Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 32: Ngủ ngon

Tiêu Đường Đông Qua

30/12/2023

Editor: Mều Bư

Vượt rào hay không đối với Lạc Khinh Vân mà nói đã không còn ý nghĩa.

Bởi vì với y, sống theo cách của con người có thể còn khó khăn hơn.

Đôi khi, trái tim con người còn đáng sợ hơn cả những sinh vật Kepler nguy hiểm nhất.

"Vậy tại sao anh lại đến cứu tôi?" Đàm Mặc nghiêng đầu, nhìn về phía Lạc Khinh Vân.

Hắn nhớ đến giọng nói của Lạc Khinh Vân trong thiết bị liên lạc khi mình bị vây hãm trong hang ổ của sâu Minos ── Lạc Khinh Vân có lẽ đã luyện tập cách mỉm cười vô số lần, nhưng y nhất định chưa từng tập cách để khiến thanh âm của mình nghe sao cho chân thật.

Lạc Khinh Vân trước mặt an tĩnh đến mức trống rỗng, tựa như điềm báo về sự huỷ diệt.

Đàm Mặc khống chế hơi thở của mình, hắn làm động tác sờ thắt lưng theo bản năng, đáng tiếc bên hông của hắn không có súng.

"Cậu xem, ngay cả cậu cũng muốn giết tôi." Lạc Khinh Vân dùng câu trần thuật nói.

Đàm Mặc vẫn nhìn vào mắt Lạc Khinh Vân, bỗng nhiên bật cười, dường như có thứ gì đó đang lưu chuyển trong tiếng cười của hắn.

Hắn ghé sát vào mặt Lạc Khinh Vân, nói: "Đội trưởng Lạc, anh thấy đấy, đến cuối cùng thì anh vẫn là nhân loại."

"Hả?"

"Bởi vì anh đưa ra phán đoán giống như Dương Tuấn ── vì quy tắc giám sát của Tháp Xám, người dung hợp và Inspector vĩnh viễn đứng ở hai phe đối lập. Khi anh thấy tôi muốn cầm súng, anh sẽ nghĩ là tôi muốn giết anh."

Ánh mắt của Đàm Mặc sáng ngời mà thẳng thắn, tay Lạc Khinh Vân vươn tới rồi cầm lấy bàn tay đang đặt trên thắt lưng của Đàm Mặc, găng tay y lạnh như băng, Đàm Mặc không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của y.

Lạc Khinh Vân mở từng ngón tay Đàm Mặc ra, sau đó nâng lên, trong lòng bàn tay Đàm Mặc là một viên kẹo.

"Có thể là tôi muốn mời anh ăn kẹo."

Lạc Khinh Vân cúi đầu, cụp mắt xuống, sự quý trọng và chăm chú kia khiến Đàm Mặc cảm thấy đối phương như muốn hôn lên lòng bàn tay của mình.

Ý nghĩ táo bạo như vậy khiến lòng Đàm Mặc run lên, hắn rụt tay lại.

"Anh cho tôi thấy bản chất chân thật nhất của anh, là muốn hù doạ tôi sao?" Đàm Mặc lật tay lại, đặt viên kẹo kế bên, "Thử đổi cách đi, hoặc là kể một câu chuyện kinh dị khác."

Lạc Khinh Vân quay đầu đi, hình như y đã mỉm cười, "Được rồi, tôi sẽ doạ cậu bằng cách khác ── cậu có biết tại sao sâu Minos không hút khô cậu như những người khác không?"

"Không phải anh đã nói rồi sao, tôi là hoàng tử của nó." Đàm Mặc dựa lưng vào đầu giường, ung dung nhìn Lạc Khinh Vân.

Lão Thường và Giang Xuân Lôi tranh nhau truyền bá từ "Hoàng tử" này khắp nơi, hiện tại toàn bộ Tháp Xám ở thành phố Ngân Loan đều đặt cho hắn một biệt danh ── Hoàng tử.

"Vậy cậu có biết vì sao nó không chọn người khác mà lại chọn cậu không?" Lạc Khinh Vân lại hỏi.

"Bởi vì tỷ lệ mỡ trong cơ thể của tôi là hoàn hảo nhất trong số những người có mặt."

Lạc Khinh Vân lắc đầu, "Đây chỉ là sự thích nghi của sinh vật Kepler trên Trái Đất mà thôi. Dù chúng có coi thường con người đến đâu thì con người vẫn là sinh vật xuất sắc nhất, có tư duy phức tạp nhất trên Trái Đất. Theo lý thuyết dẫn đường về sinh vật Kepler của Lăng Dụ ── tinh thần thể của sinh vật Kepler được gọi là "không gian thứ sáu", cũng chính là không gian tư duy. Nơi thu hút chúng của cậu, chính là nơi này."

Lạc Khinh Vân gõ nhẹ vào não Đàm Mặc ở cách một khoảng không.

"Vậy chúng nên đi tìm nghiên cứu viên, nhà khoa học, triết gia hoặc những người có thể tiến hành giao lưu tư duy với chúng."

Lời nói của Lạc Khinh Vân quá táo bạo, giống như nói rằng thế giới linh hồn có tồn tại, con người có thể lên thiên đường sau khi chết.

Nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được Lạc Khinh Vân không có lừa hắn.

Suy cho cùng, Lạc Khinh Vân cũng có học vị thạc sĩ sinh học Kepler, ngoài ra y còn là người dung hợp duy nhất từ khi sinh ra đã lớn lên ở căn cứ của thành Trung Tâm, cũng là đội viên hiện trường duy nhất còn sống sót trở về từ căn cứ số 0 ── khởi nguyên của Kepler.

Có lẽ y còn biết nhiều về sinh vật Kepler hơn bất kỳ học giả nào khác.

"Nếu không, sao cậu có thể dễ dàng bắn trúng sinh vật Kepler như vậy. Ví dụ như Hestia dị hóa Lý Triết Phong, Hồng Vực nuốt chửng Chu Tự Bạch, còn có Cao Chích vượt rào. Giữa cậu và sinh vật Kepler có sự ăn ý tâm linh tương thông. Đối với những sinh vật Kepler luôn tự cao về bản thân kia... Cậu giống như tri kỷ, như ngọn lửa mà đám thiêu thân hướng tới..."

Lạc Khinh Vân lại đến gần Đàm Mặc, không gian sáng ngời đầy mùi thuốc khử trùng đang bị gột bỏ, hắn như từng chút một rơi vào trong mắt Lạc Khinh Vân.

"Khi chúng đối mặt với cậu, chúng sẽ có một loại cảm giác muốn lao tới vô cùng mãnh liệt, cậu là hoa lửa thoáng qua, là niềm vui tột cùng trước sự diệt vong, mà chúng thì muốn kết nối với thế giới tinh thần của cậu."

Đàm Mặc không thể cưỡng lại việc bản thân muốn nhìn Lạc Khinh Vân.

Hắn cũng không biết rằng một Lạc Khinh Vân với khuôn mặt lạnh như băng còn ẩn chứa một sức hấp dẫn chết người khác so với y khi mỉm cười.

Nó không liên quan gì đến cái gọi là lấy lòng, mà là niềm khao khát muốn lao tới và kết nối không thể nguôi ngoai ở sâu thẳm trong tâm trí hắn.

"Chúng nó sẽ xuất hiện trước mặt cậu như tre già măng mọc, dụ dỗ cậu, ăn mòn cậu, vừa muốn túm lấy cậu lại vừa sợ hãi sẽ hủy diệt ngọn đèn rực rỡ đang xua tan bóng tối trong tư duy của cậu."

Giọng nói của Lạc Khinh Vân mang theo không khí rung chuyển, khiến dây thần kinh của Đàm Mặc tê dại một trận.

"Nghĩ lại, sâu Minos, tại sao nó phải trăm cay ngàn đắng tạo ra cơ thể nhân loại? Chính là để phù hợp với thẩm mỹ của cậu, để quyến rũ cậu mà thôi. Khiếu thẩm mỹ của sinh vật Kepler đều giống nhau, sâu Minos muốn mượn cậu để hoàn thành khát vọng sinh dục đời sau cùng nhân loại của nó, nếu vậy chắc chắn sẽ có những sinh vật Kepler còn cao cấp hơn thèm muốn cậu."

Lưng Đàm Mặc căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng như bị bóp nghẹt.

"Cậu hỏi tôi tại sao lại đến cứu cậu... Câu trả lời không phải đã rõ ràng rồi sao?"

Thanh âm Lạc Khinh Vân rất nhẹ, như sợ đánh thức Đàm Mặc.

Đàm Mặc bỗng đưa tay đẩy trán Lạc Khinh Vân một cái, "Tôi mà tin anh mới lạ."

Vốn tưởng rằng với sức lực của Lạc Khinh Vân thì hắn không thể đẩy nổi y, nhưng Lạc Khinh Vân ngửa về phía sau, kế đó lại cúi đầu cười, dùng một tay che kín mặt mình.

Đàm Mặc giật giật khóe miệng, "Nếu như những gì anh nói là thật, những sinh vật Kepler tôi gặp mấy năm nay, Hestia gì đó, còn có Hồng Vực, hẳn là nên vô cùng quý trọng tôi, nhưng trên thực tế ── chúng nó luôn muốn lấy mạng tôi."

"Nhưng một thoáng kia, cậu cũng tin đúng không? Dáng vẻ cậu suy nghĩ cẩn thận thật đáng yêu." Trong giọng nói của Lạc Khinh Vân tràn đầy sự trêu chọc, mà nụ cười kia, không phải giả.

"Điều tôi tin không phải là sinh vật Kepler yêu tôi, mà là tôi quá quyến rũ."

Vẻ mặt Đàm Mặc lười biếng, mặt không đỏ tim không đập, đột nhiên, chân của hắn hung hăng đá về phía Lạc Khinh Vân mà không hề báo trước, tốc độ nhanh đến mức tầm mắt cũng không theo kịp.

Lạc Khinh Vân đang cúi đầu cười nhạt bỗng giơ tay lên túm mắt cá chân trái của Đàm Mặc, sau đó kéo một cái, Đàm Mặc bị bất ngờ, khuỷu tay không chống đỡ được, hắn ngã xuống giường.

Lạc Khinh Vân nghiêng người về phía trước, nheo mắt lại, "Đội phó Đàm là đang báo thù vì chuyện trong gara sao?"

Y nghiêng mặt qua, gò má cách chỗ Đàm Mặc bị hoa Adela đâm chưa đến một phân.

"Đúng vậy."

Vết thương kia thỉnh thoảng sẽ đau âm ỉ khi Đàm Mặc dùng lực vào chân trái, nhưng lúc này đây Đàm Mặc lại cảm thấy máu chảy qua chỗ bị Lạc Khinh Vân túm lấy có cảm giác thư giãn không thể giải thích được.

"Cậu không cần phải sợ tôi, dù tôi ở bên này hay bên kia thế giới." Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc sững sờ, hắn không xác định mình đã nghe được những gì từ Lạc Khinh Vân.

"Anh...... Ý anh là gì?"

"Ý là, làm đội phó của tôi, làm Inspector của tôi." Lạc Khinh Vân nói. Vẻ đẹp nguy hiểm và mê hoặc lòng người lúc trước đã biến mất, Lạc Khinh Vân trông như vừa trở về từ một thế giới khác, sức cùng lực kiệt nhìn Đàm Mặc.

Đàm Mặc giơ chân còn lại trực tiếp đá y, lần này đá trúng bả vai Lạc Khinh Vân, nhưng y không nhúc nhích.

"Trông tôi có giống cục gạch không? Chỗ nào cần thì chuyển sang chỗ nấy? Nằm mơ giữa ban ngày gọi là mộng hão huyền. Anh đừng mơ đẹp quá."

Đàm Mặc cho rằng Lạc Khinh Vân sẽ nói gì đó, hoặc là sẽ cảnh cáo hắn bằng vẻ mặt lạnh lùng của y.

Nhưng Lạc Khinh Vân chỉ gật đầu hiểu rõ: "Tôi biết rồi."

Y đã biết câu trả lời từ sớm nhưng dù biết sẽ bị từ chối thì y vẫn muốn hỏi lại một lần, đây là sự tôn trọng của Lạc Khinh Vân đối với Đàm Mặc, người chịu đựng hết thảy đau đớn vào năm năm trước.

Đàm Mặc không muốn Cao Chích thứ hai xuất hiện trong kính ngắm của mình.

Hắn mất năm năm để tìm hiểu Cao Chích, nghiền ngẫm hành vi và cả phản xạ theo bản năng của Cao Chích, dù đã hiểu rõ đến mức ấy nhưng khi Đàm Mặc dùng "Chu Tước" nhắm vào Cao Chích cũng chỉ mới nắm chắc gần trăm phần trăm.

Cũng chỉ là "gần" mà thôi.

Đàm Mặc há miệng còn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào.

Lạc Khinh Vân đưa tay tới, nhẹ nhàng chặn lại tầm mắt của Đàm Mặc, "Tôi biết."

Trước mắt Đàm Mặc tràn ngập bóng tối, tất cả những hình ảnh hiện lên trong đầu hắn đều là lời nói thật trước khi chết của Dương Tuấn với Lạc Khinh Vân. Đàm Mặc biết những "lời nói thật" của Dương Tuấn cũng không phải để làm tổn thương Lạc Khinh Vân mà là anh ta thật sự không thể nhìn y được nữa nên muốn Lạc Khinh Vân biết toàn bộ chân tướng.

Và mỗi một câu "tôi biết" của Lạc Khinh Vân không phải nói vì y vẫn luôn hiểu sứ mệnh thật sự của Dương Tuấn khi anh ta ở lại bên cạnh y, mà vì y biết "lời nói thật" của Dương Tuấn là sự bảo vệ cuối cùng của anh ta dành cho y.

Nhưng Đàm Mặc vẫn muốn nói ra, bởi vì hắn không có được năng lực Kepler giống Lạc Khinh Vân, và ngôn ngữ là phương thức biểu đạt duy nhất của hắn.

"Sau khi người dung hợp vượt rào...... Thì cái gì họ cũng không biết. Còn tôi thì......"

"Để bắn trúng Cao Chích, cậu luôn xem đi xem lại từng khoảnh khắc nhìn anh ấy qua ống ngắm trong giấc ngủ và mô phỏng góc độ mà cậu muốn bắn trúng anh ấy."

Trong thanh âm của Lạc Khinh Vân không có ý cười, ngữ điệu y thẳng thắn và chẳng có lấy một chút dịu dàng.

Nhưng không hiểu sao Đàm Mặc lại cảm thấy thoái mái, như thể tâm trí căng thẳng bấy lâu nay có thể hơi... Thả lỏng.

"Cậu đã từng nghĩ rằng chỉ cần bắn trúng Cao Chích thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng mãi cho đến hiện tại, cậu vẫn còn mắc kẹt trong khoảnh khắc bóp cò." Lạc Khinh Vân nói.



"Sao anh biết?"

"Tôi đặt mình vào vị trí của cậu, tưởng tượng khi đang nhìn qua kính ngắm, nhịp tim khi bóp cò và tưởng tượng nếu viên đạn không trúng Cao Chích thì sẽ như thế nào. Tôi hiểu. Cậu rất mạnh mẽ, Đàm Mặc. Trước khi hai phát súng tuyệt vời đó ra khỏi nòng, cậu chưa bao giờ nghi ngờ bản thân và cũng không nghĩ về "nếu như". Chỉ là khi mọi chuyện đã qua, cậu lại bị mắc kẹt."

Đôi mắt Đàm Mặc hơi ươn ướt, không biết tại sao.

Ngô Vũ Thanh, người đã cộng sự với hắn vài năm không phát hiện, Cao Chích không phát hiện, lão Thường cũng không phát hiện, thế nhưng Lạc Khinh Vân lại hiểu được.

"Anh nhìn xem, không phải anh không có sự đồng cảm, anh cũng có thể......"

"Đàm Mặc, cậu hiểu lầm rồi. Tôi có thể đặt mình vào vị trí của cậu là vì cậu đáng giá. Không phải ai cũng có thể." Lạc Khinh Vân nhẹ giọng nói, "Ngủ một lát đi, đội phó Đàm."

Giọng nói của y rất nhẹ nhàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ. Y từ từ đặt chân Đàm Mặc xuống, đôi găng tay màu đen kia chặn ánh sáng, như thể muốn chặn cả khoảnh khắc mà Đàm Mặc không muốn đối mặt trong lòng.

"Tại sao anh đeo găng tay?", Đàm Mặc cố gắng cảm thụ nhiệt độ lòng bàn tay của Lạc Khinh Vân qua găng tay, nhưng không thu hoạch được gì.

"Bí mật."

"Thế nên... "Lấy lòng phối ngẫu" đúng là nói dối mà." Đàm Mặc lẩm bẩm.

"Tôi không cần lấy lòng phối ngẫu. Có thể mời cậu đến thế giới của tôi đã là phước đức ba đời rồi."

"Coi bộ gần đây đội trưởng Lạc lại xem phim drama rồi..."

Sự kiên nhẫn của người đàn ông này vượt quá sức tưởng tượng của Đàm Mặc, y vẫn duy trì tư thế đó, Đàm Mặc thậm chí còn nghĩ đến việc giả vờ ngủ và đợi đến khi người đàn ông này bỏ tay ra mới mở mắt, nhưng cho dù Đàm Mặc cố tình khiến cho hô hấp của mình trở nên đều đặn thì Lạc Khinh Vân cũng không lấy tay ra.

Đàm Mặc cũng không thể giải thích vì sao hắn phải phân cao thấp với Lạc Khinh Vân hay là tại sao Lạc Khinh Vân cứ nhất quyết phải chờ hắn ngủ, nhưng Đàm Mặc có đủ kiên nhẫn, hắn có thể ở trong sa mạc chờ đợi con mồi cả ngày mà không cần một giọt nước, hắn tin rằng mình nhất định có thể làm hao hết kiên nhẫn của Lạc Khinh Vân.

Nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua, thậm chí ba, bốn giờ đã trôi qua.

Tay Lạc Khinh Vân vẫn đặt trên mắt Đàm Mặc, không có chút cảm giác áp bách nào, vẫn duy trì tiếp xúc rất ít. Sự dịu dàng như vậy khiến Đàm Mặc buồn ngủ, nhưng hắn cố tình muốn biết Lạc Khinh Vân rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu?

Lạc Khinh Vân sống ở cạnh căn hộ của hắn nên thật ra Lạc Khinh Vân vẫn luôn biết rằng hắn sẽ thỉnh thoảng đột nhiên thức giấc vào ban đêm.

Có lẽ y chính là dùng cách này...... để làm bạn với hắn mà không cần nói ra. Một khi hắn ngủ say, Lạc Khinh Vân sẽ rời đi?

Đàm Mặc giơ tay lên, nắm chặt ngón tay của Lạc Khinh Vân.

Lúc này, cửa phòng cách ly mở ra, một bác sĩ đi vào, nói: "Cậu có thể ra ngoài, bạn của cậu đến đón cậu..."

Người đứng ngoài cửa đều trợn tròn mắt.

"Đây là tình huống gì? Đội trưởng Lạc...... Anh đang làm gì với đội phó Đàm của chúng tôi vậy!" Thường Hằng sốt ruột muốn bước tới.

"Đội trưởng Lạc đã làm chuyện gì mà không thể để đội phó Đàm thấy sao? Nếu không tại sao phải che mắt cậu ấy?" Ngô Vũ Thanh cũng nói.

Phong cách của Giang Xuân Lôi khác với những người khác, "Đệt! Đội phó Đàm, không phải couple của anh là với bố Cao à? Sao lại đổi người rồi?"

Lạc Khinh Vân cụp mắt xuống, mỉm cười, Đàm Mặc cảm giác một Lạc Khinh Vân với gương mặt vô cảm nhưng chân thật lại bắt đầu đeo mặt nạ lên.

Đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng, Đàm Mặc cảm thấy hơi chói mắt.

Lạc Khinh Vân đã đứng lên, Đàm Mặc biết y sắp rời đi.

"Mỗi lần tôi ra đề tặng điểm cho cậu, đáp án của cậu đều khiến tôi rất thích."

Lạc Khinh Vân nói xong, bọn Thường Hằng đứng cách đó không xa không biết có nên tiến vào hay không bỗng nhiên bắt đầu nháy mắt với Đàm Mặc.

── Chọn đáp án chính xác để cứu cậu, chọn cậu, là cậu hay vẫn là cậu!

"Tôi sẽ hỏi cậu một câu hỏi lựa chọn vô cùng đơn giản. Nếu đáp án của cậu khiến tôi thích, tôi sẽ nói cho cậu biết ── năng lực cốt lõi nhất của tay tôi."

Đây đúng là một tin tức bùng nổ, ngay cả đám người Ngô Vũ Thanh cũng trợn tròn mắt, bởi vì mãi đến tận bây giờ bí mật dưới đôi găng tay của Lạc Khinh Vân vẫn chưa được giải mã, hôm nay nhờ có Đàm Mặc mà nó sắp... được hé lộ?

Bản thân Đàm Mặc cũng sửng sốt.

"Nếu lúc đó cậu là Inspector của tôi, cậu có bắn tôi khi giá trị Kepler của tôi đạt 99% không?"

Vẻ mặt Lạc Khinh Vân rất bình tĩnh, như chỉ đang hỏi một vấn đề thường lệ.

Ngô Vũ Thanh cũng kịp phản ứng: "Lạc Khinh Vân là đội trưởng của chúng ta!"

Sự kỳ vọng tha thiết của các đồng đội không thể thay đổi quyết định của Đàm Mặc.

Nhưng Đàm Mặc biết Lạc Khinh Vân rất nghiêm túc khi hỏi ra vấn đề này.

"Tôi đương nhiên sẽ nổ súng." Đàm Mặc trả lời.

Thường Hằng ngửa mặt lên trời, che mắt mình, "Cậu nghiện biến đề tặng điểm thành đề toi mạng à?"

Ngô Vũ Thanh cũng thở dài một hơi, "Có thể người chết sau đó là chúng ta!"

Giang Xuân Lôi chợt nhận ra: "Vậy... Bí mật vẫn là bí mật?"

Đàm Mặc không nghe thấy thanh âm của đồng đội, như thể từ đầu đến cuối trong phòng chỉ có hắn và Lạc Khinh Vân.

"Phát súng đầu tiên, dùng đạn bộc phá."

Lạc Khinh Vân buồn cười hỏi: "Cậu không định để tôi toàn thây à?"

"Khi nó ném anh lên trời, tôi sẽ sử dụng đạn bộc phá bắn trúng giữa mắt phải và tai phải của nó."

Đàm Mặc đã nhìn thấy sơ đồ cấu tạo của Đề Phong khi hắn được huấn luyện ở Tháp Xám, sau đó lại nhìn thấy hai bộ xương của Đề Phong dưới quả trứng trong ký ức của Lạc Khinh Vân, nhờ thế mà càng chứng minh được phân tích của hắn là hợp lý. Bộ phận dễ bị tấn công nhất trên cơ thể Đề Phong chính là khe xương giữa mắt và tai.

"Phát thứ hai, dùng đạn ngưng tụ, bắn vào khe xương đã bị nổ tung và trực tiếp hoá cứng não của nó."

Lạc Khinh Vân cụp mắt, tay trái nắm lấy đầu ngón giữa của tay phải, từ từ kéo găng tay ra.

Giang Xuân Lôi và Ngô Vũ Thanh ở một bên mở to hai mắt nhìn bàn tay kia từng chút từng chút lộ ra từ trong chiếc găng tay màu đen, trái tim không hẹn mà cùng vọt lên cổ họng.

"Tôi tin rằng mình sẽ bắn trúng."

Đàm Mặc kiên định nhìn Lạc Khinh Vân.

Hắn tự tin vì mục tiêu của hắn là sinh vật Kepler chứ không phải Lạc Khinh Vân.

"Cảm ơn." Lạc Khinh Vân đáp, "Đây là câu trả lời dịu dàng nhất sau khi tôi suy nghĩ vô số lần."

Bàn tay đó đẹp đến không ngờ.

Nó không bị cắn bởi bất kỳ sinh vật Kepler nào, ngay cả một vết sẹo bé tí cũng chẳng có.

Nó cũng chưa từng bị bỏng, ngón tay trắng nõn và thon dài, tao nhã đến mức như được thời gian chạm khắc tỉ mỉ, phủ bụi và được cất giữ rất lâu chỉ để chạm vào Đàm Mặc ngay tại thời khắc này.

Hô hấp đình chỉ, nhịp tim dần xa.

Đàm Mặc có ảo giác rằng mình đang bị đối phương dè dặt tiếp cận, hắn chống người lên nhìn về phía Lạc Khinh Vân.

Ngón tay của Lạc Khinh Vân chạm vào mi tâm của Đàm Mặc.

Khoảnh khắc ấy, tất cả các dây thần kinh cảm giác như chảy ngược về từ mọi hướng, sau đó hơi ấm lan ra khắp cơ thể, mỗi một tế bào đều như được một loại sức mạnh nào đó trấn an.

Chính hắn cũng không biết mình đã vươn tay và nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của Lạc Khinh Vân từ khi nào.

Dẫu không nhìn mặt Lạc Khinh Vân, mùi vị trên người người này, nhiệt độ cơ thể của y, xúc cảm đến từ y đều như được im lặng lưu giữ.

Và cả lời cảm ơn của y nữa.

Hắn nghe thấy giọng nói từ một thế giới khác, đầy sự cố chấp và cuồng nhiệt, vừa lý trí vừa điềm tĩnh, sáng lạn như ngân hà mênh mông rồi lại tối tăm đến nỗi không thấy một tia sáng nào, ôn nhu và mạnh mẽ song hành với nhau.

Tôi từng muốn chạm vào cậu, có được cậu và thậm chí là chinh phục cậu, để cậu hòa vào thế giới của tôi, nhưng bây giờ tôi nguyện ý đưa cậu trở về bờ bên kia.

Khi tay Lạc Khinh Vân rời khỏi mi tâm của Đàm Mặc, thế giới bị ngưng đọng đã lâu chợt mở rộng và khôi phục trạng thái ban đầu, những cảm xúc mâu thuẫn và cực đoan kia cùng nhau biến mất, Đàm Mặc áp trán lên ngực Lạc Khinh Vân, mạnh mẽ hô hấp.

"Đây là lần cuối cùng tôi dọa cậu, đội phó Đàm ── đây là cảm giác khi bị sinh vật Kepler nhắm đến ── rất đáng sợ, nhưng cũng sẽ gây nghiện."

Đàm Mặc vừa định nói tôi không cảm thấy đáng sợ, Lạc Khinh Vân đã đứng lên, rời khỏi phòng bệnh.

"Ngủ ngon, đội phó Đàm."

Thứ Lạc Khinh Vân cầm trong tay chính là viên kẹo mà Đàm Mặc nói muốn mời y ăn.

Lúc này bọn Thường Hằng xông tới.

Thường Hằng lần đầu tiên bộc lộ thuộc tính ham học hỏi của mình: "Mau nói cho bọn tôi biết đi! Hai tay của Lạc Khinh Vân rốt cuộc có năng lực gì!"

Ngay cả Ngô Vũ Thanh cũng không nhịn được, hỏi: "Nói mau lên, tại sao anh ta phải đeo găng tay?"

"Anh ta chạm vào anh một cái, anh liền chết lặng, anh cứ nhìn anh ta như vậy, trông như bị thiểu năng!"

"Cậu mới thiểu năng!" Đàm Mặc trợn trắng mắt nhìn Giang Xuân Lôi.

"Có phải anh ta đã công kích lên tinh thần của anh không, ví dụ như làm cho hệ hô hấp của anh ngừng hoạt động?" Giang Xuân Lôi vô cùng tò mò.



Đàm Mặc vùi đầu vào đầu gối, dùng hai tay che sau gáy, câu "Ngủ ngon" của Lạc Khinh Vân vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu hắn.

Bây giờ đang là ban ngày, hàm nghĩa câu "ngủ ngon" đó của Lạc Khinh Vân là hy vọng Đàm Mặc thoát khỏi phát súng kia và đạt được sự bình yên thật sự.

"Các cậu đừng hỏi nữa. Sau này anh ta sẽ là đội trưởng của các cậu, các cậu từ từ tìm hiểu đi. Nếu như cái gì cũng biết được từ miệng người khác thì các cậu sẽ không muốn tự mình tìm hiểu anh ta nữa."

Mặc dù Lạc Khinh Vân không giải thích sức mạnh của đôi tay kia rốt cuộc là gì nhưng trong lòng Đàm Mặc hiện lên một ý tưởng.

Chân thành với một người nào đó chẳng phải là một dạng lấy lòng sao?

Giang Xuân Lôi và Ngô Vũ Thanh vẫn đang thảo luận về tay của Lạc Khinh Vân, cái gì mà ngựa thần lướt gió tung mây, đến cuối cùng ngay cả biến đá thành vàng cũng nghĩ ra.

Đàm Mặc bất lực thở dài: "Dừng lại ── dừng lại ── có thời gian bàn mấy thứ này thì sao không nói cho tôi biết kết quả điều tra của sâu Minos trong KTV!"

Làm thế quái nào mà sâu Minos xâm nhập vào thành phố Ngân Loan được?

Có một nơi bị cảm nhiễm nghĩa là sẽ có nơi thứ hai và thứ ba! Nhất định phải tiến hành một cuộc điều tra khẩn cấp trong toàn thành phố để xác định xem đây là nạn sâu hay chỉ là cảm nhiễm ở phạm vi nhỏ, nếu thành phố Ngân Loan thất thủ...

Ngô Vũ Thanh cúi đầu, ấn vai Đàm Mặc, nói: "Đừng lo lắng. Nghe tôi nói này...... Đã có kết quả điều tra về sâu Minos. Nguyên nhân là do buôn bán trái phép mẫu sinh vật Kepler gây ra."

"Cái gì? Lại còn có người buôn bán hàng mẫu của sinh vật Kepler? Đúng là muốn cạy đầu mấy tên này ra xem bên trong có vật gì ký sinh hay không." Đàm Mặc cạn lời.

Ngô Vũ Thanh thở dài, "Chúng ta liều mạng ở tiền tuyến nhưng phía sau luôn có người coi những thứ nguy hiểm là cơ hội kinh doanh."

Các cơ quan nghiên cứu chính thức sẽ thu thập mẫu của sinh vật Kepler để tiến hành nghiên cứu bằng cách sử dụng hoá chất để đông cứng chúng.

Thành phố Vĩnh Hà tiếp giáp với thành phố Ngân Loan và được coi là nơi phát triển thương mại giữa các thành phố biên giới. Trước đây nơi này còn đẩy mạnh phát triển du lịch ở khu sinh thái cấp thấp, ai ngờ khu sinh thái tiến hóa, đoàn du lịch hơn trăm người suýt chút nữa mắc kẹt ở bên trong không thoát ra được. Thế nhưng việc này không khiến các doanh nhân ở thành phố Vĩnh Hà cảm thấy sợ hãi đối với sinh vật Kepler, ngược lại bọn họ còn lặng lẽ lấy trộm mẫu vật của sinh vật Kepler như côn trùng, hoa và các sinh vật dung hợp gen khác từ các viện nghiên cứu, niêm phong chúng vào trong tinh thể nhân tạo, chế tác thành vật trang trí và thậm chí là đồ trang sức đắt tiền.

Sau khi Tháp Xám của thành phố Vĩnh Hà phát hiện đã tiến hành một cuộc truy quét nghiêm với loại hàng hóa này, tuy nhiên vẫn có không ít hàng chảy vào các thành phố xung quanh.

Người quản lý KTV trực ngày hôm đó đeo một sợi dây chuyền thủy tinh có sâu Minos bên trong. Theo video giám sát, dây chuyền của quản lý bị đứt, thủy tinh nhân tạo rơi trên mặt đất sau đó bị robot quét dọn sạch sẽ. Máy nghiền bên trong robot đã nghiền nát thủy tinh, sâu Minos bên trong trốn thoát thành công và cảm nhiễm các loại côn trùng khác trong tòa nhà như gián, kiến, v.v... hình thành một khu sinh thái Kepler nhỏ.

Theo sự mở rộng và tiến hóa không ngừng của khu sinh thái này, chúng nó dần coi con người là chất dinh dưỡng, những khách karaoke trở thành đồ ăn của sâu Minos, trong đó có cả quản lý đang trực ban.

Khi có đủ thức ăn, sự tiến hóa của nó leo thang và nhu cầu giao phối sẽ xuất hiện.

"Nhưng vấn đề là nếu sâu Minos muốn tìm bạn tình thì nó nên tìm những côn trùng khác! Sao lại tìm tới con người chứ?" Đàm Mặc khó hiểu.

"Cậu đừng quên, sinh vật Kepler không phải sinh vật bình thường mà là sinh vật có trí tuệ, điều này có nghĩa là chúng rất giỏi học tập. Tìm bạn đời là con người, tất nhiên là học hỏi từ con người." Ngô Vũ Thanh giải thích.

"Hả? Học như thế nào?" Đàm Mặc hỏi.

"Nào, nào, đã đến lúc mở ra cánh cửa đến một thế giới mới rồi."

Giang Xuân Lôi mở đoạn video ở phòng trực KTV ra: "Đội phó Đàm, anh nhìn nè, cứ đến ca đêm là người quản lý này sẽ say sưa xem phim truyền hình hoặc đọc tiểu thuyết. Còn cái dây chuyền sâu Minos anh ta đeo thì treo ở trước ngực, thế chẳng phải con sâu bên trong cũng cùng xem à? Đây không phải là học tập thì là gì? Nhân tiện nói thêm một câu..."

Đàm Mặc đợi nửa ngày cũng không thấy Giang Xuân Lôi nói câu tiếp theo, hắn có hơi khó chịu, xách gối lên đập vào mặt Giang Xuân Lôi: "Cậu là thái giám hả? Kể chuyện xưa mà không có "khúc sau"?"

Giang Xuân Lôi bị nghẹn một cái, "Bộ phim hành động mà người quản lý này xem nhiều nhất chính là [Tình yêu kỳ diệu trên biển], kể về câu chuyện của một ngư dân cực kỳ xấu xí, bụng đã phệ còn đầu trọc ra biển đánh cá, vô tình bắt được một nàng tiên cá thanh tao và duyên dáng.... sau đó, anh hiểu mà..."

"Sau đó bọn họ "yêu" nhau mặn nồng?" Đàm Mặc híp mắt, trong lòng thầm nghĩ may mà mình không thích xem phim khiêu dâm, nếu không sẽ rất cay mắt.

"Ách...... Đúng là rất dữ dội, tới thuyền cũng bị lật......"

Đàm Mặc xua tay: "Dừng lại, dừng lại, tôi không thích câu chuyện về ngư dân hói đầu và người cá. Cậu cứ nói thẳng với tôi, con sâu Minos đó đã học được gì từ bộ phim này?"

"Đội phó Đàm, anh nhìn kỹ xem nàng tiên cá này giống ai?", Giang Xuân Lôi cắt đoạn phim ra, phóng to cho Đàm Mặc xem.

"Á?" Đàm Mặc kinh hãi đến suýt té khỏi giường.

Khuôn mặt và tư thế của nàng tiên cá gần như giống hệt cô gái mà sâu Minos biến thành.

"Đội phó, cậu có biết từ sau khi bộ phim này trở nên nổi tiếng thì biệt hiệu của cậu lại được thăng cấp không?" Thường Hằng nghẹn cười.

"Không cần phải nói, tôi không muốn biết."

"Nhưng tôi rất muốn nói." Thường Hằng vỗ vỗ bả vai Đàm Mặc, nói: "Hoàng tử của công chúa mỹ nhân ngư."

Đàm Mặc hơi sửng sốt, chợt thở phào một hơi: "Hù chết cục cưng rồi! Tôi còn tưởng rằng biệt danh của tôi biến thành "Ngư dân đầu hói bụng bia" chứ! Các cậu nhìn tôi xem! Nhìn tôi đi! Có chỗ nào giống ngư dân trong phim kia đâu?"

Đám người Ngô Vũ Thanh cười không ngừng, tuyệt đối không ngờ chuyện mà Đàm Mặc để ý lại là chuyện này.

"Trở lại chuyện chính, hiện tại trung tâm chỉ huy của Tháp Xám rất lo lắng về tình huống này. Phải biết rằng nếu mẫu vật bị rò rỉ ra ngoài, ngộ nhỡ nó là cấp bậc hạt giống thì dù là hạt giống cấp thấp cũng có thể lây nhiễm cho toàn bộ thành phố."

Hàn huyên lâu như vậy, Đàm Mặc vừa thu dọn đồ đạc của mình vừa nghe bọn họ nói về tình huống hiện tại.

Số lượng đội trị an tuần tra hàng ngày đã tăng gấp ba, nhân viên điều tra cũng tiến hành lấy mẫu và phân tích hầu như suốt ngày đêm ở các địa điểm bị nghi ngờ là có xảy ra hiện tượng Kepler trong thành phố, ngay cả kỳ nghỉ của đội hai cũng bị hủy bỏ.

"Kỳ nghỉ dài hạn của tôi còn tính không?" Đàm Mặc hỏi.

"Đệt, các anh em đều đang phải làm việc cật lực còn cậu thì chỉ nghĩ đến kỳ nghỉ dài hạn của mình thôi?" Thường Hằng hung hăng kéo Đàm Mặc một cái.

"Dù sao thì từ nay về sau các cậu sẽ đi theo Lạc Khinh Vân lăn lộn, không có chuyện lớn họ sẽ không làm phiền các cậu đâu. Cứ yên tâm ở phòng trực ban xem phim là được." Đàm Mặc xách túi, ra khỏi phòng cách ly, "Đi thôi, dẫn tôi đi thăm lão Cao. Hiện tại anh ấy thế nào rồi?"

"Cũng không tệ lắm...... Lúc trước dự tính anh ấy có thể sống được thêm sáu đến tám năm, lần này anh ấy cưỡng ép sử dụng năng lực của mình ở KTV, kích thích thành phần anti-kepler trong cơ thể, khiến hoạt tính của tế bào lại giảm...... Có lẽ sẽ sẽ khiến anh ấy sống ít đi ba tháng." Ngô Vũ Thanh đáp.

"Ồ...... Tôi sẽ đối tốt với anh ấy." Đàm Mặc nghiêm túc nói.

"Cậu đừng có làm ra cái vẻ lãng tử quay đầu thấy gớm đó, đội trưởng Cao sẽ không tin cậu đâu." Ngô Vũ Thanh tức giận nói.

Đàm Mặc đeo ba lô, cả đội hai liền cùng đi thăm đội trưởng Cao.

Đến ngoài cửa, đám người Đàm Mặc không ngờ rằng phòng bệnh của đội trưởng Cao có rất nhiều khách đến thăm, vô cùng náo nhiệt.

Có An Hiếu Hòa, Sở Dư và cả Trang Kính, trận thế còn không nhỏ, vừa có hoa tươi vừa có hoa quả, lại còn có thực phẩm dinh dưỡng cao cấp, so với bó chocolate lần trước Đàm Mặc tặng khi Cao Chích nằm viện có thể nói là tràn đầy thành ý.

Sở Dư ngồi bên giường bệnh vừa gọt hoa quả cho Cao Chích vừa trò chuyện, "Đội trưởng Cao, rất nhiều người nói kỹ năng cận chiến của đội phó Đàm nhà chúng ta rất kém cỏi, nhưng lần diễn tập này bọn tôi đã được lĩnh giáo một trận...... Kỹ năng của anh ấy rất tốt mà."

Trang Kính bị Đàm Mặc đánh gục đến nay vẫn còn buồn bực: "Gọn gàng dứt khoát, phán đoán chính xác, đến nay tôi vẫn không hiểu tin đồn thân thủ của đội phó Đàm rất kém là từ đâu ra?"

Cao Chích nói với giọng khách quan và lạnh lùng trước sau như một: "Đó là bởi vì người cùng cậu ấy huấn luyện cận chiến thường ngày đều là đội trưởng đội hiện trường. Mọi người đã quen với việc nhìn thấy cậu ấy ở trong phòng huấn luyện bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, nên tưởng rằng kỹ năng cận chiến của cậu ấy rất tệ."

"Nhưng đội trưởng Lạc của bọn tôi cũng đánh giá như vậy." An Hiếu Hòa nghiêm túc hỏi.

Cao Chích quay đầu nhìn An Hiếu Hòa, không biết có phải là ảo giác hay không, trong ánh mắt của anh như có sự nghi ngờ về chỉ số thông minh của An Hiếu Hòa, "Vì đội trưởng Lạc của các cậu là người dung hợp có cấp bậc rất cao. Thể lực và phản ứng của cậu ấy đều là thứ mà không phải nhân loại bình thường có thể so sánh."

"Giống như qua sông vậy, voi nói nước sông rất cạn nhưng khi con kiến qua sông đã bị chết đuối rồi." Sở Dư đặt đĩa trái cây lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Cao Chích.

"Nhưng kỹ thuật bắn súng của đội phó Đàm đúng là chuẩn thật, lúc anh ấy tốt nghiệp Tháp Xám đã giỏi như vậy sao?", An Hiếu Hòa tò mò hỏi.

Không chỉ người của đội một hứng thú với vấn đề này, ngay cả Ngô Vũ Thanh ở ngoài cửa cũng rất tò mò.

Đàm Mặc lại cảm thấy thật nhàm chán, không phải bọn họ tới thăm Cao Chích sao? Tại sao hắn lại trở thành trung tâm của chủ đề?

Vừa định ho khan một tiếng thể hiện cảm giác tồn tại, miệng Đàm Mặc đã bị Giang Xuân Lôi bịt kín, Đàm Mặc nghiêng đầu, phát hiện Ngô Vũ Thanh và Thường Hằng cũng vô cùng hứng thú với đề tài này ─── Rốt cuộc Cao Chích đánh giá thế nào về Đàm Mặc lúc mới tốt nghiệp Tháp Xám?

Cao Chích cười nhạt, "Thật ra tôi cũng không biết lúc Đàm Mặc mới tốt nghiệp Tháp Xám có giỏi hay không. Bởi vì cậu ấy được huấn luyện tại Tháp Xám ở thành phố Bắc Thần."

"Không thể nào!" An Hiếu Hòa hoàn toàn không tin, ngay cả Sở Dư và Trang Kính cũng lộ ra vẻ mặt hoài nghi.

"Tại sao không thể?" Cao Chích hỏi ngược lại.

"Bởi vì đội trưởng Lạc thuộc đội hiện trường tuyến đầu của thành phố Bắc Thần chứ sao! Một Inspector như đội phó Đàm, ngay cả khi mới tốt nghiệp Tháp Xám, chắc chắn cũng đã rất xuất sắc. Đội trưởng Lạc được xưng là "Máy gặt người tài", sao anh ấy có thể để đội phó Đàm đến thành phố Ngân Loan?" An Hiếu Hoà nói.

Sở Dư và Trang Kính cũng tỏ vẻ tán đồng.

Cao Chích không trả lời vấn đề này mà cất cao giọng nói: "Tôi biết mấy người các cậu ở bên ngoài, sao không vào?"

Đàm Mặc vỗ vỗ tay Giang Xuân Lôi, nếu bịt thêm một hồi, Đàm Mặc nghi là mình cũng phải lãnh cơm hộp.

Hắn đút tay vào túi quần, cười cười đi vào: "Lão Cao, tinh thần tốt quá nha. Mấy ngày nay tôi cách ly, vì anh mà ăn ngủ không yên, còn anh thì lại tận hưởng cảm giác được mọi người chúng tinh phủng nguyệt(1)."

(1) Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.

Nói xong, hắn rầm một cái trực tiếp ngồi ở mép giường của Cao Chích.

Ngô Vũ Thanh, Thường Hằng và Giang Xuân Lôi vội vàng tiến vào chào hỏi Cao Chích.

"Đội trưởng Cao sống lâu trăm tuổi!" Thường Hằng cao giọng nói.

"Đội trưởng Cao nghĩa khí ngút trời(2)!" Ngô Vũ Thanh thuận miệng thêm một câu.

(2) Câu gốc là "nghĩa bạc vân thiên": là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn.

"Đội...... Đội trưởng Cao...... Vạn thọ vô cương!" Đến phiên Giang Xuân Lôi thì kẹt, mất nửa ngày mới nghĩ ra khẩu hiệu.

Cao Chích xua tay: "Được rồi được rồi, hôm nay không phải sinh nhật tôi. Cảm ơn mọi người đã đến thăm tôi."

An Hiếu Hòa còn đang đắm chìm trong vấn đề khi nãy, thấy Đàm Mặc tới càng muốn truy hỏi đến cùng.

"Đội phó Đàm, anh tốt nghiệp Tháp Xám ở thành phố Bắc Thần, chưa từng gặp đội trưởng Lạc của chúng tôi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook