh lùng: "Tan học hả? Tôi tan đi ngang qua, tiện đường đón cậu về nhà ăn cơm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.