Chương 17
Tương Tử Bối
01/10/2019
Trên đường về, bà cụ vẫn liên tục cảm ơn rối rít.
Chử Ưng đi trước đẩy xe, Túc Nghệ đi bên cạnh bà cụ, cô bảo: "Bà không cần cảm ơn cháu, giờ trong nước áp dụng chế độ giáo dục bắt buộc, vốn không cần phải đóng học phí."
"Tôi biết," bà cụ thở dài, "nhưng họ nói tôi không có hộ khẩu địa phương gì gì đó, tôi nghe chẳng hiểu, nói tới nói lui, tóm lại là không cho cháu tôi đi học."
Đứa cháu nhà bà cụ trông gầy còm hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nhìn thấy họ về thì thỏ thẻ gọi một tiếng chào anh chào chị rồi chạy lại chỗ bà: "Bà ơi, mai để cháu đẩy xe đi bán cho, cháu đẩy được đấy."
Bà cụ là một bề trên tốt, đứa trẻ cũng là một người cháu hiếu thuận, một già một trẻ trở thành chỗ dựa của nhau.
Túc Nghệ không nói thêm gì, chào tạm biệt rồi ra về.
Cô ghi nhớ địa chỉ căn nhà, Chử Ưng đi ra gọi: "Về đi."
**
Vào xe, Túc Nghệ bật dàn âm thanh trong xe lên.
Cô phát hiện ra Chử Ưng không thích nghe nhạc lúc lái xe, cũng chưa từng thấy anh bấm còi, thói quen lái xe tốt đến lạ.
Cô kể lại chuyện của bà cụ cho Ngô Tuyết nghe rồi gửi địa chỉ cho chị ấy.
Túc Nghệ nương nương: "Với cả lúc trời lạnh, nhớ giúp em mua chăn bông với chút đồ ăn tới nhé."
Ngô Tuyết: "Cứ đưa thẳng tiền mặt không phải là xong à, gì mà phiền phức thế?"
Túc Nghệ nương nương: "Không được. Cho đồ."
Ngô Tuyết: "Biết rồi, cô đã nghĩ xong chốc về giải thích với chị thế nào chưa?"
Túc Nghệ không trả lời, quay đầu đi ngâm nga theo nhạc.
Chuyện vừa rồi thực ra không ảnh hưởng gì tới cô, người đáng thương trên thế giới này có rất nhiều, hễ gặp một người lại buồn một trận thì còn sống làm sao được?
Đèn đỏ, Chử Ưng dừng xe hỏi: "Đưa em về nhà nhé?"
"Chúng ta trao đổi số điện thoại đi." Túc Nghệ quay sang nhìn vào mắt anh, nói một câu không liên quan, "Cứ trò chuyện qua Weixin mãi bất tiện lắm."
Làm cho họ cứ như là yêu qua mạng vậy.
Cô không muốn yêu qua mạng với Chử Ưng, cô muốn yêu đương nghiêm túc với Chử Ưng, yêu kiểu một lời không hợp thì hôn ngay một cái ấy.
Chử Ưng đã quen với tốc độ chuyển chủ đề của người trước mặt đây, anh mở khóa điện thoại, đưa máy qua: "Lưu đi."
Mắt Túc Nghệ lập tức sáng hẳn lên.
Cô liếm liếm môi, nhanh nhẹn nhận lấy điện thoại.
Điện thoại của họ là cùng một kiểu!!!
Bỏ qua sự thực là điện thoại của mình là hàng đại chúng, Túc Nghệ vô cùng vui vẻ, nhập số điện thoại vào xong, do dự giây lát lúc nhập chú thích tên rồi nhanh chóng gõ mấy chữ, bấm lưu lại.
Cô không xem lung tung trong điện thoại Chử Ưng, lưu xong liền cầm chắc trong tay, mãi tới lúc về đến bãi đỗ xe dưới nhà mới lưu luyến bỏ điện thoại vào trong hộc.
Đang chuẩn bị xuống xe thì phát hiện ra cảm giác rung rung rất nhỏ của động cơ xe bỗng biến mất... anh tắt động cơ rồi.
Chử Ưng tháo dây an toàn, xuống xe trước cô.
"Anh đưa em lên."
Túc Nghệ chỉ hận không thể chia nhỏ một bước thành ba bước.
Trong lúc chờ thang máy, cô dựa lưng vào tường, hơi ngước đầu lên nhìn anh: "Dạo này anh bận à?"
Cô vẫn đang đeo băng đô tai thỏ, hai tay chắp sau lưng, áo đằng trước bị kéo căng ra, nút áo trên cùng không cài, làn da trắng ngần và đường cong xương quai xanh đẹp mắt cứ thế đập vào mắt người đàn ông.
Chử Ưng đáp: "Không bận."
Túc Nghệ sắp phải đi đóng phim cũng cười khúc khích đáp: "Em cũng không bận."
Ngô Tuyết mà nghe thấy chắc muốn đánh người.
Vào thang máy, Túc Nghệ còn đang nghĩ làm thế nào để mở lời cho lần hẹn kế tiếp thì ting một tiếng, tới nhà rồi.
... Trong phim, cảnh chỉ cần nam nữ chính bước vào thang máy là thang máy sẽ đi mãi không thấy lên tới nơi đúng là lừa đảo.
Chử Ưng ra khỏi thang máy, đứng tại chỗ, định chờ Túc Nghệ vào nhà rồi thì sẽ đi ngay.
Túc Nghệ nhập mật mã, kéo một bên cánh cửa, ngoái lại hỏi: "Anh vào uống chén nước mật ong chứ?"
Đằng sau cửa có người trả lời: "Xin đừng, cảm ơn."
Túc Nghệ: "..."
Ngô Tuyết đứng trước lối vào nhà, khoanh hai tay trước ngực, bước ra tới tận cửa, vẫy tay chào Chử Ưng: "Chử tổng, đã làm phiền anh chăm sóc cô ấy rồi."
Chử Ưng nhíu mày, không nói gì cả, quay lưng bước vào thang máy.
Túc Nghệ tựa vào cửa, tha thiết nhìn theo cánh cửa thang máy từ từ đóng chặt.
Ngô Tuyết hỏi: "Cô còn không vào đi, đứng trước cửa làm gì nữa?"
Túc Nghệ hỏi: "Chị từng nghe tới hòn vọng phu chưa?"
"... Giờ chị chỉ hận không thể đập nát tảng đá nhà cô ra đây." Ngô Tuyết đáp, "Cô có biết nửa ngày nay, công ty gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại không?!"
Túc Nghệ vào nhà, thay dép lê: "Hình tượng nghệ sĩ của em cũng có phải là thiếu nữ trong sáng thánh thiện gì đâu, yêu đương thì đã làm sao? Cả chuyện này mà công ty cũng quản lý à?"
"Bất kể cô có là hình tượng kiểu gì, cô cũng không thể hai ngày liên tiếp dính scandal với hai người đàn ông chứ?" Ngô Tuyết đau lòng nhức óc, "Một là ngôi sao, một là ông chủ lớn, trên mạng đã tam sao thất bản thành bao nhiêu kiểu rồi cô có biết không? Tình yêu tay ba, đập chậu cướp hoa, chân đạp hai thuyền,... Fan của Lương Bác đang rầm rập tấn công weibo của cô kia kìa!"
"Ơ hay, chuyện này là do bọn họ sai." Túc Nghệ ngồi xuống sô pha, "Là Lương Bác chủ động gán ghép với em, bọn họ công kích em làm gì? Giờ phút này không phải là nên lý trí ngừng hâm mộ, rời fandom, nói tạm biệt sao?"
Ngô Tuyết: "..."
Túc Nghệ đăng nhập nick phụ vào weibo của mình xem thử.
"Phát tởm! Chân đạp hai thuyền, bị phát hiện sợ mất ông chủ lớn kia nên bèn phủi sạch sẽ quan hệ với Lương Bác nhà chúng ta trong buổi trực tiếp! Con khốn! Rác rưởi!"
"Tôi xem tướng của Túc Nghệ rồi, mi nhãn đới yêu, ngạch đầu bão mãn, là tướng mạo điển hình của phụ nữ khắc phu, không giữ nữ tắc."
*mi nhãn đới yêu, ngạch đầu bão mãn: mặt mũi yêu mị, trán dô
"Phản đối loại phụ nữ khốn nạn, hãy đuổi nó khỏi giới giải trí! Đừng làm bẩn mắt tao!!"
Túc Nghệ tỏ vẻ nhạt nhẽo: "Nhóm fan này kém quá, còn chửi chẳng ác bằng mấy anti-fan ngày thường vẫn hay vào weibo em cạnh khóe."
Ngô Tuyết đứng dậy, gõ nhẹ đầu cô: "Tình hình của em và Chử Ưng hiện tại là thế nào?"
Nghe nhắc tới hai chữ kia, vẻ thờ ơ trên mặt mới rồi liền bay biến mất tăm mất tích, cô nằm ngang trên sô pha, hai chân dài gác lên tay vịn, mắt nhắm lại, cười nhe răng.
"..." Ngô Tuyết đưa cốc nước mật ong tới sát tận mặt cho cô, "Được rồi, đừng cười ngây ngô nữa."
Túc Nghệ mở mắt ra hỏi: "Đúng rồi, sao chị lại tới đây?"
Ngô Tuyết chống cằm đáp: "Nói cho em một tin tốt."
"Dạ?"
"Không chỉ mình chị tới," Ngô Tuyết đáp, "mà hành lý cũng tới cùng chị luôn."
???
Túc Nghệ bật thẳng người ngồi dậy.
"Chị xin với công ty, ngoài em ra, những nghệ sĩ khác chuyển hết lại cho người khác." Ngô Tuyết nói tiếp, "Lưu Minh Hạo cầu hôn chị rồi. Chị phải tân trang lại căn hộ. Lưu Minh Hạo về ở với cha mẹ anh ấy, chị đến chỗ em, đến lúc đó, cùng em đi phim trường luôn, tiện thể giám sát em sát sao hơn chút."
Túc Nghệ vốn đang ủ rũ, Ngô Tuyết tới đây thì từ nay trở đi, tỉ lệ cô có thể lén đi trộm đâu đó lập tức hạ xuống chỉ còn 1%.
Nhưng sau khi nghe nốt vế sau, khuôn mặt vui sướng lập tức lấn át biểu cảm hụt hẫng.
"Thật ư?" Túc Nghệ đứng dậy ngồi xuống cạnh chị, "Anh ta cầu hôn như thế nào? Chừng nào đi lĩnh giấy chứng nhận? Tháng mấy làm hôn lễ? Không được, em nhất định phải được làm phù dâu."
"Em có thể hỏi từng câu một thôi được không?" Ngô Tuyết bật cười, "Thì là gọi điện thoại cho chị, bảo là cha mẹ anh ấy đang giục, hỏi chị đã muốn kết hôn chưa."
Túc Nghệ ngẩng đầu, tỏ vẻ bất mãn: "Chỉ đơn giản vậy thôi? Nhẫn đâu?"
"Anh ấy bảo sẽ bù sau, đã ở cùng nhau lâu như vậy còn để ý chút chuyện hình thức đó làm gì."
Lông mày Túc Nghệ nhíu chặt.
Cô mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng một tiếng âm báo điện thoại nhẹ nhàng vang lên cắt ngang, là Weixin Lý Mẫn gửi tin nhắn tới.
Lý Mẫn: "Nhận được vai diễn, chúc mừng [cười to]."
Túc Nghệ nương nương: "Cám ơn đạo diễn, chừng nào thì quay ạ?"
Lý Mẫn: "Đang định báo đây, thứ Tư tuần sau khai máy nhé."
Hôm nay đã là thứ Bảy, Túc Nghệ giật mình, nhắn lại: "Nhanh vậy ạ?"
Lý Mẫn: "Đạo cụ các thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi, chẳng qua là vai diễn của em lằng nhằng mãi không quyết được lại còn bất ngờ vẽ thêm một nhân vật mới nữa, chứ không thì thời gian khởi quay sẽ còn sớm nữa."
Túc Nghệ nương nương: "Thêm nhân vật nào vậy ạ?"
Lý Mẫn: "Nữ phụ, tỷ muội với em trong phim, có điều em cứ yên tâm, cũng chỉ là nhân vật làm nền cho em thôi."
Túc Nghệ cười một tiếng, chẳng trách Lý Mẫn lại nhắn tin cho cô.
Ngô Tuyết thấy cô thay đổi biểu cảm bèn hỏi: "Sao thế?"
" Phim "Sóng ngầm" thứ Tư tuần sau khai máy." Túc Nghệ nói, "Xuất hiện thêm một vai nữ phụ nữa."
Ngô Tuyết ngồi thẳng lưng lên: "Nữ phụ thế nào?"
Túc Nghệ: "Cũng là một nữ tử thanh lâu."
"Gì thế này, bọn họ có ý gì vậy?" Giọng Ngô Tuyết lớn tiếng hẳn lên, "Thế chẳng phải là cướp đất diễn của em sao?"
Đúng vậy, đừng thấy Lý Mẫn bảo là nhân vật làm nền mà tưởng, nói đi nói lại thì rốt cuộc Túc Nghệ vẫn phải chia bớt cảnh diễn với người ta, hơn nữa, nếu nhân vật còn có cùng thiết lập thì độ đặc biệt của nhân vật Thu Cơ cũng sẽ giảm đi nhiều.
Túc Nghệ nương nương: "Tìm ai diễn vậy ạ? Kịch bản mới chừng nào có thể gửi cho em được?"
Lý Mẫn: "Mai sẽ gửi cho em, thực ra cảnh diễn của em cũng không khác lúc đầu là bao, cảnh diễn viết thêm lúc trước chuyển sang cho nhân vật mới, vừa hay giảm bớt gánh nặng lời thoại cho em. Nhân vật mới do Từ Thiến Lam diễn."
"Từ Thiến Lam đúng là có bản lĩnh." Ngô Tuyết xem nội dung trò chuyện, chậc lưỡi bảo, "Đường này không được thì lập tức nghĩ ra được đường khác, bội phục. Em đừng nhắn lại gì vội, để giờ chị gọi điện cho công ty, bảo công ty tìm phía đoàn làm phim đàm phán, lúc ký kết hợp đồng, bọn họ không nhắc tới điểm này, phen này là phía họ đuối lý."
Túc Nghệ ngăn điện thoại của chị lại.
"Không cần, cô ta muốn diễn thì cứ để cô ta diễn." Túc Nghệ không hề che giấu sự khinh thường qua giọng nói, "Cô ta quyết tâm phải tham gia cho kỳ được, có ngăn e cũng không xong."
Ngô Tuyết nói: "Không ngăn được mãi thì cũng phải được vài ngày."
"Chỉ ít hôm thì có ích gì." Túc Nghệ đứng dậy, búi tóc lên, đi vào phòng tắm, "Chuyện này ở trong giới cũng đâu phải ít, cứ thoải mái đi. Hơn nữa, cô ta cũng chẳng cướp nổi vai diễn của em."
Chử Ưng đi trước đẩy xe, Túc Nghệ đi bên cạnh bà cụ, cô bảo: "Bà không cần cảm ơn cháu, giờ trong nước áp dụng chế độ giáo dục bắt buộc, vốn không cần phải đóng học phí."
"Tôi biết," bà cụ thở dài, "nhưng họ nói tôi không có hộ khẩu địa phương gì gì đó, tôi nghe chẳng hiểu, nói tới nói lui, tóm lại là không cho cháu tôi đi học."
Đứa cháu nhà bà cụ trông gầy còm hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nhìn thấy họ về thì thỏ thẻ gọi một tiếng chào anh chào chị rồi chạy lại chỗ bà: "Bà ơi, mai để cháu đẩy xe đi bán cho, cháu đẩy được đấy."
Bà cụ là một bề trên tốt, đứa trẻ cũng là một người cháu hiếu thuận, một già một trẻ trở thành chỗ dựa của nhau.
Túc Nghệ không nói thêm gì, chào tạm biệt rồi ra về.
Cô ghi nhớ địa chỉ căn nhà, Chử Ưng đi ra gọi: "Về đi."
**
Vào xe, Túc Nghệ bật dàn âm thanh trong xe lên.
Cô phát hiện ra Chử Ưng không thích nghe nhạc lúc lái xe, cũng chưa từng thấy anh bấm còi, thói quen lái xe tốt đến lạ.
Cô kể lại chuyện của bà cụ cho Ngô Tuyết nghe rồi gửi địa chỉ cho chị ấy.
Túc Nghệ nương nương: "Với cả lúc trời lạnh, nhớ giúp em mua chăn bông với chút đồ ăn tới nhé."
Ngô Tuyết: "Cứ đưa thẳng tiền mặt không phải là xong à, gì mà phiền phức thế?"
Túc Nghệ nương nương: "Không được. Cho đồ."
Ngô Tuyết: "Biết rồi, cô đã nghĩ xong chốc về giải thích với chị thế nào chưa?"
Túc Nghệ không trả lời, quay đầu đi ngâm nga theo nhạc.
Chuyện vừa rồi thực ra không ảnh hưởng gì tới cô, người đáng thương trên thế giới này có rất nhiều, hễ gặp một người lại buồn một trận thì còn sống làm sao được?
Đèn đỏ, Chử Ưng dừng xe hỏi: "Đưa em về nhà nhé?"
"Chúng ta trao đổi số điện thoại đi." Túc Nghệ quay sang nhìn vào mắt anh, nói một câu không liên quan, "Cứ trò chuyện qua Weixin mãi bất tiện lắm."
Làm cho họ cứ như là yêu qua mạng vậy.
Cô không muốn yêu qua mạng với Chử Ưng, cô muốn yêu đương nghiêm túc với Chử Ưng, yêu kiểu một lời không hợp thì hôn ngay một cái ấy.
Chử Ưng đã quen với tốc độ chuyển chủ đề của người trước mặt đây, anh mở khóa điện thoại, đưa máy qua: "Lưu đi."
Mắt Túc Nghệ lập tức sáng hẳn lên.
Cô liếm liếm môi, nhanh nhẹn nhận lấy điện thoại.
Điện thoại của họ là cùng một kiểu!!!
Bỏ qua sự thực là điện thoại của mình là hàng đại chúng, Túc Nghệ vô cùng vui vẻ, nhập số điện thoại vào xong, do dự giây lát lúc nhập chú thích tên rồi nhanh chóng gõ mấy chữ, bấm lưu lại.
Cô không xem lung tung trong điện thoại Chử Ưng, lưu xong liền cầm chắc trong tay, mãi tới lúc về đến bãi đỗ xe dưới nhà mới lưu luyến bỏ điện thoại vào trong hộc.
Đang chuẩn bị xuống xe thì phát hiện ra cảm giác rung rung rất nhỏ của động cơ xe bỗng biến mất... anh tắt động cơ rồi.
Chử Ưng tháo dây an toàn, xuống xe trước cô.
"Anh đưa em lên."
Túc Nghệ chỉ hận không thể chia nhỏ một bước thành ba bước.
Trong lúc chờ thang máy, cô dựa lưng vào tường, hơi ngước đầu lên nhìn anh: "Dạo này anh bận à?"
Cô vẫn đang đeo băng đô tai thỏ, hai tay chắp sau lưng, áo đằng trước bị kéo căng ra, nút áo trên cùng không cài, làn da trắng ngần và đường cong xương quai xanh đẹp mắt cứ thế đập vào mắt người đàn ông.
Chử Ưng đáp: "Không bận."
Túc Nghệ sắp phải đi đóng phim cũng cười khúc khích đáp: "Em cũng không bận."
Ngô Tuyết mà nghe thấy chắc muốn đánh người.
Vào thang máy, Túc Nghệ còn đang nghĩ làm thế nào để mở lời cho lần hẹn kế tiếp thì ting một tiếng, tới nhà rồi.
... Trong phim, cảnh chỉ cần nam nữ chính bước vào thang máy là thang máy sẽ đi mãi không thấy lên tới nơi đúng là lừa đảo.
Chử Ưng ra khỏi thang máy, đứng tại chỗ, định chờ Túc Nghệ vào nhà rồi thì sẽ đi ngay.
Túc Nghệ nhập mật mã, kéo một bên cánh cửa, ngoái lại hỏi: "Anh vào uống chén nước mật ong chứ?"
Đằng sau cửa có người trả lời: "Xin đừng, cảm ơn."
Túc Nghệ: "..."
Ngô Tuyết đứng trước lối vào nhà, khoanh hai tay trước ngực, bước ra tới tận cửa, vẫy tay chào Chử Ưng: "Chử tổng, đã làm phiền anh chăm sóc cô ấy rồi."
Chử Ưng nhíu mày, không nói gì cả, quay lưng bước vào thang máy.
Túc Nghệ tựa vào cửa, tha thiết nhìn theo cánh cửa thang máy từ từ đóng chặt.
Ngô Tuyết hỏi: "Cô còn không vào đi, đứng trước cửa làm gì nữa?"
Túc Nghệ hỏi: "Chị từng nghe tới hòn vọng phu chưa?"
"... Giờ chị chỉ hận không thể đập nát tảng đá nhà cô ra đây." Ngô Tuyết đáp, "Cô có biết nửa ngày nay, công ty gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại không?!"
Túc Nghệ vào nhà, thay dép lê: "Hình tượng nghệ sĩ của em cũng có phải là thiếu nữ trong sáng thánh thiện gì đâu, yêu đương thì đã làm sao? Cả chuyện này mà công ty cũng quản lý à?"
"Bất kể cô có là hình tượng kiểu gì, cô cũng không thể hai ngày liên tiếp dính scandal với hai người đàn ông chứ?" Ngô Tuyết đau lòng nhức óc, "Một là ngôi sao, một là ông chủ lớn, trên mạng đã tam sao thất bản thành bao nhiêu kiểu rồi cô có biết không? Tình yêu tay ba, đập chậu cướp hoa, chân đạp hai thuyền,... Fan của Lương Bác đang rầm rập tấn công weibo của cô kia kìa!"
"Ơ hay, chuyện này là do bọn họ sai." Túc Nghệ ngồi xuống sô pha, "Là Lương Bác chủ động gán ghép với em, bọn họ công kích em làm gì? Giờ phút này không phải là nên lý trí ngừng hâm mộ, rời fandom, nói tạm biệt sao?"
Ngô Tuyết: "..."
Túc Nghệ đăng nhập nick phụ vào weibo của mình xem thử.
"Phát tởm! Chân đạp hai thuyền, bị phát hiện sợ mất ông chủ lớn kia nên bèn phủi sạch sẽ quan hệ với Lương Bác nhà chúng ta trong buổi trực tiếp! Con khốn! Rác rưởi!"
"Tôi xem tướng của Túc Nghệ rồi, mi nhãn đới yêu, ngạch đầu bão mãn, là tướng mạo điển hình của phụ nữ khắc phu, không giữ nữ tắc."
*mi nhãn đới yêu, ngạch đầu bão mãn: mặt mũi yêu mị, trán dô
"Phản đối loại phụ nữ khốn nạn, hãy đuổi nó khỏi giới giải trí! Đừng làm bẩn mắt tao!!"
Túc Nghệ tỏ vẻ nhạt nhẽo: "Nhóm fan này kém quá, còn chửi chẳng ác bằng mấy anti-fan ngày thường vẫn hay vào weibo em cạnh khóe."
Ngô Tuyết đứng dậy, gõ nhẹ đầu cô: "Tình hình của em và Chử Ưng hiện tại là thế nào?"
Nghe nhắc tới hai chữ kia, vẻ thờ ơ trên mặt mới rồi liền bay biến mất tăm mất tích, cô nằm ngang trên sô pha, hai chân dài gác lên tay vịn, mắt nhắm lại, cười nhe răng.
"..." Ngô Tuyết đưa cốc nước mật ong tới sát tận mặt cho cô, "Được rồi, đừng cười ngây ngô nữa."
Túc Nghệ mở mắt ra hỏi: "Đúng rồi, sao chị lại tới đây?"
Ngô Tuyết chống cằm đáp: "Nói cho em một tin tốt."
"Dạ?"
"Không chỉ mình chị tới," Ngô Tuyết đáp, "mà hành lý cũng tới cùng chị luôn."
???
Túc Nghệ bật thẳng người ngồi dậy.
"Chị xin với công ty, ngoài em ra, những nghệ sĩ khác chuyển hết lại cho người khác." Ngô Tuyết nói tiếp, "Lưu Minh Hạo cầu hôn chị rồi. Chị phải tân trang lại căn hộ. Lưu Minh Hạo về ở với cha mẹ anh ấy, chị đến chỗ em, đến lúc đó, cùng em đi phim trường luôn, tiện thể giám sát em sát sao hơn chút."
Túc Nghệ vốn đang ủ rũ, Ngô Tuyết tới đây thì từ nay trở đi, tỉ lệ cô có thể lén đi trộm đâu đó lập tức hạ xuống chỉ còn 1%.
Nhưng sau khi nghe nốt vế sau, khuôn mặt vui sướng lập tức lấn át biểu cảm hụt hẫng.
"Thật ư?" Túc Nghệ đứng dậy ngồi xuống cạnh chị, "Anh ta cầu hôn như thế nào? Chừng nào đi lĩnh giấy chứng nhận? Tháng mấy làm hôn lễ? Không được, em nhất định phải được làm phù dâu."
"Em có thể hỏi từng câu một thôi được không?" Ngô Tuyết bật cười, "Thì là gọi điện thoại cho chị, bảo là cha mẹ anh ấy đang giục, hỏi chị đã muốn kết hôn chưa."
Túc Nghệ ngẩng đầu, tỏ vẻ bất mãn: "Chỉ đơn giản vậy thôi? Nhẫn đâu?"
"Anh ấy bảo sẽ bù sau, đã ở cùng nhau lâu như vậy còn để ý chút chuyện hình thức đó làm gì."
Lông mày Túc Nghệ nhíu chặt.
Cô mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng một tiếng âm báo điện thoại nhẹ nhàng vang lên cắt ngang, là Weixin Lý Mẫn gửi tin nhắn tới.
Lý Mẫn: "Nhận được vai diễn, chúc mừng [cười to]."
Túc Nghệ nương nương: "Cám ơn đạo diễn, chừng nào thì quay ạ?"
Lý Mẫn: "Đang định báo đây, thứ Tư tuần sau khai máy nhé."
Hôm nay đã là thứ Bảy, Túc Nghệ giật mình, nhắn lại: "Nhanh vậy ạ?"
Lý Mẫn: "Đạo cụ các thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi, chẳng qua là vai diễn của em lằng nhằng mãi không quyết được lại còn bất ngờ vẽ thêm một nhân vật mới nữa, chứ không thì thời gian khởi quay sẽ còn sớm nữa."
Túc Nghệ nương nương: "Thêm nhân vật nào vậy ạ?"
Lý Mẫn: "Nữ phụ, tỷ muội với em trong phim, có điều em cứ yên tâm, cũng chỉ là nhân vật làm nền cho em thôi."
Túc Nghệ cười một tiếng, chẳng trách Lý Mẫn lại nhắn tin cho cô.
Ngô Tuyết thấy cô thay đổi biểu cảm bèn hỏi: "Sao thế?"
" Phim "Sóng ngầm" thứ Tư tuần sau khai máy." Túc Nghệ nói, "Xuất hiện thêm một vai nữ phụ nữa."
Ngô Tuyết ngồi thẳng lưng lên: "Nữ phụ thế nào?"
Túc Nghệ: "Cũng là một nữ tử thanh lâu."
"Gì thế này, bọn họ có ý gì vậy?" Giọng Ngô Tuyết lớn tiếng hẳn lên, "Thế chẳng phải là cướp đất diễn của em sao?"
Đúng vậy, đừng thấy Lý Mẫn bảo là nhân vật làm nền mà tưởng, nói đi nói lại thì rốt cuộc Túc Nghệ vẫn phải chia bớt cảnh diễn với người ta, hơn nữa, nếu nhân vật còn có cùng thiết lập thì độ đặc biệt của nhân vật Thu Cơ cũng sẽ giảm đi nhiều.
Túc Nghệ nương nương: "Tìm ai diễn vậy ạ? Kịch bản mới chừng nào có thể gửi cho em được?"
Lý Mẫn: "Mai sẽ gửi cho em, thực ra cảnh diễn của em cũng không khác lúc đầu là bao, cảnh diễn viết thêm lúc trước chuyển sang cho nhân vật mới, vừa hay giảm bớt gánh nặng lời thoại cho em. Nhân vật mới do Từ Thiến Lam diễn."
"Từ Thiến Lam đúng là có bản lĩnh." Ngô Tuyết xem nội dung trò chuyện, chậc lưỡi bảo, "Đường này không được thì lập tức nghĩ ra được đường khác, bội phục. Em đừng nhắn lại gì vội, để giờ chị gọi điện cho công ty, bảo công ty tìm phía đoàn làm phim đàm phán, lúc ký kết hợp đồng, bọn họ không nhắc tới điểm này, phen này là phía họ đuối lý."
Túc Nghệ ngăn điện thoại của chị lại.
"Không cần, cô ta muốn diễn thì cứ để cô ta diễn." Túc Nghệ không hề che giấu sự khinh thường qua giọng nói, "Cô ta quyết tâm phải tham gia cho kỳ được, có ngăn e cũng không xong."
Ngô Tuyết nói: "Không ngăn được mãi thì cũng phải được vài ngày."
"Chỉ ít hôm thì có ích gì." Túc Nghệ đứng dậy, búi tóc lên, đi vào phòng tắm, "Chuyện này ở trong giới cũng đâu phải ít, cứ thoải mái đi. Hơn nữa, cô ta cũng chẳng cướp nổi vai diễn của em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.