Chương 40: 550D
M MT
20/07/2020
Hôm nay là sinh nhật của Ngọc Hân và Văn Vũ lại không có mặt như lần trước. Anh cũng bỏ đi và mặc cho cô đau khổ trong ngày vui của mình. Ngọc Hân đã mạnh dạn nhắn tin cho Văn Vũ, cô bảo rằng hôm nay là sinh nhật của mình và cô hy vọng anh sẽ nhớ tới, cô ước gì anh có mặt bên cạnh mình ngay lúc này. Và cũng như mọi lúc trước, Văn Vũ chả bao giờ hồi âm.
Đêm nay là một đêm rất đặc biệt, ngoài việc Ngọc Hân tổ chức sinh nhật cho mình, thì đêm nay cũng là đêm chia tay Hồng Loan, ngày mai cô ta sẽ xuất cảnh sang Pháp để tu học. Mọi người đã gặng hỏi nhưng Hồng Loan lại chẳng thèm bật mí thêm là học cái gì.
Không như lần trước được Quốc Hưng tổ chức, lần này thì Ngọc Hân tự đứng ra đảm nhận để khỏi phải phiền anh ta. Sau khi cô từ chối lời cầu hôn của Quốc Hưng thì hai người vẫn hay gặp nhau. Mặc dù tần suất không nhiều như lúc trước nhưng chừng đó cũng đủ duy trì mối quan hệ. Quốc Hưng nghĩ Ngọc Hân cần thời gian ở một mình nên anh cũng ngại làm phiền tới cô.
Ngoài ba người bạn của mình, Ngọc Lan và Quốc Hưng, thì Ngọc Hân còn mời thêm Tuấn Thanh với Hữu Kim. Giờ thì Ngọc Hân mới biết được Thảo Vân và Tuấn Thanh đã quen nhau từ trước. Bạn thân của Tuấn Thanh là người yêu hiện tại của Thảo Vân, cô nghĩ lại mà thấy thật trùng hợp.
Sau khi sửa soạn xong, Ngọc Hân chở Ngọc Lan đi đón Hữu Kim và Tuấn Thanh. Sau một vài phút rong ruổi trên đường, cuối cùng thì cô cũng đã tới nhà hàng C. Đêm nay cô thuê một căn phòng VIP ở đây để tổ chức tiệc của mình. Mọi thứ đều được bài trí đơn giản, không cầu kỳ như lúc Quốc Hưng tổ chức cho cô.
Đúng giờ, mọi người đều đã tới, chỉ có Quốc Hưng báo rằng sẽ tới trễ một chút. Ngọc Hân bắt đầu khai tiệc, mọi người cụng ly chúc mừng sinh nhật cô và chúc Hồng Loan lên đường mạnh khỏe.
“Tôi chúc bà ngày càng xinh đẹp và anh chàng thơ sẽ quay lại với bà.” Hồng Loan sau khi nốc vài ly rượu thì bắt đầu không giữ được sự bình tĩnh của mình.
“Cảm ơn bà nha. Tôi chúc bà thành công trong chuyến đi sang Pháp.” Ngọc Hân mỉm cười chúc lại Hồng Loan.
Thảo Vân đứng dậy nhìn Ngọc Hân nói lớn. “Tôi chúc bà sẽ hạnh phúc trong cuộc sống.” Thảo Vân nhìn sang Hồng Loan. “Còn tôi chúc bà sớm được thoát ế.”
Hồng Loan trợn mắt nhìn Thảo Vân. “Chúc gì vô duyên vậy bà.”
Quỳnh Hương mỉm cười rồi cụng ly với Ngọc Hân. “Chúc bà vui vẻ và hạnh phúc mãi mãi.” Quỳnh Hương nhìn sang Hồng Loan. “Còn tôi chúc bà sớm thành công để quay về tụ tập với lũ này.”
Hữu Kim và Tuấn Thanh cùng đứng dậy. “Chúc Hân sinh nhật vui vẻ.” Hai người quay sang Hồng Loan. “Chúc Loan sớm tìm được hoàng tử của mình.”
Hồng Loan hớn hở. “Cái này được này. Cảm ơn Kim với Thanh nha.” Cô nàng nốc cạn ly rượu.
Ngọc Hân nhìn sang em mình. “Em không chúc chị sao.”
Ngọc Lan nghe xong liền ngại ngùng. Cô kề miệng vào tai chị mình thì thầm. “Chúc chị và anh rể sẽ tìm được nhau và mãi mãi hạnh phúc về sau.” Ngọc Lan nói xong thì ôm lấy Ngọc Hân. Sau đó Ngọc Lan đứng dậy nhìn Hồng Loan. “Em chúc chị lên đường mạnh khỏe và sớm đạt được thành công.”
Sau đó mọi người tặng quà cho Ngọc Hân. Hạnh phúc ngập tràn, Ngọc Hân mở quà ra xem trước mặt mọi người. Thảo Vân tặng cô một chiếc ví hàng hiệu, Quỳnh Hương thì tặng cô một bộ nội y, Quỳnh Hương bảo ngực cô ngày càng to nên phải đổi size lớn hơn, cô phải đỏ mặt lên vì ngượng. Hồng Loan thì tặng cô một bộ trang điểm. Hữu Kim thì tặng cô một chiếc móc khóa, cậu ta thì thầm với cô rằng, cái còn lại đã đưa Văn Vũ từ lâu. Tuấn Thanh thì tặng cô một cây son. Ngọc Lan thì tặng cô cây bút, Ngọc Lan hy vọng cô sẽ thành công trong công việc.
Một lúc lâu sau thì Quốc Hưng mới đến. Vội chào hỏi mọi người xong, Quốc Hưng tặng cô một chiếc phong bì, anh ta dặn cô hãy về phòng rồi mở ra xem. Ngọc Hân hơi tò mò nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Mọi người ở bên nhau hò hét đến khi cả bọn say mèm thì dìu nhau ra về. Ngọc Hân thấy mọi người đêm nay rất vui, cô mở điện thoại của mình lên xem và vẫn không thấy tin nhắn từ Văn Vũ gởi lại. Niềm vui thoáng chốc vội tan biến, cô không biết giờ này thì Văn Vũ đang làm gì và ở đâu. Nước mắt cô lại khẽ rơi xuống.
Về tới phòng, sau khi tắm rửa xong, Ngọc Hân nhớ lại phong bì mà Quốc Hưng tặng mình. Vội mở ra xem, Ngọc Hân vô cùng sửng sốt khi thấy những thứ bên trong, là những bức hình của Văn Vũ. Những bức hình chụp anh ta đang làm việc tại một cửa hàng tiện lợi nào đó. Cô nhìn anh trong hình ngày càng gầy và xanh xao, gương mặt anh teo hóp lại. Ngọc Hân liền lấy điện thoại gọi cho Quốc Hưng.
“Em xem hình rồi đúng không.” Quốc Hưng nói trong điện thoại.
Ngọc Hân nói giọng run run. “Sao anh lại có những bức hình này.”
Quốc Hưng chậm rãi nói. “Với mối quan hệ rộng, cùng với quyền thế và giàu có như anh. Thì việc tìm kiếm tung tích của một người chả khó khăn gì. Anh có ghi địa chỉ cửa hàng Văn Vũ làm việc, nơi anh ta sống ở đằng sau bức hình. Em xem thử đi.”
Ngọc Hân lật mọi tấm hình ngược lại để xem. Và đúng là có một bức ghi mọi thông tin như Quốc Hưng vừa nói. “Tại sao anh lại đưa những thứ này cho em.”
Quốc Hưng bật cười. “Hôm nay là sinh nhật em mà. Anh đã cho người tìm kiếm Văn Vũ từ trước để tặng món quà này cho em. Anh hy vọng em sẽ vui trong ngày sinh nhật của mình.”
Ngọc Hân sửng sốt. “Vì sao.”
“Vì anh muốn em đưa ra quyết định cho hạnh phúc của mình. Hãy đi tìm anh ta một lần nữa. Hoặc em sẽ hạnh phúc, hoặc nếu không thì anh vẫn ở đây đợi em.” Quốc Hưng khẳng khái nói.
“Em cảm ơn anh.” Ngọc Hân vui mừng trong khi bật khóc.
Quốc Hưng nhanh chóng an ủi. “Em phải vui lên chứ. Hôm nay là ngày vui của em kia mà. Em hãy nghỉ sớm cho khỏe, mai còn phải lên đường nữa.”
Ngọc Hân cảm ơn Quốc Hưng liên hồi rồi cúp máy. Sau đó cô lao qua phòng Ngọc Lan. Cô đưa hết những tấm hình và kể lại mọi chuyện cho em mình nghe. Thật sự thì Ngọc Lan thực chất không biết Văn Vũ ở đâu. Cô nhóc chưa dám hỏi Văn Vũ vì vụ việc lần trước ở thành phố N. Cô muốn đợi thêm một thời gian nữa rồi mới ngỏ lời, lúc đó cô sẽ ra thăm anh.
Ngọc Hân thật sự rất hạnh phúc nhưng cô cũng vô cùng lo lắng và hồi hộp. Không phải là cô chưa nghĩ đến việc thuê người tìm Văn Vũ. Quỳnh Hương đã gợi ý và giới thiệu cho cô một công ty dịch vụ chuyên làm những việc này. Cô đã nhờ họ giúp nhưng đến giờ thì họ vẫn chưa hồi âm được tin tức gì.
Sáng hôm sau, Ngọc Hân mang chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần jean đen, cô lao ra sân bay để đi tới thành phố QĐ tìm Văn Vũ. Lần này thì Ngọc Hân tự hứa với lòng mình, rằng cô sẽ không bao giờ để Văn Vũ vụt mất nữa. Tới nơi, cô bắt taxi tới cửa hàng Văn Vũ đang làm việc. Cô thấy anh đang ở bên trong sắp xếp hàng hóa lên kệ.
Văn Vũ đang loay hoay thì nghe thấy tiếng bước chân. Anh ngước mặt lên chào. “Chị cần gì…” Chưa kịp nói hết câu thì Văn Vũ nhận ra đó là Ngọc Hân. Sao cô ta biết mình đang ở đây, Văn Vũ nghĩ thầm rồi đứng dậy bước đi.
Ngọc Hân vội nắm lấy tay Văn vũ. “Anh định trốn em nữa sao.” Văn Vũ không nói lời nào, anh gỡ tay cô ra rồi quay lưng đi. Ngọc Hân thấy vậy nên liền lao tới ôm anh từ phía sau. “Anh đừng bỏ em đi nữa được không.”
“Tôi đang làm việc. Cô tránh ra đi.” Văn Vũ lạnh lùng nói.
“Không. Em không tránh.” Ngọc Hân đáp nhanh lại. Cô bật khóc trong vô thức.
Sao cô cứ ôm tôi hoài vậy, Văn Vũ cố gắng kéo tay Ngọc Hân ra nhưng càng kéo thì cô ta càng ôm chặt lại. Văn Vũ bất lực nên nói lớn. “Cô không thấy tôi đang làm việc sao.”
Ngọc Hân nói trong nghẹn ngào. “Nếu em bỏ anh ra, lỡ anh bỏ em đi nữa thì sao.”
“Cô không thấy ở cửa hàng có một mình tôi à. Tôi bỏ đi thì cửa hàng ai giữ.” Văn Vũ nói giọng bực tức. Người gì mà lì ác nhơn, Văn Vũ mắng thầm trong đầu.
Ngọc Hân thấy Văn Vũ nói đúng nên đành thả tay ra. Văn Vũ vẫn tiếp tục làm việc mặc cho cô đứng bên cạnh. Ngọc Hân cảm thấy mình như người vô hình. Sau một hồi sắp xếp hàng hóa lên kệ thì Văn Vũ cầm cây ra lau nhà, rồi lại tới quầy thu ngân tính toán lại tiền bạc.
Định ở đây đến khi nào. Tôi đã về đây trốn cô rồi, vậy mà cô còn không buông tha cho tôi nữa sao, Văn Vũ nghĩ thầm rồi nhìn Ngọc Hân. “Cô ra đây làm gì.”
“Tìm anh chứ làm gì.” Ngọc Hân đứng nhìn anh.
Văn Vũ hứ lên một tiếng. “Tìm tôi làm gì.”
Ngọc Hân không đáp lại, cô đi tới ôm chằm lấy Văn Vũ. Mặc cho anh né tránh hay vùng vẫy. “Anh đừng né tránh em nữa được không.” Cô nói lớn.
“Cô đang làm gì vậy. Đây là quầy thu ngân, ai cho cô vào đây.” Văn Vũ nói nhanh một loạt rồi thì cũng đẩy Ngọc Hân ra được. Anh ta chỉ tay về phía trước. “Cô ra kia đứng đi.”
Ngọc Hân đành lòng nghe theo lời Văn Vũ. Khách bắt đầu ra vào mua hàng, cô cứ đứng đó nhìn Văn Vũ như bảo vệ đang canh giữ phạm nhân. Anh cũng chẳng màng lấy cô, cứ hết thanh toán cho khách thì anh ta lại đếm tiền. Cô thấy chỉ có nhiêu đó thôi mà đếm đi đếm lại mấy lần.
“Em đói bụng.” Ngọc Hân giả vờ nũng nịu.
Văn Vũ không thèm nhìn mà buông một câu như muốn cứa sâu vào trái tim cô. “Mặc xác cô.”
Ngọc Hân nghe xong thì cảm thấy lồng ngực mình đau thắt. Nước mắt cô tự nhiên tuôn trào. Văn Vũ thấy cô như vậy nên đi vào trong. Ngọc Hân liền đi theo sau như sợ mất Văn Vũ lần nữa.
Văn Vũ quay lại trợn mắt nhìn cô. “Sao cô cứ lẽo đẽo theo sau tôi hoài vậy.”
Ngọc Hân ngước nhìn anh Văn Vũ với gương mặt đầy nước mắt. Văn Vũ nhìn cô rồi cắn chặt môi mình lại, anh lạnh lùng quay lưng đi tiếp. Cô cũng không nói gì mà cứ như vậy đi theo sau.
“Ăn mỳ tôm không.” Văn Vũ nói lớn.
“Dạ có.” Ngọc Hân khẽ đáp lại. Thì ra anh ta đi lấy mỳ cho mình, Ngọc Hân chợt nghĩ.
Văn Vũ cầm ly mỳ tôm đi tới lại quầy. “Tám ngàn.”
Anh ta kêu mình trả tiền sao. Không phải là mua cho mình ăn à, Ngọc Hân nghĩ ngợi rồi giả vờ nói. “Em hết tiền rồi.”
Văn Vũ liếc mắt nhìn cô như muốn nhào tới xé toạc người cô ra. Sau đó không nói không rằng, cô thấy anh nghiến răng cầm ly mỳ tôm lao đi. Anh đổ nước sôi trong phích vào ly mỳ tôm rồi đổ các gói gia vị vào.
“Xong rồi đó.” Văn Vũ lại nói lớn.
Ngọc Hân biết ý nên tới ngồi ăn ngon lành. Vừa ăn cô lại vừa nhìn anh. Ăn xong thì cô vứt vào thùng rác rồi lại tới đứng trước mặt Văn Vũ. “Em khát nước.”
“Bộ mù sao mà không thấy thùng nước bên cạnh.” Văn Vũ nhìn vào màn hình máy tính nói lớn.
Ngọc Hân cảm thấy mình ngu ngơ nên liền chống chế. “Em không thích uống nước đó. Em thích uống nước ngọt cơ.”
“Thích thì tự mua mà uống.” Văn Vũ nói nhanh.
Ngọc Hân lắc đầu nũng nịu. “Em không có tiền. Anh mua cho em uống đi.”
Văn Vũ thở dài một tiếng rõ to. Anh lao đi tới tủ lạnh rồi lấy một chai nước suối đưa cho cô. “Uống hay không thì tùy cô.” Anh sợ uống nước ngọt sẽ không tốt cho sức khỏe.
Ngọc Hân ngồi đó đợi Văn Vũ thêm một lúc nữa thì đến lúc anh ra về. Sau khi giao ca với nhân viên ca chiều xong, Văn Vũ lao ra khỏi cửa hàng mà chẳng thèm gọi cô một tiếng. Ngọc Hân thấy Văn Vũ hình như không đi xe. Cô nảy ý đi bộ theo sau anh.
“Cô đi đâu vậy.” Văn Vũ quay lại nhìn Ngọc Hân. Bám tôi như vậy chưa đủ sao, Văn Vũ nói thầm.
Ngọc Hân cúi mặt xuống. “Em đi theo anh.”
“Theo tôi làm gì.” Văn Vũ hỏi lại.
Ngọc Hân ngước mắt lên nhìn. “Anh đừng như vậy với em được không.”
Văn Vũ không nói, cứ thế quay mặt đi. Sao khi rảo qua nhiều đoạn, Văn Vũ đi tới một quán nhậu vỉa hè nằm trên lề đường. Anh ngồi xuống bàn và lát sau thì cô chủ quán đem bia và mồi nhậu ra. Ngọc Hân bất ngờ khi thấy anh lấy ra bao thuốc ra và ngồi hút tỉnh bơ. Anh rót bia uống liên tục, dĩa lạc rang và trứng cút trên bàn vẫn còn nguyên. May mà cô chủ quán đem ra hai cái ly, chứ Ngọc Hân không biết là Văn Vũ có rót bia cho mình uống hay không.
Ngọc Hân cũng gắng hít một hơi thật sâu rồi ngồi uống cùng Văn Vũ. Hai người vẫn không nói với nhau một lời nào. Cô cũng chẳng dám hỏi anh, lúc nào mở lời ra cũng bị anh mắng chửi hoặc nặng lời lại nên cô sợ. Trời dần về tối và cô thấy anh uống rất nhiều.
“Sao anh uống bia với hút thuốc nhiều vậy. Ngày xưa anh đâu có như vậy.” Cuối cùng thì Ngọc Hân cũng lên tiếng.
Văn Vũ nhếch môi cười. “Liên quan gì đến cô.”
“Tại sao anh lại như vậy.” Ngọc Hân gặng hỏi.
“Tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi muốn đi gặp ba mẹ tôi.” Đôi mắt Văn Vũ đỏ hoe khi nhắc đến ba mẹ. Con mệt mỏi quá mẹ ơi, con phải làm sao đây.
Ngọc Hân thắc mắc. “Đi gặp ba mẹ anh thì liên quan gì đến việc này.”
Văn Vũ nhìn Ngọc Hân, lần đầu tiên anh nhìn trực diện vào mắt cô. “Sáng cô đừng ăn. Trưa thì chỉ cần ăn qua loa. Tới chiều tối thì cứ liên tục nốc bia và đốt thuốc như tôi.” Văn Vũ nhếch môi cười. “Cô sẽ sớm đi đoàn tụ thôi.”
Mắt Ngọc Hân cay xòe. “Tại sao anh lại hành hạ mình như vậy.”
“Hành hạ gì, tôi đang rất hạnh phúc.” Văn Vũ liếc mắt nhìn cô. “Cô đừng đến đây và cướp mất nó đi.”
Ngọc Hân hít một hơi thật sâu rồi đưa tay bốc lấy gói thuốc trên bàn. Cô đưa lên miệng một điếu và bật lửa để hút. Văn Vũ thấy vậy nên nhanh tay giật phăng điếu thuốc trên miệng của cô.
Cô đang làm gì vậy, cô bị điên rồi sao, Văn Vũ nghĩ rồi nghiến răng. “Cô làm gì vậy.”
“Em cũng muốn đi cùng anh.” Ngọc Hân nhìn Văn Vũ trong đau khổ.
Văn Vũ nhếch môi cười. “Muốn đi thì tự cô đi đi. Đừng động đến đồ của tôi. Đã ăn chùa rồi mà còn tự tiện.”
Ngọc Hân tức giận nên nốc cạn ly bia. Văn Vũ liếc mắt thấy nhưng không nói gì. Một lúc sau thì Văn Vũ tính tiền rồi đi về. Ngọc Hân cũng đi theo sau. Đi được một đoạn thì anh ta rẽ vào một khu chung cư. Phòng của Văn Vũ nằm trên lầu ba như thông tin Quốc Hưng tìm được. Ngọc Hân sợ Văn Vũ vào trong sẽ nhốt cô ở bên ngoài, nên khi Văn Vũ vừa mở cửa, cô liền đẩy mạnh anh tới trước vào rồi lao vào bên trong.
“Cô làm cái quái gì vậy.” Văn Vũ quay lại trợn mắt nhìn cô.
Ngọc Hân không nói không rằng, cô tới ngồi trên tấm nệm. Văn Vũ bực tức đóng rầm cánh cửa lại. Sau đó anh đi vào nhà vệ sinh. Rõ lâu sau thì Văn Vũ bước ra, cả đầu anh dính đầy nước. Văn Vũ bước tới lấy khăn lau khô đầu mình rồi nhìn sang Ngọc Hân.
“Cô đi về đi, chứ ngồi đây làm quái gì.” Văn Vũ liếc mắt.
Ngọc Hân lắc đầu. “Em không đi, em đợi đến khi nào anh đi với em mới thôi.”
“Cô bị điên à. Đi theo cô làm quái gì.” Văn Vũ nhăn mặt.
“Vậy thì em sẽ ở lại đây với anh.” Ngọc Hân đáp nhanh.
“Ai cho cô ở lại đây mà cô nói như đúng rồi thế.” Văn Vũ cắn chặt môi lại.
Ngọc Hân nhìn Văn Vũ trong vô vọng. “Em sẽ ở lại đây. Anh làm gì em thì làm đi.”
Văn Vũ tiến tới đẩy cô nằm xuống nệm. Sau đó anh đè lên người cô rồi vừa hôn lên cổ, anh vừa cởi chiếc áo sơ mi của cô ra. Lúc đầu thì cô còn chống cự và nói Văn Vũ dừng lại. Sau đó thì cô nằm yên và ôm ngược hôn lại Văn Vũ.
Văn Vũ biết mình có giả vờ làm vậy thì cũng không thể nào làm Ngọc Hân thay đổi ý định và bỏ đi được. Anh liền đứng dậy rồi buông một câu xanh rờn. “Tôi không thích dùng hàng xài rồi.”
Ngọc Hân bực tức khi nghe Văn Vũ nói như vậy. “Cho dù em có là hàng xài rồi đi chăng nữa, thì vẫn đáng giá gấp ngàn lần những món hàng khác.”
“Mặc xác cô.” Văn Vũ nói lớn rồi đi tới mở tủ lạnh ra. Anh ta khưi bia và ngồi xuống bên cạnh tủ lạnh tiếp tục uống.
Ngọc Hân thấy vậy nên đi tới ngồi xuống trước mặt Văn Vũ. “Anh đừng uống nữa được không.”
“Uống hay không thì kệ tôi. Liên quan gì đến cô.” Văn Vũ tiếp tục uống.
Ngọc Hân tức giận hơn nên liền giật chai bia trên tay Văn Vũ, rồi cô đưa lên miệng mình uống. Văn Vũ thấy vậy nên liền giật lại rồi ném mạnh vào bờ tường đối diện. Chai bia vỡ tung ra, nhiều mảnh thủy tinh văng ra khắp nơi trên sàn.
Văn Vũ đứng dậy bỏ đi, Ngọc Hân thấy vậy nền liền bật khóc. Cô không biết tại sao Văn Vũ cứ đối xử như vậy với cô. Trong một giây phút đau khổ tột cùng, cô lết tới cầm một miếng thủy tinh trên sàn, rồi cô gạch mạnh lên cổ tay trái của mình. Máu bắt đầu tuôn ra như nước.
Văn Vũ quay lại và thấy máu chảy đầy trên tay Ngọc Hân, anh vội vớ lấy chiếc khăn treo gần đó, rồi lao tới gào thét. “Em bị điên à.” Văn Vũ lấy miếng thủy tinh trên tay phải Ngọc Hân vứt đi.
Ngọc Hân không đáp lại, cô chỉ nhìn Văn Vũ với ánh mắt căm phẫn. Lần đầu tiên cô thấy Văn Vũ bật khóc. Anh cầm tay trái của cô đưa lên, rồi anh thì thầm gì đó trong miệng mà cô không nghe rõ. Sau đó thì anh cầm chiếc khăn lau sạch máu trên tay cô. Lạ thay, tay cô không còn chảy máu nữa.
Văn Vũ bảo Ngọc Hân đứng dậy rồi anh dắt cô tới ngồi trên nệm. Anh đi lấy hộp thuốc để trên tủ lạnh. Sau đó đổ oxy già lên tay cô để khử trùng rồi băng bó lại vết thương.
Văn Vũ nhìn Ngọc Hân với ánh mắt đầy thương xót. “Em có thấy đau không.”
Ngọc Hân lạnh lùng. “Có đau bằng vết thương anh tạo ra cho em không.”
Văn Vũ nhăn mặt rồi ấn nhẹ vào vết thương của cô. “Không đau thật ư.”
“Nhìn em trông như đang nói đùa sao.” Ngọc Hân nghiêm mặt lại.
Sau khi băng bó xong thì Văn Vũ khẽ nói. “Thôi em ngồi đây đi. Anh di dọn mấy miếng thủy tinh đó đã.”
Sau khi quét dọn rồi lau nhà, Văn Vũ tiến tới nằm trên nệm. Anh nhường cho Ngọc Hân chiếc gối của mình, còn anh thì lấy đống sách để kê đầu mình lên. Ngọc Hân nằm xuống bên cạnh Văn Vũ, cảm giác lúc này cô không còn thấy đau nữa.
Anh cầm tay trái cô đặt lên ngực mình, rồi sau đó anh lại quay lưng về phía cô. Nhân cơ hội đó, cô xích lại như đang ôm anh từ phía sau. Tay cô có thể cảm nhận được nhịp tim từ lồng ngực Văn Vũ đang đập. Cô nảy ý kề miệng mình hôn lên gáy Văn Vũ, đã rất lâu rồi cô mới được hôn anh. Cô thấy người Văn Vũ run lên, cô nghĩ chắc anh đang khóc.
“Sao anh lại khóc.” Ngọc Hân lo lắng.
“Anh mệt mỏi quá.” Văn Vũ nói khẽ nhưng cô vẫn nghe được.
Sau đó Văn Vũ quay lại ôm Ngọc Hân bật khóc. Cô phải vỗ về anh như người mẹ đang vỗ về con mình. Một vài phút sau thì anh cũng ngưng, lúc này cô mới khưi chuyện ra để nói.
“Lúc nãy anh nói gì mà tay em lại ngưng chảy máu vậy.” Ngọc Hân tò mò.
Văn Vũ quay lưng lại với cô. “Anh có biết gì đâu. Tự nhiên máu ngưng chảy thôi.”
Ngọc Hân không chịu nên gặng hỏi tiếp. “Làm gì có. Rõ ràng là em thấy miệng anh lắp bắp gì đó. Vừa dứt thì máu tự nhiên ngưng chảy luôn.”
Văn Vũ khẽ cười. “Em đừng làm như vậy. Anh nhột.”
Ngọc Hân ngạc nhiên. “Em làm gì mà anh nhột.”
“Đó.” Văn Vũ lại nhún vai mỉm cười. “Em kê miệng vào bên gáy làm anh nhột.”
Thì ra đây là điểm nhột của anh, giờ thì em biết rồi nha, Ngọc Hân nghĩ thầm rồi kề miệng vào chỗ đó hôn một cái. “Chỗ này đúng không.”
“Em đừng làm vậy được không.” Văn Vũ nhích người tới rồi quay mặt lại nhìn cô. Sau đó bỗng dưng anh đưa miệng tới hôn cô, đây là lần đầu tiên anh chủ động, một nụ hôn nhẹ nhàng và thắm thiết.
Văn Vũ đỏ mặt rồi lại quay lưng về phía Ngọc Hân. Hạnh phúc vô cùng, cô tiếp tục nhích tới ôm sát anh rồi thì thầm liên tục vào tai. Văn Vũ bảo Ngọc Hân ngừng lại vì cảm thấy nhột. Tất nhiên là cô không ngừng rồi.
Đêm nay là một đêm rất đặc biệt, ngoài việc Ngọc Hân tổ chức sinh nhật cho mình, thì đêm nay cũng là đêm chia tay Hồng Loan, ngày mai cô ta sẽ xuất cảnh sang Pháp để tu học. Mọi người đã gặng hỏi nhưng Hồng Loan lại chẳng thèm bật mí thêm là học cái gì.
Không như lần trước được Quốc Hưng tổ chức, lần này thì Ngọc Hân tự đứng ra đảm nhận để khỏi phải phiền anh ta. Sau khi cô từ chối lời cầu hôn của Quốc Hưng thì hai người vẫn hay gặp nhau. Mặc dù tần suất không nhiều như lúc trước nhưng chừng đó cũng đủ duy trì mối quan hệ. Quốc Hưng nghĩ Ngọc Hân cần thời gian ở một mình nên anh cũng ngại làm phiền tới cô.
Ngoài ba người bạn của mình, Ngọc Lan và Quốc Hưng, thì Ngọc Hân còn mời thêm Tuấn Thanh với Hữu Kim. Giờ thì Ngọc Hân mới biết được Thảo Vân và Tuấn Thanh đã quen nhau từ trước. Bạn thân của Tuấn Thanh là người yêu hiện tại của Thảo Vân, cô nghĩ lại mà thấy thật trùng hợp.
Sau khi sửa soạn xong, Ngọc Hân chở Ngọc Lan đi đón Hữu Kim và Tuấn Thanh. Sau một vài phút rong ruổi trên đường, cuối cùng thì cô cũng đã tới nhà hàng C. Đêm nay cô thuê một căn phòng VIP ở đây để tổ chức tiệc của mình. Mọi thứ đều được bài trí đơn giản, không cầu kỳ như lúc Quốc Hưng tổ chức cho cô.
Đúng giờ, mọi người đều đã tới, chỉ có Quốc Hưng báo rằng sẽ tới trễ một chút. Ngọc Hân bắt đầu khai tiệc, mọi người cụng ly chúc mừng sinh nhật cô và chúc Hồng Loan lên đường mạnh khỏe.
“Tôi chúc bà ngày càng xinh đẹp và anh chàng thơ sẽ quay lại với bà.” Hồng Loan sau khi nốc vài ly rượu thì bắt đầu không giữ được sự bình tĩnh của mình.
“Cảm ơn bà nha. Tôi chúc bà thành công trong chuyến đi sang Pháp.” Ngọc Hân mỉm cười chúc lại Hồng Loan.
Thảo Vân đứng dậy nhìn Ngọc Hân nói lớn. “Tôi chúc bà sẽ hạnh phúc trong cuộc sống.” Thảo Vân nhìn sang Hồng Loan. “Còn tôi chúc bà sớm được thoát ế.”
Hồng Loan trợn mắt nhìn Thảo Vân. “Chúc gì vô duyên vậy bà.”
Quỳnh Hương mỉm cười rồi cụng ly với Ngọc Hân. “Chúc bà vui vẻ và hạnh phúc mãi mãi.” Quỳnh Hương nhìn sang Hồng Loan. “Còn tôi chúc bà sớm thành công để quay về tụ tập với lũ này.”
Hữu Kim và Tuấn Thanh cùng đứng dậy. “Chúc Hân sinh nhật vui vẻ.” Hai người quay sang Hồng Loan. “Chúc Loan sớm tìm được hoàng tử của mình.”
Hồng Loan hớn hở. “Cái này được này. Cảm ơn Kim với Thanh nha.” Cô nàng nốc cạn ly rượu.
Ngọc Hân nhìn sang em mình. “Em không chúc chị sao.”
Ngọc Lan nghe xong liền ngại ngùng. Cô kề miệng vào tai chị mình thì thầm. “Chúc chị và anh rể sẽ tìm được nhau và mãi mãi hạnh phúc về sau.” Ngọc Lan nói xong thì ôm lấy Ngọc Hân. Sau đó Ngọc Lan đứng dậy nhìn Hồng Loan. “Em chúc chị lên đường mạnh khỏe và sớm đạt được thành công.”
Sau đó mọi người tặng quà cho Ngọc Hân. Hạnh phúc ngập tràn, Ngọc Hân mở quà ra xem trước mặt mọi người. Thảo Vân tặng cô một chiếc ví hàng hiệu, Quỳnh Hương thì tặng cô một bộ nội y, Quỳnh Hương bảo ngực cô ngày càng to nên phải đổi size lớn hơn, cô phải đỏ mặt lên vì ngượng. Hồng Loan thì tặng cô một bộ trang điểm. Hữu Kim thì tặng cô một chiếc móc khóa, cậu ta thì thầm với cô rằng, cái còn lại đã đưa Văn Vũ từ lâu. Tuấn Thanh thì tặng cô một cây son. Ngọc Lan thì tặng cô cây bút, Ngọc Lan hy vọng cô sẽ thành công trong công việc.
Một lúc lâu sau thì Quốc Hưng mới đến. Vội chào hỏi mọi người xong, Quốc Hưng tặng cô một chiếc phong bì, anh ta dặn cô hãy về phòng rồi mở ra xem. Ngọc Hân hơi tò mò nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Mọi người ở bên nhau hò hét đến khi cả bọn say mèm thì dìu nhau ra về. Ngọc Hân thấy mọi người đêm nay rất vui, cô mở điện thoại của mình lên xem và vẫn không thấy tin nhắn từ Văn Vũ gởi lại. Niềm vui thoáng chốc vội tan biến, cô không biết giờ này thì Văn Vũ đang làm gì và ở đâu. Nước mắt cô lại khẽ rơi xuống.
Về tới phòng, sau khi tắm rửa xong, Ngọc Hân nhớ lại phong bì mà Quốc Hưng tặng mình. Vội mở ra xem, Ngọc Hân vô cùng sửng sốt khi thấy những thứ bên trong, là những bức hình của Văn Vũ. Những bức hình chụp anh ta đang làm việc tại một cửa hàng tiện lợi nào đó. Cô nhìn anh trong hình ngày càng gầy và xanh xao, gương mặt anh teo hóp lại. Ngọc Hân liền lấy điện thoại gọi cho Quốc Hưng.
“Em xem hình rồi đúng không.” Quốc Hưng nói trong điện thoại.
Ngọc Hân nói giọng run run. “Sao anh lại có những bức hình này.”
Quốc Hưng chậm rãi nói. “Với mối quan hệ rộng, cùng với quyền thế và giàu có như anh. Thì việc tìm kiếm tung tích của một người chả khó khăn gì. Anh có ghi địa chỉ cửa hàng Văn Vũ làm việc, nơi anh ta sống ở đằng sau bức hình. Em xem thử đi.”
Ngọc Hân lật mọi tấm hình ngược lại để xem. Và đúng là có một bức ghi mọi thông tin như Quốc Hưng vừa nói. “Tại sao anh lại đưa những thứ này cho em.”
Quốc Hưng bật cười. “Hôm nay là sinh nhật em mà. Anh đã cho người tìm kiếm Văn Vũ từ trước để tặng món quà này cho em. Anh hy vọng em sẽ vui trong ngày sinh nhật của mình.”
Ngọc Hân sửng sốt. “Vì sao.”
“Vì anh muốn em đưa ra quyết định cho hạnh phúc của mình. Hãy đi tìm anh ta một lần nữa. Hoặc em sẽ hạnh phúc, hoặc nếu không thì anh vẫn ở đây đợi em.” Quốc Hưng khẳng khái nói.
“Em cảm ơn anh.” Ngọc Hân vui mừng trong khi bật khóc.
Quốc Hưng nhanh chóng an ủi. “Em phải vui lên chứ. Hôm nay là ngày vui của em kia mà. Em hãy nghỉ sớm cho khỏe, mai còn phải lên đường nữa.”
Ngọc Hân cảm ơn Quốc Hưng liên hồi rồi cúp máy. Sau đó cô lao qua phòng Ngọc Lan. Cô đưa hết những tấm hình và kể lại mọi chuyện cho em mình nghe. Thật sự thì Ngọc Lan thực chất không biết Văn Vũ ở đâu. Cô nhóc chưa dám hỏi Văn Vũ vì vụ việc lần trước ở thành phố N. Cô muốn đợi thêm một thời gian nữa rồi mới ngỏ lời, lúc đó cô sẽ ra thăm anh.
Ngọc Hân thật sự rất hạnh phúc nhưng cô cũng vô cùng lo lắng và hồi hộp. Không phải là cô chưa nghĩ đến việc thuê người tìm Văn Vũ. Quỳnh Hương đã gợi ý và giới thiệu cho cô một công ty dịch vụ chuyên làm những việc này. Cô đã nhờ họ giúp nhưng đến giờ thì họ vẫn chưa hồi âm được tin tức gì.
Sáng hôm sau, Ngọc Hân mang chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần jean đen, cô lao ra sân bay để đi tới thành phố QĐ tìm Văn Vũ. Lần này thì Ngọc Hân tự hứa với lòng mình, rằng cô sẽ không bao giờ để Văn Vũ vụt mất nữa. Tới nơi, cô bắt taxi tới cửa hàng Văn Vũ đang làm việc. Cô thấy anh đang ở bên trong sắp xếp hàng hóa lên kệ.
Văn Vũ đang loay hoay thì nghe thấy tiếng bước chân. Anh ngước mặt lên chào. “Chị cần gì…” Chưa kịp nói hết câu thì Văn Vũ nhận ra đó là Ngọc Hân. Sao cô ta biết mình đang ở đây, Văn Vũ nghĩ thầm rồi đứng dậy bước đi.
Ngọc Hân vội nắm lấy tay Văn vũ. “Anh định trốn em nữa sao.” Văn Vũ không nói lời nào, anh gỡ tay cô ra rồi quay lưng đi. Ngọc Hân thấy vậy nên liền lao tới ôm anh từ phía sau. “Anh đừng bỏ em đi nữa được không.”
“Tôi đang làm việc. Cô tránh ra đi.” Văn Vũ lạnh lùng nói.
“Không. Em không tránh.” Ngọc Hân đáp nhanh lại. Cô bật khóc trong vô thức.
Sao cô cứ ôm tôi hoài vậy, Văn Vũ cố gắng kéo tay Ngọc Hân ra nhưng càng kéo thì cô ta càng ôm chặt lại. Văn Vũ bất lực nên nói lớn. “Cô không thấy tôi đang làm việc sao.”
Ngọc Hân nói trong nghẹn ngào. “Nếu em bỏ anh ra, lỡ anh bỏ em đi nữa thì sao.”
“Cô không thấy ở cửa hàng có một mình tôi à. Tôi bỏ đi thì cửa hàng ai giữ.” Văn Vũ nói giọng bực tức. Người gì mà lì ác nhơn, Văn Vũ mắng thầm trong đầu.
Ngọc Hân thấy Văn Vũ nói đúng nên đành thả tay ra. Văn Vũ vẫn tiếp tục làm việc mặc cho cô đứng bên cạnh. Ngọc Hân cảm thấy mình như người vô hình. Sau một hồi sắp xếp hàng hóa lên kệ thì Văn Vũ cầm cây ra lau nhà, rồi lại tới quầy thu ngân tính toán lại tiền bạc.
Định ở đây đến khi nào. Tôi đã về đây trốn cô rồi, vậy mà cô còn không buông tha cho tôi nữa sao, Văn Vũ nghĩ thầm rồi nhìn Ngọc Hân. “Cô ra đây làm gì.”
“Tìm anh chứ làm gì.” Ngọc Hân đứng nhìn anh.
Văn Vũ hứ lên một tiếng. “Tìm tôi làm gì.”
Ngọc Hân không đáp lại, cô đi tới ôm chằm lấy Văn Vũ. Mặc cho anh né tránh hay vùng vẫy. “Anh đừng né tránh em nữa được không.” Cô nói lớn.
“Cô đang làm gì vậy. Đây là quầy thu ngân, ai cho cô vào đây.” Văn Vũ nói nhanh một loạt rồi thì cũng đẩy Ngọc Hân ra được. Anh ta chỉ tay về phía trước. “Cô ra kia đứng đi.”
Ngọc Hân đành lòng nghe theo lời Văn Vũ. Khách bắt đầu ra vào mua hàng, cô cứ đứng đó nhìn Văn Vũ như bảo vệ đang canh giữ phạm nhân. Anh cũng chẳng màng lấy cô, cứ hết thanh toán cho khách thì anh ta lại đếm tiền. Cô thấy chỉ có nhiêu đó thôi mà đếm đi đếm lại mấy lần.
“Em đói bụng.” Ngọc Hân giả vờ nũng nịu.
Văn Vũ không thèm nhìn mà buông một câu như muốn cứa sâu vào trái tim cô. “Mặc xác cô.”
Ngọc Hân nghe xong thì cảm thấy lồng ngực mình đau thắt. Nước mắt cô tự nhiên tuôn trào. Văn Vũ thấy cô như vậy nên đi vào trong. Ngọc Hân liền đi theo sau như sợ mất Văn Vũ lần nữa.
Văn Vũ quay lại trợn mắt nhìn cô. “Sao cô cứ lẽo đẽo theo sau tôi hoài vậy.”
Ngọc Hân ngước nhìn anh Văn Vũ với gương mặt đầy nước mắt. Văn Vũ nhìn cô rồi cắn chặt môi mình lại, anh lạnh lùng quay lưng đi tiếp. Cô cũng không nói gì mà cứ như vậy đi theo sau.
“Ăn mỳ tôm không.” Văn Vũ nói lớn.
“Dạ có.” Ngọc Hân khẽ đáp lại. Thì ra anh ta đi lấy mỳ cho mình, Ngọc Hân chợt nghĩ.
Văn Vũ cầm ly mỳ tôm đi tới lại quầy. “Tám ngàn.”
Anh ta kêu mình trả tiền sao. Không phải là mua cho mình ăn à, Ngọc Hân nghĩ ngợi rồi giả vờ nói. “Em hết tiền rồi.”
Văn Vũ liếc mắt nhìn cô như muốn nhào tới xé toạc người cô ra. Sau đó không nói không rằng, cô thấy anh nghiến răng cầm ly mỳ tôm lao đi. Anh đổ nước sôi trong phích vào ly mỳ tôm rồi đổ các gói gia vị vào.
“Xong rồi đó.” Văn Vũ lại nói lớn.
Ngọc Hân biết ý nên tới ngồi ăn ngon lành. Vừa ăn cô lại vừa nhìn anh. Ăn xong thì cô vứt vào thùng rác rồi lại tới đứng trước mặt Văn Vũ. “Em khát nước.”
“Bộ mù sao mà không thấy thùng nước bên cạnh.” Văn Vũ nhìn vào màn hình máy tính nói lớn.
Ngọc Hân cảm thấy mình ngu ngơ nên liền chống chế. “Em không thích uống nước đó. Em thích uống nước ngọt cơ.”
“Thích thì tự mua mà uống.” Văn Vũ nói nhanh.
Ngọc Hân lắc đầu nũng nịu. “Em không có tiền. Anh mua cho em uống đi.”
Văn Vũ thở dài một tiếng rõ to. Anh lao đi tới tủ lạnh rồi lấy một chai nước suối đưa cho cô. “Uống hay không thì tùy cô.” Anh sợ uống nước ngọt sẽ không tốt cho sức khỏe.
Ngọc Hân ngồi đó đợi Văn Vũ thêm một lúc nữa thì đến lúc anh ra về. Sau khi giao ca với nhân viên ca chiều xong, Văn Vũ lao ra khỏi cửa hàng mà chẳng thèm gọi cô một tiếng. Ngọc Hân thấy Văn Vũ hình như không đi xe. Cô nảy ý đi bộ theo sau anh.
“Cô đi đâu vậy.” Văn Vũ quay lại nhìn Ngọc Hân. Bám tôi như vậy chưa đủ sao, Văn Vũ nói thầm.
Ngọc Hân cúi mặt xuống. “Em đi theo anh.”
“Theo tôi làm gì.” Văn Vũ hỏi lại.
Ngọc Hân ngước mắt lên nhìn. “Anh đừng như vậy với em được không.”
Văn Vũ không nói, cứ thế quay mặt đi. Sao khi rảo qua nhiều đoạn, Văn Vũ đi tới một quán nhậu vỉa hè nằm trên lề đường. Anh ngồi xuống bàn và lát sau thì cô chủ quán đem bia và mồi nhậu ra. Ngọc Hân bất ngờ khi thấy anh lấy ra bao thuốc ra và ngồi hút tỉnh bơ. Anh rót bia uống liên tục, dĩa lạc rang và trứng cút trên bàn vẫn còn nguyên. May mà cô chủ quán đem ra hai cái ly, chứ Ngọc Hân không biết là Văn Vũ có rót bia cho mình uống hay không.
Ngọc Hân cũng gắng hít một hơi thật sâu rồi ngồi uống cùng Văn Vũ. Hai người vẫn không nói với nhau một lời nào. Cô cũng chẳng dám hỏi anh, lúc nào mở lời ra cũng bị anh mắng chửi hoặc nặng lời lại nên cô sợ. Trời dần về tối và cô thấy anh uống rất nhiều.
“Sao anh uống bia với hút thuốc nhiều vậy. Ngày xưa anh đâu có như vậy.” Cuối cùng thì Ngọc Hân cũng lên tiếng.
Văn Vũ nhếch môi cười. “Liên quan gì đến cô.”
“Tại sao anh lại như vậy.” Ngọc Hân gặng hỏi.
“Tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi muốn đi gặp ba mẹ tôi.” Đôi mắt Văn Vũ đỏ hoe khi nhắc đến ba mẹ. Con mệt mỏi quá mẹ ơi, con phải làm sao đây.
Ngọc Hân thắc mắc. “Đi gặp ba mẹ anh thì liên quan gì đến việc này.”
Văn Vũ nhìn Ngọc Hân, lần đầu tiên anh nhìn trực diện vào mắt cô. “Sáng cô đừng ăn. Trưa thì chỉ cần ăn qua loa. Tới chiều tối thì cứ liên tục nốc bia và đốt thuốc như tôi.” Văn Vũ nhếch môi cười. “Cô sẽ sớm đi đoàn tụ thôi.”
Mắt Ngọc Hân cay xòe. “Tại sao anh lại hành hạ mình như vậy.”
“Hành hạ gì, tôi đang rất hạnh phúc.” Văn Vũ liếc mắt nhìn cô. “Cô đừng đến đây và cướp mất nó đi.”
Ngọc Hân hít một hơi thật sâu rồi đưa tay bốc lấy gói thuốc trên bàn. Cô đưa lên miệng một điếu và bật lửa để hút. Văn Vũ thấy vậy nên nhanh tay giật phăng điếu thuốc trên miệng của cô.
Cô đang làm gì vậy, cô bị điên rồi sao, Văn Vũ nghĩ rồi nghiến răng. “Cô làm gì vậy.”
“Em cũng muốn đi cùng anh.” Ngọc Hân nhìn Văn Vũ trong đau khổ.
Văn Vũ nhếch môi cười. “Muốn đi thì tự cô đi đi. Đừng động đến đồ của tôi. Đã ăn chùa rồi mà còn tự tiện.”
Ngọc Hân tức giận nên nốc cạn ly bia. Văn Vũ liếc mắt thấy nhưng không nói gì. Một lúc sau thì Văn Vũ tính tiền rồi đi về. Ngọc Hân cũng đi theo sau. Đi được một đoạn thì anh ta rẽ vào một khu chung cư. Phòng của Văn Vũ nằm trên lầu ba như thông tin Quốc Hưng tìm được. Ngọc Hân sợ Văn Vũ vào trong sẽ nhốt cô ở bên ngoài, nên khi Văn Vũ vừa mở cửa, cô liền đẩy mạnh anh tới trước vào rồi lao vào bên trong.
“Cô làm cái quái gì vậy.” Văn Vũ quay lại trợn mắt nhìn cô.
Ngọc Hân không nói không rằng, cô tới ngồi trên tấm nệm. Văn Vũ bực tức đóng rầm cánh cửa lại. Sau đó anh đi vào nhà vệ sinh. Rõ lâu sau thì Văn Vũ bước ra, cả đầu anh dính đầy nước. Văn Vũ bước tới lấy khăn lau khô đầu mình rồi nhìn sang Ngọc Hân.
“Cô đi về đi, chứ ngồi đây làm quái gì.” Văn Vũ liếc mắt.
Ngọc Hân lắc đầu. “Em không đi, em đợi đến khi nào anh đi với em mới thôi.”
“Cô bị điên à. Đi theo cô làm quái gì.” Văn Vũ nhăn mặt.
“Vậy thì em sẽ ở lại đây với anh.” Ngọc Hân đáp nhanh.
“Ai cho cô ở lại đây mà cô nói như đúng rồi thế.” Văn Vũ cắn chặt môi lại.
Ngọc Hân nhìn Văn Vũ trong vô vọng. “Em sẽ ở lại đây. Anh làm gì em thì làm đi.”
Văn Vũ tiến tới đẩy cô nằm xuống nệm. Sau đó anh đè lên người cô rồi vừa hôn lên cổ, anh vừa cởi chiếc áo sơ mi của cô ra. Lúc đầu thì cô còn chống cự và nói Văn Vũ dừng lại. Sau đó thì cô nằm yên và ôm ngược hôn lại Văn Vũ.
Văn Vũ biết mình có giả vờ làm vậy thì cũng không thể nào làm Ngọc Hân thay đổi ý định và bỏ đi được. Anh liền đứng dậy rồi buông một câu xanh rờn. “Tôi không thích dùng hàng xài rồi.”
Ngọc Hân bực tức khi nghe Văn Vũ nói như vậy. “Cho dù em có là hàng xài rồi đi chăng nữa, thì vẫn đáng giá gấp ngàn lần những món hàng khác.”
“Mặc xác cô.” Văn Vũ nói lớn rồi đi tới mở tủ lạnh ra. Anh ta khưi bia và ngồi xuống bên cạnh tủ lạnh tiếp tục uống.
Ngọc Hân thấy vậy nên đi tới ngồi xuống trước mặt Văn Vũ. “Anh đừng uống nữa được không.”
“Uống hay không thì kệ tôi. Liên quan gì đến cô.” Văn Vũ tiếp tục uống.
Ngọc Hân tức giận hơn nên liền giật chai bia trên tay Văn Vũ, rồi cô đưa lên miệng mình uống. Văn Vũ thấy vậy nên liền giật lại rồi ném mạnh vào bờ tường đối diện. Chai bia vỡ tung ra, nhiều mảnh thủy tinh văng ra khắp nơi trên sàn.
Văn Vũ đứng dậy bỏ đi, Ngọc Hân thấy vậy nền liền bật khóc. Cô không biết tại sao Văn Vũ cứ đối xử như vậy với cô. Trong một giây phút đau khổ tột cùng, cô lết tới cầm một miếng thủy tinh trên sàn, rồi cô gạch mạnh lên cổ tay trái của mình. Máu bắt đầu tuôn ra như nước.
Văn Vũ quay lại và thấy máu chảy đầy trên tay Ngọc Hân, anh vội vớ lấy chiếc khăn treo gần đó, rồi lao tới gào thét. “Em bị điên à.” Văn Vũ lấy miếng thủy tinh trên tay phải Ngọc Hân vứt đi.
Ngọc Hân không đáp lại, cô chỉ nhìn Văn Vũ với ánh mắt căm phẫn. Lần đầu tiên cô thấy Văn Vũ bật khóc. Anh cầm tay trái của cô đưa lên, rồi anh thì thầm gì đó trong miệng mà cô không nghe rõ. Sau đó thì anh cầm chiếc khăn lau sạch máu trên tay cô. Lạ thay, tay cô không còn chảy máu nữa.
Văn Vũ bảo Ngọc Hân đứng dậy rồi anh dắt cô tới ngồi trên nệm. Anh đi lấy hộp thuốc để trên tủ lạnh. Sau đó đổ oxy già lên tay cô để khử trùng rồi băng bó lại vết thương.
Văn Vũ nhìn Ngọc Hân với ánh mắt đầy thương xót. “Em có thấy đau không.”
Ngọc Hân lạnh lùng. “Có đau bằng vết thương anh tạo ra cho em không.”
Văn Vũ nhăn mặt rồi ấn nhẹ vào vết thương của cô. “Không đau thật ư.”
“Nhìn em trông như đang nói đùa sao.” Ngọc Hân nghiêm mặt lại.
Sau khi băng bó xong thì Văn Vũ khẽ nói. “Thôi em ngồi đây đi. Anh di dọn mấy miếng thủy tinh đó đã.”
Sau khi quét dọn rồi lau nhà, Văn Vũ tiến tới nằm trên nệm. Anh nhường cho Ngọc Hân chiếc gối của mình, còn anh thì lấy đống sách để kê đầu mình lên. Ngọc Hân nằm xuống bên cạnh Văn Vũ, cảm giác lúc này cô không còn thấy đau nữa.
Anh cầm tay trái cô đặt lên ngực mình, rồi sau đó anh lại quay lưng về phía cô. Nhân cơ hội đó, cô xích lại như đang ôm anh từ phía sau. Tay cô có thể cảm nhận được nhịp tim từ lồng ngực Văn Vũ đang đập. Cô nảy ý kề miệng mình hôn lên gáy Văn Vũ, đã rất lâu rồi cô mới được hôn anh. Cô thấy người Văn Vũ run lên, cô nghĩ chắc anh đang khóc.
“Sao anh lại khóc.” Ngọc Hân lo lắng.
“Anh mệt mỏi quá.” Văn Vũ nói khẽ nhưng cô vẫn nghe được.
Sau đó Văn Vũ quay lại ôm Ngọc Hân bật khóc. Cô phải vỗ về anh như người mẹ đang vỗ về con mình. Một vài phút sau thì anh cũng ngưng, lúc này cô mới khưi chuyện ra để nói.
“Lúc nãy anh nói gì mà tay em lại ngưng chảy máu vậy.” Ngọc Hân tò mò.
Văn Vũ quay lưng lại với cô. “Anh có biết gì đâu. Tự nhiên máu ngưng chảy thôi.”
Ngọc Hân không chịu nên gặng hỏi tiếp. “Làm gì có. Rõ ràng là em thấy miệng anh lắp bắp gì đó. Vừa dứt thì máu tự nhiên ngưng chảy luôn.”
Văn Vũ khẽ cười. “Em đừng làm như vậy. Anh nhột.”
Ngọc Hân ngạc nhiên. “Em làm gì mà anh nhột.”
“Đó.” Văn Vũ lại nhún vai mỉm cười. “Em kê miệng vào bên gáy làm anh nhột.”
Thì ra đây là điểm nhột của anh, giờ thì em biết rồi nha, Ngọc Hân nghĩ thầm rồi kề miệng vào chỗ đó hôn một cái. “Chỗ này đúng không.”
“Em đừng làm vậy được không.” Văn Vũ nhích người tới rồi quay mặt lại nhìn cô. Sau đó bỗng dưng anh đưa miệng tới hôn cô, đây là lần đầu tiên anh chủ động, một nụ hôn nhẹ nhàng và thắm thiết.
Văn Vũ đỏ mặt rồi lại quay lưng về phía Ngọc Hân. Hạnh phúc vô cùng, cô tiếp tục nhích tới ôm sát anh rồi thì thầm liên tục vào tai. Văn Vũ bảo Ngọc Hân ngừng lại vì cảm thấy nhột. Tất nhiên là cô không ngừng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.