Chương 48: Ngạn Phát đâu rồi?
Nhi Huỳnh
26/07/2023
Tuyết Lạc vô vị ngồi ăn món đậu xốt của Bạch Thanh Phong, mặc dù hắn làm rất ngon nhưng không hiểu sao khi đưa vào miệng nàng lại cảm thấy không ngon rồi cứ vậy mà vô thức đưa tay gắp vào miệng để qua cơn đói.
''Đã sáu trăm năm trôi qua, mọi thứ thật sự đã thay đổi quá nhiều, không biết chàng có thể kể cho ta biết không?'' Tuyết Lạc tò mò hỏi.
''Sau khi nàng mất, Ma Giới đã trở thành một nơi hỗn độn. Chết chóc, tàn sát, cướp bóc, cứ vậy mà diễn ra mỗi ngày, Yêu Giới cũng vậy mà tách rời Ma Giới để phồn hưng.'' Thanh Phong trầm mặt đáp.
''Ha, mất hết rồi! Mất hết rồi! Ma Giới, di nguyện của tỷ tỷ, cơ đồ của ta, tất cả điều trở về với hư vô cả rồi, ta sống lại còn có ý nghĩa gì chứ?" Tuyết Lạc thẫn thờ nói.
"Nàng mất không lâu thì Khả Như mất tích, suốt 600 năm ta và đại ca không ngừng tìm kiếm cuối cùng cũng gặp lại được."
"Tiểu nha đầu mất tích? Tại sao Thiên Giới không đi tìm nó chứ?" Tuyết Lạc hai mắt trợn tròn nhìn Thanh Phong.
"Thiên Giới bây giờ chỉ còn Thiên Quân và Hoả đế chống trụ, tất cả thượng tiên và thượng thần của Thiên Giới điều đi theo Hoa Giới.'' Hắn cười nhạt đáp.
''Xem ra việc ta suy đoán năm đó quả nhiên không sai, Hoa Giới chắc chắn có vấn đề.'' Tuyết Lạc nói xong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi ''Rồi... Ngạn Phát đâu?'' Muốn biết rõ tình trạng của Hoa Giới thì chỉ có y là hiểu rõ.
''Đệ ấy... mất rồi.'' Hắn ngượng miệng đáp, lòng khẽ nhói lên một thoáng.
''Chàng nói gì chứ, hắn... hắn mất rồi?'' Nàng không dám tin những gì vừa nghe được, đây không phải là sự thật ''Không, ta không tin. Tại sao hắn lại mất chứ?''
''Đệ ấy bị Hoa Thần giết.''
''Không thể nào! Hắn là con trai ruột của Hoa Thần, sao bà ấy có thể nhẫn tâm như thế được chứ? Chàng đừng lừa ta nữa!'' Hổ dữ không ăn thịt con huống hồ chi một Hoa Thần xem trọng danh tiếng lại có thể chính tay tước đi mạng sống của con trai mình. Bằng hữu duy nhất của nàng, luôn bên cạnh nàng giúp đỡ nàng hơn sáu nghìn năm đã bỏ rơi nàng rồi sao?
Nghĩ đến đây Tuyết Lạc rưng rưng nước mắt nhìn Bạch Thanh Phong ''Trước khi mất hắn có di nguyện gì chưa thành không?''
''Đệ ấy chỉ nói là sẽ đi tìm nàng ở thế giới bên kia.''
Đúng rồi, là nàng rời bỏ hắn trước để hắn phải đi tìm nàng, nhưng bây giờ nàng quay lại rồi còn hắn đang ở đâu chứ? Hắn nguyện bên nàng lâu như vậy chỉ vì một chữ 'tình'. Biết rõ trong lòng hắn có nàng nhưng nàng luôn tìm cách né tránh để không phải đối mặt với việc lựa chọn giữa hắn và Bạch Thanh Phong nhưng bây giờ e là không cần nữa. Ngạn Phát, là ta có lỗi với ngươi, là ta nợ ngươi.
''Hoa Giới thật kỳ lạ, đánh đuổi ta rồi lại cùng Thiên Giới hạ độc giết ta. Bây giờ còn lấy hết những thượng tiên của Thiên Giới và giết Ngạn Phát. Lương tâm ở đâu? Đạo lý ở đâu? Công bằng ở đâu?'' Tuyết Lạc đôi mắt đỏ hoe tức run người.
''Châu tiểu thư! À không, Tiểu nương tử! Có phải nàng đang ở đó không?'' Giọng nói của người nam nhân lạ cất lên đang tiến tới chỗ họ. Thanh Phong ngạc nhiên nhìn bóng hình đang chạy tới, hắn chính là người phàm đầu tiên tìm được nơi này.
''Ngạn Phát! Là ngươi sao?'' Tuyết Lạc nhìn bóng hình đang bước tới, nửa tin nửa ngờ hỏi.
''Châu tiểu thư không nhận ra ta sao?'' Thẩm Vũ Kỳ nói tiếp.
''Ngươi không phải Ngạn Phát?'' Tại sao hắn ta lại giống Ngạn Phát đến mức này chứ, chẳng lẽ là huynh đệ thất lạc sao?
''Ngươi là ai?'' Thanh Phong chắc trước Tuyết Lạc phòng bị hỏi.
''Xem ra tiểu nương tử của ta mất tích là do ngươi rồi!'' Hắn nhếch môi nói.
''Ngươi... ngươi chính là Thẩm Vũ Kỳ?
''Ngươi quay lại rồi, ngươi tìm thấy ta rồi sao?'' Tuyết Lạc bỗng nhận ra gì đó liền khóc, bất giác chạy đến ôm lấy người nam nhân xa lạ, xem ra cô rất sốc về cái chết của hắn. Một loạt kí ức, kỉ niệm giữa cô và tên bằng hữu lần lượt ùa về trong đầu khiến Tuyết Lạc không khỏi giật mình. Bởi vì cô đã quên rất nhiều thứ.
Cô nhớ lại rồi, nhớ lại tất cả rồi, là chính hắn đã xoá kí ức của cô. Năm đó hắn nhìn ra được tình cảm của cô và Bạch Thanh Phong dành cho nhau nên đã dùng linh lực phong ấn những kí ức đẹp giữa cô và hắn. Ngạn Phát thà chấp nhận nhìn nữ tử mình yêu thương hạnh phúc bên người khác còn hơn để nàng phải đắn đo khó xử, hắn thà để nàng quên đi quá khứ chỉ để trong đầu nàng còn lại một chấp niệm duy nhất 'Ngạn Phát là bằng hữu tốt nhất trên đời' chứ không muốn nàng phải đau khổ. Bây giờ hắn đã quay lại với một thân xác khác, một xuất thân khác, một cuộc sống khác với cái tên Thẩm Vũ Kỳ, Tuyết Lạc chỉ hy vọng hắn tìm được nữ nhân khác tốt hơn nhưng xem ra là không thể.
''Sao cô lại kích động đến vậy? Hắn ức hiếp cô sao?'' Thẩm Vũ Kỳ chầm chậm đưa tay lên mái tóc đen kia vuốt nhẹ an ủi.
''Đã sáu trăm năm trôi qua, mọi thứ thật sự đã thay đổi quá nhiều, không biết chàng có thể kể cho ta biết không?'' Tuyết Lạc tò mò hỏi.
''Sau khi nàng mất, Ma Giới đã trở thành một nơi hỗn độn. Chết chóc, tàn sát, cướp bóc, cứ vậy mà diễn ra mỗi ngày, Yêu Giới cũng vậy mà tách rời Ma Giới để phồn hưng.'' Thanh Phong trầm mặt đáp.
''Ha, mất hết rồi! Mất hết rồi! Ma Giới, di nguyện của tỷ tỷ, cơ đồ của ta, tất cả điều trở về với hư vô cả rồi, ta sống lại còn có ý nghĩa gì chứ?" Tuyết Lạc thẫn thờ nói.
"Nàng mất không lâu thì Khả Như mất tích, suốt 600 năm ta và đại ca không ngừng tìm kiếm cuối cùng cũng gặp lại được."
"Tiểu nha đầu mất tích? Tại sao Thiên Giới không đi tìm nó chứ?" Tuyết Lạc hai mắt trợn tròn nhìn Thanh Phong.
"Thiên Giới bây giờ chỉ còn Thiên Quân và Hoả đế chống trụ, tất cả thượng tiên và thượng thần của Thiên Giới điều đi theo Hoa Giới.'' Hắn cười nhạt đáp.
''Xem ra việc ta suy đoán năm đó quả nhiên không sai, Hoa Giới chắc chắn có vấn đề.'' Tuyết Lạc nói xong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi ''Rồi... Ngạn Phát đâu?'' Muốn biết rõ tình trạng của Hoa Giới thì chỉ có y là hiểu rõ.
''Đệ ấy... mất rồi.'' Hắn ngượng miệng đáp, lòng khẽ nhói lên một thoáng.
''Chàng nói gì chứ, hắn... hắn mất rồi?'' Nàng không dám tin những gì vừa nghe được, đây không phải là sự thật ''Không, ta không tin. Tại sao hắn lại mất chứ?''
''Đệ ấy bị Hoa Thần giết.''
''Không thể nào! Hắn là con trai ruột của Hoa Thần, sao bà ấy có thể nhẫn tâm như thế được chứ? Chàng đừng lừa ta nữa!'' Hổ dữ không ăn thịt con huống hồ chi một Hoa Thần xem trọng danh tiếng lại có thể chính tay tước đi mạng sống của con trai mình. Bằng hữu duy nhất của nàng, luôn bên cạnh nàng giúp đỡ nàng hơn sáu nghìn năm đã bỏ rơi nàng rồi sao?
Nghĩ đến đây Tuyết Lạc rưng rưng nước mắt nhìn Bạch Thanh Phong ''Trước khi mất hắn có di nguyện gì chưa thành không?''
''Đệ ấy chỉ nói là sẽ đi tìm nàng ở thế giới bên kia.''
Đúng rồi, là nàng rời bỏ hắn trước để hắn phải đi tìm nàng, nhưng bây giờ nàng quay lại rồi còn hắn đang ở đâu chứ? Hắn nguyện bên nàng lâu như vậy chỉ vì một chữ 'tình'. Biết rõ trong lòng hắn có nàng nhưng nàng luôn tìm cách né tránh để không phải đối mặt với việc lựa chọn giữa hắn và Bạch Thanh Phong nhưng bây giờ e là không cần nữa. Ngạn Phát, là ta có lỗi với ngươi, là ta nợ ngươi.
''Hoa Giới thật kỳ lạ, đánh đuổi ta rồi lại cùng Thiên Giới hạ độc giết ta. Bây giờ còn lấy hết những thượng tiên của Thiên Giới và giết Ngạn Phát. Lương tâm ở đâu? Đạo lý ở đâu? Công bằng ở đâu?'' Tuyết Lạc đôi mắt đỏ hoe tức run người.
''Châu tiểu thư! À không, Tiểu nương tử! Có phải nàng đang ở đó không?'' Giọng nói của người nam nhân lạ cất lên đang tiến tới chỗ họ. Thanh Phong ngạc nhiên nhìn bóng hình đang chạy tới, hắn chính là người phàm đầu tiên tìm được nơi này.
''Ngạn Phát! Là ngươi sao?'' Tuyết Lạc nhìn bóng hình đang bước tới, nửa tin nửa ngờ hỏi.
''Châu tiểu thư không nhận ra ta sao?'' Thẩm Vũ Kỳ nói tiếp.
''Ngươi không phải Ngạn Phát?'' Tại sao hắn ta lại giống Ngạn Phát đến mức này chứ, chẳng lẽ là huynh đệ thất lạc sao?
''Ngươi là ai?'' Thanh Phong chắc trước Tuyết Lạc phòng bị hỏi.
''Xem ra tiểu nương tử của ta mất tích là do ngươi rồi!'' Hắn nhếch môi nói.
''Ngươi... ngươi chính là Thẩm Vũ Kỳ?
''Ngươi quay lại rồi, ngươi tìm thấy ta rồi sao?'' Tuyết Lạc bỗng nhận ra gì đó liền khóc, bất giác chạy đến ôm lấy người nam nhân xa lạ, xem ra cô rất sốc về cái chết của hắn. Một loạt kí ức, kỉ niệm giữa cô và tên bằng hữu lần lượt ùa về trong đầu khiến Tuyết Lạc không khỏi giật mình. Bởi vì cô đã quên rất nhiều thứ.
Cô nhớ lại rồi, nhớ lại tất cả rồi, là chính hắn đã xoá kí ức của cô. Năm đó hắn nhìn ra được tình cảm của cô và Bạch Thanh Phong dành cho nhau nên đã dùng linh lực phong ấn những kí ức đẹp giữa cô và hắn. Ngạn Phát thà chấp nhận nhìn nữ tử mình yêu thương hạnh phúc bên người khác còn hơn để nàng phải đắn đo khó xử, hắn thà để nàng quên đi quá khứ chỉ để trong đầu nàng còn lại một chấp niệm duy nhất 'Ngạn Phát là bằng hữu tốt nhất trên đời' chứ không muốn nàng phải đau khổ. Bây giờ hắn đã quay lại với một thân xác khác, một xuất thân khác, một cuộc sống khác với cái tên Thẩm Vũ Kỳ, Tuyết Lạc chỉ hy vọng hắn tìm được nữ nhân khác tốt hơn nhưng xem ra là không thể.
''Sao cô lại kích động đến vậy? Hắn ức hiếp cô sao?'' Thẩm Vũ Kỳ chầm chậm đưa tay lên mái tóc đen kia vuốt nhẹ an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.