Chương 55: Ngoài Ý Muốn Thân Mật
Bạch Thanh Trúc
23/04/2023
Phương Tiểu Nhu mang theo bọc nhỏ mà mình mua trước đó đi xuống lầu, trùng hợp gặp hai nữ sinh đang đi lên lầu nhìn chằm chằm vào cô.
Cô dùng tay vén tóc ra sau tai, thuận tiện che mặt, luôn cúi đầu đi đường. Phương Tiểu Nhu không thích bị người khác nhìn, cảm thấy rất không thoải mái.
Sau khi xuống lầu cô ngẩng đầu, vừa nhớ tới Cố Dịch An đang ở bên ngoài chờ cô, cô liền hưng phấn sắp cười ra tiếng.
Nếu cô có cái đuôi nói rõ cảm giác hiện tại của bản thân thì cái đuôi nhất định giơ lên thật cao.
Hận không thể chạy vội đến chỗ hẹn.
Nhưng cô không thể biểu hiện quá vội vàng, cô phải chú ý hình tượng.
Phương Tiểu Nhu liếc mắt một cái liền thấy Cố Dịch An đứng ở cửa ký túc xá nữ, bên cạnh cậu chính là cây hương chương, lá cây sum suê, nắng ấm màu vàng sáng sớm chiếu vào làm sườn mặt cậu mạ lên một tầng ánh sáng. Bộ dáng cậu yên lặng chờ cô cũng rất đẹp.
Lúc này trên đường cũng không có người, Phương Tiểu Nhu thấy cậu đứng ở đó tâm tình liền bắt đầu vui sướng nhảy lên, kêu gào muốn chạy về phía cậu.
Là Tiểu Mã ca ca của cô, là người mà cô nhớ thương bấy lâu.
Phương Tiểu Nhu vui vẻ cười, dùng tay ấn thắt lưng, chạy chậm về phía cậu.
Cô còn hô một tiếng “Tiểu Mã ca ca!”
Cố Dịch An mới biết được cô tới, vừa xoay qua liền bắt gặp một đôi đôi mắt mỉm cười, đôi mắt trong sáng sáng ngời. Cô cười chạy đến bên cậu, má lúm đồng tiền làm nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời khiến cậu đắm chìm.
Cô luôn là ánh mặt trời hoạt bát như vậy luôn cười ngọt ngào đến như vậy.
Giọng nói của cô càng ngọt hơn.
Nghe cô gọi Tiểu Mã ca ca làm tim cậu chợt mềm đi.
Đã rất lâu cô không gọi cậu như vậy.
Cố Dịch An cũng cười, vẻ mặt sủng nịch nhìn cô, vốn dĩ cậu đã chuẩn bị tốt chờ cô đến ôm lấy cậu như koala. Chỉ là cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, cô chỉ chạy chậm đến bên cạnh cậu, liền dừng lại ngửa đầu cười với cậu.
Cậu có chút thất vọng, nhưng nhìn cô mỉm cười ngọt ngào liền cảm thấy rất thỏa mãn, những chuyện khác đều không quan trọng.
Cố Dịch An vẫn luôn cảm thấy đôi mắt của cô rất đẹp, đặc biệt khi cười rộ lên cảm giác rất sáng. Có thể nha đầu này luôn khóc nhè, đôi mắt so với người khác đen bóng hơn.
Cậu nuông chiều sờ đầu cô, “Chạy chậm một chút, không vội.”
Phương Tiểu Nhu cười, “Sợ anh chờ lâu quá.”
“Không vội, anh cũng vừa mới đến.”
Cố Dịch An vừa nói vừa đi, Phương Tiểu Nhu ngoan ngoãn đi bên cạnh cậu, cười vui vẻ.
Vừa thấy cậu liền cười, vừa nói liền cười.
Cô trộm nhìn cậu, “Không phải nói là 7 giờ rưỡi sao, sao anh đến sớm vậy, em cũng không biết anh đang đợi em.”
Cố Dịch An yêu chiều nhìn cô, nửa đùa nửa thật “Anh rảnh mà, lại nói, không phải mọi người đều nói nam sinh nên đến sớm hơn sao, không thể để đối phương chờ mình được.”
“Em chờ anh cũng có sao đâu.”, Phương Tiểu Nhu cười ha hả nói.
Cố Dịch An tiếp tục sủng nịch nhìn vào mắt cô, không nói gì nữa.
Phương Tiểu Nhu đi theo cậu ra cổng trường, kỳ thật cô vẫn đang rất hưng phấn, đi đường mà tim cứ như đánh trống.
Vốn dĩ hai người vẫn luôn im lặng, cùng nhau đợi xe buýt, chỗ này không có nhiều người.
Phương Tiểu Nhu đứng ở bên cạnh cậu, khoảng cách không xa không gần, muốn nói chuyện với cậu nhưng không biết nên nói gì.
Chính là nhịn không được thỉnh thoảng nhìn lén cậu.
Khi cô nhìn cậu thì không thấy cậu phản ứng gì, dường như cậu không biết, nhưng khi cô đang nhìn những bông hoa nở rộ trong bồn hoa đối diện đường cái, bỗng nhiên cậu nhẹ giọng nói, “Hôm nay em khá xinh đẹp.”
Phương Tiểu Nhu bị cậu nói ngẩn ra một chút, ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt lóe sáng.
Tim cô đập không ngừng, bởi vì một câu này mà cười hưng phấn, đầu óc trì độn đầu óc chưa phản ứng kịp.
Có phải cô nghe lầm không.
Cậu đang nói chuyện với cô sao? Nói cô đẹp sao?
Phương Tiểu Nhu phản ứng đầu tiên chính là, “Hả?”
Cố Dịch An chỉ cười không nói lời nào.
Đây là cam chịu đi.
Phương Tiểu Nhu cũng không hỏi tiếp, nhưng tim đã muốn bay ra ngoài, suy nghĩ cũng đã sớm bay tới trên chín tầng mây. Một câu nói cũng khiến tâm tình một ngày của cô đều rất hảo, hơn nữa còn không có tiền đồ mà gương mặt nóng lên.
Cố Dịch An không nói gì nữa, nhưng trong đầu Phương Tiểu Nhu vẫn luôn nghĩ về câu nói vừa rồi của cậu.
Đó là cảm giác chưa bao giờ ngọt ngào đến thế.
Tuy rằng cô cảm thấy có chút thẹn có chút ra vẻ.
Chỉ một chút chuyện cũng khiến cô suy nghĩ nhiều đến như vậy.
Rất nhanh xe buýt đã đến, tuy ít người hơn nữa là thứ bảy, nhưng không nghĩ tới trong xe vẫn không có chỗ ngồi. Phương Tiểu Nhu đành phải đứng, bất quá cô cũng không oán giận, tâm trạng hôm nay của cô rất tốt.
Có đứng cả ngày cô cũng không tức giận.
Huống chi có cậu ở bên cạnh cô.
Xe buýt này khởi động có chút mạnh, hơn nữa khi phanh lại phá lệ không vững chắc.
Mỗi lần phanh lại người đứng đều phải hoảng một chút, Cố Dịch An bên cạnh cô đụng vào cô, có đôi khi thân thể cậu sẽ đụng vào mặt cô.
Phương Tiểu Nhu cũng không né, còn cảm thấy rất thích. Mỗi lần cậu dựa lại đây tim cô sẽ đập nhanh vài cái, rất chờ mong cùng cậu có chút tiếp xúc, cậu vừa đi liền cảm thấy mất mát.
Loại cảm giác này làm cô cảm thấy có chút thẹn, yên lặng mà cúi đầu nhìn góc áo của cậu.
Sau đó trên xe người càng ngày càng nhiều, Cố Dịch An liền tự giác lui về bên cạnh. Phương Tiểu Nhu vừa định nhìn cậu đi đâu, quay người lại liền cảm thấy cậu cách cô có chút gần.
Cô ngửa đầu liền chạm phải đôi mắt của cậu, cậu nhìn cô cười, “Tạm ổn.”
Cố Dịch An đứng sau cô, tay cậu lướt qua đầu cô nắm mặt tay vịn, ngực cậu cách lưng cô chỉ có một chút. Chỉ cần cô vừa động, đều có thể trực tiếp dựa vào lòng ngực cậu, loại tư thế này quả thực giống như được cậu vòng ở trong ngực.
Còn có một loại cảm giác ngọt ngào khi được bảo hộ.
Cái loại cảm giác ngọt ngào hạnh phúc này nhanh chóng lan tràn trong lòng Phương Tiểu Nhu, cô cúi đầu hưởng thụ cảm giác được cậu bảo hộ, vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Xe buýt khởi động vẫn chưa xong, Phương Tiểu Nhu không cẩn thận sẽ đụng người cậu, có đôi khi phanh lại cô còn trực tiếp ngửa ra sau dựa vào lòng ngực cậu. Cố Dịch An dùng một tay khác đỡ lấy cô, tuy một câu cũng không nói, nhưng lòng bàn tay lại rất ấm áp, ôm cũng rất chắc.
Cái ôm ngoài ý muốn này làm Phương Tiểu Nhu cảm thấy tim đập thình thịch.
Cô cũng không ổn định thân thể của mình, thậm chí có đôi khi cố ý không ổn định, muốn gần cậu một chút.
Muốn được cậu ôm vào trong lòng ngực, cảm giác rất ngọt ngào.
Loại tình huống này giằng co đến nửa giờ, khi xuống xe Phương Tiểu Nhu cảm giác choáng váng, còn mặt mũi, đều nóng như lửa. Lại nhìn Cố Dịch An thế mà cô cảm thấy có chút thẹn thùng, thật ngại đối diện với cậu.
Kỳ thật Cố Dịch An cũng có chút cảm giác quái dị, không dám nhìn vào mắt cô.
Nhưng cậu vẫn luôn hoài niệm cảm giác vừa rồi, cảm giác khi cô dựa vào ngực, vừa thơm vừa mềm mại. Không biết cô dùng sữa tắm gì, trên người rất thơm, mấu chốt chính là cậu cao hơn cô nhiều, chỉ cần cúi đầu là có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào của cô.
Cậu không cố ý nhìn nhưng chỉ cần cúi đầu là thấy cái cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô.
Đặc biệt là mỗi lần xe phanh lại, cô dựa vào người cậu, cái cảm giác mềm mại này giống như đem tâm cậu lấp đầy.
Cậu thật sự rất thích cảm giác này, nhịn không được vẫn luôn dư vị.
Muốn quên, nhưng cảm giác ôm cô vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu.
Làm tai cậu không khỏi nóng lên.
Cố Dịch An sau khi xuống xe, thấy Phương Tiểu Nhu đã đứng ở ven đường chờ cậu.
Hai người ánh mắt vừa chạm vào nhau cô lại dời tầm mắt đi, Cố Dịch An ho nhẹ một tiếng, xuống xe đi tới chỗ cô.
Hiện tại còn nửa giờ là phim sẽ chiếu, hai người liền đi qua chờ, khi phim bắt đầu chiếu Phương Tiểu Nhu đi mua bắp rang, Cố Dịch An trả tiền.
Khi bọn họ xếp hàng mua đồ, sau họ là một đôi tình lữ, cô gái còn đặc biệt trêu chọc chàng trai.
“Anh xem cảm tình của người ta thật tốt, đều biết chiều bạn gái.”
Chàng trai không cam lòng cãi lại “Không phải anh cũng biết chiều em sao.”
Phương Tiểu Nhu cầm bắp rang có chút ngượng ngùng, mặt đều đỏ.
Thế nhưng bị người ta nhìn thành một đôi tình lữ.
Hơn nữa cô gái đó nói hai chữ bạn gái lớn tiếng như vậy, Cố Dịch An khẳng định nghe được.
Cô rất tò mò vẻ mặt của cậu, có chút chờ mong nhưng lại không dám nhìn, giả vờ bản thân không nghe được.
Cố Dịch An cũng không giải thích gì, dường như cũng không nghe được.
Chỉ là khi cô gái kia nhìn về phía cậu, cậu lễ phép cười với cô ấy.
Phương Tiểu Nhu cầm hộp bắp rang to, còn có hai ly đồ uống.
Tìm được vị trí ngồi xuống, Phương Tiểu Nhu ăn mấy viên bắp rang, sau đó đưa cho cậu.
Cố Dịch An cười sau đó cũng cầm mấy viên ăn.
Phương Tiểu Nhu vừa ăn vừa theo thói quen, dùng tay đưa cho cậu ăn, mà Cố Dịch An cũng không từ chối. Rất tự nhiên há mồm ăn, giống như động tác như vậy làm vô số lần, một chút cũng không kiêng dè.
Phương Tiểu Nhu còn chưa kịp vui vẻ, đã nghe được phía sau người nào đó phốc một tiếng, cảm giác như không nhịn được cười.
Giống như ai đó phun đồ ăn.
Cô tò mò quay đầu lại, vừa quay đầu lại thì phát hiện người phát ra âm thanh là một nữ sinh ngồi sau cô.
Nhưng nữ sinh kỳ quái kia cầm bao đặt ở trước mặt, che mặt lại nên căn bản cô không nhìn ra được đối phương trông như thế nào.
Tuy cảm thấy chỉ là người xa lạ, nhưng tổng thể vẫn có chút quái dị.
Phương Tiểu Nhu nghi hoặc nhìn nhiều lần, sau đó cô xoay mặt qua, một lát sau cô lại lần nữa quay đầu lại nhìn.
Lúc này đây người ngồi sau mở bao ra, từ bên trong lấy khăn giấy, chưa kịp che khuất mặt.
Nháy mắt đã bị Phương Tiểu Nhu thấy được.
Cô ấy lập tức lấy bao che khuất mặt, giả vờ bản thân không bị nhìn thấy.
Phương Tiểu Nhu kinh ngạc há miệng thở dốc, nhìn chằm chằm Lâm Phàm bỗng nhiên xuất hiện, bất đắc dĩ hỏi một câu “Cậu không phải không tới xem phim sao.”
Lâm Phàm đơn giản chịu tội, cười hắc hắc, “Bỗng nhiên rảnh rỗi, nên quyết định đi xem.”
Phương Tiểu Nhu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lâm Phàm, nhịn không được trợn mắt.
Xem ra cô thật là quá ngây thơ rồi, Lâm Phàm sao có thể bỏ lỡ cơ hội nhiều chuyện như vậy được, bởi vậy hiện tại mới lén lút theo dõi còn ngồi sau cô.
Nói cách khác, vừa rồi cô đút bắp rang cho Cố Dịch An đều bị Lâm Phàm thấy được.
Nhìn lại Cố Dịch An, cậu cũng không tức giận, chỉ cười cười.
Cô dùng tay vén tóc ra sau tai, thuận tiện che mặt, luôn cúi đầu đi đường. Phương Tiểu Nhu không thích bị người khác nhìn, cảm thấy rất không thoải mái.
Sau khi xuống lầu cô ngẩng đầu, vừa nhớ tới Cố Dịch An đang ở bên ngoài chờ cô, cô liền hưng phấn sắp cười ra tiếng.
Nếu cô có cái đuôi nói rõ cảm giác hiện tại của bản thân thì cái đuôi nhất định giơ lên thật cao.
Hận không thể chạy vội đến chỗ hẹn.
Nhưng cô không thể biểu hiện quá vội vàng, cô phải chú ý hình tượng.
Phương Tiểu Nhu liếc mắt một cái liền thấy Cố Dịch An đứng ở cửa ký túc xá nữ, bên cạnh cậu chính là cây hương chương, lá cây sum suê, nắng ấm màu vàng sáng sớm chiếu vào làm sườn mặt cậu mạ lên một tầng ánh sáng. Bộ dáng cậu yên lặng chờ cô cũng rất đẹp.
Lúc này trên đường cũng không có người, Phương Tiểu Nhu thấy cậu đứng ở đó tâm tình liền bắt đầu vui sướng nhảy lên, kêu gào muốn chạy về phía cậu.
Là Tiểu Mã ca ca của cô, là người mà cô nhớ thương bấy lâu.
Phương Tiểu Nhu vui vẻ cười, dùng tay ấn thắt lưng, chạy chậm về phía cậu.
Cô còn hô một tiếng “Tiểu Mã ca ca!”
Cố Dịch An mới biết được cô tới, vừa xoay qua liền bắt gặp một đôi đôi mắt mỉm cười, đôi mắt trong sáng sáng ngời. Cô cười chạy đến bên cậu, má lúm đồng tiền làm nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời khiến cậu đắm chìm.
Cô luôn là ánh mặt trời hoạt bát như vậy luôn cười ngọt ngào đến như vậy.
Giọng nói của cô càng ngọt hơn.
Nghe cô gọi Tiểu Mã ca ca làm tim cậu chợt mềm đi.
Đã rất lâu cô không gọi cậu như vậy.
Cố Dịch An cũng cười, vẻ mặt sủng nịch nhìn cô, vốn dĩ cậu đã chuẩn bị tốt chờ cô đến ôm lấy cậu như koala. Chỉ là cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, cô chỉ chạy chậm đến bên cạnh cậu, liền dừng lại ngửa đầu cười với cậu.
Cậu có chút thất vọng, nhưng nhìn cô mỉm cười ngọt ngào liền cảm thấy rất thỏa mãn, những chuyện khác đều không quan trọng.
Cố Dịch An vẫn luôn cảm thấy đôi mắt của cô rất đẹp, đặc biệt khi cười rộ lên cảm giác rất sáng. Có thể nha đầu này luôn khóc nhè, đôi mắt so với người khác đen bóng hơn.
Cậu nuông chiều sờ đầu cô, “Chạy chậm một chút, không vội.”
Phương Tiểu Nhu cười, “Sợ anh chờ lâu quá.”
“Không vội, anh cũng vừa mới đến.”
Cố Dịch An vừa nói vừa đi, Phương Tiểu Nhu ngoan ngoãn đi bên cạnh cậu, cười vui vẻ.
Vừa thấy cậu liền cười, vừa nói liền cười.
Cô trộm nhìn cậu, “Không phải nói là 7 giờ rưỡi sao, sao anh đến sớm vậy, em cũng không biết anh đang đợi em.”
Cố Dịch An yêu chiều nhìn cô, nửa đùa nửa thật “Anh rảnh mà, lại nói, không phải mọi người đều nói nam sinh nên đến sớm hơn sao, không thể để đối phương chờ mình được.”
“Em chờ anh cũng có sao đâu.”, Phương Tiểu Nhu cười ha hả nói.
Cố Dịch An tiếp tục sủng nịch nhìn vào mắt cô, không nói gì nữa.
Phương Tiểu Nhu đi theo cậu ra cổng trường, kỳ thật cô vẫn đang rất hưng phấn, đi đường mà tim cứ như đánh trống.
Vốn dĩ hai người vẫn luôn im lặng, cùng nhau đợi xe buýt, chỗ này không có nhiều người.
Phương Tiểu Nhu đứng ở bên cạnh cậu, khoảng cách không xa không gần, muốn nói chuyện với cậu nhưng không biết nên nói gì.
Chính là nhịn không được thỉnh thoảng nhìn lén cậu.
Khi cô nhìn cậu thì không thấy cậu phản ứng gì, dường như cậu không biết, nhưng khi cô đang nhìn những bông hoa nở rộ trong bồn hoa đối diện đường cái, bỗng nhiên cậu nhẹ giọng nói, “Hôm nay em khá xinh đẹp.”
Phương Tiểu Nhu bị cậu nói ngẩn ra một chút, ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt lóe sáng.
Tim cô đập không ngừng, bởi vì một câu này mà cười hưng phấn, đầu óc trì độn đầu óc chưa phản ứng kịp.
Có phải cô nghe lầm không.
Cậu đang nói chuyện với cô sao? Nói cô đẹp sao?
Phương Tiểu Nhu phản ứng đầu tiên chính là, “Hả?”
Cố Dịch An chỉ cười không nói lời nào.
Đây là cam chịu đi.
Phương Tiểu Nhu cũng không hỏi tiếp, nhưng tim đã muốn bay ra ngoài, suy nghĩ cũng đã sớm bay tới trên chín tầng mây. Một câu nói cũng khiến tâm tình một ngày của cô đều rất hảo, hơn nữa còn không có tiền đồ mà gương mặt nóng lên.
Cố Dịch An không nói gì nữa, nhưng trong đầu Phương Tiểu Nhu vẫn luôn nghĩ về câu nói vừa rồi của cậu.
Đó là cảm giác chưa bao giờ ngọt ngào đến thế.
Tuy rằng cô cảm thấy có chút thẹn có chút ra vẻ.
Chỉ một chút chuyện cũng khiến cô suy nghĩ nhiều đến như vậy.
Rất nhanh xe buýt đã đến, tuy ít người hơn nữa là thứ bảy, nhưng không nghĩ tới trong xe vẫn không có chỗ ngồi. Phương Tiểu Nhu đành phải đứng, bất quá cô cũng không oán giận, tâm trạng hôm nay của cô rất tốt.
Có đứng cả ngày cô cũng không tức giận.
Huống chi có cậu ở bên cạnh cô.
Xe buýt này khởi động có chút mạnh, hơn nữa khi phanh lại phá lệ không vững chắc.
Mỗi lần phanh lại người đứng đều phải hoảng một chút, Cố Dịch An bên cạnh cô đụng vào cô, có đôi khi thân thể cậu sẽ đụng vào mặt cô.
Phương Tiểu Nhu cũng không né, còn cảm thấy rất thích. Mỗi lần cậu dựa lại đây tim cô sẽ đập nhanh vài cái, rất chờ mong cùng cậu có chút tiếp xúc, cậu vừa đi liền cảm thấy mất mát.
Loại cảm giác này làm cô cảm thấy có chút thẹn, yên lặng mà cúi đầu nhìn góc áo của cậu.
Sau đó trên xe người càng ngày càng nhiều, Cố Dịch An liền tự giác lui về bên cạnh. Phương Tiểu Nhu vừa định nhìn cậu đi đâu, quay người lại liền cảm thấy cậu cách cô có chút gần.
Cô ngửa đầu liền chạm phải đôi mắt của cậu, cậu nhìn cô cười, “Tạm ổn.”
Cố Dịch An đứng sau cô, tay cậu lướt qua đầu cô nắm mặt tay vịn, ngực cậu cách lưng cô chỉ có một chút. Chỉ cần cô vừa động, đều có thể trực tiếp dựa vào lòng ngực cậu, loại tư thế này quả thực giống như được cậu vòng ở trong ngực.
Còn có một loại cảm giác ngọt ngào khi được bảo hộ.
Cái loại cảm giác ngọt ngào hạnh phúc này nhanh chóng lan tràn trong lòng Phương Tiểu Nhu, cô cúi đầu hưởng thụ cảm giác được cậu bảo hộ, vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Xe buýt khởi động vẫn chưa xong, Phương Tiểu Nhu không cẩn thận sẽ đụng người cậu, có đôi khi phanh lại cô còn trực tiếp ngửa ra sau dựa vào lòng ngực cậu. Cố Dịch An dùng một tay khác đỡ lấy cô, tuy một câu cũng không nói, nhưng lòng bàn tay lại rất ấm áp, ôm cũng rất chắc.
Cái ôm ngoài ý muốn này làm Phương Tiểu Nhu cảm thấy tim đập thình thịch.
Cô cũng không ổn định thân thể của mình, thậm chí có đôi khi cố ý không ổn định, muốn gần cậu một chút.
Muốn được cậu ôm vào trong lòng ngực, cảm giác rất ngọt ngào.
Loại tình huống này giằng co đến nửa giờ, khi xuống xe Phương Tiểu Nhu cảm giác choáng váng, còn mặt mũi, đều nóng như lửa. Lại nhìn Cố Dịch An thế mà cô cảm thấy có chút thẹn thùng, thật ngại đối diện với cậu.
Kỳ thật Cố Dịch An cũng có chút cảm giác quái dị, không dám nhìn vào mắt cô.
Nhưng cậu vẫn luôn hoài niệm cảm giác vừa rồi, cảm giác khi cô dựa vào ngực, vừa thơm vừa mềm mại. Không biết cô dùng sữa tắm gì, trên người rất thơm, mấu chốt chính là cậu cao hơn cô nhiều, chỉ cần cúi đầu là có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào của cô.
Cậu không cố ý nhìn nhưng chỉ cần cúi đầu là thấy cái cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô.
Đặc biệt là mỗi lần xe phanh lại, cô dựa vào người cậu, cái cảm giác mềm mại này giống như đem tâm cậu lấp đầy.
Cậu thật sự rất thích cảm giác này, nhịn không được vẫn luôn dư vị.
Muốn quên, nhưng cảm giác ôm cô vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu.
Làm tai cậu không khỏi nóng lên.
Cố Dịch An sau khi xuống xe, thấy Phương Tiểu Nhu đã đứng ở ven đường chờ cậu.
Hai người ánh mắt vừa chạm vào nhau cô lại dời tầm mắt đi, Cố Dịch An ho nhẹ một tiếng, xuống xe đi tới chỗ cô.
Hiện tại còn nửa giờ là phim sẽ chiếu, hai người liền đi qua chờ, khi phim bắt đầu chiếu Phương Tiểu Nhu đi mua bắp rang, Cố Dịch An trả tiền.
Khi bọn họ xếp hàng mua đồ, sau họ là một đôi tình lữ, cô gái còn đặc biệt trêu chọc chàng trai.
“Anh xem cảm tình của người ta thật tốt, đều biết chiều bạn gái.”
Chàng trai không cam lòng cãi lại “Không phải anh cũng biết chiều em sao.”
Phương Tiểu Nhu cầm bắp rang có chút ngượng ngùng, mặt đều đỏ.
Thế nhưng bị người ta nhìn thành một đôi tình lữ.
Hơn nữa cô gái đó nói hai chữ bạn gái lớn tiếng như vậy, Cố Dịch An khẳng định nghe được.
Cô rất tò mò vẻ mặt của cậu, có chút chờ mong nhưng lại không dám nhìn, giả vờ bản thân không nghe được.
Cố Dịch An cũng không giải thích gì, dường như cũng không nghe được.
Chỉ là khi cô gái kia nhìn về phía cậu, cậu lễ phép cười với cô ấy.
Phương Tiểu Nhu cầm hộp bắp rang to, còn có hai ly đồ uống.
Tìm được vị trí ngồi xuống, Phương Tiểu Nhu ăn mấy viên bắp rang, sau đó đưa cho cậu.
Cố Dịch An cười sau đó cũng cầm mấy viên ăn.
Phương Tiểu Nhu vừa ăn vừa theo thói quen, dùng tay đưa cho cậu ăn, mà Cố Dịch An cũng không từ chối. Rất tự nhiên há mồm ăn, giống như động tác như vậy làm vô số lần, một chút cũng không kiêng dè.
Phương Tiểu Nhu còn chưa kịp vui vẻ, đã nghe được phía sau người nào đó phốc một tiếng, cảm giác như không nhịn được cười.
Giống như ai đó phun đồ ăn.
Cô tò mò quay đầu lại, vừa quay đầu lại thì phát hiện người phát ra âm thanh là một nữ sinh ngồi sau cô.
Nhưng nữ sinh kỳ quái kia cầm bao đặt ở trước mặt, che mặt lại nên căn bản cô không nhìn ra được đối phương trông như thế nào.
Tuy cảm thấy chỉ là người xa lạ, nhưng tổng thể vẫn có chút quái dị.
Phương Tiểu Nhu nghi hoặc nhìn nhiều lần, sau đó cô xoay mặt qua, một lát sau cô lại lần nữa quay đầu lại nhìn.
Lúc này đây người ngồi sau mở bao ra, từ bên trong lấy khăn giấy, chưa kịp che khuất mặt.
Nháy mắt đã bị Phương Tiểu Nhu thấy được.
Cô ấy lập tức lấy bao che khuất mặt, giả vờ bản thân không bị nhìn thấy.
Phương Tiểu Nhu kinh ngạc há miệng thở dốc, nhìn chằm chằm Lâm Phàm bỗng nhiên xuất hiện, bất đắc dĩ hỏi một câu “Cậu không phải không tới xem phim sao.”
Lâm Phàm đơn giản chịu tội, cười hắc hắc, “Bỗng nhiên rảnh rỗi, nên quyết định đi xem.”
Phương Tiểu Nhu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lâm Phàm, nhịn không được trợn mắt.
Xem ra cô thật là quá ngây thơ rồi, Lâm Phàm sao có thể bỏ lỡ cơ hội nhiều chuyện như vậy được, bởi vậy hiện tại mới lén lút theo dõi còn ngồi sau cô.
Nói cách khác, vừa rồi cô đút bắp rang cho Cố Dịch An đều bị Lâm Phàm thấy được.
Nhìn lại Cố Dịch An, cậu cũng không tức giận, chỉ cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.