Chương 7: Tan rã
Minh Quế Tái Tửu
10/10/2020
Edit: Thanh Thanh
~~~ Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên wattpad Thanh Thanh Cucaitrangkhaai ~~~~
~~~~~~~~~
Mẹ Hà đã làm xong bữa sáng, Chu Ức Chi lôi kéo Tiết Tích ngồi xuống ăn bữa sáng, sáng sớm tinh mơ cô bị Tùng Du nháo đến có chút phiền, tâm tình tốt cũng không có, hơn nữa cũng đã quên kế hoạch tối hôm qua đun sữa bò ấm cho anh.
Tay phải của cô cầm lấy nĩa xiên trứng chiên cắn một ngụm, nhìn thấy thiếu niên ngồi bên cạnh mình im lặng không nói lời nào, cũng không ăn cái gì, cô vừa muốn hỏi....
Đột nhiên liền phát hiện —— mình còn chưa buông tay anh ra!!!
Anh mặc một cái áo hoodie màu đen, càng tôn thêm làn da trắng nõn, dáng người đĩnh bạt, sau khi từ bên ngoài chạy về bị gió lạnh thổi, đầu ngón tay mát lạnh, mà cô mới từ ổ chăn bò dậy, đầu ngón tay ấm áp.
Hai người mới vừa rồi nắm tay nhau bởi vì Chu Ức Chi canh cánh chuyện của Tùng Du ở trong lòng, còn không chú ý tới, lúc này đột nhiên phát hiện, liền tức khắc cảm thấy xúc giác nơi đầu ngón tay của hai người thập phần rõ ràng.
Trong lòng cô tựa như bà lão đi đường, run rẩy, đột nhiên rung động một chút. Cô nhanh chóng buông tay anh ra, trong lòng hoảng đến một nhóm, trên mặt còn làm bộ bất động thanh sắc dường như không có việc gì, tiếp tục ăn trứng chiên.
........
..... Quả nhiên Tùng Du không ở, cô lập tức ném tay anh ra.
Nếu không thật sự không có biện pháp giải thích chuyện vừa rồi được cô che chở.
Như là có được sự giải thích, trong lòng Tiết Tích có loại cảm giác không thể nói, ngược lại cũng không đến mức thất vọng..... Ngược lại sinh ra ý tưởng, quả nhiên như thế, như vậy mới là bình thường.
Ngón tay anh vô ý thức nắm chặt hư không, không lên tiếng, sau một lát, mặt mới không biểu tình mà bắt đầu ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Chu Ức Chi rút giấy ăn ra lau miệng, ngón tay vô ý thức cọ bàn ăn, kiệt lực làm bộ không chút để ý mà lần thứ hai nhắc nhở: "Dựa theo tối hôm qua nói, chờ lát nữa là cùng nhau đi học?"
Lời này mới vừa nói xong, liền thấy ngón tay thon dài đang cầm dao nĩa của anh hơi dừng, nâng mắt đen lên, tầm mắt thanh lãnh dừng ở trên người cô, ánh mắt kia.... Hẳn là không phải ảo giác của Chu Ức Chi, tựa hồ mang theo nhàn nhạt tìm tòi nghiên cứu cùng khó hiểu.
Chu Ức Chi nhất thời có chút nóng mặt.
Xong rồi! Ánh mắt này của anh có phải là ý "không thân cũng chẳng quen, cô làm gì mà một hai vẫn luôn quấn lấy tôi muốn đi học cùng nhau, sẽ không phải thèm mặt tôi hoặc là thân thể này đi?". Mặc dù anh nhớ rõ chuyện phát sinh năm 5 tuổi, hai nhà là thế giao, hai người cũng không xem như là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng biểu hiện của cô tựa hồ biểu hiện đích xác đến quá quen thuộc một chút....
Chờ phải bị nhìn ra nội tâm của cô điên cuồng mà muốn ôm lấy anh....
"Cái kia, là bởi vì....." Chu Ức Chi nỗ lực giải thích: "Cha em mãi luôn dặn dò em, muốn giúp anh nhanh chóng dung nhập sinh hoạt vườn trường, dù sao cũng đã cao nhị, học tập cũng rất khẩn trương. Ông ấy còn đáp ứng em, nếu em làm tốt, cuối năm sẽ cùng mẹ em cùng nhau trở về, cho em nhiều tiền tiêu vặt hơn!"
Gặp chuyện không thể giải quyết, lấy Chu Độ ra là được.
Tiết Tích rũ mắt xuống, không có biểu tình gì, lời ít mà ý nhiều nói: "Được."
Thanh âm có chút không dễ phát hiện cay chát.
Xem ra, quả nhiên là bởi vì hiệu ứng cánh bướm kích động ở trên người chú Chu.
***
Ngưỡng cửa mà trường Chu Ức Chi học rất cao, hoặc là quyên tiền cho trường học, hoặc là thành tích phi thường ưu dị. Đời trước cô đến khi trước 20 tuổi, đều vì có thể làm cho cha mẹ trở về nhiều hơn chút, dốc hết sức lực, đánh dương cầm đến lòng bàn tay chai ra, luyện vũ đạo luyện đến mũi chân đổ máu cho nên những cái cúp đó mới có thể cầm được tới tay, càng đừng nói đến thành tích trong trường, luôn luôn đều là trước lớp.
Kỳ thật trách không được bạn học ngầm nói cô cao ngạo.
Tính cách cô đích xác tương đối quái gở, trừ bỏ một ít hai người bạn, liền không thích cùng người khác lui tới, càng không dám giống những đứa trẻ nhà có tiền khác tổ chức yến hội sinh nhật gì đó, bởi vì cha mẹ cô sẽ không tới tham gia.
Trừ lần đó ra, cô vì nhận được những giải thưởng đó, cũng bận rộn đến cực điểm, căn bản không có thời gian đi xử lý quan hệ xung quanh. Cô cũng không giống như anh có thiên phú như vậy, cúp dương cầm mà cô có, tất cả đều là ngày qua ngày khổ luyện chồng chất lên.
Nhưng thẳng đến năm 20 tuổi ấy mắt bị mù, Chu Ức Chi mới hiểu được, trên thế giới này có chút tình cảm cha mẹ đối với con cái chính là tương đối đạm mạc, bọ họ cho bạn tiền, hoàn cảnh ưu việt, bạn còn muốn suy nghĩ buồn cười muốn sự quan tâm cùng yêu quý nữa sao?
Hai mươi năm trước, vẫn luôn không chiếm được tình thân là chấp niệm của Chu Ức Chi, làm cô sống cố chấp mà thống khổ, sau khi bị mù một thời gian, cô ngược lại nghĩ ra, không có liền không có đi, cô còn có thể có thứ khác, vì thế cô đi nước ngoài, tựa như tân sinh.
Một lần nữa trở về một đời này, cô ở trong điện thoại nghe được cha dùng tiếng nói lãnh đạm nói chuyện với mình, cuối năm có hội nghị, khả năng sẽ không trở lại được, bảo cô có việc gì thì tìm quản gia. Đáy lòng cô ngược lại không có gợn sóng gì, không giống như đời trước ủy khuất khóc nháo như vậy, mà là cười bảo cha yên tâm.
Điều hiện tại mà cô duy nhất muốn bắt lấy, chỉ có một mình thiếu niên bên người.
Sau khi qua đêm mưa to, trong trường học lá rụng phủ kín đường cây xanh.
Chu Ức Chi mang theo Tiết Tích dạo quanh một vòng ở trong trường học, giới thiệu sơ qua các khu dạy học.
Có một màn vừa rồi mới phát sinh ở trên bàn cơm, Chu Ức Chi thời khắc ghi nhớ ngữ khí của mình không cần quá mức vui sướng, phải bình tĩnh một chút, rụt rè một chút —— không cần dọa sợ anh, một đời này vừa mới gặp mặt không lâu, phải lưu lại ấn tượng tốt cho anh.
Tiếp theo quản gia cầm tư liệu, cùng anh cùng nhau đi xử lý thủ tục chuyển trường. Chu Ức Chi trở về phòng học trước.
Tiếng chuông vào học của trường học vang lên bên tai, ký ức tựa như nước lũ, lại một lần nữa làm cô cảm nhận được cô xác thực đã trở về thời niên thiếu. Thật ra cô nhớ rõ khi mình học cao trung đã nhảy một bậc, hiện tại học chính là lớp số 15 của cao nhị. Nhưng mà đếm thẻ bài đến trước cửa lớp số 15, cô lại có chút quên mình ngồi ở chỗ nào.
Vừa mới vào học, giáo viên chưa tới, trong phòng học lộn xộn, đại đa số mọi người đều không ở trên vị trí của mình.
Chu Ức Chi xuất hiện ở cửa, có nữ sinh đến chào hỏi cô: "Chi Chi, xảy ra chuyện gì, cậu cư nhiên đến trễ? Có phải Tùng Du chạy đến biệt thự nhà cậu chặn cậu?"
Chu Ức Chi miễn cưỡng nhớ lại nữ sinh này tên là Viên Mai, cô nói với Viên Mai: "Không đâu, mấy ngày hôm trước kiểm tra đã phát thành tích chưa?"
Viên Mai nhìn cô một cái, có chút kinh ngạc.
Chu Ức Chi rất cao ngạo, ngày thường không để ý tới bạn học, trừ bỏ đi học, chính là vội vàng rời khỏi trường học đi đến các lớp phụ đạo cùng với các lớp mà cô hứng thú.
Nhưng cô gái này lại là nhan cẩu, thích Chu Ức Chi diện mạo tinh xảo lại lãnh đạm này, cảm thấy nhìn nhiều một chút tâm tình đều sảng khoái, cho nên cô ấy là người ở trong lớp thích nói chuyện với Chu Ức Chi nhất. Cô ấy thường xuyên chào hỏi với Chu Ức Chi, nhưng trước kia Chu Ức Chi không để ý chút nào, hôm nay như thế nào lại còn đáp lại trêu chọc của cô ấy ——?
Viên Mai ngạc nhiên mà chỉ một vị trí của bàn thứ ba, nói với Chu Ức Chi: "Đã, đã phát, để trên chỗ ngồi của cậu."
"Cảm ơn." Chu Ức Chi rốt cuộc xác định vị trí của mình, hơi mỉm cười với cô ấy, lúc này mới bước nhanh đi qua.
"...."
Viên Mai nửa ngày không phục hồi tinh thần lại.
Chu Ức Chi ở trên chỗ ngồi mà ngồi xuống, đem cặp sách cùng văn phòng phẩm từng cái từng cái lấy ra ngoài. Nghĩ đến chuyện chờ lát nữa sẽ phát sinh, cô nhịn không được tâm tình tốt mà nhếch khóe môi lên.
Đời trước sau khi anh chuyển trường tới đây, ban đầu Chu Độ muốn đem anh an bài tiến vào lớp số 15 cao nhị tốt nhất, học cùng Chu Ức Chi có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng là Chu Ức Chi không muốn, chuyện này thất bại, anh ở lớp số 15 không đến một buổi trưa, liền chuyển đến một lớp khác.
Đều không ở cùng lớp, dựa theo cái cẩu tính tình của Chu Ức Chi, đời trước cô cùng anh ở trong trường còn có thể có giao thoa gì?
Nhưng một đời này, cô kiên quyết không có khả năng để Tiết Tích đi học ở lớp khác. Anh cùng cô học chung một lớp, vượt qua xuân hạ thu đông, về sau cùng nhau đi học đại học.
Tiết học đầu tiên là toán học.
Lớp số 15 cao nhị là lớp trọng điểm nhất, tiến độ giảng bài của giáo viên rất nhanh, nước miếng bay tứ tung, vài phút liền giảng xong một đề.
Chu Ức Chi học đại học là học khoa thương mại, sau khi học xong cao tam đã nhiều năm như vậy chưa chạm qua toán học, hơn nữa cô điển hình là tuyển thủ chăm chỉ, mà không phải là thiên phú, vốn tưởng rằng mình trở lại cao nhị, tri thức cao trung đối với cô mà nói chính là ăn một bữa sáng, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, cô nhìn những công thức suy luận trên bảng đen, vẻ mặt hỗn độn ——
Cái này đều là cái quái gì? Cô năm đó học những thứ phức tạp này còn lấy giải thưởng toàn tỉnh môn khoa học tự nhiên? Cô năm đó là có bao nhiêu nỗ lực?!
Mặc dù một đời này không hề ôm ý tưởng cầu cha mẹ quan tâm, nhưng lấy kiêu ngạo của Chu Ức Chi, cũng không có khả năng cho phép mình trong lần kiểm tra tiếp theo đứng cuối, vì thế cô không rảnh suy nghĩ miên man những chuyện có quan hệ với anh nữa, nhanh chóng móc notebook và bút nhớ ra điên cuồng chép lại.
Hết tiết thứ nhất, bỗng nhiên nghe được tiếng xôn xao xuất hiện ở cửa sau, một đám nữ sinh chạy qua lại giữa hành lang cùng chỗ ngồi, trong đó hỗn loạn nghe được "chuyển trường", "đẹp trai".
Chu Ức Chi vừa nghe liền biết anh tới.
Cô nhìn qua bao gồm cả Viên Mai, các nữ sinh đều bò đến bên cửa sổ, trong lòng có vài phần đắc ý, đẹp trai thì thế nào, dù sao đều là của cô.
Có thể cho mọi người nhìn, nhưng mọi người đừng mơ có được.
Các bạn học đều dốc toàn lực tham gia, Chu Ức Chi ngồi ở trên chỗ ngồi, giả vờ căn bản không thèm để ý, bình tĩnh tự nhiên mà lật bút ký.
Chu Ức Chi xưa nay cao ngạo, không tham dự tranh cử hoa hoa thảo thảo của trường, nếu không cẩn thận bị người chụp lén ảnh đăng lên diễn đàn, còn phải tìm quản gia đến trường học giải quyết, nhân tiện khóa diễn đàn lại.
Vì thế cứ thế mãi, toàn trường đều biết Chu Ức Chi lớp số 15 cao nhị xinh đẹp ưu nhã, giống đóa hoa hồng kiêu ngạo, nhưng lại có gai, cũng đích xác không ai dám đăng ảnh chụp của cô lên diễn đàn.
Vì thế hoa khôi của lớp số 15 không phải là cô, mà là nữ sinh tên Sầm Vũ Vũ.
Chu Ức Chi bên này bình tĩnh xem bút ký, chờ anh đi vào cửa lớp, nhưng đột nhiên trong đầu điện quang hỏa thạch nhớ tới một sự kiện —— hình như la Sầm Vũ Vũ đời trước có đưa thư tình cho anh.
Chỉ là trước nay không thấy anh nói nhiều một câu với Sầm Vũ Vũ.
Nghĩ đến đây Chu Ức Chi thoáng yên tâm, chính là ngay sau đó cô lại nghĩ, đó là đời trước, đời này anh không thích cô, vạn nhất đời này anh chưa thích cô đã bị Sầm Vũ Vũ đào đi rồi thì sao?
Đúng lúc này Chu Ức Chi lại nghe thấy Sầm Vũ Vũ kinh hô: "Cậu ấy là tới lớp chúng ta sao? Thật đẹp trai!" Cô tức khắc ngồi không yên, trên mặt mang theo chút tức giận, quay đầu đi.
...
Tiết Tích mặc đồng phục cùng với nam sinh khác mặc đồng phục khí chất hoàn toàn bất đồng, thân hình anh cao lớn, đứng ở trong đám người phảng phất như "hạc trong bầy gà". Anh ôm sách mới phát, từ cửa sau tiến vào, quanh mình có rất nhiều học sinh vây quanh, nhưng anh không chú ý, tầm mắt anh lập tức rơi trên người Chu Ức Chi ở bàn số ba.
Lại không lường trước được cô gái đang nắm lấy trang sách, đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt uất giận nhìn về phía anh?
Tiết Tích bỗng nhiên nhớ tới đời trước, cô thập phần kháng cự cùng anh ở một lớp.
Lúc ấy cô nói, ở nhà phải đối mặt với khuôn mặt như băng này của anh thì cũng thôi, ở trong trường học còn phải tiếp tục đối mặt, không bằng coi như đã chết rồi, nếu anh không đổi lớp khác, cô liền không đi học!
Thái độ mà Chu Độ với Chu Ức Chi luôn luôn là tương đối cứng rắn, sẽ không dung túng.
Cho nên sau đó là Tiết Tích tự mình gọi điện thoại cho Chu Độ, thỉnh cầu Chu Độ chuyển lớp cho mình.
Cho nên hiện tại cô đây là ———
Tiết Tích cảm thấy từ tối hôm qua đến giờ, thái độ của Ức Chi đối với người ngoài như anh đều tốt đến không chân thực. Nếu hiệu ứng cánh bướm xuất hiện từ chỗ Chu Độ, cô vì muốn cha mẹ mình cuối năm về một chuyến, phải giả vờ hỏi han ân cần với anh không phải không có khả năng.
Nhưng dù vậy, cô khả năng vẫn giống như đời trước, không muốn cùng một lớp với anh.
....
Cũng không biết có phải từ lúc cô dán băng cá nhân cho anh hay không, trong lòng anh cư nhiên sinh ra một chút mong đợi —— vạn nhất, một đời này tình huống có thể thay đổi thì sao? Ở cùng một lớp so với khác lớp mà ở trường học không có giao thoa thì tốt hơn.
Tiết Tích quyết định trước không đi chủ động đề cập chuyện đổi lớp.
Anh rũ lông mi đen nhánh xuống, không nói một lời, lập tức đi đến vị trí phía sau không có ai ngồi của phòng học.
Anh rút khăn giấy ra bắt đầu lau bàn, bên cạnh đã chen tới không ít bạn học nhiệt tình giới thiệu với anh.
Trong đó có người tên Sầm Vũ Vũ, chủ động tìm giẻ lau tới, cười nói với anh: "Học sinh chuyển trường, tớ tới giúp cậu lau! Khăn giấy lau không sạch sẽ, chỗ này có giẻ lau!"
Một người khác nói: "Cậu từ nơi nào chuyển lại đây? Tiến độ của lớp số 15 cao nhị chúng ta rất nhanh, hiện tại đã đến chương trình cao tam, cậu nếu là không theo kịp, có thể tìm đại diện môn của chúng ta."
"Đúng vậy, cũng có thể tìm Sầm Vũ Vũ hỗ trợ học bổ túc, thành tích của cậu ấy cũng không tồi."
Học sinh lớp số 15 rất nhiệt tình, nhưng Tiết Tích nhớ tới đời trước, sau khi lời đồn anh là con trai thư ký tỉnh ủy truyền ra, những người này tránh anh giống như tránh ôn dịch. Anh rất khó nhấc lên hứng thú mà cùng những người này nói chuyện.
Thần sắc anh gợn sóng bất kinh nói: "Thành tích tốt nhất lớp số 15 không phải là Chu Ức Chi sao?"
Sầm Vũ Vũ nhìn người ngồi ở bàn số ba bỏ đám người ở bên ngoài, bóng dáng Chu Ức Chi lãnh đạm, ngữ khí hơi mang khinh thường nói: "Đúng vậy nhưng thật ra tính tình cậu ta không tốt, rất khó ở chung."
Tiết Tích nhấc mi mắt lên, nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái: "Tôi cũng vậy."
Sầm Vũ Vũ cười tủm tìm tiếp tục đến gần:...
....
Chu Ức Chi bên này căn bản không nghe được Tiết Tích bị một đám nữ sinh vây quanh ở nơi đó rốt cuộc nói cái gì, cô chỉ cảm thấy ríu rít đến mức đầu mình đều sắp nổ ra rồi!
Sao lại thế này? Chẳng lẽ đời trước cũng là cái dạng này sao, anh cũng cùng nói chuyện với nữ sinh? Anh cả ngày kéo khóa đồng phục không chút cẩu thả, một khuôn mặt như băng sơn, hóa ra là chỉ cấm dục trước mặt cô sao?! Cùng người khác tán gẫu vui đến như vậy?
Cô từ trong đám người nghe được cái gì mà "giẻ lau" không "giẻ lau", tâm đều muốn nổ ra.
Anh, anh có tay có chân, để người ta lau bàn cho anh thì anh không phải là đàn ông!
Cô nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía sau, nhưng là hoàn toàn không thấy rõ trong một đám người đó đã xảy ra cái gì ——
Mà khi nghe thấy thanh âm của Sầm Vũ Vũ, Chu Ức Chi hoàn toàn nhịn không được, cô đột nhiên đứng lên, trên đầu tản ra khí đen dày đặc, mặt không biểu tình mà chen vào.
Rất lợi hại sao? Cô cũng có giẻ lau.
Cô chen vào, Sầm Vũ Vũ liếc mắt một cái. Sầm Vũ Vũ bị sát khí của cô dọa đến sửng sốt.
Mà Chu Ức Chi đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đoạt giẻ lau từ trong tay cậu ta tới.
Tầm mắt cô hướng về phía Tiết Tích, lạnh lùng nói: "Em giúp anh lau."
"Còn có, lớp số 15 này thành tích tốt nhất là tôi, tìm đồ ăn cho gà học bổ túc làm gì, gà với đồ ăn tự mổ lẫn nhau sao?"
Cả lớp:....
~~~ Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên wattpad Thanh Thanh Cucaitrangkhaai ~~~~
~~~~~~~~~
Mẹ Hà đã làm xong bữa sáng, Chu Ức Chi lôi kéo Tiết Tích ngồi xuống ăn bữa sáng, sáng sớm tinh mơ cô bị Tùng Du nháo đến có chút phiền, tâm tình tốt cũng không có, hơn nữa cũng đã quên kế hoạch tối hôm qua đun sữa bò ấm cho anh.
Tay phải của cô cầm lấy nĩa xiên trứng chiên cắn một ngụm, nhìn thấy thiếu niên ngồi bên cạnh mình im lặng không nói lời nào, cũng không ăn cái gì, cô vừa muốn hỏi....
Đột nhiên liền phát hiện —— mình còn chưa buông tay anh ra!!!
Anh mặc một cái áo hoodie màu đen, càng tôn thêm làn da trắng nõn, dáng người đĩnh bạt, sau khi từ bên ngoài chạy về bị gió lạnh thổi, đầu ngón tay mát lạnh, mà cô mới từ ổ chăn bò dậy, đầu ngón tay ấm áp.
Hai người mới vừa rồi nắm tay nhau bởi vì Chu Ức Chi canh cánh chuyện của Tùng Du ở trong lòng, còn không chú ý tới, lúc này đột nhiên phát hiện, liền tức khắc cảm thấy xúc giác nơi đầu ngón tay của hai người thập phần rõ ràng.
Trong lòng cô tựa như bà lão đi đường, run rẩy, đột nhiên rung động một chút. Cô nhanh chóng buông tay anh ra, trong lòng hoảng đến một nhóm, trên mặt còn làm bộ bất động thanh sắc dường như không có việc gì, tiếp tục ăn trứng chiên.
........
..... Quả nhiên Tùng Du không ở, cô lập tức ném tay anh ra.
Nếu không thật sự không có biện pháp giải thích chuyện vừa rồi được cô che chở.
Như là có được sự giải thích, trong lòng Tiết Tích có loại cảm giác không thể nói, ngược lại cũng không đến mức thất vọng..... Ngược lại sinh ra ý tưởng, quả nhiên như thế, như vậy mới là bình thường.
Ngón tay anh vô ý thức nắm chặt hư không, không lên tiếng, sau một lát, mặt mới không biểu tình mà bắt đầu ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Chu Ức Chi rút giấy ăn ra lau miệng, ngón tay vô ý thức cọ bàn ăn, kiệt lực làm bộ không chút để ý mà lần thứ hai nhắc nhở: "Dựa theo tối hôm qua nói, chờ lát nữa là cùng nhau đi học?"
Lời này mới vừa nói xong, liền thấy ngón tay thon dài đang cầm dao nĩa của anh hơi dừng, nâng mắt đen lên, tầm mắt thanh lãnh dừng ở trên người cô, ánh mắt kia.... Hẳn là không phải ảo giác của Chu Ức Chi, tựa hồ mang theo nhàn nhạt tìm tòi nghiên cứu cùng khó hiểu.
Chu Ức Chi nhất thời có chút nóng mặt.
Xong rồi! Ánh mắt này của anh có phải là ý "không thân cũng chẳng quen, cô làm gì mà một hai vẫn luôn quấn lấy tôi muốn đi học cùng nhau, sẽ không phải thèm mặt tôi hoặc là thân thể này đi?". Mặc dù anh nhớ rõ chuyện phát sinh năm 5 tuổi, hai nhà là thế giao, hai người cũng không xem như là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng biểu hiện của cô tựa hồ biểu hiện đích xác đến quá quen thuộc một chút....
Chờ phải bị nhìn ra nội tâm của cô điên cuồng mà muốn ôm lấy anh....
"Cái kia, là bởi vì....." Chu Ức Chi nỗ lực giải thích: "Cha em mãi luôn dặn dò em, muốn giúp anh nhanh chóng dung nhập sinh hoạt vườn trường, dù sao cũng đã cao nhị, học tập cũng rất khẩn trương. Ông ấy còn đáp ứng em, nếu em làm tốt, cuối năm sẽ cùng mẹ em cùng nhau trở về, cho em nhiều tiền tiêu vặt hơn!"
Gặp chuyện không thể giải quyết, lấy Chu Độ ra là được.
Tiết Tích rũ mắt xuống, không có biểu tình gì, lời ít mà ý nhiều nói: "Được."
Thanh âm có chút không dễ phát hiện cay chát.
Xem ra, quả nhiên là bởi vì hiệu ứng cánh bướm kích động ở trên người chú Chu.
***
Ngưỡng cửa mà trường Chu Ức Chi học rất cao, hoặc là quyên tiền cho trường học, hoặc là thành tích phi thường ưu dị. Đời trước cô đến khi trước 20 tuổi, đều vì có thể làm cho cha mẹ trở về nhiều hơn chút, dốc hết sức lực, đánh dương cầm đến lòng bàn tay chai ra, luyện vũ đạo luyện đến mũi chân đổ máu cho nên những cái cúp đó mới có thể cầm được tới tay, càng đừng nói đến thành tích trong trường, luôn luôn đều là trước lớp.
Kỳ thật trách không được bạn học ngầm nói cô cao ngạo.
Tính cách cô đích xác tương đối quái gở, trừ bỏ một ít hai người bạn, liền không thích cùng người khác lui tới, càng không dám giống những đứa trẻ nhà có tiền khác tổ chức yến hội sinh nhật gì đó, bởi vì cha mẹ cô sẽ không tới tham gia.
Trừ lần đó ra, cô vì nhận được những giải thưởng đó, cũng bận rộn đến cực điểm, căn bản không có thời gian đi xử lý quan hệ xung quanh. Cô cũng không giống như anh có thiên phú như vậy, cúp dương cầm mà cô có, tất cả đều là ngày qua ngày khổ luyện chồng chất lên.
Nhưng thẳng đến năm 20 tuổi ấy mắt bị mù, Chu Ức Chi mới hiểu được, trên thế giới này có chút tình cảm cha mẹ đối với con cái chính là tương đối đạm mạc, bọ họ cho bạn tiền, hoàn cảnh ưu việt, bạn còn muốn suy nghĩ buồn cười muốn sự quan tâm cùng yêu quý nữa sao?
Hai mươi năm trước, vẫn luôn không chiếm được tình thân là chấp niệm của Chu Ức Chi, làm cô sống cố chấp mà thống khổ, sau khi bị mù một thời gian, cô ngược lại nghĩ ra, không có liền không có đi, cô còn có thể có thứ khác, vì thế cô đi nước ngoài, tựa như tân sinh.
Một lần nữa trở về một đời này, cô ở trong điện thoại nghe được cha dùng tiếng nói lãnh đạm nói chuyện với mình, cuối năm có hội nghị, khả năng sẽ không trở lại được, bảo cô có việc gì thì tìm quản gia. Đáy lòng cô ngược lại không có gợn sóng gì, không giống như đời trước ủy khuất khóc nháo như vậy, mà là cười bảo cha yên tâm.
Điều hiện tại mà cô duy nhất muốn bắt lấy, chỉ có một mình thiếu niên bên người.
Sau khi qua đêm mưa to, trong trường học lá rụng phủ kín đường cây xanh.
Chu Ức Chi mang theo Tiết Tích dạo quanh một vòng ở trong trường học, giới thiệu sơ qua các khu dạy học.
Có một màn vừa rồi mới phát sinh ở trên bàn cơm, Chu Ức Chi thời khắc ghi nhớ ngữ khí của mình không cần quá mức vui sướng, phải bình tĩnh một chút, rụt rè một chút —— không cần dọa sợ anh, một đời này vừa mới gặp mặt không lâu, phải lưu lại ấn tượng tốt cho anh.
Tiếp theo quản gia cầm tư liệu, cùng anh cùng nhau đi xử lý thủ tục chuyển trường. Chu Ức Chi trở về phòng học trước.
Tiếng chuông vào học của trường học vang lên bên tai, ký ức tựa như nước lũ, lại một lần nữa làm cô cảm nhận được cô xác thực đã trở về thời niên thiếu. Thật ra cô nhớ rõ khi mình học cao trung đã nhảy một bậc, hiện tại học chính là lớp số 15 của cao nhị. Nhưng mà đếm thẻ bài đến trước cửa lớp số 15, cô lại có chút quên mình ngồi ở chỗ nào.
Vừa mới vào học, giáo viên chưa tới, trong phòng học lộn xộn, đại đa số mọi người đều không ở trên vị trí của mình.
Chu Ức Chi xuất hiện ở cửa, có nữ sinh đến chào hỏi cô: "Chi Chi, xảy ra chuyện gì, cậu cư nhiên đến trễ? Có phải Tùng Du chạy đến biệt thự nhà cậu chặn cậu?"
Chu Ức Chi miễn cưỡng nhớ lại nữ sinh này tên là Viên Mai, cô nói với Viên Mai: "Không đâu, mấy ngày hôm trước kiểm tra đã phát thành tích chưa?"
Viên Mai nhìn cô một cái, có chút kinh ngạc.
Chu Ức Chi rất cao ngạo, ngày thường không để ý tới bạn học, trừ bỏ đi học, chính là vội vàng rời khỏi trường học đi đến các lớp phụ đạo cùng với các lớp mà cô hứng thú.
Nhưng cô gái này lại là nhan cẩu, thích Chu Ức Chi diện mạo tinh xảo lại lãnh đạm này, cảm thấy nhìn nhiều một chút tâm tình đều sảng khoái, cho nên cô ấy là người ở trong lớp thích nói chuyện với Chu Ức Chi nhất. Cô ấy thường xuyên chào hỏi với Chu Ức Chi, nhưng trước kia Chu Ức Chi không để ý chút nào, hôm nay như thế nào lại còn đáp lại trêu chọc của cô ấy ——?
Viên Mai ngạc nhiên mà chỉ một vị trí của bàn thứ ba, nói với Chu Ức Chi: "Đã, đã phát, để trên chỗ ngồi của cậu."
"Cảm ơn." Chu Ức Chi rốt cuộc xác định vị trí của mình, hơi mỉm cười với cô ấy, lúc này mới bước nhanh đi qua.
"...."
Viên Mai nửa ngày không phục hồi tinh thần lại.
Chu Ức Chi ở trên chỗ ngồi mà ngồi xuống, đem cặp sách cùng văn phòng phẩm từng cái từng cái lấy ra ngoài. Nghĩ đến chuyện chờ lát nữa sẽ phát sinh, cô nhịn không được tâm tình tốt mà nhếch khóe môi lên.
Đời trước sau khi anh chuyển trường tới đây, ban đầu Chu Độ muốn đem anh an bài tiến vào lớp số 15 cao nhị tốt nhất, học cùng Chu Ức Chi có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng là Chu Ức Chi không muốn, chuyện này thất bại, anh ở lớp số 15 không đến một buổi trưa, liền chuyển đến một lớp khác.
Đều không ở cùng lớp, dựa theo cái cẩu tính tình của Chu Ức Chi, đời trước cô cùng anh ở trong trường còn có thể có giao thoa gì?
Nhưng một đời này, cô kiên quyết không có khả năng để Tiết Tích đi học ở lớp khác. Anh cùng cô học chung một lớp, vượt qua xuân hạ thu đông, về sau cùng nhau đi học đại học.
Tiết học đầu tiên là toán học.
Lớp số 15 cao nhị là lớp trọng điểm nhất, tiến độ giảng bài của giáo viên rất nhanh, nước miếng bay tứ tung, vài phút liền giảng xong một đề.
Chu Ức Chi học đại học là học khoa thương mại, sau khi học xong cao tam đã nhiều năm như vậy chưa chạm qua toán học, hơn nữa cô điển hình là tuyển thủ chăm chỉ, mà không phải là thiên phú, vốn tưởng rằng mình trở lại cao nhị, tri thức cao trung đối với cô mà nói chính là ăn một bữa sáng, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, cô nhìn những công thức suy luận trên bảng đen, vẻ mặt hỗn độn ——
Cái này đều là cái quái gì? Cô năm đó học những thứ phức tạp này còn lấy giải thưởng toàn tỉnh môn khoa học tự nhiên? Cô năm đó là có bao nhiêu nỗ lực?!
Mặc dù một đời này không hề ôm ý tưởng cầu cha mẹ quan tâm, nhưng lấy kiêu ngạo của Chu Ức Chi, cũng không có khả năng cho phép mình trong lần kiểm tra tiếp theo đứng cuối, vì thế cô không rảnh suy nghĩ miên man những chuyện có quan hệ với anh nữa, nhanh chóng móc notebook và bút nhớ ra điên cuồng chép lại.
Hết tiết thứ nhất, bỗng nhiên nghe được tiếng xôn xao xuất hiện ở cửa sau, một đám nữ sinh chạy qua lại giữa hành lang cùng chỗ ngồi, trong đó hỗn loạn nghe được "chuyển trường", "đẹp trai".
Chu Ức Chi vừa nghe liền biết anh tới.
Cô nhìn qua bao gồm cả Viên Mai, các nữ sinh đều bò đến bên cửa sổ, trong lòng có vài phần đắc ý, đẹp trai thì thế nào, dù sao đều là của cô.
Có thể cho mọi người nhìn, nhưng mọi người đừng mơ có được.
Các bạn học đều dốc toàn lực tham gia, Chu Ức Chi ngồi ở trên chỗ ngồi, giả vờ căn bản không thèm để ý, bình tĩnh tự nhiên mà lật bút ký.
Chu Ức Chi xưa nay cao ngạo, không tham dự tranh cử hoa hoa thảo thảo của trường, nếu không cẩn thận bị người chụp lén ảnh đăng lên diễn đàn, còn phải tìm quản gia đến trường học giải quyết, nhân tiện khóa diễn đàn lại.
Vì thế cứ thế mãi, toàn trường đều biết Chu Ức Chi lớp số 15 cao nhị xinh đẹp ưu nhã, giống đóa hoa hồng kiêu ngạo, nhưng lại có gai, cũng đích xác không ai dám đăng ảnh chụp của cô lên diễn đàn.
Vì thế hoa khôi của lớp số 15 không phải là cô, mà là nữ sinh tên Sầm Vũ Vũ.
Chu Ức Chi bên này bình tĩnh xem bút ký, chờ anh đi vào cửa lớp, nhưng đột nhiên trong đầu điện quang hỏa thạch nhớ tới một sự kiện —— hình như la Sầm Vũ Vũ đời trước có đưa thư tình cho anh.
Chỉ là trước nay không thấy anh nói nhiều một câu với Sầm Vũ Vũ.
Nghĩ đến đây Chu Ức Chi thoáng yên tâm, chính là ngay sau đó cô lại nghĩ, đó là đời trước, đời này anh không thích cô, vạn nhất đời này anh chưa thích cô đã bị Sầm Vũ Vũ đào đi rồi thì sao?
Đúng lúc này Chu Ức Chi lại nghe thấy Sầm Vũ Vũ kinh hô: "Cậu ấy là tới lớp chúng ta sao? Thật đẹp trai!" Cô tức khắc ngồi không yên, trên mặt mang theo chút tức giận, quay đầu đi.
...
Tiết Tích mặc đồng phục cùng với nam sinh khác mặc đồng phục khí chất hoàn toàn bất đồng, thân hình anh cao lớn, đứng ở trong đám người phảng phất như "hạc trong bầy gà". Anh ôm sách mới phát, từ cửa sau tiến vào, quanh mình có rất nhiều học sinh vây quanh, nhưng anh không chú ý, tầm mắt anh lập tức rơi trên người Chu Ức Chi ở bàn số ba.
Lại không lường trước được cô gái đang nắm lấy trang sách, đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt uất giận nhìn về phía anh?
Tiết Tích bỗng nhiên nhớ tới đời trước, cô thập phần kháng cự cùng anh ở một lớp.
Lúc ấy cô nói, ở nhà phải đối mặt với khuôn mặt như băng này của anh thì cũng thôi, ở trong trường học còn phải tiếp tục đối mặt, không bằng coi như đã chết rồi, nếu anh không đổi lớp khác, cô liền không đi học!
Thái độ mà Chu Độ với Chu Ức Chi luôn luôn là tương đối cứng rắn, sẽ không dung túng.
Cho nên sau đó là Tiết Tích tự mình gọi điện thoại cho Chu Độ, thỉnh cầu Chu Độ chuyển lớp cho mình.
Cho nên hiện tại cô đây là ———
Tiết Tích cảm thấy từ tối hôm qua đến giờ, thái độ của Ức Chi đối với người ngoài như anh đều tốt đến không chân thực. Nếu hiệu ứng cánh bướm xuất hiện từ chỗ Chu Độ, cô vì muốn cha mẹ mình cuối năm về một chuyến, phải giả vờ hỏi han ân cần với anh không phải không có khả năng.
Nhưng dù vậy, cô khả năng vẫn giống như đời trước, không muốn cùng một lớp với anh.
....
Cũng không biết có phải từ lúc cô dán băng cá nhân cho anh hay không, trong lòng anh cư nhiên sinh ra một chút mong đợi —— vạn nhất, một đời này tình huống có thể thay đổi thì sao? Ở cùng một lớp so với khác lớp mà ở trường học không có giao thoa thì tốt hơn.
Tiết Tích quyết định trước không đi chủ động đề cập chuyện đổi lớp.
Anh rũ lông mi đen nhánh xuống, không nói một lời, lập tức đi đến vị trí phía sau không có ai ngồi của phòng học.
Anh rút khăn giấy ra bắt đầu lau bàn, bên cạnh đã chen tới không ít bạn học nhiệt tình giới thiệu với anh.
Trong đó có người tên Sầm Vũ Vũ, chủ động tìm giẻ lau tới, cười nói với anh: "Học sinh chuyển trường, tớ tới giúp cậu lau! Khăn giấy lau không sạch sẽ, chỗ này có giẻ lau!"
Một người khác nói: "Cậu từ nơi nào chuyển lại đây? Tiến độ của lớp số 15 cao nhị chúng ta rất nhanh, hiện tại đã đến chương trình cao tam, cậu nếu là không theo kịp, có thể tìm đại diện môn của chúng ta."
"Đúng vậy, cũng có thể tìm Sầm Vũ Vũ hỗ trợ học bổ túc, thành tích của cậu ấy cũng không tồi."
Học sinh lớp số 15 rất nhiệt tình, nhưng Tiết Tích nhớ tới đời trước, sau khi lời đồn anh là con trai thư ký tỉnh ủy truyền ra, những người này tránh anh giống như tránh ôn dịch. Anh rất khó nhấc lên hứng thú mà cùng những người này nói chuyện.
Thần sắc anh gợn sóng bất kinh nói: "Thành tích tốt nhất lớp số 15 không phải là Chu Ức Chi sao?"
Sầm Vũ Vũ nhìn người ngồi ở bàn số ba bỏ đám người ở bên ngoài, bóng dáng Chu Ức Chi lãnh đạm, ngữ khí hơi mang khinh thường nói: "Đúng vậy nhưng thật ra tính tình cậu ta không tốt, rất khó ở chung."
Tiết Tích nhấc mi mắt lên, nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái: "Tôi cũng vậy."
Sầm Vũ Vũ cười tủm tìm tiếp tục đến gần:...
....
Chu Ức Chi bên này căn bản không nghe được Tiết Tích bị một đám nữ sinh vây quanh ở nơi đó rốt cuộc nói cái gì, cô chỉ cảm thấy ríu rít đến mức đầu mình đều sắp nổ ra rồi!
Sao lại thế này? Chẳng lẽ đời trước cũng là cái dạng này sao, anh cũng cùng nói chuyện với nữ sinh? Anh cả ngày kéo khóa đồng phục không chút cẩu thả, một khuôn mặt như băng sơn, hóa ra là chỉ cấm dục trước mặt cô sao?! Cùng người khác tán gẫu vui đến như vậy?
Cô từ trong đám người nghe được cái gì mà "giẻ lau" không "giẻ lau", tâm đều muốn nổ ra.
Anh, anh có tay có chân, để người ta lau bàn cho anh thì anh không phải là đàn ông!
Cô nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía sau, nhưng là hoàn toàn không thấy rõ trong một đám người đó đã xảy ra cái gì ——
Mà khi nghe thấy thanh âm của Sầm Vũ Vũ, Chu Ức Chi hoàn toàn nhịn không được, cô đột nhiên đứng lên, trên đầu tản ra khí đen dày đặc, mặt không biểu tình mà chen vào.
Rất lợi hại sao? Cô cũng có giẻ lau.
Cô chen vào, Sầm Vũ Vũ liếc mắt một cái. Sầm Vũ Vũ bị sát khí của cô dọa đến sửng sốt.
Mà Chu Ức Chi đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đoạt giẻ lau từ trong tay cậu ta tới.
Tầm mắt cô hướng về phía Tiết Tích, lạnh lùng nói: "Em giúp anh lau."
"Còn có, lớp số 15 này thành tích tốt nhất là tôi, tìm đồ ăn cho gà học bổ túc làm gì, gà với đồ ăn tự mổ lẫn nhau sao?"
Cả lớp:....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.