Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không
Chương 1: Những Ngày Cuối Năm
King_7_Love
16/10/2014
Oa…Oa….Oa……..
Tiếng đứa trẻ lảnh lót vang lên trong nhà hộ sinh, gương mặt những người ngồi chờ bên ngoài cơ mặt giãn mạnh sau những phút giây đăm chiêu căng thẳng. Cuối cùng con trai tôi cũng chào đời. Con trai, bố đợi con biết bao nhiêu ngày rồi không? Con là niềm tự hào của bố, của mẹ và của những người đã và đang dõi theo con suốt chín tháng qua đó con biết không?
- Ai là cha đứa bé? – Tiếng nữ hộ sinh lanh lảnh vang lên.
- Tôi, là tôi đây chị ơi. – Tôi nở một nụ cười giữa căn phòng lạnh giá của những ngày cuối năm.
-Khiếp, giống bố thế? Từ đôi lông mày đến khóe miệng, rồi nó cũng đẹp giai như bố nó thôi. – Cô nữ hộ sinh tiếp tục suýt xoa.
- Dạ vâng ạh! – Tôi cười tươi.
- Thôi vào với cô ấy đi, còn mệt nhưng chắc vui lắm đấy.
- Vâng cảm ơn chị! – Tôi vừa gãi đầu vừa cảm ơn rồi rít.
Tôi bước nhanh vào phòng hồi sức sau khi sinh mà tâm trạng vui hết cỡ.
“Không biết thằng cu nó thế nào nhỉ”.
“không biết nó có như cô hộ sinh nói không”.
“Chắc là đúng rồi”….
Ti tỉ thứ nhảy dựng lên trong đầu tôi, càng nghĩ tôi càng rảo bước thật nhanh. Mở cánh cửa ra tôi đã thấy vợ mình nằm trên chiếc giường cuối phòng. Cô ấy không nhăn nhó như lúc mới vào đây, mà thay vào đó là khuôn mặt hiền từ đang nhìn đứa bé nằm bên cạnh. Nước da trắng, đôi mắt to, tròn, đen và cái mũi cao vẫn nổi bật lên trong những sản phụ khác trong phòng (chí ít là đối với tôi cô ấy vẫn đẹp nhất).
- Em mệt lắm không? – Tôi khẽ mỉm cười với em ở đầu giường.
- Anh cứ thử đau đẻ một lần biết ngay. – Em khẽ nguýt một cái rồi cười nhìn tôi.
Tôi ăn ngay cái tủ vào miệng không cách nào đẩy ra được. Không nói câu nào tôi cứ thế đứng nhìn hai mẹ con. Cô ấy vẫn thế, cứ hay hỏi ngược, không ít lần làm tôi phát điên nhưng lần này thì không thể điên được vì đang có một thiên thần nhỏ nằm cạnh một thiên thần lớn mà.
- Nó giống anh lắm chả có tẹo nào của em. Hức! – Thấy tôi đứng á khẩu em châm chọc.
- Em vẫn đặt tên con là Thái Dương àh? – Tôi ngồi xuống bên cạnh nhìn hai mẹ con.
-Vâng! Chúng ta đã chọn mà! – Em nhìn tôi.
….
Con trai, vậy con sẽ là Nguyễn Vũ Thái Dương. Là con trai của Nguyễn Thái Tuấn, là con trai của Vũ Ngọc Ánh. Con là một mặt trời, một mặt trời bé bỏng sưởi ấm lòng hai vợ chồng ta. Cảm ơn con!
Nhớ những ngày tháng ấy….
Chap 1:
-Rầm!!!!
…
Tôi giật mình và người bên cạnh cũng giật mình.
- Hai anh có biết Đánh Nhau là cái tội không bao giờ được tha thứ không? – Một nam trung niên đeo kính đập mạnh bàn tay xuống mặt bàn, nhìn tôi cùng thằng bạn một ánh mắt tóe lửa.
Thằng bên cạnh tôi đang co dúm người lại lo lắng sau tiếng quát đó. Nó ngồi cắm mặt xuống đất chẳng có vẻ gì là thằng vừa cùng tôi trải qua trận thư hùng oanh liệt cả.
- Hai anh về viết bản kiểm điểm rồi xin chữ ký phụ huynh sáng ngày mai tiết Toán đem lên cho tôi. Còn giờ thì… về đi. – Nam trung niên gằn giọng nói thẳng vào hai thằng chúng tôi. Khuôn mặt hằm hằm rồi lắc đầu ngán ngẩm.
-Sắp ra trường đến nơi rồi mà không được cái tích sự gì, chỉ ăn với đánh nhau là giỏi. – Nam trung niên đó càu nhàu khi tôi và thằng bạn vừa bước qua cánh cửa Phòng Giám Hiệu.
Tôi biết thừa là ông chỉ nói tôi chứ thằng bên cạnh thì ổng không nói vì….
Số là thế này:
Thằng Dũng – thằng bạn tôi quen từ hồi lớp 7 sau một buổi đá bóng. Tôi học 7A còn nó 7D, hai thằng được trường chọn, cử lên cụm tham gia đội bóng của cụm để tham gia giải của huyện rồi từ đó chọn những nhân vật “cứng” chân đại diện cho huyện tham gia giải của tỉnh. Tôi thuộc dạng đô con , hơi đậm người vì cái tật bữa ăn bốn năm bát cơm nên tốc độ là không nhanh. Được cái là tư duy khá tốt (thầy dạy thể dục nhận xét là có nhãn quan chiến thuật) lại máu lửa, chân như thanh sắt nên xếp đá trụ.
Thằng Dũng thì khác nó nhỏ con nhưng tốc độ thôi rồi, kĩ thuật cá nhân ăn đứt tôi, đúng chất của chạy cánh loại xịn. Hai thằng lần đầu biết nhau vì từ lớp A đến lớp D là đẳng cấp khác hẳn nhau. Một lớp chọn và một lớp thường. Ấy vậy mà vừa gặp đã chém gió tung trời. Rồi thân nhau từ đó và giờ là vừa…. “choảng nhau”. Cuộc đời nó thế, thân nhau lắm cắn nhau rõ đau.
- Mày thấy chưa? – Dũng ôm cái má tím bầm lừ mắt nạt tôi.
- Chả phải máy thích làm tí cho đỡ ngứa chân tay àh? – Tôi cũng chẳng vừa.
- Thôi về lớp đi, tiết cuối rồi đấy. – Nó phóng bước chân thoăn thoắt về lớp 9D của nó.
….
- Êh Dũng! Vẫn là bạn nhé!.. – Tôi gọi với theo.
- Dĩ nhiên. Chiều ở sân bóng nhớ mang bộ M.U đi đấy. – Nó vừa chạy giật lùi cười một nụ cười tươi rói chả có vẻ gì là đau đớn mặc dù mặt tím bầm.
Ơ quên chưa kể, là thế này. Lớp của tôi là lớp chọn toàn thành phần chăm ngoan học giỏi nhưng nghịch thì cũng chẳng có kém cạnh tí nào nên thi đua thì cứ cuối trường còn cái lớp D của thằng Dũng bình thường thôi nhưng chả hiểu sao mà lần nào cũng đầu trường. Đúng là không thể nghe mặt mà bắt hình dong.
Hết tiết hai hôm nay thằng Dũng vác bộ bài qua lớp tôi rủ đánh bài. Gớm lớp 9 thì lấy đâu ra nhiêu tiền toàn lọc cọc hai ba đồng năm trăm thằng nào nhiều thì được cơ chục ngàn. Thế quái nào nó vét chúng tôi như vét “cám”. Tôi có bẩy ngàn tiêu vặt mà giờ con hai. Đang nóng bỏng thì tôi thấy thằng Dũng đảo bài kiểu quái gì mà cứ lá của nó thì lại cuối bộ bài còn ba thằng lớp tôi thì đầu bộ bài…
- Mày “cô” bài à Dũng. – Tôi cau mặt.
- Làm gì có chúng mày đen quá thôi. Tiếp nào…! – Thằng Dũng cắm đầu xòe bài.
- Rõ ràng là vừa rồi cứ đến cây của mày thì mày lại chia cuối bài mà tao nhìn nhầm sao được. – Tôi trợn mắt.
- Êh mày đừng thua nhiều mà nói láo nha. – Nó hơi run vì biết cái tính tôi nóng còn hơn lửa ở Hỏa Diệm Sơn.
- Mày không khai ra bạn thân tao cũng đấm à nha. – Tôi nóng gáy lắm rồi.
- Mày đừng cậy lớp mày mà nói gì cũng được nhá. Đừng cậy to con mà tao gớm mày đâu. – Nó quác mắt lại với tôi.
- Tao không cậy cái gì hết nhưng nó đúng thì thôi. Tao chỉ công bằng với tao và mấy thằng lớp tao thôi. – Tôi nạt nó ngay.
- Mày còn nói láo nữa tao không nể lớp mày đâu đấy. – Nó cũng bốc hỏa khói xịt nghi ngút trên đầu.
- Tao không nhiều lời đâu xin lỗi lớp tao ngay. – Tôi muốn đấm thằng này lắm rồi.
- À mày thích làm tí đúng không? Ok tao với mày thư giãn gân cốt……
Bốp…!!!!
Nó chưa hết câu thì tiếng khô khốc vang lên rồi hai thằng lao vào nhau như hai thằng kẻ thù. Nó chỉ dừng lại khi có tiếng em cờ đỏ lớp bên cạnh vang lên và hai thằng có cơ hội diện kiến thầy giáo nổi tiếng nghiêm khắc nhất trường. Thầy Tùng – dạy Toán. Thầy là con người lạnh lùng, ít nói nhưng cực kì nghiêm khắc và không dung túng cho bất kì hành động nào. May mà đây là năm cuối cấp chứ không thì chúng tôi “ăn đủ”.
Trường cấp hai của tôi có lẽ khác với trường khác là phải thi vào trường. Tôi thì nhạt toẹt mấy bài toán đơn giản ngoáy mấy phút là xong. Từ bé nổi tiếng cả xóm là học không thua thằng con nhà ai hết. Nhưng tính là tự cao tự đại nên rớt đài là chuyện bình thường ở phố huyện. Tôi còn nhớ là có lần tôi làm toán sai hết cô cho một điểm và y như rằng cái roi mây của bố tôi không cái nào xuống đất cả. Ấy vậy mà cái đợt thi lên lớp 6 tự nhiên tôi viết năn nót kinh hồn và cái điểm vào lớp cũng kinh hồn bạt vía. Mười chín điểm hai môn Văn, Toán và tôi đầu lớp luôn. Hề.
Tôi vẫn nhớ ngày đầu vào lớp 6, thầy vừa dạy Toán tôi vừa chủ nhiệm luôn. Gì chứ thầy chủ nhiệm là không có đùa được à nha. Liên lạc phụ huynh là điều chắc chắn khi bạn vi phạm nội quy. Ấy vậy mà bỏ ngoài tai tất cả, tôi vẫn phá như một thằng quỷ.
Trong lớp tôi có nhỏ tên Hường, xinh gái thôi rồi, lại thêm nhỏ có cái mái tóc đen, dầy và dài nữa chứ. Cái thể loại này á, mẹ có đánh chết tôi cũng vẫn phải “cưa”. Cơ mà sự đời nó không có như mong muốn. Vô duyên vô cớ tôi lại thấy cái đuôi sam của ả sướng sướng mắt thỉnh thoảng dựt dựt, chơi chơi. Hôm đó xui xẻo thế nào dựt mạnh quá nàng ý khóc ỏm củ tỏi hết cả lên. Xong đời thằng con, dĩ nhiên là ra ngoài cửa lớp nhìn gió nhìn mây. Hề hề.
Và từ đó là nhỏ ý bơ tôi luôn. Hình như sau này hai đứa đỗ đại học rồi cùng trường nhỏ ấy mới liên lạc với tôi. Và lúc đó tôi cũng không còn như hồi cấp 2 nữa rồi.
Tiếng đứa trẻ lảnh lót vang lên trong nhà hộ sinh, gương mặt những người ngồi chờ bên ngoài cơ mặt giãn mạnh sau những phút giây đăm chiêu căng thẳng. Cuối cùng con trai tôi cũng chào đời. Con trai, bố đợi con biết bao nhiêu ngày rồi không? Con là niềm tự hào của bố, của mẹ và của những người đã và đang dõi theo con suốt chín tháng qua đó con biết không?
- Ai là cha đứa bé? – Tiếng nữ hộ sinh lanh lảnh vang lên.
- Tôi, là tôi đây chị ơi. – Tôi nở một nụ cười giữa căn phòng lạnh giá của những ngày cuối năm.
-Khiếp, giống bố thế? Từ đôi lông mày đến khóe miệng, rồi nó cũng đẹp giai như bố nó thôi. – Cô nữ hộ sinh tiếp tục suýt xoa.
- Dạ vâng ạh! – Tôi cười tươi.
- Thôi vào với cô ấy đi, còn mệt nhưng chắc vui lắm đấy.
- Vâng cảm ơn chị! – Tôi vừa gãi đầu vừa cảm ơn rồi rít.
Tôi bước nhanh vào phòng hồi sức sau khi sinh mà tâm trạng vui hết cỡ.
“Không biết thằng cu nó thế nào nhỉ”.
“không biết nó có như cô hộ sinh nói không”.
“Chắc là đúng rồi”….
Ti tỉ thứ nhảy dựng lên trong đầu tôi, càng nghĩ tôi càng rảo bước thật nhanh. Mở cánh cửa ra tôi đã thấy vợ mình nằm trên chiếc giường cuối phòng. Cô ấy không nhăn nhó như lúc mới vào đây, mà thay vào đó là khuôn mặt hiền từ đang nhìn đứa bé nằm bên cạnh. Nước da trắng, đôi mắt to, tròn, đen và cái mũi cao vẫn nổi bật lên trong những sản phụ khác trong phòng (chí ít là đối với tôi cô ấy vẫn đẹp nhất).
- Em mệt lắm không? – Tôi khẽ mỉm cười với em ở đầu giường.
- Anh cứ thử đau đẻ một lần biết ngay. – Em khẽ nguýt một cái rồi cười nhìn tôi.
Tôi ăn ngay cái tủ vào miệng không cách nào đẩy ra được. Không nói câu nào tôi cứ thế đứng nhìn hai mẹ con. Cô ấy vẫn thế, cứ hay hỏi ngược, không ít lần làm tôi phát điên nhưng lần này thì không thể điên được vì đang có một thiên thần nhỏ nằm cạnh một thiên thần lớn mà.
- Nó giống anh lắm chả có tẹo nào của em. Hức! – Thấy tôi đứng á khẩu em châm chọc.
- Em vẫn đặt tên con là Thái Dương àh? – Tôi ngồi xuống bên cạnh nhìn hai mẹ con.
-Vâng! Chúng ta đã chọn mà! – Em nhìn tôi.
….
Con trai, vậy con sẽ là Nguyễn Vũ Thái Dương. Là con trai của Nguyễn Thái Tuấn, là con trai của Vũ Ngọc Ánh. Con là một mặt trời, một mặt trời bé bỏng sưởi ấm lòng hai vợ chồng ta. Cảm ơn con!
Nhớ những ngày tháng ấy….
Chap 1:
-Rầm!!!!
…
Tôi giật mình và người bên cạnh cũng giật mình.
- Hai anh có biết Đánh Nhau là cái tội không bao giờ được tha thứ không? – Một nam trung niên đeo kính đập mạnh bàn tay xuống mặt bàn, nhìn tôi cùng thằng bạn một ánh mắt tóe lửa.
Thằng bên cạnh tôi đang co dúm người lại lo lắng sau tiếng quát đó. Nó ngồi cắm mặt xuống đất chẳng có vẻ gì là thằng vừa cùng tôi trải qua trận thư hùng oanh liệt cả.
- Hai anh về viết bản kiểm điểm rồi xin chữ ký phụ huynh sáng ngày mai tiết Toán đem lên cho tôi. Còn giờ thì… về đi. – Nam trung niên gằn giọng nói thẳng vào hai thằng chúng tôi. Khuôn mặt hằm hằm rồi lắc đầu ngán ngẩm.
-Sắp ra trường đến nơi rồi mà không được cái tích sự gì, chỉ ăn với đánh nhau là giỏi. – Nam trung niên đó càu nhàu khi tôi và thằng bạn vừa bước qua cánh cửa Phòng Giám Hiệu.
Tôi biết thừa là ông chỉ nói tôi chứ thằng bên cạnh thì ổng không nói vì….
Số là thế này:
Thằng Dũng – thằng bạn tôi quen từ hồi lớp 7 sau một buổi đá bóng. Tôi học 7A còn nó 7D, hai thằng được trường chọn, cử lên cụm tham gia đội bóng của cụm để tham gia giải của huyện rồi từ đó chọn những nhân vật “cứng” chân đại diện cho huyện tham gia giải của tỉnh. Tôi thuộc dạng đô con , hơi đậm người vì cái tật bữa ăn bốn năm bát cơm nên tốc độ là không nhanh. Được cái là tư duy khá tốt (thầy dạy thể dục nhận xét là có nhãn quan chiến thuật) lại máu lửa, chân như thanh sắt nên xếp đá trụ.
Thằng Dũng thì khác nó nhỏ con nhưng tốc độ thôi rồi, kĩ thuật cá nhân ăn đứt tôi, đúng chất của chạy cánh loại xịn. Hai thằng lần đầu biết nhau vì từ lớp A đến lớp D là đẳng cấp khác hẳn nhau. Một lớp chọn và một lớp thường. Ấy vậy mà vừa gặp đã chém gió tung trời. Rồi thân nhau từ đó và giờ là vừa…. “choảng nhau”. Cuộc đời nó thế, thân nhau lắm cắn nhau rõ đau.
- Mày thấy chưa? – Dũng ôm cái má tím bầm lừ mắt nạt tôi.
- Chả phải máy thích làm tí cho đỡ ngứa chân tay àh? – Tôi cũng chẳng vừa.
- Thôi về lớp đi, tiết cuối rồi đấy. – Nó phóng bước chân thoăn thoắt về lớp 9D của nó.
….
- Êh Dũng! Vẫn là bạn nhé!.. – Tôi gọi với theo.
- Dĩ nhiên. Chiều ở sân bóng nhớ mang bộ M.U đi đấy. – Nó vừa chạy giật lùi cười một nụ cười tươi rói chả có vẻ gì là đau đớn mặc dù mặt tím bầm.
Ơ quên chưa kể, là thế này. Lớp của tôi là lớp chọn toàn thành phần chăm ngoan học giỏi nhưng nghịch thì cũng chẳng có kém cạnh tí nào nên thi đua thì cứ cuối trường còn cái lớp D của thằng Dũng bình thường thôi nhưng chả hiểu sao mà lần nào cũng đầu trường. Đúng là không thể nghe mặt mà bắt hình dong.
Hết tiết hai hôm nay thằng Dũng vác bộ bài qua lớp tôi rủ đánh bài. Gớm lớp 9 thì lấy đâu ra nhiêu tiền toàn lọc cọc hai ba đồng năm trăm thằng nào nhiều thì được cơ chục ngàn. Thế quái nào nó vét chúng tôi như vét “cám”. Tôi có bẩy ngàn tiêu vặt mà giờ con hai. Đang nóng bỏng thì tôi thấy thằng Dũng đảo bài kiểu quái gì mà cứ lá của nó thì lại cuối bộ bài còn ba thằng lớp tôi thì đầu bộ bài…
- Mày “cô” bài à Dũng. – Tôi cau mặt.
- Làm gì có chúng mày đen quá thôi. Tiếp nào…! – Thằng Dũng cắm đầu xòe bài.
- Rõ ràng là vừa rồi cứ đến cây của mày thì mày lại chia cuối bài mà tao nhìn nhầm sao được. – Tôi trợn mắt.
- Êh mày đừng thua nhiều mà nói láo nha. – Nó hơi run vì biết cái tính tôi nóng còn hơn lửa ở Hỏa Diệm Sơn.
- Mày không khai ra bạn thân tao cũng đấm à nha. – Tôi nóng gáy lắm rồi.
- Mày đừng cậy lớp mày mà nói gì cũng được nhá. Đừng cậy to con mà tao gớm mày đâu. – Nó quác mắt lại với tôi.
- Tao không cậy cái gì hết nhưng nó đúng thì thôi. Tao chỉ công bằng với tao và mấy thằng lớp tao thôi. – Tôi nạt nó ngay.
- Mày còn nói láo nữa tao không nể lớp mày đâu đấy. – Nó cũng bốc hỏa khói xịt nghi ngút trên đầu.
- Tao không nhiều lời đâu xin lỗi lớp tao ngay. – Tôi muốn đấm thằng này lắm rồi.
- À mày thích làm tí đúng không? Ok tao với mày thư giãn gân cốt……
Bốp…!!!!
Nó chưa hết câu thì tiếng khô khốc vang lên rồi hai thằng lao vào nhau như hai thằng kẻ thù. Nó chỉ dừng lại khi có tiếng em cờ đỏ lớp bên cạnh vang lên và hai thằng có cơ hội diện kiến thầy giáo nổi tiếng nghiêm khắc nhất trường. Thầy Tùng – dạy Toán. Thầy là con người lạnh lùng, ít nói nhưng cực kì nghiêm khắc và không dung túng cho bất kì hành động nào. May mà đây là năm cuối cấp chứ không thì chúng tôi “ăn đủ”.
Trường cấp hai của tôi có lẽ khác với trường khác là phải thi vào trường. Tôi thì nhạt toẹt mấy bài toán đơn giản ngoáy mấy phút là xong. Từ bé nổi tiếng cả xóm là học không thua thằng con nhà ai hết. Nhưng tính là tự cao tự đại nên rớt đài là chuyện bình thường ở phố huyện. Tôi còn nhớ là có lần tôi làm toán sai hết cô cho một điểm và y như rằng cái roi mây của bố tôi không cái nào xuống đất cả. Ấy vậy mà cái đợt thi lên lớp 6 tự nhiên tôi viết năn nót kinh hồn và cái điểm vào lớp cũng kinh hồn bạt vía. Mười chín điểm hai môn Văn, Toán và tôi đầu lớp luôn. Hề.
Tôi vẫn nhớ ngày đầu vào lớp 6, thầy vừa dạy Toán tôi vừa chủ nhiệm luôn. Gì chứ thầy chủ nhiệm là không có đùa được à nha. Liên lạc phụ huynh là điều chắc chắn khi bạn vi phạm nội quy. Ấy vậy mà bỏ ngoài tai tất cả, tôi vẫn phá như một thằng quỷ.
Trong lớp tôi có nhỏ tên Hường, xinh gái thôi rồi, lại thêm nhỏ có cái mái tóc đen, dầy và dài nữa chứ. Cái thể loại này á, mẹ có đánh chết tôi cũng vẫn phải “cưa”. Cơ mà sự đời nó không có như mong muốn. Vô duyên vô cớ tôi lại thấy cái đuôi sam của ả sướng sướng mắt thỉnh thoảng dựt dựt, chơi chơi. Hôm đó xui xẻo thế nào dựt mạnh quá nàng ý khóc ỏm củ tỏi hết cả lên. Xong đời thằng con, dĩ nhiên là ra ngoài cửa lớp nhìn gió nhìn mây. Hề hề.
Và từ đó là nhỏ ý bơ tôi luôn. Hình như sau này hai đứa đỗ đại học rồi cùng trường nhỏ ấy mới liên lạc với tôi. Và lúc đó tôi cũng không còn như hồi cấp 2 nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.