Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không
Chương 46: chương 46
King_7_Love
02/03/2015
Cả buổi hôm đó tôi và Xuân không thể nói với nhau được lời nào. Chúng tôi chỉ thẹn thùng bên nhau, cười, cười và cười.
- Này, mày với em Xuân của tao hôm nay sao thế? Cứ như vợ chồng son thế hả? – Quân đen vỗ vai tôi.
- Sao là sao? Vẫn bình thường mà. – Tôi trả lời.
- Không bình thường chút nào phải không anh em.
Nó quay lại hỏi mấy con giời đằng sau. Và thế là màn chém gió man rợ của đám bạn quý hóa bắt đầu.
“Tao nghi lắm, phải điều tra kĩ, chứ vụ này có vẻ ban căng.”
“Theo tao điều tra thì em Xuân có vẻ như chuẩn bị về làm dâu nhà thằng Tuấn rồi.”
“Mày nói thế chứ hôm trước tao thấy thằng Tuấn đèo em nào xinh lắm, tao chắc là không phải Xuân.”
“Thế nên tao bảo mới ban băng.”
“Chính thức chia buồn với mày Tuấn ơi, sao mày lại từ giã ddời độc thân và giao tất cả cuộc đời cho con sư tử”
Lại có thằng “Ối giời ơi, đẹp giai như tao lại thua thằng xấu trai như mày Tuấn nhỉ? Đã đen lại còn lắm lông. Hị hị”
Thôi thì muôn vàn đao kiếm, rồi thưởng cẳng chân hạ cẳng tay giáng xuống chúng tôi. Tôi và Xuân chỉ còn biết lắc đầu mà cười.
- Ừ thì tao và Xuân là một đôi thì làm sao? – Tôi quay sang Quân đen.
Mâý thằng lặng người nhìn nhau rồi “ờ” lên một tiếng, Quân đen thì cười khả ố, Tài Vẹo thì khà khà, Thắng Oppa lại cười lạt còn thằng Dùng thì lại thích thú.
Biết vậy Xuân còn quay sang nhéo tôi một cái và bọn bạn điên loạn cươì càng to hơn.
- Có gì hót, có gì hot…. – Tiếng con bán chanh bàn cuối rú theo.
Tôi đổ mồ hôi vì không nghĩ cái lớp này nó bá đạo vậy. Thua, chính thức thua.
Đang xôn xao thì cô giáo dậy Văn – Cô Dương vào lớp.
- Ơ cái lớp này ồn ào nhỉ? Vào lớp rồi đấy. – Cô hơi cau mày nhìn chúng tôi.
- Đã trống đâu cô. – Quân Đen lên tiếng.
- Thế chưa trống tôi không được vào lớp hả.
Lại hỏi ngược. Cô giáo này có văn phong rất lạ, hay hỏi ngược học sinh và đặt chúng nó vào thế bí. Mình ghét con gái học giỏi Văn.
- Uhm thì chưa trống nhưng lớp có chuyện gì vui thế? – Cô bỏ mặt nghiêm hỏi tí ta tí tởn.
Thế là lớp tôi nó lầm ầm lên, như cái chợ vỡ, nói chung là toàn đá đểu tôi và Xuân.
“Cô cứ hỏi bí thư mới biết chứ chúng em chịu”
“Đúng rồi, chuyện này nó hệ trọng lắm, phải cán bộ như bí thư mới trả lời được”
Mẹ trẻ và bố trẻ 10A3 bắt đầu bơm đểu các kiểu con đà điểu. Cô cứ cười tít mắt với kiểu tố cáo của mấy chú đực rựa lớp tôi, chúng nó sướng như bố đẻ em bé mặc dù có biết cái gì đâu.
- Kể đi, kể đi có đôi nào yêu nhau à? – Cô giáo đảo mắt như rang lạc.
Ax… Sao cô giáo này thính thế nhỉ? Chắc bà cô này yêu lắm thằng lắm nên nó mới thế này.
Thế nhưng cho tiền cũng không có thằng nào nói vì chúng nó chẳng biết gì mà nói. Tôi và Xuân chỉ ít nói với nhau một chút thôi chứ chưa hề có biểu hiện gì. Thân mật như mọi ngày mọi người còn không nhận ra chứ huống chi là lạnh lùng với nhau như thế này.
Tiếng trống tan học vang lên là cái mà học sinh nào cũng thích. Lớp chúng tôi chỉ chờ cô giáo cho nghỉ là chúng nó ùa ra ngoài. Tôi với Xuân vẫn cứ ngồi yên như mọi lần. Chờ chúng nó ra ngoài hết chúng tôi mới ra. Hôm nay nàng cứ ngồi thôi và mặt đỏ lựng.
- Ơh hai cái vợ chồng son này, không về à? – Tiếng con bán chanh bàn cuối lúc nó đi qua Xuân.
- Hoa cứ về trước đi lát mình về, còn chờ tài xế. – Xuân ngúm nguẩy trả lời.
- À….à…. Thôi em về nhé vợ chồng son…. Hí hí hí.
Nghe tiếng cười đã không thể mê được rồi chứ chưa nói đến chuyện làm quen mà tiếp cận. Nhưng từ Hoa sau này tôi mới hiểu và biết được nhiều điều về Xuân. Cô nàng tí toét nhưng sống khá nội tâm và hiểu biết.
- Này ai tài xế đấy em ơi? – Tôi chống tay lên đầu đưa mắt qua nhìn Xuân.
- Ai thì họ tự biết chứ phải nhắc nữa? – Xuân cũng quay qua nhìn tôi.
- Sao nay ít nói thế? Mọi hôm bà chằn lắm mà.
- Ờ thì…..
- Thì làm sao?
- Lại còn hỏi nữa đồ hâm. – Xuân nguýt dài.
Tôi nắm lấy tay Xuân và nói:
- Ngồi đây chút nhé, lát hãy về.
Xuân không nói gì nhìn tôi cười, nàng ngượng ngùng đỏ mặt cúi xuống không nói gì nhưng tôi cảm nhận được cái siết chặt từ bàn tay của Xuân. Tôi hiểu rằng nàng đang chấp nhận điều gì? Chấp nhận đến bên tôi như một người bạn gái đúng nghĩa. Nàng không thiếu người theo đuổi nhưng nàng chấp nhận một người như tôi vì nàng tìm thấy ở tôi điều gì. Nàng thấy ở tôi khác với phần còn lại mà nàng quen biết. Nàng quý nó và yêu nó.
Mười sáu tuổi tôi tiếp xúc với không ít bạn gái cùng trang lứa nhưng người con gái như Xuân thì tôi mới gặp lần đầu, nàng mang đến cho tôi một cảm giác muốn được che chở, muốn được yêu thương. Nàng cá tính và đáng yêu, nàng làm cho tôi yêu tâm hồn trong sáng đó.
Tôi nắm tay Xuân nhìn ra sân trường, nơi mọi người hối hả ra về, tôi hiểu rằng tình cảm của tôi và Xuân cũng sẽ khác khi bước qua cánh cửa kia. Tình cảm chớm nở này nó phải đối mặt với nhiều sóng gió, sóng gió đến từ bạn bè của Xuân, người ghen ghét đố kị, người tán dương, người ủng hộ và có những người cố gắng chọc phá. Nhưng tôi là con trai tôi phải gồng gánh tất cả, cùng nàng bước qua tất cả.
Tôi đưa mắt qua Xuân và thấy nàng cũng đang nhìn mình, tôi thấy trong đó là thông điệp
“Chúng ta cố gắng hạnh phúc như những lúc ban đầu này nhé!”
- Này, mày với em Xuân của tao hôm nay sao thế? Cứ như vợ chồng son thế hả? – Quân đen vỗ vai tôi.
- Sao là sao? Vẫn bình thường mà. – Tôi trả lời.
- Không bình thường chút nào phải không anh em.
Nó quay lại hỏi mấy con giời đằng sau. Và thế là màn chém gió man rợ của đám bạn quý hóa bắt đầu.
“Tao nghi lắm, phải điều tra kĩ, chứ vụ này có vẻ ban căng.”
“Theo tao điều tra thì em Xuân có vẻ như chuẩn bị về làm dâu nhà thằng Tuấn rồi.”
“Mày nói thế chứ hôm trước tao thấy thằng Tuấn đèo em nào xinh lắm, tao chắc là không phải Xuân.”
“Thế nên tao bảo mới ban băng.”
“Chính thức chia buồn với mày Tuấn ơi, sao mày lại từ giã ddời độc thân và giao tất cả cuộc đời cho con sư tử”
Lại có thằng “Ối giời ơi, đẹp giai như tao lại thua thằng xấu trai như mày Tuấn nhỉ? Đã đen lại còn lắm lông. Hị hị”
Thôi thì muôn vàn đao kiếm, rồi thưởng cẳng chân hạ cẳng tay giáng xuống chúng tôi. Tôi và Xuân chỉ còn biết lắc đầu mà cười.
- Ừ thì tao và Xuân là một đôi thì làm sao? – Tôi quay sang Quân đen.
Mâý thằng lặng người nhìn nhau rồi “ờ” lên một tiếng, Quân đen thì cười khả ố, Tài Vẹo thì khà khà, Thắng Oppa lại cười lạt còn thằng Dùng thì lại thích thú.
Biết vậy Xuân còn quay sang nhéo tôi một cái và bọn bạn điên loạn cươì càng to hơn.
- Có gì hót, có gì hot…. – Tiếng con bán chanh bàn cuối rú theo.
Tôi đổ mồ hôi vì không nghĩ cái lớp này nó bá đạo vậy. Thua, chính thức thua.
Đang xôn xao thì cô giáo dậy Văn – Cô Dương vào lớp.
- Ơ cái lớp này ồn ào nhỉ? Vào lớp rồi đấy. – Cô hơi cau mày nhìn chúng tôi.
- Đã trống đâu cô. – Quân Đen lên tiếng.
- Thế chưa trống tôi không được vào lớp hả.
Lại hỏi ngược. Cô giáo này có văn phong rất lạ, hay hỏi ngược học sinh và đặt chúng nó vào thế bí. Mình ghét con gái học giỏi Văn.
- Uhm thì chưa trống nhưng lớp có chuyện gì vui thế? – Cô bỏ mặt nghiêm hỏi tí ta tí tởn.
Thế là lớp tôi nó lầm ầm lên, như cái chợ vỡ, nói chung là toàn đá đểu tôi và Xuân.
“Cô cứ hỏi bí thư mới biết chứ chúng em chịu”
“Đúng rồi, chuyện này nó hệ trọng lắm, phải cán bộ như bí thư mới trả lời được”
Mẹ trẻ và bố trẻ 10A3 bắt đầu bơm đểu các kiểu con đà điểu. Cô cứ cười tít mắt với kiểu tố cáo của mấy chú đực rựa lớp tôi, chúng nó sướng như bố đẻ em bé mặc dù có biết cái gì đâu.
- Kể đi, kể đi có đôi nào yêu nhau à? – Cô giáo đảo mắt như rang lạc.
Ax… Sao cô giáo này thính thế nhỉ? Chắc bà cô này yêu lắm thằng lắm nên nó mới thế này.
Thế nhưng cho tiền cũng không có thằng nào nói vì chúng nó chẳng biết gì mà nói. Tôi và Xuân chỉ ít nói với nhau một chút thôi chứ chưa hề có biểu hiện gì. Thân mật như mọi ngày mọi người còn không nhận ra chứ huống chi là lạnh lùng với nhau như thế này.
Tiếng trống tan học vang lên là cái mà học sinh nào cũng thích. Lớp chúng tôi chỉ chờ cô giáo cho nghỉ là chúng nó ùa ra ngoài. Tôi với Xuân vẫn cứ ngồi yên như mọi lần. Chờ chúng nó ra ngoài hết chúng tôi mới ra. Hôm nay nàng cứ ngồi thôi và mặt đỏ lựng.
- Ơh hai cái vợ chồng son này, không về à? – Tiếng con bán chanh bàn cuối lúc nó đi qua Xuân.
- Hoa cứ về trước đi lát mình về, còn chờ tài xế. – Xuân ngúm nguẩy trả lời.
- À….à…. Thôi em về nhé vợ chồng son…. Hí hí hí.
Nghe tiếng cười đã không thể mê được rồi chứ chưa nói đến chuyện làm quen mà tiếp cận. Nhưng từ Hoa sau này tôi mới hiểu và biết được nhiều điều về Xuân. Cô nàng tí toét nhưng sống khá nội tâm và hiểu biết.
- Này ai tài xế đấy em ơi? – Tôi chống tay lên đầu đưa mắt qua nhìn Xuân.
- Ai thì họ tự biết chứ phải nhắc nữa? – Xuân cũng quay qua nhìn tôi.
- Sao nay ít nói thế? Mọi hôm bà chằn lắm mà.
- Ờ thì…..
- Thì làm sao?
- Lại còn hỏi nữa đồ hâm. – Xuân nguýt dài.
Tôi nắm lấy tay Xuân và nói:
- Ngồi đây chút nhé, lát hãy về.
Xuân không nói gì nhìn tôi cười, nàng ngượng ngùng đỏ mặt cúi xuống không nói gì nhưng tôi cảm nhận được cái siết chặt từ bàn tay của Xuân. Tôi hiểu rằng nàng đang chấp nhận điều gì? Chấp nhận đến bên tôi như một người bạn gái đúng nghĩa. Nàng không thiếu người theo đuổi nhưng nàng chấp nhận một người như tôi vì nàng tìm thấy ở tôi điều gì. Nàng thấy ở tôi khác với phần còn lại mà nàng quen biết. Nàng quý nó và yêu nó.
Mười sáu tuổi tôi tiếp xúc với không ít bạn gái cùng trang lứa nhưng người con gái như Xuân thì tôi mới gặp lần đầu, nàng mang đến cho tôi một cảm giác muốn được che chở, muốn được yêu thương. Nàng cá tính và đáng yêu, nàng làm cho tôi yêu tâm hồn trong sáng đó.
Tôi nắm tay Xuân nhìn ra sân trường, nơi mọi người hối hả ra về, tôi hiểu rằng tình cảm của tôi và Xuân cũng sẽ khác khi bước qua cánh cửa kia. Tình cảm chớm nở này nó phải đối mặt với nhiều sóng gió, sóng gió đến từ bạn bè của Xuân, người ghen ghét đố kị, người tán dương, người ủng hộ và có những người cố gắng chọc phá. Nhưng tôi là con trai tôi phải gồng gánh tất cả, cùng nàng bước qua tất cả.
Tôi đưa mắt qua Xuân và thấy nàng cũng đang nhìn mình, tôi thấy trong đó là thông điệp
“Chúng ta cố gắng hạnh phúc như những lúc ban đầu này nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.