Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi
Chương 59: Sự Bất Ngờ Bí Ẩn
Quất Miêu Ca Ca
31/08/2021
Editor: Minnnn
Cố Gia Duệ vừa nghe thấy câu hỏi của Thiện Lương thì sững người một hồi, anh gãi tóc: “Cũng không phải…..thường xuyên tham gia, chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng thôi.”
“Có phải không?” Thiện Lương nhìn bộ dáng ngựa quen đường cũ này của Cố Gia Duệ, cảm thấy không quá tin tưởng: “Tôi có cảm giác như các cậu chơi rất vui.”
“Thật ra thế này còn tính bình thường ấy, lúc trước bọn họ còn chơi mấy trò kích thích hơn nhiều.” Cố Gia Duệ cười khẽ, anh bỗng nhiên nắm lấy bả vai của Thiện Lương, ghé vào tai cậu thấp giọng nói khẽ vài câu.
Thiện Lương nghe lời thì thầm của Cố Gia Duệ, mặt cậu chuyển từ trắng sang xanh rồi lại từ xanh về đỏ.
Cuối cùng, ngay cả một người lạnh lùng và kín tiếng như Thiện Lương cũng nhịn không được mà mắng ra câu thô tục.
Cách chơi của những thiếu gia nhà giàu này cũng thật là nhiều.
Cái loại vui sướng như vậy, làm một người nghèo như cậu thì cũng không thể nào tưởng tượng ra được.
“Cho nên là, tôi không muốn cho cậu tham gia mấy hoạt động này đều có lý do của nó cả.” Cố Gia Duệ vỗ vai Thiện Lương với vẻ đầy ẩn ý: “Tôi đang bảo vệ thân thể và tinh thần khỏe mạnh của cậu đấy.”
Thiện Lương lườm Cố Gia Duệ một cái: “Khó trách trong đầu cậu toàn suy nghĩ xấu xa, sau này cách xa tôi ra một chút đi.”
“So với đám đó thì tôi rất thuần khiết à nha.” Cố Gia Duệ hất cằm, nét mặt ẩn chứa sự kiêu ngạo: “Không có người yêu, không có sở thích biến thái, tôi, thân xử nam trong sạch thanh bạch, là một học sinh thành thật.”
“Cậu cứ nói khoác đi.” Thiện Lương khinh thường: “Cậu không có người yêu không phải là vì chướng mắt người khác à?’
“Tôi không có người yêu còn không phải do cậu à.” Cố Gia Duệ nói, anh cố ý dựa vào vai cậu, dụi cái đầu lông xù của mình ở cổ Thiện Lương: “Mỗi ngày ba ba chăm sóc cục cưng đây cũng đủ mệt rồi, làm gì còn sức lực đi chăm sóc người yêu.”
Lúc hai người họ đang náo loạn với nhau với lúc thì Tần Minh Ngọc khoác trên mình một bộ tây trang màu đen đang hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi tới nơi có ánh đèn chói lọi nhất.
Người cầm micro đang đứng bên cạnh phấn khích hét lên: “Tiếp theo, Tần Ngọc Minh sẽ đem tới cho chúng ta màn biểu diễn múa cột < Sa mạc cuồng nhiệ t>, tất cả mọi người mau cổ vũ cho cho cậu ấy nào!”
Bầu không khí trong đại sảnh bỗng chốc trở lên sục sôi.
Hạ Hoằng – bạn trai Tần Ngọc Minh đang cầm một ly rượu vang đỏ trong tay, anh ta âm trầm mà đi qua Cố Gia Duệ, nhìn chằm chằm bóng dáng của Tần Ngọc Minh: “Nhoáng một cái đã không thấy đâu, thì ra là chạy ra đây làm trò, thật cmn lẳng lơ.”
Cố Gia Duệ bật cười hai tiếng, anh nâng ly rượu trong tay lên cụng ly với Hạ Hoằng: “Tần Ngọc Minh nhà mày dường như có hơi thích làm loạn.”
“Hôm trước còn thề son sắt với tao là sẽ thi vào trường đại học kinh tế tài chính, nhìn bộ dạng này của cậu ấy thì chắc còn lâu mới thi vào được trường đại học Thái Tinh." Hạ Hoằng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt âm trầm: "Lát nữa tao về thu thập cậu ấy."
Quả nhiên một lát sau, Tần Ngọc Minh – người đã uống rượu và đang nhảy nhót cuồng nhiệt đã bị Hạ Hoằng mặt đen vác trở về phòng.
Cố Gia Duệ vui vẻ cười chế giễu, anh cùng mấy anh em khác trêu chọc họ hồi lâu rồi mới đi về phòng của mình.
Trở lại phòng, Thiện Lương đã tắm xong, cậu đang ngồi trên giường đọc sách.
Cố Gia Duệ quay người đóng cửa lại, nghĩ thế nào mà anh lại đi khóa cửa phòng lại.
Anh nhớ đến nụ cười thâm hiểm của mấy anh em lúc nãy, bọn họ nói tối nay, vào lúc mười một giờ sẽ cho anh một bất ngờ, nhưng Cố Gia Duệ không thích bị làm phiền khi mình đang ngủ, cho nên giờ anh khóa cửa chặn bọn họ lại cho đỡ bớt việc.
Anh chào hỏi Thiện Lương rồi bắt đầu nhanh chóng cởi quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa một chút, sau đó chui vào trong chăn.
“Cậu đọc cái gì mà mê mẩn thế?” Cố Gia Duệ chống đầu, ánh mắt sáng ngời, cái mũi nhúc nhích hai cái, anh ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trên người Thiện Lương.
“[Khái quát về lịch sử thế giới].” Thiện Lương trả lời: “Tôi phát hiện ra rằng rất nhiều câu hỏi trong bài thi lịch sử đều được lấy từ trong đây, cho nên tôi muốn đọc sơ qua một lượt, trong đầu sẽ có dàn ý, sau này khi làm bài thi cũng sẽ có một chút ấn tượng.”
Cố Gia Duệ nhướng mày, rõ ràng không có hứng thú.
Trên chiếc đồng hồ treo trên tường, các kim cứ vẫn di chuyển tích tắc tích tắc đều đặn.
Khi kim đồng hồ di chuyển đến mười một giờ, Cố Gia Duệ đã mơ màng sắp ngủ đến nơi rồi.
Mà ngay lúc này, màn hình ti vi trước giường hai người bỗng nhiên sáng lên, khiến cho bọn họ giật cả mình.
Cố Gia Duệ ngạc nhiên: “Cậu bật ti vi hả?”
Thiện Lương rõ vô tội: “Tôi thậm chí còn không biết điều khiển ti vi nằm ở đâu đấy.”
Khuôn mặt của mấy thiếu niên xuất hiện trên màn hình ti vi, đó đúng là mấy tên anh em mà Cố Gia Duệ vừa trò chuyện ban nãy.
Nhưng hai người lại thấy nụ cười mờ ám trên gương mặt bọn họ, mấy người đó chắp tay cùng nói to: “Chúc anh Duệ và anh Thiện trăm năm hảo hợp, tình cảm bền chặt với thời gian, phu phu đồng tâm, một pháo đến bình minh!”
Cố Gia Duệ trợn tròn mắt, nháy mắt anh đã hiểu được.
Hóa ra đây chính là bất ngờ bí ẩn mà bọn họ đã nói từ trước!
Mẹ nó!
Trên màn hình, một cậu nam sinh bỗng bước tới, đối mặt với màn ảnh: “Anh Duệ, đây là điều bất ngờ mọi người muốn tặng cho mày đó.”
Cố Gia Duệ cảm thấy có chút không ổn.
“Video sắp được chiếu sau đây chính là tài nguyên mà bọn tao đã dành ra hai tuần để dạo mười lăm diễn đàn yêu đương đồng tính cả trong và ngoài nước mới tìm ra được, bọn tao đã cẩn thận cắt nối biên tập mới trình chiếu đấy!” Nam sinh kia nở nụ cười xấu xa.
Khi cậu ta nói xong, toàn bộ màn hình bỗng tối sầm lại, một giây sau lại sáng lên.
Ngay lúc nó sáng lên, tiếng rên rỉ của một người đàn ông vang lên khắp căn phòng.
Thiện Lương nhìn hình ảnh đang phát ra âm thanh vô cùng lớn qua màn hình ti vi mà trợn mắt há hốc mồm.
Cố Gia Duệ vừa nghe thấy câu hỏi của Thiện Lương thì sững người một hồi, anh gãi tóc: “Cũng không phải…..thường xuyên tham gia, chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng thôi.”
“Có phải không?” Thiện Lương nhìn bộ dáng ngựa quen đường cũ này của Cố Gia Duệ, cảm thấy không quá tin tưởng: “Tôi có cảm giác như các cậu chơi rất vui.”
“Thật ra thế này còn tính bình thường ấy, lúc trước bọn họ còn chơi mấy trò kích thích hơn nhiều.” Cố Gia Duệ cười khẽ, anh bỗng nhiên nắm lấy bả vai của Thiện Lương, ghé vào tai cậu thấp giọng nói khẽ vài câu.
Thiện Lương nghe lời thì thầm của Cố Gia Duệ, mặt cậu chuyển từ trắng sang xanh rồi lại từ xanh về đỏ.
Cuối cùng, ngay cả một người lạnh lùng và kín tiếng như Thiện Lương cũng nhịn không được mà mắng ra câu thô tục.
Cách chơi của những thiếu gia nhà giàu này cũng thật là nhiều.
Cái loại vui sướng như vậy, làm một người nghèo như cậu thì cũng không thể nào tưởng tượng ra được.
“Cho nên là, tôi không muốn cho cậu tham gia mấy hoạt động này đều có lý do của nó cả.” Cố Gia Duệ vỗ vai Thiện Lương với vẻ đầy ẩn ý: “Tôi đang bảo vệ thân thể và tinh thần khỏe mạnh của cậu đấy.”
Thiện Lương lườm Cố Gia Duệ một cái: “Khó trách trong đầu cậu toàn suy nghĩ xấu xa, sau này cách xa tôi ra một chút đi.”
“So với đám đó thì tôi rất thuần khiết à nha.” Cố Gia Duệ hất cằm, nét mặt ẩn chứa sự kiêu ngạo: “Không có người yêu, không có sở thích biến thái, tôi, thân xử nam trong sạch thanh bạch, là một học sinh thành thật.”
“Cậu cứ nói khoác đi.” Thiện Lương khinh thường: “Cậu không có người yêu không phải là vì chướng mắt người khác à?’
“Tôi không có người yêu còn không phải do cậu à.” Cố Gia Duệ nói, anh cố ý dựa vào vai cậu, dụi cái đầu lông xù của mình ở cổ Thiện Lương: “Mỗi ngày ba ba chăm sóc cục cưng đây cũng đủ mệt rồi, làm gì còn sức lực đi chăm sóc người yêu.”
Lúc hai người họ đang náo loạn với nhau với lúc thì Tần Minh Ngọc khoác trên mình một bộ tây trang màu đen đang hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi tới nơi có ánh đèn chói lọi nhất.
Người cầm micro đang đứng bên cạnh phấn khích hét lên: “Tiếp theo, Tần Ngọc Minh sẽ đem tới cho chúng ta màn biểu diễn múa cột < Sa mạc cuồng nhiệ t>, tất cả mọi người mau cổ vũ cho cho cậu ấy nào!”
Bầu không khí trong đại sảnh bỗng chốc trở lên sục sôi.
Hạ Hoằng – bạn trai Tần Ngọc Minh đang cầm một ly rượu vang đỏ trong tay, anh ta âm trầm mà đi qua Cố Gia Duệ, nhìn chằm chằm bóng dáng của Tần Ngọc Minh: “Nhoáng một cái đã không thấy đâu, thì ra là chạy ra đây làm trò, thật cmn lẳng lơ.”
Cố Gia Duệ bật cười hai tiếng, anh nâng ly rượu trong tay lên cụng ly với Hạ Hoằng: “Tần Ngọc Minh nhà mày dường như có hơi thích làm loạn.”
“Hôm trước còn thề son sắt với tao là sẽ thi vào trường đại học kinh tế tài chính, nhìn bộ dạng này của cậu ấy thì chắc còn lâu mới thi vào được trường đại học Thái Tinh." Hạ Hoằng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt âm trầm: "Lát nữa tao về thu thập cậu ấy."
Quả nhiên một lát sau, Tần Ngọc Minh – người đã uống rượu và đang nhảy nhót cuồng nhiệt đã bị Hạ Hoằng mặt đen vác trở về phòng.
Cố Gia Duệ vui vẻ cười chế giễu, anh cùng mấy anh em khác trêu chọc họ hồi lâu rồi mới đi về phòng của mình.
Trở lại phòng, Thiện Lương đã tắm xong, cậu đang ngồi trên giường đọc sách.
Cố Gia Duệ quay người đóng cửa lại, nghĩ thế nào mà anh lại đi khóa cửa phòng lại.
Anh nhớ đến nụ cười thâm hiểm của mấy anh em lúc nãy, bọn họ nói tối nay, vào lúc mười một giờ sẽ cho anh một bất ngờ, nhưng Cố Gia Duệ không thích bị làm phiền khi mình đang ngủ, cho nên giờ anh khóa cửa chặn bọn họ lại cho đỡ bớt việc.
Anh chào hỏi Thiện Lương rồi bắt đầu nhanh chóng cởi quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa một chút, sau đó chui vào trong chăn.
“Cậu đọc cái gì mà mê mẩn thế?” Cố Gia Duệ chống đầu, ánh mắt sáng ngời, cái mũi nhúc nhích hai cái, anh ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trên người Thiện Lương.
“[Khái quát về lịch sử thế giới].” Thiện Lương trả lời: “Tôi phát hiện ra rằng rất nhiều câu hỏi trong bài thi lịch sử đều được lấy từ trong đây, cho nên tôi muốn đọc sơ qua một lượt, trong đầu sẽ có dàn ý, sau này khi làm bài thi cũng sẽ có một chút ấn tượng.”
Cố Gia Duệ nhướng mày, rõ ràng không có hứng thú.
Trên chiếc đồng hồ treo trên tường, các kim cứ vẫn di chuyển tích tắc tích tắc đều đặn.
Khi kim đồng hồ di chuyển đến mười một giờ, Cố Gia Duệ đã mơ màng sắp ngủ đến nơi rồi.
Mà ngay lúc này, màn hình ti vi trước giường hai người bỗng nhiên sáng lên, khiến cho bọn họ giật cả mình.
Cố Gia Duệ ngạc nhiên: “Cậu bật ti vi hả?”
Thiện Lương rõ vô tội: “Tôi thậm chí còn không biết điều khiển ti vi nằm ở đâu đấy.”
Khuôn mặt của mấy thiếu niên xuất hiện trên màn hình ti vi, đó đúng là mấy tên anh em mà Cố Gia Duệ vừa trò chuyện ban nãy.
Nhưng hai người lại thấy nụ cười mờ ám trên gương mặt bọn họ, mấy người đó chắp tay cùng nói to: “Chúc anh Duệ và anh Thiện trăm năm hảo hợp, tình cảm bền chặt với thời gian, phu phu đồng tâm, một pháo đến bình minh!”
Cố Gia Duệ trợn tròn mắt, nháy mắt anh đã hiểu được.
Hóa ra đây chính là bất ngờ bí ẩn mà bọn họ đã nói từ trước!
Mẹ nó!
Trên màn hình, một cậu nam sinh bỗng bước tới, đối mặt với màn ảnh: “Anh Duệ, đây là điều bất ngờ mọi người muốn tặng cho mày đó.”
Cố Gia Duệ cảm thấy có chút không ổn.
“Video sắp được chiếu sau đây chính là tài nguyên mà bọn tao đã dành ra hai tuần để dạo mười lăm diễn đàn yêu đương đồng tính cả trong và ngoài nước mới tìm ra được, bọn tao đã cẩn thận cắt nối biên tập mới trình chiếu đấy!” Nam sinh kia nở nụ cười xấu xa.
Khi cậu ta nói xong, toàn bộ màn hình bỗng tối sầm lại, một giây sau lại sáng lên.
Ngay lúc nó sáng lên, tiếng rên rỉ của một người đàn ông vang lên khắp căn phòng.
Thiện Lương nhìn hình ảnh đang phát ra âm thanh vô cùng lớn qua màn hình ti vi mà trợn mắt há hốc mồm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.