Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không
Chương 85
King_7_Love
03/08/2015
Thời gian cứ thế trôi đi chúng tôi đã đi với nhau được 3/4 chặng đường của lớp 10. Đang có những bài kiểm tra giữa gì để lấy điểm sơ bộ cho việc tổng kết cuối năm. Ai cũng mê man vì lịch kiểm tra khá dày và cường độ cuối năm nhiêu kiến thức nên ai cũng thấy vất vả.
Việc bóng bánh của chúng tôi gác lại để sau khi đợt này xong sẽ đá với bên A10 hoặc đá với lớp ông anh tôi nhưng nghe chừng là khó vì ông ấy đang ôn thi đại học miệt mài.
Tôi với Xuân vẫn tình cảm như mọi ngày, Ánh thì đã trở lại bình thường khi giữ mặt lạnh khi lên lớp còn cũng khá vui vẻ khi chỉ có hai đứa với nhau. Đặc biệt là cô bé Liên cứ có lúc ngồi nghĩ vu vơ, ít nói và đôi lúc lại sụt sịt như đang khóc. Những lúc tôi bày trò thì hay cười với tôi lắm, hay bị tôi trêu vì mái tóc của cô bé đẹp quá. Nhưng chính thời gian này là quãng thời gian đau khổ nhất tính đến thời điểm hiện tại của Liên.
Đến một ngày thì không thấy Liên đi học nữa. Có giấy xin phép của gia đình Liên gửi đến lí do là Liên bị tai nạn.
Hôm đó chúng tôi có tổ chức đến thăm và đập ngay vào mắt là căn nhà 4 tầng to vật vã. Trong nhà Liên thì chỉ có mẹ ở nhà còn bố thì đang đi công tác quan trọng hai ngày nữa mới về được. Mẹ Liên kể thì Liên bị tai nạn xe máy trong đêm tối khi đi ngoài đường.
Mấy trai ngồi nói chuyện với mẹ Liên còn con gái thì vào bên trong cùng Liên, an ủi cô ấy. Đợi mấy nữ đi ra tôi mới vào bên trong xem cô bạn ngồi cạnh tôi thế nào. Chân Liên bị bó bột từ ngang đùi xuống còn khuôn mặt xinh đẹp thì bị xay xát nhiều.
- Tuấn đó à! Mình tưởng bạn không đến! – Liên khẽ thì thào.
- Tuấn đến chứ. Đau lắm phải không? – Tôi ngồi xuống cạnh giường.
- Uhm, đau lắm.
Rồi những giọt nước mắt, lăn trên má của Liên nóng hổi. Tôi từ trước đến giờ đều sợ con gái khóc, con gái khóc mình cứ có cảm khác hơi khó chịu trong người đơn giản vì bố tôi chẳng làm mẹ tôi khóc bao giờ, hơn nữa tôi cũng đọc được nhiều chia sẻ “Làm đàn ông tồi tệ nhất là để người con gái bên cạnh mình khóc.”
- Thôi có gì đâu, đau vài ngày là đỡ mà, cố gắng lên, Tuấn sẽ chép bài giúp Liên.
- Uhm. Tuấn giúp Liên nhé. – Liên vẫn mếu máo.
- Thôi nào, nín đi, cố lên nhé, Tuấn ra ngoài đây.
Chúng tôi chào mẹ Liên và ra về. Trên đường về thì tôi chở Xuân đến nhà cô ấy rồi mới vòng về nhà mình. Xa vãi chưởng, đã thế còn bị Xuân hỏi cung nữa.
- Vừa rồi ông nói gì với Liên đấy. – Xuân hỏi cung.
- Gì đâu, vào an ủi tí thôi. Dù sao cũng là bạn cùng bàn mà.
- Léng phéng là không xong với tôi đâu. – Xuân nhéo một cái ngang hông.
- Đau đấy biết không? – Tôi xít xoa.
Một tuần nữa trôi qua không thấy Liên đi học. Ban ngày đi học còn buổi tối thì tôi năn nỉ mãi con em nó mới chia nhau chép bài vào một quyển vở cho Liên. Mà má nó, môn văn dài khủng khiếp. Dài kinh dị. Mỏi cả tay.
Thế rồi tin cực sốc với lớp tôi khi cô giáo thông báo là gia đình Liên đã xin bảo lưu cho Liên vì việc điều trị còn một thời gian dài đồng nghĩa với việc Liên sẽ học lại lớp 10A3 trong năm kế tiếp.
“Liên ơi sắp hết năm lớp 10 rồi mà, cố lên!”
Đó là dòng chữ tôi viết vào quyển vở. Buổi học đó tôi quyết định phi thẳng vào nhà Liên xem sao lại thế?
- Liên ơi! – Tôi đứng ngoài cổng gọi.
- …. – Không thấy tiếng trả lời.
- Liên ơi! – Tôi lại gọi một lần nữa.
Khoảng 3 phút sau thì có người đi ra mở cổng đó là một phụ nữ trung niên dáng người đậm và có khuôn mặt khắc khổ.
- Con chào bác! Bác cho con hỏi Liên có nhà không ạ! – Tôi lễ phép dựng xe xuống.
- Liên không có nhà con ạ – Người phụ nữ đó đáp.
- Liên đang ở đâu hả bác. – Tôi lại hỏi.
- Liên đang ở trên viện, đi khám từ sáng chưa về con ạ. – Người phụ nữ đó trả lời.
- Vâng ạ! – Tôi hơi thất vọng vì không gặp được Liên.
- Con tìm con bé có chuyện gì thế?
- Dạ con đưa cho Liên quyển vở thôi ạ.
- Uhm, cứ đưa cho ta!
Tôi gửi quyển vở cho người đó rồi lặng lẽ đi về. Chẳng biết cô bạn của tôi sao nữa. Thôi thì cáo tất cả cho số mệnh, cố lên người bạn của tôi.
Vậy là kiểm tra giữa học kì đã xong và cuối cùng thì chúng tôi đã được thoải mái 1 tháng rưỡi nữa trước khi chuẩn bị vào giai đoạn thi cuối năm nước rút. Vậy lên lớp tôi quyết định là giao lưu trận bóng với lớp A10. Dzô, tôi thích điều này.
- Hôm nay sẽ là buổi luyện tập cuối cùng trước khi thi đấu với A10 hi vọng anh em cố gắng. – Quân đen gióng dạc.
- Nhanh cha nội, tao ngứa chân lắm rồi. – Tôi phụng phịu.
- Mày ra nghịch với quả bóng đi thằng chó, để tao phổ biến cho anh em. – Nó đuổi tôi ra ngoài.
- Kệ cha mày, tao đi khởi động.
- Biến.
Rồi tôi ra lấy bóng tập sút. Quả thực thì đợt trước, hồi còn đá bóng ở sân làng tôi cố tập thành thạo cú sút của Beck khi chân trụ giảm thiểu lực trụ ít nhất để dồn mạnh lực vào chân sút. Cơ mà nó khó.
- Tuấn! Lại tao chia đội. – Quân Đen gọi với.
- Ok…. – Tôi chạy lại ngay.
- Sau một thời gian nghiên cứu thì tao muốn hôm nay đội hình thế này. Không phải vì tao chê ai hay, ai đở mà tao muốn xem những con người này sẽ thi đấu như thế nào. – Nó nói.
- Ok. – Thằng Hải nói ngay.
- Đội của tao có Tuấn, Hùng, Thắng, Dũng, Kiên và Hòa nhé. Còn lại anh em sẽ theo Tài về bên kia chia đội. Hôm nay tao muốn thấy thằng Hải và Tài đá hết mình ở vị trí hậu vệ, nhưng tuyệt đối không vào bóng rắn tránh tổn thương cho quân mình. – Quân đen chia người.
Đễ thấy trong 15 đứa đăng kí thì thằng Quân chọn toàn bộ hàng tấn công gọi là ưng ý nhất trong lớp về phía mình còn lại bên kia có 4 người phòng ngư tương đối chắc đó là Du, Minh, Hải và Tài. Bộ khung đã dần lộ diện đây sẽ là những nhân tố chính. Nhưng mà thằng Hùng thì hơi khó vì nó tuy có vóc dáng nhưng lại hơi nặng nề cho vị trí thủ môn.
- Bây giờ Tao với Tuấn sẽ đá thấp nhất, tương lai sẽ là cặp tiền vệ trung tâm khi đá 11 người nên tao muốn đá với thằng này sẽ có ăn ý không. Thằng Hòa đá cao nhất, chỉ có mình mày vì tao thấy mày chạy chỗ không bóng phía khá hay. Ba thằng còn lại sẽ là người hỗ trợ cho Hòa. Thắng không nên đá cá nhân nữa, ít kĩ thuật thôi, quan trong nhất là bàn thắng. Dũng là kiên chua nhau chạy cánh cho hợp lý.
- Ok. – Mấy thằng còn lại đều tán thành.
Thực sự tôi hiểu ý nó ngay từ lúc nó đọc tên các thành viên trong đội của mình. Ý nó là muốn chia ra hai đội hình một thiên về phòng ngự và một thiên về tấn công. Đội của tôi sẽ là tấn công triệt để con bên kia là phòng ngự số đông. Như vậy khi thi đấu có gặp đội thiên về tấn công hay thiên về phòng ngự thì chúng tôi vẫn làm chủ được cuộc chơi.
Việc bóng bánh của chúng tôi gác lại để sau khi đợt này xong sẽ đá với bên A10 hoặc đá với lớp ông anh tôi nhưng nghe chừng là khó vì ông ấy đang ôn thi đại học miệt mài.
Tôi với Xuân vẫn tình cảm như mọi ngày, Ánh thì đã trở lại bình thường khi giữ mặt lạnh khi lên lớp còn cũng khá vui vẻ khi chỉ có hai đứa với nhau. Đặc biệt là cô bé Liên cứ có lúc ngồi nghĩ vu vơ, ít nói và đôi lúc lại sụt sịt như đang khóc. Những lúc tôi bày trò thì hay cười với tôi lắm, hay bị tôi trêu vì mái tóc của cô bé đẹp quá. Nhưng chính thời gian này là quãng thời gian đau khổ nhất tính đến thời điểm hiện tại của Liên.
Đến một ngày thì không thấy Liên đi học nữa. Có giấy xin phép của gia đình Liên gửi đến lí do là Liên bị tai nạn.
Hôm đó chúng tôi có tổ chức đến thăm và đập ngay vào mắt là căn nhà 4 tầng to vật vã. Trong nhà Liên thì chỉ có mẹ ở nhà còn bố thì đang đi công tác quan trọng hai ngày nữa mới về được. Mẹ Liên kể thì Liên bị tai nạn xe máy trong đêm tối khi đi ngoài đường.
Mấy trai ngồi nói chuyện với mẹ Liên còn con gái thì vào bên trong cùng Liên, an ủi cô ấy. Đợi mấy nữ đi ra tôi mới vào bên trong xem cô bạn ngồi cạnh tôi thế nào. Chân Liên bị bó bột từ ngang đùi xuống còn khuôn mặt xinh đẹp thì bị xay xát nhiều.
- Tuấn đó à! Mình tưởng bạn không đến! – Liên khẽ thì thào.
- Tuấn đến chứ. Đau lắm phải không? – Tôi ngồi xuống cạnh giường.
- Uhm, đau lắm.
Rồi những giọt nước mắt, lăn trên má của Liên nóng hổi. Tôi từ trước đến giờ đều sợ con gái khóc, con gái khóc mình cứ có cảm khác hơi khó chịu trong người đơn giản vì bố tôi chẳng làm mẹ tôi khóc bao giờ, hơn nữa tôi cũng đọc được nhiều chia sẻ “Làm đàn ông tồi tệ nhất là để người con gái bên cạnh mình khóc.”
- Thôi có gì đâu, đau vài ngày là đỡ mà, cố gắng lên, Tuấn sẽ chép bài giúp Liên.
- Uhm. Tuấn giúp Liên nhé. – Liên vẫn mếu máo.
- Thôi nào, nín đi, cố lên nhé, Tuấn ra ngoài đây.
Chúng tôi chào mẹ Liên và ra về. Trên đường về thì tôi chở Xuân đến nhà cô ấy rồi mới vòng về nhà mình. Xa vãi chưởng, đã thế còn bị Xuân hỏi cung nữa.
- Vừa rồi ông nói gì với Liên đấy. – Xuân hỏi cung.
- Gì đâu, vào an ủi tí thôi. Dù sao cũng là bạn cùng bàn mà.
- Léng phéng là không xong với tôi đâu. – Xuân nhéo một cái ngang hông.
- Đau đấy biết không? – Tôi xít xoa.
Một tuần nữa trôi qua không thấy Liên đi học. Ban ngày đi học còn buổi tối thì tôi năn nỉ mãi con em nó mới chia nhau chép bài vào một quyển vở cho Liên. Mà má nó, môn văn dài khủng khiếp. Dài kinh dị. Mỏi cả tay.
Thế rồi tin cực sốc với lớp tôi khi cô giáo thông báo là gia đình Liên đã xin bảo lưu cho Liên vì việc điều trị còn một thời gian dài đồng nghĩa với việc Liên sẽ học lại lớp 10A3 trong năm kế tiếp.
“Liên ơi sắp hết năm lớp 10 rồi mà, cố lên!”
Đó là dòng chữ tôi viết vào quyển vở. Buổi học đó tôi quyết định phi thẳng vào nhà Liên xem sao lại thế?
- Liên ơi! – Tôi đứng ngoài cổng gọi.
- …. – Không thấy tiếng trả lời.
- Liên ơi! – Tôi lại gọi một lần nữa.
Khoảng 3 phút sau thì có người đi ra mở cổng đó là một phụ nữ trung niên dáng người đậm và có khuôn mặt khắc khổ.
- Con chào bác! Bác cho con hỏi Liên có nhà không ạ! – Tôi lễ phép dựng xe xuống.
- Liên không có nhà con ạ – Người phụ nữ đó đáp.
- Liên đang ở đâu hả bác. – Tôi lại hỏi.
- Liên đang ở trên viện, đi khám từ sáng chưa về con ạ. – Người phụ nữ đó trả lời.
- Vâng ạ! – Tôi hơi thất vọng vì không gặp được Liên.
- Con tìm con bé có chuyện gì thế?
- Dạ con đưa cho Liên quyển vở thôi ạ.
- Uhm, cứ đưa cho ta!
Tôi gửi quyển vở cho người đó rồi lặng lẽ đi về. Chẳng biết cô bạn của tôi sao nữa. Thôi thì cáo tất cả cho số mệnh, cố lên người bạn của tôi.
Vậy là kiểm tra giữa học kì đã xong và cuối cùng thì chúng tôi đã được thoải mái 1 tháng rưỡi nữa trước khi chuẩn bị vào giai đoạn thi cuối năm nước rút. Vậy lên lớp tôi quyết định là giao lưu trận bóng với lớp A10. Dzô, tôi thích điều này.
- Hôm nay sẽ là buổi luyện tập cuối cùng trước khi thi đấu với A10 hi vọng anh em cố gắng. – Quân đen gióng dạc.
- Nhanh cha nội, tao ngứa chân lắm rồi. – Tôi phụng phịu.
- Mày ra nghịch với quả bóng đi thằng chó, để tao phổ biến cho anh em. – Nó đuổi tôi ra ngoài.
- Kệ cha mày, tao đi khởi động.
- Biến.
Rồi tôi ra lấy bóng tập sút. Quả thực thì đợt trước, hồi còn đá bóng ở sân làng tôi cố tập thành thạo cú sút của Beck khi chân trụ giảm thiểu lực trụ ít nhất để dồn mạnh lực vào chân sút. Cơ mà nó khó.
- Tuấn! Lại tao chia đội. – Quân Đen gọi với.
- Ok…. – Tôi chạy lại ngay.
- Sau một thời gian nghiên cứu thì tao muốn hôm nay đội hình thế này. Không phải vì tao chê ai hay, ai đở mà tao muốn xem những con người này sẽ thi đấu như thế nào. – Nó nói.
- Ok. – Thằng Hải nói ngay.
- Đội của tao có Tuấn, Hùng, Thắng, Dũng, Kiên và Hòa nhé. Còn lại anh em sẽ theo Tài về bên kia chia đội. Hôm nay tao muốn thấy thằng Hải và Tài đá hết mình ở vị trí hậu vệ, nhưng tuyệt đối không vào bóng rắn tránh tổn thương cho quân mình. – Quân đen chia người.
Đễ thấy trong 15 đứa đăng kí thì thằng Quân chọn toàn bộ hàng tấn công gọi là ưng ý nhất trong lớp về phía mình còn lại bên kia có 4 người phòng ngư tương đối chắc đó là Du, Minh, Hải và Tài. Bộ khung đã dần lộ diện đây sẽ là những nhân tố chính. Nhưng mà thằng Hùng thì hơi khó vì nó tuy có vóc dáng nhưng lại hơi nặng nề cho vị trí thủ môn.
- Bây giờ Tao với Tuấn sẽ đá thấp nhất, tương lai sẽ là cặp tiền vệ trung tâm khi đá 11 người nên tao muốn đá với thằng này sẽ có ăn ý không. Thằng Hòa đá cao nhất, chỉ có mình mày vì tao thấy mày chạy chỗ không bóng phía khá hay. Ba thằng còn lại sẽ là người hỗ trợ cho Hòa. Thắng không nên đá cá nhân nữa, ít kĩ thuật thôi, quan trong nhất là bàn thắng. Dũng là kiên chua nhau chạy cánh cho hợp lý.
- Ok. – Mấy thằng còn lại đều tán thành.
Thực sự tôi hiểu ý nó ngay từ lúc nó đọc tên các thành viên trong đội của mình. Ý nó là muốn chia ra hai đội hình một thiên về phòng ngự và một thiên về tấn công. Đội của tôi sẽ là tấn công triệt để con bên kia là phòng ngự số đông. Như vậy khi thi đấu có gặp đội thiên về tấn công hay thiên về phòng ngự thì chúng tôi vẫn làm chủ được cuộc chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.