Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 35: Đây Là Tình Anh Em Chó Má

Quất Miêu Ca Ca

14/08/2021

Editor: Minnnn

Vũ Đại Khí và Hứa Vân Thiên đứng dậy dưới ánh mắt thương cảm của mọi người trong lớp. Chị Khải Lỵ vén mái xoăn màu hạt dẻ ra sau tai rồi khẽ hừ một tiếng: “Biết vì sao tôi gọi các cậu đứng dậy không?”

Trước khi Vũ Đại Khí và Hứa Vân Thiên trả lời câu hỏi thì đôi mắt đẹp của cô đã trừng hai người: “Hai cậu xem bài tập của chính mình đi. Lớp các cậu nói xấu sau lưng tôi là ngực to lại ngu ngốc, các cậu cảm thấy tôi dễ tính cho qua được à? Vì cảm thấy tôi không nhìn ra hai cậu đang chép bài nhau sao?”

Vũ Đại Khí giật mình, nghĩ tới lần trước mình đã chép bài tập tiếng Anh của Hứa Vân Thiên.

Nhưng rõ ràng cậu ta đã sửa thành sai mấy chỗ rồi mà, không thể bị phát hiện được chứ……

Chị Khải Lỵ nhìn về phía hai người và chế nhạo: “Tôi dạy nhiều học sinh như vậy, bao nhiêu kế yêu ma quỷ quái của các cậu thế nào mà tôi chưa nhìn thấy, có cái trò vặt nào là tôi chưa từng thấy đâu, hả?”

Hứa Vân Thiên khó chịu: “Thưa cô, em không có chép bài.”

“Bây giờ đừng có nói cái gì nữa.” Chị Khải Lỵ xua tay: “Sau khi tan học, cả hai người đến văn phòng của tôi và mang theo giấy bút, nghe rõ chưa!”

Cả lớp im lặng một lúc, cuối cùng âm thanh trầm thấp của hai học sinh nam vang lên: “Em nghe thấy rồi.”

“Ngồi xuống đi!” Chị Khải Lỵ tức giận.

Chuyện lặt vặt trước tiết học trôi qua như một nốt nhạc đệm, sau đó chị Khải Lỵ mở tập tài liệu giáo án ra.

Tiết này nói về việc viết bài văn tiếng Anh.

Chị Khải Lỵ bật máy tính lên và chiếu một bài văn viết tay lên trên màn hình chiếu, đó là bài của Cố Gia Duệ.



Các môn khác của Gia Duệ đều rất tệ nhưng môn tiếng Anh thì gần như không ai có thể địch lại.

Từ khi anh còn nhỏ, bố đã dẫn anh đi tham gia rất nhiều sự kiện lớn để học hỏi, trong đó cũng có rất nhiều người nước ngoài. Những cuộc nói chuyện song ngữ thường xuyên xảy ra nên đã tạo ra một nền tảng cơ sở tiếng Anh rất tốt cho Cố Gia Duệ. Cùng với sự trau dồi có mục đích của bố nên trình độ nói tiếng Anh của Gia Duệ đã đạt đến mức có thể thoải mái nói chuyện với người bản xứ.

Vì vậy mà chị Khải Lỵ rất thích Cố Gia Duệ và luôn giao lưu với anh. Mỗi lần cô nghe anh nói tiếng Anh thì đều rất tán thưởng.

“Hôm nay, chúng ta sẽ phân tích buổi viết văn hôm trước.” Chị Khải Lỵ chỉ vào màn hình: “Nào, Cố Gia Duệ, em đứng dậy đọc bài văn của mình đi.”

Cố Gia Duệ ho một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Thiện Lương ngồi đằng trước mình và nói: “Cô ơi, em bị cảm, cổ họng rát lắm.”

“Đau họng à?” Chị Khải Lỵ rất thất vọng: “Tiếc quá……Vậy thì Thiện Lương đứng lên đọc bài đi.”

Thiện Lương được nhắc tên, đứng thẳng dậy nhìn về phía màn hình lớn.

Ngay lập tức, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Bởi vì tiêu đề của bài văn này là như thế này – nếu bạn là Lý Hoa thì phải viết e-mail cho một người bạn bên Mỹ là Tony để giới thiệu về một trong những người bạn thân nhất……

Không biết tại sao Cố Gia Duệ lại xui xẻo mà viết về Thiện Lương.

Yết hầu Thiện Lương lăn lên lăn xuống, nhìn thấy bào văn tiếng Anh phóng khoáng của Gia Duệ, bên tai còn nghe thấy Cố Gia Duệ ở phía sau lạnh lùng hừ một tiếng.

Cậu híp mắt, cảm giác được đây chắc chắn là do Cố Gia Duệ muốn trả thù mình, trả thù việc hôm nay cậu lạnh nhạt, không để ý tới anh.



Thiện Lương bình tĩnh mà nhìn màn hình chiếu rồi máy móc đọc diễn cảm bài văn.

Lúc đọc diễn cảm đến đoạn giữa của bài văn thì mặt cậu bắt đầu đỏ bừng, nóng lên.

Bởi vì Cố Gia Duệ đã viết trong bài văn rằng bọn họ dọn về sống chung một nhà, ngủ chung một chiếc giường, cùng đắp chung một cái chăn nên thỉnh thoảng hai người còn dành cho nhau những cái ôm “nồng nhiệt” để bày tỏ tình anh em đẹp đẽ và tha thiết chân thành.

Chó má Lý Hoa, chó má Tony!!!

Tình anh em chó má!!!

Dường như học sinh trong lớp đều đã biến thành chó, mèo với những đôi mắt phát sáng trong bóng tối. Một đám nhìn nhau mà tủm tỉm mỉm cười, trong lòng ai cũng hiểu rõ.

Khi chị Khải Lỵ nghe Thiện Lương đọc diễn cảm xong, cô gật đầu: “Đọc rất hay nhưng tôi cần chỉ ra một vài khuyết điểm của bài văn này.”

Nói xong, cô vừa cầm cái bút laser chiếu vào dòng chữ tiếng Anh nào đó trên màn hình lớn: “Chỗ này cần dùng ví dụ cụ thể - Cố Gia Duệ và Thiên Lương sống cùng với nhau, biểu đạt tình anh em rất sâu sắc. Nhưng mà ở cùng với nhau thì tình cảm sẽ sâu đậm sao? Chỗ này tôi không chắc lắm vì ngày hôm qua, ở lớp bên cạnh có hai bạn học sinh nữ ngủ cùng phòng với nhau vẫn còn giật tóc nhau, lại còn cào cấu, đánh nhau đến mức đầu bù tóc rối.”

Cô đi đến bên cạnh Thiện Lương: “Vì vậy, tốt hơn hết phải có ví dụ càng trực quan, càng chi tiết cụ thể hơn. Nào, Thiện Lương, em tới giúp Cố Gia Duệ suy thêm mấy nội dung vào, suy nghĩ thêm một chút xem ngày thường lúc các em sống cùng với nhau còn sẽ làm những việc gì để thể hiện tình anh em tốt đẹp của hai đứa nữa?”

Thiện Lương khó xử, cúi đầu cau mày: “Còn sẽ làm……”

“Yêu.” Vũ Đại Khí cười tủm tỉm, cúi đầu, nhẹ nhàng mà tiếp lời.

Không biết có phải xui xẻo không mà câu nói bé tí này lại bay đến tai của chị Khải Lỵ.

Cô lập tức nheo mắt lại, lông mày dựng đứng thành hình chữ bát, trừng mắt nhìn Vũ Đại Khí: “Cậu có vẻ biết rất rõ nhỉ? Cậu đi ra ngoài cho tôi, ngay bây giờ đi ra ngoài đứng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook