Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi
Chương 18: Tất Cả Đều Là Ảnh Chụp Trộm
Quất Miêu Ca Ca
21/06/2021
Editor: Minnnn
Thiện Lương hơi kinh hãi.
Cậu không nghĩ tới thế nhưng Triệu Tư Vũ lại đưa bữa sáng tới trước mặt cậu.
Cậu và cô…… Hình như cũng không thân lắm mà.
Trên mặt Triệu Tư Vũ thoáng hiện ý cười, đôi mắt sáng linh động kia nhìn chằm chú cậu: “Đây cũng coi như là cậu giúp tôi một việc, đừng lãng phí mấy cái bánh bao nhỏ này, được không?”
Thiện Lương đang định mở miệng nói chuyện thì Cố Gia Duệ đang ngồi phía sau bỗng nhiên duỗi tay đẩy tay Triệu Tư Vũ ra: “Thiện Lương không ăn.”
Triệu Tư Vũ nhíu mày: “Cậu làm gì vậy? Tôi lại không cho cậu ăn.”
“Thiện Lương không ăn.” Giọng nói Cố Gia Duệ trầm xuống, sau đó khoác lấy cổ của Thiện Lương: “Cậu không được ăn bữa sáng mà người khác mua, nếu cậu còn đói thì sau khi tiết tự học buổi sáng kết thúc, tôi sẽ đi mua cho cậu. Có nghe thấy không?”
Triệu Tư Vũ càng không vui, lông mày hơi nhướng lên: “Dựa vào cái gì mà cậu nói không cho Thiện Lương ăn thì cậu ấy không thể ăn? Cậu ấy cũng có phải vợ cậu đâu, sao cậu có thể hống hách như vậy! Nào, Thiện Lương, đừng nghe theo tên đó.”
Cố Gia Duệ không vui mà chậc một tiếng, sau đó dùng đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Thiện Lương.
Ý chính là để Thiện Lương tự quyết định.
Nhưng trong ánh mắt đó rõ ràng ẩn chứa sự đe dọa.
Vốn Thiện Lương cũng không đói bụng lắm, bởi vậy cậu dùng vẻ mặt lễ phép mà xa cách, nhẹ nhàng gật đầu với Triệu Tư Vũ: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không đói, cậu có thể mang cho các bạn học khác ăn.”
Triệu Tư Vũ liếc Cố Gia Duệ một cái, nhìn bộ dáng khoe khoang của anh, trong lòng cô trở nên khó chịu, uể oải quay đầu lại đọc sách.
Thật ra trước khi cô chuyển đến ngôi trường này cũng đã biết Thiện Lương.
Cô quen Cố Gia Duệ từ nhỏ, bởi vậy cũng biết có một người hầu luôn theo bên cạnh Cố Gia Duệ. Trước kia cô hoàn toàn xem nhẹ tên nhóc giống một con sâu hay theo đuôi này. Nhưng ngay khi cô chuyển tới lớp này, cô phát hiện đứa trẻ vô cùng đáng thương lại keo kiệt năm đó đã không giống với trước kia nữa.
Cậu ấy vô cùng tỏa sáng.
Việc học tập thì nghiền áp mọi người, vừa nỗ lực lại nghiêm túc, trong cuộc sống lại có hơi lạnh lùng, đối với người khác thì lễ phép nhưng có cảm giác hơi xa cách.
Triệu Tư Vũ nhìn Thiện Lương giống như con thú hung dữ nhìn thấy một con thú ăn cỏ mềm yếu.
Đây là mẫu chàng trai mà cô thích nhất.
Đôi mắt cô không khỏi nhìn về phía Thiện Lương.
Chỉ thấy Thiện Lương đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách giáo khoa lịch sử, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khiến sườn mặt của Thiện Lương như phát sáng. Làn da trắng nõn của cậu dưới ánh nắng dường như trở nên trong suốt, môi hồng răng trắng, tràn đầy sức sống.
Cô nhìn đến mức xuất thần, bỗng nhiên giọng nói khó chịu của Cố Gia Duệ vang lên từ phía sau: “Nhìn cái gì thế hả?”
Triệu Tư Vũ tức giận, thu mắt lại bắt đầu đọc sách.
Cố Gia Duệ hừ một tiếng, hơi rướn người lên phía trước đến gần Thiện Lương, sau đó nhẹ nhàng nói: “Sau này có đói thì nói với tôi là được, người khác cho cậu ăn cái gì thì phải từ chối giống như vừa nãy.” Nói xong, anh duỗi tay sờ nhẹ lên gáy của Thiện Lương: “Như vậy mới ngoan.”
Thiện Lương nghe thấy mà lòng dâng lên một cảm giác ớn lạnh. Cậu lạnh lùng quay đầu lại, nắm lấy bàn tay không thành thật của Cố Gia Duệ: “Tôi nói này, tôi không ăn chỉ vì tôi không đói, không liên quan gì đến cậu cả, đừng đắc ý vênh váo như vậy.”
Dứt lời, cậu quay lên, chốc lát sau lại quay đầu xuống, nói: “Còn có, thu cái chân chó của cậu lại đi.”
Cố Gia Duệ cao, chân cũng dài, để ngồi thoải mái cho nên thường vô tư xoạc chân, hoặc trực tiếp duỗi thẳng đưa chân sang bên cạnh ghế cậu.
Thiện Lương cảm giác được đôi giày chơi bóng rổ mới kia của Cố Gia Duệ đang đá nhẹ vào giày của mình, cậu nhịn không được giơ chân lên giẫm mạnh một cái.
Cho cậu ta khoe khoang này!
Người này thật sự quá cợt nhả, bảy con nhện tinh trong Bàn Tơ Động có kiêu ngạo lên cũng chẳng chẳng anh, thế nào cũng phải dạy dỗ anh một chút mới yên được.
Cố Gia Duệ bị giẫm đau, ngượng ngùng thu chân lại.
Sau khi tiết tự học vào buổi sáng kết thúc, theo thường lệ đài phát thanh vang lên bài khúc quân hành.
(Cấm reup!!! Đăng duy nhất ở webtruyen)
Cố Gia Duệ phụ trách cầm cờ lớp sau cửa, dẫn đầu đưa các bạn cùng lớp xuống dưới tập thể dục.
Đùi Thiện Lương bị thương, không tiện vận động, được sự đồng ý của cô giáo Quan Vân cho nên được miễn tập.
Cậu nhìn mọi người trong lớp lần lượt đi ra ngoài, khẽ mím môi, sau đó lôi một cuốn sách toán học ra định làm trước mấy đề lớn.
Cậu vừa mới viết xong một dòng thì phát hiện mình làm sai công thức, lục hộp đựng bút thì thấy bút xóa cũng hết mực rồi.
Đoán chừng tên Cố Gia Duệ kia cũng không cần tới bút xóa, tính tình của anh ngông cuồng như vậy, trực tiếp gạch luôn vào dòng sai đó là được rồi.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy người cuối cùng đang lao ra khỏi lớp là Vũ Đại Khí, cậu nhịn không được hô một tiếng: “Đại Khí!”
Vũ Đại Khí hơi dừng bước: “Cái gì?”
“Cậu cho tôi mượn bút xóa dùng một chút.”
“Cậu tự lấy đi.” Vũ Đại Khí vội vã xuống tầng, bởi vì chạy rất nhanh cho nên trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.
Thiện Lương lắc đầu, duỗi tay lấy hộp bút của Vũ Đại Khí.
Chân của cậu không tiện, cơ thể rướn lên treo lơ lửng. Sau đó cậu cảm thấy cơn đau đớn từ từ dâng lên, tay cậu run rẩy, hộp bút chì đang mở ra bị rơi xuống đất.
Thiện Lương vội vàng cong lưng đi nhặt, nhưng lại phát hiện trong ngăn nhỏ của chiếc hộp bút ấy có thứ gì rơi ra ngoài.
Thiện Lương nhìn mấy thứ này, bỗng nhiên đồng tử co lại.
Chúng, tất cả đều là……
Tất cả đều là ảnh chụp trộm Hứa Vân Thiên!
Lời tác giả:
Ban đầu Chiến Thần Tư Vũ rất muốn chinh phục thiên thần nhỏ Thiện Lương, nhưng sau này cô ấy sẽ trở thành thần trợ công. Cô ấy là một cô gái vô cùng xuất chúng và khí phách, có thể tự tay xé nát bạch liên hoa. Mọi người đừng lo nhé ~
Cuối cùng CP phụ cũng xuất hiện rồi!!!
Hehehe
Đừng quên đăng nhập sau đó cho sinh công cái phiếu đề cử nhé ~~
Thiện Lương hơi kinh hãi.
Cậu không nghĩ tới thế nhưng Triệu Tư Vũ lại đưa bữa sáng tới trước mặt cậu.
Cậu và cô…… Hình như cũng không thân lắm mà.
Trên mặt Triệu Tư Vũ thoáng hiện ý cười, đôi mắt sáng linh động kia nhìn chằm chú cậu: “Đây cũng coi như là cậu giúp tôi một việc, đừng lãng phí mấy cái bánh bao nhỏ này, được không?”
Thiện Lương đang định mở miệng nói chuyện thì Cố Gia Duệ đang ngồi phía sau bỗng nhiên duỗi tay đẩy tay Triệu Tư Vũ ra: “Thiện Lương không ăn.”
Triệu Tư Vũ nhíu mày: “Cậu làm gì vậy? Tôi lại không cho cậu ăn.”
“Thiện Lương không ăn.” Giọng nói Cố Gia Duệ trầm xuống, sau đó khoác lấy cổ của Thiện Lương: “Cậu không được ăn bữa sáng mà người khác mua, nếu cậu còn đói thì sau khi tiết tự học buổi sáng kết thúc, tôi sẽ đi mua cho cậu. Có nghe thấy không?”
Triệu Tư Vũ càng không vui, lông mày hơi nhướng lên: “Dựa vào cái gì mà cậu nói không cho Thiện Lương ăn thì cậu ấy không thể ăn? Cậu ấy cũng có phải vợ cậu đâu, sao cậu có thể hống hách như vậy! Nào, Thiện Lương, đừng nghe theo tên đó.”
Cố Gia Duệ không vui mà chậc một tiếng, sau đó dùng đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Thiện Lương.
Ý chính là để Thiện Lương tự quyết định.
Nhưng trong ánh mắt đó rõ ràng ẩn chứa sự đe dọa.
Vốn Thiện Lương cũng không đói bụng lắm, bởi vậy cậu dùng vẻ mặt lễ phép mà xa cách, nhẹ nhàng gật đầu với Triệu Tư Vũ: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không đói, cậu có thể mang cho các bạn học khác ăn.”
Triệu Tư Vũ liếc Cố Gia Duệ một cái, nhìn bộ dáng khoe khoang của anh, trong lòng cô trở nên khó chịu, uể oải quay đầu lại đọc sách.
Thật ra trước khi cô chuyển đến ngôi trường này cũng đã biết Thiện Lương.
Cô quen Cố Gia Duệ từ nhỏ, bởi vậy cũng biết có một người hầu luôn theo bên cạnh Cố Gia Duệ. Trước kia cô hoàn toàn xem nhẹ tên nhóc giống một con sâu hay theo đuôi này. Nhưng ngay khi cô chuyển tới lớp này, cô phát hiện đứa trẻ vô cùng đáng thương lại keo kiệt năm đó đã không giống với trước kia nữa.
Cậu ấy vô cùng tỏa sáng.
Việc học tập thì nghiền áp mọi người, vừa nỗ lực lại nghiêm túc, trong cuộc sống lại có hơi lạnh lùng, đối với người khác thì lễ phép nhưng có cảm giác hơi xa cách.
Triệu Tư Vũ nhìn Thiện Lương giống như con thú hung dữ nhìn thấy một con thú ăn cỏ mềm yếu.
Đây là mẫu chàng trai mà cô thích nhất.
Đôi mắt cô không khỏi nhìn về phía Thiện Lương.
Chỉ thấy Thiện Lương đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách giáo khoa lịch sử, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khiến sườn mặt của Thiện Lương như phát sáng. Làn da trắng nõn của cậu dưới ánh nắng dường như trở nên trong suốt, môi hồng răng trắng, tràn đầy sức sống.
Cô nhìn đến mức xuất thần, bỗng nhiên giọng nói khó chịu của Cố Gia Duệ vang lên từ phía sau: “Nhìn cái gì thế hả?”
Triệu Tư Vũ tức giận, thu mắt lại bắt đầu đọc sách.
Cố Gia Duệ hừ một tiếng, hơi rướn người lên phía trước đến gần Thiện Lương, sau đó nhẹ nhàng nói: “Sau này có đói thì nói với tôi là được, người khác cho cậu ăn cái gì thì phải từ chối giống như vừa nãy.” Nói xong, anh duỗi tay sờ nhẹ lên gáy của Thiện Lương: “Như vậy mới ngoan.”
Thiện Lương nghe thấy mà lòng dâng lên một cảm giác ớn lạnh. Cậu lạnh lùng quay đầu lại, nắm lấy bàn tay không thành thật của Cố Gia Duệ: “Tôi nói này, tôi không ăn chỉ vì tôi không đói, không liên quan gì đến cậu cả, đừng đắc ý vênh váo như vậy.”
Dứt lời, cậu quay lên, chốc lát sau lại quay đầu xuống, nói: “Còn có, thu cái chân chó của cậu lại đi.”
Cố Gia Duệ cao, chân cũng dài, để ngồi thoải mái cho nên thường vô tư xoạc chân, hoặc trực tiếp duỗi thẳng đưa chân sang bên cạnh ghế cậu.
Thiện Lương cảm giác được đôi giày chơi bóng rổ mới kia của Cố Gia Duệ đang đá nhẹ vào giày của mình, cậu nhịn không được giơ chân lên giẫm mạnh một cái.
Cho cậu ta khoe khoang này!
Người này thật sự quá cợt nhả, bảy con nhện tinh trong Bàn Tơ Động có kiêu ngạo lên cũng chẳng chẳng anh, thế nào cũng phải dạy dỗ anh một chút mới yên được.
Cố Gia Duệ bị giẫm đau, ngượng ngùng thu chân lại.
Sau khi tiết tự học vào buổi sáng kết thúc, theo thường lệ đài phát thanh vang lên bài khúc quân hành.
(Cấm reup!!! Đăng duy nhất ở webtruyen)
Cố Gia Duệ phụ trách cầm cờ lớp sau cửa, dẫn đầu đưa các bạn cùng lớp xuống dưới tập thể dục.
Đùi Thiện Lương bị thương, không tiện vận động, được sự đồng ý của cô giáo Quan Vân cho nên được miễn tập.
Cậu nhìn mọi người trong lớp lần lượt đi ra ngoài, khẽ mím môi, sau đó lôi một cuốn sách toán học ra định làm trước mấy đề lớn.
Cậu vừa mới viết xong một dòng thì phát hiện mình làm sai công thức, lục hộp đựng bút thì thấy bút xóa cũng hết mực rồi.
Đoán chừng tên Cố Gia Duệ kia cũng không cần tới bút xóa, tính tình của anh ngông cuồng như vậy, trực tiếp gạch luôn vào dòng sai đó là được rồi.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy người cuối cùng đang lao ra khỏi lớp là Vũ Đại Khí, cậu nhịn không được hô một tiếng: “Đại Khí!”
Vũ Đại Khí hơi dừng bước: “Cái gì?”
“Cậu cho tôi mượn bút xóa dùng một chút.”
“Cậu tự lấy đi.” Vũ Đại Khí vội vã xuống tầng, bởi vì chạy rất nhanh cho nên trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.
Thiện Lương lắc đầu, duỗi tay lấy hộp bút của Vũ Đại Khí.
Chân của cậu không tiện, cơ thể rướn lên treo lơ lửng. Sau đó cậu cảm thấy cơn đau đớn từ từ dâng lên, tay cậu run rẩy, hộp bút chì đang mở ra bị rơi xuống đất.
Thiện Lương vội vàng cong lưng đi nhặt, nhưng lại phát hiện trong ngăn nhỏ của chiếc hộp bút ấy có thứ gì rơi ra ngoài.
Thiện Lương nhìn mấy thứ này, bỗng nhiên đồng tử co lại.
Chúng, tất cả đều là……
Tất cả đều là ảnh chụp trộm Hứa Vân Thiên!
Lời tác giả:
Ban đầu Chiến Thần Tư Vũ rất muốn chinh phục thiên thần nhỏ Thiện Lương, nhưng sau này cô ấy sẽ trở thành thần trợ công. Cô ấy là một cô gái vô cùng xuất chúng và khí phách, có thể tự tay xé nát bạch liên hoa. Mọi người đừng lo nhé ~
Cuối cùng CP phụ cũng xuất hiện rồi!!!
Hehehe
Đừng quên đăng nhập sau đó cho sinh công cái phiếu đề cử nhé ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.