Chương 156
Khúc Tiểu Khúc
15/05/2022
Có lẽ bởi vì Tần Tình làm cho Lê Tĩnh Hà cùng Tần Kinh Quốc xúc động, có lẽ là do tác dụng của sự uy nghiêm của bà nội Tần, tóm lại cho tới khi
những món ăn phong phú bày ra bàn, không khí trong nhà coi như nhẹ nhàng vui vẻ.
Vì thế Tần Tình cũng trút được hơi thở luôn nghẹn trong lòng.
Bà nội Tần dọn xong chén đĩa ở bàn ăn, Văn Dục Phong đứng trước bồn rửa chén rửa tay.
Lúc Tần Tình bước vào phòng ăn thì nhìn thấy một màn này, khó tránh khỏi nhớ tới cảnh tương tự hồi cao trung.
Ý cười yếu ớt hiện lên trong mắt cô, dưới chân chuyển động bước vào phòng bếp.
Văn Dục Phong không cần xoay người, chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể biết được thân phận của người nọ.
Bọt nước rửa tay nhẹ nhàng len giữa từng ngón tay mảnh khảnh, anh quay lưng về phía Tần Tình khẽ cười.
"Sao không ngoan ngoãn ở trong phòng ăn đợi?"
Tần Tình biết Văn Dục Phong đang ám chỉ thói quen ngồi đợi cho ăn của cô khi đó, cô cũng không thấy khó chịu, mỉn cười đi tới đứng ở phía sau Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong vuốt đi bọt nước trên tay, liền xoay người lại.
"Anh đừng nhúc nhích."
Tần Tình ngăn anh lại.
Tuy rằng Văn Dục Phong không biết nguyên nhân nhưng vẫn đứng bất động.
Tần Tình rũ mắt cười khẽ, đưa tay ôm lấy eo anh, cởi bỏ chiếc tạp dề màu xanh đậm.
Sau đó cô thoáng cúi người, một tay vòng qua phía trước, nới lỏng dây buộc.
"Tốt." Tần Tình nói xong liền thu tay về.
Chỉ là mới vừa lui được một nửa, bàn tay cô đã bị bao lấy bởi một bàn tay còn ướt.
"Anh đừng nháo." Tần Tình thấp giọng, khóe mắt đều mang ý cười.
"Tay anh rất lạnh, mau buông ra."
"Không thể buông. Buông ra em liền chạy."
"........"
Trong nhà ăn, Lê Tĩnh Hà đi tới trước bàn ăn phụ bà nội Tần dọn dẹp, bà nhìn vào phòng bếp với biểu tình phức tạp.
"Thế nào?"
".......Dạ?" Lê Tĩnh Hà quay lại nhìn.
Bà nội Tần cúi đầu sắp xếp chén đĩa, khuôn mặt nhiều nếp nhăn tràn đầy ý cười.
"Thời điểm thấy hai đứa bên cạnh nhau, nhìn thấy Điềm Điềm cười vui vẻ như vậy, có phải cảm thấy bản thân mình mềm lòng hay không?"
".........."
Lê Tĩnh Hà không nói chuyện.
Qua một hồi lâu, bà mới lặng lẽ thở dài.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không ngăn cản mong muốn của con bé. Con bé muốn làm cái gì, muốn yêu ai liền tùy con bé thôi."
"......."
Trong chốc lát, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng bếp, Tần Kinh Quốc cũng lấy một chai rượu tây mà ông trân quý từ tủ rượu ra, đặt trên bàn.
Tần Tình còn chưa ngồi xuống thì đã nhíu mày lại, có chút bất đắc dĩ nhìn Tần ba ba.
"Ba, hôm nay anh ấy lái xe tới, không thể uống rượu."
"Thì có làm sao, gọi người tới lái thay là được." Ba Tần không để bụng.
Nói xong, ông liền quay qua nhìn Văn Dục Phong: "Tiểu Dục, vừa nãy nghe con nói trong một số trường hợp sẽ uống một ít —— thế nào, uống cùng với chú hail y không?"
Tần Tình đứng bên cạnh Văn Dục Phong lặng lẽ kéo anh một cái.
Sau đó cô quay sang không chút che dấu, thấp giọng: "Anh đừng nghe ba em lừa, ba em là muốn chuốc say anh."
Tần Tình biết rõ ràng kịch bản của người ba nhà mình —— bất quá nhiều năm như vậy vẫn luôn coi trọng việc 'coi người ta bằng người sau khi uống rượu'.
Hôm nay Văn Dục Phong tới cửa chào hỏi, Tần Kinh Quốc muốn 'xem nhẹ' cũng không có khả năng, lúc này hiển nhiên phải chú ý tới tửu lượng.
Lời này âm lượng không cao, nhưng đang ở trong phòng ăn cũng đủ để ba người nghe rõ ràng rành mạch.
Tần Kinh Quốc tức giận nhìn Tần Tình một cái, sau đó chuyển sang Văn Dục Phong"
"Tiểu Dục, cậu sẽ không cảm thấy hôm nay là dịp nên 'uống rượu' sao?"
Tần Kinh Quốc đã nói tới như vậy rồi, tự nhiên Văn Dục Phong cũng không thể cự tuyệt.
Vì thế Tần Tình cũng trút được hơi thở luôn nghẹn trong lòng.
Bà nội Tần dọn xong chén đĩa ở bàn ăn, Văn Dục Phong đứng trước bồn rửa chén rửa tay.
Lúc Tần Tình bước vào phòng ăn thì nhìn thấy một màn này, khó tránh khỏi nhớ tới cảnh tương tự hồi cao trung.
Ý cười yếu ớt hiện lên trong mắt cô, dưới chân chuyển động bước vào phòng bếp.
Văn Dục Phong không cần xoay người, chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể biết được thân phận của người nọ.
Bọt nước rửa tay nhẹ nhàng len giữa từng ngón tay mảnh khảnh, anh quay lưng về phía Tần Tình khẽ cười.
"Sao không ngoan ngoãn ở trong phòng ăn đợi?"
Tần Tình biết Văn Dục Phong đang ám chỉ thói quen ngồi đợi cho ăn của cô khi đó, cô cũng không thấy khó chịu, mỉn cười đi tới đứng ở phía sau Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong vuốt đi bọt nước trên tay, liền xoay người lại.
"Anh đừng nhúc nhích."
Tần Tình ngăn anh lại.
Tuy rằng Văn Dục Phong không biết nguyên nhân nhưng vẫn đứng bất động.
Tần Tình rũ mắt cười khẽ, đưa tay ôm lấy eo anh, cởi bỏ chiếc tạp dề màu xanh đậm.
Sau đó cô thoáng cúi người, một tay vòng qua phía trước, nới lỏng dây buộc.
"Tốt." Tần Tình nói xong liền thu tay về.
Chỉ là mới vừa lui được một nửa, bàn tay cô đã bị bao lấy bởi một bàn tay còn ướt.
"Anh đừng nháo." Tần Tình thấp giọng, khóe mắt đều mang ý cười.
"Tay anh rất lạnh, mau buông ra."
"Không thể buông. Buông ra em liền chạy."
"........"
Trong nhà ăn, Lê Tĩnh Hà đi tới trước bàn ăn phụ bà nội Tần dọn dẹp, bà nhìn vào phòng bếp với biểu tình phức tạp.
"Thế nào?"
".......Dạ?" Lê Tĩnh Hà quay lại nhìn.
Bà nội Tần cúi đầu sắp xếp chén đĩa, khuôn mặt nhiều nếp nhăn tràn đầy ý cười.
"Thời điểm thấy hai đứa bên cạnh nhau, nhìn thấy Điềm Điềm cười vui vẻ như vậy, có phải cảm thấy bản thân mình mềm lòng hay không?"
".........."
Lê Tĩnh Hà không nói chuyện.
Qua một hồi lâu, bà mới lặng lẽ thở dài.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không ngăn cản mong muốn của con bé. Con bé muốn làm cái gì, muốn yêu ai liền tùy con bé thôi."
"......."
Trong chốc lát, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng bếp, Tần Kinh Quốc cũng lấy một chai rượu tây mà ông trân quý từ tủ rượu ra, đặt trên bàn.
Tần Tình còn chưa ngồi xuống thì đã nhíu mày lại, có chút bất đắc dĩ nhìn Tần ba ba.
"Ba, hôm nay anh ấy lái xe tới, không thể uống rượu."
"Thì có làm sao, gọi người tới lái thay là được." Ba Tần không để bụng.
Nói xong, ông liền quay qua nhìn Văn Dục Phong: "Tiểu Dục, vừa nãy nghe con nói trong một số trường hợp sẽ uống một ít —— thế nào, uống cùng với chú hail y không?"
Tần Tình đứng bên cạnh Văn Dục Phong lặng lẽ kéo anh một cái.
Sau đó cô quay sang không chút che dấu, thấp giọng: "Anh đừng nghe ba em lừa, ba em là muốn chuốc say anh."
Tần Tình biết rõ ràng kịch bản của người ba nhà mình —— bất quá nhiều năm như vậy vẫn luôn coi trọng việc 'coi người ta bằng người sau khi uống rượu'.
Hôm nay Văn Dục Phong tới cửa chào hỏi, Tần Kinh Quốc muốn 'xem nhẹ' cũng không có khả năng, lúc này hiển nhiên phải chú ý tới tửu lượng.
Lời này âm lượng không cao, nhưng đang ở trong phòng ăn cũng đủ để ba người nghe rõ ràng rành mạch.
Tần Kinh Quốc tức giận nhìn Tần Tình một cái, sau đó chuyển sang Văn Dục Phong"
"Tiểu Dục, cậu sẽ không cảm thấy hôm nay là dịp nên 'uống rượu' sao?"
Tần Kinh Quốc đã nói tới như vậy rồi, tự nhiên Văn Dục Phong cũng không thể cự tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.