Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 28: Ông Đây Chơi Liều Hôn Cậu

Quất Miêu Ca Ca

06/08/2021

Editor: Minnnn

Triệu Tư Vũ nhướng mày khi nghe giọng điệu lạnh lùng của Cố Gia Duệ: “Cậu xem náo nhiệt làm gì?”

“Tại sao tôi không thể tham gia?” Cố Gia Duệ khịt mũi, duỗi tay đè bả vai Thiện Lương: “Thiện Lương, trước nay tôi vội cậu luôn ăn cùng nhau. Cậu định bỏ rơi tôi để đi hẹn hò với Triệu Tư Vũ hả?”

Thiện Lương tách ra khỏi bàn tay mà Cố Gia Duệ đang đè chặt trên vai mình, cau mày nói: “Cái gì mà hẹn hò, cậu nói loạn cái gì thế. Cô ấy giúp tôi, tôi còn một cái nhân tình, cậu có việc gì thì nói thầm đi.”

“Kể từ khi Triệu Tư Vũ đến, tôi cảm thấy hai người không thích hợp.” Đôi mắt sắc bén như hổ của Cố Gia Duệ đảo quanh Triệu Tư Vũ đang mỉm cười và vẻ mặt lạnh của Thiện Lương: “Triệu Tư Vũ không thể đưa bữa sáng cho cậu, giúp cậu vượt lên phía trước, cậu muốn mời cô ta ăn cơm mà không mời tôi, hai người......Không phải có chuyện gì giấu tôi chứ hả?”

“Chúng tôi có việc gì thì sao?” Trên mặt Triệu Tư Vũ mang theo ý cười: “Quan hệ gì đến cậu.”

Lần này, Cố Gia Duệ bị chọc tức, trợn to hai mắt: “Vớ vẩn, đương nhiên liên quan đến tôi!”

"Có quan hệ gì đến cậu?" Thiện Lương không phải là người thân cũng không phải vợ của cậu, cậu lâu cái gì mà quản cậu ấy?”

Cố Gia Duệ siết chặt nắm đấm rồi hung ác mà nói: “Ông với cậu ấy là anh em tốt, ngủ chung một giường!”

Dứt lời, anh mặc kệ phong độ của mình mà trực tiếp bá đạo xoay người Thiện Lương lại, tức giận trừng mắt nói: “Hôm nay, tôi cũng đã giúp cậu nhiều rồi, cậu không thể bất công như vậy. Chỉ hỏi một mình Triệu Tư Vũ. Cậu muốn cùng cô ta ăn cơm thì phải có tôi đi theo, có biết chưa hả?”

Thiện Lương bất đắc dĩ, dùng ánh mắt dò hỏi hỏi Triệu Tư Vũ, Triệu Tư Vũ chỉ cười, không nói gì, quay đầu trở lại.

Cậu đành thở dài: “Được rồi, tôi đã biết.”

Cố Gia Duệ lúc này mới bỏ cuộc và ngồi trở lại chỗ của mình.

Chỉ là trong lòng anh dường như vẫn còn oán hận cho nên mấy tiết học sau, hoặc là anh dùng chân nhẹ nhàng đá vào ghế của Thiện Lương, hoặc hơn đột nhiên vươn tay chạm vào cổ cậu, quấy rầy Thiện Lương khiến lực chú ý luôn bị phân tán.

"Cậu có thể để tôi yên không hả!”



Trong giờ tự học cuối cùng của buổi sáng, Thiện Lương rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu mắng Cố Gia Duệ.

Hàm răng Cố Gia Duệ cắn đến kẽo kẹt vang lên: “Bây giờ cậu không cho tôi động chạm vào hả?” ( ngang ngược quá Ó╭╮Ò)

Thiện Lương trừng mắt nhìn Cố Gia Duệ thật lâu rồi lại quay đi, một lát sau, cậu ném tờ giấy nháp cho Cố Gia Duệ.

Cố Gia Duệ mở tờ giấy ra và đọc nó, mặt trên là dòng chữ viết nho nhã: Rốt cuộc cậu khó chịu cái gì?

Cố Gia Duệ cầm bút lên, căm giận mà viết mấy chữ: Trước nay đều là hai người chúng ta ăn cơm. Dựa vào đâu mà Triệu Tư Vũ cũng tới, tôi rất khó chịu.

Sau khi viết xong, anh nhìn thoáng qua, cắn nắp bút lại viết thêm một dòng chữ: Cậu đối tốt với cô ta, còn đòi với tội thì đánh mắmg chửi bới, cậu thấy sắc quên bạn!

Viết xong, anh vo tờ giấy thành một quả bóng rồi ném lại cho Thiện Lương.

Thiện Lương mở ra nhìn một chút, về sau cất sang một bên, cũng không truyền lại, không trả lời.

Tới thời gian ăn cơm tôi, Triệu Tư Vũ thu thập đồ đạc, gật đầu với Thiện Lương: “Tôi đến căng tin trước chờ cậu......Bọn cậu.”

Thiện Lương ừ một tiếng và nhìn thoáng qua Cố Gia Duệ, vẻ mặt anh vẫn như cũ kéo căng.

Nếu Triệu Tư Vũ không kịp thời nói từ "Bọn cậu."ra, thì chỉ sợ rằng thùng thuốc nổ này có khả năng phát nổ ngay tại chỗ.

“Đi lên.”

Triệu Tư Vũ đi rồi, Cố Gia Duệ tức giận nói với Thiện Lương.

( Cấm reup nhe các bợn. W. E . B truyen chào đón mấy bạn độc giả :)) )



Thiện Lương ngoan ngoãn nằm trên lưng Cố Gia Duệ, để anh cõng cậu. Lúc sau, tay Thiện Lương véo vào ngực Cố Gia Duệ.

“Nhóc con, cậu còn dám véo tôi.” Cố Gia Duệ lập tức nổi giận: “Tôi cõng cậu từ trên xuống dưới, đòi cậu ăn một bữa cơm mà giờ còn muốn véo tôi, đồ không có lương tâm!”

“Được rồi.” Thiện Lương dựa vào vai Cố Gia Duệ: “Đi tới căng tin, nhanh lên đi.”

Chờ đến lúc hai người tới căng tin thứ ba, Triệu Tư Vũ đã chiếm một chỗ ở bên cạnh cửa sổ, gần đó có rất ít người và không gian yên tĩnh.

Một vài người đã gọi nồi thịt bò cực lớn.

Nước canh nóng hổi, thịt bò thơm lừng.

Mặc dù Triệu Tư Vũ có chút cao ngạo nhưng cô vẫn được coi là người vui vẻ và nói nhiều. Hơn nữa thành tích cô rất tốt, trò chuyện với Thiện Lương cũng rất thú vị.

Ở bên cạnh, Gia Duệ lạnh lùng nhìn cậu, chỉ cảm thấy thịt bò trong miệng không có chút mùi vị nào. Thật khủng khiếp đến chết người.

“Cho nên tôi thật sự rất tán thưởng cậu.” Triệu Tư Vũ mỉm cười nói: “Nhưng tán thưởng là tán thưởng, kì thi tiếp theo tôi sẽ không nhường cậu đâu. Chúng ta thi xem ai là hạng nhất.”

Thiện Lương gật đầu với nụ cười dịu dàng trên môi: “Hoan nghênh cạnh tranh, tôi cũng sẽ không nhường.”

“Mấy người nói xong chưa?” Khủng long bạo chúa Cố Gia Duệ đột nhiên mở miệng.

Thiện Lương ngơ ngác quay đầu lại: “Cậu lại sao vậy?”

Cố Gia Duệ bị nghẹn một lúc lâu, giờ nhìn Thiện Lương anh cảm thấy tức điên lên!

Nghĩ tới nghĩ lui, chợt Gia Duệ nhận ra Thiện Lương vẫn còn nợ anh một thứ.

Anh nhếch mép cười, liếc nhìn Triệu Tư Vũ. Sau đó, Gia Duệ trực tiếp ôm lấy cổ Thiện Lương, vươn đầu về phía trước, nặng nề mà hôn lên má Thiện Lương một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook