Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi
Chương 47: Tôi Muốn Nói Chuyện Với Cậu Một Lúc
Quất Miêu Ca Ca
21/08/2021
Editor: Minnnn
Cổng trường không phải nơi để nói chuyện. Cố Gia Duệ dẫn Thiện Lương và người phụ nữ kia đến một quán nước nhỏ gần trường, ba người ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Người phụ nữ ngồi đối diện Thiện Lương và Cố Gia Duệ, nét mặt câu nệ.
“Tiểu Nghị, mẹ xin lỗi con.” Người phụ nữ cúi đầu, nét mặt buồn khổ: “Năm đó là mẹ không tốt, mẹ đã để con một mình trước cửa cô nhi viện. Mẹ thật sự rất xin lỗi.”
Từ lúc ngôi xuống, sắc mặt của Thiện Lương vẫn luôn tái nhợt.
Bàn tay dưới bàn của Cố Gia Duệ vẫn luôn nắm chặt lấy tay Thiện Lương.
Anh có thể cảm nhận được khớp xương trắng bệch của Thiện Lương khi nắm chặt tay cậu. Trong lòng Thiện Lương lúc nào đang cuồn cuộn sóng to gió lớn.
Yết hầu của cậu di chuyển lên xuống một chút: “…… Tôi thật sự là một đứa trẻ mồ côi, nhưng sao cô có thể chứng minh mình là mẹ tôi được?”
Người phụ nữ há miệng thở dốc, sau đó lấy ra mấy thứ từ trong túi ra.
“Dây là núm vú cao su mà khi còn nhỏ con từng dùng qua, còn có giày nhỏ con từng đi, và……” Người phụ nữ ngẩng dầu, bà ta nhìn cậu với khuôn mặt trắng nõn của Thiện Lương với bằng đôi mắt mênh mông sương mù: “Mẹ, mẹ nhớ rõ ở ngực trái của con có một vết bớt, có đúng không?”
Cố Gia Duệ nhíu mày.
Ngực trái của Thiện Lương thật sự có một vết bớt, anh từng nhìn thấy, cũng đã từng sờ qua nó.
Người phụ nữ này có thể nói rõ ràng như vậy, hay bà ta thật sự là mẹ ruột tới tìm Thiện Lương?
Bàn tay Thiện Lương được Cố Gia Duệ nắm chặt đã trở nên hơi run rẩy, nhưng trên mặt cậu vẫn giữ vững sự bình tĩnh.
Người phụ nữ sợ Thiện Lương không tin, tiếp tục lải nhải: “Trước kia, chúng ta sống trong một thôn nhỏ. Con tên là Trang Nghị, tên của con là do mẹ đặt đấy, trước kia con thích ăn bánh táo nhất, mẹ……”
“Tôi không muốn nghe, tôi phải đi rồi.” Bỗng nhiên Thiện Lương đứng phắt dậy, gương mặt lạnh lùng, cậu đi thẳng ra ngoài.
“Tiểu Nghị, Tiểu Nghị……” Người phụ nữ đứng phía sau sốt ruột kêu lên.
Cố Gia Duệ gật đầu với bà ta: “Cô à, cô đừng nóng vội. Cô đột nhiên xuất hiện khiến cậu ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiếp thu. Hôm nào khác cô lại tới đây đi ạ.”
Nói rồi, anh cũng cầm cặp sách của mình lên, vội vã đuổi theo.
Thiện Lương chậm rãi đi trong bóng tối một lúc lâu, sau đó ngồi xuống ghế của một cái đình hóng gió cách đấy không xa.
Cố Gia Duệ đuổi theo đến bên cạnh cậu. Anh nhìn thấy bộ dáng tựa như đang suy nghĩ ấy của Thiện Lương, cậu không nói lời nào, cũng không nhúc nhích, cứ thế mà ngẩn người.
Cố Gia Duệ thở dài, anh ngồi xổm xuống trước mặt cậu, thử quơ quơ tay: “Lương Lương?”
Thiện Lương không có phản ứng.
“Lương Lương ơi?”
Thiện Lương quay đầu đi: “Đừng làm phiền tôi.”
“Không phải chứ.” Cố Gia Duệ nhíu mày: “Ngay cả tôi mà cậu cũng chẳng thèm để ý à? Cậu có tâm sự thì nói với tôi, đừng giữ trong lòng.”
Thiện Lương trầm mặc nhìn bầu trời đêm, thấy bên ngoài đình hóng gió có một đôi nam nữ yêu đương vụng trộm, quần áo không ngay ngắn đang lén lút đi qua.
Cố Gia Duệ thấy Thiện Lương vẫn không nói gì, anh lắc đầu.
Từ nhỏ đến lớn, tính tình của Thiện Lương luôn như vậy, chuyện gì cũng giữ trong lòng.
Cho dù gặp phải chuyện đau lòng, buồn khổ hay tủi nhục, cậu cũng rất ít khi bày tỏ lòng mình cho người khác nghe. Thiện Lương luôn tự giữ trong lòng mà suy nghĩ, rối rắm, luôn tự bao vây bản thân trong chính bức tường mà cậu tạo ra. Mặt ngoài thoạt nhìn trông cậu rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm tan vỡ.
Sau này phải bắt cậu sửa lại tật xấu này mới được. Cố Gia Duệ nhìn Thiện Lương, anh nghĩ thầm nhất định phải nghĩ ra cách để Thiện Lương nói hết ra, anh không thể để cậu tiếp tục nghẹn trong lòng, tự làm mình đau khổ.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thiện Lương giật mình, bỗng nhiên ghé đầu vào trên lưng Cố Gia Duệ: “Cõng tôi về đi.”
Cố Gia Duệ nhướng mày: “Chẳng phải trước đó cậu còn cho tôi thấy chân cậu linh hoạt như thế nào à?”
“Tôi lười đi.” Thiện Lương nhắm mắt lại: “Cậu có cõng không?”
“Cõng, tôi cõng mà. Cậu đã lên tiếng rồi thì sao tôi có thể không cõng cậu chứ.”
Cố Gia Duệ bất đắc dĩ ngồi xổm xuống phía trước Thiện Lương, quen thuộc mà cõng Thiện Lương lên đi về nhà.
Về tới nhà, Thiện Lương không nói một lời mà đi tắm rửa, sau đấy cậu lên giường, nhấc chăn lên che kín cơ thể mình lại, ngay cả cái đầu cũng chui vào, cả chiếc chăn bông phồng lên một cục. Cố Gia Duệ nhanh chóng hoàn thành xong phần bài tập còn lại của ngày hôm nay, sau đó nằm bên cạnh Thiện Lương: “Lương Lương, cậu mau ra ngoài đi.”
“Không ra.”
“Cậu ra đi, tôi nói với cậu mấy lời. Ra đi.” Cố Gia Duệ dụ dỗ nói.
Cổng trường không phải nơi để nói chuyện. Cố Gia Duệ dẫn Thiện Lương và người phụ nữ kia đến một quán nước nhỏ gần trường, ba người ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Người phụ nữ ngồi đối diện Thiện Lương và Cố Gia Duệ, nét mặt câu nệ.
“Tiểu Nghị, mẹ xin lỗi con.” Người phụ nữ cúi đầu, nét mặt buồn khổ: “Năm đó là mẹ không tốt, mẹ đã để con một mình trước cửa cô nhi viện. Mẹ thật sự rất xin lỗi.”
Từ lúc ngôi xuống, sắc mặt của Thiện Lương vẫn luôn tái nhợt.
Bàn tay dưới bàn của Cố Gia Duệ vẫn luôn nắm chặt lấy tay Thiện Lương.
Anh có thể cảm nhận được khớp xương trắng bệch của Thiện Lương khi nắm chặt tay cậu. Trong lòng Thiện Lương lúc nào đang cuồn cuộn sóng to gió lớn.
Yết hầu của cậu di chuyển lên xuống một chút: “…… Tôi thật sự là một đứa trẻ mồ côi, nhưng sao cô có thể chứng minh mình là mẹ tôi được?”
Người phụ nữ há miệng thở dốc, sau đó lấy ra mấy thứ từ trong túi ra.
“Dây là núm vú cao su mà khi còn nhỏ con từng dùng qua, còn có giày nhỏ con từng đi, và……” Người phụ nữ ngẩng dầu, bà ta nhìn cậu với khuôn mặt trắng nõn của Thiện Lương với bằng đôi mắt mênh mông sương mù: “Mẹ, mẹ nhớ rõ ở ngực trái của con có một vết bớt, có đúng không?”
Cố Gia Duệ nhíu mày.
Ngực trái của Thiện Lương thật sự có một vết bớt, anh từng nhìn thấy, cũng đã từng sờ qua nó.
Người phụ nữ này có thể nói rõ ràng như vậy, hay bà ta thật sự là mẹ ruột tới tìm Thiện Lương?
Bàn tay Thiện Lương được Cố Gia Duệ nắm chặt đã trở nên hơi run rẩy, nhưng trên mặt cậu vẫn giữ vững sự bình tĩnh.
Người phụ nữ sợ Thiện Lương không tin, tiếp tục lải nhải: “Trước kia, chúng ta sống trong một thôn nhỏ. Con tên là Trang Nghị, tên của con là do mẹ đặt đấy, trước kia con thích ăn bánh táo nhất, mẹ……”
“Tôi không muốn nghe, tôi phải đi rồi.” Bỗng nhiên Thiện Lương đứng phắt dậy, gương mặt lạnh lùng, cậu đi thẳng ra ngoài.
“Tiểu Nghị, Tiểu Nghị……” Người phụ nữ đứng phía sau sốt ruột kêu lên.
Cố Gia Duệ gật đầu với bà ta: “Cô à, cô đừng nóng vội. Cô đột nhiên xuất hiện khiến cậu ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiếp thu. Hôm nào khác cô lại tới đây đi ạ.”
Nói rồi, anh cũng cầm cặp sách của mình lên, vội vã đuổi theo.
Thiện Lương chậm rãi đi trong bóng tối một lúc lâu, sau đó ngồi xuống ghế của một cái đình hóng gió cách đấy không xa.
Cố Gia Duệ đuổi theo đến bên cạnh cậu. Anh nhìn thấy bộ dáng tựa như đang suy nghĩ ấy của Thiện Lương, cậu không nói lời nào, cũng không nhúc nhích, cứ thế mà ngẩn người.
Cố Gia Duệ thở dài, anh ngồi xổm xuống trước mặt cậu, thử quơ quơ tay: “Lương Lương?”
Thiện Lương không có phản ứng.
“Lương Lương ơi?”
Thiện Lương quay đầu đi: “Đừng làm phiền tôi.”
“Không phải chứ.” Cố Gia Duệ nhíu mày: “Ngay cả tôi mà cậu cũng chẳng thèm để ý à? Cậu có tâm sự thì nói với tôi, đừng giữ trong lòng.”
Thiện Lương trầm mặc nhìn bầu trời đêm, thấy bên ngoài đình hóng gió có một đôi nam nữ yêu đương vụng trộm, quần áo không ngay ngắn đang lén lút đi qua.
Cố Gia Duệ thấy Thiện Lương vẫn không nói gì, anh lắc đầu.
Từ nhỏ đến lớn, tính tình của Thiện Lương luôn như vậy, chuyện gì cũng giữ trong lòng.
Cho dù gặp phải chuyện đau lòng, buồn khổ hay tủi nhục, cậu cũng rất ít khi bày tỏ lòng mình cho người khác nghe. Thiện Lương luôn tự giữ trong lòng mà suy nghĩ, rối rắm, luôn tự bao vây bản thân trong chính bức tường mà cậu tạo ra. Mặt ngoài thoạt nhìn trông cậu rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm tan vỡ.
Sau này phải bắt cậu sửa lại tật xấu này mới được. Cố Gia Duệ nhìn Thiện Lương, anh nghĩ thầm nhất định phải nghĩ ra cách để Thiện Lương nói hết ra, anh không thể để cậu tiếp tục nghẹn trong lòng, tự làm mình đau khổ.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thiện Lương giật mình, bỗng nhiên ghé đầu vào trên lưng Cố Gia Duệ: “Cõng tôi về đi.”
Cố Gia Duệ nhướng mày: “Chẳng phải trước đó cậu còn cho tôi thấy chân cậu linh hoạt như thế nào à?”
“Tôi lười đi.” Thiện Lương nhắm mắt lại: “Cậu có cõng không?”
“Cõng, tôi cõng mà. Cậu đã lên tiếng rồi thì sao tôi có thể không cõng cậu chứ.”
Cố Gia Duệ bất đắc dĩ ngồi xổm xuống phía trước Thiện Lương, quen thuộc mà cõng Thiện Lương lên đi về nhà.
Về tới nhà, Thiện Lương không nói một lời mà đi tắm rửa, sau đấy cậu lên giường, nhấc chăn lên che kín cơ thể mình lại, ngay cả cái đầu cũng chui vào, cả chiếc chăn bông phồng lên một cục. Cố Gia Duệ nhanh chóng hoàn thành xong phần bài tập còn lại của ngày hôm nay, sau đó nằm bên cạnh Thiện Lương: “Lương Lương, cậu mau ra ngoài đi.”
“Không ra.”
“Cậu ra đi, tôi nói với cậu mấy lời. Ra đi.” Cố Gia Duệ dụ dỗ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.