Chương 43: Trăm năm tái ngộ
Nhi Huỳnh
26/07/2023
Đêm nay tại con phố thân thuộc bỗng nhiên trở nên xa lạ, vẻ tĩnh mịch ít người qua lại giờ đây trở nên náo nhiệt đến lạ thường bởi vì hôm nay là đêm hội trăng rằm. Thanh Phong và Đăng Kỳ mỗi người một cái mặt nạ đi giữ phố không phải lo người khác nhận ra.
''Chạy mau đi! Chạy mau đi! Con mụ xấu xí đó xuất hiện kìa!" Một đám trẻ con tay cầm lồng đèn, miệng không ngừng la lên, chạy thụt mạng. Từ xa là một dáng vẻ của nữ nhân vận xiêm y giản dị nhưng lại để tóc xoã che hết nửa bên mặt giống như muốn dấu diếm gì đó. Đăng Kỳ vừa tò mò vừa cảm thấy bản thân dường như đã từng gặp liền đi về phía nữ nhân bất hạnh ấy.
''Xin hỏi cô nương là...'' Giọng hắn khẽ run rồi ngước nhìn nữ nhân ấy ''Khả Như?'' Nữ nhân đó vội đưa tay che mặt quay sang chỗ khác cố ý lảng tránh nói ''Tiên sinh nhận nhầm người rồi, chúng ta chưa từng gặp nhau!''
''Mặt của nàng...'' Hắn tháo bỏ mặt nạ ngụy trang, tay chậm rãi vuốt ve vết sẹo lớn trên khuôn mặt nàng cùng với đôi mắt đỏ hoe ''Ai đã gây ra chuyện này?'' Rồi bật khóc ôm chặt lấy nàng. Bao nhiêu năm qua đã khiến hắn sắp vụt tắt hy vọng nhưng hắn đã đúng rồi, nàng vẫn còn sống vẫn đang đứng trước mặt hắn.
''Ta.... ta'' Khả Như đang nói bỗng nghẹn lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
''Rốt cuộc nàng đã đi đâu chứ?'' Hắn vuốt ve lấy gương mặt đáng thương của nàng.
''Ái Lệ, tỷ ấy chết rồi! Năm đó ta nhất thời ngu ngốc đến gây chuyện với tỷ ấy, ta bị tỷ ấy hất nước vong xuyên vào mặt khiến ta trở thành như vậy. Bờ Vong Xuyên vốn trơn, nhìn thấy ta bị hủy dung mạo tỷ ấy đã hoảng sợ bỏ chạy khiến cho bản thân rơi xuống bị dày vò đến chết.'' Khả Như khóc nấc, cô không ngờ mọi chuyện thành ra như vậy, cô thật sự rất sợ khi tận mắt chứng kiến những cảnh đáng sợ đó, đã vậy gương mặt còn bị hủy gần một nửa.
''Đừng khóc nữa, có ta ở đây rồi! Ta sẽ bảo vệ nàng, bên cạnh nàng mãi mãi, được không?" Hắn và nàng ôm lấy nhau mà khóc, hạnh phúc vỡ oà khi trùng phùng, đau lòng cho người mình yêu, bao nhiêu nhớ thương điều nhất thời bộc lộ, cảm giác vui buồn khó tả này chỉ có hai người hiểu rõ. Khó khăn lắm mới có thể tương phùng khiến Đăng Kỳ quên mất bản thân vẫn còn một đệ đệ đã rời đi lúc nào không ai hay biết.
Cách đó không xa.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Đợi muội với!" Giọng nói của một tì nữ vang lên cố gắng đuổi theo kịp chủ tử của mình vô tình đụng trúng Bạch Thanh Phong làm cho chiếc mặt nạ rơi xuống đất "Ây da! Xin lỗi tiên sinh, ta thật là bất cẩn quá!" Cô gái đó ngước mặt lên nhìn thấy sắc mặt của hắn không khỏi hoảng lên cũng may là chủ tử của cô ta đi tới.
''Tiểu Quỳ còn nhỏ không hiểu chuyện, mong tiên sinh lượng thứ.'' Một giọng nói dịu dàng êm tai cất lên khiến hắn vừa quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm.
''Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, cô nương đừng quá bận tâm.'' Bạch Thanh Phong cười nhạt đáp. Hắn thoáng nhìn gương mặt của cô nương đó không khỏi ngạc nhiên.
Gương mặt thanh thoát, làn da mịn màng trong trẻo không chút tỳ vết hiện ra trước mặt hắn. Đôi mắt trong vắt tựa như mây nước lộ ra một nụ cười thuần khiết không nhiễm chút bụi trần, nửa khuôn mặt dưới đã bị lớp vải voan che phủ thoát ẩn thoát hiện nhưng hắn vẫn nhận ra được khuôn mặt ấy, một khuôn mặt tràn đầy nét xuân của người con gái hắn yêu... Tuyết Lạc, chính đôi mắt xinh đẹp đó đã câu hồn hắn vào 600 năm trước khiến hắn vừa nhìn đã yêu.
''Tuyết Lạc!'' Hắn bất giác gọi tên nàng.
''Ta và công tử có quen biết nhau sao?'' Nữ tử đó ngỡ ngàng nói, dáng vẻ như cố nhớ lại đã từng gặp y hay chưa.
''Ngươi có biết tiểu thơ ta là ai không mà dám gọi thẳng tên?'' Tiểu Quỳ chắn trước nữ tử đó.
''Tiểu Quỳ, không được vô lễ!''
''Tiểu thư nhà ta là đích nữ duy nhất của Tô thị, là lá ngọc cành vàng của Châu lão gia_ Châu Tuyết Lạc.'' Tiểu Quỳ mặc kệ lời của chủ tử mà tiếp tục nói.
''Tô thị, Châu đại nhân thì liên quan gì tới ta chứ?'' Hắn khó hiểu nói, rõ ràng hắn chỉ muốn biết nữ nhân trước mặt liệu có phải người đó.
''Ngươi đúng thật là ngu ngốc! Nữ chủ nhân của Tô thị ai ai cũng biết chính là Tô Vân phu nhân còn Châu lão gia_ Châu Hạ Dương là...'' Nữ nhân đó vội che miệng của Tiểu Quỳ, gương mặt ngượng ngùng nhìn Thanh Phong.
''Hai cái tên này hình như ta đã nghe qua rồi.'' Thanh Phong vội chạy đến chỗ Đăng Kỳ.
''Mau theo đệ đến đây!'' Nói rồi Thanh Phong dùng thuật ẩn thân cùng Đăng Kỳ theo phía sau cô gái có dung mạo giống Vương Tuyết Lạc.
''Lúc nảy ta đã gặp Khả Như!'' Đăng Kỳ vừa vui vừa buồn nói.
''Cô ấy đâu rồi?'' Thanh Phong hỏi.
'' Ta đưa nàng ấy về Hi Hoa cung rồi! Rốt cuộc đệ muốn đưa ta đi đâu?'' Đăng Kỳ chau mày nói.
''Đi tìm vài người quen chắc hẳn huynh sẽ biết họ.'' Hy vọng phán đoán của hắn là đúng.
''Chạy mau đi! Chạy mau đi! Con mụ xấu xí đó xuất hiện kìa!" Một đám trẻ con tay cầm lồng đèn, miệng không ngừng la lên, chạy thụt mạng. Từ xa là một dáng vẻ của nữ nhân vận xiêm y giản dị nhưng lại để tóc xoã che hết nửa bên mặt giống như muốn dấu diếm gì đó. Đăng Kỳ vừa tò mò vừa cảm thấy bản thân dường như đã từng gặp liền đi về phía nữ nhân bất hạnh ấy.
''Xin hỏi cô nương là...'' Giọng hắn khẽ run rồi ngước nhìn nữ nhân ấy ''Khả Như?'' Nữ nhân đó vội đưa tay che mặt quay sang chỗ khác cố ý lảng tránh nói ''Tiên sinh nhận nhầm người rồi, chúng ta chưa từng gặp nhau!''
''Mặt của nàng...'' Hắn tháo bỏ mặt nạ ngụy trang, tay chậm rãi vuốt ve vết sẹo lớn trên khuôn mặt nàng cùng với đôi mắt đỏ hoe ''Ai đã gây ra chuyện này?'' Rồi bật khóc ôm chặt lấy nàng. Bao nhiêu năm qua đã khiến hắn sắp vụt tắt hy vọng nhưng hắn đã đúng rồi, nàng vẫn còn sống vẫn đang đứng trước mặt hắn.
''Ta.... ta'' Khả Như đang nói bỗng nghẹn lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
''Rốt cuộc nàng đã đi đâu chứ?'' Hắn vuốt ve lấy gương mặt đáng thương của nàng.
''Ái Lệ, tỷ ấy chết rồi! Năm đó ta nhất thời ngu ngốc đến gây chuyện với tỷ ấy, ta bị tỷ ấy hất nước vong xuyên vào mặt khiến ta trở thành như vậy. Bờ Vong Xuyên vốn trơn, nhìn thấy ta bị hủy dung mạo tỷ ấy đã hoảng sợ bỏ chạy khiến cho bản thân rơi xuống bị dày vò đến chết.'' Khả Như khóc nấc, cô không ngờ mọi chuyện thành ra như vậy, cô thật sự rất sợ khi tận mắt chứng kiến những cảnh đáng sợ đó, đã vậy gương mặt còn bị hủy gần một nửa.
''Đừng khóc nữa, có ta ở đây rồi! Ta sẽ bảo vệ nàng, bên cạnh nàng mãi mãi, được không?" Hắn và nàng ôm lấy nhau mà khóc, hạnh phúc vỡ oà khi trùng phùng, đau lòng cho người mình yêu, bao nhiêu nhớ thương điều nhất thời bộc lộ, cảm giác vui buồn khó tả này chỉ có hai người hiểu rõ. Khó khăn lắm mới có thể tương phùng khiến Đăng Kỳ quên mất bản thân vẫn còn một đệ đệ đã rời đi lúc nào không ai hay biết.
Cách đó không xa.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Đợi muội với!" Giọng nói của một tì nữ vang lên cố gắng đuổi theo kịp chủ tử của mình vô tình đụng trúng Bạch Thanh Phong làm cho chiếc mặt nạ rơi xuống đất "Ây da! Xin lỗi tiên sinh, ta thật là bất cẩn quá!" Cô gái đó ngước mặt lên nhìn thấy sắc mặt của hắn không khỏi hoảng lên cũng may là chủ tử của cô ta đi tới.
''Tiểu Quỳ còn nhỏ không hiểu chuyện, mong tiên sinh lượng thứ.'' Một giọng nói dịu dàng êm tai cất lên khiến hắn vừa quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm.
''Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, cô nương đừng quá bận tâm.'' Bạch Thanh Phong cười nhạt đáp. Hắn thoáng nhìn gương mặt của cô nương đó không khỏi ngạc nhiên.
Gương mặt thanh thoát, làn da mịn màng trong trẻo không chút tỳ vết hiện ra trước mặt hắn. Đôi mắt trong vắt tựa như mây nước lộ ra một nụ cười thuần khiết không nhiễm chút bụi trần, nửa khuôn mặt dưới đã bị lớp vải voan che phủ thoát ẩn thoát hiện nhưng hắn vẫn nhận ra được khuôn mặt ấy, một khuôn mặt tràn đầy nét xuân của người con gái hắn yêu... Tuyết Lạc, chính đôi mắt xinh đẹp đó đã câu hồn hắn vào 600 năm trước khiến hắn vừa nhìn đã yêu.
''Tuyết Lạc!'' Hắn bất giác gọi tên nàng.
''Ta và công tử có quen biết nhau sao?'' Nữ tử đó ngỡ ngàng nói, dáng vẻ như cố nhớ lại đã từng gặp y hay chưa.
''Ngươi có biết tiểu thơ ta là ai không mà dám gọi thẳng tên?'' Tiểu Quỳ chắn trước nữ tử đó.
''Tiểu Quỳ, không được vô lễ!''
''Tiểu thư nhà ta là đích nữ duy nhất của Tô thị, là lá ngọc cành vàng của Châu lão gia_ Châu Tuyết Lạc.'' Tiểu Quỳ mặc kệ lời của chủ tử mà tiếp tục nói.
''Tô thị, Châu đại nhân thì liên quan gì tới ta chứ?'' Hắn khó hiểu nói, rõ ràng hắn chỉ muốn biết nữ nhân trước mặt liệu có phải người đó.
''Ngươi đúng thật là ngu ngốc! Nữ chủ nhân của Tô thị ai ai cũng biết chính là Tô Vân phu nhân còn Châu lão gia_ Châu Hạ Dương là...'' Nữ nhân đó vội che miệng của Tiểu Quỳ, gương mặt ngượng ngùng nhìn Thanh Phong.
''Hai cái tên này hình như ta đã nghe qua rồi.'' Thanh Phong vội chạy đến chỗ Đăng Kỳ.
''Mau theo đệ đến đây!'' Nói rồi Thanh Phong dùng thuật ẩn thân cùng Đăng Kỳ theo phía sau cô gái có dung mạo giống Vương Tuyết Lạc.
''Lúc nảy ta đã gặp Khả Như!'' Đăng Kỳ vừa vui vừa buồn nói.
''Cô ấy đâu rồi?'' Thanh Phong hỏi.
'' Ta đưa nàng ấy về Hi Hoa cung rồi! Rốt cuộc đệ muốn đưa ta đi đâu?'' Đăng Kỳ chau mày nói.
''Đi tìm vài người quen chắc hẳn huynh sẽ biết họ.'' Hy vọng phán đoán của hắn là đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.