Chương 170: Chương 89-6
Khúc Tiểu Khúc
06/06/2022
Editor: Sa Hạ
Thời điểm Văn Dục Phong cùng Tần Tình nắm tay nhau ra bên ngoài Trung học Nhất Sư, cùng lúc đó là thời gian cao điểm mọi người đổ vào khuôn viên.
Tất cả mọi người đều đi vào phía trong, chỉ có duy nhất hai người mặc đồng phục đi hướng ngược lại.
Lực chú ý của người qua đường bắt đầu đổ dồn tới ——
Bọn họ nhìn thấy chàng trai có vóc dáng cao lớn giơ tay đem cô gái nhỏ xỉnh bảo hộ tránh va chạm phải người phía sau. Hai người đi một đoạn liền ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn chạm nhau, sau đó nhìn nhau cười.
Hoàn toàn không chút ngại ngùng, giống như hai học sinh cao trung ngỗ nghịch và vui vẻ.
Người qua đường đều không nhịn được mà dừng lại quan sát, muốn nhìn xung quanh có camera gì hay không —— có lẽ hai người đang quay phim thanh xuân vườn trường cũng nên?
Bằng không làm sao có cảnh đẹp đến mức khiến cho người ta không nỡ rời mắt?
Tất nhiên là bọn họ không tìm thấy được.
Thời điểm đi qua sân thể dục, những cựu học sinh trở về đứng bên ngoài hàng rào nhìn thấy cô gái nhỏ kia thì đột nhiên vui mừng hết sức mà chỉ vào đường băng trống trải phía sau chính mình cười không ngừng.
"Em cười cái gì?" Nam sinh mặc áo sơ mi trắng nhẹ híp mắt, vươn tay vén mái tóc dài của cô gái nhỏ.
Đôi mắt của cô gái nhỏ cong thành hình trăng non, lại không chịu thừa nhận điều đó.
"Không phải em cười, rõ ràng là em đang lên án —— khi đó em đứng ở chỗ kia té xỉu do bị cảm nắng, anh liền trực tiếp khiêng em giống như khiêng bao cát đưa tới phòng y tế —— tội của anh chồng chất rất nhiều ——"
"Là do khi đó em không chịu để anh cõng."
"Vậy anh có thể ôm em mà!"
"Nếu khi đó anh lựa chọn ôm em, em nhất định sẽ giãy giụa. Nhưng mà nếu khiêng lên......."
Âm cuối vừa thu lại, sau đó mới nói tiếp, không nhịn được liền bật cười ——" Hẳn là trước giờ em chưa từng ngắm nhìn phong cảnh ở độ cao như vậy đúng không? Thế nào, có sợ không? Khi đó...... Có phải hoàn toàn không dám động đậy hay không?"
"...............Văn Dục Phong!"
Tần Tình bực bội xông tới, nhưng lại bị nam nhân có mưu đồ từ lâu ôm lấy.
Tần Tình 'a' một tiếng, cô bị Văn Dục Phong chặn ngang, ôm vào trong ngực.
Hô hấp của anh nóng rực quét qua vành tai, mang theo tiếng cười trầm thấp khàn khàn —— "Khi đó em muốn anh ôm em như thế nào? Như vậy sao?"
"Văn Dục Phong, anh không cần mặt mũi nữa sao........" Tần Tình đỏ mặt lẩm bẩm, đem mặt vùi vào trong ngực nam nhân.
Khóe môi của cô cong lên làm bại lộ tâm tình lúc này của cô.
Đối với những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, Văn Dục Phong cũng không thèm để ý.
Anh cười điên cuồng, sải bước đôi chân dài ra.
"Không phải anh đã nói rồi sao? Chỉ cần có em, cái gì anh đều có thể không cần, một chút thể diện thì tính là cái gì?"
Tần Tình vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu có chút khó tin ——
"Anh còn cảm thấy rất kiêu ngạo nữa hả?"
Nói xong những lời này liền cảm nhận được ánh mắt tìm tòi, Tần Tình vội vàng đem đầu chôn trở về.
Cúi đầu nhìn bộ dáng của cô gái nhỏ trong ngực, Văn Dục Phong nhịn không được cười, thanh âm ù ù trong ngực —— "Em là đà điểu hả, Điềm Điềm?"
Tần Tình không bị dụ dỗ: "Chừng nào anh buông em ra thì em mới lộ mặt."
"Vậy anh ôm em về tới nhà luôn?"
".....Anh đừng nháo, Văn Dục Phong! Cẩn thận mẹ em đuổi anh ra ngoài ——"
"Chậc, vậy anh chỉ nhịn trước một chút vậy."
Nói xong câu này, Văn Dục Phong 'phải biết nghe lời' đem Tần Tình buông xuống.
Khi hai chân vừa chạm đất, Tần Tình có chút không thể tưởng tượng được.
Cô mở to đôi mắt quan sát một chút. Xác định Văn Dục Phong không đem mình tới nơi có đông người tụ tập; ngược lại là ôm tới phía sau cây hòe lớn trước cổng trường, Tần Tình cảm thấy kinh ngạc.
Một âm thanh vang lên trên đỉnh đầu ——
"Hiện tại em có thể kêu lên."
"A?" Tần Tình ngẩn ra: "Kêu cái gì?"
Ánh mắt Văn Dục Phong rũ xuống, môi mỏng liền cong lên.
"Em đã quên mất mình nói những gì dưới cây hòe này rồi sao?"
Tần Tình nghiêm túc nhớ lại.
Trôi qua nửa phút, một tia sáng lóe lên trong tâm trí của cô.
"A, em nhớ ra rồi!"
Tần Tình ngẩng đầu lên, mỉn cười ——
"Chính ở chỗ này lần đầu tiên em gọi anh là anh Dục đi? Lúc ấy biểu tình của anh rất dọa người ô......"
Tần Tình còn chưa nói xong, eo đột nhiên bị nhấc lên.
Văn Dục Phong nâng chân lên, đặt cô gái nhỏ mặc đồng phục trên đầu gối cong lên, sau đó cúi xuống đẩy Tần Tình còn đang sững sờ vào sát thân cây hòe mà hôn lên —— môi lưỡi dây dưa giữa tiếng cười trầm thấp khàn khàn ——
"Lúc đó anh đã muốn làm như vậy.......Luôn nghĩ về nó suốt hai năm."
"Bây giờ, cuối cùng em cũng là của anh, Điềm Điềm."
.................................
【THE END】
*****
【 End notes - Văn Dục Phong 】
Thật đáng tiếc tôi không phải là mẫu người mà bọn họ thích.........Tôi rất tiếc.
Nhưng đây là tôi.
Tôi xin lỗi, tôi chỉ thích em.
【 End notes – Tần Tình 】
Cảm ơn anh đã cùng em trải qua tuổi thanh xuân.
Cảm ơn vì chúng ta cùng nhau già đi.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
《 Anh ấy rất hay trêu chọc tôi 》đến đây là kết thúc.
HOÀN CHÍNH VĂN ^^
Thời điểm Văn Dục Phong cùng Tần Tình nắm tay nhau ra bên ngoài Trung học Nhất Sư, cùng lúc đó là thời gian cao điểm mọi người đổ vào khuôn viên.
Tất cả mọi người đều đi vào phía trong, chỉ có duy nhất hai người mặc đồng phục đi hướng ngược lại.
Lực chú ý của người qua đường bắt đầu đổ dồn tới ——
Bọn họ nhìn thấy chàng trai có vóc dáng cao lớn giơ tay đem cô gái nhỏ xỉnh bảo hộ tránh va chạm phải người phía sau. Hai người đi một đoạn liền ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn chạm nhau, sau đó nhìn nhau cười.
Hoàn toàn không chút ngại ngùng, giống như hai học sinh cao trung ngỗ nghịch và vui vẻ.
Người qua đường đều không nhịn được mà dừng lại quan sát, muốn nhìn xung quanh có camera gì hay không —— có lẽ hai người đang quay phim thanh xuân vườn trường cũng nên?
Bằng không làm sao có cảnh đẹp đến mức khiến cho người ta không nỡ rời mắt?
Tất nhiên là bọn họ không tìm thấy được.
Thời điểm đi qua sân thể dục, những cựu học sinh trở về đứng bên ngoài hàng rào nhìn thấy cô gái nhỏ kia thì đột nhiên vui mừng hết sức mà chỉ vào đường băng trống trải phía sau chính mình cười không ngừng.
"Em cười cái gì?" Nam sinh mặc áo sơ mi trắng nhẹ híp mắt, vươn tay vén mái tóc dài của cô gái nhỏ.
Đôi mắt của cô gái nhỏ cong thành hình trăng non, lại không chịu thừa nhận điều đó.
"Không phải em cười, rõ ràng là em đang lên án —— khi đó em đứng ở chỗ kia té xỉu do bị cảm nắng, anh liền trực tiếp khiêng em giống như khiêng bao cát đưa tới phòng y tế —— tội của anh chồng chất rất nhiều ——"
"Là do khi đó em không chịu để anh cõng."
"Vậy anh có thể ôm em mà!"
"Nếu khi đó anh lựa chọn ôm em, em nhất định sẽ giãy giụa. Nhưng mà nếu khiêng lên......."
Âm cuối vừa thu lại, sau đó mới nói tiếp, không nhịn được liền bật cười ——" Hẳn là trước giờ em chưa từng ngắm nhìn phong cảnh ở độ cao như vậy đúng không? Thế nào, có sợ không? Khi đó...... Có phải hoàn toàn không dám động đậy hay không?"
"...............Văn Dục Phong!"
Tần Tình bực bội xông tới, nhưng lại bị nam nhân có mưu đồ từ lâu ôm lấy.
Tần Tình 'a' một tiếng, cô bị Văn Dục Phong chặn ngang, ôm vào trong ngực.
Hô hấp của anh nóng rực quét qua vành tai, mang theo tiếng cười trầm thấp khàn khàn —— "Khi đó em muốn anh ôm em như thế nào? Như vậy sao?"
"Văn Dục Phong, anh không cần mặt mũi nữa sao........" Tần Tình đỏ mặt lẩm bẩm, đem mặt vùi vào trong ngực nam nhân.
Khóe môi của cô cong lên làm bại lộ tâm tình lúc này của cô.
Đối với những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, Văn Dục Phong cũng không thèm để ý.
Anh cười điên cuồng, sải bước đôi chân dài ra.
"Không phải anh đã nói rồi sao? Chỉ cần có em, cái gì anh đều có thể không cần, một chút thể diện thì tính là cái gì?"
Tần Tình vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu có chút khó tin ——
"Anh còn cảm thấy rất kiêu ngạo nữa hả?"
Nói xong những lời này liền cảm nhận được ánh mắt tìm tòi, Tần Tình vội vàng đem đầu chôn trở về.
Cúi đầu nhìn bộ dáng của cô gái nhỏ trong ngực, Văn Dục Phong nhịn không được cười, thanh âm ù ù trong ngực —— "Em là đà điểu hả, Điềm Điềm?"
Tần Tình không bị dụ dỗ: "Chừng nào anh buông em ra thì em mới lộ mặt."
"Vậy anh ôm em về tới nhà luôn?"
".....Anh đừng nháo, Văn Dục Phong! Cẩn thận mẹ em đuổi anh ra ngoài ——"
"Chậc, vậy anh chỉ nhịn trước một chút vậy."
Nói xong câu này, Văn Dục Phong 'phải biết nghe lời' đem Tần Tình buông xuống.
Khi hai chân vừa chạm đất, Tần Tình có chút không thể tưởng tượng được.
Cô mở to đôi mắt quan sát một chút. Xác định Văn Dục Phong không đem mình tới nơi có đông người tụ tập; ngược lại là ôm tới phía sau cây hòe lớn trước cổng trường, Tần Tình cảm thấy kinh ngạc.
Một âm thanh vang lên trên đỉnh đầu ——
"Hiện tại em có thể kêu lên."
"A?" Tần Tình ngẩn ra: "Kêu cái gì?"
Ánh mắt Văn Dục Phong rũ xuống, môi mỏng liền cong lên.
"Em đã quên mất mình nói những gì dưới cây hòe này rồi sao?"
Tần Tình nghiêm túc nhớ lại.
Trôi qua nửa phút, một tia sáng lóe lên trong tâm trí của cô.
"A, em nhớ ra rồi!"
Tần Tình ngẩng đầu lên, mỉn cười ——
"Chính ở chỗ này lần đầu tiên em gọi anh là anh Dục đi? Lúc ấy biểu tình của anh rất dọa người ô......"
Tần Tình còn chưa nói xong, eo đột nhiên bị nhấc lên.
Văn Dục Phong nâng chân lên, đặt cô gái nhỏ mặc đồng phục trên đầu gối cong lên, sau đó cúi xuống đẩy Tần Tình còn đang sững sờ vào sát thân cây hòe mà hôn lên —— môi lưỡi dây dưa giữa tiếng cười trầm thấp khàn khàn ——
"Lúc đó anh đã muốn làm như vậy.......Luôn nghĩ về nó suốt hai năm."
"Bây giờ, cuối cùng em cũng là của anh, Điềm Điềm."
.................................
【THE END】
*****
【 End notes - Văn Dục Phong 】
Thật đáng tiếc tôi không phải là mẫu người mà bọn họ thích.........Tôi rất tiếc.
Nhưng đây là tôi.
Tôi xin lỗi, tôi chỉ thích em.
【 End notes – Tần Tình 】
Cảm ơn anh đã cùng em trải qua tuổi thanh xuân.
Cảm ơn vì chúng ta cùng nhau già đi.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
《 Anh ấy rất hay trêu chọc tôi 》đến đây là kết thúc.
HOÀN CHÍNH VĂN ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.