Anh Bỏ Em Đi

Chương 31: 388D

M MT

20/07/2020

Kể từ lúc Văn Vũ tình cờ gặp Ngọc Hân hôm mùng bốn tết thì đến bây giờ anh vẫn chưa gặp lại cô. Văn Vũ cũng không đi chơi với Ngọc Lan và Hữu Kim nhiều như trước nữa. Từ khi chuyển về cửa hàng mới ở quận D thì công việc của anh ngày càng bận hơn. Hầu như anh đều làm ca tối và làm full để hổ trợ cửa hàng.

Lúc Ngọc Lan điện thoại cho Văn Vũ và liên tục bị anh từ chối vì bảo bận. Ngọc Lan hoảng hốt la toáng lên rằng Văn Vũ cố tình né mặt cô. Ngọc Lan không biết mình đã làm gì sai, hay là do Văn Vũ ghét mình. Văn Vũ giải thích mãi nhưng Ngọc Lan không chịu, cô còn khóc bù lu bù loa lên trong điện thoại. Chưa hết, Ngọc Lan còn hứa rằng sẽ không dám tự tiện ôm Văn Vũ nữa, cô năn nỉ xin anh đừng tránh mặt cô. Văn Vũ thật sự phải bật cười rồi gởi lịch làm việc của mình sang cho cô nhóc xem, lúc đó thì Ngọc Lan mới tin là thật.

Văn Vũ bảo với Ngọc Lan rằng do cửa hàng thiếu người, nên anh mới được xếp lịch như vậy. Anh đảm bảo với Ngọc Lan là mọi chuyện vẫn bình thường, anh không bao giờ ghét cô hết, anh vẫn luôn xem cô là em gái cưng của mình. Đến khi anh xin hứa thì Ngọc Lan mới cười lại rồi xin lỗi vì đã hiểu nhầm anh.

Từ lúc đó thì Văn Vũ hay gởi lịch làm việc của mình cho Ngọc Lan, không biết vì sao mà nó lại trở thành thói quen của anh. Do biết Văn Vũ làm ngày nào hay ca nào, nên Ngọc Lan luôn tới cửa hàng anh làm để đọc sách hoặc ngồi học. Có những ngày Văn Vũ làm ca tối thì anh phải nhăn nhó rồi van nài cô nhóc đi về kẻo muộn. Nhiều lúc thì Ngọc Lan nghe lời, lúc thì bướng bỉnh không chịu, cứ nằng nặc đòi đợi anh về cùng, rồi than vãn rằng đói bụng nên lại bắt anh chở đi ăn. Quán hủ tiếu bán trước chung cư Văn Vũ giờ quen mặt luôn cả hai người.

Nhiều lúc Văn Vũ đang làm việc thì thấy dáng vẻ Ngọc Lan đang ngồi học, nó làm anh nhớ đến Ngọc Hân. Vẫn là tấm lưng đó, vẫn ánh mắt chăm chú, ngay cả cái liếc mắt cũng giống đến đáng sợ. Văn Vũ đã không ít lần lầm tưởng Ngọc Lan thành Ngọc Hân. Anh nghĩ đến đó lại run cả người.

Lúc anh tới rót nước cho Ngọc Lan, cô nhóc ngước mặt lên nhìn anh, thuận tay nên anh bếu má cô nhóc một cái. Bếu một hồi cũng thành thói quen, ngày nào mà anh không bếu má cô nhóc thì lại thấy thiếu gì đó. Mỗi lần bị Văn Vũ bếu má thì Ngọc Lan lại nhăn nhó rồi liếc mắt nhìn anh.

“Sao anh cứ bếu má em hoài vậy.” Ngọc Lan nhăn mặt.

Văn Vũ khẽ cười. “Tự nhiên có đứa em gái, thì mắc gì không bếu cho đã tay.”

“Anh thật đáng ghét.” Ngọc Lan liếc mắt nhìn anh.

Ngọc Lan cũng không phải dạng vừa, tranh thủ những lúc Văn Vũ không để ý, thì cô liền bếu bụng anh một cái rồi le lưỡi chọc tức. Những lúc như vậy, Văn Vũ thấy Ngọc Lan thật đáng yêu.

Vì làm mãi cả tuần chỉ được một ngày off nên Văn Vũ thường dành ngày đó dẫn Ngọc Lan đi chơi. Lúc thì đi chùa thắp hương, lúc thì đi ăn, đi uống cà phê hoặc đi nhậu với Hữu Kim và Quốc Bảo. Mỹ Lệ thì lúc tham dự cùng, lúc thì bận đi làm tăng ca.

Hôm nay Văn Vũ được nghỉ nên anh đã rủ Ngọc Lan đi chơi. Cô nhóc bảo muốn đi xem phim nên anh liền gật đầu đồng ý. Đây là lần đầu tiên hai người đi xem phim với nhau. Ngọc Lan bắt taxi qua phòng rồi đợi Văn Vũ chở đi. Hình như sợ Văn Vũ ghét nên Ngọc Lan chẳng dám ôm chặt anh nữa.

Ngọc Lan mang chiếc áo sơ mi trắng, cùng với chiếc quần ngắn màu nâu, bộ trang phục chả khác gì Ngọc Hân lúc trước. Hai người đến rạp phim C mà Văn Vũ và Ngọc Hân thường tới. Sau một hồi xếp hàng thì anh mới biết mình xem phim “Giang Hồ”, một bộ phim kiếm hiệp. Ngọc Lan định dành cầm nước nhưng Văn Vũ liền nhanh tay hơn.

“Cầm bắp đi em.” Vă nVũ khẽ cười.

Ngọc Lan nhíu mày. “Vì sao không cho em cầm nước.”

“Anh thích vậy.” Văn Vũ bĩu môi. “Nhiều chuyện.”

Ngọc Lan giả vờ giận hờn rồi cầm bịch bắp lao đi. “Đáng ghét.”

Nhanh chóng leo lên hàng ghế của mình, Văn Vũ nhanh tay đặt ly nước mình xuống, rồi anh bật ghế ra giúp Ngọc Lan. Thay vì cảm ơn, cô nhóc quay mặt đi rồi hứ lên một tiếng như đang giận hờn. Văn Vũ chùi tay vào quần cho khô nước rồi bếu má cô nhóc.

Ngọc Lan liếc mắt nhỉn anh. “Đồ đáng ghét.” Cô cắn vào tay anh rồi quay mặt đi.

Suốt buổi chiếu phim, Văn Vũ thỉnh thoảng quay mặt qua nhìn Ngọc Lan, anh thấy ngay cả lúc chăm chú hay ngạc nhiên thì cô nhóc rất giống vẻ mặt của Ngọc Hân. Tự nhiên Văn Vũ thấy mắt mình cay xòe, gắng kìm lại, anh quay mặt nhìn vào màn hình. Kể từ lúc đó thì anh không dám nhìn Ngọc Lan nữa.

Thỉnh thoảng Ngọc Lan cầm bịch bắp đưa cho Văn Vũ ăn. Thấy vậy nên anh khẽ cười rồi lắc đầu từ chối. Ngọc Lan liền bốc một miếng bắp đút cho anh, từ chối nữa thì sợ không hay nên anh đành há miệng ra. Chưa kịp đụng thì Ngọc Lan đã thu tay lại rồi bỏ bắp vào miệng mình. Giờ Văn Vũ mới biết mình bị lừa.

Không nói lời nào, Văn Vũ liếc mắt rồi hứ lên một tiếng như muốn tỏ vẻ giận hờn. Ngọc Lan sau đó lại đút bắp cho anh. Lần này rút kinh nghiệm, Văn Vũ đánh mặt đi như một kẻ ngạo mạn không cần. Ngọc Lan liền chồm qua rồi cứ nhét bắp vào miệng Văn Vũ, mặc cho anh đang ngậm miệng lại. Một hồi thì Văn Vũ cũng đành mở miệng ra đón miếng bắp. Ngọc Lan khẽ cười rồi tựa đầu vào vai Văn Vũ chăm chú xem phim.

“Em thấy phim hay không.” Vừa đi ra khỏi rạp thì Văn Vũ liền hỏi.

Ngọc Lan khoác tay Văn Vũ khẽ cười. “Không hay hơn truyện.” Cô tò mò. “Anh thích ai nhất.”

Văn Vũ trầm ngâm giây lát. “Ừm, anh thích Phong Sơn nhất. Còn em.”

“Em thích Quang Tuấn nhất. Mà vì sao anh lại thích Phong Sơn.” Ngọc Lan nhíu mày ngạc nhiên.

“Vì anh ta hài hước với lại chả sợ chết.” Văn Vũ ngạc nhiên khi thấy Ngọc Lan thích Quang Tuấn. “Còn em thì sao lại thích anh chàng đó.”



Ngọc Lan mỉm cười. “Em thích anh ta trong truyện hơn. Chung tình, nghĩa hiệp, võ công cao, đẹp trai, lại thông minh tuyệt đỉnh nữa.” Ngọc Lan hớn hở. “Anh biết không, lúc đọc đến đoạn anh ta chết thì em buồn dễ sợ. Buồn ơi là buồn luôn.”

“Anh thấy Ngọc Phi cũng chung tình mà.” Văn Vũ khẽ cười. “Sao em không thích anh ta.”

Ngọc Lan tỏ vẻ không thích. “Mới có mấy năm mà đã quên mặt người yêu thì chung tình cái gì.” Ngọc Lan nhìn anh ngạc nhiên. “Mà anh cũng đọc truyện đó sao.”

“Tất nhiên rồi.” Văn Vũ tự hào. “Anh là một fan trung thành đó nha.”

Ngọc Lan hứ lên một tiếng rồi bĩu môi như mỉa mai Văn Vũ. Vì cô nhóc đang đi sát bên nên anh không tài nào bếu má cô ta được. Còn không thì Văn Vũ sẽ bếu một cái cho thật đã tay mới thôi.

Bước vào trong thang máy, người đi vào rõ đông. Bắt đầu quan cảnh chen lấn. Văn Vũ sợ những anh chàng xung quanh động chạm đến Ngọc Lan, nên anh liền xoay người cô nhóc quay lại rồi kéo sát vào mình. Văn Vũ có thể ngửi được mùi thơm từ tóc của Ngọc Lan tỏa lên, một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.

Văn Vũ thấy thằng cha phía trước lui ra sau và có thể chạm vào người Ngọc Lan. Nhanh trí, anh liền chèn tay mình ở giữa tấm lưng hai người. Hình ảnh chả khác gì anh đang ôm Ngọc Lan bằng một tay. Văn Vũ liếc thấy phía trước hắn ta vẫn còn rộng, nên anh thắc mắc tại sao hắn ta lại thích ép lui như vậy ra sau. Cuối cùng thì anh cũng hiểu, thì ra là do cha phía trước bị hôi nách, nên cha này chịu không được mới lui sau để cho dễ thở hơn. Nghĩ đến đây tự nhiên Văn Vũ mới sực nhớ, anh không biết mình có bị hôi như hắn không ta. Văn Vũ nghĩ chắc là không, anh có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn từ cô nhóc. Nếu mà hôi thì cô nhóc đã có một nhịp thở khác thường rồi.

Cuối cùng cũng thoát khỏi thang máy, Văn Vũ thở phào nhẹ nhõm. Ngọc Lan lại đỏ mặt, cô cứ cúi mặt xuống mà chả dám nhìn lên. Văn Vũ hiểu ý nên chỉ mỉm cười.

“Lan này.” Văn Vũ khẽ nói.

Ngọc Lan ngạc nhiên. “Sao anh.”

“Mình vẫn là mối quan hệ anh trai và em gái chứ.” Văn Vũ choàng vai cô.

Ngọc Lan lắc đầu. “Là anh rể và em gái.”

Văn Vũ bật cười. “Vậy sao em còn ngại ngùng những chuyện khi nãy.” Anh nghĩ mình nên đả thông tư tưởng của cô nhóc.

“Em có ngại đâu.” Ngọc Lan đỏ mặt.

“Vậy mà còn nói không nữa.” Văn Vũ bĩnh tĩnh nói. “Lúc nãy anh sợ người ta cố tình đụng chạm vào người em. Hoặc anh sợ người ta vô tình đụng vào những chổ không nên đụng.” Anh nhìn Ngọc Lan. “Do vậy anh mới xoay người em lại.”

Ngọc Lan nói nhanh. “Em biết ý của anh mà.” Cô lại cúi xuống. “Em có ngại đâu. Chẳng qua mặt em tự nhiên đỏ thôi chứ bộ.”

“Sao lúc ôm anh ở trên đồi T thì mặt em lại không đỏ.” Anh cố tình chọc ghẹo cô.

Ngọc Lan nhăn mặt lại. “Anh thật đáng ghét.” Cô bếu tay anh.

“Anh chỉ nói đùa thôi mà.” Văn Vũ khẽ cười rồi chỉ tay về phía trước. “Mình tới chỗ kia ăn nha.”

Vào trong nhà hàng Hàn Quốc, gọi món xong thì hai người ngồi đợi thức ăn. Văn Vũ cương quyết không cho Ngọc Lan uống rượu nữa. Cô cứ nằng nặc bảo uống một tí thôi. Với vẻ mặt năn nỉ của cô, Văn Vũ không thể kìm lòng được nên đành rót rượu.

Thức ăn được đem lên, Văn Vũ vừa nướng thịt, vừa kể chuyện cho Ngọc Lan nghe, đa số là về bộ phim mới nãy. Ngọc Lan cũng kể lại những tình tiết cô thích nhất. Thấy thịt chín, Văn Vũ gắp lên đút cho Ngọc Lan. Biết trước cô sẽ gắp lại cho mình nên anh liền gắp miếng thứ hai, rồi miếng thứ ba. Ngọc Lan miệng đầy thịt liếc mắt nhìn anh như hiểu ra ý đồ. Cô một tay che miệng, còn một tay gắp thịt bắt Văn Vũ ăn. Vì không nói được nên Ngọc Lan cứ ấm ớ phát không ra tiếng. Vừa lúc đó thì bất ngờ Ngọc Hân và Quốc Hưng đi tới.

“Không ngờ lại gặp hai người ở đây.” Quốc Hưng khẽ cười. “Trùng hợp ghê nha.”

Ngọc Lan nhìn họ ngạc nhiên nhưng miệng đang nhai thịt nên không nói được. Thấy vậy Văn Vũ liền lên tiếng. “Thật trùng hợp ha.” Anh chả biết từ nào để nói nữa. Anh né ánh mắt Ngọc Hân và chỉ dám nhìn Quốc Hưng.

Trông hai người hạnh phúc quá nhỉ, Ngọc Hân thầm nghĩ.

“Chúng tôi cũng định tới đây ăn.” Quốc Hưng ngại ngùng. “Giờ mà ngồi hai bàn thì có vẻ không hay.” Quốc Hưng nhìn Văn Vũ. “Chúng ta ngồi chung được chứ ha.”

Ngọc Lan đứng dậy trong ánh mắt ngạc nhiên của hai người. Cô đi qua ngồi bên cạnh Văn Vũ rồi chỉ tay về phía đối diện. Cuối cùng thì cô cũng nuốt được hết xuống. “Anh với chị ngồi đi.”

Văn Vũ thấy biểu cảm của Ngọc Lan phải bật cười. Thấy cô nhóc liếc mình nên anh khẽ nói. “Ăn nữa không để anh đút nhiều hơn.”



Ngọc Lan tiếp tục liếc mắt. “Anh thật đáng ghét.” Ngọc Lan quay mặt nhìn sang Ngọc Hân. “Anh với chị đi đâu chơi vậy.”

“Anh với chị mới xem phim xong. Đói bụng quá nên mới vào đây ăn. Chị Hân em bảo thích ăn quán này.” Quốc Hưng mỉm cười nói thay Ngọc Hân.

“Hưng uống rượu chứ.” Văn Vũ nhìn anh ta.

Quốc Hưng gật đầu. “Được chứ.” Quốc Hưng nhìn sang Ngọc Lan. “Lan cũng uống nữa sao.”

Ngọc Lan khẽ cười. “Anh rể.” Cô định nói Văn Vũ nhưng biết sẽ không hay nên liền sửa lại. “Anh kể xem. Em và chị Hân ai uống mạnh hơn.”

Cô nhóc này lanh miệng ghê ha, Văn Vũ nghĩ bụng.

“Anh chưa thấy em uống bao giờ nên sao anh biết được.” Quốc Hưng nhìn Ngọc Lan tò mò.

“Sao em không hỏi anh Vũ.” Ngọc Hân nhếch môi cười. “Anh ta nhậu với hai chị em mình rồi kia mà.” Để xem anh trả lời như thế nào, Ngọc Hân cười thầm.

Văn Vũ biết ý Ngọc Hân nên thản nhiên đáp. “Em chỉ mới nhậu với Lan.” Anh cố gắng nhìn Ngọc Hân một cách bình thường nhất có thể. “Em chưa nhậu với chị lần nào cả. Trừ hôm ở nhà hàng.”

Quốc Hưng ngạc nhiên. “Hân bằng tuổi mình mà sao Vũ lại kêu là chị.”

“Chắc là vì anh Vũ đang quen bé Lan nên mới xưng hô như vậy.” Ngọc Hân mỉm cười tỏ vẻ đắc ý. Sao không nhân chuyện này mà công khai luôn đi, Ngọc Hân nói thầm.

Ngọc Lan chem vào. “Em với anh Vũ chỉ là anh em thôi. Chị nói gì kỳ vậy.” Ngọc Lan nhìn Ngọc Hân với ánh mắt trách móc.

Văn Vũ khẽ cười vì thấy Ngọc Hân nghĩ như vậy. Anh nhìn Quốc Hưng. “Lúc trước do Vũ làm phục vụ ở quán nên quen kêu chị Hân bằng chị ấy mà.”

“Thì ra là vậy.” Quốc Hưng như hiểu ra.

Anh vẫn đáng sợ như ngày nào nhỉ. Vẫn đọc được suy nghĩ của người ta như thế nào, Ngọc Hân nghĩ.

Thức ăn bưng lên, Văn Vũ lấy chai rượu rót vào ly Quốc Hưng. Hít một hơi thật sâu, anh nhìn sang Ngọc Hân. “Hân uống rượu được chứ.” Anh bắt buộc phải xưng hô bằng tuổi rồi, anh không thể tránh được nữa.

“Tất nhiên là được.” Ngọc Hân nhếch môi cười. “Chỉ là rượu thôi mà. Với lại chúng ta chưa nhậu với nhau lần nào. Đây chả phải là cơ hội tốt hay sao.”

Văn Vũ chả quan tâm. Rót xong thì anh quay sang nhìn Ngọc Lan. “Em uống được nữa chứ.”

Ngọc Lan mỉm cười. “Được anh.”

“Kệ em. Ai cho mà uống chứ.” Văn Vũ bật cười.

Ngọc Lan hứ lên một tiếng rồi liếc mắt nhìn anh. “Đồ đáng ghét.” Cô thò tay sang bếu vào hông Văn Vũ.

Tình cảm như vậy mà còn nói là không có quan hệ gì sao, Ngọc Hân bực bội trong suy nghĩ.

“Bé Lan với Vũ sao lại tới đây ăn.” Quốc Hưng nhìn hai người.

Ngọc Lan hớn hở. “Em với anh Vũ đói bụng quá nên vào đây ăn.”

Cô nhóc tinh ý thật, Văn Vũ nghĩ ngợi.

Mọi người tiếp tục ăn và uống rượu. Ngọc Lan gắp thức ăn bỏ vào chén Văn Vũ trong ánh mắt không thích của Ngọc Hân. Văn Vũ cũng chả dám nhìn cô, chỉ tập trung vào Ngọc Lan và Quốc Hưng.

Ngọc Lan biết Văn Vũ sẽ ngại nên liên tục kể chuyện cho mọi người nghe. Rồi cô hỏi chuyện Quốc Hưng đủ kiểu, nào là cuộc sống bên Mỹ ra sao, anh về đây rồi làm việc như thế nào, thấy Việt Nam và Mỹ có gì giống và khác nhau. Văn Vũ công nhận Ngọc Lan rất tinh ý. Ngọc Hân thì chỉ chem vào vài ba câu cho có lệ, thời gian còn lại thì cô nốc rượu liên tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Bỏ Em Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook