Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không

Chương 78

King_7_Love

28/07/2015

Vài hôm sau khi tôi vừa dong xe về đến đầu cổng thì con em đã từ trong nhà chạy ra, mặt nó xị xị lườm lườm không giống như mọi ngày.

- Sao thế em gái?- Tôi quay qua hỏi nó.

- Bố mẹ biết chuyện anh thi được điểm kém rồi đấy. Tí bố mẹ hỏi anh lựa mà trả lời.

- Sao mà biết.

- Cô giáo chủ nhiệm anh điện về nhà chứ sao nữa.

- Ohm.

Thôi xong rồi, quả này thì xác định rồi, ông anh học giỏi còn tôi thì phải làm tấm gương cho con em mà học hành không tới nơi tới chốn.

Tôi ăn cơm xong thì lên giường đi ngủ, bố mẹ dạy đều đi làm cả không ai ở nhà chắc cũng không tiện đánh thức tôi dậy nên bố mẹ cũng không nói gì nhưng tôi biết họ đi lúc nào. Nằm suy nghĩ xem sẽ trả lời ra sao nên cũng chỉ nằm để đấy chứ không có thể ngủ được.

Bữa cơm tối xong thì bố gọi tôi lên tầng hai hỏi chuyện. Ông châm điếu thuốc rít một hơi dài rồi quay qua rót chén nước.

- Mày có biết ngày xưa bố mày đi học bằng gì không? – Bố hỏi tôi.

- Dạ không ạ!

- Tao đi học bằng hai chân, mẹ mày thì tao không biết nhưng bố mày phải dậy từ 5h sáng để đi bộ sang thị xã học buổi sáng, trưa lại đi bộ về chứ không như chúng mày được xe đạp đi học, có người nấu ăn sáng cho, ăn xong chỉ việc lên xe đi học đâu. Mày nghĩ đó là sướng hay khổ.

- Dạ con không biết.

- Vậy mà tao vẫn đỗ được đại học. Cuộc đời ông bà nội mày chỉ nuôi tao đến đó thôi chứ không thể chu cấp hơn vì lo từng bữa ăn còn chẳng đủ huống gì mặc đẹp đi xe đi học.

- Dạ…

- Vậy mày học hành kiểu gì mà để cô giáo gọi điện về tận nhà hả?

- Con thi được điểm kém ạ.

Bố ngồi nói chuyện một hồi, không còn cầm roi đánh như hồi bé nữa, lớn rồi, bố nói những câu thâm thúy để mình cảm thấy nhục, cảm thấy thẹn. Tôi thấy mình đang phụ công bố mẹ nuôi ăn học.

- Vậy kì hai mày còn học nữa không hay tao xin cho nghỉ học luôn?

- Dạ kì hai con sẽ cố gắng.



- Mày nhớ nhá. Mày học giỏi nhất mấy môn tự nhiên đúng không?

- Vâng.

- Vậy thi học kì 2 ba môn Toán Lý Hóa môn nào dưới 8 điểm thì mày nghỉ học luôn nhá.

- Dạ con hiểu.

- Được rồi xuống nhà học bài và đi ngủ đi.

Tôi sướng vì bố không nói nặng nhẹ gì cả, may quá. Nhưng trách nhiệm với bản thân phải đặt lên trên hết. Mệt mỏi rồi đây.

Tôi ngồi vào bàn làm bài tập mà không thể tập trung được. Đàu óc cứ lởn vởn hình bóng của Xuân. Xuân không biết giờ này đang làm gì nữa? Có đang học bài và nhớ đến tôi như tôi đang nhớ cô ấy không?

Khoảng 10h hơn gì đó đang chuẩn bị dọn dẹp sách vở để ngày mai đi học thì mẹ đi xuống.

- Bố nói gì với mày? – Mẹ hỏi.

- Dạ bố hỏi sao thi được điểm kém thế.

- Mày biết lý do mẹ xuống dưới này rồi chứ?

- Dạ biết.

- Bố mẹ có để chúng mày thiếu thốn cái gì không? Bố mẹ có để chúng mày thua thiệt bạn bè cái gì không mà chúng mày học hành như thế?

-….

- Thế con bé kia nó nói gì với mày khi mày được điểm kém.

- Dạ.

- Dạ cái gì? Có phải vì nó mà đạt điểm kém không?

- Không phải, do con chủ quan thôi.

- Học ra học, bạn bè ra bạn bè, lẫn lộn giữa tình cảm và học hành thì mày mãi chỉ là người lăn lùi bánh xe lịch sử thôi. Hiểu không?

- Dạ hiểu.

- Thôi trả lời điện thoại con bé đi, nó gọi từ tối tới giờ mấy lượt rồi, cả nhắn tin nữa. Trả lời nó để cho nó yên tâm còn học hành.



- Dạ – Tôi nhận điện thoại từ mẹ.

- Rồi đi ngủ đi mai còn đi học.

- Vâng.

Mẹ nói xong thì cũng đi lên nhà còn để điện thoại lại cho tôi. Mở điện thoại ra thì có 5 cuộc gọi bị nhỡ và 3 tin nhắn.

- Vợ ơi! Anh đây rồi! – Tôi nhắn lại.

- Này ăn nói hàm hồ nhá, ai là vợ ông mà ông là anh của ai? – Xuân nhắn.

- Thì là của cô bé xinh xắn nào đó á.

- Ăn nói linh tinh quá đi. Tối giờ liên lạc sao không được.

- Vừa bị bố mẹ nói chuyện về việc thi điểm kém á.

- Rồi sao nữa, có bị mắng mỏ nhiều không?

- Cũng không việc gì, lớn rồi bố nói cho hiểu thôi chứ mắng mỏ gì nữa.

- Uhm, thế là may rồi, chả hiểu làm bài kiểu gì mà điểm kém thế, thất vọng quá! – Xuân có vẻ than thở.

- Chả biết nữa tự dưng làm sai mới cay chứ?

- À mà Xuân bảo, mai không phải qua đón Xuân nữa nhé.

- Sao thế? Đi với thằng nào à.

- Sáng mai Xuân có chút chuyện quan trọng không đi học được, việc gia đình mà.

- Uhm, việc gì thế?

- Thôi nói dài lắm, Xuân viết giấy phép rồi, mai Tuấn qua Xuân đưa cho cô giáo nhé.

- Uhm. Sáng mai mình qua.

Nói chuyện một lúc nữa rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ và để xem ngày mai Xuân có chuyện gì mà phải nghỉ học một ngày thế không biết. Mai lại là ngày học hai buổi nữa. Căng thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook