Chương 73
Nhất Điều Nhan Cẩu
22/06/2024
Tuyết rơi rất dày, bay lả tả rơi xuống người hai người họ, khiến cho tầm nhìn hỗn loạn, cũng làm rối loạn cả trái tim Đường Thuần.
Đường Thuần kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, tiếng hít thở bên tai không ngừng phóng to, tim đập “thình thịch thình thịch” liên tục, nhưng điều bất ngờ là cơ thể của cô vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có cảm giác muốn rời đi chút nào.
“Tại sao lại hỏi thế?”
Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt quá đỗi cuồng nhiệt, xen lẫn cả dục vọng không thể che giấu được nữa, nhưng rồi lại bị lấp kín dưới sự kiềm chế và lý trí, khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
Lòng bàn tay thường ngày luôn mát lạnh của người đàn ông giờ lại trở nên cực kỳ nóng bóng đang áp lên mặt Đường Thuần, gần như làm tan chảy lớp trang điểm trên mặt cô.
Trong không khí dường như đang lóe lên những tia lửa, cuối cùng Đường Thuần cũng không kìm được nữa mà bật ra câu hỏi ấy.
Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt lóe lên, rồi như là bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, anh nhếch môi nói: “Quên mất, bây giờ em đang là bạn gái của tôi.”
Vừa dứt lời, Phó Hạo Nguyệt đã cúi người xuống, hàng lông mi cụp xuống, từ từ nghiêng người về phía Đường Thuần.
Rõ ràng là trời đang có tuyết, nhưng Đường Thuần lại cảm thấy nóng muốn chết, cô nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào đang không ngừng tiến sát về phía mình, nhịp tim bắt đầu tăng vọt lên. Lý trí nói cho cô biết rằng lúc này cô nên từ chối, nhưng bước chân của cô cứ như thể bị mắc kẹt tại chỗ, thuận theo trái tim cho phép hành vi của anh.
Đôi tay buông thõng bên người không kìm được lòng mà từ từ giơ lên, ngay khi cô sắp đặt tay lên ngực anh thì người đàn ông bỗng dưng ngừng lại, khi chỉ còn cách nụ hôn đúng một cm.
“Em có quyền từ chối bất cứ lúc nào.” Anh nói bằng một giọng nói thầm thì mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy được, chất chứa sự nuông chiều.
Cho dù là trong tình huống này thì người đàn ông vẫn giữ vững phẩm chất quý ông đến cuối cùng.
Nhưng mà Phó Hạo Nguyệt vừa bước chân vào tình trường lại không hề biết rằng trong một vài tình huống, hành vi lịch thiệp kiểu này lại là thứ mà phụ nữ không mong muốn nhất.
Cơ thể Đường Thuần hơi run lên, ngay sau đó cô đột nhiên túm lấy cổ áo vest của người đàn ông, hơi kiễng chân lên, rồi hôn lên đôi môi mỏng sạch bóng ấy cực kỳ chuẩn xác.
“Bùm...”
Đó là tiếng pháo hoa phát nổ.
Trong ánh mắt người đàn ông hiện lên chút sự khiếp sợ, một lát sau mới thoáng qua chút ý cười, độ ấm trong ánh mắt anh cũng theo đó mà tăng lên, bàn tay vốn đang đặt trên gương mặt cô gái cũng lập tức chiếm cứ lấy phía sau đầu cô, còn tay kia cũng không ở không mà ôm ngang lưng cô, kéo cô về phía mình.
Hai cơ thể bỗng chốc dính chặt lại vào với nhau, không một kẽ hở.
Đôi môi mềm mại như trong tưởng tượng, chỉ trong khoảnh khắc, tâm trí đã bị cảm giác trên môi bao phủ lấy, tất cả xúc giác đều tập trung lại đó, như thể toàn bộ thế giới chỉ còn lại người mà mình đang ôm lấy.
Trong lúc mơ màng, không biết ai là người đã vượt qua ranh giới trước, đầu lưỡi cạy mở môi, bắt đầu thăm dò phạm vi xa hơn một bước.
Là phạm vi mà Phó Hạo Nguyệt hoàn toàn chưa hề biết đến.
Vòng tay ôm lấy Đường Thuần ngày càng siết chặt lại, anh cảm thấy như lý trí của mình đang bị cô gái gặm nhấm không ngừng, không thể nào dừng lại được, mà cũng không thể hối hận, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước hấp thụ mọi thứ của cô.
Hơi thở đan xen vào nhau, từ chút sự kiềm chế lúc ban đầu, Phó Hạo Nguyệt cũng dần trở nên tới tấp.
Bàn tay đặt sau đầu cô gái đã rời xuống gáy cô từ lúc nào chẳng hay, khiến cho cô gái buộc phải ngước cằm lên hùa theo anh.
Anh ước ao lắm rồi và dường như từ rất lâu trước đây anh đã ước ao vậy rồi.
Chỉ là khi ấy anh chưa từng nếm trải mùi vị này, tuy biết rằng nó tuyệt vời, nhưng lại không ngờ rằng nó khiến anh mê muội, khiến anh điên cuồng đến mức ấy.
Đường Thuần cũng có kinh nghiệm, khoảnh khắc khi đầu lưỡi hai người chạm nhau, cơn dục vọng đã lâu không thấy bị đốt lên chỉ trong nháy mắt, nó khống chế cơ thể cô không ngừng đáp lại anh, thậm chí là dẫn dắt anh.
Trong trí nhớ của cô, không phải là cô chưa từng hôn ai bao giờ nhưng hình như có hơi khác so với lúc này, ít nhất là cũng không khiến cho cô có một cảm giác muốn bị anh chinh phục như bây giờ.
Đảo quanh, mút lấy, cắn nhẹ...
Hôn môi là một chuyện tuyệt vời đến nhường nào kia chứ.
Cho đến khi bắp chân nhỏ đang kiễng lên bắt đầu đau nhức thì có vẻ Đường Thuần mới dần tỉnh táo lại, bắt đầu lùi về đằng sau.
Phó Hạo Nguyệt lại tiến về phía trước hai bước theo bản năng, tới khi không thể đuổi tới điều mà mình mong muốn nữa, bấy giờ anh mới lấy lại lý trí, dần dần bình tĩnh lại thứ cảm xúc bừa bãi lúc nãy của mình.
Sau khi rút lưỡi ra khỏi miệng cô, Phó Hạo Nguyệt liên tục điều hòa lại nhịp thở, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn vào cô gái trước mắt mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng không một ai nói điều gì.
Sau khi tỉnh táo lại, Phó Hạo Nguyệt và Đường Thuần đều hiểu rằng nụ hôn ban nãy chỉ như một sai lầm điên rồ mà thôi.
Cánh tay đang ôm Đường Thuần vẫn không hề buông lỏng ra, yết hầu Phó Hạo Nguyệt hơi lăn lộn lên xuống, đầu óc thường ngày vẫn luôn logic sáng suốt lúc này đây lại hỗn loạn thành một mớ bòng bong, có sắp xếp lại thế nào cũng chẳng thông được.
Rõ ràng anh đã không còn là một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi đầu nữa, anh đã ba mươi lăm tuổi rồi, nhưng cô gái trước mắt anh cùng lắm cũng chỉ chừng hai mươi.
Nghĩ tới đây, Phó Hạo Nguyệt càng không khỏi cảm thấy thương tiếc hơn, anh nghĩ có lẽ nếu như Đường Thuần gật đầu thì anh sẵn lòng giao cả tính mạng mình cho cô.
Nhưng Đường Thuần lại chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ phát triển thành ra thế này, cứ nghĩ tới nụ hôn vừa nãy là do mình chủ động là Đường Thuần lại cảm thấy hơi ảo não, cô thầm nghĩ sao mà mình lại dễ bị quyến rũ như thế chứ. Chẳng phải người được theo đuổi là cô hay sao? Sao tự dưng bây giờ lại thành cô là người chủ động rồi? Sau này biết phải rụt rè kiểu gì nữa đây? Chẳng phải là mất hết cả mặt mũi luôn rồi hay sao!
Anh ấy là Phó Hạo Nguyệt đó, là một ông chủ vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng đó...
Trong đầu Đường Thuần không ngừng nhớ lại đủ mọi hình ảnh, có dáng vẻ người đàn ông mặc bộ đồ thời Đường đứng dưới ánh mặt trời khi cô lần đầu gặp anh, trông vừa thần thánh vừa xa cách, cũng có hình ảnh khi anh cầm một quyển sách ngồi trên ghế, vừa tao nhã vừa thong thả.
Nhưng những hình ảnh về ông chủ trong ký ức ấy lại khác hẳn với ông chủ khi nãy.
Đó là sự khác biệt như nước và lửa, khiến cô lúc này đang ở trong cơn hỗn loạn cảm thấy thật không hiểu nổi...
Một ông chủ như vậy, quyến rũ quá đi.
“Tôi...”
“Ngài...”
Hai người mở miệng cùng một lúc, bầu không khi lập tức trở nên hơi lúng túng.
Gương mặt Đường Thuần nóng lên, bây giờ cô chỉ đang ước gì mình có thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Mà hình như Phó Hạo Nguyệt cũng đã nhận ra tâm trạng của Đường Thuần, lúc này anh không khỏi cười khẽ một tiếng, dịu dàng kéo Đường Thuần vào trong lòng mình, bàn tay giữ đầu cô gái tựa lên ngực mình, chậm rãi nói: “Để tôi bình tĩnh lại chút đã.”
Giọng nói của người đàn ông hơi khàn, nhưng vẫn ấm áp như trước.
Đường Thuần bị anh ôm vào lòng, không hiểu sao cô lại cảm thấy yên lòng, cũng không hề có tí ý định giãy dụa, lỗ tai cô áp lên lồng ngực anh, thầm trách móc trong lòng: Rõ ràng là trông anh bình tĩnh lắm mà...
Nhưng mà ngay sau đó, tiếng tim đập thình thịch vang lên bên tai đã khiến Đường Thuần hốt hoảng nhận ra rằng hình như anh cũng không bình tĩnh như bề ngoài.
Dù gì Phó Hạo Nguyệt cũng đã ba mươi lăm tuổi rồi, lúc này anh hôn người phụ nữ mình yêu, ôm người phụ nữ mình yêu, đương nhiên sẽ không thấy xúc động hưng phấn gào hét lên như những đứa nhóc trẻ tuổi, anh chỉ có thể kìm nén tất cả cảm xúc cuộn trào vào trong lòng, dùng lý trí để giữ vững phong độ thường ngày, không để mình thất lễ quá.
Gió lạnh thét gào, tuyết rơi dày đặc, rõ ràng là nhiệt độ đang âm, nhưng Đường Thuần được ôm trong vòng tay của Phó Hạo Nguyệt lại không hề cảm thấy lạnh tẹo nào.
Cũng không biết là qua bao lâu, mãi đến khi nhịp tim của Phó Hạo Nguyệt dần trở về bình thường, người đàn ông vẫn không có ý định buông tay ra.
Dẫu sao hôm nay cũng đang có tuyết rơi dày, tóc của cả hai người đều đã bạc trắng, tuy rằng Đường Thuần cảm thấy chuyện này cũng khá là lãng mạn, nhưng hình như cô vẫn nhung nhớ cái điều hòa trong chiếc xe sang trọng trị giá mười triệu tệ hơn.
“Ngài Phó...?” Đường Thuần nhẹ nhàng thử thăm dò.
Phó Hạo Nguyệt vừa nghe thấy giọng nói của Đường Thuần thì anh đã biết rằng mình không thể phóng túng thêm được nữa.
Anh khẽ thở dài một hơi, Phó Hạo Nguyệt từ từ buông Đường Thuần ra, rồi đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bù của cô cho gọn gàng.
“Đi thôi.”
Nói xong, Phó Hạo Nguyệt nắm lấy tay của Đường Thuần cực kỳ tự nhiên, đi về phía tài xế đỗ xe.
Đường Thuần cứ thế bị anh dẫn đi như vậy mà không nói một lời, nhìn bóng lưng to lớn của người đàn ông, cô vẫn cảm thấy có hơi hoảng hốt.
Tài xế Tiểu Lưu ngồi chờ ở ghế tài xế suýt chút nữa đã ngủ quên luôn rồi, lúc này nghe thấy tiếng mở cửa thì mới bừng tỉnh giấc, thấy trên vai hai người họ đầy tuyết, anh ta cũng không khỏi thầm suy đoán: Ngoài kia tuyết dày như thế mà cũng chơi vui phết đấy nhỉ, không thấy lạnh hay sao vậy?
Nói không lạnh thì là nói dối, lúc hôn môi, adrenaline tăng cực nhanh, đồng thời cũng điều chỉnh cho tim và cả cơ thể đều nóng bừng lên, đâu thể cảm nhận được cái lạnh nữa, chỉ là sau khi tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, bị gió lùa vào cũng thấy hơi đau đau.
Đường Thuần vừa vào xe đã cảm nhận được hơi ấm, bàn tay bị lạnh cóng đến nỗi hơi đau đớn, bây giờ cô đang xoa điên cuồng để sưởi ấm.
Phó Hạo Nguyệt thấy vậy thì cất giọng nói khàn khàn: “Tiểu Lưu, tăng điều hòa lên đi.”
“Vâng ạ.” Tiểu Lưu nhanh chóng tăng nhiệt độ lên, lúc này anh ta lén quan sát ngài Phó và cô Đường ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, anh ta thầm nghĩ, bề ngoài thì trông ngài Phó có vẻ lạnh lùng, chứ thật ra cũng là một người biết đau lòng.
Một tiếng “cạch” vang lên, cửa xe được đóng lại, không gian bỗng dưng trở nên khép kín hoàn toàn.
Sự thân mật cháy bỏng lúc nãy đến giờ trong đầu Đường Thuần vẫn còn liên tục nhớ lại, cô hơi cúi đầu xuống, trên mặt vẫn không bộc lộ biểu cảm gì, chỉ có vành tai đã lặng lẽ đỏ ửng.
Hai người ngồi trong xe người bên trái người bên phải, cách nhau chưa đầy một mét, trông có vẻ hơi dè dặt, nhưng không ai có thể ngờ rằng mới chỉ mười mấy phút trước hai người họ còn đang quấn quýt răng môi, thậm chí là đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Bên trong hơi yên tĩnh thái quá, Phó Hạo Nguyệt bắt chéo hai chân, bàn tay trước mặt đang xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái, dường như đang suy tư điều gì.
Thời gian hiển thị trên xe là mười giờ rưỡi, tức là chỉ còn cách mười hai giờ đêm nay một tiếng rưỡi nữa.
Chiếc Maybach màu đen từ từ đỗ lại dưới khu chung cư, Đường Thuần cũng tới lúc phải xuống xe.
Đường Thuần nghiêng đầu lại nhìn người đàn ông vẫn ngồi đó không nói lời nào, cô hơi mím môi, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Ông chủ, vậy tôi đi trước đây.”
Phó Hạo Nguyệt vẫn không trả lời, Đường Thuần không nhận được câu trả lời thì im lặng giây lát, sau đó cũng từ từ mở cửa xuống xe.
Nhưng ngay khi Đường Thuần vừa mới đóng cửa lại thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng cửa mở, Đường Thuần vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Phó Hạo Nguyệt vốn đang ngồi trong xe lúc này cũng đang đứng bên cạnh xe.
Chỉ thấy anh đang bình tĩnh chỉnh trang lại bộ quần áo không hề xộc xệch, anh lạnh lùng nói: “Tôi đưa em lên.”
Lời nói từ chối quanh quẩn bên khóe miệng hồi lâu nhưng lại không thể nào thốt ra khỏi miệng, Đường Thuần thừa nhận rằng hình như chính cô cũng có chút ý muốn riêng, cũng thừa nhận rằng rằng sau khi cảm nhận được nụ hôn đó, trái tim cô vẫn cứ ngứa ngáy, cứ như là tự dưng bị đào một cái hố lớn, cần được thứ gì đó lấp đầy.
Vẻ mặt của Phó Hạo Nguyệt vẫn như trước, anh cất bước đi về phía khu nhà, có vẻ như cũng không có ý định chờ câu trả lời của Đường Thuần.
Đường Thuần thấy vậy thì vội vã cất bước đuổi theo, cô bước trên giày cao gót không mấy nhanh nhẹn, nhưng bước chân của người đàn ông lại có vẻ có đôi chút khẩn trương, khiến Đường Thuần suýt nữa thì không đuổi kịp.
Một tiếng “Đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra, người đàn ông đi vào trong thang máy, vừa mới quay người thì đã bị Đường Thuần đang lao vội tới bất cẩn không kịp phanh lại, đâm thẳng vào trong lòng Phó Hạo Nguyệt.
Đường Thuần hơi mất tập trung, lúc cô đang chuẩn bị lùi ra thì Phó Hạo Nguyệt đã giang tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Đường Thuần, mà cùng lúc đó, cửa thang máy cũng dần khép lại.
Trong không gian nhỏ bé, dường như có thứ gì đó bùng cháy chỉ trong nháy mắt.
Đường Thuần vừa ngẩng đầu, đang định nói là mình có thể đứng vững rồi, nhưng Phó Hạo Nguyệt lại không cho cô cơ hội mở miệng, anh lại cúi đầu hôn lên môi cô một lần nữa.
Lần này, rõ ràng là kỹ thuật hôn của người đàn ông đã tốt hơn nhiều rồi, từ cọ xát qua loa đến mút nhẹ, đầu lưỡi không vội vã đi vào thăm dò mà chỉ trêu chọc môi cô một cách hung hăng, khiến Đường Thuần hơi không chịu nổi.
“Ưm...”
Con ngươi Đường Thuần hơi co lại, trong ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ.
Rõ ràng lúc vừa nãy trước khi hôn anh còn hỏi một câu, sao giờ lại đột ngột vậy chứ?
Thang máy đi lên nhanh chóng, đầu óc hơi choáng váng, không biết là vì tốc độ của thang máy nhanh quá, hay là vì nụ hôn nồng nàn của người đàn ông.
Phó Hạo Nguyệt chỉ nếm thử một chút rồi dừng lại, anh không chờ Đường Thuần kịp phản ứng lại đã thả cô ra, mà cũng vì đầu óc đang hơi choáng nên Đường Thuần yếu ớt nắm lấy sau lưng áo Phó Hạo Nguyệt, cô tựa đầu vào vai Phó Hạo Nguyệt mà thở hổn hển do phản ứng sinh lý của cơ thể.
Bàn tay Phó Hạo Nguyệt đặt lên sau ót Đường Thuần, cứ thỉnh thoảng lại hơi vuốt ve nhẹ, như đang an ủi cô, nhưng từng lần vuốt đều tràn đầy sự chiếm hữu mạnh mẽ.
“Còn hơn một tiếng nữa mới tới mười hai giờ.” Người đàn ông nói, giọng nói anh rất khàn.
Lời nói của Phó Hạo Nguyệt rõ ràng là đang đếm ngược, nhưng qua tai Đường Thuần thì lại như sự bắt đầu của một bữa tiệc hoan lạc.
Một tiếng “đinh” vừa vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra, không để cho Đường Thuần có cơ hội bình tĩnh lại, Phó Hạo Nguyệt đã nắm lấy tay Đường Thuần đi thẳng về phía cửa căn hộ.
Lúc này Đường Thuần cũng không kịp tự hỏi tại sao Phó Hạo Nguyệt lại biết số nhà căn hộ của mình, bây giờ cô bị anh dẫn tới cửa căn hộ trong cơn choáng váng.
“Để tôi đi vào ngồi một lúc.” Phó Hạo Nguyệt thì thầm bên tai Đường Thuần, tuy là giọng điệu chẳng thay đổi bao nhiêu, nhưng Đường Thuần nghe lại cảm thấy có sự mê hoặc vô cùng.
Đường Thuần như bị ma xui quỷ khiến lấy chìa khóa trong túi xách nhỏ ra, lúc cô đang chuẩn bị mở cửa thì tay lại ngừng lại, cô nghiêng đầu nhìn Phó Hạo Nguyệt đứng bên cạnh đang chờ cô mở cửa, cô cảnh giác nói: “Ông chủ, bây giờ vẫn chưa muộn, ngài nên về sớm nghỉ ngơi đi, hôm nay còn có tuyết nữa, lỡ lúc sau chân lại đau thì biết phải làm sao?”
Phó Hạo Nguyệt nhíu mày, thầm nghĩ rằng ấy vậy mà con mèo này lại không dễ bị lừa như thế.
“Mười hai giờ, giao dịch giá cả công khai. Đường Thuần, tuy rằng em có quyền cậy được chiều mà sinh kiêu, nhưng tôi mong rằng em có thể chân thành một tí.” Giọng nói của Phó Hạo Nguyệt cực kỳ thong thả, cho dù là đang thể hiện sự thiên vị của mình thì anh vẫn bình tĩnh như thế.
Gương mặt Đường Thuần nóng lên, cô nghĩ thầm, có phải nếu mình cậy được chiều mà kiêu thật thì cũng không sao đúng không?
“Nhưng giữa những đôi yêu nhau thì đưa về đến cửa nhà là đủ rồi.”
Phó Hạo Nguyệt không nói gì nữa mà chỉ nhìn sâu vào cô gái trước mặt, nhìn thấy ánh mắt có hơi đề phòng của cô, anh biết rằng dù gì mình cũng đã đi quá xa rồi.
Là do anh suồng sã, đáng lẽ lúc nãy khi ở trong thang máy anh nên kìm nén.
Yết hầu anh cuộn lên cuộn xuống, một lúc lâu sau, Phó Hạo Nguyệt thở một hơi, sau đó giơ tay lên xoa đầu cô gái, anh nói có vẻ hơi áy náy: “Xin lỗi, hôm nay tôi có hơi đột ngột rồi.”
Đường Thuần nhìn Phó Hạo Nguyệt trước mắt mình, không hiểu tại sao mà cô cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, cô đang định nói gì đó thì lại thấy anh cười khẽ khàng, nói rằng: “Đi nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”
Vừa dứt lời, Phó Hạo Nguyệt đã rút tay về, cất bước đi về phía thang máy, bước chân đã không còn vội vã như lúc tới đây.
Đường Thuần nhìn bóng lưng anh, cảm thấy không nỡ, theo bản năng, cô lên tiếng ngăn anh lại: “Ông chủ, hay là ngài vào trong ngồi một lát đi.”
Rồi một tiếng “lạch cạch” vang lên, Đường Thuần mở cửa ra.
Phó Hạo Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua cô gái đang đứng trước cửa, trong mắt anh vẫn là sự vui vẻ mờ nhạt như trước, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng như thế.
“Mau vào phòng đi, giao dịch giữa chúng ta đến đây là kết thúc.”
Đường Thuần kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, tiếng hít thở bên tai không ngừng phóng to, tim đập “thình thịch thình thịch” liên tục, nhưng điều bất ngờ là cơ thể của cô vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có cảm giác muốn rời đi chút nào.
“Tại sao lại hỏi thế?”
Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt quá đỗi cuồng nhiệt, xen lẫn cả dục vọng không thể che giấu được nữa, nhưng rồi lại bị lấp kín dưới sự kiềm chế và lý trí, khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
Lòng bàn tay thường ngày luôn mát lạnh của người đàn ông giờ lại trở nên cực kỳ nóng bóng đang áp lên mặt Đường Thuần, gần như làm tan chảy lớp trang điểm trên mặt cô.
Trong không khí dường như đang lóe lên những tia lửa, cuối cùng Đường Thuần cũng không kìm được nữa mà bật ra câu hỏi ấy.
Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt lóe lên, rồi như là bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, anh nhếch môi nói: “Quên mất, bây giờ em đang là bạn gái của tôi.”
Vừa dứt lời, Phó Hạo Nguyệt đã cúi người xuống, hàng lông mi cụp xuống, từ từ nghiêng người về phía Đường Thuần.
Rõ ràng là trời đang có tuyết, nhưng Đường Thuần lại cảm thấy nóng muốn chết, cô nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào đang không ngừng tiến sát về phía mình, nhịp tim bắt đầu tăng vọt lên. Lý trí nói cho cô biết rằng lúc này cô nên từ chối, nhưng bước chân của cô cứ như thể bị mắc kẹt tại chỗ, thuận theo trái tim cho phép hành vi của anh.
Đôi tay buông thõng bên người không kìm được lòng mà từ từ giơ lên, ngay khi cô sắp đặt tay lên ngực anh thì người đàn ông bỗng dưng ngừng lại, khi chỉ còn cách nụ hôn đúng một cm.
“Em có quyền từ chối bất cứ lúc nào.” Anh nói bằng một giọng nói thầm thì mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy được, chất chứa sự nuông chiều.
Cho dù là trong tình huống này thì người đàn ông vẫn giữ vững phẩm chất quý ông đến cuối cùng.
Nhưng mà Phó Hạo Nguyệt vừa bước chân vào tình trường lại không hề biết rằng trong một vài tình huống, hành vi lịch thiệp kiểu này lại là thứ mà phụ nữ không mong muốn nhất.
Cơ thể Đường Thuần hơi run lên, ngay sau đó cô đột nhiên túm lấy cổ áo vest của người đàn ông, hơi kiễng chân lên, rồi hôn lên đôi môi mỏng sạch bóng ấy cực kỳ chuẩn xác.
“Bùm...”
Đó là tiếng pháo hoa phát nổ.
Trong ánh mắt người đàn ông hiện lên chút sự khiếp sợ, một lát sau mới thoáng qua chút ý cười, độ ấm trong ánh mắt anh cũng theo đó mà tăng lên, bàn tay vốn đang đặt trên gương mặt cô gái cũng lập tức chiếm cứ lấy phía sau đầu cô, còn tay kia cũng không ở không mà ôm ngang lưng cô, kéo cô về phía mình.
Hai cơ thể bỗng chốc dính chặt lại vào với nhau, không một kẽ hở.
Đôi môi mềm mại như trong tưởng tượng, chỉ trong khoảnh khắc, tâm trí đã bị cảm giác trên môi bao phủ lấy, tất cả xúc giác đều tập trung lại đó, như thể toàn bộ thế giới chỉ còn lại người mà mình đang ôm lấy.
Trong lúc mơ màng, không biết ai là người đã vượt qua ranh giới trước, đầu lưỡi cạy mở môi, bắt đầu thăm dò phạm vi xa hơn một bước.
Là phạm vi mà Phó Hạo Nguyệt hoàn toàn chưa hề biết đến.
Vòng tay ôm lấy Đường Thuần ngày càng siết chặt lại, anh cảm thấy như lý trí của mình đang bị cô gái gặm nhấm không ngừng, không thể nào dừng lại được, mà cũng không thể hối hận, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước hấp thụ mọi thứ của cô.
Hơi thở đan xen vào nhau, từ chút sự kiềm chế lúc ban đầu, Phó Hạo Nguyệt cũng dần trở nên tới tấp.
Bàn tay đặt sau đầu cô gái đã rời xuống gáy cô từ lúc nào chẳng hay, khiến cho cô gái buộc phải ngước cằm lên hùa theo anh.
Anh ước ao lắm rồi và dường như từ rất lâu trước đây anh đã ước ao vậy rồi.
Chỉ là khi ấy anh chưa từng nếm trải mùi vị này, tuy biết rằng nó tuyệt vời, nhưng lại không ngờ rằng nó khiến anh mê muội, khiến anh điên cuồng đến mức ấy.
Đường Thuần cũng có kinh nghiệm, khoảnh khắc khi đầu lưỡi hai người chạm nhau, cơn dục vọng đã lâu không thấy bị đốt lên chỉ trong nháy mắt, nó khống chế cơ thể cô không ngừng đáp lại anh, thậm chí là dẫn dắt anh.
Trong trí nhớ của cô, không phải là cô chưa từng hôn ai bao giờ nhưng hình như có hơi khác so với lúc này, ít nhất là cũng không khiến cho cô có một cảm giác muốn bị anh chinh phục như bây giờ.
Đảo quanh, mút lấy, cắn nhẹ...
Hôn môi là một chuyện tuyệt vời đến nhường nào kia chứ.
Cho đến khi bắp chân nhỏ đang kiễng lên bắt đầu đau nhức thì có vẻ Đường Thuần mới dần tỉnh táo lại, bắt đầu lùi về đằng sau.
Phó Hạo Nguyệt lại tiến về phía trước hai bước theo bản năng, tới khi không thể đuổi tới điều mà mình mong muốn nữa, bấy giờ anh mới lấy lại lý trí, dần dần bình tĩnh lại thứ cảm xúc bừa bãi lúc nãy của mình.
Sau khi rút lưỡi ra khỏi miệng cô, Phó Hạo Nguyệt liên tục điều hòa lại nhịp thở, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn vào cô gái trước mắt mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng không một ai nói điều gì.
Sau khi tỉnh táo lại, Phó Hạo Nguyệt và Đường Thuần đều hiểu rằng nụ hôn ban nãy chỉ như một sai lầm điên rồ mà thôi.
Cánh tay đang ôm Đường Thuần vẫn không hề buông lỏng ra, yết hầu Phó Hạo Nguyệt hơi lăn lộn lên xuống, đầu óc thường ngày vẫn luôn logic sáng suốt lúc này đây lại hỗn loạn thành một mớ bòng bong, có sắp xếp lại thế nào cũng chẳng thông được.
Rõ ràng anh đã không còn là một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi đầu nữa, anh đã ba mươi lăm tuổi rồi, nhưng cô gái trước mắt anh cùng lắm cũng chỉ chừng hai mươi.
Nghĩ tới đây, Phó Hạo Nguyệt càng không khỏi cảm thấy thương tiếc hơn, anh nghĩ có lẽ nếu như Đường Thuần gật đầu thì anh sẵn lòng giao cả tính mạng mình cho cô.
Nhưng Đường Thuần lại chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ phát triển thành ra thế này, cứ nghĩ tới nụ hôn vừa nãy là do mình chủ động là Đường Thuần lại cảm thấy hơi ảo não, cô thầm nghĩ sao mà mình lại dễ bị quyến rũ như thế chứ. Chẳng phải người được theo đuổi là cô hay sao? Sao tự dưng bây giờ lại thành cô là người chủ động rồi? Sau này biết phải rụt rè kiểu gì nữa đây? Chẳng phải là mất hết cả mặt mũi luôn rồi hay sao!
Anh ấy là Phó Hạo Nguyệt đó, là một ông chủ vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng đó...
Trong đầu Đường Thuần không ngừng nhớ lại đủ mọi hình ảnh, có dáng vẻ người đàn ông mặc bộ đồ thời Đường đứng dưới ánh mặt trời khi cô lần đầu gặp anh, trông vừa thần thánh vừa xa cách, cũng có hình ảnh khi anh cầm một quyển sách ngồi trên ghế, vừa tao nhã vừa thong thả.
Nhưng những hình ảnh về ông chủ trong ký ức ấy lại khác hẳn với ông chủ khi nãy.
Đó là sự khác biệt như nước và lửa, khiến cô lúc này đang ở trong cơn hỗn loạn cảm thấy thật không hiểu nổi...
Một ông chủ như vậy, quyến rũ quá đi.
“Tôi...”
“Ngài...”
Hai người mở miệng cùng một lúc, bầu không khi lập tức trở nên hơi lúng túng.
Gương mặt Đường Thuần nóng lên, bây giờ cô chỉ đang ước gì mình có thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Mà hình như Phó Hạo Nguyệt cũng đã nhận ra tâm trạng của Đường Thuần, lúc này anh không khỏi cười khẽ một tiếng, dịu dàng kéo Đường Thuần vào trong lòng mình, bàn tay giữ đầu cô gái tựa lên ngực mình, chậm rãi nói: “Để tôi bình tĩnh lại chút đã.”
Giọng nói của người đàn ông hơi khàn, nhưng vẫn ấm áp như trước.
Đường Thuần bị anh ôm vào lòng, không hiểu sao cô lại cảm thấy yên lòng, cũng không hề có tí ý định giãy dụa, lỗ tai cô áp lên lồng ngực anh, thầm trách móc trong lòng: Rõ ràng là trông anh bình tĩnh lắm mà...
Nhưng mà ngay sau đó, tiếng tim đập thình thịch vang lên bên tai đã khiến Đường Thuần hốt hoảng nhận ra rằng hình như anh cũng không bình tĩnh như bề ngoài.
Dù gì Phó Hạo Nguyệt cũng đã ba mươi lăm tuổi rồi, lúc này anh hôn người phụ nữ mình yêu, ôm người phụ nữ mình yêu, đương nhiên sẽ không thấy xúc động hưng phấn gào hét lên như những đứa nhóc trẻ tuổi, anh chỉ có thể kìm nén tất cả cảm xúc cuộn trào vào trong lòng, dùng lý trí để giữ vững phong độ thường ngày, không để mình thất lễ quá.
Gió lạnh thét gào, tuyết rơi dày đặc, rõ ràng là nhiệt độ đang âm, nhưng Đường Thuần được ôm trong vòng tay của Phó Hạo Nguyệt lại không hề cảm thấy lạnh tẹo nào.
Cũng không biết là qua bao lâu, mãi đến khi nhịp tim của Phó Hạo Nguyệt dần trở về bình thường, người đàn ông vẫn không có ý định buông tay ra.
Dẫu sao hôm nay cũng đang có tuyết rơi dày, tóc của cả hai người đều đã bạc trắng, tuy rằng Đường Thuần cảm thấy chuyện này cũng khá là lãng mạn, nhưng hình như cô vẫn nhung nhớ cái điều hòa trong chiếc xe sang trọng trị giá mười triệu tệ hơn.
“Ngài Phó...?” Đường Thuần nhẹ nhàng thử thăm dò.
Phó Hạo Nguyệt vừa nghe thấy giọng nói của Đường Thuần thì anh đã biết rằng mình không thể phóng túng thêm được nữa.
Anh khẽ thở dài một hơi, Phó Hạo Nguyệt từ từ buông Đường Thuần ra, rồi đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bù của cô cho gọn gàng.
“Đi thôi.”
Nói xong, Phó Hạo Nguyệt nắm lấy tay của Đường Thuần cực kỳ tự nhiên, đi về phía tài xế đỗ xe.
Đường Thuần cứ thế bị anh dẫn đi như vậy mà không nói một lời, nhìn bóng lưng to lớn của người đàn ông, cô vẫn cảm thấy có hơi hoảng hốt.
Tài xế Tiểu Lưu ngồi chờ ở ghế tài xế suýt chút nữa đã ngủ quên luôn rồi, lúc này nghe thấy tiếng mở cửa thì mới bừng tỉnh giấc, thấy trên vai hai người họ đầy tuyết, anh ta cũng không khỏi thầm suy đoán: Ngoài kia tuyết dày như thế mà cũng chơi vui phết đấy nhỉ, không thấy lạnh hay sao vậy?
Nói không lạnh thì là nói dối, lúc hôn môi, adrenaline tăng cực nhanh, đồng thời cũng điều chỉnh cho tim và cả cơ thể đều nóng bừng lên, đâu thể cảm nhận được cái lạnh nữa, chỉ là sau khi tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, bị gió lùa vào cũng thấy hơi đau đau.
Đường Thuần vừa vào xe đã cảm nhận được hơi ấm, bàn tay bị lạnh cóng đến nỗi hơi đau đớn, bây giờ cô đang xoa điên cuồng để sưởi ấm.
Phó Hạo Nguyệt thấy vậy thì cất giọng nói khàn khàn: “Tiểu Lưu, tăng điều hòa lên đi.”
“Vâng ạ.” Tiểu Lưu nhanh chóng tăng nhiệt độ lên, lúc này anh ta lén quan sát ngài Phó và cô Đường ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, anh ta thầm nghĩ, bề ngoài thì trông ngài Phó có vẻ lạnh lùng, chứ thật ra cũng là một người biết đau lòng.
Một tiếng “cạch” vang lên, cửa xe được đóng lại, không gian bỗng dưng trở nên khép kín hoàn toàn.
Sự thân mật cháy bỏng lúc nãy đến giờ trong đầu Đường Thuần vẫn còn liên tục nhớ lại, cô hơi cúi đầu xuống, trên mặt vẫn không bộc lộ biểu cảm gì, chỉ có vành tai đã lặng lẽ đỏ ửng.
Hai người ngồi trong xe người bên trái người bên phải, cách nhau chưa đầy một mét, trông có vẻ hơi dè dặt, nhưng không ai có thể ngờ rằng mới chỉ mười mấy phút trước hai người họ còn đang quấn quýt răng môi, thậm chí là đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Bên trong hơi yên tĩnh thái quá, Phó Hạo Nguyệt bắt chéo hai chân, bàn tay trước mặt đang xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái, dường như đang suy tư điều gì.
Thời gian hiển thị trên xe là mười giờ rưỡi, tức là chỉ còn cách mười hai giờ đêm nay một tiếng rưỡi nữa.
Chiếc Maybach màu đen từ từ đỗ lại dưới khu chung cư, Đường Thuần cũng tới lúc phải xuống xe.
Đường Thuần nghiêng đầu lại nhìn người đàn ông vẫn ngồi đó không nói lời nào, cô hơi mím môi, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Ông chủ, vậy tôi đi trước đây.”
Phó Hạo Nguyệt vẫn không trả lời, Đường Thuần không nhận được câu trả lời thì im lặng giây lát, sau đó cũng từ từ mở cửa xuống xe.
Nhưng ngay khi Đường Thuần vừa mới đóng cửa lại thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng cửa mở, Đường Thuần vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Phó Hạo Nguyệt vốn đang ngồi trong xe lúc này cũng đang đứng bên cạnh xe.
Chỉ thấy anh đang bình tĩnh chỉnh trang lại bộ quần áo không hề xộc xệch, anh lạnh lùng nói: “Tôi đưa em lên.”
Lời nói từ chối quanh quẩn bên khóe miệng hồi lâu nhưng lại không thể nào thốt ra khỏi miệng, Đường Thuần thừa nhận rằng hình như chính cô cũng có chút ý muốn riêng, cũng thừa nhận rằng rằng sau khi cảm nhận được nụ hôn đó, trái tim cô vẫn cứ ngứa ngáy, cứ như là tự dưng bị đào một cái hố lớn, cần được thứ gì đó lấp đầy.
Vẻ mặt của Phó Hạo Nguyệt vẫn như trước, anh cất bước đi về phía khu nhà, có vẻ như cũng không có ý định chờ câu trả lời của Đường Thuần.
Đường Thuần thấy vậy thì vội vã cất bước đuổi theo, cô bước trên giày cao gót không mấy nhanh nhẹn, nhưng bước chân của người đàn ông lại có vẻ có đôi chút khẩn trương, khiến Đường Thuần suýt nữa thì không đuổi kịp.
Một tiếng “Đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra, người đàn ông đi vào trong thang máy, vừa mới quay người thì đã bị Đường Thuần đang lao vội tới bất cẩn không kịp phanh lại, đâm thẳng vào trong lòng Phó Hạo Nguyệt.
Đường Thuần hơi mất tập trung, lúc cô đang chuẩn bị lùi ra thì Phó Hạo Nguyệt đã giang tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Đường Thuần, mà cùng lúc đó, cửa thang máy cũng dần khép lại.
Trong không gian nhỏ bé, dường như có thứ gì đó bùng cháy chỉ trong nháy mắt.
Đường Thuần vừa ngẩng đầu, đang định nói là mình có thể đứng vững rồi, nhưng Phó Hạo Nguyệt lại không cho cô cơ hội mở miệng, anh lại cúi đầu hôn lên môi cô một lần nữa.
Lần này, rõ ràng là kỹ thuật hôn của người đàn ông đã tốt hơn nhiều rồi, từ cọ xát qua loa đến mút nhẹ, đầu lưỡi không vội vã đi vào thăm dò mà chỉ trêu chọc môi cô một cách hung hăng, khiến Đường Thuần hơi không chịu nổi.
“Ưm...”
Con ngươi Đường Thuần hơi co lại, trong ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ.
Rõ ràng lúc vừa nãy trước khi hôn anh còn hỏi một câu, sao giờ lại đột ngột vậy chứ?
Thang máy đi lên nhanh chóng, đầu óc hơi choáng váng, không biết là vì tốc độ của thang máy nhanh quá, hay là vì nụ hôn nồng nàn của người đàn ông.
Phó Hạo Nguyệt chỉ nếm thử một chút rồi dừng lại, anh không chờ Đường Thuần kịp phản ứng lại đã thả cô ra, mà cũng vì đầu óc đang hơi choáng nên Đường Thuần yếu ớt nắm lấy sau lưng áo Phó Hạo Nguyệt, cô tựa đầu vào vai Phó Hạo Nguyệt mà thở hổn hển do phản ứng sinh lý của cơ thể.
Bàn tay Phó Hạo Nguyệt đặt lên sau ót Đường Thuần, cứ thỉnh thoảng lại hơi vuốt ve nhẹ, như đang an ủi cô, nhưng từng lần vuốt đều tràn đầy sự chiếm hữu mạnh mẽ.
“Còn hơn một tiếng nữa mới tới mười hai giờ.” Người đàn ông nói, giọng nói anh rất khàn.
Lời nói của Phó Hạo Nguyệt rõ ràng là đang đếm ngược, nhưng qua tai Đường Thuần thì lại như sự bắt đầu của một bữa tiệc hoan lạc.
Một tiếng “đinh” vừa vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra, không để cho Đường Thuần có cơ hội bình tĩnh lại, Phó Hạo Nguyệt đã nắm lấy tay Đường Thuần đi thẳng về phía cửa căn hộ.
Lúc này Đường Thuần cũng không kịp tự hỏi tại sao Phó Hạo Nguyệt lại biết số nhà căn hộ của mình, bây giờ cô bị anh dẫn tới cửa căn hộ trong cơn choáng váng.
“Để tôi đi vào ngồi một lúc.” Phó Hạo Nguyệt thì thầm bên tai Đường Thuần, tuy là giọng điệu chẳng thay đổi bao nhiêu, nhưng Đường Thuần nghe lại cảm thấy có sự mê hoặc vô cùng.
Đường Thuần như bị ma xui quỷ khiến lấy chìa khóa trong túi xách nhỏ ra, lúc cô đang chuẩn bị mở cửa thì tay lại ngừng lại, cô nghiêng đầu nhìn Phó Hạo Nguyệt đứng bên cạnh đang chờ cô mở cửa, cô cảnh giác nói: “Ông chủ, bây giờ vẫn chưa muộn, ngài nên về sớm nghỉ ngơi đi, hôm nay còn có tuyết nữa, lỡ lúc sau chân lại đau thì biết phải làm sao?”
Phó Hạo Nguyệt nhíu mày, thầm nghĩ rằng ấy vậy mà con mèo này lại không dễ bị lừa như thế.
“Mười hai giờ, giao dịch giá cả công khai. Đường Thuần, tuy rằng em có quyền cậy được chiều mà sinh kiêu, nhưng tôi mong rằng em có thể chân thành một tí.” Giọng nói của Phó Hạo Nguyệt cực kỳ thong thả, cho dù là đang thể hiện sự thiên vị của mình thì anh vẫn bình tĩnh như thế.
Gương mặt Đường Thuần nóng lên, cô nghĩ thầm, có phải nếu mình cậy được chiều mà kiêu thật thì cũng không sao đúng không?
“Nhưng giữa những đôi yêu nhau thì đưa về đến cửa nhà là đủ rồi.”
Phó Hạo Nguyệt không nói gì nữa mà chỉ nhìn sâu vào cô gái trước mặt, nhìn thấy ánh mắt có hơi đề phòng của cô, anh biết rằng dù gì mình cũng đã đi quá xa rồi.
Là do anh suồng sã, đáng lẽ lúc nãy khi ở trong thang máy anh nên kìm nén.
Yết hầu anh cuộn lên cuộn xuống, một lúc lâu sau, Phó Hạo Nguyệt thở một hơi, sau đó giơ tay lên xoa đầu cô gái, anh nói có vẻ hơi áy náy: “Xin lỗi, hôm nay tôi có hơi đột ngột rồi.”
Đường Thuần nhìn Phó Hạo Nguyệt trước mắt mình, không hiểu tại sao mà cô cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, cô đang định nói gì đó thì lại thấy anh cười khẽ khàng, nói rằng: “Đi nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”
Vừa dứt lời, Phó Hạo Nguyệt đã rút tay về, cất bước đi về phía thang máy, bước chân đã không còn vội vã như lúc tới đây.
Đường Thuần nhìn bóng lưng anh, cảm thấy không nỡ, theo bản năng, cô lên tiếng ngăn anh lại: “Ông chủ, hay là ngài vào trong ngồi một lát đi.”
Rồi một tiếng “lạch cạch” vang lên, Đường Thuần mở cửa ra.
Phó Hạo Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua cô gái đang đứng trước cửa, trong mắt anh vẫn là sự vui vẻ mờ nhạt như trước, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng như thế.
“Mau vào phòng đi, giao dịch giữa chúng ta đến đây là kết thúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.