Chương 40: Tất cả đều vì Phương Châu Hoa
Ruby Joy
26/02/2024
Cố Vĩnh Lâm dùng năng lực đặc biệt của mình để chữa trị vết thương cho
Cố Ngạn Thanh, Phương Châu Hoa đứng bên cạnh thấy Cố tiểu thiếu gia cả
người đều toàn là máu thì đau lòng, lo lắng cho anh không thôi, cô chưa
bao giờ thấy ai bị thương nặng đến mức này.
Âu Thanh Nguyên nhìn Phương Châu Hoa với vẻ mặt trầm ngâm, thấy cô cuống cuồng, lo lắng cho Cố Ngạn Thanh sắc mặt anh ngày một khó coi, xem ra Cố Ngạn Thanh đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng cô.
Đứng đợi một lúc thì Cố Vĩnh Lâm cũng đã chữa trị vết thương xong cho Cố tiểu thiếu gia, Cố Vĩnh Lâm quay sang nói với mọi người: “Ngạn Thanh đã không sao nữa rồi, vết thương sẽ mau chóng hồi phục thôi.”
Phương Châu Hoa nghiêm túc lên tiếng hỏi: “Mọi người có thể nói cho tôi biết rốt cuộc Cố Ngạn Thanh đã xảy ra chuyện gì không? Rõ ràng lúc sáng anh ấy vẫn còn lành lặn, vẫn rất tốt cơ mà sao bây giờ lại thành ra thế này?”
Cố Trân Dao đã xem Phương Châu Hoa như người nhà, Âu Thanh Nguyên là ma cà rồng nên cô cũng không có gì phải giấu giếm: “Hôm nay là ngày Ngạn Thanh phải đến học viện kiểm tra năng lực, cuộc kiểm tra này kéo dài từ ba đến bốn ngày tùy theo năng lực của mỗi người, từng vòng kiểm tra đều có mức độ khó nhất định, ngày cuối cùng là ngày đánh giá năng lực khó nhất cũng là ngày quyết định xem ma cà rồng có được thăng cấp hay không, điều quan trọng là trong những ngày kiểm tra ma cà rồng không được phép rời khỏi học viện, nhưng không hiểu vì sao Ngạn Thanh lại được phép rời khỏi.”
Phương tiểu thư không ngờ còn có chuyện đánh giá để thăng cấp như thế này, chung quy cũng chả khác gì con người cả.
Cố Vĩnh Lâm cùng Cố Trân Dao, Cố Tư Nhuệ kéo Âu Thanh Nguyên rời khỏi phòng chỉ để Phương Châu Hoa ở lại chăm sóc cho Cố Ngạn Thanh, về chuyện của Âu Diệu Hàm khi nào có tung tích bọn họ sẽ báo ngay cho cô biết ngay.
……………………………………………….
Âu Diệu Hàm nằm trên đất nhăn mặt nhíu mày tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một khu vườn xung quanh được bao phủ bởi kính, tay chân đều bị trói chặt. Âu tiểu thư hoảng sợ, mếu máo sắp khóc đến nơi, trong lòng tự hỏi rốt cuộc là ai bắt cóc cô đến đây? Cô có đắc tội với ai đâu chứ.
“Tỉnh rồi à?” Vưu Thế An từ bên ngoài chậm rãi bước vào, hắn bày ra bộ mặt xảo quyệt, gian ác, hắn hiện tại là một ma cà rồng tuy rằng cấp thấp nhưng vẫn có thể đọc được suy nghĩ của con người. Vưu Thế An nghe được những suy nghĩ của Âu Diệu Hàm thì bật cười: “Diệu Hàm! Cậu đang thắc mắc tại sao mình lại bị bắt đến đây à? Cậu đang nghĩ tôi là người bắt cóc cậu?”
Âu tiểu thư giật nảy mình, mở to hai mắt nhìn tên khốn trước mặt, cô ngơ người mất một lúc mới chợt nhớ ra ma cà rồng có thể đọc được suy nghĩ của con người, cô đề phòng, cảnh giác cố gắng không suy nghĩ gì tránh để Vưu Thế An đọc được.
“Người bắt cóc cậu không phải là tôi mà là ông chủ của tôi, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi, mục đích chính là muốn chú của cậu đứng về phía của ông chủ. Nếu chú của cậu không đồng ý cũng không sao, bắt cậu có thể dụ được Phương Châu Hoa đến nữa, đáng lẽ ra người ông chủ tôi muốn bắt là cô ta chỉ là xung quanh cô ta có quá nhiều người bảo vệ nên chỉ đành bắt cậu vậy.”
Âu Diệu Hàm nhắm mắt cố gắng để mấy lời của Vưu Thế An ở ngoài tai, mặc kệ hắn có nói gì thì cô cũng không để ý đến hắn, cô tin tưởng chú của mình và Phương Châu Hoa nhất định sẽ tìm thấy và cứu được cô, không chỉ có hai người họ mà còn có cả… Cố Tư Nhuệ nữa.
Vưu Thế An vẫn ngoan cố đứng ở đấy độc thoại, Hàn Gia Tường chắp hai tay phía sau bước vào cất giọng: “Này! Anh không thấy mình như một tên khùng à? Đứng đó nói luyên tha luyên thuyên trong khi người ta chả mở miệng nói câu nào. Anh ra ngoài đi, chuyện moi thông tin cứ để tôi.”
Vưu Thế An khó chịu, trong lòng không muốn rời đi nhưng Hàn Gia Tường là thuộc hạ thân cận cũng là ma cà rồng cấp cao, hắn không muốn nghe theo cũng không được.
Ngay khi Vưu Thế An rời khỏi nhà kính, Hàn Gia Tường liền ngồi xổm xuống nói với Âu Diệu Hàm bằng giọng khá nhỏ: “Tôi tên là Hàn Gia Tường, chắc chị đã nghe Hoa Hoa nhắc đến cái tên này rồi đúng không?”
Đến lúc này Âu tiểu thư mới có phản ứng, cô đưa mắt nhìn người con trai trước mặt. Hàn Gia Tường cong khóe môi cười nhẹ nói tiếp: “Chị cứ yên tâm đi, tôi sẽ không dùng năng lực để đọc suy nghĩ của chị đâu, tôi không có ý gì xấu cả, tôi cũng chỉ mới biết chuyện chị bị bắt đến đây thôi.”
“Cậu muốn nói gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa.” Âu Diệu Hàm nhíu mày, không có kiên nhẫn nghe kẻ địch nói dông nói dài.
Hàn Gia Tường khẽ cười, không nghĩ Âu Diệu Hàm trông có vẻ nhút nhát, hiền lành vậy mà lại là một cô gái dữ dằn, cậu hơi cúi người về phía trước nói nhỏ vào tai của cô: “Tôi đến đây chỉ muốn trấn an chị một chút, muốn cho chị biết chị sẽ sớm thoát khỏi đây thôi, tôi sẽ để lộ manh mối cho người Cố gia biết để tìm đến.”
“Cậu… tại sao cậu lại phải làm thế? Không phải cậu là người của Dương Hoài Châu hay sao?” Âu tiểu thư nghi hoặc hỏi Hàn thiếu gia, không lẽ cậu muốn phản bội Dương Hoài Châu? Hay là ngay từ đầu Hàn Gia Tường là gián điệp?
Vốn dĩ Hàn Gia Tường không muốn đọc suy nghĩ của Âu Diệu Hàm nhưng cậu vẫn vô tình nghe được, nụ cười trên môi của cậu càng sâu hơn, lắc đầu bó tay với mấy suy nghĩ của cô: “Tôi không có phản bội ông chủ của mình càng không phải là gián điệp, tôi làm những chuyện này đều là vì chị Hoa Hoa của tôi, tôi không muốn thấy chị ấy đau lòng, lo lắng, chỉ đơn giản là vậy.”
Nói dứt câu, Hàn Gia Tường đứng thẳng người dậy xoay người rời đi. Âu Diệu Hàm ngồi ở đó ngây người một lúc, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ Hàn Gia Tường thích Phương Châu Hoa, chắc chắn là như vậy rồi nên mới mạo hiểm tung manh mối cho người Cố gia đến cứu cô.
…
Cố gia
Phương Châu Hoa ngồi bên cạnh giường nhìn Cố Ngạn Thanh một hồi lâu thì chợt nhớ phải báo tin cho gia đình, lấy điện thoại ra thì phát hiện máy đã hết pin, đúng lúc nhìn thấy cục sạc được đặt trên bàn cô bèn mượn đỡ để sạc.
Điện thoại vừa được mở lên liền xuất hiện vô số thông báo cuộc gọi nhỡ, tin nhắn, đa phần đều đến từ gia đình. Phương Châu Hoa gọi cho mẹ của mình, đầu dây bên kia ngay lập tức có người nghe máy.
“Hoa Hoa! Con đang ở đâu thế? Cả nhà đang rất lo cho con đấy.” Lạc Cẩm Oanh thấy con gái gọi đến thì vui mừng không thôi, nỗi lo lắng của bà cũng tan biến.
“Mọi người không cần phải lo lắng cho con đâu ạ, hiện tại con đang ở Cố gia, con sẽ về giải thích rõ mọi chuyện cho ba mẹ cùng hai anh biết sau, bây giờ con nhờ mọi người giúp con tìm tung tích của Diệu Hàm, cậu ấy bị một ma cà rồng rất mạnh bắt cóc rồi.”
Phương tiểu thư vừa nói xong thì cánh cửa sổ bỗng mở toang, một luồng gió lạnh thổi vào khiến cho cả người của cô lạnh toát, nổi hết cả da gà.
Âu Thanh Nguyên nhìn Phương Châu Hoa với vẻ mặt trầm ngâm, thấy cô cuống cuồng, lo lắng cho Cố Ngạn Thanh sắc mặt anh ngày một khó coi, xem ra Cố Ngạn Thanh đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng cô.
Đứng đợi một lúc thì Cố Vĩnh Lâm cũng đã chữa trị vết thương xong cho Cố tiểu thiếu gia, Cố Vĩnh Lâm quay sang nói với mọi người: “Ngạn Thanh đã không sao nữa rồi, vết thương sẽ mau chóng hồi phục thôi.”
Phương Châu Hoa nghiêm túc lên tiếng hỏi: “Mọi người có thể nói cho tôi biết rốt cuộc Cố Ngạn Thanh đã xảy ra chuyện gì không? Rõ ràng lúc sáng anh ấy vẫn còn lành lặn, vẫn rất tốt cơ mà sao bây giờ lại thành ra thế này?”
Cố Trân Dao đã xem Phương Châu Hoa như người nhà, Âu Thanh Nguyên là ma cà rồng nên cô cũng không có gì phải giấu giếm: “Hôm nay là ngày Ngạn Thanh phải đến học viện kiểm tra năng lực, cuộc kiểm tra này kéo dài từ ba đến bốn ngày tùy theo năng lực của mỗi người, từng vòng kiểm tra đều có mức độ khó nhất định, ngày cuối cùng là ngày đánh giá năng lực khó nhất cũng là ngày quyết định xem ma cà rồng có được thăng cấp hay không, điều quan trọng là trong những ngày kiểm tra ma cà rồng không được phép rời khỏi học viện, nhưng không hiểu vì sao Ngạn Thanh lại được phép rời khỏi.”
Phương tiểu thư không ngờ còn có chuyện đánh giá để thăng cấp như thế này, chung quy cũng chả khác gì con người cả.
Cố Vĩnh Lâm cùng Cố Trân Dao, Cố Tư Nhuệ kéo Âu Thanh Nguyên rời khỏi phòng chỉ để Phương Châu Hoa ở lại chăm sóc cho Cố Ngạn Thanh, về chuyện của Âu Diệu Hàm khi nào có tung tích bọn họ sẽ báo ngay cho cô biết ngay.
……………………………………………….
Âu Diệu Hàm nằm trên đất nhăn mặt nhíu mày tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một khu vườn xung quanh được bao phủ bởi kính, tay chân đều bị trói chặt. Âu tiểu thư hoảng sợ, mếu máo sắp khóc đến nơi, trong lòng tự hỏi rốt cuộc là ai bắt cóc cô đến đây? Cô có đắc tội với ai đâu chứ.
“Tỉnh rồi à?” Vưu Thế An từ bên ngoài chậm rãi bước vào, hắn bày ra bộ mặt xảo quyệt, gian ác, hắn hiện tại là một ma cà rồng tuy rằng cấp thấp nhưng vẫn có thể đọc được suy nghĩ của con người. Vưu Thế An nghe được những suy nghĩ của Âu Diệu Hàm thì bật cười: “Diệu Hàm! Cậu đang thắc mắc tại sao mình lại bị bắt đến đây à? Cậu đang nghĩ tôi là người bắt cóc cậu?”
Âu tiểu thư giật nảy mình, mở to hai mắt nhìn tên khốn trước mặt, cô ngơ người mất một lúc mới chợt nhớ ra ma cà rồng có thể đọc được suy nghĩ của con người, cô đề phòng, cảnh giác cố gắng không suy nghĩ gì tránh để Vưu Thế An đọc được.
“Người bắt cóc cậu không phải là tôi mà là ông chủ của tôi, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi, mục đích chính là muốn chú của cậu đứng về phía của ông chủ. Nếu chú của cậu không đồng ý cũng không sao, bắt cậu có thể dụ được Phương Châu Hoa đến nữa, đáng lẽ ra người ông chủ tôi muốn bắt là cô ta chỉ là xung quanh cô ta có quá nhiều người bảo vệ nên chỉ đành bắt cậu vậy.”
Âu Diệu Hàm nhắm mắt cố gắng để mấy lời của Vưu Thế An ở ngoài tai, mặc kệ hắn có nói gì thì cô cũng không để ý đến hắn, cô tin tưởng chú của mình và Phương Châu Hoa nhất định sẽ tìm thấy và cứu được cô, không chỉ có hai người họ mà còn có cả… Cố Tư Nhuệ nữa.
Vưu Thế An vẫn ngoan cố đứng ở đấy độc thoại, Hàn Gia Tường chắp hai tay phía sau bước vào cất giọng: “Này! Anh không thấy mình như một tên khùng à? Đứng đó nói luyên tha luyên thuyên trong khi người ta chả mở miệng nói câu nào. Anh ra ngoài đi, chuyện moi thông tin cứ để tôi.”
Vưu Thế An khó chịu, trong lòng không muốn rời đi nhưng Hàn Gia Tường là thuộc hạ thân cận cũng là ma cà rồng cấp cao, hắn không muốn nghe theo cũng không được.
Ngay khi Vưu Thế An rời khỏi nhà kính, Hàn Gia Tường liền ngồi xổm xuống nói với Âu Diệu Hàm bằng giọng khá nhỏ: “Tôi tên là Hàn Gia Tường, chắc chị đã nghe Hoa Hoa nhắc đến cái tên này rồi đúng không?”
Đến lúc này Âu tiểu thư mới có phản ứng, cô đưa mắt nhìn người con trai trước mặt. Hàn Gia Tường cong khóe môi cười nhẹ nói tiếp: “Chị cứ yên tâm đi, tôi sẽ không dùng năng lực để đọc suy nghĩ của chị đâu, tôi không có ý gì xấu cả, tôi cũng chỉ mới biết chuyện chị bị bắt đến đây thôi.”
“Cậu muốn nói gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa.” Âu Diệu Hàm nhíu mày, không có kiên nhẫn nghe kẻ địch nói dông nói dài.
Hàn Gia Tường khẽ cười, không nghĩ Âu Diệu Hàm trông có vẻ nhút nhát, hiền lành vậy mà lại là một cô gái dữ dằn, cậu hơi cúi người về phía trước nói nhỏ vào tai của cô: “Tôi đến đây chỉ muốn trấn an chị một chút, muốn cho chị biết chị sẽ sớm thoát khỏi đây thôi, tôi sẽ để lộ manh mối cho người Cố gia biết để tìm đến.”
“Cậu… tại sao cậu lại phải làm thế? Không phải cậu là người của Dương Hoài Châu hay sao?” Âu tiểu thư nghi hoặc hỏi Hàn thiếu gia, không lẽ cậu muốn phản bội Dương Hoài Châu? Hay là ngay từ đầu Hàn Gia Tường là gián điệp?
Vốn dĩ Hàn Gia Tường không muốn đọc suy nghĩ của Âu Diệu Hàm nhưng cậu vẫn vô tình nghe được, nụ cười trên môi của cậu càng sâu hơn, lắc đầu bó tay với mấy suy nghĩ của cô: “Tôi không có phản bội ông chủ của mình càng không phải là gián điệp, tôi làm những chuyện này đều là vì chị Hoa Hoa của tôi, tôi không muốn thấy chị ấy đau lòng, lo lắng, chỉ đơn giản là vậy.”
Nói dứt câu, Hàn Gia Tường đứng thẳng người dậy xoay người rời đi. Âu Diệu Hàm ngồi ở đó ngây người một lúc, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ Hàn Gia Tường thích Phương Châu Hoa, chắc chắn là như vậy rồi nên mới mạo hiểm tung manh mối cho người Cố gia đến cứu cô.
…
Cố gia
Phương Châu Hoa ngồi bên cạnh giường nhìn Cố Ngạn Thanh một hồi lâu thì chợt nhớ phải báo tin cho gia đình, lấy điện thoại ra thì phát hiện máy đã hết pin, đúng lúc nhìn thấy cục sạc được đặt trên bàn cô bèn mượn đỡ để sạc.
Điện thoại vừa được mở lên liền xuất hiện vô số thông báo cuộc gọi nhỡ, tin nhắn, đa phần đều đến từ gia đình. Phương Châu Hoa gọi cho mẹ của mình, đầu dây bên kia ngay lập tức có người nghe máy.
“Hoa Hoa! Con đang ở đâu thế? Cả nhà đang rất lo cho con đấy.” Lạc Cẩm Oanh thấy con gái gọi đến thì vui mừng không thôi, nỗi lo lắng của bà cũng tan biến.
“Mọi người không cần phải lo lắng cho con đâu ạ, hiện tại con đang ở Cố gia, con sẽ về giải thích rõ mọi chuyện cho ba mẹ cùng hai anh biết sau, bây giờ con nhờ mọi người giúp con tìm tung tích của Diệu Hàm, cậu ấy bị một ma cà rồng rất mạnh bắt cóc rồi.”
Phương tiểu thư vừa nói xong thì cánh cửa sổ bỗng mở toang, một luồng gió lạnh thổi vào khiến cho cả người của cô lạnh toát, nổi hết cả da gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.