Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi
Chương 4: Trong Nháy Mắt Đã Có Người Tới Khiêu Chiến
Quất Miêu Ca Ca
28/05/2021
Ngay khi Cố Gia Duệ vượt qua vạch đích, tiếng hoan hô ào ạt vang lên như thủy triều.
Mà trong ánh mắt dõi theo của mọi người, Cố Gia Duệ thở hồng hộc đẩy các cô gái đang đưa nước và khăn lông cho anh ra, trực tiếp đi đến bên cạnh Thiện Lương. Anh giống như một chú chó lớn mới ngụp trong nước, ngã vào người cậu.
Thiện Lương lùi xuống phía sau mấy bước, sau đó ôm chặt Cố Gia Duệ.
Cũng chính vào khoảnh khắc này, cậu nghĩ, cậu có lý do để có thể đường đường chính chính ôm anh trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người.
Cậu ôm cái tên đầy mồ hôi này, nghe tiếng thở dốc nóng hầm hập của Cố Gia Duệ bên tai, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Người này, sao tiếng thở dốc sau khi vận động cũng gợi cảm như vậy.
Cậu âm thầm nhẩm lại công thức trong lòng, cuối cùng cũng bình ổn trái tim đang nhảy lên kịch liệt của mình xuống, nâng tay lên: “Uống chút nước đi, nhuận họng.”
Cô Gia Duệ giật lấy chai nước, “ừng ực, ừng ực” uống nước, yết hầu chuyển động lên xuống.
Trọng tài đang đứng bên cạnh hưng phấn, xông ra trong tiếng hô sôi trào của mọi người: “Người đầu tiên chạy đến đích, hơn nữa còn phá vỡ kỷ lục của năm trước!”
Thiện Lương nâng Cố Gia Duệ, hai người chậm rãi đi sang bên cạnh trong ánh mắt nóng cháy của mọi người.
Mồ hôi từ phần thái dương của Cố Gia Duệ chảy xuống, anh vẫn đang cố điều tiết hô hấp, không nói chuyện.
Thiện Lương chờ cho đến khi tiếng hít thở của anh dần chậm lại mới nói: “Một trăm mét, hai trăm mét, năm nghìn mét, nhảy cao, nhảy xa,…… Cậu đã chiếm vị trí dẫn đầu trong mọi kỷ lục của đại hội thể thao rồi.”
Khóe môi Cố Gia Duệ cong lên nở một nụ cười kiêu ngạo, trên lông mi còn dính mồ hôi, đôi mắt anh nhìn Thiện Lương, cười một tiếng kỳ dị: “Thân thể của ông đây vô cùng tốt, chẳng lẽ cậu không rõ à.”
Trên mặt Thiện Lương hiện lên nụ cười ôn hòa, nhưng tay cậu lại cấu eo của Cố Gia Duệ một cách tàn nhẫn, đau đến mức Cố Gia Duệ phải hét lên một tiếng.
Tên này chính là thích chơi loại trò chơi yêu đương kia của thẳng nam!
Thật là thiếu đánh!
Sau khi trận thi đấu vào buổi sáng kết thúc thì cũng sắp mười hai giờ.
Mọi học sinh còn lại ở đây lười biếng tụ tập trên thảm cỏ trong sân, hiệu trưởng trường học đứng dưới bóng mát trên sân khấu, tâm trạng phấn khởi mà phát biểu những lời nói khô khan không có ý nghĩa, những học sinh khác phải phơi mình giữa trời nắng, bọn họ như mầm non bị mưa to xối qua.
Ngay khi hiệu trưởng không cam tâm mà thốt ra bốn chữ giải tán ăn cơm thì tất cả học sinh bỗng nhiên sống lại, một đám người lao ra ngoài giống như sao băng, dũng mãnh chạy tới nhà ăn giống như tang thi vây thành.
Thiện Lương và Cố Gia Duệ đi phía sau bọn họ, bước chân chậm rãi, không nóng nảy chút nào.
Chờ đến khi trên đường chỉ còn một cái cây xanh mọc ở đấy, bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng bước chân và tiếng thì thầm của mấy thiếu nữ.
Thiện Lương vừa ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái đang bị người khác đẩy tới, cô gái này đỏ mặt đứng phía trước Cố Gia Duệ.
Mà cô gái kia lại giả vờ mình chỉ là người qua đường chạy đi tránh ở bên kia, đôi mắt tỏa sáng, không ngừng ngó tới bên này.
Tên tuổi của thần khí phách giống như ánh mặt trời lại thuộc hệ vận động như Cố Gia Duệ đã sớm lan truyền khắp trong trường.
Đương nhiên bây giờ anh vẫn độc thân, cả trường đều biết điều đó.
Cũng khó tránh khỏi việc sẽ có rất nhiều cô gái không thể kìm nén được sự ái mộ trong lòng mình mà trực tiếp chắn ngang đường tới tỏ tình trước mặt.
Cô gái kia cũng không dám ngẩng đầu lên, mái tóc đen dài mượt mà xõa trên vai, tản ra mùi thơm dịu dễ ngửi.
Tay cô ấy xoắn xuýt, sau đó đưa một cái hộp cho Cố Gia Duệ: “Học trưởng Cố, sáng nay anh đã chạy năm nghìn mét rồi, vất vả cho anh ạ! Đây là bánh ngọt mà em đã nướng……”
Cố Gia Duệ sờ mũi, không nhận.
Cô gái hơi ngẩng đầu, dùng cặp mắt ngập nước nhìn Cố Gia Duệ: “Học trưởng, em vẫn luôn chú ý đến anh, cũng thích anh từ rất lâu rồi. Chúng ta có thể, chúng ta có thể……”
Trái tim của Thiện Lương nhảy thót lên trong nháy mắt ấy.
Trước đó vừa ra quyết định sẽ độc chiếm Cố Gia Duệ một năm, không nghĩ tới chưa đầy hai tiếng đã có người tới khiêu chiến.
Thật khiến người khác trở tay không kịp.
Cô gái dùng hết can đảm, cuối cùng nói hết câu: “Chúng ta có thể hẹn hò không?”
Ngay khoảnh khắc mà cô gái ấy nói xong câu đó, tay Thiện Lương nắm chặt lại.
Bầu không khí nhất thời trở nên có hơi ngượng ngùng.
Một lúc lâu sau, trước khi Cố Gia Duệ muốn trả lời, cậu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bạn học, xin lỗi đã ngắt lời tỏ tình của em nhưng anh muốn nói mấy câu này một chút.”
Có đôi khi thiên sứ nhỏ Thiện Lương…… Cũng là một ác ma vô cùng phúc hắc đấy.
**********
Xin đừng reup, ủng hộ dịch giả tại đây:
https://dtruyen.com/anh-ay-sinh-ra-chinh-la-cong-cua-toi/
Mà trong ánh mắt dõi theo của mọi người, Cố Gia Duệ thở hồng hộc đẩy các cô gái đang đưa nước và khăn lông cho anh ra, trực tiếp đi đến bên cạnh Thiện Lương. Anh giống như một chú chó lớn mới ngụp trong nước, ngã vào người cậu.
Thiện Lương lùi xuống phía sau mấy bước, sau đó ôm chặt Cố Gia Duệ.
Cũng chính vào khoảnh khắc này, cậu nghĩ, cậu có lý do để có thể đường đường chính chính ôm anh trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người.
Cậu ôm cái tên đầy mồ hôi này, nghe tiếng thở dốc nóng hầm hập của Cố Gia Duệ bên tai, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Người này, sao tiếng thở dốc sau khi vận động cũng gợi cảm như vậy.
Cậu âm thầm nhẩm lại công thức trong lòng, cuối cùng cũng bình ổn trái tim đang nhảy lên kịch liệt của mình xuống, nâng tay lên: “Uống chút nước đi, nhuận họng.”
Cô Gia Duệ giật lấy chai nước, “ừng ực, ừng ực” uống nước, yết hầu chuyển động lên xuống.
Trọng tài đang đứng bên cạnh hưng phấn, xông ra trong tiếng hô sôi trào của mọi người: “Người đầu tiên chạy đến đích, hơn nữa còn phá vỡ kỷ lục của năm trước!”
Thiện Lương nâng Cố Gia Duệ, hai người chậm rãi đi sang bên cạnh trong ánh mắt nóng cháy của mọi người.
Mồ hôi từ phần thái dương của Cố Gia Duệ chảy xuống, anh vẫn đang cố điều tiết hô hấp, không nói chuyện.
Thiện Lương chờ cho đến khi tiếng hít thở của anh dần chậm lại mới nói: “Một trăm mét, hai trăm mét, năm nghìn mét, nhảy cao, nhảy xa,…… Cậu đã chiếm vị trí dẫn đầu trong mọi kỷ lục của đại hội thể thao rồi.”
Khóe môi Cố Gia Duệ cong lên nở một nụ cười kiêu ngạo, trên lông mi còn dính mồ hôi, đôi mắt anh nhìn Thiện Lương, cười một tiếng kỳ dị: “Thân thể của ông đây vô cùng tốt, chẳng lẽ cậu không rõ à.”
Trên mặt Thiện Lương hiện lên nụ cười ôn hòa, nhưng tay cậu lại cấu eo của Cố Gia Duệ một cách tàn nhẫn, đau đến mức Cố Gia Duệ phải hét lên một tiếng.
Tên này chính là thích chơi loại trò chơi yêu đương kia của thẳng nam!
Thật là thiếu đánh!
Sau khi trận thi đấu vào buổi sáng kết thúc thì cũng sắp mười hai giờ.
Mọi học sinh còn lại ở đây lười biếng tụ tập trên thảm cỏ trong sân, hiệu trưởng trường học đứng dưới bóng mát trên sân khấu, tâm trạng phấn khởi mà phát biểu những lời nói khô khan không có ý nghĩa, những học sinh khác phải phơi mình giữa trời nắng, bọn họ như mầm non bị mưa to xối qua.
Ngay khi hiệu trưởng không cam tâm mà thốt ra bốn chữ giải tán ăn cơm thì tất cả học sinh bỗng nhiên sống lại, một đám người lao ra ngoài giống như sao băng, dũng mãnh chạy tới nhà ăn giống như tang thi vây thành.
Thiện Lương và Cố Gia Duệ đi phía sau bọn họ, bước chân chậm rãi, không nóng nảy chút nào.
Chờ đến khi trên đường chỉ còn một cái cây xanh mọc ở đấy, bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng bước chân và tiếng thì thầm của mấy thiếu nữ.
Thiện Lương vừa ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái đang bị người khác đẩy tới, cô gái này đỏ mặt đứng phía trước Cố Gia Duệ.
Mà cô gái kia lại giả vờ mình chỉ là người qua đường chạy đi tránh ở bên kia, đôi mắt tỏa sáng, không ngừng ngó tới bên này.
Tên tuổi của thần khí phách giống như ánh mặt trời lại thuộc hệ vận động như Cố Gia Duệ đã sớm lan truyền khắp trong trường.
Đương nhiên bây giờ anh vẫn độc thân, cả trường đều biết điều đó.
Cũng khó tránh khỏi việc sẽ có rất nhiều cô gái không thể kìm nén được sự ái mộ trong lòng mình mà trực tiếp chắn ngang đường tới tỏ tình trước mặt.
Cô gái kia cũng không dám ngẩng đầu lên, mái tóc đen dài mượt mà xõa trên vai, tản ra mùi thơm dịu dễ ngửi.
Tay cô ấy xoắn xuýt, sau đó đưa một cái hộp cho Cố Gia Duệ: “Học trưởng Cố, sáng nay anh đã chạy năm nghìn mét rồi, vất vả cho anh ạ! Đây là bánh ngọt mà em đã nướng……”
Cố Gia Duệ sờ mũi, không nhận.
Cô gái hơi ngẩng đầu, dùng cặp mắt ngập nước nhìn Cố Gia Duệ: “Học trưởng, em vẫn luôn chú ý đến anh, cũng thích anh từ rất lâu rồi. Chúng ta có thể, chúng ta có thể……”
Trái tim của Thiện Lương nhảy thót lên trong nháy mắt ấy.
Trước đó vừa ra quyết định sẽ độc chiếm Cố Gia Duệ một năm, không nghĩ tới chưa đầy hai tiếng đã có người tới khiêu chiến.
Thật khiến người khác trở tay không kịp.
Cô gái dùng hết can đảm, cuối cùng nói hết câu: “Chúng ta có thể hẹn hò không?”
Ngay khoảnh khắc mà cô gái ấy nói xong câu đó, tay Thiện Lương nắm chặt lại.
Bầu không khí nhất thời trở nên có hơi ngượng ngùng.
Một lúc lâu sau, trước khi Cố Gia Duệ muốn trả lời, cậu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bạn học, xin lỗi đã ngắt lời tỏ tình của em nhưng anh muốn nói mấy câu này một chút.”
Có đôi khi thiên sứ nhỏ Thiện Lương…… Cũng là một ác ma vô cùng phúc hắc đấy.
**********
Xin đừng reup, ủng hộ dịch giả tại đây:
https://dtruyen.com/anh-ay-sinh-ra-chinh-la-cong-cua-toi/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.