Chương 38: Âu Diệu Hàm gặp chuyện
Ruby Joy
26/02/2024
Vưu Thế An bắt đầu nghi ngờ khi thấy biểu cảm khác lạ của Hàn Gia Tường, hắn hơi híp mắt lại mở miệng nói bằng giọng điệu độc ác, tàn nhẫn:
“Nghe ông chủ nói là cậu nói với ông chủ rằng Phương Châu Hoa không có
gì đặc biệt cả, nếu đã không có gì đặc biệt thì chúng ta hãy mang cô ta
về hành hạ, đánh đập vài ngày sau đó hút sạch máu của cô ta đi.”
Vưu Thế An vẫn còn ghi thù chuyện Cố Ngạn Thanh đã đánh hắn sống dở chết dở, hiện tại Cố Ngạn Thanh lại để ý Phương Châu Hoa, cứ cho là tình cảm không quá sâu đậm đi nhưng thấy người mình thích bị hành hạ sau đó trở thành một bộ xương khô chắc chắn là rất đau khổ, hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ đó của anh.
Phương Châu Hoa nghe mấy lời đó thì kinh sợ, cả người run rẩy nhìn sang Hàn Gia Tường. Không hiểu sao cô lại có cảm giác an toàn, tin tưởng cậu sẽ không bao giờ làm hại mình.
Hàn Gia Tường dĩ nhiên biết chị gái nhỏ đang nghĩ gì, đang không biết phải làm sao thì bỗng cậu nhạy bén cảm nhận được có một ma cà rồng cấp S đang đến, cậu ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cặp mắt màu đỏ lạnh lẽo, Hàn Gia Tường lao đến dùng một chút sức bóp cổ Phương Châu Hoa: “Trước giờ tôi không thích hành hạ người khác, giết là giết thẳng tay.”
Hai tay của Phương tiểu thư đặt lên cánh tay của Hàn Gia Tường muốn dùng sức gỡ tay của cậu ra nhưng nó hoàn toàn vô dụng, cô nhìn Hàn thiếu gia với cặp mắt không thể nào tin được, mới vừa rồi cô còn tin tưởng cậu vô điều kiện thế mà quay ngoắt một cái Hàn Gia Tường lại muốn giết chết mình.
Ngay thời khắc Phương Châu Hoa cảm thấy đau đớn, nghẹt thở dường như là gần buông xuôi thì cô nhìn thấy có một cái bóng lướt ngang qua đá văng Hàn Gia Tường, cô ngã xuống đất ôm cổ ho sặc sụa không ngừng sau đó ngẩng đầu lên nhìn mọi thứ đang diễn ra.
Cố Trân Dao vốn định đến thăm, chăm sóc Phương Châu Hoa giúp em trai của mình nào đâu vừa đến lại thấy cảnh này, không phải Cố Ngạn Thanh đã kể là Hàn Gia Tường không có làm hại gì đến em dâu tương lai của cô sao? Sao bây giờ lại như thế? Cố Trân Dao không cần biết lý do tại sao cậu lại làm như vậy, cô chỉ biết dám động đến người của Cố gia thì chỉ có con đường chết.
Trong lúc đánh nhau với Hàn Gia Tường, qua khóe mắt Cố Trân Dao thấy Vưu Thế An đang có ý định nhắm vào Phương Châu Hoa cô ngay lập tức di chuyển đến bảo vệ che chắn cho em dâu tương lai. Vưu Thế An chỉ là một tên ma cà rồng cấp thấp làm sao có thể đánh lại Cố tiểu thư, hắn hoảng sợ nhanh chân chạy mất.
Hàn Gia Tường cũng biến mất ngay sau đó, Cố Trân Dao định đuổi theo thì bị Phương Châu Hoa ngăn lại: “Chị đừng có đuổi theo, lỡ đây là cái bẫy thì sao?” Cô sợ bọn chúng dẫn dụ Cố Trân Dao đến hang ổ của bọn chúng sau đó chơi đánh hội đồng thì nguy to.
Phương tiểu thư hoàn toàn không biết cấp bậc của Cố Trân Dao nên trong lòng cứ lo cho Cố tiểu thư. Cố Trân Dao từ bỏ ý định đuổi theo, nghĩ lại nếu như cô đuổi theo rồi thì ai sẽ ở đây bảo vệ cho Phương Châu Hoa đây? Cô xem vết hằn ở cổ của bà chủ Phương, vẻ mặt lo lắng hỏi han: “Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
“Không ạ, em không có bị thương chỗ nào hết.” Phương tiểu thư cười nhẹ lắc đầu trả lời.
Cố tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không có bị gì nếu không thì cô không biết phải ăn nói làm sao với em trai nhỏ của mình nữa. Cố Trân Dao muốn đưa em dâu tương lai về nhà, Phương Châu Hoa gật đầu đồng ý, sau chuyện này bà chủ Phương bắt đầu có chút sợ khi đi một mình rồi.
Phương gia
Cố Trân Dao không tiện vào trong, sau khi lái xe đưa Phương Châu Hoa đến trước cổng thì cô liền chào tạm biệt rồi thoắt một cái biến mất.
Mọi người thấy Phương Châu Hoa về thì có chút ngạc nhiên, bất ngờ, Phương Thiên Bảo tiến đến dịu dàng hỏi: “Sao hôm nay em về sớm thế? Em thấy không khỏe chỗ nào sao?”
Phương Châu Hoa vừa lắc đầu chưa kịp nói gì thì Phương Trường Châu đã vội lao đến nhìn chằm chằm vào cổ của cô, sắc mặt tối sầm, lo lắng hỏi: “Cổ của em bị làm sao vậy? Sao lại có dấu tay? Là ai đã bóp cổ em hả?”
Phương Hà Uy cùng Lạc Cẩm Oanh nghe con trai thứ của mình nói thế cũng vội đứng bật dậy đi nhanh đến chỗ con gái cưng. Phương Châu Hoa không muốn làm lớn chuyện, càng không muốn mọi người quá lo lắng sau đó lại càng ác cảm với ma cà rồng, cô cười cười trấn an: “Con không sao, chỉ xảy ra chút hiểu lầm thôi ạ.” Phương tiểu thư vội lảng sang chuyện khác: “Hôm nay con về sớm là muốn hỏi mọi người một chuyện.” Vừa nói cô vừa lấy tấm ảnh ra.
Ba mẹ cùng hai người anh trai của cô vừa thấy tấm ảnh gương mặt biến sắc ngay tức khắc, Lạc Cẩm Oanh cả kinh, cầm tấm ảnh hỏi: “Tại sao con lại có tấm ảnh này? Là ai đã đưa cho con vậy?”
Phương Châu Hoa cắn cắn khóe môi phân vân một lúc mới nói thật: “Là chú Thanh Nguyên đã đưa cho con, mọi người khoan hãy thắc mắc chuyện của chú ấy, trước tiên mọi người hãy nói rõ cho con biết chuyện này đi.” Nhìn sắc mặt của ba mẹ và hai người anh của mình cô đã có thể chắc chắn đứa bé trong ảnh xác thực là mình rồi.
Phương Hà Uy, Lạc Cẩm Oanh, Phương Thiên Bảo cùng Phương Trường Châu nhìn nhau không biết phải nói cho cô biết như thế nào nữa đây, chỉ cần nói chuyện vết bớt thì những chuyện khác cũng sẽ bị phơi bày ra, chuyện này bọn họ đã giấu rất lâu rồi và cũng không có ý định nói ra, định chôn vùi nó mãi mãi nhưng bây giờ…
Đang chờ đợi câu trả lời từ ba mẹ, Phương Châu Hoa giật nảy mình suýt nữa đã hét toáng lên khi Âu Thanh Nguyên đột ngột xuất hiện.
“Hoa Hoa! Diệu Hàm xảy ra chuyện rồi, Dương Hoài Châu cho người đến phá quán sau đó bắt Diệu Hàm đi rồi.” Âu Thanh Nguyên hốt hoảng, gấp gáp báo cho Phương Châu Hoa biết, anh không quan tâm đến bất cứ ai ở đây nữa, vừa nói xong anh liền kéo cô đi mất hút.
Phương Thiên Bảo nghe Âu Diệu Hàm xảy ra chuyện muốn đuổi theo nhưng khi chạy ra tới cửa thì đã không còn thấy người đâu, anh quay trở vào trong nhà với vẻ mặt lo lắng, trong lòng bất an.
“Ba! Mẹ! Nếu con không nhầm thì chú Thanh Nguyên đã… đã trở thành ma cà rồng rồi đúng không ạ?” Phương Trường Châu nhíu mày ánh mắt ngờ vực cất giọng hỏi.
Lạc Cẩm Oanh gật gật đầu cùng chồng của mình khẳng định Âu Thanh Nguyên đã bị biến thành ma cà rồng rồi, do Âu Thanh Nguyên chỉ mới trở thành ma cà rồng không lâu nên vẫn chưa học được cách che giấu trước thợ săn nên thợ săn chỉ cần nhìn một phát là nhận ra ngay.
Mọi người ở Phương gia hiện tại đều có chung câu hỏi là tại sao Âu Thanh Nguyên lại bị biến thành ma cà rồng? Âu Diệu Hàm đã gặp chuyện gì rồi? Dương Hoài Châu là ai?
Vưu Thế An vẫn còn ghi thù chuyện Cố Ngạn Thanh đã đánh hắn sống dở chết dở, hiện tại Cố Ngạn Thanh lại để ý Phương Châu Hoa, cứ cho là tình cảm không quá sâu đậm đi nhưng thấy người mình thích bị hành hạ sau đó trở thành một bộ xương khô chắc chắn là rất đau khổ, hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ đó của anh.
Phương Châu Hoa nghe mấy lời đó thì kinh sợ, cả người run rẩy nhìn sang Hàn Gia Tường. Không hiểu sao cô lại có cảm giác an toàn, tin tưởng cậu sẽ không bao giờ làm hại mình.
Hàn Gia Tường dĩ nhiên biết chị gái nhỏ đang nghĩ gì, đang không biết phải làm sao thì bỗng cậu nhạy bén cảm nhận được có một ma cà rồng cấp S đang đến, cậu ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cặp mắt màu đỏ lạnh lẽo, Hàn Gia Tường lao đến dùng một chút sức bóp cổ Phương Châu Hoa: “Trước giờ tôi không thích hành hạ người khác, giết là giết thẳng tay.”
Hai tay của Phương tiểu thư đặt lên cánh tay của Hàn Gia Tường muốn dùng sức gỡ tay của cậu ra nhưng nó hoàn toàn vô dụng, cô nhìn Hàn thiếu gia với cặp mắt không thể nào tin được, mới vừa rồi cô còn tin tưởng cậu vô điều kiện thế mà quay ngoắt một cái Hàn Gia Tường lại muốn giết chết mình.
Ngay thời khắc Phương Châu Hoa cảm thấy đau đớn, nghẹt thở dường như là gần buông xuôi thì cô nhìn thấy có một cái bóng lướt ngang qua đá văng Hàn Gia Tường, cô ngã xuống đất ôm cổ ho sặc sụa không ngừng sau đó ngẩng đầu lên nhìn mọi thứ đang diễn ra.
Cố Trân Dao vốn định đến thăm, chăm sóc Phương Châu Hoa giúp em trai của mình nào đâu vừa đến lại thấy cảnh này, không phải Cố Ngạn Thanh đã kể là Hàn Gia Tường không có làm hại gì đến em dâu tương lai của cô sao? Sao bây giờ lại như thế? Cố Trân Dao không cần biết lý do tại sao cậu lại làm như vậy, cô chỉ biết dám động đến người của Cố gia thì chỉ có con đường chết.
Trong lúc đánh nhau với Hàn Gia Tường, qua khóe mắt Cố Trân Dao thấy Vưu Thế An đang có ý định nhắm vào Phương Châu Hoa cô ngay lập tức di chuyển đến bảo vệ che chắn cho em dâu tương lai. Vưu Thế An chỉ là một tên ma cà rồng cấp thấp làm sao có thể đánh lại Cố tiểu thư, hắn hoảng sợ nhanh chân chạy mất.
Hàn Gia Tường cũng biến mất ngay sau đó, Cố Trân Dao định đuổi theo thì bị Phương Châu Hoa ngăn lại: “Chị đừng có đuổi theo, lỡ đây là cái bẫy thì sao?” Cô sợ bọn chúng dẫn dụ Cố Trân Dao đến hang ổ của bọn chúng sau đó chơi đánh hội đồng thì nguy to.
Phương tiểu thư hoàn toàn không biết cấp bậc của Cố Trân Dao nên trong lòng cứ lo cho Cố tiểu thư. Cố Trân Dao từ bỏ ý định đuổi theo, nghĩ lại nếu như cô đuổi theo rồi thì ai sẽ ở đây bảo vệ cho Phương Châu Hoa đây? Cô xem vết hằn ở cổ của bà chủ Phương, vẻ mặt lo lắng hỏi han: “Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
“Không ạ, em không có bị thương chỗ nào hết.” Phương tiểu thư cười nhẹ lắc đầu trả lời.
Cố tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không có bị gì nếu không thì cô không biết phải ăn nói làm sao với em trai nhỏ của mình nữa. Cố Trân Dao muốn đưa em dâu tương lai về nhà, Phương Châu Hoa gật đầu đồng ý, sau chuyện này bà chủ Phương bắt đầu có chút sợ khi đi một mình rồi.
Phương gia
Cố Trân Dao không tiện vào trong, sau khi lái xe đưa Phương Châu Hoa đến trước cổng thì cô liền chào tạm biệt rồi thoắt một cái biến mất.
Mọi người thấy Phương Châu Hoa về thì có chút ngạc nhiên, bất ngờ, Phương Thiên Bảo tiến đến dịu dàng hỏi: “Sao hôm nay em về sớm thế? Em thấy không khỏe chỗ nào sao?”
Phương Châu Hoa vừa lắc đầu chưa kịp nói gì thì Phương Trường Châu đã vội lao đến nhìn chằm chằm vào cổ của cô, sắc mặt tối sầm, lo lắng hỏi: “Cổ của em bị làm sao vậy? Sao lại có dấu tay? Là ai đã bóp cổ em hả?”
Phương Hà Uy cùng Lạc Cẩm Oanh nghe con trai thứ của mình nói thế cũng vội đứng bật dậy đi nhanh đến chỗ con gái cưng. Phương Châu Hoa không muốn làm lớn chuyện, càng không muốn mọi người quá lo lắng sau đó lại càng ác cảm với ma cà rồng, cô cười cười trấn an: “Con không sao, chỉ xảy ra chút hiểu lầm thôi ạ.” Phương tiểu thư vội lảng sang chuyện khác: “Hôm nay con về sớm là muốn hỏi mọi người một chuyện.” Vừa nói cô vừa lấy tấm ảnh ra.
Ba mẹ cùng hai người anh trai của cô vừa thấy tấm ảnh gương mặt biến sắc ngay tức khắc, Lạc Cẩm Oanh cả kinh, cầm tấm ảnh hỏi: “Tại sao con lại có tấm ảnh này? Là ai đã đưa cho con vậy?”
Phương Châu Hoa cắn cắn khóe môi phân vân một lúc mới nói thật: “Là chú Thanh Nguyên đã đưa cho con, mọi người khoan hãy thắc mắc chuyện của chú ấy, trước tiên mọi người hãy nói rõ cho con biết chuyện này đi.” Nhìn sắc mặt của ba mẹ và hai người anh của mình cô đã có thể chắc chắn đứa bé trong ảnh xác thực là mình rồi.
Phương Hà Uy, Lạc Cẩm Oanh, Phương Thiên Bảo cùng Phương Trường Châu nhìn nhau không biết phải nói cho cô biết như thế nào nữa đây, chỉ cần nói chuyện vết bớt thì những chuyện khác cũng sẽ bị phơi bày ra, chuyện này bọn họ đã giấu rất lâu rồi và cũng không có ý định nói ra, định chôn vùi nó mãi mãi nhưng bây giờ…
Đang chờ đợi câu trả lời từ ba mẹ, Phương Châu Hoa giật nảy mình suýt nữa đã hét toáng lên khi Âu Thanh Nguyên đột ngột xuất hiện.
“Hoa Hoa! Diệu Hàm xảy ra chuyện rồi, Dương Hoài Châu cho người đến phá quán sau đó bắt Diệu Hàm đi rồi.” Âu Thanh Nguyên hốt hoảng, gấp gáp báo cho Phương Châu Hoa biết, anh không quan tâm đến bất cứ ai ở đây nữa, vừa nói xong anh liền kéo cô đi mất hút.
Phương Thiên Bảo nghe Âu Diệu Hàm xảy ra chuyện muốn đuổi theo nhưng khi chạy ra tới cửa thì đã không còn thấy người đâu, anh quay trở vào trong nhà với vẻ mặt lo lắng, trong lòng bất an.
“Ba! Mẹ! Nếu con không nhầm thì chú Thanh Nguyên đã… đã trở thành ma cà rồng rồi đúng không ạ?” Phương Trường Châu nhíu mày ánh mắt ngờ vực cất giọng hỏi.
Lạc Cẩm Oanh gật gật đầu cùng chồng của mình khẳng định Âu Thanh Nguyên đã bị biến thành ma cà rồng rồi, do Âu Thanh Nguyên chỉ mới trở thành ma cà rồng không lâu nên vẫn chưa học được cách che giấu trước thợ săn nên thợ săn chỉ cần nhìn một phát là nhận ra ngay.
Mọi người ở Phương gia hiện tại đều có chung câu hỏi là tại sao Âu Thanh Nguyên lại bị biến thành ma cà rồng? Âu Diệu Hàm đã gặp chuyện gì rồi? Dương Hoài Châu là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.