Chương 3: Tiểu Mã Ca Ca
Bạch Thanh Trúc
13/05/2022
Lúc ăn cơm chiều Phương Tiểu Nhu ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, ăn cơm cũng không cần người giúp, chính là ngoài cửa có một chút gió thổi cỏ lay cô đều phải quay đầu đi xem.
Nghe được tiếng bước chân càng càng lúc nhanh, sợ là tiểu ca ca tới mà cô không biết.
Mẹ Phương ở một bên nhìn nhịn không được bật cười, nói giỡn cùng ba Phương "Hôm trước một nhà em gái của Cố Linh dọn lại đây, con gái của ông cùng con trai nhà người ta quan hệ rất tốt."
"Ồ? Con trai nhà em gái của Cố linh? Tiểu nhu cùng nó chưa gặp nhau đi.", ba Phương đang ngồi ăn cơm, thoáng sửng sốt một chút ngẩng đầu.
"Đúng vậy, chính là buổi chiều hôm trước một nhà bọn họ dọn lại đây bị tiểu nhu nhà của chúng ta thấy được, bất quá a Dịch An nhà bọn họ xác thật là tiểu bộ dáng lớn lên kia tôi nhìn đều thích. Tiểu Nhu nhà của chúng ta thích lắm, vẫn luôn muốn đi tìm Dịch An chơi."
Phương mụ mụ còn chưa nói xong, Phương Tiểu Nhu liền chạy tới túm góc áo của bà, bẹp khuôn mặt nhỏ, ủy khuất còn có bộ dáng hơi thẹn thùng.
"Ai nha rồi rồi không nói, Tiểu Nhu nhà của chúng ta sẽ thẹn thùng."
Mẹ Phương cười ha ha.
Ba Phương cũng cười theo, cúi đầu sờ sờ đầu Phương Tiểu Nhu cũng với vẻ mặt sủng nịch.
"Chuyện này thực bình thường có gì sao không thể nói, lòng yêu cái đẹp thì có sao, lớn lên đẹp ai cũng thích. Về sau Tiểu Nhu nhà của chúng ta liền có bạn chơi cùng a, chuyện tốt a chuyện tốt."
Mẹ Phương cười ha hả, trêu chọc nói, "Đúng vậy, về sau hai đứa nhỏ này liền có thể kết bạn, cùng nhau đi học tan học thật tốt, Dịch An còn có thể bảo hộ Tiểu Nhu nhà của chúng ta nữa. Ai nha đây chính là thanh mai trúc mã đó."
Phương Tiểu Nhu ngẩng mặt, khuôn mặt nhỏ non nớt ửng đỏ, mắt to ngập nước nhìn bọn họ.
"Thanh mai trúc mã là cái gì a?"
Mẹ Phương nhìn lòng liền trở nên mềm mại.
Tiểu Nhu nhà bọn họ vẫn là thực đáng yêu, lớn lên cũng thật xinh đẹp, trừ bỏ thích khóc vẫn là thực làm cho người ta thích.
Nàng xoa xoa gương mặt Phương Tiểu Nhu, "Thanh mai trúc mã chính là tiểu bằng hữu cùng nhau lớn lên a, quan hệ thực tốt cùng nhau chơi cùng nhau đi học."
Phương Tiểu Nhu cái hiểu cái không gật gật đầu, "Nga, rốt cuộc Tiểu Mã ca ca là xí muội sao?"
Một câu khiến ba Phương cùng mẹ Phương đều cười.
"Là thanh mai không phải ô mai, tiểu nha đầu này chỉ biết ăn.", mẹ Phương cười ôm phía dưới mặt của tiểu nhu.
Phương Tiểu Nhu chớp chớp mắt, quay mặt đi né tránh bàn tay to của mẹ Phương, truy vấn "Mẹ cái gì là thanh mai a?"
"Nữ hài tử đã kêu thanh mai a, tỷ như Tiểu Nhu nhà của chúng ta chính là thanh mai, tiểu ca ca chính là trúc mã."
Mẹ Phương từ tốn giải thích cho cô hiểu.
Tiểu hài tử có lòng hiếu kỳ rất nhiều, các Tiểu Nhu nhà bà liền động chút hỏi bà một vài vấn đề rất khó giải thích.
Bất quá cái này có Dịch An bồi cô chơi cùng cô kết bạn cũng là chuyện tốt, tuy rằng cô có nhỏ hơn hai tuổi nhưng là cậu hiện tại còn quá nhỏ vẫn chưa biết gì.
Đang nói Phương Tự Hoành động tác cúi đầu liền ngừng lại, ngẩng đầu tò mò nhìn bọn họ, miệng bẹp bẹp giống như muốn tham dự nhưng là không biết nói cái gì.
Nhìn một hồi liền tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Ba Phương lúc này mới nhớ tới giống như xem nhẹ con trai nhà mình, cười sờ sờ đầu cậu bé.
"Ai nha nhìn xem chúng ta xem nhẹ Tự Hoành, con trai nhà người khác đẹp Tự Hoành nhà của chúng ta cũng đẹp vậy."
Phương Tiểu Nhu liếc mắt nhìn em trai nhà mình một cái, sau đó bắt góc áo của mẹ Phương, tiếp tục truy vấn "Con sau này có thể gọi là Tiểu Mã ca ca sao?"
"Phốc……"
Mẹ Phương trực tiếp cười lên tiếng.
"Đúng vậy, con thích kêu như thế nào liền kêu như thế ấy, Tiểu Mã ca ca tiểu ngưu ca ca đều được."
Phương Tiểu Nhu lập tức vui vẻ liền muốn đi đem chuyện này nói cho Tiểu Mã ca ca của cô, ngày hôm sau mới vừa ăn xong cơm sáng cô liền nhảy nhót đi sang nhà cách vách.
Kết quả chưa thấy được Tiểu Mã ca ca của cô.
Cửa nhà của cậu đều khóa, một người cũng không có.
Phương Tiểu Nhu ngượng ngùng đứng ở bên ngoài kêu, ở trước cửa nhà cậu đi tới đi lui, còn nhón mũi chân đứng ở cửa sổ nơi đó hướng vào trong xem, nhưng là cái gì cũng không nhìn thấy.
Cô thất vọng suy sụp cúi mặt, vốn dĩ định đi trở về, bỗng nhiên nghe được nhà Tiểu Mã ca ca của cô truyền đến một trận cười.
Nhớ lại vào ngày hôm qua ở bãi đất trống, Phương Tiểu Nhu cảm thấy có phải hay không Tiểu Mã ca ca ở nơi đó.
Cô thoáng do dự một chút vẫn là thắng không nổi sự tò mò ở trong lòng, chậm rãi đi qua.
Mùa hè nắng lên sớm, ở bãi đất trống có năm tiểu hài tử bảy tám tuổi đang rượt đuổi nhau vui vẻ, gồm hai nam hài và ba nữ hài, sáng sớm mặt trời chiếu vào mặt của bọn họ, tiếng cười đùa truyền xa.
Phương Tiểu Nhu nhận ra bọn họ chơi trò diều hâu bắt gà con, nàng cũng biết cả tên cầm đầu, hiện tại tên đó đang mở đôi tay ra, động tác nhanh nhẹn tránh né suy nghĩ ăn "Tiểu kê" "Diều hâu".
Một bên cười còn một bên lớn tiếng kêu gọi, hai nữ hài cùng một nam hài ở phía sau nắm chặt quần áo của một người phía trước, không ngừng đi theo hắn trốn tránh.
Tất cả đều cười đến thực vui vẻ, lâu lâu truyền đến âm thanh kêu to.
Tên cầm đầu tận tình bảo vệ những người ở phía sau, giương hai tay trốn tránh không cho "Diều hâu" tới gần.
"Các cậu trốn cho kỹ!"
"Đừng đi ra, đừng có để cho cậu ấy bắt được!"
Sau đó liền nghe nữ hài tử kêu lên "A!".
Đóng vai "Diều hâu" là một nữ hài tử.
Thấy bọn họ chơi vui vẻ như vậy Phương Tiểu Nhu có điểm hâm mộ, nàng kỳ thật cũng muốn chơi cùng bọn họ, nhưng là bị bọn họ ghét bỏ vì cô có chút ngốc.
Bọn họ đều không muốn chơi cùng cô.
Đặc biệt là nam hài đang đóng vai "Gà mái" kia .
Phương Tiểu Nhu nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy tên đó, hắn liền thiếu chút nữa dọa cô khóc, lần kia hắn còn dẫn theo một đám tiểu hài tử, hung hăng hỏi tên cô là gì.
Cô bị dọa, sau đó chạy mất.
Sau này mỗi lần nhìn thấy cô hắn đều tỏ vẻ hung dữ, cô muốn chơi chung với bọn họ hắn liền không cho, còn nói cô ngốc quá chả biết chơi cái gì nên không cho cô chơi cùng.
Sau đó các tiểu bằng hữu khác cũng không chơi cùng cô.
Hiện tại Phương Tiểu Nhu rất chán ghét hắn, tuy rằng cô rất muốn chơi cùng bọn họ.
Hừ, không muốn chơi cùng hắn nữa.
Phương Tiểu Nhu xoay người về nhà, tên "Gà mái già" nhìn thấy cô lại hô to một tiếng tên cô.
"Phương Tiểu Nhu!"
Như vậy một giọng nói trực tiếp dọa phía sau lưng Phương Tiểu Nhu run lên, cô đi càng nhanh chỉ hận không thể chạy.
"Gà mái" thấy cô muốn chạy liền trực tiếp bỏ rơi các "Tiểu kê" đuổi theo Phương Tiểu Nhu, bốn người còn lại vẻ mặt mờ mịt đứng ở nơi đó không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chạy theo như bay, Phương Tiểu Nhu muốn chạy cũng không kịp.
"Phương Tiểu Nhu, cậu chạy cái gì?"
Hắn vươn tay một cái đã bắt được bả vai Phương Tiểu Nhu , tức khắc cô sợ tới mức run lên.
Phương Tiểu Nhu vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, không ngừng trốn ở phía sau.
Bộ dáng tiểu nam hài thoạt nhìn đại khái cũng chỉ có bảy tám tuổi , tuy rằng lớn lên không có đẹp như Trần Dịch An nhưng cũng coi như không tồi, chính là so sánh với Dịch An làn da có hơi rám nắng.
Hắn không ôn nhu giống như Trần Dịch An , đối đãi với Phương Tiểu Nhu có hơi thô bạo, chợt vừa thấy thật là hung thần ác sát, trên mặt biểu tình trừ bỏ không kiên nhẫn chính là ghét bỏ.
"Uy, cậu sao không nói lời nào? Không muốn chơi cùng sao?"
Phương Tiểu Nhu lắc đầu, "Không muốn, không muốn chơi."
Lúc này phía sau một đám tiểu bằng hữu cũng chạy tới, trong miệng kêu "Gia nam ca", nháy mắt liền vây quanh Phương Tiểu Nhu.
Dọa cô càng luống cuống.
Trần Dịch An mới vừa cùng mẹ đi ra ngoài họp chợ, trở về liền thấy được một màn này.
Cậu quay đầu nói câu "Mẹ, mẹ đi về trước đi."
Cậu cho rằng những người đó muốn đánh Phương Tiểu Nhu, không kịp nghĩ gì trực tiếp liền chạy qua.
Thậm chí không nhìn thêm mẹ mình thêm lần nào.
Nghe được tiếng bước chân càng càng lúc nhanh, sợ là tiểu ca ca tới mà cô không biết.
Mẹ Phương ở một bên nhìn nhịn không được bật cười, nói giỡn cùng ba Phương "Hôm trước một nhà em gái của Cố Linh dọn lại đây, con gái của ông cùng con trai nhà người ta quan hệ rất tốt."
"Ồ? Con trai nhà em gái của Cố linh? Tiểu nhu cùng nó chưa gặp nhau đi.", ba Phương đang ngồi ăn cơm, thoáng sửng sốt một chút ngẩng đầu.
"Đúng vậy, chính là buổi chiều hôm trước một nhà bọn họ dọn lại đây bị tiểu nhu nhà của chúng ta thấy được, bất quá a Dịch An nhà bọn họ xác thật là tiểu bộ dáng lớn lên kia tôi nhìn đều thích. Tiểu Nhu nhà của chúng ta thích lắm, vẫn luôn muốn đi tìm Dịch An chơi."
Phương mụ mụ còn chưa nói xong, Phương Tiểu Nhu liền chạy tới túm góc áo của bà, bẹp khuôn mặt nhỏ, ủy khuất còn có bộ dáng hơi thẹn thùng.
"Ai nha rồi rồi không nói, Tiểu Nhu nhà của chúng ta sẽ thẹn thùng."
Mẹ Phương cười ha ha.
Ba Phương cũng cười theo, cúi đầu sờ sờ đầu Phương Tiểu Nhu cũng với vẻ mặt sủng nịch.
"Chuyện này thực bình thường có gì sao không thể nói, lòng yêu cái đẹp thì có sao, lớn lên đẹp ai cũng thích. Về sau Tiểu Nhu nhà của chúng ta liền có bạn chơi cùng a, chuyện tốt a chuyện tốt."
Mẹ Phương cười ha hả, trêu chọc nói, "Đúng vậy, về sau hai đứa nhỏ này liền có thể kết bạn, cùng nhau đi học tan học thật tốt, Dịch An còn có thể bảo hộ Tiểu Nhu nhà của chúng ta nữa. Ai nha đây chính là thanh mai trúc mã đó."
Phương Tiểu Nhu ngẩng mặt, khuôn mặt nhỏ non nớt ửng đỏ, mắt to ngập nước nhìn bọn họ.
"Thanh mai trúc mã là cái gì a?"
Mẹ Phương nhìn lòng liền trở nên mềm mại.
Tiểu Nhu nhà bọn họ vẫn là thực đáng yêu, lớn lên cũng thật xinh đẹp, trừ bỏ thích khóc vẫn là thực làm cho người ta thích.
Nàng xoa xoa gương mặt Phương Tiểu Nhu, "Thanh mai trúc mã chính là tiểu bằng hữu cùng nhau lớn lên a, quan hệ thực tốt cùng nhau chơi cùng nhau đi học."
Phương Tiểu Nhu cái hiểu cái không gật gật đầu, "Nga, rốt cuộc Tiểu Mã ca ca là xí muội sao?"
Một câu khiến ba Phương cùng mẹ Phương đều cười.
"Là thanh mai không phải ô mai, tiểu nha đầu này chỉ biết ăn.", mẹ Phương cười ôm phía dưới mặt của tiểu nhu.
Phương Tiểu Nhu chớp chớp mắt, quay mặt đi né tránh bàn tay to của mẹ Phương, truy vấn "Mẹ cái gì là thanh mai a?"
"Nữ hài tử đã kêu thanh mai a, tỷ như Tiểu Nhu nhà của chúng ta chính là thanh mai, tiểu ca ca chính là trúc mã."
Mẹ Phương từ tốn giải thích cho cô hiểu.
Tiểu hài tử có lòng hiếu kỳ rất nhiều, các Tiểu Nhu nhà bà liền động chút hỏi bà một vài vấn đề rất khó giải thích.
Bất quá cái này có Dịch An bồi cô chơi cùng cô kết bạn cũng là chuyện tốt, tuy rằng cô có nhỏ hơn hai tuổi nhưng là cậu hiện tại còn quá nhỏ vẫn chưa biết gì.
Đang nói Phương Tự Hoành động tác cúi đầu liền ngừng lại, ngẩng đầu tò mò nhìn bọn họ, miệng bẹp bẹp giống như muốn tham dự nhưng là không biết nói cái gì.
Nhìn một hồi liền tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Ba Phương lúc này mới nhớ tới giống như xem nhẹ con trai nhà mình, cười sờ sờ đầu cậu bé.
"Ai nha nhìn xem chúng ta xem nhẹ Tự Hoành, con trai nhà người khác đẹp Tự Hoành nhà của chúng ta cũng đẹp vậy."
Phương Tiểu Nhu liếc mắt nhìn em trai nhà mình một cái, sau đó bắt góc áo của mẹ Phương, tiếp tục truy vấn "Con sau này có thể gọi là Tiểu Mã ca ca sao?"
"Phốc……"
Mẹ Phương trực tiếp cười lên tiếng.
"Đúng vậy, con thích kêu như thế nào liền kêu như thế ấy, Tiểu Mã ca ca tiểu ngưu ca ca đều được."
Phương Tiểu Nhu lập tức vui vẻ liền muốn đi đem chuyện này nói cho Tiểu Mã ca ca của cô, ngày hôm sau mới vừa ăn xong cơm sáng cô liền nhảy nhót đi sang nhà cách vách.
Kết quả chưa thấy được Tiểu Mã ca ca của cô.
Cửa nhà của cậu đều khóa, một người cũng không có.
Phương Tiểu Nhu ngượng ngùng đứng ở bên ngoài kêu, ở trước cửa nhà cậu đi tới đi lui, còn nhón mũi chân đứng ở cửa sổ nơi đó hướng vào trong xem, nhưng là cái gì cũng không nhìn thấy.
Cô thất vọng suy sụp cúi mặt, vốn dĩ định đi trở về, bỗng nhiên nghe được nhà Tiểu Mã ca ca của cô truyền đến một trận cười.
Nhớ lại vào ngày hôm qua ở bãi đất trống, Phương Tiểu Nhu cảm thấy có phải hay không Tiểu Mã ca ca ở nơi đó.
Cô thoáng do dự một chút vẫn là thắng không nổi sự tò mò ở trong lòng, chậm rãi đi qua.
Mùa hè nắng lên sớm, ở bãi đất trống có năm tiểu hài tử bảy tám tuổi đang rượt đuổi nhau vui vẻ, gồm hai nam hài và ba nữ hài, sáng sớm mặt trời chiếu vào mặt của bọn họ, tiếng cười đùa truyền xa.
Phương Tiểu Nhu nhận ra bọn họ chơi trò diều hâu bắt gà con, nàng cũng biết cả tên cầm đầu, hiện tại tên đó đang mở đôi tay ra, động tác nhanh nhẹn tránh né suy nghĩ ăn "Tiểu kê" "Diều hâu".
Một bên cười còn một bên lớn tiếng kêu gọi, hai nữ hài cùng một nam hài ở phía sau nắm chặt quần áo của một người phía trước, không ngừng đi theo hắn trốn tránh.
Tất cả đều cười đến thực vui vẻ, lâu lâu truyền đến âm thanh kêu to.
Tên cầm đầu tận tình bảo vệ những người ở phía sau, giương hai tay trốn tránh không cho "Diều hâu" tới gần.
"Các cậu trốn cho kỹ!"
"Đừng đi ra, đừng có để cho cậu ấy bắt được!"
Sau đó liền nghe nữ hài tử kêu lên "A!".
Đóng vai "Diều hâu" là một nữ hài tử.
Thấy bọn họ chơi vui vẻ như vậy Phương Tiểu Nhu có điểm hâm mộ, nàng kỳ thật cũng muốn chơi cùng bọn họ, nhưng là bị bọn họ ghét bỏ vì cô có chút ngốc.
Bọn họ đều không muốn chơi cùng cô.
Đặc biệt là nam hài đang đóng vai "Gà mái" kia .
Phương Tiểu Nhu nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy tên đó, hắn liền thiếu chút nữa dọa cô khóc, lần kia hắn còn dẫn theo một đám tiểu hài tử, hung hăng hỏi tên cô là gì.
Cô bị dọa, sau đó chạy mất.
Sau này mỗi lần nhìn thấy cô hắn đều tỏ vẻ hung dữ, cô muốn chơi chung với bọn họ hắn liền không cho, còn nói cô ngốc quá chả biết chơi cái gì nên không cho cô chơi cùng.
Sau đó các tiểu bằng hữu khác cũng không chơi cùng cô.
Hiện tại Phương Tiểu Nhu rất chán ghét hắn, tuy rằng cô rất muốn chơi cùng bọn họ.
Hừ, không muốn chơi cùng hắn nữa.
Phương Tiểu Nhu xoay người về nhà, tên "Gà mái già" nhìn thấy cô lại hô to một tiếng tên cô.
"Phương Tiểu Nhu!"
Như vậy một giọng nói trực tiếp dọa phía sau lưng Phương Tiểu Nhu run lên, cô đi càng nhanh chỉ hận không thể chạy.
"Gà mái" thấy cô muốn chạy liền trực tiếp bỏ rơi các "Tiểu kê" đuổi theo Phương Tiểu Nhu, bốn người còn lại vẻ mặt mờ mịt đứng ở nơi đó không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chạy theo như bay, Phương Tiểu Nhu muốn chạy cũng không kịp.
"Phương Tiểu Nhu, cậu chạy cái gì?"
Hắn vươn tay một cái đã bắt được bả vai Phương Tiểu Nhu , tức khắc cô sợ tới mức run lên.
Phương Tiểu Nhu vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, không ngừng trốn ở phía sau.
Bộ dáng tiểu nam hài thoạt nhìn đại khái cũng chỉ có bảy tám tuổi , tuy rằng lớn lên không có đẹp như Trần Dịch An nhưng cũng coi như không tồi, chính là so sánh với Dịch An làn da có hơi rám nắng.
Hắn không ôn nhu giống như Trần Dịch An , đối đãi với Phương Tiểu Nhu có hơi thô bạo, chợt vừa thấy thật là hung thần ác sát, trên mặt biểu tình trừ bỏ không kiên nhẫn chính là ghét bỏ.
"Uy, cậu sao không nói lời nào? Không muốn chơi cùng sao?"
Phương Tiểu Nhu lắc đầu, "Không muốn, không muốn chơi."
Lúc này phía sau một đám tiểu bằng hữu cũng chạy tới, trong miệng kêu "Gia nam ca", nháy mắt liền vây quanh Phương Tiểu Nhu.
Dọa cô càng luống cuống.
Trần Dịch An mới vừa cùng mẹ đi ra ngoài họp chợ, trở về liền thấy được một màn này.
Cậu quay đầu nói câu "Mẹ, mẹ đi về trước đi."
Cậu cho rằng những người đó muốn đánh Phương Tiểu Nhu, không kịp nghĩ gì trực tiếp liền chạy qua.
Thậm chí không nhìn thêm mẹ mình thêm lần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.