Chương 6: D85
M MT
20/07/2020
Tại văn phòng làm việc trên tầng mười hai của trụ sở tập đoàn T, Ngọc Hân nhấp một ngụm cà phê nhỏ rồi tiếp tục xem các văn bản kế hoạch tài chính. Bên ngoài sấm chớp bắt đầu nổ đoàng đoàng, cô nghĩ rằng trời chắc chuẩn bị mưa. Ngọc Hân chả thích trời mưa chút nào, cứ mỗi lần như vậy là cô cảm thấy đầu mình đau nhói.
Không biết lúc trước mình có thích mưa không nhỉ, Ngọc Hân thầm nghĩ.
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, Ngọc Hân bấm nút nhận cuộc gọi rồi nói lớn. “Alo.”
“Thưa giám đốc, có em gái giám đốc muốn lên gặp.” Tiếng nữ thư ký của Ngọc Hân vang lên trong điện thoại.
“Cho nó vào.” Ngọc Hân ấn nút kết thúc.
Tiếp tục nhìn vào giấy tờ, Ngọc Hân bắt đầu cảm thấy đầu mình hơi choáng. Kể từ khi phẫu thuật, thần kinh cô không được tốt lắm, những ký ức lúc trước cũng theo đó mà ra đi.
“Chị chấp thuận dự án đó rồi ư.” Ngọc Lan mở toang cánh cửa bước nhanh vào trong.
“Dự án nào thì chị không biết.” Ngọc Hân trợn mắt. “Nhưng vào phòng người ta thì phải gõ cửa. Em không biết quy tắc ứng xử tối thiểu đó sao.”
“Em không phải tới đây để nghe chị thuyết giáo.” Ngọc Lan chống hai tay lên bàn nhìn thẳng vào mắt chị mình. “Em muốn hỏi chị về dự án trung tâm thương mại bên quận H. Chị đã phê duyệt rồi sao.”
Ngọc Hân ngã người ra ghế. “Lại là chuyện dự án đó nữa sao.” Cô lạnh lùng đáp. “Ừm, chị đã phê duyệt cho người ta tiến hành từ lâu rồi. Sao em lại quan tâm đến nó vậy. Em lo chuyện thực tập của mình đi.”
Ngọc Lan rưng rưng nước mắt. “Lo ư, chị nói em lo ư.” Ngọc Lan đứng thẳng dậy, hai bàn tay cô nắm chặt lại. “Em không ngờ.” Nước mắt cô nhỏ xuống. “Rồi có ngày chị phải hối hận về điều này.”
Dứt lời, Ngọc Lan bước ra và không quên đóng sầm cửa thật mạnh. Tiếng rầm vang lên làm Ngọc Hân giật mình. Ngọc Hân không ngờ em mình lại có thái độ như vậy. Việc kinh doanh của tập đoàn bấy lâu qua, em cô đâu có quan tâm, không ngờ chỉ một dự án nhỏ như vậy mà nó lại nhảy đựng lên. Không chỉ hôm nay, mà rất nhiều lần trước Ngọc Lan cũng đều phản ứng mạnh, trong bữa cơm, qua điện thoại, thậm chí ban đêm cũng làm ầm ĩ lên. Cảm thấy bực mình, Ngọc Hân gấp đống giấy tờ lại rồi ngã người ra sau thở dài.
Không biết lúc trước mình có thích mưa không nhỉ, Ngọc Hân thầm nghĩ.
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, Ngọc Hân bấm nút nhận cuộc gọi rồi nói lớn. “Alo.”
“Thưa giám đốc, có em gái giám đốc muốn lên gặp.” Tiếng nữ thư ký của Ngọc Hân vang lên trong điện thoại.
“Cho nó vào.” Ngọc Hân ấn nút kết thúc.
Tiếp tục nhìn vào giấy tờ, Ngọc Hân bắt đầu cảm thấy đầu mình hơi choáng. Kể từ khi phẫu thuật, thần kinh cô không được tốt lắm, những ký ức lúc trước cũng theo đó mà ra đi.
“Chị chấp thuận dự án đó rồi ư.” Ngọc Lan mở toang cánh cửa bước nhanh vào trong.
“Dự án nào thì chị không biết.” Ngọc Hân trợn mắt. “Nhưng vào phòng người ta thì phải gõ cửa. Em không biết quy tắc ứng xử tối thiểu đó sao.”
“Em không phải tới đây để nghe chị thuyết giáo.” Ngọc Lan chống hai tay lên bàn nhìn thẳng vào mắt chị mình. “Em muốn hỏi chị về dự án trung tâm thương mại bên quận H. Chị đã phê duyệt rồi sao.”
Ngọc Hân ngã người ra ghế. “Lại là chuyện dự án đó nữa sao.” Cô lạnh lùng đáp. “Ừm, chị đã phê duyệt cho người ta tiến hành từ lâu rồi. Sao em lại quan tâm đến nó vậy. Em lo chuyện thực tập của mình đi.”
Ngọc Lan rưng rưng nước mắt. “Lo ư, chị nói em lo ư.” Ngọc Lan đứng thẳng dậy, hai bàn tay cô nắm chặt lại. “Em không ngờ.” Nước mắt cô nhỏ xuống. “Rồi có ngày chị phải hối hận về điều này.”
Dứt lời, Ngọc Lan bước ra và không quên đóng sầm cửa thật mạnh. Tiếng rầm vang lên làm Ngọc Hân giật mình. Ngọc Hân không ngờ em mình lại có thái độ như vậy. Việc kinh doanh của tập đoàn bấy lâu qua, em cô đâu có quan tâm, không ngờ chỉ một dự án nhỏ như vậy mà nó lại nhảy đựng lên. Không chỉ hôm nay, mà rất nhiều lần trước Ngọc Lan cũng đều phản ứng mạnh, trong bữa cơm, qua điện thoại, thậm chí ban đêm cũng làm ầm ĩ lên. Cảm thấy bực mình, Ngọc Hân gấp đống giấy tờ lại rồi ngã người ra sau thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.