Chương 7: Kết thúc kì quân sự
Bọ Cạp Vui Vẻ
24/04/2023
Trình Điềm thấy anh mình cười quên cả cô liền kéo tay Hứa Tư Hạnh: "Vốn dĩ muốn giới thiệu cho anh cô bạn ngọt ngào đáng yêu này của em, nhưng em đã nghĩ lại, giới thiệu cho anh ba vẫn tốt hơn."
"Không cần em giới thiệu anh cũng biết cô ấy." Thú vui của anh chính là trêu chọc cô em gái này.
"Là thật sao, Tư Hạnh? Cậu dám giấu mình lén lút quen biết anh ấy?"
Quả thật là Trình Điềm đã nói về chuyện mai mối, đã vậy bây giờ lại còn nói trước mặt cô và anh nữa khiến cô ngượng ngùng không thôi, liền xua tay nói: "Không có mà", rồi kể lại chuyện ngày đầu tiên đi xem trường gặp anh.
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói, thì ra là quen biết kiểu này. Anh lái xe về nhanh lên để em còn giới thiệu Tư Hạnh cho anh ba nữa đó."
"Không được đâu Điềm Điềm à, mình muốn về nhà!" Cô dứt khoát nói rồi một mực nghĩ lại lời của bố mẹ
Gia đình cô dù sống ở nơi cổ hủ nhưng gia đình cô không hề mang tư tưởng trọng nam khinh nữa mà ngược lại, cô còn cảm thấy mình được bố mẹ cưng chiều hơn cả em trai cô. Họ luôn mong cô sống vui vẻ hạnh phúc, còn luôn nhắc nhở cô nếu có quen bạn trai thì phải xem có môn đăng hộ đối hay không rồi mới tiến tới, nếu không sẽ không có kết quả tốt, sẽ phải nhìn sắc mặt người ta mà sống,
Nếu cô sống như vậy, mẹ cô sẽ không chịu nổi mất!
Nhìn chiếc xe anh lái cùng tính khí của Điềm Điềm đối với anh, cô liền biết, gia đình Điềm Điềm không thuộc dạng giàu bình thường, mà là cực kì có tiền.
Mặc dù cô không bao giờ tự ti vì đã sinh trong gia đình nghèo, thậm chí còn cảm thấy biết ơn vì dù thế nào bố mẹ vẫn nuôi cô ăn học đến nơi đến chốn, nhưng khi đứng trước tầng lớp cao hơn nhiều như vậy, cô cũng thật không dám nghĩ đến.
Nghĩ đến thấy không có kết quả, cô cũng ngại ngùng khi thấy Điềm Điềm vẫn còn ý định mai mối như vậy liền từ chối thẳng thừng.
"Không phải đã nói là sẽ đến nhà mình chơi sao?"
"Mình có nói là sẽ đến nhà cậu chơi nhưng không phải bây giờ".
Dù gì cũng không thể vì gia cảnh của Trình Điềm mà nghỉ chơi với cô được, vì mặc dù là tiểu thư nhưng cô bạn chỉ thể hiện ra với người nhà, còn khi đối với cô cùng các bạn học khác cũng rất hòa đồng khiến cô không nhận ra một chút mùi vị "con nhà có tiền" nào trên người cô bạn cả.
Giờ biết rồi cũng chỉ từ chối lúc này để tránh bữa cơm tập trung của gia đình Điềm Điềm, còn tránh việc bị làm mối cho anh trai của cô ấy nữa chứ!
Trình Điềm biết cô hay ngượng ngùng xấu hổ thì cũng không kiên quyết mời cô bạn về nhà nữa mà lắc lắc cánh tay cô rồi nói: "Vậy nhất định lần sau cậu phải đến đó nhé!"
Trình Ngôn nghe thấy thế không hiểu sao có chút mất mát trong lòng, trước giờ với ngoại hình và gia thế của mình, anh cũng được không ít người đẹp vây quanh để ý, khi gặp cô lần đầu anh cũng thấy cô khác với những cô gái anh từng gặp nhưng cũng không có cảm giác quá khác lạ, chỉ đơn thuần là thấy cô hơi đặc biệt.
Còn đặc biệt hơn những cô gái khác chỗ nào thì anh vẫn chưa kịp tìm hiểu.
Nhưng không hiểu sao khi biết cô là đối tượng mà Điềm Điềm muốn giới thiệu cho, anh lại cảm giác có chút hưng phấn trong lòng, càng nhìn càng thấy cô thuận mắt, cũng có chút muốn tiếp cận cô.
Nhìn qua gương chiếu hậu thấy được vẻ mặt của cô nhưng vì được che giấu rất tốt nên anh không thể nhìn ra được sự bối rối của cô. Vì thế cũng chỉ dám hỏi địa chỉ nhà rồi lái xe đưa cô về.
Đến cổng chung cư, Hứa Tư Hạnh bước xuống xe, chào hai người rồi ra về.
Trình Điềm vẫn còn vẫy tay nhiệt tình nhắc nhở: "Về cẩn thận, nhớ nhắn tin cho mình nha, Tư Hạnh."
"Được. Hai người cũng về an toàn".
Phó Minh đi sau xe Trình Ngôn đến cổng chung cư cô ở.
Vừa rồi ngay sau khi vừa đến sân trường thì thấy một màn Trình Ngôn đưa cô về nên liền đi theo, trong lòng bức bối không thôi.
Mấy hôm nay, từ khi giải vây cho cô ở sân tập quân sự, anh liền bị đám bạn thân khủng bố muốn điên lên. Nhưng sau một hồi không tra hỏi được gì nhiều, thấy anh lần đầu tiên để ý một người, bọn họ lại cổ vũ anh theo đuổi cô gái nhỏ khiến anh cũng cảm thấy hưng phấn, ý chí như dung nham núi lửa trực phun trào.
Mà không phải lần đầu để ý một người, là cất giấu người đó trong lòng rất lâu rồi!
Giờ mới có can đảm để tới gần cô.
Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, anh cảm thấy mình không chắc chắn được bao nhiêu, tính tình của cô đã bài xích anh mấy phần rồi, lại thêm một tình địch nữa, cơ hội bằng không chăng?
Không được! Năm đó nhìn thấy cô cùng người khác một lần là đủ rồi, lần này bằng mọi giá anh phải giam chặt lấy cô.
Sau khi đã biết được số nhà của cô, anh lại âm thầm tính toán mua căn hộ đối diện với căn hộ của cô, bắt đầu kế hoạch.
Hứa Tư Hạnh về đến nhà, vẫn thấy trong bồn có bát đũa chưa rửa, mặc dù đã đề cập rất nhẹ nhàng với Hướng Lam về chuyện này rồi nhưng có vẻ cô ta hơi khó chịu khi bị nhắc nhở nhiều như thế, nên dần dần cô cũng nản lòng mà nhắm mắt cho qua.
Dù chất thành đống xong cô ta cũng rửa nhưng mở cửa ra nhìn vào chố bếp liền thấy đập ngay vào mắt, thật không dễ chịu chút nào!
Cô mang hành lý vào phòng cất rồi đi ngang qua phòng của Hướng Lam, thấy phòng không đóng cửa, cô chỉ dám hé mắt vào nhìn thì thấy Hướng Lam tóc tai bù xù cùng đống chăn lẫn lộn, quần áo thì vứt lung tung dưới sàn.
"Chắc hôm nay cô ấy không phải đi học". Nghĩ như thế liền mặc kệ rồi nhẹ nhàng đóng của lại vì cô có ngửi thấy một mùi ngai ngái tanh tanh từ trong phòng cô ta phát ra.
Hứa Tư Hạnh lúc bấy giờ vẫn còn rất trong sáng, đơn thuần nên không hề thấy có gì bất ổn.
Cô về lại phòng, xem thời khóa biểu và viết đơn xin tham gia Hội sinh viên, cô cùng Trình Điềm đã thống nhất với nhau sẽ cùng tham gia vì Trình Điềm nói rằng anh của cô ấy nói nên tham gia Hội sinh viên để rèn luyện bản thân nhiều chút, có thể giúp ích rất nhiều cho sau này.
Lúc xong xuôi thì mới chợt nhận ra bản thân chưa ăn uống gì, cô bèn vội xuống định mua đồ ăn.
Đi ngang qua phòng bảo vệ, cô thấy Trình Ngôn đang nói gì đó với bác bảo vệ, cô liền ngạc nhiên không thôi, không biết sao anh ấy lại ở đây.
Đã lâu không gặp, cô cũng sắp quên mất sự tồn tại của anh mất, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với anh nên lặng lẽ chuyển hướng mắt rồi khom khom lưng xuống, lợi dụng bàn lễ tân chắn trước phòng bảo vệ chuồn đi mất.
Vừa chạy vừa cầu nguyện anh không thấy mình.
Phó Minh thấy cô rón rén trốn mình thì vừa tức vừa buồn cười, để ý lúc thang máy ting ting anh đã thấy cô bước ra rồi, nhưng không ngờ cô nhóc này lại sợ gặp anh đến thế.
Đã vậy ngày nào anh cũng để cô thấy anh, cho cô làm quen với sự tồn tại của anh!
Mặc dù chỗ này cách xa công ty anh hơn so với căn hộ hiện tại đang ở nhưng nó lại gần trường hơn một chút, lại gần cô hơn nhiều chút. Mà anh không quan tâm mấy thứ kia, anh quan tâm nhất chỉ có cô gái nhỏ kia mà thôi.
"Không cần em giới thiệu anh cũng biết cô ấy." Thú vui của anh chính là trêu chọc cô em gái này.
"Là thật sao, Tư Hạnh? Cậu dám giấu mình lén lút quen biết anh ấy?"
Quả thật là Trình Điềm đã nói về chuyện mai mối, đã vậy bây giờ lại còn nói trước mặt cô và anh nữa khiến cô ngượng ngùng không thôi, liền xua tay nói: "Không có mà", rồi kể lại chuyện ngày đầu tiên đi xem trường gặp anh.
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói, thì ra là quen biết kiểu này. Anh lái xe về nhanh lên để em còn giới thiệu Tư Hạnh cho anh ba nữa đó."
"Không được đâu Điềm Điềm à, mình muốn về nhà!" Cô dứt khoát nói rồi một mực nghĩ lại lời của bố mẹ
Gia đình cô dù sống ở nơi cổ hủ nhưng gia đình cô không hề mang tư tưởng trọng nam khinh nữa mà ngược lại, cô còn cảm thấy mình được bố mẹ cưng chiều hơn cả em trai cô. Họ luôn mong cô sống vui vẻ hạnh phúc, còn luôn nhắc nhở cô nếu có quen bạn trai thì phải xem có môn đăng hộ đối hay không rồi mới tiến tới, nếu không sẽ không có kết quả tốt, sẽ phải nhìn sắc mặt người ta mà sống,
Nếu cô sống như vậy, mẹ cô sẽ không chịu nổi mất!
Nhìn chiếc xe anh lái cùng tính khí của Điềm Điềm đối với anh, cô liền biết, gia đình Điềm Điềm không thuộc dạng giàu bình thường, mà là cực kì có tiền.
Mặc dù cô không bao giờ tự ti vì đã sinh trong gia đình nghèo, thậm chí còn cảm thấy biết ơn vì dù thế nào bố mẹ vẫn nuôi cô ăn học đến nơi đến chốn, nhưng khi đứng trước tầng lớp cao hơn nhiều như vậy, cô cũng thật không dám nghĩ đến.
Nghĩ đến thấy không có kết quả, cô cũng ngại ngùng khi thấy Điềm Điềm vẫn còn ý định mai mối như vậy liền từ chối thẳng thừng.
"Không phải đã nói là sẽ đến nhà mình chơi sao?"
"Mình có nói là sẽ đến nhà cậu chơi nhưng không phải bây giờ".
Dù gì cũng không thể vì gia cảnh của Trình Điềm mà nghỉ chơi với cô được, vì mặc dù là tiểu thư nhưng cô bạn chỉ thể hiện ra với người nhà, còn khi đối với cô cùng các bạn học khác cũng rất hòa đồng khiến cô không nhận ra một chút mùi vị "con nhà có tiền" nào trên người cô bạn cả.
Giờ biết rồi cũng chỉ từ chối lúc này để tránh bữa cơm tập trung của gia đình Điềm Điềm, còn tránh việc bị làm mối cho anh trai của cô ấy nữa chứ!
Trình Điềm biết cô hay ngượng ngùng xấu hổ thì cũng không kiên quyết mời cô bạn về nhà nữa mà lắc lắc cánh tay cô rồi nói: "Vậy nhất định lần sau cậu phải đến đó nhé!"
Trình Ngôn nghe thấy thế không hiểu sao có chút mất mát trong lòng, trước giờ với ngoại hình và gia thế của mình, anh cũng được không ít người đẹp vây quanh để ý, khi gặp cô lần đầu anh cũng thấy cô khác với những cô gái anh từng gặp nhưng cũng không có cảm giác quá khác lạ, chỉ đơn thuần là thấy cô hơi đặc biệt.
Còn đặc biệt hơn những cô gái khác chỗ nào thì anh vẫn chưa kịp tìm hiểu.
Nhưng không hiểu sao khi biết cô là đối tượng mà Điềm Điềm muốn giới thiệu cho, anh lại cảm giác có chút hưng phấn trong lòng, càng nhìn càng thấy cô thuận mắt, cũng có chút muốn tiếp cận cô.
Nhìn qua gương chiếu hậu thấy được vẻ mặt của cô nhưng vì được che giấu rất tốt nên anh không thể nhìn ra được sự bối rối của cô. Vì thế cũng chỉ dám hỏi địa chỉ nhà rồi lái xe đưa cô về.
Đến cổng chung cư, Hứa Tư Hạnh bước xuống xe, chào hai người rồi ra về.
Trình Điềm vẫn còn vẫy tay nhiệt tình nhắc nhở: "Về cẩn thận, nhớ nhắn tin cho mình nha, Tư Hạnh."
"Được. Hai người cũng về an toàn".
Phó Minh đi sau xe Trình Ngôn đến cổng chung cư cô ở.
Vừa rồi ngay sau khi vừa đến sân trường thì thấy một màn Trình Ngôn đưa cô về nên liền đi theo, trong lòng bức bối không thôi.
Mấy hôm nay, từ khi giải vây cho cô ở sân tập quân sự, anh liền bị đám bạn thân khủng bố muốn điên lên. Nhưng sau một hồi không tra hỏi được gì nhiều, thấy anh lần đầu tiên để ý một người, bọn họ lại cổ vũ anh theo đuổi cô gái nhỏ khiến anh cũng cảm thấy hưng phấn, ý chí như dung nham núi lửa trực phun trào.
Mà không phải lần đầu để ý một người, là cất giấu người đó trong lòng rất lâu rồi!
Giờ mới có can đảm để tới gần cô.
Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, anh cảm thấy mình không chắc chắn được bao nhiêu, tính tình của cô đã bài xích anh mấy phần rồi, lại thêm một tình địch nữa, cơ hội bằng không chăng?
Không được! Năm đó nhìn thấy cô cùng người khác một lần là đủ rồi, lần này bằng mọi giá anh phải giam chặt lấy cô.
Sau khi đã biết được số nhà của cô, anh lại âm thầm tính toán mua căn hộ đối diện với căn hộ của cô, bắt đầu kế hoạch.
Hứa Tư Hạnh về đến nhà, vẫn thấy trong bồn có bát đũa chưa rửa, mặc dù đã đề cập rất nhẹ nhàng với Hướng Lam về chuyện này rồi nhưng có vẻ cô ta hơi khó chịu khi bị nhắc nhở nhiều như thế, nên dần dần cô cũng nản lòng mà nhắm mắt cho qua.
Dù chất thành đống xong cô ta cũng rửa nhưng mở cửa ra nhìn vào chố bếp liền thấy đập ngay vào mắt, thật không dễ chịu chút nào!
Cô mang hành lý vào phòng cất rồi đi ngang qua phòng của Hướng Lam, thấy phòng không đóng cửa, cô chỉ dám hé mắt vào nhìn thì thấy Hướng Lam tóc tai bù xù cùng đống chăn lẫn lộn, quần áo thì vứt lung tung dưới sàn.
"Chắc hôm nay cô ấy không phải đi học". Nghĩ như thế liền mặc kệ rồi nhẹ nhàng đóng của lại vì cô có ngửi thấy một mùi ngai ngái tanh tanh từ trong phòng cô ta phát ra.
Hứa Tư Hạnh lúc bấy giờ vẫn còn rất trong sáng, đơn thuần nên không hề thấy có gì bất ổn.
Cô về lại phòng, xem thời khóa biểu và viết đơn xin tham gia Hội sinh viên, cô cùng Trình Điềm đã thống nhất với nhau sẽ cùng tham gia vì Trình Điềm nói rằng anh của cô ấy nói nên tham gia Hội sinh viên để rèn luyện bản thân nhiều chút, có thể giúp ích rất nhiều cho sau này.
Lúc xong xuôi thì mới chợt nhận ra bản thân chưa ăn uống gì, cô bèn vội xuống định mua đồ ăn.
Đi ngang qua phòng bảo vệ, cô thấy Trình Ngôn đang nói gì đó với bác bảo vệ, cô liền ngạc nhiên không thôi, không biết sao anh ấy lại ở đây.
Đã lâu không gặp, cô cũng sắp quên mất sự tồn tại của anh mất, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với anh nên lặng lẽ chuyển hướng mắt rồi khom khom lưng xuống, lợi dụng bàn lễ tân chắn trước phòng bảo vệ chuồn đi mất.
Vừa chạy vừa cầu nguyện anh không thấy mình.
Phó Minh thấy cô rón rén trốn mình thì vừa tức vừa buồn cười, để ý lúc thang máy ting ting anh đã thấy cô bước ra rồi, nhưng không ngờ cô nhóc này lại sợ gặp anh đến thế.
Đã vậy ngày nào anh cũng để cô thấy anh, cho cô làm quen với sự tồn tại của anh!
Mặc dù chỗ này cách xa công ty anh hơn so với căn hộ hiện tại đang ở nhưng nó lại gần trường hơn một chút, lại gần cô hơn nhiều chút. Mà anh không quan tâm mấy thứ kia, anh quan tâm nhất chỉ có cô gái nhỏ kia mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.