Chương 147
Khúc Tiểu Khúc
02/05/2022
"Ai? Cậu nói vậy giống như là......có chút quen mắt......"
Lão nhị định xông tới nhất thời cũng do dự dừng bước.
Trưởng phòng nghe vậy, khinh thường nhìn cô một cái: "Cậu xác định không phải mỗi lần nhìn thấy các tiểu ca ca đẹp trai đều cảm giác phảng phất gặp qua trong mơ sao?"
Lão nhị quay lại với vẻ cảm thương sâu sắc: "Cũng có thể."
"Đi đi đi, đừng đem tớ xếp chung một chỗ với lão nhị mê trai."
Cô gái đứng thứ ba trong ký túc xá có biệt danh là "tam cô nương" nhíu mày nhìn hai người kia diễn màn kẻ xướng người họa, sau đó ánh mắt liền di chuyển về phía thang máy ——
"Với thị lực 1.5 của tớ, nhất định đã gặp qua tiểu ca ca này. Rốt cuộc là ở lúc nào.................A!"
Tam cô nương kêu lên một tiếng sợ hãi làm cho hai người đứng bên cạnh giật nảy mình.
Lão nhị hồi phục lại tinh thần liền đẩy cô ấy một phen:
"Gào cái gì mà gào, dọa bọn tới hết hồn......."
"Không đúng không đúng, tớ nhớ ra rồi!"
Tam cô nương kéo cánh tay phải của Trưởng phòng rồi túm lấy lão nhị, đưa hai người lại gần nhau liền nhỏ giọng: "Trước kia Tần Tình nhắn tin hỏi chúng ta cậu ấy có uống rượu trong thời gian học đại học, các cậu nhớ không?"
Ánh mắt Trưởng phòng lóe lên: "Từ từ, ý cậu là cái người lúc mình học năm thứ hai......."
Ánh mắt lão nhị đầy nghi hoặc chen vào nói: "Năm thứ hai? Cái nào??"
Vẻ mặt tam cô nương hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn: " Cậu đã quên lúc ấy người ta rất vất vả đem Tần Tình đưa đến dưới lầu phòng ngủ, cậu còn đùa giỡn với anh ta đó!"
".......Ôi ôi ôi là tiểu ca ca kia!" Biểu tình lão nhị cực kỳ khoa trương vừa vỗ vỗ vai tam cô nương vừa nhón chân lên nhìn về phía thang máy.
".............."
Tam cô nương bị vỗ đến nhe răng trợn mắt, lúc này cũng chỉ có thể nhịn.
Bởi vì "tiểu ca ca" trong miệng bọn họ lúc này đang đi cùng Tần Tình ra khỏi thang máy, đi về phía bên này.
Ánh mắt bọn họ giao nhau, hiển nhiên vị tiểu ca ca này đối với ba cái bóng này.......Không, khá ấn tượng.
Tần Tình dừng lại trước, ánh mắt đảo qua một vòng giữa bốn người trong bầu không khí quỷ dị mà xấu hổ.
Cô chần chừ một lát, liền mỉn cười nói chuyện với ba nữ sinh: "Đây là bạn trai của tớ, Văn Dục Phong. Hẳn là các cậu đã gặp qua."
"——!"
Lời này của Tần Tình vừa nói ra, Văn Dục Phong là người đầu tiên giật mình nhìn Tần Tình: "Em vẫn nhớ......"
Tần Tình cho anh một ánh mắt đầy ý vị thâm thường, không nói chuyện.
Mặt khác ba người còn lại cũng sửng sốt một chút, trao đổi ánh mắt với nhau, biểu tình trên mặt như bị sét đánh ngang tai.
Lão nhị lẩm bẩm: "Tình Tình a.......Có phải cậu nhớ nhầm hay không? Tớ nhớ rõ lúc trước cậu cũng kêu tên anh lính kia giống như vậy nha?......Là tên giống nhau sao ha ha ha......"
"Không phải." Tần Tình mỉn cười làm tan vỡ hy vọng cuối cùng của lão nhị: "Là cùng một người."
"........"
Trưởng phòng và tam cô nương đứng một bên đều cảm thấy xấu hổ thay cho lão nhị.
Trước đó lão nhị không tiếc công sức động viên tiểu ca ca cực phẩm trước mặt theo đuổi Tần Tình, bọn họ còn nhớ rõ.
Ánh mắt Trưởng phòng khẽ nhúc nhích, tầm mắt đảo qua hai người: "Kia lúc trước......"
Tần Tình không chút do dự trả lời.
"Là hiểu lầm."
Văn Dục Phong ngẩn ra.
"......."
Trưởng phòng và tam cô nương cùng nhìn nhau một cái.
Nhìn thái độ trước kia không cảm thấy giống như là hiểu lầm, chỉ là dù sao cũng là chuyện tình cảm của người ta, mặc dù quan hệ giữa bọn họ cùng phòng thân thiết, có một số việc không thể nhúng tay vào quản được.
Cuối cùng Trưởng phòng vỗ tay một cái: "Tới tới tới, đã đặt bàn trước, chúng ta đi qua bên này đi."
Tần Tình đi phía sau bị Văn Dục Phong đỡ lấy, cô bối rối ngẩng đầu lên.
"Anh không muốn đi." Văn Dục Phong rũ mắt nhìn Tần Tình, ánh mắt rất ôn nhu: "Các cô ấy sẽ xấu hổ. Các em hẳn đã không gặp nhau một đoạn thời gian, nói chuyện vui vẻ, anh ngồi trong xe đợi em."
Tần Tình trở tay giữ chặt anh: "Nhưng bữa tối của anh ——"
"Không sao. Có việc thì gọi cho anh, anh ở dưới lầu."
"........."
Tần Tình rối rắm nhìn về phía chỗ ba nữ sinh một cái, sau đó quay người lại, có chút chột dạ gật gật đầu ——
"Xin lỗi, tối nay em......"
Tần Tình còn chưa dứt lời thì đã bị một nụ hôn uyển chuyện nhẹ nhàng chặn lại.
Văn Dục Phong rút lui trong nháy mắt, đôi mắt đen híp lại, ẩn chứa ý cười mỏng ——
"Đây là phí xin lỗi đặt cọc trước, còn dư lúc sau lại lấy."
Nói xong, Văn Dục Phong lui lại mấy bước, hướng về Tần Tình phất phất tay.
Lúc này tiếng thúc giục của đám người Trưởng phòng truyền đến từ phía sau, Tần Tình không còn cách nào khác đành vẫy tay với Văn Dục Phong, gò má hơi ửng đỏ, sau đó quay người đi dọc hành lang.
Lão nhị định xông tới nhất thời cũng do dự dừng bước.
Trưởng phòng nghe vậy, khinh thường nhìn cô một cái: "Cậu xác định không phải mỗi lần nhìn thấy các tiểu ca ca đẹp trai đều cảm giác phảng phất gặp qua trong mơ sao?"
Lão nhị quay lại với vẻ cảm thương sâu sắc: "Cũng có thể."
"Đi đi đi, đừng đem tớ xếp chung một chỗ với lão nhị mê trai."
Cô gái đứng thứ ba trong ký túc xá có biệt danh là "tam cô nương" nhíu mày nhìn hai người kia diễn màn kẻ xướng người họa, sau đó ánh mắt liền di chuyển về phía thang máy ——
"Với thị lực 1.5 của tớ, nhất định đã gặp qua tiểu ca ca này. Rốt cuộc là ở lúc nào.................A!"
Tam cô nương kêu lên một tiếng sợ hãi làm cho hai người đứng bên cạnh giật nảy mình.
Lão nhị hồi phục lại tinh thần liền đẩy cô ấy một phen:
"Gào cái gì mà gào, dọa bọn tới hết hồn......."
"Không đúng không đúng, tớ nhớ ra rồi!"
Tam cô nương kéo cánh tay phải của Trưởng phòng rồi túm lấy lão nhị, đưa hai người lại gần nhau liền nhỏ giọng: "Trước kia Tần Tình nhắn tin hỏi chúng ta cậu ấy có uống rượu trong thời gian học đại học, các cậu nhớ không?"
Ánh mắt Trưởng phòng lóe lên: "Từ từ, ý cậu là cái người lúc mình học năm thứ hai......."
Ánh mắt lão nhị đầy nghi hoặc chen vào nói: "Năm thứ hai? Cái nào??"
Vẻ mặt tam cô nương hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn: " Cậu đã quên lúc ấy người ta rất vất vả đem Tần Tình đưa đến dưới lầu phòng ngủ, cậu còn đùa giỡn với anh ta đó!"
".......Ôi ôi ôi là tiểu ca ca kia!" Biểu tình lão nhị cực kỳ khoa trương vừa vỗ vỗ vai tam cô nương vừa nhón chân lên nhìn về phía thang máy.
".............."
Tam cô nương bị vỗ đến nhe răng trợn mắt, lúc này cũng chỉ có thể nhịn.
Bởi vì "tiểu ca ca" trong miệng bọn họ lúc này đang đi cùng Tần Tình ra khỏi thang máy, đi về phía bên này.
Ánh mắt bọn họ giao nhau, hiển nhiên vị tiểu ca ca này đối với ba cái bóng này.......Không, khá ấn tượng.
Tần Tình dừng lại trước, ánh mắt đảo qua một vòng giữa bốn người trong bầu không khí quỷ dị mà xấu hổ.
Cô chần chừ một lát, liền mỉn cười nói chuyện với ba nữ sinh: "Đây là bạn trai của tớ, Văn Dục Phong. Hẳn là các cậu đã gặp qua."
"——!"
Lời này của Tần Tình vừa nói ra, Văn Dục Phong là người đầu tiên giật mình nhìn Tần Tình: "Em vẫn nhớ......"
Tần Tình cho anh một ánh mắt đầy ý vị thâm thường, không nói chuyện.
Mặt khác ba người còn lại cũng sửng sốt một chút, trao đổi ánh mắt với nhau, biểu tình trên mặt như bị sét đánh ngang tai.
Lão nhị lẩm bẩm: "Tình Tình a.......Có phải cậu nhớ nhầm hay không? Tớ nhớ rõ lúc trước cậu cũng kêu tên anh lính kia giống như vậy nha?......Là tên giống nhau sao ha ha ha......"
"Không phải." Tần Tình mỉn cười làm tan vỡ hy vọng cuối cùng của lão nhị: "Là cùng một người."
"........"
Trưởng phòng và tam cô nương đứng một bên đều cảm thấy xấu hổ thay cho lão nhị.
Trước đó lão nhị không tiếc công sức động viên tiểu ca ca cực phẩm trước mặt theo đuổi Tần Tình, bọn họ còn nhớ rõ.
Ánh mắt Trưởng phòng khẽ nhúc nhích, tầm mắt đảo qua hai người: "Kia lúc trước......"
Tần Tình không chút do dự trả lời.
"Là hiểu lầm."
Văn Dục Phong ngẩn ra.
"......."
Trưởng phòng và tam cô nương cùng nhìn nhau một cái.
Nhìn thái độ trước kia không cảm thấy giống như là hiểu lầm, chỉ là dù sao cũng là chuyện tình cảm của người ta, mặc dù quan hệ giữa bọn họ cùng phòng thân thiết, có một số việc không thể nhúng tay vào quản được.
Cuối cùng Trưởng phòng vỗ tay một cái: "Tới tới tới, đã đặt bàn trước, chúng ta đi qua bên này đi."
Tần Tình đi phía sau bị Văn Dục Phong đỡ lấy, cô bối rối ngẩng đầu lên.
"Anh không muốn đi." Văn Dục Phong rũ mắt nhìn Tần Tình, ánh mắt rất ôn nhu: "Các cô ấy sẽ xấu hổ. Các em hẳn đã không gặp nhau một đoạn thời gian, nói chuyện vui vẻ, anh ngồi trong xe đợi em."
Tần Tình trở tay giữ chặt anh: "Nhưng bữa tối của anh ——"
"Không sao. Có việc thì gọi cho anh, anh ở dưới lầu."
"........."
Tần Tình rối rắm nhìn về phía chỗ ba nữ sinh một cái, sau đó quay người lại, có chút chột dạ gật gật đầu ——
"Xin lỗi, tối nay em......"
Tần Tình còn chưa dứt lời thì đã bị một nụ hôn uyển chuyện nhẹ nhàng chặn lại.
Văn Dục Phong rút lui trong nháy mắt, đôi mắt đen híp lại, ẩn chứa ý cười mỏng ——
"Đây là phí xin lỗi đặt cọc trước, còn dư lúc sau lại lấy."
Nói xong, Văn Dục Phong lui lại mấy bước, hướng về Tần Tình phất phất tay.
Lúc này tiếng thúc giục của đám người Trưởng phòng truyền đến từ phía sau, Tần Tình không còn cách nào khác đành vẫy tay với Văn Dục Phong, gò má hơi ửng đỏ, sau đó quay người đi dọc hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.