Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 4: Giải Thoát và Tái Sinh

Tiêu Đường Đông Qua

10/12/2023

Nghiên cứu sinh của giáo sư Triệu lại lên tiếng, Thường Hằng nghi ngờ rằng tên này coi việc đả kích mọi người là niềm vui.

"Chu Tước quả thực là loại súng bắn tỉa có tầm bắn xa và chính xác nhất hiện nay. Chính vì vậy, nó cũng đòi hỏi người sử dụng phải có phản ứng nhanh nhạy, cầm súng vững vàng, có cảm giác về khoảng cách và dự đoán được quỹ đạo chuyển động của mục tiêu."

"Đúng vậy." Các thành viên khác trong đội sôi nổi gật đầu.

Đội phó của họ rất tuyệt vời!

Nghiên cứu sinh của giáo sư Triệu nheo mắt lại gần Thường Hằng, trong thanh âm mang theo ý cười: "Đội phó của anh bị chấn động não đến không thể thực hiện nhiệm vụ hộ tống - hắn còn có thể điều khiển "Chu Tước" sao?"

Trái tim của mọi người lập tức lạnh đi, khi họ rời khỏi thành phố Ngân Loan vào 18 tiếng trước, Đàm Mặc vẫn đang nằm trên giường bệnh nôn mửa vì chấn động não, không có khả năng hiện tại đã khoẻ.

Thường Hằng nghiêng đầu nhìn y, nghĩ thầm, sao tên này lại không sợ?

Không sợ thì thôi, y vẫn luôn nói trúng tim đen, nhìn thì lịch thiệp tao nhã, đối với giáo sư Triệu thì dịu dàng, kính cẩn, nhưng chỉ cần cẩn thận lĩnh hội loại kính cẩn này, là có thể cảm giác được có một loại... Cảm giác giống như giữa mùa hè uống một cốc nước lạnh có đá, lúc đầu toàn thân dễ chịu nhưng dần dần các cơ quan nội tạng có cảm giác ớn lạnh đến trễ.

Điều kỳ lạ nhất là trong cabin nhiệt độ đã hơn 30 độ mà anh chàng này vẫn đeo một đôi găng tay, không bí mồ hôi sao? Chẳng lẽ anh ta bị bệnh sạch sẽ?

"Cái đó... Tên cậu là gì?" Thường Hằng hỏi.

"Lạc Kinh Vân."

Ba từ này nghe có vẻ dịu dàng lưu luyến, lại lộ ra khí thế không thể coi thường.

"Lạc Kinh Vân?" Thường Hằng cảm thấy cái tên này rất quen tai, chợt nghĩ đến một người, nhưng nhìn vẻ mặt ôn hòa của hắn, có chỗ nào giống Diêm Vương trong truyền thuyết, người đã tàn sát toàn bộ Khu sinh thái Kepler A22.

Hơn nữa, học trò của giáo sư Triệu nhất định đang trên con đường nghiên cứu, làm sao có thể vào đội hiện trường?

Đoán chừng tên của người này không phải là "Lạc Khinh Vân" mà là "Lạc Thanh Vân", hoặc "Lạc Thanh Vân"(1) các loại. Không phải cha mẹ nào cũng mong muốn con mình có một sự nghiệp thành công sao?

(1): Trong tiếng Trung có nhiều chữ cách viết khác nhau nhưng Hán Việt hoặc pinyin giống nhau, gần giống nhau.

"Ừm." Đối phương nhẹ nhàng đáp lại, liền ở bên cạnh giáo sư Triệu, cùng ông thảo luận về chủng loại và các đặc điểm đột biến của sinh vật bên ngoài.

"Giáo sư Triệu, tôi đang nghĩ... việc Ma Quỷ Đằng lợi dụng lẫn nhau để kéo dài chiều cao, rồi nhân cơ hội phóng thai quả vào máy bay vận tải để bù đắp cho việc Lân Điểu trong thai quả không thể bay đủ cao, đây là một nước đi rất thông minh. Ngài nghĩ sao?"

Trong giọng nói của y có sự bình tĩnh thản nhiên, không có chút hoảng sợ nào.

Giáo sư Triệu mới đây còn đang xây dựng quyết tâm thấy chết không sờn, nhưng Lạc Khinh Vân nêu ra câu hỏi này để khiến Giáo sư Triệu phải suy nghĩ, bản năng nghiên cứu của học giả khiến Giáo sư Triệu tạm thời quên đi nỗi sợ hãi về cái chết và thực sự đã thảo luận về nó với Lạc Khinh Vân.

【 Nữ Hoàng Đen trên không trung 】

"Nữ Hoàng Đen" chấp hành nhiệm vụ giải cứu đã đến ngay phía trên khu vực này, họ phát hiện ra chiếc máy bay vận tải bị các sinh vật Kepler vây quanh và Cao Chích ngồi trên mảnh vỡ của một chiếc máy bay vận tải cách đó bảy, tám mét.

Giọng nói của Đàm Mặc phát ra từ kênh liên lạc của "Nữ Hoàng Đen": "Các bạn, Ma Quỷ Đằng và Lân Điểu dày đặc quá, giúp tôi treo đám sinh vật Kepler đó lên cao, tranh thủ góc nhìn cho tôi, tôi không thấy đội trưởng Cao."

Thanh âm của hắn trầm thấp, lạnh băng như một cỗ máy.

Giang Xuân Lôi hít sâu một hơi, cậu ta kích hoạt màn hình điều khiển, mở cửa khoang, một khẩu súng bắn tỉa vươn ra.

Mục đích của khẩu súng này là khiến Cao Chích nghĩ rằng Inspector đang ở trên "Nữ Hoàng Đen".

"Nữ Hoàng Đen" bật hệ thống tấn công hỏa lực, vô số pháo điện từ bắn mạnh về phía Ma Quỷ Đằng Akanagar.

Thân cây của Ma Quỷ Đằng nổ tung, máu đặc màu lục đậm phún lên không trung như một đài phun nước, mà bên trong đài phun nước màu xanh lá cây này, những cây Ma Quỷ Đằng nhỏ hơn mọc ra, phát ra âm thanh chói tai, vậy mà biến thành tiếng gầm của một con dã thú, lao về phía "Nữ Hoàng Đen" đã hạ thấp độ cao.

Tốc độ của "Nữ Hoàng Đen" rất nhanh, dễ dàng tránh được đòn tấn công của Ma Quỷ Đằng, hơn nữa còn bắn phá vị trí của Cao Chích một cách điên cuồng.

Hài cốt của cabin dưới thân Cao Chích sụp đổ, bị oanh tạc thành một lớp bụi dày.

Nhưng khi bụi bặm tan đi, chỉ thấy Cao Chích vẫn ngồi ở chỗ cũ, bốn phía là những sinh vật Kepler che ở trước mặt để bảo vệ anh, anh trông giống như một vị vua ngồi trên núi thây biển máu, không có chút thương xót hay cảm xúc nào.



Ma Quỷ Đằng đã từ bỏ máy bay vận tải, thay vào đó tấn công "Nữ Hoàng Đen", các sinh vật khác cũng leo lên Ma Quỷ Đằng, tranh nhau nhảy lên cao, cứ như muốn kéo chiếc máy bay đen tuyền kia xuống.

Đây là "treo lên" theo như lời Đàm Mặc nói, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Cao Chích trong kính ngắm.

Đàm Mặc chậm rãi thở ra một hơi, nhìn chằm chằm Cao Chích, từ góc độ này có thể nhìn thấy gò má của anh.

Hốc mắt của Cao Chích rất sâu, mũi cao, gò má có khí chất như vách đá hướng lên trời, đây là sự nam tính mà Đàm Mặc rất hâm mộ.

Đây không phải là lần đầu tiên Đàm Mặc nhìn Cao Chích qua ống ngắm, bọn họ đã làm việc cùng nhau gần năm năm, lần nào Cao Chích cũng trở lại mà không phí chút sức nào, vì thế điều mà Đàm Mặc làm nhiều nhất là giết những sinh vật Kepler cản trở đội hai chấp hành nhiệm vụ, cùng với... Những lúc nhàm chán liền tưởng tượng mình biến thành Cao Chích, dự đoán mỗi một động tác và phản ứng của Cao Chích.

Thời gian lâu dài, Đàm Mặc thậm chí còn quên mất mình là Inspector của đội hai, cho nên khi hắn bị kéo ra khỏi giường bệnh, vội vàng hoảng hốt xông lên "Nữ Hoàng Đen", hắn còn đang bần thần.

Cao Chích trong ống ngắm ngày càng rõ ràng, đầu ngón tay của Đàm Mặc để trên cò súng, cơ hội chỉ có trong nháy mắt, chớp mắt là qua.

Nhưng khoảnh khắc đó vẫn chưa đến.

Hơi thở của hắn từ nặng nề lúc ban đầu trở nên nhẹ nhàng, máu ứ đọng ngày càng trở nên trơn tru, tầm nhìn của Đàm Mặc thu hẹp lại vô hạn, khóa chặt từ gò má của Cao Chích đến mắt phải của anh.

Giang Xuân Lôi, người đang ở trên cao, điều khiển một khẩu súng bắn tỉa khoá chặt Cao Chích, nhắm vào giữa mi tâm của anh, nổ một phát súng.

Viên đạn lao vùn vụt trong không khí với tốc độ cao, ngay khi chuẩn bị bắn trúng Cao Chích, một con chim mọc đầy vảy sà xuống, đỡ được viên đạn và rơi xuống đất.

Sau đó, một cây Ma Quỷ Đằng lao tới, nuốt chửng con Lân Điểu, để nó trở thành nguồn dinh dưỡng cho thai quả tiếp theo.

Giang Xuân Lôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể bắn trúng mục tiêu, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Cao Chích từ màn hình điều khiển, cậu ta vẫn choáng váng, phảng phất như linh hồn bị xuyên thủng, cổ họng bị đối phương bóp chặt, máu không thể lưu động, tay chân trở nên lạnh toát.

"Nữ Hoàng Đen" lập tức tăng độ cao, tránh đòn tấn công bất ngờ của Ma Quỷ Đằng Akanagar.

【 Giữa những tảng đá cách đó 3000 mét 】

Đàm Mặc giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích, hắn vẫn đang chờ góc độ và thời điểm đẹp nhất.

Tâm trí hắn càng ngày càng bình tĩnh, tầm nhìn và suy nghĩ của hắn hòa làm một, hòa vào với thời gian.

Giang Xuân Lôi lấy hết can đảm, hướng về phía Cao Chích bắn thêm một phát, Cao Chích nhanh chóng nghiêng mặt, viên đạn bắn vào mảnh vụn kim loại dưới chân anh, toé lên tia lửa.

【 Bên trong cabin 】

Những người trên máy bay vận tải không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, chỉ có thể nghe âm thanh để phân biệt.

Lão Thường nói với giọng nghèn nghẹn: "Hình như bắn trượt... Trượt đến hai lần... Muốn đối phó với Đội trưởng Cao phải cử lính tinh nhuệ, một tân binh như vậy làm sao mà bắn trúng được!"

Bầu không khí lập tức trở nên chán nản.

Lạc Khinh Vân chống cằm, nở nụ cười: "Inspector chân chính hẳn là đang mai phục cách đây 1000 mét, người ở trên đầu chỉ là thủ thuật che mắt, thu hút sự chú ý của đội trưởng các anh."

"Tại sao?" Thường Hằng hỏi.

"Không phải anh nói để đối phó với Cao Chích phải cử tinh nhuệ sao? Cái tên trên đầu anh có đủ ưu tú không?" Lạc Khinh Vân hỏi lại với giọng điệu nhẹ nhàng.

Nụ cười của y có một loại cảm giác trấn an vừa đúng, Thường Hằng đột nhiên cảm thấy người này có vẻ thuận mắt hơn trước kia một chút.

Nhưng nếu có một Inspector khác đang mai phục ở đằng xa và thực sự bắn trúng Cao Chích, thì Cao Chích rất có thể sẽ chết.

Thường Hằng cúi đầu, siết chặt khẩu súng trong tay, trong thâm tâm hắn không muốn Cao Chích chết.

Lạc Khinh Vân dường như nhìn thấu Thường Hằng, cười khúc khích.

"Cậu cười cái gì?" Thường Hằng hỏi.

"Tôi cười anh vì anh lo lắng những thứ anh không nên lo lắng." Lạc Khinh Vân trả lời.



"Chẳng lẽ cậu còn biết tôi đang suy nghĩ cái gì?" Thường Hằng hỏi lại.

"Nếu mai phục trong phạm vi nghìn mét, sẽ dễ dàng bị Cao Chích phát hiện. Nhưng nếu phục kích ở cách xa nghìn mét, độ khó bắn trúng Cao Chích sẽ tăng theo cấp số nhân. Vì vậy, anh không cần lo lắng về việc đội trưởng Cao sẽ chết ở đây. Tôi vẫn nghĩ không có Inspector nào có thể bắn trúng được anh ấy."

Thường Hằng sửng sốt, sau đó nói: "Vậy cậu không sợ chết sao?"

"Tôi? Hôm nay chưa phải là ngày chết của tôi." Lạc Khinh Vân trả lời.

"Làm ra vẻ."

Giang Xuân Lôi bắn phát thứ ba, nhưng lại bị Ma Quỷ Đằng chặn lại, kỹ thuật viên trẻ cũng trở nên nôn nóng.

Nữ Hoàng Đen lóe lên trên đầu Cao Chích, Cao Chích cuối cùng đứng dậy.

Thời gian lấy một loại chuẩn xác để lại âm thanh "click, click" trong tâm trí Đàm Mặc. Tầm mắt của hắn xuyên qua kính ngắm, vọt vào khu sinh thái, khu rừng rậm rạp và những sinh vật bị điều khiển điên cuồng dường như đóng băng, Đàm Mặc nghe thấy tiếng cộng hưởng cuối cùng giữa não bộ và tầm mắt.

Chính là lúc này!

Ngón tay Đàm Mặc bóp cò súng.

Cùng lúc đó, trong cabin, trái tim Lạc Khinh Vân thắt lại, y nhắm mắt và lắng nghe, có thứ gì đó vút đến như bay.

Nó tránh được mọi chướng ngại vật có thể cản trở tốc độ và hướng đi của mình, tràn ngập quyết tâm không thể lay chuyển.

Vạn vật ở đây đều tránh né và rút lui vì nó, như thể chỉ cần chạm vào nó là sẽ tan thành tro bụi.

Không... Đó không phải một phát, mà là hai phát!

Đôi mắt của Lạc Khinh Vân chợt mở ra, trái tim đập dữ dội.

Đó là một loại chính xác vượt qua mọi sự tính toán, nắm bắt được thiên thời địa lợi, cũng kiểm soát được cả thời gian.

Cao Chích cảm giác được không khí chấn động, anh đột nhiên quay mặt lại, giơ tay lên, bất ngờ bắt được viên đạn từ "Chu Tước" bắn ra!

Nhưng anh trăm triệu lần không nghĩ tới, viên đạn thứ hai bám sát, bay qua nắm tay đang giữ viên đạn của anh, trúng vào mắt phải mà không hề báo trước!

Anh mở to hai mắt, thuốc suy giảm "anti-Kepler" chứa trong viên đạn nhanh chóng khuếch tán trong cơ thể, màu xanh băng giá nơi đáy mắt anh dần dần rút đi, cảm giác đau đớn thuộc về con người xông lên thần kinh, anh che lại hai mắt của mình, máu đỏ sẫm tràn ra từ giữa các kẽ tay.

Sau đó, anh ngã người về phía sau, gục xuống.

Không ai nhìn thấy nụ cười trên môi Cao Chích, ấy chính là giải thoát, cũng là tái sinh.

Tác giả có lời muốn nói:

Về thiết lập:

Tiêu chuẩn của một đội hiện trường như sau:

Đội trưởng: là Người dung hợp sở hữu năng lực của một sinh vật Kepler cao cấp và bộ não của con người. Lạm dụng năng lực sẽ " vượt rào" và trở thành sinh vật Kepler.

Đội phó: có thể là người dung hợp hoặc người bình thường.

Inspector: Trong tình huống bình thường sẽ không tham gia nhiệm vụ mà là giám sát đội trưởng từ một vị trí tương đối an toàn hoặc nơi có địa thế cao, một khi đội trưởng vượt rào và trở thành sinh vật Kepler, Inspector sẽ phải bắn trúng đội trưởng. Inspector là "chốt an toàn" của người dung hợp. Nếu Inspector sử dụng đạn lực từ Silic, đội trưởng sẽ chết nếu bị trúng đạn, nếu sử dụng thuốc suy giảm thì đội trưởng có thể sống sót. Nhưng không phải Inspector nào cũng có kỹ năng như Đàm Mặc. Trong 99% các tình huống, Inspector sẽ sử dụng đạn lực từ Silic để đảm bảo đội trưởng vượt rào tử vong.

Đàm Mặc làm Inspector, còn giữ chức vụ phó đội trưởng, điều này chứng tỏ khả năng chiến đấu của hắn không hề yếu, có khả năng phán đoán và chỉ huy xuất sắc.

Kỹ thuật viên: Những người điều khiển chịu trách nhiệm vận hành máy bay không người lái để thăm dò và điều khiển vũ khí, thiết bị từ xa, hầu hết đều là người bình thường.

Lính y tế: Chịu trách nhiệm cấp cứu khẩn cấp, được Tháp Xám huấn luyện đặc biệt, có khả năng chiến đấu cơ bản và khả năng phẫu thuật.

Tháp Xám: Tổ chức quản lý Người dung hợp và đào tạo nhân viên hiện trường, trước đây gọi là Liên minh Thám hiểm Kepler.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook