Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không
Chương 69
King_7_Love
27/07/2015
Chúng tôi lên xe sau khi nhận tiền độ, ông anh tôi chở tôi, thằng Dũng được một ông chở và Ánh đi một mình. Đây là cơ hội cho mấy thánh độc thân cưa em Ánh xinh đẹp của tôi. Mấy thằng cha này buồn cười nhỉ, chẳng có đứng đắn gì, lớp 12 rồi, không lo học đi suốt ngày tán gái. Linh tinh quá.
Tới đoạn đường chia nhau về chỉ còn ba người chúng tôi và Ánh. Bốn người chúng tôi tấp vào một quán nước ven đường, ngồi lại với nhau. Nước mía là thứ mà cả 4 chúng tôi đều chấp thuận gọi.
- Em là bạn cùng lớp với hai thằng này hả? – Anh giai tôi mở lời.
- Vâng! – Ánh ngắn gọn.
- Sao hôm nay biết hai thằng này đá bóng mà đi cổ vũ vậy?
- Em đi qua có việc thấy Dũng và Tuấn đang đá nên tấp vào xem thôi.
- Vậy cổ vũ cho thằng nào?
Ông hỏi tưng tửng một câu mà Ánh ngượng chín cả mặt. Ai cũng vậy thôi, nếu đặt vào vị trí bạn là một người con gái và bị hỏi câu hỏi câu vậy bạn sẽ thế nào?
- Em cổ vũ cho anh ạ! – Ánh trả lời.
- Ái chà, được hê, nhưng thôi, anh xin lỗi, anh không cần. Nhường cái đó cho hai thằng em tôi.
Phải nói là ông anh tôi phũ phàng đến khủng khiếp. Có thế nào, dù ông có bạn gái hay chưa cũng không có nên nói người ta như thế. Nói thế chẳng khác nào ném cái chai vào mặt người ta.
Tôi ngồi cạnh Ánh, gương mặt đỏ bừng vì bị ông anh tôi trêu cho, nói thật ông anh tôi không thế đâu nhưng bản tính của ông ấy vốn lạnh lùng lại không thích con gái lắm nên ông ấy mới thế. Chả hiểu sau này vợ con ông ấy sao nữa. Bà nào yêu ông ấy chắc khổ cả đời.
- Nay Ánh có việc gì qua đây thế? – Tôi quay qua hỏi Ánh.
- Ánh đi có xíu việc thôi. Chân Tuấn đỡ chưa?
- Bình thường mà, đau này có nhằm nhò gì!
- Vậy mai không có đạp xe đi học được thì sao?
- Thằng Dũng, ông anh mình còn sờ sờ đây lo gì chứ?
- Thế cũng may, chỉ lo Tuấn không đi học được thôi. Hì
Chém gió một lúc thì mọi người thống nhất đi về vì cũng khá trưa rồi. Về muộn quá sợ mẹ mắng, sợ mọi người mong ngóng, hơn nữa chứ vừa nãy nói xạo là không đau chứu đau thấy mồ tổ. Thằng chó chết kia nó ăn một cú của tôi cũng không phải dạng vừa nhưng tôi đau hơn nó có vẻ nhiều. Đã đau còn vào ráng trả thù cơ mà. Mình có vẻ nhỏ nhen, hề hề.
- Hôm nay có thằng què quặt không? – Mẹ tôi hỏi khi đang giã cua nấy canh.
- Thằng này chứ thằng nào nữa? – Ông anh tôi chỉ thẳng mặt
- Không có em liệu đội của anh có thắng không nhỉ?
- Tao chưa gõ cho vì tội ngu lại còn phách lối.
Anh em tôi cười hề hề còn mẹ chỉ lắc đầu vì hai thằng con quá bá đạo.
Thời gian cứ thế trôi qua, tháng mười qua đi. Mùa lạnh bắt đầu đến. Rét kinh hoàng. Tôi với thằng Dũng có ý định đổi kèo đi chung một xe nhưng việc đón Xuân thành thói quen rồi nên tôi không đồng ý.
- Này đi thế có lạnh lắm không? – Xuân thò tay vào túi áo của tôi lúc ngồi sau xe.
- Thử thì biết, hơn 10 cây mẹ trẻ à.
- Thế nên ngồi sau xe này thích lắm Tuấn à.
Nói rồi Xuân khẽ gục đầu vào lưng tôi. Tự dưng ấm áp lạ thường, tự sưng mình chẳng cảm thấy mệt, chẳng cảm thấy cái lạnh nữa mà hiện hữu là sự ấm áp của tình yêu thuở đầu đời.
Tối hôm nay đang ngồi học bài thì tự dưng lục trong đống sách cũ ra một vật không ai ngờ. Món quà 20-10 tôi định tặng Ánh ngày nào đó vẫn còn trong hộ bàn. Sao giờ đây, thời gian qua lâu rồi, giờ mà đem tặng ê mặt lắm.
Tất cả những gì Ánh đã làm cho tôi, lời cảm ơn không bao giờ đủ, món quà thì càng thiếu. Thứ Ánh mang đến là tình cảm quan tâm chân thành của một người bạn. Vậy thì món quà này tôi nhất định phải tặng. Bỏ nó vào cặp và lên giường đi ngủ, tìm một dịp nhất định để tôi được đáp lại tấm lòng của Ánh.
Hôm sau tôi đến lớp với trạng thái mệt mỏi vì hôm qua cứ thao thức chẳng ngủ được. Mồm thì ngáp như thằng nghiện đói thuốc, khổ sở với còn vật mang tên ngủ.
- Này thằng điên, mày đêm qua thức cho con bú hay sao mà ngáp gớm vậy? – Quân đen vỗ vai tôi.
- Còn hơn thế nữa đấy! – Tôi xua tay.
- Vậy là làm cái gì?
- Thôi mày không biết được đâu, âm mưu của tao nó to lớn lắm.
- Đừng nói tao là làm Hiệu Trưởng nhé?
- To hơn đi mày?
- Chủ tịch Huyện.
- Thủ tướng, thằng ngu!
- Cũng được, ra dáng thủ tướng đấy, ngáp tiếp đi
Nó nói rồi dúi đầu tôi cái. Xuân vừa đi lấy cuốn sổ đầu bài về thì trông bộ dạng tôi như thằng nghiện cứ cười tít mắt.
- Cười gì mà cười? – Tôi cẳn rảu.
- Tuấn nhìn buồn cười thiệt chứ đùa đâu?
- Buồn cười ở chỗ nào?
- Chỗ nào cũng buồn cười hết á.
- Thế chỗ này có buồn cười không? – Tôi thọc lẹc vào hông Xuân, em cười như điên như dại
- Thôi thôi…. Buồn lắm…. Thôiiiiiiii
Tôi không cứ cù cho Xuân bằng được, nàng hết ngặt bên trai rồi bên phải cứ ngả rạp vào người tôi, dãy nay nảy. Lớp chúng tôi quan quen cảnh hai đứa tôi như trẻ con nên chẳng ai thèm để ý nữa.
Năm tiết học trôi qua cũng nhanh nhưng mà tôi ghét nhất là cái tiết chào cờ, lạnh như điên như dại mà cứ bắt học sinh ngồi ngoài sân trường nghe thầy giáo giáo huấn. Và còn tiết mục cái gì mà sếp hạng sổ đầu bài nữa. Lớp tôi chẳng bao giờ đầu bảng mà cũng chẳng bao giờ cuối bảng nên là có xếp thế có xếp nữa cũng không phải soắn.
Nay thứ hai và tôi lại phải chờ Xuân vì cứ thứ 2 hàng tuần là Xuân phải đi họp đoàn. Hôm nào cũng về muộn nhưng được cái chiều thứ hai là được nghỉ nên mẹ cũng biết. Hé hé, sướng!
- Ánh! Ánh! Chờ Tuấn với.
Tới đoạn đường chia nhau về chỉ còn ba người chúng tôi và Ánh. Bốn người chúng tôi tấp vào một quán nước ven đường, ngồi lại với nhau. Nước mía là thứ mà cả 4 chúng tôi đều chấp thuận gọi.
- Em là bạn cùng lớp với hai thằng này hả? – Anh giai tôi mở lời.
- Vâng! – Ánh ngắn gọn.
- Sao hôm nay biết hai thằng này đá bóng mà đi cổ vũ vậy?
- Em đi qua có việc thấy Dũng và Tuấn đang đá nên tấp vào xem thôi.
- Vậy cổ vũ cho thằng nào?
Ông hỏi tưng tửng một câu mà Ánh ngượng chín cả mặt. Ai cũng vậy thôi, nếu đặt vào vị trí bạn là một người con gái và bị hỏi câu hỏi câu vậy bạn sẽ thế nào?
- Em cổ vũ cho anh ạ! – Ánh trả lời.
- Ái chà, được hê, nhưng thôi, anh xin lỗi, anh không cần. Nhường cái đó cho hai thằng em tôi.
Phải nói là ông anh tôi phũ phàng đến khủng khiếp. Có thế nào, dù ông có bạn gái hay chưa cũng không có nên nói người ta như thế. Nói thế chẳng khác nào ném cái chai vào mặt người ta.
Tôi ngồi cạnh Ánh, gương mặt đỏ bừng vì bị ông anh tôi trêu cho, nói thật ông anh tôi không thế đâu nhưng bản tính của ông ấy vốn lạnh lùng lại không thích con gái lắm nên ông ấy mới thế. Chả hiểu sau này vợ con ông ấy sao nữa. Bà nào yêu ông ấy chắc khổ cả đời.
- Nay Ánh có việc gì qua đây thế? – Tôi quay qua hỏi Ánh.
- Ánh đi có xíu việc thôi. Chân Tuấn đỡ chưa?
- Bình thường mà, đau này có nhằm nhò gì!
- Vậy mai không có đạp xe đi học được thì sao?
- Thằng Dũng, ông anh mình còn sờ sờ đây lo gì chứ?
- Thế cũng may, chỉ lo Tuấn không đi học được thôi. Hì
Chém gió một lúc thì mọi người thống nhất đi về vì cũng khá trưa rồi. Về muộn quá sợ mẹ mắng, sợ mọi người mong ngóng, hơn nữa chứ vừa nãy nói xạo là không đau chứu đau thấy mồ tổ. Thằng chó chết kia nó ăn một cú của tôi cũng không phải dạng vừa nhưng tôi đau hơn nó có vẻ nhiều. Đã đau còn vào ráng trả thù cơ mà. Mình có vẻ nhỏ nhen, hề hề.
- Hôm nay có thằng què quặt không? – Mẹ tôi hỏi khi đang giã cua nấy canh.
- Thằng này chứ thằng nào nữa? – Ông anh tôi chỉ thẳng mặt
- Không có em liệu đội của anh có thắng không nhỉ?
- Tao chưa gõ cho vì tội ngu lại còn phách lối.
Anh em tôi cười hề hề còn mẹ chỉ lắc đầu vì hai thằng con quá bá đạo.
Thời gian cứ thế trôi qua, tháng mười qua đi. Mùa lạnh bắt đầu đến. Rét kinh hoàng. Tôi với thằng Dũng có ý định đổi kèo đi chung một xe nhưng việc đón Xuân thành thói quen rồi nên tôi không đồng ý.
- Này đi thế có lạnh lắm không? – Xuân thò tay vào túi áo của tôi lúc ngồi sau xe.
- Thử thì biết, hơn 10 cây mẹ trẻ à.
- Thế nên ngồi sau xe này thích lắm Tuấn à.
Nói rồi Xuân khẽ gục đầu vào lưng tôi. Tự dưng ấm áp lạ thường, tự sưng mình chẳng cảm thấy mệt, chẳng cảm thấy cái lạnh nữa mà hiện hữu là sự ấm áp của tình yêu thuở đầu đời.
Tối hôm nay đang ngồi học bài thì tự dưng lục trong đống sách cũ ra một vật không ai ngờ. Món quà 20-10 tôi định tặng Ánh ngày nào đó vẫn còn trong hộ bàn. Sao giờ đây, thời gian qua lâu rồi, giờ mà đem tặng ê mặt lắm.
Tất cả những gì Ánh đã làm cho tôi, lời cảm ơn không bao giờ đủ, món quà thì càng thiếu. Thứ Ánh mang đến là tình cảm quan tâm chân thành của một người bạn. Vậy thì món quà này tôi nhất định phải tặng. Bỏ nó vào cặp và lên giường đi ngủ, tìm một dịp nhất định để tôi được đáp lại tấm lòng của Ánh.
Hôm sau tôi đến lớp với trạng thái mệt mỏi vì hôm qua cứ thao thức chẳng ngủ được. Mồm thì ngáp như thằng nghiện đói thuốc, khổ sở với còn vật mang tên ngủ.
- Này thằng điên, mày đêm qua thức cho con bú hay sao mà ngáp gớm vậy? – Quân đen vỗ vai tôi.
- Còn hơn thế nữa đấy! – Tôi xua tay.
- Vậy là làm cái gì?
- Thôi mày không biết được đâu, âm mưu của tao nó to lớn lắm.
- Đừng nói tao là làm Hiệu Trưởng nhé?
- To hơn đi mày?
- Chủ tịch Huyện.
- Thủ tướng, thằng ngu!
- Cũng được, ra dáng thủ tướng đấy, ngáp tiếp đi
Nó nói rồi dúi đầu tôi cái. Xuân vừa đi lấy cuốn sổ đầu bài về thì trông bộ dạng tôi như thằng nghiện cứ cười tít mắt.
- Cười gì mà cười? – Tôi cẳn rảu.
- Tuấn nhìn buồn cười thiệt chứ đùa đâu?
- Buồn cười ở chỗ nào?
- Chỗ nào cũng buồn cười hết á.
- Thế chỗ này có buồn cười không? – Tôi thọc lẹc vào hông Xuân, em cười như điên như dại
- Thôi thôi…. Buồn lắm…. Thôiiiiiiii
Tôi không cứ cù cho Xuân bằng được, nàng hết ngặt bên trai rồi bên phải cứ ngả rạp vào người tôi, dãy nay nảy. Lớp chúng tôi quan quen cảnh hai đứa tôi như trẻ con nên chẳng ai thèm để ý nữa.
Năm tiết học trôi qua cũng nhanh nhưng mà tôi ghét nhất là cái tiết chào cờ, lạnh như điên như dại mà cứ bắt học sinh ngồi ngoài sân trường nghe thầy giáo giáo huấn. Và còn tiết mục cái gì mà sếp hạng sổ đầu bài nữa. Lớp tôi chẳng bao giờ đầu bảng mà cũng chẳng bao giờ cuối bảng nên là có xếp thế có xếp nữa cũng không phải soắn.
Nay thứ hai và tôi lại phải chờ Xuân vì cứ thứ 2 hàng tuần là Xuân phải đi họp đoàn. Hôm nào cũng về muộn nhưng được cái chiều thứ hai là được nghỉ nên mẹ cũng biết. Hé hé, sướng!
- Ánh! Ánh! Chờ Tuấn với.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.