Chương 44: Thẳng thắn thừa nhận
Ruby Joy
02/03/2024
Nước mắt của Phương Châu Hoa rơi xuống, cô đau đớn, giọng nói nghẹn lại cất lên: “Con thật sự không phải là con của mẹ sao?” Trái tim của cô cực kỳ, cực kỳ đau, có đánh chết cô cũng chưa bao giờ ngờ đến bản thân lại không phải là con ruột của ba mẹ mình, sự thật này cô không thể nào chấp nhận được.
Lạc Cẩm Oanh cùng Phương Trường Châu giật mình thon thót xoay người lại, cùng lúc này Phương Hà Uy và Phương Thiên Bảo cũng đi xuống, hai anh em vội tiến nhanh đến chỗ của em gái luống cuống tay chân giải thích: “Hoa Hoa! Em hãy nghe bọn anh cùng ba mẹ giải thích, mọi người giấu em chuyện này cũng vì muốn tốt cho em thôi.”
Phương Trường Châu gật gật đầu, nhìn thấy em gái cưng của mình khóc anh liền hoảng, rối hết cả lên, anh không thể nào chịu được khi thấy em gái khóc.
“Tốt? Tốt là tốt như thế nào? Nếu hôm nay em không tình cờ nghe được thì mọi người còn định giấu đến bao giờ? Cả đời luôn đúng không?” Phương Châu Hoa càng lúc càng mất bình tĩnh, cô vừa khóc nức nở vừa hỏi: “Nếu con đã không phải là con ruột của ba mẹ, không phải là người Phương gia thế thì ba mẹ ruột của con là ai?”
“Không, con vẫn là người của Phương gia, ba mẹ ruột của con chính là chú thím út. Năm đó, ba mẹ ruột của con sinh con ra không được bao lâu thì bị ma cà rồng giết chết, trước khi chết mẹ của con đã đeo sợi dây chuyền này cho con, bên trong sợi dây mẹ con đã để một loại bùa có thể bảo vệ cho con khỏi mọi nguy hiểm từ ma cà rồng.” Lạc Cẩm Oanh thấy con gái khóc mắt của bà cũng đỏ hoe, cố gắng giải thích cho cô hiểu, muốn cho cô biết cho dù cô không phải là con ruột thì bà cùng tất cả mọi người vẫn yêu thương cô.
Phương Châu Hoa chấn kinh khi biết ba mẹ ruột của mình bị ma cà rồng giết chết, đó là lý do nhiều lúc cô cảm thấy căm ghét ma cà rồng hay sao? Phương Châu Hoa sờ lên vết bớt trên mặt mình cất giọng hỏi: “Thế vết bớt trên mặt con là như thế nào ạ?”
Chuyện này chính bọn họ cũng không biết là như thế nào, Phương Hà Uy lên tiếng trả lời: “Chuyện này ba mẹ cũng không biết tại sao, kể từ ngày mẹ con bị giết thì trên mặt của con liền xuất hiện vết bớt này, cho dù ba mẹ có đưa con đi chữa trị như thế nào cũng vô ích.” Khi đó ông cùng vợ của mình đưa con gái đi gặp rất nhiều bác sĩ, ra cả nước ngoài nhưng vẫn vô phương cứu chữa, điều này đã khiến cho cả Phương gia đau đầu, lo lắng suốt nhiều năm, mãi đến sau này thấy cô đã dần chấp nhận, sống vui vẻ bọn họ mới an tâm, nhẹ nhõm.
Phương Châu Hoa bỗng nhiên ôm ngực, không hiểu sao ngay lúc này trái tim cô lại nhói lên một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng căm ghét ma cà rồng, hận không thể tiêu diệt hết đám ma cà rồng đó.
Phương tiểu thư bị chính những suy nghĩ của mình hù dọa, từ bao giờ cô lại có mấy suy nghĩ độc ác đó? Cô chưa bao giờ ghét ma cà rồng cơ mà, sao bây giờ lại như thế?
Phương Thiên Bảo thấy sắc mặt của em gái mình tái nhợt còn ôm ngực, anh lo lắng, có chút hoảng hỏi: “Hoa Hoa! Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Phương tiểu thư khẽ lắc đầu trả lời, bây giờ cô thấy rất mệt mỏi, cô cần phải có thời gian để chấp nhận mọi chuyện, nhưng lại chợt nhớ đến chuyện của Âu Diệu Hàm và Âu Thanh Nguyên, cô ngồi xuống kể lại mọi chuyện cho ba mẹ và hai anh trai của mình nghe.
Mọi người nghe xong thì không khỏi nhíu mày, mặt ai cũng căng thẳng, khó coi, Cố gia đã khó đối phó rồi bây giờ còn thêm một người còn ghê gớm hơn cả mấy người Cố gia. Điều khiến cho bọn họ lo lắng hơn nữa đó là Phương Châu Hoa nằm trong tầm ngắm của Dương Hoài Châu, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
“Hoa Hoa! Tiệm bánh sau khi sửa chữa xong thì em tạm thời đóng cửa đi, cả em và Diệu Hàm đều đang gặp nguy hiểm anh không thể để hai em tiếp tục kinh doanh được nữa, còn nữa em phải tránh xa Cố Ngạn Thanh và mấy người Cố gia ra, chính vì tiếp xúc với bọn họ nên bọn em mới gặp nguy hiểm đấy.” Phương Thiên Bảo nghiêm túc cất giọng, ngay từ đầu thợ săn ma cà rồng luôn là kẻ thù với ma cà rồng, nếu không phải vì Phương Châu Hoa thì còn lâu anh và mọi người mới nhân nhượng đám ma cà rồng đó. Bây giờ thì hay rồi, em gái nhỏ của anh lại vì một tên ma cà rồng mà gặp nguy hiểm, làm sao anh có thể yên tâm để cô tiếp xúc với Cố Ngạn Thanh nữa chứ.
“Không kịp nữa rồi, anh nghĩ bây giờ em cách xa Cố gia, cách xa Cố Ngạn Thanh thì sẽ không gặp nguy hiểm nữa sao? Ba! Mẹ! Con thích Cố Ngạn Thanh, con cũng đã suy nghĩ thật kỹ rồi con và anh ấy sẽ quen nhau, sẽ không có chuyện tách nhau ra đâu ạ.” Phương Châu Hoa thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình, chuyện này sớm muộn gì gia đình cô cũng sẽ biết, cô nghĩ biết sớm một chút thì sẽ tốt hơn.
Phương Thiên Bảo, Phương Trường Châu cùng ba mẹ không thể nào ngờ tới được Phương Châu Hoa sẽ thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình đối với Cố Ngạn Thanh như vậy. Mọi người cũng không quá bất ngờ bởi vì Cố Ngạn Thanh suốt ngày cứ dính lấy Phương Châu Hoa, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy kiểu gì thì cô chả có tình cảm, không nhiều thì cũng ít chỉ là bọn họ không ngờ đến mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế.
Phương Châu Hoa đã nói hết những chuyện cần nói, cũng đã biết những chuyện mình cần biết, cô xin phép mọi người rồi đi thẳng lên phòng.
Phương Trường Châu dõi mắt theo em gái của mình cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, anh quay đầu lại nhăn mặt cất tiếng: “Ba! Mẹ! Anh cả! Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Còn làm sao nữa, chúng ta phải chấp nhận thôi, Hoa Hoa đã thích tên ma cà rồng đó rồi thì phải chịu thôi, con bé muốn như thế nào cũng được miễn sao con bé cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc là được rồi.” Lạc Cẩm Oanh thở dài mở miệng đáp lại lời của con trai. Từ lúc bà trở thành thợ săn cho đến nay thì đây là lần đầu tiên bà thấy thợ săn và ma cà rồng yêu nhau.
…………………
Người đàn ông trung niên đã từng va phải Phương Châu Hoa lúc trước hiện đang đứng gần khu vực nhà của cô, ông ta luôn nở một nụ cười quỷ dị, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phương gia một giây cũng không rời.
Nhìn thấy phòng của Phương Châu Hoa đã sáng đèn, Hàn Bái đang định lẻn vào thì bị Hàn Gia Tường kéo lại, đôi mắt sắc lạnh, giận dữ, nghiến răng hỏi: “Ông muốn làm gì? Tôi không cho phép ông làm hại đến chị ấy, một cọng tóc của chị ấy tôi cũng không cho phép ông đụng đến.”
Lạc Cẩm Oanh cùng Phương Trường Châu giật mình thon thót xoay người lại, cùng lúc này Phương Hà Uy và Phương Thiên Bảo cũng đi xuống, hai anh em vội tiến nhanh đến chỗ của em gái luống cuống tay chân giải thích: “Hoa Hoa! Em hãy nghe bọn anh cùng ba mẹ giải thích, mọi người giấu em chuyện này cũng vì muốn tốt cho em thôi.”
Phương Trường Châu gật gật đầu, nhìn thấy em gái cưng của mình khóc anh liền hoảng, rối hết cả lên, anh không thể nào chịu được khi thấy em gái khóc.
“Tốt? Tốt là tốt như thế nào? Nếu hôm nay em không tình cờ nghe được thì mọi người còn định giấu đến bao giờ? Cả đời luôn đúng không?” Phương Châu Hoa càng lúc càng mất bình tĩnh, cô vừa khóc nức nở vừa hỏi: “Nếu con đã không phải là con ruột của ba mẹ, không phải là người Phương gia thế thì ba mẹ ruột của con là ai?”
“Không, con vẫn là người của Phương gia, ba mẹ ruột của con chính là chú thím út. Năm đó, ba mẹ ruột của con sinh con ra không được bao lâu thì bị ma cà rồng giết chết, trước khi chết mẹ của con đã đeo sợi dây chuyền này cho con, bên trong sợi dây mẹ con đã để một loại bùa có thể bảo vệ cho con khỏi mọi nguy hiểm từ ma cà rồng.” Lạc Cẩm Oanh thấy con gái khóc mắt của bà cũng đỏ hoe, cố gắng giải thích cho cô hiểu, muốn cho cô biết cho dù cô không phải là con ruột thì bà cùng tất cả mọi người vẫn yêu thương cô.
Phương Châu Hoa chấn kinh khi biết ba mẹ ruột của mình bị ma cà rồng giết chết, đó là lý do nhiều lúc cô cảm thấy căm ghét ma cà rồng hay sao? Phương Châu Hoa sờ lên vết bớt trên mặt mình cất giọng hỏi: “Thế vết bớt trên mặt con là như thế nào ạ?”
Chuyện này chính bọn họ cũng không biết là như thế nào, Phương Hà Uy lên tiếng trả lời: “Chuyện này ba mẹ cũng không biết tại sao, kể từ ngày mẹ con bị giết thì trên mặt của con liền xuất hiện vết bớt này, cho dù ba mẹ có đưa con đi chữa trị như thế nào cũng vô ích.” Khi đó ông cùng vợ của mình đưa con gái đi gặp rất nhiều bác sĩ, ra cả nước ngoài nhưng vẫn vô phương cứu chữa, điều này đã khiến cho cả Phương gia đau đầu, lo lắng suốt nhiều năm, mãi đến sau này thấy cô đã dần chấp nhận, sống vui vẻ bọn họ mới an tâm, nhẹ nhõm.
Phương Châu Hoa bỗng nhiên ôm ngực, không hiểu sao ngay lúc này trái tim cô lại nhói lên một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng căm ghét ma cà rồng, hận không thể tiêu diệt hết đám ma cà rồng đó.
Phương tiểu thư bị chính những suy nghĩ của mình hù dọa, từ bao giờ cô lại có mấy suy nghĩ độc ác đó? Cô chưa bao giờ ghét ma cà rồng cơ mà, sao bây giờ lại như thế?
Phương Thiên Bảo thấy sắc mặt của em gái mình tái nhợt còn ôm ngực, anh lo lắng, có chút hoảng hỏi: “Hoa Hoa! Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Phương tiểu thư khẽ lắc đầu trả lời, bây giờ cô thấy rất mệt mỏi, cô cần phải có thời gian để chấp nhận mọi chuyện, nhưng lại chợt nhớ đến chuyện của Âu Diệu Hàm và Âu Thanh Nguyên, cô ngồi xuống kể lại mọi chuyện cho ba mẹ và hai anh trai của mình nghe.
Mọi người nghe xong thì không khỏi nhíu mày, mặt ai cũng căng thẳng, khó coi, Cố gia đã khó đối phó rồi bây giờ còn thêm một người còn ghê gớm hơn cả mấy người Cố gia. Điều khiến cho bọn họ lo lắng hơn nữa đó là Phương Châu Hoa nằm trong tầm ngắm của Dương Hoài Châu, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
“Hoa Hoa! Tiệm bánh sau khi sửa chữa xong thì em tạm thời đóng cửa đi, cả em và Diệu Hàm đều đang gặp nguy hiểm anh không thể để hai em tiếp tục kinh doanh được nữa, còn nữa em phải tránh xa Cố Ngạn Thanh và mấy người Cố gia ra, chính vì tiếp xúc với bọn họ nên bọn em mới gặp nguy hiểm đấy.” Phương Thiên Bảo nghiêm túc cất giọng, ngay từ đầu thợ săn ma cà rồng luôn là kẻ thù với ma cà rồng, nếu không phải vì Phương Châu Hoa thì còn lâu anh và mọi người mới nhân nhượng đám ma cà rồng đó. Bây giờ thì hay rồi, em gái nhỏ của anh lại vì một tên ma cà rồng mà gặp nguy hiểm, làm sao anh có thể yên tâm để cô tiếp xúc với Cố Ngạn Thanh nữa chứ.
“Không kịp nữa rồi, anh nghĩ bây giờ em cách xa Cố gia, cách xa Cố Ngạn Thanh thì sẽ không gặp nguy hiểm nữa sao? Ba! Mẹ! Con thích Cố Ngạn Thanh, con cũng đã suy nghĩ thật kỹ rồi con và anh ấy sẽ quen nhau, sẽ không có chuyện tách nhau ra đâu ạ.” Phương Châu Hoa thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình, chuyện này sớm muộn gì gia đình cô cũng sẽ biết, cô nghĩ biết sớm một chút thì sẽ tốt hơn.
Phương Thiên Bảo, Phương Trường Châu cùng ba mẹ không thể nào ngờ tới được Phương Châu Hoa sẽ thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình đối với Cố Ngạn Thanh như vậy. Mọi người cũng không quá bất ngờ bởi vì Cố Ngạn Thanh suốt ngày cứ dính lấy Phương Châu Hoa, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy kiểu gì thì cô chả có tình cảm, không nhiều thì cũng ít chỉ là bọn họ không ngờ đến mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế.
Phương Châu Hoa đã nói hết những chuyện cần nói, cũng đã biết những chuyện mình cần biết, cô xin phép mọi người rồi đi thẳng lên phòng.
Phương Trường Châu dõi mắt theo em gái của mình cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, anh quay đầu lại nhăn mặt cất tiếng: “Ba! Mẹ! Anh cả! Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Còn làm sao nữa, chúng ta phải chấp nhận thôi, Hoa Hoa đã thích tên ma cà rồng đó rồi thì phải chịu thôi, con bé muốn như thế nào cũng được miễn sao con bé cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc là được rồi.” Lạc Cẩm Oanh thở dài mở miệng đáp lại lời của con trai. Từ lúc bà trở thành thợ săn cho đến nay thì đây là lần đầu tiên bà thấy thợ săn và ma cà rồng yêu nhau.
…………………
Người đàn ông trung niên đã từng va phải Phương Châu Hoa lúc trước hiện đang đứng gần khu vực nhà của cô, ông ta luôn nở một nụ cười quỷ dị, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phương gia một giây cũng không rời.
Nhìn thấy phòng của Phương Châu Hoa đã sáng đèn, Hàn Bái đang định lẻn vào thì bị Hàn Gia Tường kéo lại, đôi mắt sắc lạnh, giận dữ, nghiến răng hỏi: “Ông muốn làm gì? Tôi không cho phép ông làm hại đến chị ấy, một cọng tóc của chị ấy tôi cũng không cho phép ông đụng đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.