Chương 121: Chương 71-4
Khúc Tiểu Khúc
10/04/2022
"Chuyện rất quan trọng?....... Chuyện gì?"
Kiều An mỉm cười: "Tôi có thể hỏi Tần tiểu thư nói chia tay với Dục ca lúc nào không?"
"......"
Sắc mặt Tần Tình biến đổi.
Qua hai giây, cô điều chỉnh biểu tình, cười khẽ, ánh mắt lạnh lẽo: "Tôi nói rồi, chuyện giữa anh ấy và tôi không tới phiên người khác xen vào."
Kiều An không có một chút tức giận, cũng không giải thích: "Nếu tôi đoán không lầm, hẳn là 6 năm trước, cũng chính là lúc Tần tiểu thư học năm nhất đại học."
Ánh mắt Tần Tình cứng lại: "...........Sao anh lại biết?"
Đối với hiểu biết của Tần Tình về Văn Dục Phong, liền biết người nọ chắc chắn sẽ không đem loại chuyện này đi nói khắp nơi.
"Qủa nhiên là bởi vì cái này a......."
Kiều An không trả lời vấn đề của Tần Tình, chính mình tự cười.
Trong lòng Tần Tình có một loại cảm giác mình sắp chết đuối mà không với được nhánh cây, càng lúc càng tức giận, cô nắm chặt tay lại.
Trước khi kiên nhẫn của Tần Tình sắp hết, rốt cuộc Kiều An cũng mở miệng:
"Bởi vì đầu thu năm ấy, tất cả phong bế, bất luận tin tức gì cũng đều cấm truyền ra ngoài khi vào khu huấn luyện ma quỷ, Dục ca mượn một cơ hội duy nhất xin nghỉ để xuống núi, làm trái với quy định, che giấu hành tung, biến mất trong hai ngày."
Kiều An cố tình dừng lại, sau đó nhìn chăm chú Tần Tình rồi tiếp tục nói tiếp đoạn sau ——
"Cứ cho là Dục ca tự trở lại đơn vị, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Có thể nói, vì trong khoảng thời gian 36 giờ kia —— Dục ca đã đặt cược tất cả vinh dự cùng tiền đồ của mình."
Nói đến khúc này, Kiều An rũ mắt, cầm lấy tách cà phê hướng về Tần Tình ý bảo:
"Tôi đoán là vì một cái tin tức đi. Thật là một canh bạc* khổng lồ, không phải sao?"
*Canh bạc: Thường dùng để chỉ một cuộc đánh đổi một mất một còn, có tính mạo hiểm.
..................
Thẳng cho tới khi hai tách cà phê trên bàn không còn tỏa hơi nóng nữa, Tần Tình vẫn ngồi một mình tại chỗ, ánh mắt không có tiêu điểm.
——
Một canh bạc khổng lồ sao?
Đại khái không đúng.
Chỉ là cô không biết trong 36 tiếng đồng hồ kia, có phải có một khắc anh ấy thấy hối hận hay không?
Vậy sau này cũng sẽ tiếp tục hối hận —— hối hận chính mình đã đuổi theo, kỳ thật cũng không phải bị hủy bởi tai nạn mù tạm thời, mà sớm hơn......Đã sớm bị hủy bởi tin nhắn của mình?
Thì ra không chỉ có mình cô lo sợ không có cách nào làm tiêu tan tâm tình, anh ấy cũng sẽ như vậy đúng không........
Văn Dục Phong, có phải từ lúc bắt đầu 36 tiếng đồng hồ kia, anh liền hận em?
"......"
Tần Tình đem mặt vùi vào bàn tay. Trong lòng như có dòng nước đắng, hốc mắt lại khô khốc.
Liền ngay lúc này, điện thoại của cô liền vang lên.
Thân hình Tần Tình cứng đờ, sau đó hít một hơi thật sâu, màn hình hiển thị người gọi cũng không xem, liền tiếp điện thoại.
".......Uy?" Âm thanh của cô như biến mất.
"Tần Tình, tớ thấy cậu gửi một cái tin nhắn —— sẽ không phải đến bây giờ cậu cũng không nhớ rõ hồi năm hai cậu từng uống say đi?"
Tần Tình ngẩn ra: "Cái gì..........?"
"Chính là học kỳ 1 năm hai, cậu bệnh nặng một trận rồi lúc sau xuất viện, bọn tớ có nói giúp cậu xua bớt đen đuổi, không phải cùng nhau ra ngoài chơi sao? Kết quả ngày đó đồ uống đưa sai, chính là rượu trái cây có cồn, cậu trực tiếp uống vào rồi nằm bò trên bàn —— sau ngày đó đặc biệt có tiểu ca ca đẹp trai đem cậu nhặt đi về nha!"
"......Tiểu ca ca?"
Hình như nghĩ đến cái gì, hô hấp Tần Tình cứng lại.
"Đúng vậy, tiểu ca ca kia biết cậu đi? Vẫn luôn gọi 'Điềm Điềm' gì đó...... Đem cậu đưa về phòng ngủ."
Âm thanh Tần Tình khô khốc: "Sau đó thì sao......"
"Lão nhị lúc ấy đùa giỡn với tiểu ca ca kia, nói cậu bị bệnh nặng vừa mới hồi phục, trước đó không thể tham gia quân ngũ, làm hắn lớn mật tra hỏi thêm. Kết quả kia không biết tiểu ca ca kia có phải bị dọa hay không, sắc mặt trắng bệch. Ngày hôm sau tớ đi chạy bộ buổi sáng thì nhìn thấy anh ta ở dưới lầu, hắn hỏi cậu thế nào, tớ nói cậu khá tốt, bất quá uống không nhiều, hắn liền đi rồi."
"............"
"Tần Tình? Cậu còn đó không?"
"......."
Trong quán café, mi mắt Tần Tình run rẩy rồi nhắm lại.
"Cuối cùng anh ấy có nói gì sao."
"Có a —— anh ta nói đừng nói anh ấy từng xuất hiện, nói cậu không muốn nhìn thấy. Sau đó bọn tớ có thương lượng, cảm thấy không phải là chuyện gì lớn, liền không nhắc lại."
Rốt cuộc Tần Tình không cầm được, tùy ý để điện thoại trên bàn.
Kiều An mỉm cười: "Tôi có thể hỏi Tần tiểu thư nói chia tay với Dục ca lúc nào không?"
"......"
Sắc mặt Tần Tình biến đổi.
Qua hai giây, cô điều chỉnh biểu tình, cười khẽ, ánh mắt lạnh lẽo: "Tôi nói rồi, chuyện giữa anh ấy và tôi không tới phiên người khác xen vào."
Kiều An không có một chút tức giận, cũng không giải thích: "Nếu tôi đoán không lầm, hẳn là 6 năm trước, cũng chính là lúc Tần tiểu thư học năm nhất đại học."
Ánh mắt Tần Tình cứng lại: "...........Sao anh lại biết?"
Đối với hiểu biết của Tần Tình về Văn Dục Phong, liền biết người nọ chắc chắn sẽ không đem loại chuyện này đi nói khắp nơi.
"Qủa nhiên là bởi vì cái này a......."
Kiều An không trả lời vấn đề của Tần Tình, chính mình tự cười.
Trong lòng Tần Tình có một loại cảm giác mình sắp chết đuối mà không với được nhánh cây, càng lúc càng tức giận, cô nắm chặt tay lại.
Trước khi kiên nhẫn của Tần Tình sắp hết, rốt cuộc Kiều An cũng mở miệng:
"Bởi vì đầu thu năm ấy, tất cả phong bế, bất luận tin tức gì cũng đều cấm truyền ra ngoài khi vào khu huấn luyện ma quỷ, Dục ca mượn một cơ hội duy nhất xin nghỉ để xuống núi, làm trái với quy định, che giấu hành tung, biến mất trong hai ngày."
Kiều An cố tình dừng lại, sau đó nhìn chăm chú Tần Tình rồi tiếp tục nói tiếp đoạn sau ——
"Cứ cho là Dục ca tự trở lại đơn vị, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Có thể nói, vì trong khoảng thời gian 36 giờ kia —— Dục ca đã đặt cược tất cả vinh dự cùng tiền đồ của mình."
Nói đến khúc này, Kiều An rũ mắt, cầm lấy tách cà phê hướng về Tần Tình ý bảo:
"Tôi đoán là vì một cái tin tức đi. Thật là một canh bạc* khổng lồ, không phải sao?"
*Canh bạc: Thường dùng để chỉ một cuộc đánh đổi một mất một còn, có tính mạo hiểm.
..................
Thẳng cho tới khi hai tách cà phê trên bàn không còn tỏa hơi nóng nữa, Tần Tình vẫn ngồi một mình tại chỗ, ánh mắt không có tiêu điểm.
——
Một canh bạc khổng lồ sao?
Đại khái không đúng.
Chỉ là cô không biết trong 36 tiếng đồng hồ kia, có phải có một khắc anh ấy thấy hối hận hay không?
Vậy sau này cũng sẽ tiếp tục hối hận —— hối hận chính mình đã đuổi theo, kỳ thật cũng không phải bị hủy bởi tai nạn mù tạm thời, mà sớm hơn......Đã sớm bị hủy bởi tin nhắn của mình?
Thì ra không chỉ có mình cô lo sợ không có cách nào làm tiêu tan tâm tình, anh ấy cũng sẽ như vậy đúng không........
Văn Dục Phong, có phải từ lúc bắt đầu 36 tiếng đồng hồ kia, anh liền hận em?
"......"
Tần Tình đem mặt vùi vào bàn tay. Trong lòng như có dòng nước đắng, hốc mắt lại khô khốc.
Liền ngay lúc này, điện thoại của cô liền vang lên.
Thân hình Tần Tình cứng đờ, sau đó hít một hơi thật sâu, màn hình hiển thị người gọi cũng không xem, liền tiếp điện thoại.
".......Uy?" Âm thanh của cô như biến mất.
"Tần Tình, tớ thấy cậu gửi một cái tin nhắn —— sẽ không phải đến bây giờ cậu cũng không nhớ rõ hồi năm hai cậu từng uống say đi?"
Tần Tình ngẩn ra: "Cái gì..........?"
"Chính là học kỳ 1 năm hai, cậu bệnh nặng một trận rồi lúc sau xuất viện, bọn tớ có nói giúp cậu xua bớt đen đuổi, không phải cùng nhau ra ngoài chơi sao? Kết quả ngày đó đồ uống đưa sai, chính là rượu trái cây có cồn, cậu trực tiếp uống vào rồi nằm bò trên bàn —— sau ngày đó đặc biệt có tiểu ca ca đẹp trai đem cậu nhặt đi về nha!"
"......Tiểu ca ca?"
Hình như nghĩ đến cái gì, hô hấp Tần Tình cứng lại.
"Đúng vậy, tiểu ca ca kia biết cậu đi? Vẫn luôn gọi 'Điềm Điềm' gì đó...... Đem cậu đưa về phòng ngủ."
Âm thanh Tần Tình khô khốc: "Sau đó thì sao......"
"Lão nhị lúc ấy đùa giỡn với tiểu ca ca kia, nói cậu bị bệnh nặng vừa mới hồi phục, trước đó không thể tham gia quân ngũ, làm hắn lớn mật tra hỏi thêm. Kết quả kia không biết tiểu ca ca kia có phải bị dọa hay không, sắc mặt trắng bệch. Ngày hôm sau tớ đi chạy bộ buổi sáng thì nhìn thấy anh ta ở dưới lầu, hắn hỏi cậu thế nào, tớ nói cậu khá tốt, bất quá uống không nhiều, hắn liền đi rồi."
"............"
"Tần Tình? Cậu còn đó không?"
"......."
Trong quán café, mi mắt Tần Tình run rẩy rồi nhắm lại.
"Cuối cùng anh ấy có nói gì sao."
"Có a —— anh ta nói đừng nói anh ấy từng xuất hiện, nói cậu không muốn nhìn thấy. Sau đó bọn tớ có thương lượng, cảm thấy không phải là chuyện gì lớn, liền không nhắc lại."
Rốt cuộc Tần Tình không cầm được, tùy ý để điện thoại trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.