Chương 44: Chương 38-2
Khúc Tiểu Khúc
02/01/2022
Tâm trạng Dục ca lúc này hình như không tốt lắm?
Nghĩ nghĩ, Kiều An đưa mắt ra hiệu với mấy người ngồi cùng bàn, chính mình dẫn đầu nâng cái ly, nhẹ nhàng chạm với cái ly trong tay Văn Dục Phong.
"Dục ca nếu có cái gì không hài lòng, anh em liền bồi cậu uống hail y, còn lại để cho tụi nó."
Văn Dục Phong không có nói chuyện, tầm mắt rơi xuống cái ly đằng trước.
Qua giây lát, hắn cười nhẹ, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ mang theo một tia chế giễu. Rồi sau đó hắn giơ tay đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
...................................
Mỗi một giây trôi qua, Tần Tình cảm thấy rất hối hận vì hôm nay mình đã đi theo Lâm Mạn Tuyết tới chỗ này.
Mắt thấy mọi người điên cuồng lăn lộn, Tần Tình cảm thấy huyệt thái dương của mình cũng nhảy dựng lên, đau hết cả đầu.
Chờ cái gọi là "high time" của quán bar trôi qua, Lâm Mạn Tuyết cùng với mấy nữ sinh còn chưa hết hưng phấn quay trở lại chỗ ngồi.
Hiển nhiên là còn chơi chưa đủ, có người cầm lấy bình rượu trên bàn lắc lắc, hướng về phía mọi người chớp mắt ——
"Chúng ta tới chơi trò chơi đi?"
"Được ——!"
Mọi người liên tục lên tiếng.
"........"
Tần Tình ở bên cạnh trầm mặt, cả da đầu đều tê dại, rốt cuộc cô cũng không kìm nén được nữa, duỗi tay kéo Lâm Mạn Tuyết đang ngồi bên cạnh mình một cái ——
"Mạn Tuyết, thời gian không còn sớm, chúng ta về đi? Bằng không người trong nhà sẽ lo lắng."
"Đừng a." Lâm Mạn Tuyết vội vàng giữ chặt Tần Tình: "Chúng ta chơi một chút nữa đi! Một chút thôi!"
"........"
Tần Tình không một chút dao động nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ căng đến gắt gao, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Lâm Mạn Tuyết hết cách, chỉ đành ôm tay xin tha: "Như vậy đi, chúng ta chơi xong trò chơi này liền đi về —— được không?"
Mắt thấy Lâm Mạn Tuyết không ngừng hướng về mình nháy mắt, bày ra bộ dáng đáng thương, Tần Tình bất đắc dĩ.
Cô chỉ có thể đồng ý: "Được. Cậu nói —— chỉ cần chơi xong trò này, chúng ta lập tức liền đi."
"Tốt tốt tốt, không thành vấn đề!"
Lâm mạn Tuyết vỗ ngực đảm bảo với Tần Tình.
Tần Tình bất đắc dĩ nhăn cái mũi nhỏ: "Cậu đó......"
"Tần Tình, Lâm Mạn Tuyết, các cậu không ngồi xuống chơi sao?"
Phó Hàm Lâm đột nhiên lên tiếng hướng tới hai người ở trong góc.
"Tới liền đây." Lâm Mạn Tuyết trả lời, quay đầu lại nhỏ giọng bỡn cợt với Tần Tình: "Tớ đảm bảo với cậu, lớp trưởng Phó đối với cậu chưa có chết tâm."
"........"
Tần Tình liếc mắt nhìn cô một cái, không có lên tiếng.
Lâm Mạn Tuyết cười hì hì lôi kéo Tần Tình ngồi trở lại sô pha.
"Chuyển bình rượu hả? Quy tắc trò chơi là gì?"
Tần Tình ngồi xuống liền nghe người ta tò mò hỏi.
Từ trước đến giờ cô không có tới mấy chỗ này, cũng là lần đầu tiên nghe nói tới trò chơi "chuyển bình rượu", không khỏi tò mò nhìn về phía chiếc bình rỗng được đặt giữa bàn.
"Còn có quy tắc gì, quy tắc cũ, miệng bình quay về phía ai, người đó liền bị phạt."
"Chính là hỏi cậu định phạt như thế nào a?"
"......"
Bàn tiệc trầm mặc trong chốc lát, mấy nữ sinh hai mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt hiểu được ý tứ của nhau.
Tôn Uyển ngồi bên cạnh Phó Hàm Lâm lên tiếng: "Như vậy đi, tớ nhìn thấy bàn kế bên cả nam lẫn nữ đều có, thêm lên cũng mười mấy người. Bình rượu này chỉ tới ai, người đó liền đi qua chọn một người khác phái kính rượu, thành công làm cho đối phương uống xong liền qua ải, nếu thất bại thì phải rút thăm trừng phạt —— nhớ rõ, phải là người khác phái."
"Oa, Phó Hàm Lâm, mau quản bạn gái cậu ——"
Có nam sinh cùng bàn vui đùa mở miệng: "Mấy cô rõ ràng là có mục đích để đến đó a!"
Tôn Uyển trừng mắt nhìn nam sinh kia ——
"Rượu đều là tớ mời, như thế nào, còn không chuẩn tớ định quy tắc trò chơi??"
"Được được được, kim chủ ba ba định đoạt!"
Những người khác sôi nổi phụ họa.
"......"
Khuôn mặt nhỏ của Tần Tình ngây ngốc, chớp chớp mắt, cô còn chưa phản ứng lại thì quy tắc đã được định xong rồi.
Tần Tình há hốc mồm, quay đầu nhìn Lâm Mạn Tuyết: "Tớ cũng phải tham gia?"
Lâm Mạn Tuyết: "Đương nhiên, không ai ngoại lệ, cậu không thể không biết xấu hổ mà nổi bật, đúng hay không?"
"Nhưng tớ chưa từng chơi bao giờ, cũng chưa từng uống rượu ——"
Không cho Tần Tình giãy giụa, cái chai giữa bàn đã bắt đầu xoay.
Tần Tình cũng không thể kháng cự, đôi mắt không dám chớp nhìn chằm chằm cái chai, nhịp tim đập liên hồi, so với lúc nãy cô càng thêm khẩn trương.
May mà bình rượu xoay vài vòng liền dừng lại, nhắm ngay một nữ sinh ở rất xa Tần Tình.
"Hô....."
Lần đầu tiên chơi loại trò chơi này, Tần Tình nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy mình vừa mới chạy trốn được khỏi hiểm cảnh.
Mọi người sôi nổi cười vang trêu ghẹo nữ sinh vừa mới "trúng thưởng", nữ sinh kia cũng không hoảng hốt, mở chai rượu người đưa tới, rót ra hai cái ly, dứt khoát đi sang bàn bên cạnh.
Bàn bên cạnh mọi người đều nhìn chằm chằm xem náo nhiệt, nhìn thấy nữ sinh kia đi tới gần nam sinh ngồi ở phía bên ngoài cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Tần Tình cũng giống vậy.
Cứ cho là lần đầu tiên chơi loại trò chơi này, nhưng cô thấy rất rõ ràng mục đích chân chính của nữ sinh kia —— đơn giản chỉ muốn mượn rượu đi đến gần Văn Dục Phong mà thôi.
Nhưng Tần Tình là người duy nhất khác những người khác, trước sau như một vẫn là một bộ dáng an tĩnh ngoan ngoãn, mắt nhìn thẳng, còn kém có hai tiểu thủ công làm đất đắp ở đầu gối.
Có thể cảm nhận được sự tồn tại của người nọ quá mức mãnh liệt, mặc dù khóe mắt Tần Tình từ đầu đến cuối chưa từng xoẹt qua nửa điểm, nhưng rõ ràng cảm giác được một ánh mắt phức tạp dừng lại trên người mình.
Mà nữ sinh bên cạnh cô hô nhỏ.
"Oa, là đang nhìn bên này sao? Chờ lát nữa quay trúng mình, mình nhất định cũng sẽ đi qua."
"Cậu chơ rằng anh ta dễ nói chuyện như vậy sao? Vạn nhất cậu không xuống đài được, kia không phải —— ai? Anh ta thật đúng là sẽ uống hả??"
"........"
Tần Tình ngẩng ra, nâng tầm mắt lên nhìn qua.
Qủa nhiên là theo như lời nữ sinh kia, Văn Dục Phong dựa trên sô pha nhận lấy cái ly, đem rượu mạnh trong ly uống một hơi cạn sạch.
Sau đó hắn cũng không nâng mắt mà đưa cái ly cho nữ sinh kia, một lần nữa thu hồi.
Góc nghiêng hờ hững vẫn đẹp như cũ.
Nữ sinh mời rượu hình như còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt của Văn Dục Phong, chỉ có thể nuốt xuống lời định nói, khuôn mặt đỏ bừng quay trở lại chỗ ngồi.
Nhìn thấy nữ sinh này "đắc thắng trở về", ngoại trừ Tần Tình thì các nữ sinh khác đều có thêm tự tin.
Sau đó qua mấy vòng, trừ bỏ các nam sinh mời rượu thì các nữ sinh đều không ngoại lệ bưng ly rượu đi thẳng tới chỗ Văn Dục Phong.
Mà điều khiến mọi người cảm thán chính là Văn Dục Phong từ đầu tới cuối chưa có một lần từ chối.
Nói bên bàn Tần Tình mọi người đều cảm thán, thì bọn Kiều An bên đây có chút hoảng sợ.
——
Xem tình huống này hiển nhiên tâm tình của Dục ca không được bình thường.
Nếu khác thường mà tốt, hoặc khác thường mà kém.......Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người này uống rượu không một chút biểu tình, nhìn thế nào cũng không cảm thấy tâm tình tốt.
Qua một hồi lâu Kiều An mới đẩy nam sinh nhỏ bên cạnh, đưa mắt ra hiệu, hạ giọng nói ——
"Chờ lát nữa cậu tìm mấy bảo vệ đem mấy đứa nhỏ này đi ra ngoài, một đám không biết nơi này là nơi nào còn lớn mặt......"
Đôi mắt của nam sinh nhỏ cũng nhìn đăm đăm, nghe Kiều An lúc này phân phó, tâm tình phứt tạp gật đầu.
...... Hắn có chút hoài nghi, không lẽ bàn bên cạnh có cô gái nhỏ mà Dục ca coi trọng?
Bằng không cho tới bây giờ chưa từng thấy Dục ca uống một giọt rượu nào mà người khác đưa tới.
- --------------------------------------------
Đọc cái chương này tự nhiên mình thấy hơi ghét Lâm Mạn Tuyết.......
Có ai cảm thấy như mình không???
Nghĩ nghĩ, Kiều An đưa mắt ra hiệu với mấy người ngồi cùng bàn, chính mình dẫn đầu nâng cái ly, nhẹ nhàng chạm với cái ly trong tay Văn Dục Phong.
"Dục ca nếu có cái gì không hài lòng, anh em liền bồi cậu uống hail y, còn lại để cho tụi nó."
Văn Dục Phong không có nói chuyện, tầm mắt rơi xuống cái ly đằng trước.
Qua giây lát, hắn cười nhẹ, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ mang theo một tia chế giễu. Rồi sau đó hắn giơ tay đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
...................................
Mỗi một giây trôi qua, Tần Tình cảm thấy rất hối hận vì hôm nay mình đã đi theo Lâm Mạn Tuyết tới chỗ này.
Mắt thấy mọi người điên cuồng lăn lộn, Tần Tình cảm thấy huyệt thái dương của mình cũng nhảy dựng lên, đau hết cả đầu.
Chờ cái gọi là "high time" của quán bar trôi qua, Lâm Mạn Tuyết cùng với mấy nữ sinh còn chưa hết hưng phấn quay trở lại chỗ ngồi.
Hiển nhiên là còn chơi chưa đủ, có người cầm lấy bình rượu trên bàn lắc lắc, hướng về phía mọi người chớp mắt ——
"Chúng ta tới chơi trò chơi đi?"
"Được ——!"
Mọi người liên tục lên tiếng.
"........"
Tần Tình ở bên cạnh trầm mặt, cả da đầu đều tê dại, rốt cuộc cô cũng không kìm nén được nữa, duỗi tay kéo Lâm Mạn Tuyết đang ngồi bên cạnh mình một cái ——
"Mạn Tuyết, thời gian không còn sớm, chúng ta về đi? Bằng không người trong nhà sẽ lo lắng."
"Đừng a." Lâm Mạn Tuyết vội vàng giữ chặt Tần Tình: "Chúng ta chơi một chút nữa đi! Một chút thôi!"
"........"
Tần Tình không một chút dao động nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ căng đến gắt gao, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Lâm Mạn Tuyết hết cách, chỉ đành ôm tay xin tha: "Như vậy đi, chúng ta chơi xong trò chơi này liền đi về —— được không?"
Mắt thấy Lâm Mạn Tuyết không ngừng hướng về mình nháy mắt, bày ra bộ dáng đáng thương, Tần Tình bất đắc dĩ.
Cô chỉ có thể đồng ý: "Được. Cậu nói —— chỉ cần chơi xong trò này, chúng ta lập tức liền đi."
"Tốt tốt tốt, không thành vấn đề!"
Lâm mạn Tuyết vỗ ngực đảm bảo với Tần Tình.
Tần Tình bất đắc dĩ nhăn cái mũi nhỏ: "Cậu đó......"
"Tần Tình, Lâm Mạn Tuyết, các cậu không ngồi xuống chơi sao?"
Phó Hàm Lâm đột nhiên lên tiếng hướng tới hai người ở trong góc.
"Tới liền đây." Lâm Mạn Tuyết trả lời, quay đầu lại nhỏ giọng bỡn cợt với Tần Tình: "Tớ đảm bảo với cậu, lớp trưởng Phó đối với cậu chưa có chết tâm."
"........"
Tần Tình liếc mắt nhìn cô một cái, không có lên tiếng.
Lâm Mạn Tuyết cười hì hì lôi kéo Tần Tình ngồi trở lại sô pha.
"Chuyển bình rượu hả? Quy tắc trò chơi là gì?"
Tần Tình ngồi xuống liền nghe người ta tò mò hỏi.
Từ trước đến giờ cô không có tới mấy chỗ này, cũng là lần đầu tiên nghe nói tới trò chơi "chuyển bình rượu", không khỏi tò mò nhìn về phía chiếc bình rỗng được đặt giữa bàn.
"Còn có quy tắc gì, quy tắc cũ, miệng bình quay về phía ai, người đó liền bị phạt."
"Chính là hỏi cậu định phạt như thế nào a?"
"......"
Bàn tiệc trầm mặc trong chốc lát, mấy nữ sinh hai mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt hiểu được ý tứ của nhau.
Tôn Uyển ngồi bên cạnh Phó Hàm Lâm lên tiếng: "Như vậy đi, tớ nhìn thấy bàn kế bên cả nam lẫn nữ đều có, thêm lên cũng mười mấy người. Bình rượu này chỉ tới ai, người đó liền đi qua chọn một người khác phái kính rượu, thành công làm cho đối phương uống xong liền qua ải, nếu thất bại thì phải rút thăm trừng phạt —— nhớ rõ, phải là người khác phái."
"Oa, Phó Hàm Lâm, mau quản bạn gái cậu ——"
Có nam sinh cùng bàn vui đùa mở miệng: "Mấy cô rõ ràng là có mục đích để đến đó a!"
Tôn Uyển trừng mắt nhìn nam sinh kia ——
"Rượu đều là tớ mời, như thế nào, còn không chuẩn tớ định quy tắc trò chơi??"
"Được được được, kim chủ ba ba định đoạt!"
Những người khác sôi nổi phụ họa.
"......"
Khuôn mặt nhỏ của Tần Tình ngây ngốc, chớp chớp mắt, cô còn chưa phản ứng lại thì quy tắc đã được định xong rồi.
Tần Tình há hốc mồm, quay đầu nhìn Lâm Mạn Tuyết: "Tớ cũng phải tham gia?"
Lâm Mạn Tuyết: "Đương nhiên, không ai ngoại lệ, cậu không thể không biết xấu hổ mà nổi bật, đúng hay không?"
"Nhưng tớ chưa từng chơi bao giờ, cũng chưa từng uống rượu ——"
Không cho Tần Tình giãy giụa, cái chai giữa bàn đã bắt đầu xoay.
Tần Tình cũng không thể kháng cự, đôi mắt không dám chớp nhìn chằm chằm cái chai, nhịp tim đập liên hồi, so với lúc nãy cô càng thêm khẩn trương.
May mà bình rượu xoay vài vòng liền dừng lại, nhắm ngay một nữ sinh ở rất xa Tần Tình.
"Hô....."
Lần đầu tiên chơi loại trò chơi này, Tần Tình nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy mình vừa mới chạy trốn được khỏi hiểm cảnh.
Mọi người sôi nổi cười vang trêu ghẹo nữ sinh vừa mới "trúng thưởng", nữ sinh kia cũng không hoảng hốt, mở chai rượu người đưa tới, rót ra hai cái ly, dứt khoát đi sang bàn bên cạnh.
Bàn bên cạnh mọi người đều nhìn chằm chằm xem náo nhiệt, nhìn thấy nữ sinh kia đi tới gần nam sinh ngồi ở phía bên ngoài cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Tần Tình cũng giống vậy.
Cứ cho là lần đầu tiên chơi loại trò chơi này, nhưng cô thấy rất rõ ràng mục đích chân chính của nữ sinh kia —— đơn giản chỉ muốn mượn rượu đi đến gần Văn Dục Phong mà thôi.
Nhưng Tần Tình là người duy nhất khác những người khác, trước sau như một vẫn là một bộ dáng an tĩnh ngoan ngoãn, mắt nhìn thẳng, còn kém có hai tiểu thủ công làm đất đắp ở đầu gối.
Có thể cảm nhận được sự tồn tại của người nọ quá mức mãnh liệt, mặc dù khóe mắt Tần Tình từ đầu đến cuối chưa từng xoẹt qua nửa điểm, nhưng rõ ràng cảm giác được một ánh mắt phức tạp dừng lại trên người mình.
Mà nữ sinh bên cạnh cô hô nhỏ.
"Oa, là đang nhìn bên này sao? Chờ lát nữa quay trúng mình, mình nhất định cũng sẽ đi qua."
"Cậu chơ rằng anh ta dễ nói chuyện như vậy sao? Vạn nhất cậu không xuống đài được, kia không phải —— ai? Anh ta thật đúng là sẽ uống hả??"
"........"
Tần Tình ngẩng ra, nâng tầm mắt lên nhìn qua.
Qủa nhiên là theo như lời nữ sinh kia, Văn Dục Phong dựa trên sô pha nhận lấy cái ly, đem rượu mạnh trong ly uống một hơi cạn sạch.
Sau đó hắn cũng không nâng mắt mà đưa cái ly cho nữ sinh kia, một lần nữa thu hồi.
Góc nghiêng hờ hững vẫn đẹp như cũ.
Nữ sinh mời rượu hình như còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt của Văn Dục Phong, chỉ có thể nuốt xuống lời định nói, khuôn mặt đỏ bừng quay trở lại chỗ ngồi.
Nhìn thấy nữ sinh này "đắc thắng trở về", ngoại trừ Tần Tình thì các nữ sinh khác đều có thêm tự tin.
Sau đó qua mấy vòng, trừ bỏ các nam sinh mời rượu thì các nữ sinh đều không ngoại lệ bưng ly rượu đi thẳng tới chỗ Văn Dục Phong.
Mà điều khiến mọi người cảm thán chính là Văn Dục Phong từ đầu tới cuối chưa có một lần từ chối.
Nói bên bàn Tần Tình mọi người đều cảm thán, thì bọn Kiều An bên đây có chút hoảng sợ.
——
Xem tình huống này hiển nhiên tâm tình của Dục ca không được bình thường.
Nếu khác thường mà tốt, hoặc khác thường mà kém.......Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người này uống rượu không một chút biểu tình, nhìn thế nào cũng không cảm thấy tâm tình tốt.
Qua một hồi lâu Kiều An mới đẩy nam sinh nhỏ bên cạnh, đưa mắt ra hiệu, hạ giọng nói ——
"Chờ lát nữa cậu tìm mấy bảo vệ đem mấy đứa nhỏ này đi ra ngoài, một đám không biết nơi này là nơi nào còn lớn mặt......"
Đôi mắt của nam sinh nhỏ cũng nhìn đăm đăm, nghe Kiều An lúc này phân phó, tâm tình phứt tạp gật đầu.
...... Hắn có chút hoài nghi, không lẽ bàn bên cạnh có cô gái nhỏ mà Dục ca coi trọng?
Bằng không cho tới bây giờ chưa từng thấy Dục ca uống một giọt rượu nào mà người khác đưa tới.
- --------------------------------------------
Đọc cái chương này tự nhiên mình thấy hơi ghét Lâm Mạn Tuyết.......
Có ai cảm thấy như mình không???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.