Chương 87
Khúc Tiểu Khúc
09/03/2022
Chờ hai người hốt hoảng "áp giải" tiểu bạch miêu chạy trốn trở lại bồn
tắm, lại hao tâm phí lực hoàn thành nhiệm vụ gian khổ là tắm rửa cho nó, mọi chuyện kết thúc là hơn mười phút sau.
Tần Tình nhìn tiểu gia hỏa bị bao lấy chà lau bằng chiếc khăn lớn, rất bất đắc dĩ mà hỏi Văn Dục Phong.
"Mỗi lần anh tắm rửa cho nó đều phải lăn lộn như vậy sao?"
Văn Dục Phong ôm con mèo trắng sát vào người, giữ chặt cái thân hình nhỏ đang run bần bật, lấy máy sấy đã đặt sẵn bên cạnh.
Sau đó hắn lạnh căm căm liếc nhìn con mèo nhỏ dưới bàn tay mình một cái.
"Không phải mỗi lần."
Tần Tình nhẹ nhàng thở ra.
Nếu mỗi lần đều lăn lộn như vậy, kia cô thật sự cảm thấy chịu tội nặng.....
"Mười lần thì cũng có tám chín lần như vậy đi."
Tần Tình: "................."
Trầm mặc hai giây, Tần Tình không nói gì mà nhìn về phía con mèo trắng.
Tựa hồ cảm nhận được hai vị chủ nhân cùng thống nhất quan điểm, mèo trắng rụt rụt cổ, đôi mắt tròn xoe di chuyển một vòng, một bộ dáng bé nhỏ, đáng thương lại bất lực vô tội, bò đi xuống.
Mới vừa trải qua một hồi đại chiến "bắt mèo" gà bay chó sủa, lúc này Tần Tình không bị dáng vẻ của nó lừa gạt.
Chỉ là Tần Tình còn chưa kịp tỏ rõ lập trường, liền nghe thấy một âm thanh khàn khàn buồn cười vang lên trên đỉnh đầu ——
"Rất giống với em."
Tần Tình: "........??"
Thu được ánh mắt kháng nghị của Tần Tình, Văn Dục Phong hạ thấp giọng, rũ mắt cười.
Vốn dĩ ánh mắt Tần Tình đang kháng nghị liền hơi ngẩn ra, đôi mắt không chớp mà ngửa đầu nhìn nam sinh.
Khóe mắt thon dài hơi cong lên, góc nghiêng trắng nõn thanh tuấn. Lúc này khóe môi cũng có cùng một độ cong, làm cho người trước mắt thoạt nhìn như một bức tranh sạch sẽ tốt đẹp.
"Thật sự rất giống."
"Họa" môi người khẽ nhúc nhích, ý cười mơ hồ: "Đặc biệt là thời điểm vô tội."
Tần Tình: "......"
Sạch sẽ tốt đẹp??
........ Nhất định là cô vừa mới bị thứ gì đó mê hoặc tâm hồn.
Thấy gương mặt cô gái nhỏ vô ý thức hơi hơi phồng lên không nói tiếp, Văn Dục Phong cũng biết cô ấy tức giận.
Hắn đành chuyển đề tài: "Sao hôm nay đột nhiên lại đây?"
Vừa nhắc tới cái này, Tần Tình lập tức vui vẻ lên.
"Năm nay nhà em sẽ ở bên này ăn tết!"
Sau đó cô ngừng một chút, hơi nhíu mi: "Em có gửi tin nhắn cho anh, anh không thấy nha?"
"Gửi khi nào?"
"Trước khi tới ——"
Tần Tình thấy chính mình chủ động liền hơi chần chừ trả lời.
Văn Dục Phong cong mắt cười, bổ sung tiếp câu sau: "Em cảm thấy lúc đó anh có thời gian coi điện thoại?"
Tần Tình đuối lý, ngồi xổm người xuống, đến gần vị trí con mèo trắng ——
"Nếu em không ngoan ngoãn tắm rửa, chị sẽ bảo Văn Dục Phong đem em quăng ra ngoài."
"......"
Tiểu bạch miêu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tần Tình, chần chừ trong chốc lát, sau đó nó đột nhiên nhảy tới phía trước một cái, vươn đầu lưỡi liếm liếm gương mặt Tần Tình.
Tần Tình bị liếm một mặt nước miếng theo bản năng lui lại nhưng không giữ được trọng tâm, ngồi xuống trên sàn nhà.
Chờ tới khi Tần Tình phản ứng lại, không nhịn được xoa xoa mặt dính nước miếng của mèo mà nở nụ cười.
Đôi mắt hạnh đều cong thành trăng non.
Mà Văn Dục Phong đứng bên kia lại nheo mắt lại.
Hắn một phen giữ chặt con mèo đang muốn chạy, túm lấy thịt mềm ngay cổ nó, đem con mèo trắng nhấc lên.
Mèo trắng theo bản năng "cởi bỏ áo giáp", ánh mắt vô tội, tứ chi rũ xuống bị xách lên không trung.
Ánh mắt Văn Dục Phong nhìn nó đầy nguy hiểm, sau đó dời ánh mắt xuống.
Mùa xuân mau tới rồi.
.......... Nghe nói mèo đực bị thiến có thể kéo dài tuổi thọ, đúng là phương pháp hoàn hảo.
Tựa hồ cảm nhận được vận mệnh của mình tràn ngập nguy hiểm, hai chân trước của con mèo trắng theo bản năng trảo lên trên. Ánh mắt nó nhìn Văn Dục Phong càng thêm vô tội.
Văn Dục Phong lại không để ý tới, đem con mèo nhỏ quăng qua một bên, thu thập một mớ hỗn độn do nó lăn lộn nãy giờ.
"Hôm nay là em tới đây xem nó?"
Một bên thu dọn đồ vật, một bên cầm lấy điện thoại di động. Thoáng nhìn qua tin nhắn, sau đó hắn hỏi như vậy.
Tần Tình không biết làm sao lại cảm thấy chột dạ.
Ánh mắt cô gái nhỏ hơi dao động, nhỏ giọng: "Thuận tiện tới chúc tết anh....."
Tần Tình nhìn tiểu gia hỏa bị bao lấy chà lau bằng chiếc khăn lớn, rất bất đắc dĩ mà hỏi Văn Dục Phong.
"Mỗi lần anh tắm rửa cho nó đều phải lăn lộn như vậy sao?"
Văn Dục Phong ôm con mèo trắng sát vào người, giữ chặt cái thân hình nhỏ đang run bần bật, lấy máy sấy đã đặt sẵn bên cạnh.
Sau đó hắn lạnh căm căm liếc nhìn con mèo nhỏ dưới bàn tay mình một cái.
"Không phải mỗi lần."
Tần Tình nhẹ nhàng thở ra.
Nếu mỗi lần đều lăn lộn như vậy, kia cô thật sự cảm thấy chịu tội nặng.....
"Mười lần thì cũng có tám chín lần như vậy đi."
Tần Tình: "................."
Trầm mặc hai giây, Tần Tình không nói gì mà nhìn về phía con mèo trắng.
Tựa hồ cảm nhận được hai vị chủ nhân cùng thống nhất quan điểm, mèo trắng rụt rụt cổ, đôi mắt tròn xoe di chuyển một vòng, một bộ dáng bé nhỏ, đáng thương lại bất lực vô tội, bò đi xuống.
Mới vừa trải qua một hồi đại chiến "bắt mèo" gà bay chó sủa, lúc này Tần Tình không bị dáng vẻ của nó lừa gạt.
Chỉ là Tần Tình còn chưa kịp tỏ rõ lập trường, liền nghe thấy một âm thanh khàn khàn buồn cười vang lên trên đỉnh đầu ——
"Rất giống với em."
Tần Tình: "........??"
Thu được ánh mắt kháng nghị của Tần Tình, Văn Dục Phong hạ thấp giọng, rũ mắt cười.
Vốn dĩ ánh mắt Tần Tình đang kháng nghị liền hơi ngẩn ra, đôi mắt không chớp mà ngửa đầu nhìn nam sinh.
Khóe mắt thon dài hơi cong lên, góc nghiêng trắng nõn thanh tuấn. Lúc này khóe môi cũng có cùng một độ cong, làm cho người trước mắt thoạt nhìn như một bức tranh sạch sẽ tốt đẹp.
"Thật sự rất giống."
"Họa" môi người khẽ nhúc nhích, ý cười mơ hồ: "Đặc biệt là thời điểm vô tội."
Tần Tình: "......"
Sạch sẽ tốt đẹp??
........ Nhất định là cô vừa mới bị thứ gì đó mê hoặc tâm hồn.
Thấy gương mặt cô gái nhỏ vô ý thức hơi hơi phồng lên không nói tiếp, Văn Dục Phong cũng biết cô ấy tức giận.
Hắn đành chuyển đề tài: "Sao hôm nay đột nhiên lại đây?"
Vừa nhắc tới cái này, Tần Tình lập tức vui vẻ lên.
"Năm nay nhà em sẽ ở bên này ăn tết!"
Sau đó cô ngừng một chút, hơi nhíu mi: "Em có gửi tin nhắn cho anh, anh không thấy nha?"
"Gửi khi nào?"
"Trước khi tới ——"
Tần Tình thấy chính mình chủ động liền hơi chần chừ trả lời.
Văn Dục Phong cong mắt cười, bổ sung tiếp câu sau: "Em cảm thấy lúc đó anh có thời gian coi điện thoại?"
Tần Tình đuối lý, ngồi xổm người xuống, đến gần vị trí con mèo trắng ——
"Nếu em không ngoan ngoãn tắm rửa, chị sẽ bảo Văn Dục Phong đem em quăng ra ngoài."
"......"
Tiểu bạch miêu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tần Tình, chần chừ trong chốc lát, sau đó nó đột nhiên nhảy tới phía trước một cái, vươn đầu lưỡi liếm liếm gương mặt Tần Tình.
Tần Tình bị liếm một mặt nước miếng theo bản năng lui lại nhưng không giữ được trọng tâm, ngồi xuống trên sàn nhà.
Chờ tới khi Tần Tình phản ứng lại, không nhịn được xoa xoa mặt dính nước miếng của mèo mà nở nụ cười.
Đôi mắt hạnh đều cong thành trăng non.
Mà Văn Dục Phong đứng bên kia lại nheo mắt lại.
Hắn một phen giữ chặt con mèo đang muốn chạy, túm lấy thịt mềm ngay cổ nó, đem con mèo trắng nhấc lên.
Mèo trắng theo bản năng "cởi bỏ áo giáp", ánh mắt vô tội, tứ chi rũ xuống bị xách lên không trung.
Ánh mắt Văn Dục Phong nhìn nó đầy nguy hiểm, sau đó dời ánh mắt xuống.
Mùa xuân mau tới rồi.
.......... Nghe nói mèo đực bị thiến có thể kéo dài tuổi thọ, đúng là phương pháp hoàn hảo.
Tựa hồ cảm nhận được vận mệnh của mình tràn ngập nguy hiểm, hai chân trước của con mèo trắng theo bản năng trảo lên trên. Ánh mắt nó nhìn Văn Dục Phong càng thêm vô tội.
Văn Dục Phong lại không để ý tới, đem con mèo nhỏ quăng qua một bên, thu thập một mớ hỗn độn do nó lăn lộn nãy giờ.
"Hôm nay là em tới đây xem nó?"
Một bên thu dọn đồ vật, một bên cầm lấy điện thoại di động. Thoáng nhìn qua tin nhắn, sau đó hắn hỏi như vậy.
Tần Tình không biết làm sao lại cảm thấy chột dạ.
Ánh mắt cô gái nhỏ hơi dao động, nhỏ giọng: "Thuận tiện tới chúc tết anh....."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.