Chương 4
Đan Thanh Thủ
12/04/2022
Cố Ngữ Chân đi về phía trước, Coco tiến lên nắm lấy tay cô, cùng cô đi qua đó: "Cậu qua đó sẽ không có việc gì chứ?"
"Không sao đâu, anh ấy là bạn học cấp ba của mình."
Coco nháy mắt thở dài nhẹ nhõm, cô còn nghĩ hôm nay phải náo loạn đến mức báo cảnh sát, nghệ sĩ trong giới làm lớn chuyện như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Nhìn người đàn ông chân dài eo hẹp phía trước, chưa nói đến gương mặt, chỉ dáng người thôi đã thấy rất tuyệt: "Bạn học của cậu thật sự quá tuyệt, nhưng mà vừa nhìn đã biết là kiểu người rất khó kiểm soát, chắc chắn là được rất nhiều nữ sinh ái mộ."
Cố Ngữ Chân sợ bị anh nghe được, há miệng không tiếng động ý bảo cô nói nhỏ chút.
Vương Trạch Hạo nhìn Cố Ngữ Chân đến gần, cùng cô chào hỏi, dùng khuỷu tay chạm vào An Phỉ: "Bọn họ có phải từng có mối quan hệ không thể nói đúng không?"
An Phỉ liếc mắt nhìn hắn: "Cậu là bạn học của bọn họ, cậu không biết gì sao?"
"Không phải tôi bị người nhà đuổi ra nước ngoài sao? Mấy năm rồi không trở về, nhiều tin tức tôi cũng không rõ lắm."
An Phỉ nhìn thoáng qua Cố Ngữ Chân, không để trong lòng: "Có thể có cái gì, còn không phải chỉ là bạn bè bình thường sao?"
"Sao có thể, anh Thiệp vừa rồi quả thực không bình thường, giữa bọn họ nếu không có gì, đầu tôi hôm nay làm bóng cho cậu đánh."
An Phỉ nghe vậy không đáp lại nữa, quả bóng phía trước đã bị đánh bay ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn về phía Lý Thiệp: "Cậu chọn cái nào? Rỗng (*) hay gấp đôi?"
(*): Ở đây AP hỏi LT là đánh cuộc như thế nào, bản cv để là "đào rỗng" và mình cũng có qua gg dịch để dịch thử nhưng kết quả vẫn là rỗng. Vậy nên mình tạm thời để như thế, mọi người có ai hiểu thì có thể cmt ở phía dưới cho mình biết nhé.
Lý Thiệp tiện tay cầm lấy gậy golf bên cạnh: "Gấp đôi, rỗng không thú vị."
Cố Ngữ Chân thật sự không hiểu được cách chơi cũng như quy tắc chơi, đi đến đây liền dừng lại, đứng ở một bên xem,
Ở xa phó đạo diễn đi bên cạnh Lý Thiệp, hiển nhiên không có tâm trạng đi quản cô.
Coco không hiểu, nhìn cô gái bên cạnh hỏi: "Gấp đôi cái gì?"
Cô gái bên cạnh liếc nhìn bọn họ, đã quen nhìn trên ngó dưới, thoạt nhìn là người không dễ gần, nhưng sự giáo dục tốt đẹp vẫn làm cô ấy mở miệng giải thích: "Chính là tiền cá cược. Gấp đôi có nghĩa là ví dụ cô hoàn thành một lỗ golf mười vạn thì sẽ gấp đôi lên thành hai mươi vạn."
Cố Ngữ Chân nghe được dừng lại, Coco không hiểu: "Nhân dân tệ sao?"
Cô gái nghe được cười rộ lên: "Đương nhiên là nhân dân tệ, chẳng lẽ cô định dùng Yên ở Trung Quốc sao?
Gấp đôi như thế đồng nghĩa với việc không có hạn mức cao nhất, các cược như vậy hiển nhiên không phải trò chơi mà người bình thường có thể chơi nổi.
Vương Trạch Hạo nghe vậy thực phấn khích: "Anh Thiệp, là chính cậu nói đấy nhé. Hôm nay mình mang rất nhiều người đến trợ giúp, đừng trách bên mình nhiều người, nói không chừng chiếc siêu xe kia của cậu sẽ bại dưới tay của mình."
"Cậu có thể thắng, một lát nữa liền lái xe đi." Lý Thiệp thản nhiên đáp, nhìn phó đạo diễn bên cạnh: "Gấp đôi không có vấn đề gì chứ?"
Phó đạo diễn tuy rằng chưa bao giờ chơi kiểu các cược kích thích này, nhưng vất vả lắm mới bước vào vòng quan hệ của bọn họ, đương nhiên là nghe theo: "Không thành vấn đề, luật chơi do anh định là được rồi."
Gấp đôi như vậy, con số lúc này đã tăng đến năm mươi vạn.
Đến lượt Lý Thiệp, anh quay người nhìn sang, đưa cây gậy golf trong tay qua: "Lại đây chơi đi."
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
"Em không..." Cố Ngữ Chân vội vàng lắc đầu, không nhận lấy cây gậy, cô không đủ khả năng để chơi một trò chơi tốn kém như vậy.
Lý Thiệp tiến lại hai bước, đặt cây gậy vào tay cô, không thèm để ý mở miệng: "Sợ cái gì, thua thì tính cho tôi."
An Phỉ nghe vậy nhìn Cố Ngữ Chân.
Vương Trạch Hạo phản ứng lại: "Anh Thiệp, cậu đang nói đùa đúng không, để cho cô ấy đánh, nếu thua thì phải bồi thường xe đấy."
"Như vậy không kích thích sao?" Lý Thiệp vẫn bộ dáng không sao cả, duỗi tay dạy cô nắm gậy golf: "Lại đây, thắng thì tiền là của em."
"Lý Thiệp, em thật sự không biết." Cố Ngữ Chân đang muốn thu tay lại.
Lý Thiệp bắt lấy tay cô, xấu xa mở miệng: "Dạy em không phải được rồi sao?"
Golf nhìn thì nghĩ rằng đơn giản, nhưng người mới đánh còn không thể chạm bóng chứ đừng nói vào lỗ.
Cố Ngữ Chân cầm cây gậy, động tác cứng ngắc.
Lý Thiệp nhìn động tác của cô, duỗi chân đến giữa hai chân cô, chạm vào một chút, lười biếng mở miệng: "Hai chân tách ra, đầu gối hơi khuỵu xuống."
Cố Ngữ Chân làm theo lời anh nói, tuy nhiên vẫn không thể làm thật tiêu chuẩn, một gậy vung lên quả nhiên đánh hụt.
Những người bên cạnh đều cười ra tiếng, nhưng cũng chỉ phát ra âm thanh rất nhỏ.
Lòng bàn tay Cố Ngữ Chân đều đổ mồ hôi, không phải bởi vì tiếng cười của bọn họ, mà là vì Lý Thiệp còn đứng ở phía sau dạy cô.
Vị trí này, mọi nhất cử nhất động của cô đều được anh thu vào mắt, khiến cô lo lắng đến mức không biết nên làm như thế nào.
Vương Trạch Hạo thấy cô đánh không trúng liền cười mở miệng an ủi: "Không sao, người mới sẽ có thêm một cơ hội, Ngữ Chân, cố lên nha."
Đừng nói là có thêm một cơ hội, cho dù có mười cơ hội, cô cũng chưa chắc có thể đánh được.
Cố Ngữ Chân cố gắng thử vài lần nhưng một lần cũng chưa đánh trúng bóng, xung quanh mọi người xì xào bàn tán, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cô nắm chặt gậy golf trong tay, không đánh lên cũng không đánh xuống.
Lý Thiệp đứng một bên quan sát, sau đó đi về phía cô, vươn tay cầm lấy cây gậy: "Thả lỏng đi, đây cũng không phải kì thi."
Cố Ngữ Chân biết anh đang đến gần, gương mặt lập tức bối rối.
Trên ngườ anh có mùi thuốc lá, hơi thở trong trẻo ấm áp nhẹ nhàng phun vào tai cô, có chút ngứa ngáy lại không biết nên gãi vào đâu.
Suy nghĩ của cô rối loạn, còn chưa chuẩn bị tốt, Lý Thiệp đã cầm lấy tay cô, vung gậy đánh về phía quả bóng.
Bóng bị đánh trúng bay một vòng trên không trung, ngay sau đó liền chuẩn xác mà rơi vào lỗ par.
Vương Trạch Hạo chửi tục một tiếng, ở bên cạnh dâm chân: "Xa như vậy mà cậu cũng có thể đánh trúng?"
Tay Cố Ngữ Chân khẽ run lên, còn chưa kịp định thần lại, chỉ nghe giọng nói uể oải của anh ở bên tai: "Thường thôi."
Cô cảm thấy hơi nóng, anh dựa quá gần, dù chỉ mới chạm vào quần áo của anh, nhịp tim của cô đã đập nhanh một cách bất thường.
Cô gái bên cạnh nhỏ giọng bàn tán: "Nháy mắt một cái có thể kiếm được năm mươi vạn, kiếm tiền dễ dàng như vậy, so với việc bồi ngủ mấy lão già kia tốt hơn rất nhiều. Không biết cô gái này có còn tỉnh táo hay không."
Gương mặt Cố Ngữ Chân nháy mắt trắng bệch không còn giọt máu, lập tức tỉnh táo, xoay người nhìn về phía anh: "Em thật sự tới để thử vai, không biết vì sao lại thành ra như thế này."
Lý Thiệp nghe vậy cũng không phản ứng gì, lười biếng cười, hiển nhiên là không quan tâm: "Đó là việc của em, không cần phải giải thích với tôi."
Cố Ngữ Chân nắm chặt gậy golf trong tay, không biết nên nói gì.
An Phỉ thấy bầu không khí có chút không đúng, lại gần đặt một quả bóng, nhắc nhở nói: "Được rồi, chơi như vậy là được rồi, giải tán thôi, chúng ta tự chơi đi, tiểu thư cũng sắp về nước rồi, còn hỏi tôi cậu có tìm người phụ nữ khác yêu đương hay không, nếu biết cậu cùng người khác dây dưa mập mờ, xem chừng lại làm loạn một trận."
Lý Thiệp nghe vậy cũng không có biểu cảm gì, thuận tay cầm lấy gậy vung lên, bóng "Vèo" một tiếng bay thật xa, lãnh đạm mà nói một câu: "Chuyện của tôi liên quan gì đến cô ấy."
Rõ ràng thái độ của anh đối với cô rất tốt, thái độ với người kia ngược lại rất kém nhưng có thể dễ dàng nghe ra được, ai mới là người có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của anh.
Cố Ngữ Chân chậm rãi dời mắt, đưa cây gậy trong tay qua, nhẹ nhàng nói: "Em cùng bạn đi về trước, hôm nay cảm ơn anh."
Lý Thiệp nhận lấy gậy golf, liếc mắt nhìn cô: "Không chơi nữa sao?"
Cố Ngữ Chân tránh ánh mắt của anh: "Em đột nhiên nhớ ra mình còn có việc, phải đi về trước."
Lý Thiệp không hỏi thêm, cũng không có ý muốn giữ cô ở lại: "Được rồi, vậy tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cố Ngữ Chân đáp lại rất nhẹ cô sợ nói lớn một chút sẽ làm cho giọng nói của mình lộ ra chút cảm xúc không nên có.
Ngồi trên xe golf, Coco dựa vào bên cạnh cô: "Anh chàng đẹp trai vừa rồi thật sự chỉ là bạn học cấp ba của cậu sao?"
Gió thổi qua mái tóc Cố Ngữ Chân, cô nhìn đám cỏ trải dài trên mặt đất, bình tĩnh nói: "Đã từng ngồi cùng bàn một năm."
Coco hiển nhiên đã nghĩ ra điều gì đó: "Nam sinh mà cậu đem lòng yêu thầm thời cấp ba, có phải là anh ấy hay không?" Cô ấy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Ngữ Chân: "Vẻ mặt này của cậu, không phải là đã nhiều năm trôi qua rồi vẫn còn thầm thương trộm nhớ người ta đó chứ?"
Lông mi Cố Ngữ Chân nhẹ chớp, mặt nước tĩnh lặng trong lòng bỗng nhiên
gợn sóng, sự chua xót từ lâu đã không còn nay chợt nổi lên.
Đúng vậy.
Cô yêu thầm anh, đã rất lâu...
Giống như hòn đá bị ném xuống sông mùa hạ, bùn đất nổi lên uốn lượn trong dòng nước, trộn lẫn vào trong đó.
Gợn sóng qua đi, bùn đất lại chậm rãi chìm sâu xuống đáy, vĩnh viễn không thể biến mất, cũng không có cách nào tách rời.
Cô đau khổ, tự ti, tuyệt vọng nhưng không thể nào ngừng yêu anh.
***
Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, sự náo nhiệt trên sân bóng vẫn chưa thuyên giảm, những chàng trai chạy tới chạy lui trên sân bóng rổ, dường như không nghe thấy tiếng chuông.
"Ngữ Chân, cậu cũng ở đây à?"
Phía sau có người gọi cô, Cố Ngữ Chân có chút giật mình, bản thân cứ mơ hồ mà đi tới sân bóng rổ, vốn dĩ chỉ là đi ngang qua.
Triệu Giai Ấu là bạn học ngồi phía sau cô, bình thường thấy cô chỉ biết vùi đầu học bài, không ngờ cô cũng sẽ tới đây xem nam sinh chơi bóng: "Cậu nhìn ai thế?"
Nhưng dường như cô ấy không cần nghe câu trả lời, ngay sau đó cô ấy đã phản ứng lại: "Nhìn Lý Thiệp có phải hay không?"
Nghe thấy tên Lý Thiệp, mấy nữ sinh xung quanh cũng nhìn lại đây, hiển nhiên là cũng tới xem anh chơi bóng rổ.
Cố Ngữ Chân giơ sách Tiếng Anh lên: "Không phải, mình chỉ là đi dạo sau bữa trưa thôi."
Triệu Giai Ấu không hỏi thêm nữa, ngồi xuống bên cạnh cô, mấy nữ sinh đi chung với cô ấy cũng thuận theo ngồi xuống.
Trên sân bóng rổ có rất nhiều nam sinh, nhìn tới nhìn lui, kỳ thật cũng chỉ muốn xem một người.
Người đó tựa như mặt trời mùa hạ, sáng đến chói mắt, làm người khác không thể phớt lờ.
"Lý Thiệp lớp các cậu hình như đang hẹn hò, hôm qua mình thấy cậu ấy sóng vai đi cùng với một nữ sinh."
Câu nói này giống như một viên đá ném vào mặt hồ, làm lòng người gợn sóng.
"Cậu ấy hẹn hò với ai?"
"Mình không biết, không phải học sinh trường chúng ta, nhưng mà có vẻ quen biết nhau lâu rồi, trông hai người bọn họ rất ăn ý."
Rất nhanh có người mở miệng hỏi: "Trông như thế nào?"
"Tóc ngắn, rất xinh đẹp, hai người nhìn rất xứng đôi."
Xung quanh nháy mắt yên lặng.
Đúng vậy, ngoại trừ hỏi như vậy ra còn có thể nói thêm cái gì nữa?
Không phải ai yêu thầm cũng sẽ thành công, có đôi khi đối tượng thầm mến đến cả tên bọn họ là gì cũng không biết nữa kìa.
Cố Ngữ Chân đứng dậy rời đi, cũng không ai để ý đến cô, ánh mắt của mọi người vẫn hướng về sân bóng rổ.
Khoảnh khắc tiếp theo, trên sân bóng một trận hoan hô, bóng lại vào rổ.
Cô quay đầu, nhìn về phía chàng trai vừa ném bóng vào rổ dưới ánh mặt trời, anh cười rộ lên rất đẹp.
Nhưng anh căn bản không thuộc về cô.
Cố Ngữ Chân leo năm tầng lầu, về đến phòng học liền đem sách giáo khoa thả xuống bàn, nhân lúc nghỉ trưa đi toilet, đi ra ngoài thiếu chút nữa va vào một nữ sinh.
Cô gái để tóc ngắn, ngoại hình xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt linh động, cho dù ở trong ngôi trường này có nhiều mỹ nữ như vậy thì cô ấy cũng tuyệt đối được xếp vào hàng hoa khôi.
Cô ấy liếc nhìn vào lớp không thấy ai nên quay sang hỏi cô: "Lý Thiệp lớp cậu đâu rồi?"
Cố Ngữ Chân khẽ thở dài, ánh mắt rơi vào gương mặt cô gái: "Cậu ấy đang ở sân bóng rổ."
Cô gái nghe xong liền chu môi, có chút không vui: "Lại đi chơi bón rổ, tin nhắn cũng không trả lời." Nói xong cũng mặc kệ cô, quay đầu chạy xuống lầu.
Cố Ngữ Chân nhìn cô ấy bỏ chạy, biến mất ở chỗ ngoặt, cô im lặng đứng đó một lúc rồi quay người đi về hướng khác.
Vào toilet, cô vặn vòi nước rửa tay, nước chảy qua lòng bàn tay mang đến sự mát lạnh.
Cô có chút thất thần.
Nữ sinh trổ mã vô cùng xinh đẹp, cho dù là cô nhìn thấy cũng sẽ thích một cô gái xinh đẹp hoạt bát như vậy.
Mà không phải kiểu người nhạt nhẽo, yên tĩnh không thú vị như cô.
Trên bầu trời đêm, ánh mắt đầu tiên mọi người nhìn đến sẽ là ánh trăng sáng chứ không phải những ngôi sao ảm đạm.
Cố Ngữ Chân quay lại lớp học, cả lớp vẫn đang trong giờ nghỉ trưa nhưng có vẻ hôm nay hơi ồn ào.
Cô vừa đi vào, các bạn học đều đem ánh mắt đặt trên người cô, vẻ mặt mang theo nụ cười vui vẻ chờ xem kịch.
Cố Ngữ Chân có chút kì quái nhìn bọn họ, đến khi quay lại bàn học, mới phát hiện bàn mình bị đụng lệch, vở trên bàn dường như đã được nhặt từ dưới đất lên.
Mặt trên cuốn vở đang được mở ra, chỉ nhìn thấy tên Lý Thiệp được viết trên đó.
Mí mắt cô giật giật, xung quanh truyền đến tiếng cười.
"Cố Ngữ Chân, nhìn lên bảng,"
Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, trên bảng đen viết hai cái tên, một là tên cô, hai là Lý Thiệp.
Cố Ngữ Chân thích Lý Thiệp.
Máu trong người bắt đầu chảy ngược, mọi người nhìn thấy phản ứng của cô, trong nháy mắt ồn ào như ong vỡ tổ.
Hành lang bên ngoài có tiếng bóng rổ va đập trên nền gạch lạnh lẽo, Lý Thiệp cùng một đám nam sinh tiến về phía phòng học.
Anh vừa tiến vào, tiếng reo hò của mọi người càng lúc càng lớn.
"Lý Thiệp, cậu lại thu nhận thêm một fangirl, uỷ viên kỷ luật thích cậu nha, trên vở chỉ có mình tên cậu!" Một nam sinh ngồi ở hàng đầu tiên lớn tiếng trêu ghẹo, khiến xung quanh càng thêm ồn ào.
Lý Thiệp vừa đi vào, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
"Không..." Cố Ngữ Chân hô hấp trở nên gấp gáp, không thể nói nên lời, câu nói vừa thoát ra khỏi miệng đã bị nhấn chìm trong tiếng gào thét ầm ĩ, không một ai nghe thấy.
Nam sinh bên cạnh Lý Thiệp nhìn lên bảng đen: "Lợi hại! Anh Thiệp, nhìn lên bảng đi."
Lý Thiệp quay đầu nhìn bảng đen, sau đó lại nhìn về phía cô.
Cố Ngữ Chân chạm phải ánh mắt của anh, xấu hổ, tự ti, cảm xúc phức tạp, tất cả đều xuất hiện làm cô cảm thấy không thở nổi.
Cô cầm lấy sách trên bàn ném xuống mặt đất: "Mấy người cảm thấy đùa như vậy rất vui sao?"
Sách "bang" một tiếng nện trên mặt đất, trong phòng học nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Bỗng nhiên có một nam sinh mở miệng: "Cậu bị bệnh à, chính cậu viết tên người ta."
"Cậu ấy là uỷ viên kỷ luật, ghi tên người khác cũng rất bình thường mà?"
"Cuốn vở dày như vậy mà chỉ viết tên một người, chứng tỏ rằng cậu ấy thích người đó, hơn nữa cho dù không phải, cũng không cần phản ứng thái quá như thế chứ, xem như là đùa một chút thôi không được sao."
Xung quanh từng câu từng chữ phản bác làm cô không thể chịu được sự xấu hổ, mắt cô lập tức đỏ lên, ôm lấy đầu ghé vào bàn học.
Lý Thiệp nhìn xung quanh một lượt, bóng rổ trong tay đập lên mặt đất, ngữ khí quái đản: "Vậy cậu lại đây, tôi cùng cậu đùa giỡn?" Qủa bóng rổ trực tiếp đập vào trên người nam sinh kia, sau đó rơi xuống mặt đất tạo nên tiếng vang lớn.
Nam sinh bị ném lập tức im miệng.
Lý Thiệp đi lên bục giảng, cầm lấy khăn lau bảng, lau vài cái trên bảng, quay đầu nhìn mọi người trong lớp: "Sau này ai còn làm ra trò đùa ngớ ngẩn như vậy thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen."
Anh thấy không còn ai dám mở miệng, quét mắt nhìn vài người đứng đầu, giơ tay đem khăn lau ném lên bục giảng: "Đều mẹ nó đầu óc có vấn đề, nhàn rỗi không có việc gì làm sao?"
Khăn lau bảng nện ở trên bục giảng, lớp học lặng ngắt như tờ.
Tính cách Lý Thiệp luôn hoà đồng, anh có thể cùng mọi người đùa giỡn, đột nhiên tức giận như vậy, trong phòng học cũng không ai dám nhìn anh.
Toàn bộ lớp học yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, mọi người nhanh chóng tản ra, người thì làm bài tập, cúi đầu đọc sách, tất cả đều làm việc riêng của mình, không ai dám đem Cố Ngữ Chân ra làm trò cười nữa.
Tay áo của Cố Ngữ Chân đã ướt đẫm, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, không thể ngừng lại.
Cảm nhận được có người đến gần, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bả vai cô.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, Lý Thiệp cầm một hộp khăn giấy không biết lấy từ đâu, đưa cho cô, ngữ khí ôn hoà tựa như đang dỗ dành trẻ em: "Không cần để ý lũ ngốc này, uỷ viên kỷ luật muốn nhớ tên ai thì cứ nhớ người đó."
Gió ngoài cửa sổ thổi nhẹ, làm rèm cửa bay phấp phới, mang theo hơi thở của mùa hạ, đẹp đến nao lòng.
Cố Ngữ Chân đưa tay nhận lấy khăn giấy, vừa nhẹ nhàng vừa nghẹn ngào đáp lại một câu, nhẹ đến mức chính cô cũng nghe không rõ: "Cảm ơn cậu."
"Lý Thiệp" Cửa sau phòng học đột nhiên có người gọi tên anh.
Cố Ngữ Chân quay người lại nhìn.
Cô gái liếc nhìn cô, rồi lại nhìn về phía Lý Thiệp.
Lý Thiệp không có đứng lại, đi về phía cửa sau.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của nữ sinh, tựa hồ còn lấy tay đánh anh một cái: "Cậu bắt nạt nữ sinh phải không, còn chọc cho người ta khóc?"
"Không phải, không liên quan đến mình."
"Vậy sao cô ấy lại khóc?"
"Có người đem cô ấy ra làm trò cười, mình không nhịn được mới nói giúp hai câu."
Người đẹp đứng chung một chỗ thực sự là vô cùng xứng đôi, cho dù là đùa giỡn nhau cũng đẹp như vậy.
Bạn học ngồi gần cửa sổ đem rèm kéo xuống, ngăn một chút ánh sáng mặt trời.
Cố Ngữ Chân chậm rãi quay đầu, nhìn về phía trang giấy đã thấm ướt hơn nửa trong tay, cô đem sách giáo khoa đè lên, che khuất cái tên trên vở.
***
"Không sao đâu, anh ấy là bạn học cấp ba của mình."
Coco nháy mắt thở dài nhẹ nhõm, cô còn nghĩ hôm nay phải náo loạn đến mức báo cảnh sát, nghệ sĩ trong giới làm lớn chuyện như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Nhìn người đàn ông chân dài eo hẹp phía trước, chưa nói đến gương mặt, chỉ dáng người thôi đã thấy rất tuyệt: "Bạn học của cậu thật sự quá tuyệt, nhưng mà vừa nhìn đã biết là kiểu người rất khó kiểm soát, chắc chắn là được rất nhiều nữ sinh ái mộ."
Cố Ngữ Chân sợ bị anh nghe được, há miệng không tiếng động ý bảo cô nói nhỏ chút.
Vương Trạch Hạo nhìn Cố Ngữ Chân đến gần, cùng cô chào hỏi, dùng khuỷu tay chạm vào An Phỉ: "Bọn họ có phải từng có mối quan hệ không thể nói đúng không?"
An Phỉ liếc mắt nhìn hắn: "Cậu là bạn học của bọn họ, cậu không biết gì sao?"
"Không phải tôi bị người nhà đuổi ra nước ngoài sao? Mấy năm rồi không trở về, nhiều tin tức tôi cũng không rõ lắm."
An Phỉ nhìn thoáng qua Cố Ngữ Chân, không để trong lòng: "Có thể có cái gì, còn không phải chỉ là bạn bè bình thường sao?"
"Sao có thể, anh Thiệp vừa rồi quả thực không bình thường, giữa bọn họ nếu không có gì, đầu tôi hôm nay làm bóng cho cậu đánh."
An Phỉ nghe vậy không đáp lại nữa, quả bóng phía trước đã bị đánh bay ra ngoài, hắn quay đầu lại nhìn về phía Lý Thiệp: "Cậu chọn cái nào? Rỗng (*) hay gấp đôi?"
(*): Ở đây AP hỏi LT là đánh cuộc như thế nào, bản cv để là "đào rỗng" và mình cũng có qua gg dịch để dịch thử nhưng kết quả vẫn là rỗng. Vậy nên mình tạm thời để như thế, mọi người có ai hiểu thì có thể cmt ở phía dưới cho mình biết nhé.
Lý Thiệp tiện tay cầm lấy gậy golf bên cạnh: "Gấp đôi, rỗng không thú vị."
Cố Ngữ Chân thật sự không hiểu được cách chơi cũng như quy tắc chơi, đi đến đây liền dừng lại, đứng ở một bên xem,
Ở xa phó đạo diễn đi bên cạnh Lý Thiệp, hiển nhiên không có tâm trạng đi quản cô.
Coco không hiểu, nhìn cô gái bên cạnh hỏi: "Gấp đôi cái gì?"
Cô gái bên cạnh liếc nhìn bọn họ, đã quen nhìn trên ngó dưới, thoạt nhìn là người không dễ gần, nhưng sự giáo dục tốt đẹp vẫn làm cô ấy mở miệng giải thích: "Chính là tiền cá cược. Gấp đôi có nghĩa là ví dụ cô hoàn thành một lỗ golf mười vạn thì sẽ gấp đôi lên thành hai mươi vạn."
Cố Ngữ Chân nghe được dừng lại, Coco không hiểu: "Nhân dân tệ sao?"
Cô gái nghe được cười rộ lên: "Đương nhiên là nhân dân tệ, chẳng lẽ cô định dùng Yên ở Trung Quốc sao?
Gấp đôi như thế đồng nghĩa với việc không có hạn mức cao nhất, các cược như vậy hiển nhiên không phải trò chơi mà người bình thường có thể chơi nổi.
Vương Trạch Hạo nghe vậy thực phấn khích: "Anh Thiệp, là chính cậu nói đấy nhé. Hôm nay mình mang rất nhiều người đến trợ giúp, đừng trách bên mình nhiều người, nói không chừng chiếc siêu xe kia của cậu sẽ bại dưới tay của mình."
"Cậu có thể thắng, một lát nữa liền lái xe đi." Lý Thiệp thản nhiên đáp, nhìn phó đạo diễn bên cạnh: "Gấp đôi không có vấn đề gì chứ?"
Phó đạo diễn tuy rằng chưa bao giờ chơi kiểu các cược kích thích này, nhưng vất vả lắm mới bước vào vòng quan hệ của bọn họ, đương nhiên là nghe theo: "Không thành vấn đề, luật chơi do anh định là được rồi."
Gấp đôi như vậy, con số lúc này đã tăng đến năm mươi vạn.
Đến lượt Lý Thiệp, anh quay người nhìn sang, đưa cây gậy golf trong tay qua: "Lại đây chơi đi."
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
"Em không..." Cố Ngữ Chân vội vàng lắc đầu, không nhận lấy cây gậy, cô không đủ khả năng để chơi một trò chơi tốn kém như vậy.
Lý Thiệp tiến lại hai bước, đặt cây gậy vào tay cô, không thèm để ý mở miệng: "Sợ cái gì, thua thì tính cho tôi."
An Phỉ nghe vậy nhìn Cố Ngữ Chân.
Vương Trạch Hạo phản ứng lại: "Anh Thiệp, cậu đang nói đùa đúng không, để cho cô ấy đánh, nếu thua thì phải bồi thường xe đấy."
"Như vậy không kích thích sao?" Lý Thiệp vẫn bộ dáng không sao cả, duỗi tay dạy cô nắm gậy golf: "Lại đây, thắng thì tiền là của em."
"Lý Thiệp, em thật sự không biết." Cố Ngữ Chân đang muốn thu tay lại.
Lý Thiệp bắt lấy tay cô, xấu xa mở miệng: "Dạy em không phải được rồi sao?"
Golf nhìn thì nghĩ rằng đơn giản, nhưng người mới đánh còn không thể chạm bóng chứ đừng nói vào lỗ.
Cố Ngữ Chân cầm cây gậy, động tác cứng ngắc.
Lý Thiệp nhìn động tác của cô, duỗi chân đến giữa hai chân cô, chạm vào một chút, lười biếng mở miệng: "Hai chân tách ra, đầu gối hơi khuỵu xuống."
Cố Ngữ Chân làm theo lời anh nói, tuy nhiên vẫn không thể làm thật tiêu chuẩn, một gậy vung lên quả nhiên đánh hụt.
Những người bên cạnh đều cười ra tiếng, nhưng cũng chỉ phát ra âm thanh rất nhỏ.
Lòng bàn tay Cố Ngữ Chân đều đổ mồ hôi, không phải bởi vì tiếng cười của bọn họ, mà là vì Lý Thiệp còn đứng ở phía sau dạy cô.
Vị trí này, mọi nhất cử nhất động của cô đều được anh thu vào mắt, khiến cô lo lắng đến mức không biết nên làm như thế nào.
Vương Trạch Hạo thấy cô đánh không trúng liền cười mở miệng an ủi: "Không sao, người mới sẽ có thêm một cơ hội, Ngữ Chân, cố lên nha."
Đừng nói là có thêm một cơ hội, cho dù có mười cơ hội, cô cũng chưa chắc có thể đánh được.
Cố Ngữ Chân cố gắng thử vài lần nhưng một lần cũng chưa đánh trúng bóng, xung quanh mọi người xì xào bàn tán, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cô nắm chặt gậy golf trong tay, không đánh lên cũng không đánh xuống.
Lý Thiệp đứng một bên quan sát, sau đó đi về phía cô, vươn tay cầm lấy cây gậy: "Thả lỏng đi, đây cũng không phải kì thi."
Cố Ngữ Chân biết anh đang đến gần, gương mặt lập tức bối rối.
Trên ngườ anh có mùi thuốc lá, hơi thở trong trẻo ấm áp nhẹ nhàng phun vào tai cô, có chút ngứa ngáy lại không biết nên gãi vào đâu.
Suy nghĩ của cô rối loạn, còn chưa chuẩn bị tốt, Lý Thiệp đã cầm lấy tay cô, vung gậy đánh về phía quả bóng.
Bóng bị đánh trúng bay một vòng trên không trung, ngay sau đó liền chuẩn xác mà rơi vào lỗ par.
Vương Trạch Hạo chửi tục một tiếng, ở bên cạnh dâm chân: "Xa như vậy mà cậu cũng có thể đánh trúng?"
Tay Cố Ngữ Chân khẽ run lên, còn chưa kịp định thần lại, chỉ nghe giọng nói uể oải của anh ở bên tai: "Thường thôi."
Cô cảm thấy hơi nóng, anh dựa quá gần, dù chỉ mới chạm vào quần áo của anh, nhịp tim của cô đã đập nhanh một cách bất thường.
Cô gái bên cạnh nhỏ giọng bàn tán: "Nháy mắt một cái có thể kiếm được năm mươi vạn, kiếm tiền dễ dàng như vậy, so với việc bồi ngủ mấy lão già kia tốt hơn rất nhiều. Không biết cô gái này có còn tỉnh táo hay không."
Gương mặt Cố Ngữ Chân nháy mắt trắng bệch không còn giọt máu, lập tức tỉnh táo, xoay người nhìn về phía anh: "Em thật sự tới để thử vai, không biết vì sao lại thành ra như thế này."
Lý Thiệp nghe vậy cũng không phản ứng gì, lười biếng cười, hiển nhiên là không quan tâm: "Đó là việc của em, không cần phải giải thích với tôi."
Cố Ngữ Chân nắm chặt gậy golf trong tay, không biết nên nói gì.
An Phỉ thấy bầu không khí có chút không đúng, lại gần đặt một quả bóng, nhắc nhở nói: "Được rồi, chơi như vậy là được rồi, giải tán thôi, chúng ta tự chơi đi, tiểu thư cũng sắp về nước rồi, còn hỏi tôi cậu có tìm người phụ nữ khác yêu đương hay không, nếu biết cậu cùng người khác dây dưa mập mờ, xem chừng lại làm loạn một trận."
Lý Thiệp nghe vậy cũng không có biểu cảm gì, thuận tay cầm lấy gậy vung lên, bóng "Vèo" một tiếng bay thật xa, lãnh đạm mà nói một câu: "Chuyện của tôi liên quan gì đến cô ấy."
Rõ ràng thái độ của anh đối với cô rất tốt, thái độ với người kia ngược lại rất kém nhưng có thể dễ dàng nghe ra được, ai mới là người có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của anh.
Cố Ngữ Chân chậm rãi dời mắt, đưa cây gậy trong tay qua, nhẹ nhàng nói: "Em cùng bạn đi về trước, hôm nay cảm ơn anh."
Lý Thiệp nhận lấy gậy golf, liếc mắt nhìn cô: "Không chơi nữa sao?"
Cố Ngữ Chân tránh ánh mắt của anh: "Em đột nhiên nhớ ra mình còn có việc, phải đi về trước."
Lý Thiệp không hỏi thêm, cũng không có ý muốn giữ cô ở lại: "Được rồi, vậy tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cố Ngữ Chân đáp lại rất nhẹ cô sợ nói lớn một chút sẽ làm cho giọng nói của mình lộ ra chút cảm xúc không nên có.
Ngồi trên xe golf, Coco dựa vào bên cạnh cô: "Anh chàng đẹp trai vừa rồi thật sự chỉ là bạn học cấp ba của cậu sao?"
Gió thổi qua mái tóc Cố Ngữ Chân, cô nhìn đám cỏ trải dài trên mặt đất, bình tĩnh nói: "Đã từng ngồi cùng bàn một năm."
Coco hiển nhiên đã nghĩ ra điều gì đó: "Nam sinh mà cậu đem lòng yêu thầm thời cấp ba, có phải là anh ấy hay không?" Cô ấy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Ngữ Chân: "Vẻ mặt này của cậu, không phải là đã nhiều năm trôi qua rồi vẫn còn thầm thương trộm nhớ người ta đó chứ?"
Lông mi Cố Ngữ Chân nhẹ chớp, mặt nước tĩnh lặng trong lòng bỗng nhiên
gợn sóng, sự chua xót từ lâu đã không còn nay chợt nổi lên.
Đúng vậy.
Cô yêu thầm anh, đã rất lâu...
Giống như hòn đá bị ném xuống sông mùa hạ, bùn đất nổi lên uốn lượn trong dòng nước, trộn lẫn vào trong đó.
Gợn sóng qua đi, bùn đất lại chậm rãi chìm sâu xuống đáy, vĩnh viễn không thể biến mất, cũng không có cách nào tách rời.
Cô đau khổ, tự ti, tuyệt vọng nhưng không thể nào ngừng yêu anh.
***
Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, sự náo nhiệt trên sân bóng vẫn chưa thuyên giảm, những chàng trai chạy tới chạy lui trên sân bóng rổ, dường như không nghe thấy tiếng chuông.
"Ngữ Chân, cậu cũng ở đây à?"
Phía sau có người gọi cô, Cố Ngữ Chân có chút giật mình, bản thân cứ mơ hồ mà đi tới sân bóng rổ, vốn dĩ chỉ là đi ngang qua.
Triệu Giai Ấu là bạn học ngồi phía sau cô, bình thường thấy cô chỉ biết vùi đầu học bài, không ngờ cô cũng sẽ tới đây xem nam sinh chơi bóng: "Cậu nhìn ai thế?"
Nhưng dường như cô ấy không cần nghe câu trả lời, ngay sau đó cô ấy đã phản ứng lại: "Nhìn Lý Thiệp có phải hay không?"
Nghe thấy tên Lý Thiệp, mấy nữ sinh xung quanh cũng nhìn lại đây, hiển nhiên là cũng tới xem anh chơi bóng rổ.
Cố Ngữ Chân giơ sách Tiếng Anh lên: "Không phải, mình chỉ là đi dạo sau bữa trưa thôi."
Triệu Giai Ấu không hỏi thêm nữa, ngồi xuống bên cạnh cô, mấy nữ sinh đi chung với cô ấy cũng thuận theo ngồi xuống.
Trên sân bóng rổ có rất nhiều nam sinh, nhìn tới nhìn lui, kỳ thật cũng chỉ muốn xem một người.
Người đó tựa như mặt trời mùa hạ, sáng đến chói mắt, làm người khác không thể phớt lờ.
"Lý Thiệp lớp các cậu hình như đang hẹn hò, hôm qua mình thấy cậu ấy sóng vai đi cùng với một nữ sinh."
Câu nói này giống như một viên đá ném vào mặt hồ, làm lòng người gợn sóng.
"Cậu ấy hẹn hò với ai?"
"Mình không biết, không phải học sinh trường chúng ta, nhưng mà có vẻ quen biết nhau lâu rồi, trông hai người bọn họ rất ăn ý."
Rất nhanh có người mở miệng hỏi: "Trông như thế nào?"
"Tóc ngắn, rất xinh đẹp, hai người nhìn rất xứng đôi."
Xung quanh nháy mắt yên lặng.
Đúng vậy, ngoại trừ hỏi như vậy ra còn có thể nói thêm cái gì nữa?
Không phải ai yêu thầm cũng sẽ thành công, có đôi khi đối tượng thầm mến đến cả tên bọn họ là gì cũng không biết nữa kìa.
Cố Ngữ Chân đứng dậy rời đi, cũng không ai để ý đến cô, ánh mắt của mọi người vẫn hướng về sân bóng rổ.
Khoảnh khắc tiếp theo, trên sân bóng một trận hoan hô, bóng lại vào rổ.
Cô quay đầu, nhìn về phía chàng trai vừa ném bóng vào rổ dưới ánh mặt trời, anh cười rộ lên rất đẹp.
Nhưng anh căn bản không thuộc về cô.
Cố Ngữ Chân leo năm tầng lầu, về đến phòng học liền đem sách giáo khoa thả xuống bàn, nhân lúc nghỉ trưa đi toilet, đi ra ngoài thiếu chút nữa va vào một nữ sinh.
Cô gái để tóc ngắn, ngoại hình xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt linh động, cho dù ở trong ngôi trường này có nhiều mỹ nữ như vậy thì cô ấy cũng tuyệt đối được xếp vào hàng hoa khôi.
Cô ấy liếc nhìn vào lớp không thấy ai nên quay sang hỏi cô: "Lý Thiệp lớp cậu đâu rồi?"
Cố Ngữ Chân khẽ thở dài, ánh mắt rơi vào gương mặt cô gái: "Cậu ấy đang ở sân bóng rổ."
Cô gái nghe xong liền chu môi, có chút không vui: "Lại đi chơi bón rổ, tin nhắn cũng không trả lời." Nói xong cũng mặc kệ cô, quay đầu chạy xuống lầu.
Cố Ngữ Chân nhìn cô ấy bỏ chạy, biến mất ở chỗ ngoặt, cô im lặng đứng đó một lúc rồi quay người đi về hướng khác.
Vào toilet, cô vặn vòi nước rửa tay, nước chảy qua lòng bàn tay mang đến sự mát lạnh.
Cô có chút thất thần.
Nữ sinh trổ mã vô cùng xinh đẹp, cho dù là cô nhìn thấy cũng sẽ thích một cô gái xinh đẹp hoạt bát như vậy.
Mà không phải kiểu người nhạt nhẽo, yên tĩnh không thú vị như cô.
Trên bầu trời đêm, ánh mắt đầu tiên mọi người nhìn đến sẽ là ánh trăng sáng chứ không phải những ngôi sao ảm đạm.
Cố Ngữ Chân quay lại lớp học, cả lớp vẫn đang trong giờ nghỉ trưa nhưng có vẻ hôm nay hơi ồn ào.
Cô vừa đi vào, các bạn học đều đem ánh mắt đặt trên người cô, vẻ mặt mang theo nụ cười vui vẻ chờ xem kịch.
Cố Ngữ Chân có chút kì quái nhìn bọn họ, đến khi quay lại bàn học, mới phát hiện bàn mình bị đụng lệch, vở trên bàn dường như đã được nhặt từ dưới đất lên.
Mặt trên cuốn vở đang được mở ra, chỉ nhìn thấy tên Lý Thiệp được viết trên đó.
Mí mắt cô giật giật, xung quanh truyền đến tiếng cười.
"Cố Ngữ Chân, nhìn lên bảng,"
Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, trên bảng đen viết hai cái tên, một là tên cô, hai là Lý Thiệp.
Cố Ngữ Chân thích Lý Thiệp.
Máu trong người bắt đầu chảy ngược, mọi người nhìn thấy phản ứng của cô, trong nháy mắt ồn ào như ong vỡ tổ.
Hành lang bên ngoài có tiếng bóng rổ va đập trên nền gạch lạnh lẽo, Lý Thiệp cùng một đám nam sinh tiến về phía phòng học.
Anh vừa tiến vào, tiếng reo hò của mọi người càng lúc càng lớn.
"Lý Thiệp, cậu lại thu nhận thêm một fangirl, uỷ viên kỷ luật thích cậu nha, trên vở chỉ có mình tên cậu!" Một nam sinh ngồi ở hàng đầu tiên lớn tiếng trêu ghẹo, khiến xung quanh càng thêm ồn ào.
Lý Thiệp vừa đi vào, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
"Không..." Cố Ngữ Chân hô hấp trở nên gấp gáp, không thể nói nên lời, câu nói vừa thoát ra khỏi miệng đã bị nhấn chìm trong tiếng gào thét ầm ĩ, không một ai nghe thấy.
Nam sinh bên cạnh Lý Thiệp nhìn lên bảng đen: "Lợi hại! Anh Thiệp, nhìn lên bảng đi."
Lý Thiệp quay đầu nhìn bảng đen, sau đó lại nhìn về phía cô.
Cố Ngữ Chân chạm phải ánh mắt của anh, xấu hổ, tự ti, cảm xúc phức tạp, tất cả đều xuất hiện làm cô cảm thấy không thở nổi.
Cô cầm lấy sách trên bàn ném xuống mặt đất: "Mấy người cảm thấy đùa như vậy rất vui sao?"
Sách "bang" một tiếng nện trên mặt đất, trong phòng học nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Bỗng nhiên có một nam sinh mở miệng: "Cậu bị bệnh à, chính cậu viết tên người ta."
"Cậu ấy là uỷ viên kỷ luật, ghi tên người khác cũng rất bình thường mà?"
"Cuốn vở dày như vậy mà chỉ viết tên một người, chứng tỏ rằng cậu ấy thích người đó, hơn nữa cho dù không phải, cũng không cần phản ứng thái quá như thế chứ, xem như là đùa một chút thôi không được sao."
Xung quanh từng câu từng chữ phản bác làm cô không thể chịu được sự xấu hổ, mắt cô lập tức đỏ lên, ôm lấy đầu ghé vào bàn học.
Lý Thiệp nhìn xung quanh một lượt, bóng rổ trong tay đập lên mặt đất, ngữ khí quái đản: "Vậy cậu lại đây, tôi cùng cậu đùa giỡn?" Qủa bóng rổ trực tiếp đập vào trên người nam sinh kia, sau đó rơi xuống mặt đất tạo nên tiếng vang lớn.
Nam sinh bị ném lập tức im miệng.
Lý Thiệp đi lên bục giảng, cầm lấy khăn lau bảng, lau vài cái trên bảng, quay đầu nhìn mọi người trong lớp: "Sau này ai còn làm ra trò đùa ngớ ngẩn như vậy thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen."
Anh thấy không còn ai dám mở miệng, quét mắt nhìn vài người đứng đầu, giơ tay đem khăn lau ném lên bục giảng: "Đều mẹ nó đầu óc có vấn đề, nhàn rỗi không có việc gì làm sao?"
Khăn lau bảng nện ở trên bục giảng, lớp học lặng ngắt như tờ.
Tính cách Lý Thiệp luôn hoà đồng, anh có thể cùng mọi người đùa giỡn, đột nhiên tức giận như vậy, trong phòng học cũng không ai dám nhìn anh.
Toàn bộ lớp học yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, mọi người nhanh chóng tản ra, người thì làm bài tập, cúi đầu đọc sách, tất cả đều làm việc riêng của mình, không ai dám đem Cố Ngữ Chân ra làm trò cười nữa.
Tay áo của Cố Ngữ Chân đã ướt đẫm, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, không thể ngừng lại.
Cảm nhận được có người đến gần, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bả vai cô.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, Lý Thiệp cầm một hộp khăn giấy không biết lấy từ đâu, đưa cho cô, ngữ khí ôn hoà tựa như đang dỗ dành trẻ em: "Không cần để ý lũ ngốc này, uỷ viên kỷ luật muốn nhớ tên ai thì cứ nhớ người đó."
Gió ngoài cửa sổ thổi nhẹ, làm rèm cửa bay phấp phới, mang theo hơi thở của mùa hạ, đẹp đến nao lòng.
Cố Ngữ Chân đưa tay nhận lấy khăn giấy, vừa nhẹ nhàng vừa nghẹn ngào đáp lại một câu, nhẹ đến mức chính cô cũng nghe không rõ: "Cảm ơn cậu."
"Lý Thiệp" Cửa sau phòng học đột nhiên có người gọi tên anh.
Cố Ngữ Chân quay người lại nhìn.
Cô gái liếc nhìn cô, rồi lại nhìn về phía Lý Thiệp.
Lý Thiệp không có đứng lại, đi về phía cửa sau.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của nữ sinh, tựa hồ còn lấy tay đánh anh một cái: "Cậu bắt nạt nữ sinh phải không, còn chọc cho người ta khóc?"
"Không phải, không liên quan đến mình."
"Vậy sao cô ấy lại khóc?"
"Có người đem cô ấy ra làm trò cười, mình không nhịn được mới nói giúp hai câu."
Người đẹp đứng chung một chỗ thực sự là vô cùng xứng đôi, cho dù là đùa giỡn nhau cũng đẹp như vậy.
Bạn học ngồi gần cửa sổ đem rèm kéo xuống, ngăn một chút ánh sáng mặt trời.
Cố Ngữ Chân chậm rãi quay đầu, nhìn về phía trang giấy đã thấm ướt hơn nửa trong tay, cô đem sách giáo khoa đè lên, che khuất cái tên trên vở.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.