Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi
Chương 65: Sau cơn mưa, trời lại sáng
Erly
03/04/2021
Bước sang hai mươi sáu Tết, Giang Dụ Thần bị bắt phụ dọn nhà, người đàn
ông hai mươi bảy năm cuộc đời chưa từng động đến móng tay, dù ra yêu cầu thuê người đến dọn cũng bị Hạ Nhiên Y kiên quyết từ chối.
Suốt một tiếng đồng hồ Giang Dụ Thần lau bàn ở phòng khách chưa xong, lười biếng ngồi dùng khăn đẩy qua đẩy lại trên mặt bàn, không cam tâm nói: "Dù gì anh cũng là ông chủ lớn, nếu để nhân viên biết anh dọn nhà chắc chắn sẽ bị chê cười"
Hạ Nhiên Y lau cửa sổ xoay đầu nhìn Giang Dụ Thần, tỏ ra thông cảm hỏi: "Vậy nếu ông chủ lớn bị đuổi ra khỏi nhà thì hãnh diện lắm nhỉ?"
Giang Dụ Thần không nói gì nữa, chuyên tâm làm nhiệm vụ của mình.
Lát sau nhớ ra chuyện, Hạ Nhiên Y liền đến gần Giang Dụ Thần dò la: "Chúng ta nên lì xì cho cha mẹ bao nhiêu?"
"Không cần đâu, tiền lãi tiết kiệm ngân hàng mỗi tháng của ông ấy cũng đủ ăn sung mặc sướng rồi"
Nghe đến Hạ Nhiên Y bất giác cảm thán: "Hóa ra em lấy được con đại gia"
Giang Dụ Thần cười lạnh khinh bỉ: "Ăn tiền ông ấy không nổi đâu, lúc ông ấy đá anh ra đường tự lập còn chẳng thèm cho một xu"
"Cũng nhờ vậy mà anh mới biết cố gắng, đâu có cha mẹ nào muốn con chịu khổ cả đời, nhưng cũng phải để con nếm trải cảm giác cực khổ để trưởng thành"
“Ồ” Giang Dụ Thần có hơi bất ngờ trước cách Hạ Nhiên Y nói chuyện, vẻ mặt lộ vẻ thích thú: “Tuổi thật của em bao nhiêu vậy hả?”
Hạ Nhiên Y thong thả mỉm cười, bình thản đáp: “Tuổi tác không nói lên sự trưởng thành, nó chỉ là con số đánh dấu cột mốc đã trải qua của một người”
Ánh mắt Giang Dụ Thần đầy ngưỡng mộ dành cho Hạ Nhiên Y, miệng không ngừng cảm thán trước sự hiểu chuyện của cô, trong khi đó anh vẫn luôn nghĩ Giang Dụ Minh quá nghiêm khắc và keo kiệt với chính con ruột.
Nhưng Giang Dụ Thần phải thừa nhận, chính cách mà Giang Dụ Minh đối xử với anh đã giúp anh ý thức được giá trị đồng tiền, muốn sống một cuộc sống thoải mái không bị khinh thường thì nhất định phải có thật nhiều tiền và đứng ở vị trí ai cũng ngưỡng mộ. Nếu ngày đó Giang Dụ Minh không dạy anh tự lập thì có lẽ giờ đây anh cũng chỉ là thằng công tử chỉ biết ăn chơi bằng tiền cha mẹ.
Buổi chiều sang nhà Giang Dụ Minh, Giang Dụ Thần vừa vào khỏi cửa nhà đã gọi lớn: “Mẹ, có gì ăn không?”
Vương Tư Tuệ trong người ngớ người vài giây, vui đến giọng run lên: “Sắp xong rồi, đợi một lát”
Không chỉ Vương Tư Tuệ mà Hạ Nhiên Y cùng Giang Dụ Minh cũng vô cùng ngạc nhiên khi Giang Dụ Thần thay đổi cách xưng hô, bởi trước đó cho dù Vương Tư Tuệ có trở thành mẹ vợ thì anh cũng chỉ gọi bằng dì.
Giang Dụ Minh ngồi trên sofa ở phòng khách, quan sát Giang Dụ Thần ngả lưng lên ghế trong trạng thái thiếu sức sống, ông lên tiếng hỏi: “Hôm nay đến sớm vậy?”
“Mới dọn nhà xong, ghé qua ăn ké rồi bọn con đi siêu thị mua đồ”
“Sao không thuê người dọn?”
Giang Dụ Thần bĩu môi: “Nhiên Y không cho thuê, cô ấy nói lãng phí, bắt con tự dọn”
Giang Dụ Minh cười một tiếng, thầm hả hê trong lòng.
Trong lúc ăn cơm, Vương Tư Tuệ lén nhìn Giang Dụ Thần, lúc biết anh và Hạ Nhiên Y qua lại với nhau, trong lòng bà lúc nào cũng chẳng yên, bởi bà biết anh vẫn nghĩ bà cướp chồng của mẹ anh, sự thật cũng đã được phơi bày, bà tin anh sẽ buông bỏ chuyện cũ thật lòng ở bên con gái bà.
Trong kỳ nghỉ Tết, Giang Dụ Thần và Hạ Nhiên Y chủ yếu cùng Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ đi khắp các chùa lớn nhỏ cầu bình an. Lúc rảnh rỗi lại cùng hàng xóm lập bàn kêu lô tô, Hạ Nhiên Y chỉ biết cười bất đắc dĩ mỗi khi nhìn người đàn ông cao to một mét tám lăm lại xoắn ống quần ngồi kêu số.
Suốt Tết Giang Dụ Thần cũng bận không kém, những trò chơi vào dịp lễ lớn này hầu như chỗ nào trong xóm nhà Giang Dụ Minh cũng có mặt anh, thi thoảng chiều chiều ăn cơm xong lại ra chơi tạt lon lừa tiền con nít, nếu không nói ra hẳn không ai dám tin người đàn ông này đã hai mươi bảy tuổi.
Hạ Nhiên Y ngồi trước cổng xem Giang Dụ Thần chơi với bọn trẻ hàng xóm, dáng vẻ anh lúc này có lẽ đã sớm quay về tuổi thơ. Chợt nhớ đến trước đây, Hạ Nhiên Y biết ơn với hiện tại, Tết ở nhà họ Giang mới có thể gọi là cái Tết ấm cúng và đủ đầy nhất mà cô và Vương Tư Tuệ có được.
Cách đó hai hôm Hạ Nhiên Y cùng Vương Tư Tuệ có quay về khu nhà cũ tặng quà cho hàng xóm đã giúp đỡ cô và mẹ, họ đã nói Hạ Chi Quang cũng đã về tặng quà cho họ trước đó, việc Hạ Chi Quang tỏ ra ăn năn hối hận chắc chắn có mục đích, chuyện này cô và Vương Tư Tuệ đã thống nhất không nói cho Giang Dụ Thần hay Giang Dụ Minh biết bởi không liên quan để họ phải bận tâm.
Sau Tết, công trình xây trường học tình thương cũng bắt đầu khởi công, danh tiếng tốt đẹp của Giang Dụ Thần càng lúc càng được truyện đi xa, công ty cũng nhờ đó ngày càng phát triển.
Cùng lúc đó, Giang Dụ Minh an tâm giao công ty cho Giang Dụ Thần, ông cùng Vương Tư Tuệ đi du lịch, đưa bà đến thăm những cảnh đẹp mà bà từng nghĩ cả đời này cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy.
Hạ Nhiên Y ngoài việc học còn phải lo việc nhà và chỉnh sửa bản kế hoạch đám cưới cho đến khi vừa lòng Giang Dụ Thần, cô nhiều lúc bị bắt sửa đến mức phát cáu không muốn tổ chức hôn lễ nữa, kết quả vừa bị anh cảnh cáo đã phải cắn răng chỉnh sửa trong miễn cưỡng.
Suốt một tiếng đồng hồ Giang Dụ Thần lau bàn ở phòng khách chưa xong, lười biếng ngồi dùng khăn đẩy qua đẩy lại trên mặt bàn, không cam tâm nói: "Dù gì anh cũng là ông chủ lớn, nếu để nhân viên biết anh dọn nhà chắc chắn sẽ bị chê cười"
Hạ Nhiên Y lau cửa sổ xoay đầu nhìn Giang Dụ Thần, tỏ ra thông cảm hỏi: "Vậy nếu ông chủ lớn bị đuổi ra khỏi nhà thì hãnh diện lắm nhỉ?"
Giang Dụ Thần không nói gì nữa, chuyên tâm làm nhiệm vụ của mình.
Lát sau nhớ ra chuyện, Hạ Nhiên Y liền đến gần Giang Dụ Thần dò la: "Chúng ta nên lì xì cho cha mẹ bao nhiêu?"
"Không cần đâu, tiền lãi tiết kiệm ngân hàng mỗi tháng của ông ấy cũng đủ ăn sung mặc sướng rồi"
Nghe đến Hạ Nhiên Y bất giác cảm thán: "Hóa ra em lấy được con đại gia"
Giang Dụ Thần cười lạnh khinh bỉ: "Ăn tiền ông ấy không nổi đâu, lúc ông ấy đá anh ra đường tự lập còn chẳng thèm cho một xu"
"Cũng nhờ vậy mà anh mới biết cố gắng, đâu có cha mẹ nào muốn con chịu khổ cả đời, nhưng cũng phải để con nếm trải cảm giác cực khổ để trưởng thành"
“Ồ” Giang Dụ Thần có hơi bất ngờ trước cách Hạ Nhiên Y nói chuyện, vẻ mặt lộ vẻ thích thú: “Tuổi thật của em bao nhiêu vậy hả?”
Hạ Nhiên Y thong thả mỉm cười, bình thản đáp: “Tuổi tác không nói lên sự trưởng thành, nó chỉ là con số đánh dấu cột mốc đã trải qua của một người”
Ánh mắt Giang Dụ Thần đầy ngưỡng mộ dành cho Hạ Nhiên Y, miệng không ngừng cảm thán trước sự hiểu chuyện của cô, trong khi đó anh vẫn luôn nghĩ Giang Dụ Minh quá nghiêm khắc và keo kiệt với chính con ruột.
Nhưng Giang Dụ Thần phải thừa nhận, chính cách mà Giang Dụ Minh đối xử với anh đã giúp anh ý thức được giá trị đồng tiền, muốn sống một cuộc sống thoải mái không bị khinh thường thì nhất định phải có thật nhiều tiền và đứng ở vị trí ai cũng ngưỡng mộ. Nếu ngày đó Giang Dụ Minh không dạy anh tự lập thì có lẽ giờ đây anh cũng chỉ là thằng công tử chỉ biết ăn chơi bằng tiền cha mẹ.
Buổi chiều sang nhà Giang Dụ Minh, Giang Dụ Thần vừa vào khỏi cửa nhà đã gọi lớn: “Mẹ, có gì ăn không?”
Vương Tư Tuệ trong người ngớ người vài giây, vui đến giọng run lên: “Sắp xong rồi, đợi một lát”
Không chỉ Vương Tư Tuệ mà Hạ Nhiên Y cùng Giang Dụ Minh cũng vô cùng ngạc nhiên khi Giang Dụ Thần thay đổi cách xưng hô, bởi trước đó cho dù Vương Tư Tuệ có trở thành mẹ vợ thì anh cũng chỉ gọi bằng dì.
Giang Dụ Minh ngồi trên sofa ở phòng khách, quan sát Giang Dụ Thần ngả lưng lên ghế trong trạng thái thiếu sức sống, ông lên tiếng hỏi: “Hôm nay đến sớm vậy?”
“Mới dọn nhà xong, ghé qua ăn ké rồi bọn con đi siêu thị mua đồ”
“Sao không thuê người dọn?”
Giang Dụ Thần bĩu môi: “Nhiên Y không cho thuê, cô ấy nói lãng phí, bắt con tự dọn”
Giang Dụ Minh cười một tiếng, thầm hả hê trong lòng.
Trong lúc ăn cơm, Vương Tư Tuệ lén nhìn Giang Dụ Thần, lúc biết anh và Hạ Nhiên Y qua lại với nhau, trong lòng bà lúc nào cũng chẳng yên, bởi bà biết anh vẫn nghĩ bà cướp chồng của mẹ anh, sự thật cũng đã được phơi bày, bà tin anh sẽ buông bỏ chuyện cũ thật lòng ở bên con gái bà.
Trong kỳ nghỉ Tết, Giang Dụ Thần và Hạ Nhiên Y chủ yếu cùng Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ đi khắp các chùa lớn nhỏ cầu bình an. Lúc rảnh rỗi lại cùng hàng xóm lập bàn kêu lô tô, Hạ Nhiên Y chỉ biết cười bất đắc dĩ mỗi khi nhìn người đàn ông cao to một mét tám lăm lại xoắn ống quần ngồi kêu số.
Suốt Tết Giang Dụ Thần cũng bận không kém, những trò chơi vào dịp lễ lớn này hầu như chỗ nào trong xóm nhà Giang Dụ Minh cũng có mặt anh, thi thoảng chiều chiều ăn cơm xong lại ra chơi tạt lon lừa tiền con nít, nếu không nói ra hẳn không ai dám tin người đàn ông này đã hai mươi bảy tuổi.
Hạ Nhiên Y ngồi trước cổng xem Giang Dụ Thần chơi với bọn trẻ hàng xóm, dáng vẻ anh lúc này có lẽ đã sớm quay về tuổi thơ. Chợt nhớ đến trước đây, Hạ Nhiên Y biết ơn với hiện tại, Tết ở nhà họ Giang mới có thể gọi là cái Tết ấm cúng và đủ đầy nhất mà cô và Vương Tư Tuệ có được.
Cách đó hai hôm Hạ Nhiên Y cùng Vương Tư Tuệ có quay về khu nhà cũ tặng quà cho hàng xóm đã giúp đỡ cô và mẹ, họ đã nói Hạ Chi Quang cũng đã về tặng quà cho họ trước đó, việc Hạ Chi Quang tỏ ra ăn năn hối hận chắc chắn có mục đích, chuyện này cô và Vương Tư Tuệ đã thống nhất không nói cho Giang Dụ Thần hay Giang Dụ Minh biết bởi không liên quan để họ phải bận tâm.
Sau Tết, công trình xây trường học tình thương cũng bắt đầu khởi công, danh tiếng tốt đẹp của Giang Dụ Thần càng lúc càng được truyện đi xa, công ty cũng nhờ đó ngày càng phát triển.
Cùng lúc đó, Giang Dụ Minh an tâm giao công ty cho Giang Dụ Thần, ông cùng Vương Tư Tuệ đi du lịch, đưa bà đến thăm những cảnh đẹp mà bà từng nghĩ cả đời này cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy.
Hạ Nhiên Y ngoài việc học còn phải lo việc nhà và chỉnh sửa bản kế hoạch đám cưới cho đến khi vừa lòng Giang Dụ Thần, cô nhiều lúc bị bắt sửa đến mức phát cáu không muốn tổ chức hôn lễ nữa, kết quả vừa bị anh cảnh cáo đã phải cắn răng chỉnh sửa trong miễn cưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.