Chương 160: Chương 86-2
Khúc Tiểu Khúc
15/05/2022
Vào ngày thứ 7 đầu tiên của tháng tám, lúc 8 giờ sáng, hội cựu sinh viên ở Trung học Nhất Sư liền bắt đầu.
Là trường trung học tư lập lớn nhất Thanh Thành, cơ sở Nhất Sư đứng thứ nhất của tỉnh.
Hơn nữa còn đang trong kỳ nghỉ hè, học sinh đang học tập thì đã về nhà, vườn trường lớn như vậy liền trống vắng. Người lãnh đạo trường nỗ lực sắp xếp khuôn viên trường thành địa điểm giao lưu cho các cựu học sinh.
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, Tần Tình chỉ trang điểm nhẹ nhàng.
Cô chỉ rửa mặt bằng SRM, thoa một chút kem dưỡng ẩm, buộc tóc đuôi ngựa, sau đó thay bộ đồng phục mới được sấy khô, thần khí thoải mái ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Tần Tình đi, bà nội Tần cùng ba mẹ Tần còn đang dùng cơm.
Nghe thấy được động tĩnh, bọn họ đồng loạt liếc mắt nhìn sang bên này một cái.
Một giây sau, vẻ mặt Lê Tĩnh Hà liền ngưng trọng, Tần Kinh Quốc cũng làm rơi cái muỗng trong tay xuống bàn ăn.
Lại trôi qua một mảnh tĩnh mịch, Lê Tĩnh Hà phản ứng lại đầu tiên, biểu tình cổ quái hỏi: ".......Hôm qua con nói tham gia giao lưu cựu học sinh?'
"Ân."
Thấy phản ứng của ba vị trưởng bối trong nhà, Tần Tình cũng không nhịn được cười.
Đặc biệt là ba Tần cằm đã sắp chạm đến mặt đất, cô càng không nhịn được muốn chơi xấu.
Tần Tình cầm váy caro xòe ra xoay nửa vòng, cố ý cười hỏi: "Ba ba, thế nào, cảm nhận được sức sống thanh xuân ập đến trước mặt không?"
Tần Kinh Quốc cũng phối hợp đặt hai tay lên ngực, vẻ mặt đau khổ ——
"Tuổi cao, trái tim không tốt lắm, loại kinh hách này nên ít có thì tốt hơn."
Vừa mới dứt lời, hắn đã bị bà nội Tần liếc mắt nhìn một cái.
"Cái gì gọi là kinh hách, Điềm Điềm mặc bộ này không đẹp? Còn nữa, từ lúc tốt nghiệp cao trung Điềm Điềm vẫn cao 1m62 phải không? Khuôn mặt nhỏ nhắn, cho dù có đưa vào trường cũng không có một chút cảm giác ngỗ nghịch."
"......."
Nghe lời 'khen' này Tần Tình có chút muốn về phòng thay đồ.
Bà nội Tần nhìn ra được tâm tình của Tần Tình, lại cười tủm tỉm quay lại: "Trên mạng nói không sai, con thuộc loại mỹ nhân 'thời đại đông lạnh' đó."
Tần Tình: "......"
"Bà nội, hết thời gian rồi, con ra ngoài đây."
Không cho bà nội Tần cơ hội tiếp tục 'khen ngợi', Tần Tình chạy nhanh ra cửa như bị đòi mạng, thay đôi dày da mũi đen đã sớm chuẩn bị tốt, nhanh chóng ra khỏi nhà.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, bà nội Tần cười thở dài.
"Thật tốt a.......giống như Điềm Điềm trở lại lúc học cao trung vậy."
"Sao mới vừa chớp mắt thì đã trôi qua nhiều năm như vậy......"
Lúc này ngoài cửa, Tần Tình mang theo một chiếc ba lô đen phù hợp với hoàn cảnh trên vai, bước đi nhẹ nhàng vui vẻ.
Lúc cô rẽ vào thang máy, liền đứng sững tại chỗ.
Cuối hành lang, một người đang mặc một bộ đồng phục học sinh đứng dựa vào cửa sổ trong ánh ban mai.
Chiếc quần tây thẳng tắp và thon dài, áo khoác đồng phục không cài hết nút để nửa hở lộ ra vòng eo thon thả và những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp không thể che dấu dưới lớp áo sơ mi.
Dường như người đàn ông đã đợi rất lâu, đứng ở đó rũ mắt, tư thế toát lên vẻ lười nhác nhàn nhã.
Cho tới khi nghe thấy âm thanh, người nọ mới ngẩng đầu lên, dưới mái tóc đen lộ ra gương mặt thanh tuấn trắng nõn cùng với đôi mắt đen trong veo thâm thúy.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Tần Tình cảm thấy như chính mình quay lại nhiều năm trước.
".......Ngẩn người làm gì đó?"
Khi bên tai Tần Tình vang lên tiếng cười khàn khàn mới hoàn hồn, Văn Dục Phong đã đi tới trước mặt.
Tần Tình cũng khẽ cười lên: "Chắc là nhìn thấy mỹ nhân 'thời đông lạnh' nên xém mất hồn."
"......."
Ánh mắt Văn Dục Phong chợt lóe: "Em đây là đoạt lời kịch của anh, Điềm Điềm."
Tần Tình vui vẻ kéo anh đến trước cửa thang máy, chỉ vào bóng hình mơ hồ: "Chính anh xem, không cảm thấy bản thân quay lại bảy tám năm trước sao?"
Vừa nói Tần Tình vừa nghiêng đầu nhìn Văn Dục Phong, sau đó mới phát hiện ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người mình.
".......Anh nhìn em như vậy làm cái ——"
Tần Tình còn chưa dứt lời, Văn Dục Phong đã cúi người xuống, hôn lên khóe miệng cô.
Sau đó anh bật cười lùi lại ——
"Xin lỗi, nhìn thấy em như vậy, anh không nhịn được."
Tần Tình: "......."
Đúng lúc này, thang máy đã mở ra, Văn Dục Phong kéo Tần Tình vào bên trong.
Tần Tình khôi phục lại tinh thần.
"......Lần trước em đã muốn hỏi. Khu nhà của em phải nhập mật khẩu và quét thẻ thì mới có thể vào được —— anh đừng nói với em là anh dùng tay không trèo lên."
Văn Dục Phong trầm mặc một lúc: "Năm trước anh đã mua thêm một phòng."
Tần Tình đợi ba giây, đôi mắt chậm rãi mở to.
"Đừng nói là người hàng xóm ở nhà đối diện nhà em chưa bao giờ xuất hiện........ vẫn là anh?"
"Ân, anh không nói."
Tần Tình: "......."
Rất nhanh thang máy đã đi xuống lầu 1, Văn Dục Phong kéo Tần Tình đi ra, cùng nhau ra khỏi tòa nhà.
Mãi cho tới khi ra khỏi, tiếp xúc với ánh nắng nhẹ dịu, Tần Tình mới đột nhiên phản ứng lại ——
"Không lái xe đi?"
Khóe môi Văn Dục Phong giật giật: "Nếu mặc đồng phục, đương nhiên là phải ngồi xe buýt đến trường."
Tần Tình gật gật đầu, lát sau, khóe mắt đột nhiên cong lên.
——
"Lần này, không sợ bị ai sờ eo?"
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Dục Phong: Nghe nói người không quản được cái miệng sẽ chết rất thảm [ sờ đao ]
Là trường trung học tư lập lớn nhất Thanh Thành, cơ sở Nhất Sư đứng thứ nhất của tỉnh.
Hơn nữa còn đang trong kỳ nghỉ hè, học sinh đang học tập thì đã về nhà, vườn trường lớn như vậy liền trống vắng. Người lãnh đạo trường nỗ lực sắp xếp khuôn viên trường thành địa điểm giao lưu cho các cựu học sinh.
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, Tần Tình chỉ trang điểm nhẹ nhàng.
Cô chỉ rửa mặt bằng SRM, thoa một chút kem dưỡng ẩm, buộc tóc đuôi ngựa, sau đó thay bộ đồng phục mới được sấy khô, thần khí thoải mái ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Tần Tình đi, bà nội Tần cùng ba mẹ Tần còn đang dùng cơm.
Nghe thấy được động tĩnh, bọn họ đồng loạt liếc mắt nhìn sang bên này một cái.
Một giây sau, vẻ mặt Lê Tĩnh Hà liền ngưng trọng, Tần Kinh Quốc cũng làm rơi cái muỗng trong tay xuống bàn ăn.
Lại trôi qua một mảnh tĩnh mịch, Lê Tĩnh Hà phản ứng lại đầu tiên, biểu tình cổ quái hỏi: ".......Hôm qua con nói tham gia giao lưu cựu học sinh?'
"Ân."
Thấy phản ứng của ba vị trưởng bối trong nhà, Tần Tình cũng không nhịn được cười.
Đặc biệt là ba Tần cằm đã sắp chạm đến mặt đất, cô càng không nhịn được muốn chơi xấu.
Tần Tình cầm váy caro xòe ra xoay nửa vòng, cố ý cười hỏi: "Ba ba, thế nào, cảm nhận được sức sống thanh xuân ập đến trước mặt không?"
Tần Kinh Quốc cũng phối hợp đặt hai tay lên ngực, vẻ mặt đau khổ ——
"Tuổi cao, trái tim không tốt lắm, loại kinh hách này nên ít có thì tốt hơn."
Vừa mới dứt lời, hắn đã bị bà nội Tần liếc mắt nhìn một cái.
"Cái gì gọi là kinh hách, Điềm Điềm mặc bộ này không đẹp? Còn nữa, từ lúc tốt nghiệp cao trung Điềm Điềm vẫn cao 1m62 phải không? Khuôn mặt nhỏ nhắn, cho dù có đưa vào trường cũng không có một chút cảm giác ngỗ nghịch."
"......."
Nghe lời 'khen' này Tần Tình có chút muốn về phòng thay đồ.
Bà nội Tần nhìn ra được tâm tình của Tần Tình, lại cười tủm tỉm quay lại: "Trên mạng nói không sai, con thuộc loại mỹ nhân 'thời đại đông lạnh' đó."
Tần Tình: "......"
"Bà nội, hết thời gian rồi, con ra ngoài đây."
Không cho bà nội Tần cơ hội tiếp tục 'khen ngợi', Tần Tình chạy nhanh ra cửa như bị đòi mạng, thay đôi dày da mũi đen đã sớm chuẩn bị tốt, nhanh chóng ra khỏi nhà.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, bà nội Tần cười thở dài.
"Thật tốt a.......giống như Điềm Điềm trở lại lúc học cao trung vậy."
"Sao mới vừa chớp mắt thì đã trôi qua nhiều năm như vậy......"
Lúc này ngoài cửa, Tần Tình mang theo một chiếc ba lô đen phù hợp với hoàn cảnh trên vai, bước đi nhẹ nhàng vui vẻ.
Lúc cô rẽ vào thang máy, liền đứng sững tại chỗ.
Cuối hành lang, một người đang mặc một bộ đồng phục học sinh đứng dựa vào cửa sổ trong ánh ban mai.
Chiếc quần tây thẳng tắp và thon dài, áo khoác đồng phục không cài hết nút để nửa hở lộ ra vòng eo thon thả và những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp không thể che dấu dưới lớp áo sơ mi.
Dường như người đàn ông đã đợi rất lâu, đứng ở đó rũ mắt, tư thế toát lên vẻ lười nhác nhàn nhã.
Cho tới khi nghe thấy âm thanh, người nọ mới ngẩng đầu lên, dưới mái tóc đen lộ ra gương mặt thanh tuấn trắng nõn cùng với đôi mắt đen trong veo thâm thúy.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Tần Tình cảm thấy như chính mình quay lại nhiều năm trước.
".......Ngẩn người làm gì đó?"
Khi bên tai Tần Tình vang lên tiếng cười khàn khàn mới hoàn hồn, Văn Dục Phong đã đi tới trước mặt.
Tần Tình cũng khẽ cười lên: "Chắc là nhìn thấy mỹ nhân 'thời đông lạnh' nên xém mất hồn."
"......."
Ánh mắt Văn Dục Phong chợt lóe: "Em đây là đoạt lời kịch của anh, Điềm Điềm."
Tần Tình vui vẻ kéo anh đến trước cửa thang máy, chỉ vào bóng hình mơ hồ: "Chính anh xem, không cảm thấy bản thân quay lại bảy tám năm trước sao?"
Vừa nói Tần Tình vừa nghiêng đầu nhìn Văn Dục Phong, sau đó mới phát hiện ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người mình.
".......Anh nhìn em như vậy làm cái ——"
Tần Tình còn chưa dứt lời, Văn Dục Phong đã cúi người xuống, hôn lên khóe miệng cô.
Sau đó anh bật cười lùi lại ——
"Xin lỗi, nhìn thấy em như vậy, anh không nhịn được."
Tần Tình: "......."
Đúng lúc này, thang máy đã mở ra, Văn Dục Phong kéo Tần Tình vào bên trong.
Tần Tình khôi phục lại tinh thần.
"......Lần trước em đã muốn hỏi. Khu nhà của em phải nhập mật khẩu và quét thẻ thì mới có thể vào được —— anh đừng nói với em là anh dùng tay không trèo lên."
Văn Dục Phong trầm mặc một lúc: "Năm trước anh đã mua thêm một phòng."
Tần Tình đợi ba giây, đôi mắt chậm rãi mở to.
"Đừng nói là người hàng xóm ở nhà đối diện nhà em chưa bao giờ xuất hiện........ vẫn là anh?"
"Ân, anh không nói."
Tần Tình: "......."
Rất nhanh thang máy đã đi xuống lầu 1, Văn Dục Phong kéo Tần Tình đi ra, cùng nhau ra khỏi tòa nhà.
Mãi cho tới khi ra khỏi, tiếp xúc với ánh nắng nhẹ dịu, Tần Tình mới đột nhiên phản ứng lại ——
"Không lái xe đi?"
Khóe môi Văn Dục Phong giật giật: "Nếu mặc đồng phục, đương nhiên là phải ngồi xe buýt đến trường."
Tần Tình gật gật đầu, lát sau, khóe mắt đột nhiên cong lên.
——
"Lần này, không sợ bị ai sờ eo?"
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Dục Phong: Nghe nói người không quản được cái miệng sẽ chết rất thảm [ sờ đao ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.