Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 53: Lần Đầu Tiên Làm Loại Chuyện Này

Quất Miêu Ca Ca

27/08/2021

Editor: Minnnn

Tay của Cố Gia Duệ nắm chặt lấy tay Thiện Lương, ánh mắt kia của anh tựa như một con sói vô cùng đói khát, mang theo mười phần dã tính và sự chiếm hữu.

"Cậu buông tôi ra, tôi dùng tay, dùng tay......"

Thiện Lương thở hồng hộc, giọng nói mang theo ý xin tha.

Cố Gia Duệ thoạt nhìn như tên đã lên dây, vô cùng manh động.

Cậu thật sự rất sợ.

Thật ra nếu nói kỹ càng thì Thiện Lương cũng không phải không muốn phát sinh quan hệ với Cố Gia Duệ, mà ngược lại, lúc trước cậu cũng từng nằm mơ thấy chuyện này, mơ thấy mình và tên Cố Gia Duệ đáng ghét này cùng lăn lộn mây mưa với nhau.

Thậm chí bây giờ cậu cũng có thể nhớ lại giấc mơ ấy, lúc ở trong mộng, thân thể tràn ngập hormone nam tính của Cố Gia Duệ, yết hầu gợi cảm, trên trán lấm tấm những giọt mồ hồ ấm áp, bởi vì quá thoải mái mà mí mắt anh hơi rung động, kèm theo đó là tiếng thở dốc nóng bỏng của anh......

Nhưng lúc này, Cố Gia Duệ lại thật sự đè cậu lên tường, mà Thiện Lương lại đang trong trạng thái tỉnh táo.

Giữa những người anh em có thể trêu chọc nhau, cũng có thể nói đùa, thậm chí còn có giúp nhau tự sướng cũng không sao cả.

Nhưng nếu thật sự làm chuyện đó thì bọn họ sẽ không thể nào quay trở lại mối quan hệ trước kia được nữa.

Nếu thật sự làm chuyện ấy, Cố Gia Duệ có còn coi cậu như anh em không? Anh sẽ xa lánh cậu hay không? Bọn họ có thể cùng nhau sống trong căn nhà này, rồi cùng ngủ chung trên một chiếc giường hay không?

Thiện Lương không biết câu trả lời, cậu không muốn đi mạo hiểm.

Hơi thở của Cố Gia Duệ phả vào cần cổ của Thiện Lương: "Lương Lương, cậu đã nói, dùng tay."

Thiện Lương nuốt nước bọt, cậu nhắm mắt lại: "Cậu tắt đèn đi."

Lần đầu tiên làm loại chuyện thân mật đến mức này với Cố Gia Duệ, cậu lại có hơi thẹn thùng và khẩn trương.



Sau khi tắt đèn, trước mắt là một mảng màu đen. Trong phòng tắm tối mịt chỉ còn lại hơi nước ấm áp mịt mù với tiếng nước đang rào rào chảy ra từ vòi hoa sen, tiếng thở dốc của người đàn ông, cùng với đó là thân thể nóng bỏng của đối phương.

Chỉ có như vậy, Thiện Lương mới có thể chiến thắng được cảm giác xấu hổ của bản thân mà đi làm chuyện này.

Tay Thiện Lương bị Cố Gia Duệ nắm lấy, anh kéo bàn tay cậu sờ vào phần bụng dưới của mình.

Ở đó có một chiếc quần mỏng ướt đẫm đang che đậy dục vọng của anh.

"Quần ướt rồi, cậu không cởi ra sao?" Thiện Lương hỏi.

Trong bóng tối, âm thanh của Cố Gia Duệ phảng phất như bị bịt kín bởi một tầng cát sỏi, giọng nói ấy vừa khàn khàn lại trầm thấp, dính thêm hơi thở dục vọng: "Phòng tắm quá nhỏ, kệ đi."

Nói rồi, anh nắm tay Thiện Lương kéo chiếc quần mỏng kia xuống.

Trong phòng tắm nóng bỏng lại chật hẹp ấy, dục vọng dần dần bốc lên.

..........

Ngày hôm sau, lúc rời giường, đầu Thiện Lương có hơi đau.

Uống quá nhiều rượu chắc chắn phải gánh chịu hậu quả của nó.

Cậu xoa đầu, híp mắt ngồi dậy, đầu óc vừa mới tỉnh táo hơn thì bỗng dưng trong đầu Thiện Lương chợt lóe lên những hình ảnh đêm qua!

Cậu đã làm cái gì vậy?

Cậu lại thật sự dùng tay, dùng tay giúp Cố Gia Duệ......

Cậu ngán ngẩm mà vỗ đầu.

Đúng lúc này, Cố Gia Duệ lại đẩy cửa ra.

Anh đã mặc vào trên người bộ đồng phục sạch sẽ, trong tay cầm túi đựng đồ ăn sáng.



Cố Gia Duệ ho khan, anh đặt túi trên bàn: "Tôi mua bữa sáng cho cậu này. Trong đây có bánh bao, bánh quẩy và sữa đậu nành, cậu ăn đi."

Thiện Lương gật đầu, cậu im lặng đi rửa mặt.

Lúc đang rửa mặt, Thiện Lương nhìn bản thân trong gương.

Đây là lần đầu tiên Thiện Lương làm loại chuyện tiếp xúc thân mật ấy với Cố Gia Duệ, cậu không có kinh nghiệm gì cả. Sau khi tỉnh dậy rồi lại nhìn thấy Cố Gia Duệ, hình ảnh buổi tối hôm qua liền hiện ra ngay trong đầu cậu, hơn nữa nó còn được mở với âm lượng lớn, cùng với độ sắc nét nhất, cứ thế tuần hoàn trình chiếu lại một lần.

Làm hại bây giờ Thiện Lương cảm thấy vô cùng xấu hổ, cậu cũng không biết nên đối diện với Cố Gia Duệ như thế nào mới được.

Sau khi rửa mặt rồi ăn sáng xong, hai người đeo ba lô lên đi ra ngoài.

Thiện Lương giơ tay, phát hiện mình không mang đồng hồ theo. Cậu nhớ lại xem mình đã để đâu rồi nói với Cố Gia Duệ: "Tôi...... Tôi để quên đồng hồ trong phòng tắm, đợi tôi đi lấy đã."

"Phòng tắm......" Dường như trong mắt Cố Gia Duệ có thứ gì đó hiện lên, nhưng sau đấy đã khôi phục lại sự bình tĩnh: "Cậu đi đi."

Lấy đồng hồ xong, hai người vẫn ngồi xe đạp đến trường như ngày thường.

Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, Thiện Lương mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cuối cùng cũng đã vào giờ, cậu có thể yên tâm nghe giảng để dời đi sự chú ý, không cần phải nhớ lại những hình ảnh lung tung rối loạn kia.

Thật tốt.

Tiết đầu tiên là tiết lịch sử.

Thầy sử bước lên bục giảng, mở sách giáo khoa ra rồi nâng mí mắt lên nhìn xuống cả lớp: "Tiết trước chúng ta đã học đến đâu rồi?"

Nói xong, ông lại tự trả lời: "À, đúng rồi, thầy đã nói đến phương tiện chúng ta dùng để đánh trận trong thời cận đại. Thầy đã nói rằng trong các cuộc chiến tranh thời cận đại, máy bay quân sự đã trở nên rất phổ biến, khi ấy, nhiều máy bay chiến đấu đã bị bắn hạ và bị phá hủy. Về lĩnh vực kỹ thuật chế tạo máy bay này, chúng ta không thể không nói tới một nhân vật, ông ấy là......"

Thiện Lương chợt nắm chặt trang sách.

Cậu thật sự muốn chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook