Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 9: Thai Quả

Tiêu Đường Đông Qua

12/12/2023

"Tỷ lệ mỡ trong cơ thể của cậu nằm ở mức lý tưởng, thể chất tốt, khả năng phối hợp cơ thể nhịp nhàng chứng tỏ thần kinh vận động phát triển, ngoài ra còn rất đẹp trai. Không chỉ sinh vật Kepler thuộc chi Freya, chỉ cần là sinh vật có nhu cầu sinh sản...... Hẳn đều sẽ ưu tiên chọn cậu." Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc xem như đã hiểu, Lạc Khinh Vân đang dùng chiêu thức vừa rồi hắn dùng cảnh cáo nữ sĩ quan để hù dọa ngược lại hắn, ai bảo hắn không nể mặt y.

"Cảm ơn."

Bàn tay Đàm Mặc làm ra động tác nổ súng, đầu ngón tay chạm vào vị trí trái tim Lạc Khinh Vân, "Để chúng đến –– lấy lòng tôi thử xem."

Hắn tới gần Lạc Khinh Vân hơn so với lúc trước, khiến Lạc Khinh Vân có thể nhìn rõ con ngươi màu hổ phách của hắn, mang theo bảy phần vô vị cùng ba phần kiêu ngạo.

Người như Đàm Mặc, nếu thật sự hãm sâu vào khu sinh thái Kepler cao cấp, cho dù biết mình không thể xoay chuyển trời đất, có lẽ hắn cũng chỉ cười, oán giận một câu "Thật xui xẻo".

Người như vậy không bắt được, Lạc Khinh Vân buông hắn ra.

Đàm Mặc trực tiếp xoay người rời đi.

Người đi ngang qua hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ bởi vì vẻ ngoài được ông trời ưu ái của Lạc Khinh Vân mà dừng chân hoặc đánh giá, chỉ có Đàm Mặc đi rất dứt khoát.

Quả nhiên là không vẫy ống tay áo, lười mang áng mây đi(1).

(1): Câu gốc lấy từ bài Tạm biệt Khang kiều của Từ Chí Ma, mình sẽ trích bốn câu cuối:

悄悄的我走了,

正如我悄悄的来;

我挥一挥衣袖,

不带走一片云彩。

Tôi lặng lẽ ra đi

Cũng như tôi từng lặng lẽ đến

Tôi vẫy vẫy cánh tay áo

Không mang theo một áng mây trời

(Ngọc Ánh biên dịch)

Lạc Khinh Vân nở nụ cười, cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ bị Đàm Mặc chạm vào.

_____________

Lạc Khinh Vân đi tới căn hộ mà thành phố Ngân Loan sắp xếp cho mình.

Dựa theo cấp bậc của y, quy cách căn hộ không thấp, tuy rằng chỉ có một phòng ngủ một phòng khách nhưng không gian rất lớn, phối trí đầy đủ hết.

Trời đã tối, ngoài cửa sổ cũng chẳng có bầu trời đêm đầy sao, chỉ có ánh đèn từ căn hộ của các sĩ quan khác cùng với trạm gác xa xa.

Nếu đã không có cảnh đẹp, Lạc Khinh Vân dứt khoát kéo rèm cửa sổ lại.

Y cầm một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh, vừa ngồi xuống sô pha vừa khởi động quang não, bấm vào tài liệu Giang Xuân Lôi gửi cho y.

Tất nhiên Giang Xuân Lôi không chụp được tư thế bắn của Đàm Mặc, dù sao khoảng cách cũng hơn ba ngàn mét.

Nhưng hai viên đạn kia ở dưới ống kính quay chậm cực nét, ánh kim loại xoay tròn, phá vỡ khí lưu, việc nghĩa chẳng từ nan.



Quỹ tích hai viên đạn ở ngoài ngàn mét gần như trùng khớp, đây cũng là nguyên nhân vì sao dù Cao Chích có cảm giác nhạy bén mà vẫn không phát hiện ra viên đạn thứ hai.

Khi Cao Chích bắt được viên đạn thứ nhất, viên đạn thứ hai vừa vặn bay qua phía trên nắm đấm của anh, chênh lệch thời gian xảo diệu như thần công.

Lạc Khinh Vân không khỏi tưởng tượng nếu là y thì có tránh được viên đạn thứ hai hay không.

Trên đời này không có nếu như, đánh cuộc vốn là ngoài dự đoán.

Tốc độ bình thường của đoạn video này chưa tới 0,5 giây nhưng lại kéo dài thành 30 giây, mỗi một khung hình đều làm cho người ta thán phục trước khả năng cảm nhận thời gian, không gian cùng với khả năng cảm nhận mật độ vật chất của Inspector đã nổ phát súng kia.

Nếu như không phải bởi vì Inspector nhất định phải do nhân loại không có khả năng vượt rào đảm nhiệm, Lạc Khinh Vân đã hoài nghi Đàm Mặc cũng là người dung hợp.

Kỹ xảo bắn tỉa như vậy, sức kéo ẩn chứa một loại lý trí và sức mạnh đi đôi với nhau, chỉ vì tìm kiếm một lối ra không thể thấy được giữa thiên quân vạn mã.

Video phát xong, bắt đầu chuyển đến phần phân tích kỹ thuật của Giang Xuân Lôi, Lạc Khinh Vân hoàn toàn không có hứng thú, bởi vì dựa theo cảm giác mà nói, khả năng phân tích sâu trong đại não y còn nhạy bén hơn Giang Xuân Lôi hàng trăm hàng ngàn lần.

Nhưng hai viên đạn kia tựa như chòm sao song tử cắn nuốt lẫn nhau trong thiên văn, có một loại sức hút trí mạng.

Lạc Khinh Vân xem lại đoạn video này mấy chục lần.

Càng xem, Lạc Khinh Vân càng có một loại khát vọng được cộng hưởng.

____________

Cao Chích nằm viện, cá anh nuôi đương nhiên giao cho Đàm Mặc hầu hạ.

Đàm Mặc xác định mấy bé cưng này đều khỏe mạnh an khang, thay nước ném thức ăn, nhìn lại thời gian đã qua nửa đêm, dứt khoát ngủ trên sô pha của Cao Chích.

Lúc hắn nằm bọc chăn sắp ngủ, Đàm Mặc bị máy truyền tin đặt trên bàn trà đánh thức, là Ngô Vũ Thanh gửi tới một đoạn video.

"Đây là cái gì...... Không thể ngủ một giấc thật ngon sao? Lão tử không xem phim hành động!"

Đàm Mặc hự hự ngồi dậy, vừa nhìn đồng hồ...... Đệt, mới ba giờ sáng! Là ma gọi ư?

Giọng nói của Ngô Vũ Thanh từ trong máy truyền tin truyền đến: "Đàm Mặc, Giang Xuân Lôi nhận được một đoạn ghi hình từ một kỹ thuật viên ở thành phố Bắc Thần, cậu xem kỹ đi."

Đàm Mặc dụi dụi mắt, hữu khí vô lực trả lời: "Được...... Chờ tôi tỉnh ngủ rồi xem......"

"Là về Lạc Khinh Vân." Ngô Vũ Thanh nhấn mạnh.

Đàm Mặc thở dài: "Đừng mê luyến Lạc Khinh Vân, tuy rằng anh ta là một người đàn ông truyền thuyết đầy mình."

Ngay khi hắn sắp trượt vào trong chăn, giọng nói của Ngô Vũ Thanh lại vang lên: "Là hình ảnh quay được khi chuyên viên điều tra đến khu sinh thái sơ cấp bị Lạc Khinh Vân tiêu diệt mấy năm trước."

Đầu Đàm Mặc bỗng chúi xuống phía dưới một chút, chợt tỉnh táo lại.

"Cái gì..." Đàm Mặc giống như được tiêm máu gà, lập tức ngồi dậy, mở video Ngô Vũ Thanh gửi tới.

Video này có thể dùng từ "thảm khốc" để hình dung.

Khắp mặt đất đều là dấu vết sau khi sinh vật Kepler vật lộn và chiến đấu để lại, chất lỏng màu xanh lá cây và màu xanh sẫm thấm vào mảnh đất này –– đó là máu của sinh vật Kepler.

Một điều tra viên ngồi xổm xuống để kiểm tra một gốc Ma Quỷ Đằng Akanagar đang dựng dục thai quả.

Nó bị xé rách từ bên trong, không ít thai quả còn chưa kịp rời khỏi dây leo của cơ thể mẹ đã vỡ tan.

Thứ thai quả thai nghén ra chính là sinh vật kết hợp giữa gen của sâu Minos và nhân loại, có tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, sức bật và lực sát thương rất lớn. Loại sinh vật này kỳ thật đã sớm thoát ly phạm trù nhân loại, trở thành nô bộc cho sinh vật Kepler điều khiển, bởi vì rất giống "Titan" trong bộ phim thần thoại nào đó, lại là đối thủ của Thần tộc, cho nên mọi người liền dùng "Titan" để gọi chúng nó.

Đừng nhìn bề ngoài của chúng nó quỷ dị dữ tợn, có thể giết có thể đâm, nhưng chúng không có năng lực tự chủ, hoàn toàn bị "Hạt giống" của sinh vật này sai khiến, thuộc vào loại sinh vật có tính công kích thấp. Tuy nhiên, một khi loại sinh vật này ấp trứng xong, hệ số nguy hiểm cực cao, bất kỳ một tiểu đội hiện trường nào mắc kẹt ở khu sinh thái Kepler loại hình này, không mất một tầng da, hoặc tỷ lệ tổn thất chưa qua một phần ba e rằng sẽ không trở về được.



Đàm Mặc nhíu mày, tình huống trước mắt này... Chẳng lẽ là Lạc Khinh Vân phát hiện thai quả nên thừa dịp Ma Quỷ Đằng "mang thai", năng lực công kích giảm xuống, mổ bụng giết con? Đúng là nhanh, tàn nhẫn, lại chính xác.

Khả năng hấp thu dinh dưỡng của sinh vật Kepler bên trong khu sinh thái sơ cấp không cao, do đó năng lực thai nghén cũng không mạnh, có một cây Ma Quỷ Đằng như vậy đã vô cùng không dễ dàng, phỏng chừng "Hạt giống" cũng nằm trong cơ thể cây Ma Quỷ Đằng này. "Hạt giống" bị tiêu diệt, toàn bộ khu sinh thái cũng bị phá hủy.

Đàm Mặc nghĩ thầm đây cũng chỉ là trình độ bình thường của người dung hợp cấp bậc như Lạc Khinh Vân, không đáng để Ngô Vũ Thanh đánh thức mình lúc nửa đêm. Tuy nhiên, diễn biến sau đó khiến Đàm Mặc phát hiện phán đoán của mình hoàn toàn sai lầm.

Điều tra viên đi tới một thung lũng trong quần thể sinh vật này, hoàn toàn choáng váng –– bởi vì thung lũng kia ngập tràn Ma Quỷ Đằng Akanagar!

Chúng nó vặn vẹo xoắn xuýt lẫn nhau, ngươi chết ta sống bóp chết nhau, trong cơ thể chúng nó dựng dục một số lượng lớn thai quả, dưới sự công kích của nhau mà nổ mạnh, chất lỏng trong thai quả phun tung tóe khắp nơi. Có Ma Quỷ Đằng chui vào trong cơ thể đối phương, trực tiếp khiến đối phương sụp đổ, lại có thai quả trong cơ thể Ma Quỷ Đằng bị bốn năm cây Ma Quỷ Đằng đâm thủng, bị mạnh mẽ kéo ra, trở thành thức ăn của Ma Quỷ Đằng khác.

Tình cảnh tàn khốc như vậy, không ít điều tra viên nôn mửa tại chỗ.

Đàm Mặc đứng hình ở đó, đây căn bản không phải là khu sinh thái sơ cấp... Đây là... Đây là một khu sinh thái cấp 4 đang phát triển với tốc độ cao.

"Nghe nói... Trong nhiệm vụ ấy, người của Lạc Khinh Vân đều bị Ma Quỷ Đằng Akanagar ăn sạch..." Thanh âm của Ngô Vũ Thanh vang lên.

Giữa buổi đêm yên tĩnh, những lời này nghe thì có vẻ bình tĩnh nhưng lại khiến người ta rùng mình.

"Anh nói "ăn", ý là trở thành chất dinh dưỡng, hay là trở thành "thai quả"?" Đàm Mặc hỏi.

Rõ ràng là chuyện đã qua, thậm chí không phải là nhiệm vụ mình từng trải qua, không hiểu sao sống lưng Đàm Mặc vẫn thấy ớn lạnh.

"Thai quả." Ngô Vũ Thanh trả lời.

Đàm Mặc nghẹn một hơi trong cổ họng, hắn không khỏi tưởng tượng, nếu như mình ở trong đội của Lạc Khinh Vân... Có phải cũng chết rồi không?.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

"Lạc Khinh Vân tự tay giết những đồng đội đã kết thành "thai quả" của mình, đoạn sau là máy ghi chép nhiệm vụ của lính quân y trong đội y ghi lại." Thanh âm của Ngô Vũ Thanh căng chặt, có thể thấy được nhiệm vụ kia rất thảm thiết.

Trong video Lạc Khinh Vân đâm đao chiến thuật vào trong một thai quả, chất lỏng màu lam nhạt dâng trào, tràn ra khắp nơi, một đội viên mặc trang phục tác chiến từ bên trong ngã ra, quỳ rạp trên mặt đất ho khan kịch liệt, lính quân y xông lên phía trước muốn giúp anh ta, Lạc Khinh Vân lại đột nhiên lấy dao găm chiến thuật đục xuyên qua đầu đội viên kia.

"Đội trưởng Lạc, anh làm gì vậy?"

Đáy mắt Lạc Khinh Vân không có chút thương hại nào, cụp mắt nói: "Cậu nhìn thấy rõ ràng, nó đã là sinh vật Kepler rồi."

Nhiều thai quả như vậy, Lạc Khinh Vân lại có thể chuẩn xác tìm được mỗi một đội viên của mình, mổ ra, sau đó giết chúng nó ở trước mặt lính quân y.

"Làm ơn, Đội trưởng Lạc... Làm ơn... Hãy để họ ngốc ở trong thai quả đi!" Người lính quân y ôm đầu, mỗi tiếng súng vang lên là đầu anh ta như muốn nứt ra.

"Không thể. Chúng ta phải bảo đảm người của mình sẽ không "vượt rào". Cậu cảm thấy bọn họ muốn trở thành "Titan" sao?" Lạc Khinh Vân hỏi.

Thanh âm của y tựa như một vật dẫn không có tình cảm, so với ngày thường cứ như một người khác, y vừa mới tự tay giải quyết đội viên của mình, vậy mà biểu tình trên mặt lại rất nhạt nhẽo.

"Không muốn." Người lính quân y cắn răng trả lời.

"Không cứu được bọn họ, cũng chỉ có thể thành toàn cho bọn họ."

Lạc Khinh Vân là lạnh như băng, dùng lý trí và logic hoàn thành nhiệm vụ còn lại, một khi đồng đội bị hút vào thai quả, y sẽ lập tức tách rời tất cả tình cảm của nhân loại, cứ như là... Tử Thần của Tháp Xám.

"Để rời khỏi khu sinh thái này, chúng ta phải tìm thấy "Hạt giống".", Lạc Khinh Vân nói.

"Tìm được "Hạt giống" chúng ta cũng không giết được nó...... Bọn họ đều đã chết...... Đều đã chết......" Tinh thần của lính quân y đã sụp đổ.

Cậu ta là một lính quân y chữa bệnh cứu người, vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Khinh Vân giết chết từng đồng đội của mình.

Lạc Khinh Vân phán đoán rằng "Hạt giống" đang ở trong thung lũng, nhưng lính quân y lại bị Ma Quỷ Đằng cắn. Lạc Khinh Vân cứu cậu ta, nhưng chân cậu ta vẫn bị cắn đứt mất một lượng máu lớn, máu của vật sống thu hút càng nhiều Ma Quỷ Đằng thiếu dinh dưỡng, Lạc Khinh Vân giết mãi giết không hết, rốt cục súng của hắn cũng không còn đạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook