Chương 70: Mãi mãi bên nhau (End)
Ruby Joy
01/04/2024
Một năm sau
Hôn lễ của Cố Ngạn Thanh và Phương Châu Hoa được tổ chức ở tòa lâu đài nước C.Y, đây là nơi anh cùng anh chị của mình sinh ra, là nơi chứa tất cả kỷ niệm của bọn họ. Cố Ngạn Thanh, Cố Vĩnh Lâm, Cố Trân Dao và Cố Tư Nhuệ rời khỏi nơi này sau khi ba mẹ của bọn họ qua đời.
Hôm nay, hoa hồng đỏ được phủ khắp tòa lâu đài, xung quanh chỉ toàn hoa và hoa. Cố tiểu thiếu gia đứng chờ cô dâu của mình, anh chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như thế này, bàn tay của anh đã thấm ướt mồ hôi.
Cố Vĩnh Lâm cùng Cố Tư Nhuệ thấy Cố Ngạn Thanh căng thẳng, hai mắt cứ ngóng trông cô dâu của mình thì bật cười khoái chí, hai người vỗ vỗ lên vai của em trai của mình, Cố Tư Nhuệ cất giọng nói: “Bình tĩnh một chút, sống mấy trăm năm rồi đấy, cô dâu của em sắp xuất hiện rồi không cần phải căng thẳng như thế.”
Cố tiểu thiếu gia bĩu môi hừ một tiếng, anh không đáp lại nhưng thầm nghĩ trong lòng: “Anh cứ ở đó mạnh miệng đi, để xem sau này khi anh kết hôn cùng Âu Diệu Hàm thì có căng thẳng, hồi hộp không?”
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, đó là bài hát của thần tượng của Phương Châu Hoa, từ trang trí cho đến phần chọn nhạc anh đều dựa theo sở thích của cô.
Phương Châu Hoa khoác tay của Phương Hà Uy tiến đến bên cạnh Cố Ngạn Thanh. Ông nắm tay con gái đặt lên tay của anh không quên dặn dò: “Ba giao Hoa Hoa lại cho con, nhớ chăm sóc con gái ba thật tốt đấy.”
“Vâng.” Cố Ngạn Thanh khẽ gật đầu đáp lại, anh không hứa hẹn bất cứ điều gì với ông, anh không nói nhiều nhưng anh sẽ chứng minh bằng hành động, cuộc sống sau này của cô chắc chắn chỉ có niềm vui, anh sẽ che chở cả đời cho cô.
Cố Ngạn Thanh cùng Phương Châu Hoa nói lời thề nguyện với nhau, cùng nhau trao một nụ hôn thật ngọt ngào. Khoảnh khắc anh và cô hôn nhau tất cả mọi người đều thả bóng bay trên tay mình ra, hàng trăm quả bóng bay lên trời cùng tiếng vỗ tay chúc phúc khiến khung cảnh càng thêm lãng mạn.
Cố Tư Nhuệ đứng bên cạnh Âu Diệu Hàm dùng vai khều nhẹ cô một cái: “Sau này khi chúng ta kết hôn, anh sẽ tổ chức một hôn lễ còn hoành tráng, lãng mạn hơn thế này nữa, đảm bảo em sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất.”
Âu Diệu Hàm khẽ cười, từ khi nào bạn trai cô lại có dáng vẻ trẻ con thế này vậy? Cô véo nhẹ tai của anh một cái: “Anh đấy, lớn rồi mà vẫn hơn thua với em trai mình sao? Em không muốn hôn lễ hoành tráng em muốn hôn lễ của mình đơn giản nhưng ấm cúng, hoành tráng quá em bị ngộp.”
Cố Tư Nhuệ đang định nói gì đó thì Phương Châu Hoa vẫy tay gọi Âu Diệu Hàm: “Diệu Hàm! Cậu mau lại đây.”
Âu Diệu Hàm thấy bạn thân của mình sắp ném hoa cưới liền vội chạy đến, cô cùng mấy cô gái khác đồng loạt đứng phía sau của Phương Châu Hoa chờ bắt lấy hoa cưới.
Bó hoa cưới được ném đi, mấy cô gái đột nhiên tản ra đẩy Âu Diệu Hàm lên, bó hoa rơi ngay vào tay của cô, Phương Châu Hoa cùng các cô gái khác vỗ tay chúc mừng. Phương tiểu thư chạy đến khoác tay qua cánh tay của bạn thân: “Xem ra người tiếp theo kết hôn là cậu rồi, tớ đợi ngày cậu lên xe hoa đấy, mau mau lên.”
Âu Diệu Hàm véo mặt của Phương Châu Hoa một cái: “Cậu đấy, hôm nay cùng mấy người bọn họ ghẹo tớ.” Lúc nãy bị đột nhiên bị đẩy lên làm cô giật thót cả mình.
Phương tiểu thư cười cười đang định cùng Âu Diệu Hàm đi lấy gì đó ăn thì bỗng cô nhìn thấy một chuyện khá thú vị, cô quay người đi tìm Cố Ngạn Thanh sau đó kéo anh đến một góc chỉ cho anh xem: “Ngạn Thanh! Anh mau nhìn anh cả đi, anh ấy đang tán tỉnh đàn chị của em đấy à?”
“Hả?” Cố tiểu thiếu gia ngơ ngác đưa mắt nhìn về hướng tay vợ mình chỉ, đôi mày của anh ngay tức khắc nhíu lại nghi hoặc hỏi: “Cô gái đó là đàn chị của em? Em chắc chứ?”
“Tất nhiên rồi, anh quen chị Vân Thư à?” Phương Châu Hoa gật đầu khẳng định, vừa hỏi xong cô dường như nghĩ tới điều gì đó, cặp mắt mở to hỏi anh: “Anh đừng nói với em chị ấy là ma cà rồng đấy nha?”
Cố Ngạn Thanh gật gật đầu, tiết lộ một tin tức động trời hơn: “Không những là ma cà rồng mà còn là ma cà rồng cấp S, điều quan trọng hơn đó chính là chị ấy đã từng là người yêu của anh cả.”
Phương Châu Hoa hít một hơi thật sâu, há hốc miệng kinh ngạc, đàn chị của cô thế mà lại là bạn gái cũ của anh Vĩnh Lâm? Cô có chút sốc đấy: “Thế sao hai người họ lại chia tay? Em nhớ cái bản tính chiếm hữu, thích đeo bám người mình yêu không chỉ có mình anh đâu, em không tin là anh cả lại dễ dàng buông tay như vậy.”
“Chuyện của anh cả dài lắm, phải nói là yêu hận tình thù luôn đấy, để hôm nào anh kể cho em nghe.” Cố Ngạn Thanh không nhanh không chậm đáp lại, nhớ đến chuyện tình của anh cả mình mà anh không khỏi tặc lưỡi, một mối tình đẹp, ngọt ngào nhưng cũng đầy bi thương, đau khổ.
Phương Châu Hoa gật gật đầu, cô thật sự rất muốn biết một người điềm tĩnh, trầm tính như Cố Vĩnh Lâm khi yêu vào sẽ là người như thế nào, có trẻ con như Cố Ngạn Thanh hay không. Cô xoay người di chuyển tầm mắt nhìn mọi người ở mặt ở hôn lễ của mình, hầu như ai nấy cũng đều đã có đôi có cặp, khung cảnh hạnh phúc vô cùng.
Phương Châu Hoa nhìn Cố Ngạn Thanh, đôi mắt chỉ toàn là tình yêu, cô mỉm cười cất giọng hỏi anh: “Ngạn Thanh! Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau như thế này có đúng không?”
Cố Ngạn Thanh véo nhẹ chiếc mũi xinh của cô một cái: “Tất nhiên rồi, chuyện chúng ta mãi mãi ở bên nhau là chuyện không thể nào thay đổi, sẽ không có một ai có thể tách rời chúng ta ra được.” Cố tiểu thiếu gia đan bàn tay của mình vào bàn tay của vợ, ánh mắt nhìn người con gái mình yêu đầy sự cưng chiều, Phương Châu Hoa là chấp niệm cả đời của anh, anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra, sẽ cùng cô đi hết quãng đời còn lại. Cố tiểu thiếu gia ôm Phương Châu Hoa thật chặt, cảm giác ôm cả thế giới của mình vào lòng thật hạnh phúc, ngọt ngào.
Hôn lễ của Cố Ngạn Thanh và Phương Châu Hoa được tổ chức ở tòa lâu đài nước C.Y, đây là nơi anh cùng anh chị của mình sinh ra, là nơi chứa tất cả kỷ niệm của bọn họ. Cố Ngạn Thanh, Cố Vĩnh Lâm, Cố Trân Dao và Cố Tư Nhuệ rời khỏi nơi này sau khi ba mẹ của bọn họ qua đời.
Hôm nay, hoa hồng đỏ được phủ khắp tòa lâu đài, xung quanh chỉ toàn hoa và hoa. Cố tiểu thiếu gia đứng chờ cô dâu của mình, anh chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như thế này, bàn tay của anh đã thấm ướt mồ hôi.
Cố Vĩnh Lâm cùng Cố Tư Nhuệ thấy Cố Ngạn Thanh căng thẳng, hai mắt cứ ngóng trông cô dâu của mình thì bật cười khoái chí, hai người vỗ vỗ lên vai của em trai của mình, Cố Tư Nhuệ cất giọng nói: “Bình tĩnh một chút, sống mấy trăm năm rồi đấy, cô dâu của em sắp xuất hiện rồi không cần phải căng thẳng như thế.”
Cố tiểu thiếu gia bĩu môi hừ một tiếng, anh không đáp lại nhưng thầm nghĩ trong lòng: “Anh cứ ở đó mạnh miệng đi, để xem sau này khi anh kết hôn cùng Âu Diệu Hàm thì có căng thẳng, hồi hộp không?”
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, đó là bài hát của thần tượng của Phương Châu Hoa, từ trang trí cho đến phần chọn nhạc anh đều dựa theo sở thích của cô.
Phương Châu Hoa khoác tay của Phương Hà Uy tiến đến bên cạnh Cố Ngạn Thanh. Ông nắm tay con gái đặt lên tay của anh không quên dặn dò: “Ba giao Hoa Hoa lại cho con, nhớ chăm sóc con gái ba thật tốt đấy.”
“Vâng.” Cố Ngạn Thanh khẽ gật đầu đáp lại, anh không hứa hẹn bất cứ điều gì với ông, anh không nói nhiều nhưng anh sẽ chứng minh bằng hành động, cuộc sống sau này của cô chắc chắn chỉ có niềm vui, anh sẽ che chở cả đời cho cô.
Cố Ngạn Thanh cùng Phương Châu Hoa nói lời thề nguyện với nhau, cùng nhau trao một nụ hôn thật ngọt ngào. Khoảnh khắc anh và cô hôn nhau tất cả mọi người đều thả bóng bay trên tay mình ra, hàng trăm quả bóng bay lên trời cùng tiếng vỗ tay chúc phúc khiến khung cảnh càng thêm lãng mạn.
Cố Tư Nhuệ đứng bên cạnh Âu Diệu Hàm dùng vai khều nhẹ cô một cái: “Sau này khi chúng ta kết hôn, anh sẽ tổ chức một hôn lễ còn hoành tráng, lãng mạn hơn thế này nữa, đảm bảo em sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất.”
Âu Diệu Hàm khẽ cười, từ khi nào bạn trai cô lại có dáng vẻ trẻ con thế này vậy? Cô véo nhẹ tai của anh một cái: “Anh đấy, lớn rồi mà vẫn hơn thua với em trai mình sao? Em không muốn hôn lễ hoành tráng em muốn hôn lễ của mình đơn giản nhưng ấm cúng, hoành tráng quá em bị ngộp.”
Cố Tư Nhuệ đang định nói gì đó thì Phương Châu Hoa vẫy tay gọi Âu Diệu Hàm: “Diệu Hàm! Cậu mau lại đây.”
Âu Diệu Hàm thấy bạn thân của mình sắp ném hoa cưới liền vội chạy đến, cô cùng mấy cô gái khác đồng loạt đứng phía sau của Phương Châu Hoa chờ bắt lấy hoa cưới.
Bó hoa cưới được ném đi, mấy cô gái đột nhiên tản ra đẩy Âu Diệu Hàm lên, bó hoa rơi ngay vào tay của cô, Phương Châu Hoa cùng các cô gái khác vỗ tay chúc mừng. Phương tiểu thư chạy đến khoác tay qua cánh tay của bạn thân: “Xem ra người tiếp theo kết hôn là cậu rồi, tớ đợi ngày cậu lên xe hoa đấy, mau mau lên.”
Âu Diệu Hàm véo mặt của Phương Châu Hoa một cái: “Cậu đấy, hôm nay cùng mấy người bọn họ ghẹo tớ.” Lúc nãy bị đột nhiên bị đẩy lên làm cô giật thót cả mình.
Phương tiểu thư cười cười đang định cùng Âu Diệu Hàm đi lấy gì đó ăn thì bỗng cô nhìn thấy một chuyện khá thú vị, cô quay người đi tìm Cố Ngạn Thanh sau đó kéo anh đến một góc chỉ cho anh xem: “Ngạn Thanh! Anh mau nhìn anh cả đi, anh ấy đang tán tỉnh đàn chị của em đấy à?”
“Hả?” Cố tiểu thiếu gia ngơ ngác đưa mắt nhìn về hướng tay vợ mình chỉ, đôi mày của anh ngay tức khắc nhíu lại nghi hoặc hỏi: “Cô gái đó là đàn chị của em? Em chắc chứ?”
“Tất nhiên rồi, anh quen chị Vân Thư à?” Phương Châu Hoa gật đầu khẳng định, vừa hỏi xong cô dường như nghĩ tới điều gì đó, cặp mắt mở to hỏi anh: “Anh đừng nói với em chị ấy là ma cà rồng đấy nha?”
Cố Ngạn Thanh gật gật đầu, tiết lộ một tin tức động trời hơn: “Không những là ma cà rồng mà còn là ma cà rồng cấp S, điều quan trọng hơn đó chính là chị ấy đã từng là người yêu của anh cả.”
Phương Châu Hoa hít một hơi thật sâu, há hốc miệng kinh ngạc, đàn chị của cô thế mà lại là bạn gái cũ của anh Vĩnh Lâm? Cô có chút sốc đấy: “Thế sao hai người họ lại chia tay? Em nhớ cái bản tính chiếm hữu, thích đeo bám người mình yêu không chỉ có mình anh đâu, em không tin là anh cả lại dễ dàng buông tay như vậy.”
“Chuyện của anh cả dài lắm, phải nói là yêu hận tình thù luôn đấy, để hôm nào anh kể cho em nghe.” Cố Ngạn Thanh không nhanh không chậm đáp lại, nhớ đến chuyện tình của anh cả mình mà anh không khỏi tặc lưỡi, một mối tình đẹp, ngọt ngào nhưng cũng đầy bi thương, đau khổ.
Phương Châu Hoa gật gật đầu, cô thật sự rất muốn biết một người điềm tĩnh, trầm tính như Cố Vĩnh Lâm khi yêu vào sẽ là người như thế nào, có trẻ con như Cố Ngạn Thanh hay không. Cô xoay người di chuyển tầm mắt nhìn mọi người ở mặt ở hôn lễ của mình, hầu như ai nấy cũng đều đã có đôi có cặp, khung cảnh hạnh phúc vô cùng.
Phương Châu Hoa nhìn Cố Ngạn Thanh, đôi mắt chỉ toàn là tình yêu, cô mỉm cười cất giọng hỏi anh: “Ngạn Thanh! Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau như thế này có đúng không?”
Cố Ngạn Thanh véo nhẹ chiếc mũi xinh của cô một cái: “Tất nhiên rồi, chuyện chúng ta mãi mãi ở bên nhau là chuyện không thể nào thay đổi, sẽ không có một ai có thể tách rời chúng ta ra được.” Cố tiểu thiếu gia đan bàn tay của mình vào bàn tay của vợ, ánh mắt nhìn người con gái mình yêu đầy sự cưng chiều, Phương Châu Hoa là chấp niệm cả đời của anh, anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra, sẽ cùng cô đi hết quãng đời còn lại. Cố tiểu thiếu gia ôm Phương Châu Hoa thật chặt, cảm giác ôm cả thế giới của mình vào lòng thật hạnh phúc, ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.