Chương 63: (1)
Khúc Tiểu Khúc
31/01/2022
Vào giữa tháng mười, đại hội thể thao mùa thu ở Trung học Nhất Sư được
tổ chức đúng hạn dưới sự mong đợi tha thiết của đa số học sinh.
Vì thế, áp lực trước kỳ thi giữa tháng mười để phân ban, toàn bộ cao trung đều lâm vào một bầu không khí nhẹ nhàng vui vẻ.
Ban sáu năm hai cũng không ngoại lệ.
Cùng ngày đại hội thể thao khai mạc, 7 giờ rưỡi sáng, học sinh ở ban sáu đều tập trung hết trong lớp học.
Thời điểm chủ nhiệm Thẩm Lương tham dự khai mạc xong liền tới lớp học, bị khí thế ngẩng đầu ưỡn ngực đồng bộ của cả lớp làm ông ngẩn ra một chút, sau đó mỉn cười đi lên bục giảng.
——
"Trước kia vào tiết học, sao không thấy các em có thái độ tích cực như vậy?"
"Sao có thể giống nhau được, thầy Thẩm?"
Phía dưới có học sinh vui vẻ trả lời.
Thẩm Lương cũng không để tâm, ngược lại tươi cười trên mặt càng hiện rõ vài phần: "Được, thầy biết hiện tại các em nôn nóng như đang ngồi trên đống lửa, vậy thầy liền nói ngắn gọn, chỉ truyền đạt một chút ý nghĩa và dặn dò đơn giản khoảng chừng một tiếng là được rồi."
Lời này vừa nói xong, mặc dù biết là vui đùa, học sinh phía dưới cũng không nhịn được liền kêu rên một mảnh.
"Được rồi, đều im lặng đi, thầy tranh thủ nói xong trong hai phút."
Vui đùa đủ rồi, Thẩm Lương liền bắt đầu nói, tươi cười trên mặt cũng thu liễm lại.
Tất cả học sinh ban sáu đều lập tức im lặng, động tác đồng nhất ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú tập trung nhìn trên người Thẩm Lương.
"Về đại hội thể thao mùa thu lần này, dựa theo yêu cầu từ nhà trường là để cho các em thư giãn; cho nên tất cả phải đặt an toàn là trên hết, chuyện này không cần thầy phải nói tỉ mỉ thì các em cũng đã hiểu rõ."
Các học sinh sôi nổi lên tiếng, Thẩm Lương lại tiếp tục: "Điều thứ hai chính là đại hội thể thao có một số quy định —— các tuyển thủ không có trong hạng mục dự thi thì không thể tiến vào nơi thi đấu, tất cả phải ở trong thính phòng; học sinh có thể mang theo một ít đồ ăn vặt và nước uống để đỡ đói, sau khi thi đấu xong phải mang tất cả rác đem vứt ——
trường học thông báo nếu phát hiện ban nào còn lưu lại rác, cả học kỳ này ban đó phải trực vệ sinh sân thể dục."
"Không thành vấn đề! Thầy Thẩm yên tâm, em nhất định sẽ giám sát các bạn học."
Ủy viên trực nhật chủ động đứng lên.
"Được, vậy chuyện này thầy giao cho em phụ trách."
Thẩm Lương vẫy tay với ủy viên thể dục, ý bảo đối phương ngồi xuống.
"Chuyện cuối cùng, mọi người đều biết đại hội thể thao chỉ tổ chức trong một ngày, hơn nữa có lẽ sẽ dùng cả tiết tự học buổi tối?"
Chuyện này tuy đã sớm lan truyền trong ban, nhưng nghe thấy tin chính xác từ Thẩm Lương, các học sinh phía dưới không nhịn được kích động, vỗ vỗ tay lên bàn.
Toàn bộ lớp học trong phút chốc lâm vào một mảnh điên cuồng, cảm xúc bùng cháy.
Thẩm Lương cũng không ngăn cản, chỉ vòng cánh tay cười tủm tỉm nhìn cả lớp.
Dưới nụ cười làm cho người ta bất an, âm thanh ồn ào trong lớp cuối cùng cũng dịu xuống.
"Nháo đủ rồi?"
Thẩm Lương vẫn cười tủm tỉm như cũ.
Các học sinh quay mặt nhìn nhau, sau đó sôi nổi gật đầu.
"Tốt, thầy tuyên bố một chuyện cuối cùng —— chính là sau khi đại hội thể thao kết thúc, tất cả các em không được trở về, toàn bộ đều phải lưu lại 15 phút."
Thẩm Lương dừng lại: "Chuyện phân ban thầy có mấy lời muốn nói với các em."
Trong chớp mắt cả lớp đều yên tĩnh, sau đó các học sinh bắt đầu sôi nổi thấp giọng nghị luận.
Lớp trưởng ban sáu chủ động đứng lên: "Thầy Thẩm, cả lớp có cần phải tập trung ở lớp học không ạ?"
"Không cần, cứ ở sân thể dục, thầy chỉ nói hai câu, chúng ta ngồi dưới đất để nghe."
Tuy rằng vẫn chưa hiểu được ý của Thẩm Lương, nhưng đại hội thể thao hấp dẫn trước mắt, các học sinh cũng không rảnh mà lo nhiều như vậy, sôi nổi gật đầu đồng ý.
Thẩm Lương ngừng nói, cả lớp liền bắt đầu xôn xao, cuối cùng từng người từng người sôi nổi cầm đồ vật rời đi.
Ủy viên thể dục cố tình lưu lại cuối cùng, chạy tới trước mặt Thẩm Lương hỏi: " Thầy Thẩm, biểu ngữ của ban vẫn để ở trong lớp, nhưng danh sách hạng mục đầu tiên em phải tham gia, điểm danh rất sớm; biểu ngữ kia nên đưa ai giữ ạ?"
Thẩm Lương tạm dừng, ngước mắt nhìn lên, ánh mắt nhìn về phía cuối lớp học, ý cười vẫn treo trên mặt ——
"Thầy nhớ rõ trong lớp có một bạn duy nhất bị thương, là trường hợp đặc biệt không tham gia —— giao cho bạn ấy giữ không phải tốt sao?"
Ủy viên thể dục bị nghẹn một chút.
Danh sách cả lớp báo danh đều ở trong tay hắn, đương nhiên là hắn biết cái người thuộc trường hợp đặc biệt kia là ai.
Nhưng mà bắt hắn giao nhiệm vụ cho vị kia?
....... Thà để hắn cầm biểu ngữ tung bay trong gió chạy 3000m cho rồi.
Chỉ tiếc ủy viên thể dục còn chưa có nghĩ ra cái cớ thì nghe âm thanh của Thẩm Lương vang lên ——
"Văn Dục Phong, em lại đây một chút."
"......."
Phía cuối lớp học, nam sinh đang lười biếng chống má nhòn cô gái nhỏ bên cạnh đang sửa sang lại ba lô, ngước mắt lên nhìn.
Qua hai giây, hắn đứng dậy đi ra, thuận tay cầm lấy ba lô của cô gái nhỏ lên, vác qua bên vai.
Tần Tình lúc này cũng vừa mới sửa sang lại tốt các loại đồ ăn vặt nước uống, quần áo giày vận động, chỉ là cô mới vừa thở phào, ngước mắt lên liền phát hiện ba lô trước mặt đã không cánh mà bay.
Cho tới khi Tần Tình phản ứng lại nhìn về phía trước, liền nhìn thấy nam sinh chân dài đã nhẹ nhàng xách theo ba lô của mình đi tới trước bục giảng.
Tần Tình ngây ngốc vài giây, cuống quít đứng dậy đuổi theo sau.
- -------------------------
Chương này mình tặng bạn MinhHinPhan3. Năm mới vui vẻ nha!!!
Vì thế, áp lực trước kỳ thi giữa tháng mười để phân ban, toàn bộ cao trung đều lâm vào một bầu không khí nhẹ nhàng vui vẻ.
Ban sáu năm hai cũng không ngoại lệ.
Cùng ngày đại hội thể thao khai mạc, 7 giờ rưỡi sáng, học sinh ở ban sáu đều tập trung hết trong lớp học.
Thời điểm chủ nhiệm Thẩm Lương tham dự khai mạc xong liền tới lớp học, bị khí thế ngẩng đầu ưỡn ngực đồng bộ của cả lớp làm ông ngẩn ra một chút, sau đó mỉn cười đi lên bục giảng.
——
"Trước kia vào tiết học, sao không thấy các em có thái độ tích cực như vậy?"
"Sao có thể giống nhau được, thầy Thẩm?"
Phía dưới có học sinh vui vẻ trả lời.
Thẩm Lương cũng không để tâm, ngược lại tươi cười trên mặt càng hiện rõ vài phần: "Được, thầy biết hiện tại các em nôn nóng như đang ngồi trên đống lửa, vậy thầy liền nói ngắn gọn, chỉ truyền đạt một chút ý nghĩa và dặn dò đơn giản khoảng chừng một tiếng là được rồi."
Lời này vừa nói xong, mặc dù biết là vui đùa, học sinh phía dưới cũng không nhịn được liền kêu rên một mảnh.
"Được rồi, đều im lặng đi, thầy tranh thủ nói xong trong hai phút."
Vui đùa đủ rồi, Thẩm Lương liền bắt đầu nói, tươi cười trên mặt cũng thu liễm lại.
Tất cả học sinh ban sáu đều lập tức im lặng, động tác đồng nhất ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú tập trung nhìn trên người Thẩm Lương.
"Về đại hội thể thao mùa thu lần này, dựa theo yêu cầu từ nhà trường là để cho các em thư giãn; cho nên tất cả phải đặt an toàn là trên hết, chuyện này không cần thầy phải nói tỉ mỉ thì các em cũng đã hiểu rõ."
Các học sinh sôi nổi lên tiếng, Thẩm Lương lại tiếp tục: "Điều thứ hai chính là đại hội thể thao có một số quy định —— các tuyển thủ không có trong hạng mục dự thi thì không thể tiến vào nơi thi đấu, tất cả phải ở trong thính phòng; học sinh có thể mang theo một ít đồ ăn vặt và nước uống để đỡ đói, sau khi thi đấu xong phải mang tất cả rác đem vứt ——
trường học thông báo nếu phát hiện ban nào còn lưu lại rác, cả học kỳ này ban đó phải trực vệ sinh sân thể dục."
"Không thành vấn đề! Thầy Thẩm yên tâm, em nhất định sẽ giám sát các bạn học."
Ủy viên trực nhật chủ động đứng lên.
"Được, vậy chuyện này thầy giao cho em phụ trách."
Thẩm Lương vẫy tay với ủy viên thể dục, ý bảo đối phương ngồi xuống.
"Chuyện cuối cùng, mọi người đều biết đại hội thể thao chỉ tổ chức trong một ngày, hơn nữa có lẽ sẽ dùng cả tiết tự học buổi tối?"
Chuyện này tuy đã sớm lan truyền trong ban, nhưng nghe thấy tin chính xác từ Thẩm Lương, các học sinh phía dưới không nhịn được kích động, vỗ vỗ tay lên bàn.
Toàn bộ lớp học trong phút chốc lâm vào một mảnh điên cuồng, cảm xúc bùng cháy.
Thẩm Lương cũng không ngăn cản, chỉ vòng cánh tay cười tủm tỉm nhìn cả lớp.
Dưới nụ cười làm cho người ta bất an, âm thanh ồn ào trong lớp cuối cùng cũng dịu xuống.
"Nháo đủ rồi?"
Thẩm Lương vẫn cười tủm tỉm như cũ.
Các học sinh quay mặt nhìn nhau, sau đó sôi nổi gật đầu.
"Tốt, thầy tuyên bố một chuyện cuối cùng —— chính là sau khi đại hội thể thao kết thúc, tất cả các em không được trở về, toàn bộ đều phải lưu lại 15 phút."
Thẩm Lương dừng lại: "Chuyện phân ban thầy có mấy lời muốn nói với các em."
Trong chớp mắt cả lớp đều yên tĩnh, sau đó các học sinh bắt đầu sôi nổi thấp giọng nghị luận.
Lớp trưởng ban sáu chủ động đứng lên: "Thầy Thẩm, cả lớp có cần phải tập trung ở lớp học không ạ?"
"Không cần, cứ ở sân thể dục, thầy chỉ nói hai câu, chúng ta ngồi dưới đất để nghe."
Tuy rằng vẫn chưa hiểu được ý của Thẩm Lương, nhưng đại hội thể thao hấp dẫn trước mắt, các học sinh cũng không rảnh mà lo nhiều như vậy, sôi nổi gật đầu đồng ý.
Thẩm Lương ngừng nói, cả lớp liền bắt đầu xôn xao, cuối cùng từng người từng người sôi nổi cầm đồ vật rời đi.
Ủy viên thể dục cố tình lưu lại cuối cùng, chạy tới trước mặt Thẩm Lương hỏi: " Thầy Thẩm, biểu ngữ của ban vẫn để ở trong lớp, nhưng danh sách hạng mục đầu tiên em phải tham gia, điểm danh rất sớm; biểu ngữ kia nên đưa ai giữ ạ?"
Thẩm Lương tạm dừng, ngước mắt nhìn lên, ánh mắt nhìn về phía cuối lớp học, ý cười vẫn treo trên mặt ——
"Thầy nhớ rõ trong lớp có một bạn duy nhất bị thương, là trường hợp đặc biệt không tham gia —— giao cho bạn ấy giữ không phải tốt sao?"
Ủy viên thể dục bị nghẹn một chút.
Danh sách cả lớp báo danh đều ở trong tay hắn, đương nhiên là hắn biết cái người thuộc trường hợp đặc biệt kia là ai.
Nhưng mà bắt hắn giao nhiệm vụ cho vị kia?
....... Thà để hắn cầm biểu ngữ tung bay trong gió chạy 3000m cho rồi.
Chỉ tiếc ủy viên thể dục còn chưa có nghĩ ra cái cớ thì nghe âm thanh của Thẩm Lương vang lên ——
"Văn Dục Phong, em lại đây một chút."
"......."
Phía cuối lớp học, nam sinh đang lười biếng chống má nhòn cô gái nhỏ bên cạnh đang sửa sang lại ba lô, ngước mắt lên nhìn.
Qua hai giây, hắn đứng dậy đi ra, thuận tay cầm lấy ba lô của cô gái nhỏ lên, vác qua bên vai.
Tần Tình lúc này cũng vừa mới sửa sang lại tốt các loại đồ ăn vặt nước uống, quần áo giày vận động, chỉ là cô mới vừa thở phào, ngước mắt lên liền phát hiện ba lô trước mặt đã không cánh mà bay.
Cho tới khi Tần Tình phản ứng lại nhìn về phía trước, liền nhìn thấy nam sinh chân dài đã nhẹ nhàng xách theo ba lô của mình đi tới trước bục giảng.
Tần Tình ngây ngốc vài giây, cuống quít đứng dậy đuổi theo sau.
- -------------------------
Chương này mình tặng bạn MinhHinPhan3. Năm mới vui vẻ nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.