Chương 1710: Anh biết là em đang nói cái gì
Dật Nghi
13/05/2021
Cố Tri Dân biết cái mà Thẩm Lệ đang hỏi chính là câu hỏi mà trước đó cô đã hỏi anh.
Trước khi cô tỉnh dậy ở trong bệnh viện, trong đoạn kí ức đã mất đi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh chính là cố ý giả ngu.
Chuyện này có thể được xử lý rất nhanh, anh không muốn để cho Thẩm Lệ biết.
Nhớ không ra thì cứ nhớ không ra thôi.
Nhớ không ra thì còn tốt hơn nữa.
Anh hiểu rõ Thẩm Lệ, chỉ cần anh giả vờ đủ giống, không có sơ hở, vậy thì Thẩm Lệ chắc chắn sẽ không có cách nào biết được chuyện đó.
Trừ phi có một ngày nào đó cô có thể tự mình nhớ ra.
Vậy thì chờ cô nhớ lại rồi nói sau.
“Anh biết là em đang nói cái gì.” Giọng điệu của Thẩm Lệ cực kỳ chắc chắn.
Biểu cảm trên gương mặt của Cố Tri Dân cứng đờ trong nháy mắt, thiếu chút nữa anh đã bị giọng điệu của Thẩm Lệ lừa gạt.
Cũng may là anh tỉnh ngộ rất nhanh, Thẩm Lệ cũng chỉ đang lừa anh mà thôi.
Cái chiêu này từ nhỏ đến lớn Thẩm Lệ đã dùng vô số lần, mà rất nhiều lần anh đều trúng chiêu.
Nếu như nói lừa gạt người khác, thật ra Thẩm Lệ còn thành thạo hơn so với anh.
Cố Tri Dân giật giật đôi môi, cười nói: “Em nói không rõ ràng thì sao anh biết được em đang nói cái gì chứ, nếu như em thật sự muốn tìm anh gây chuyện, vậy thì em cứ nói trực tiếp, anh cũng sẽ không giận em, không phải sao?”
Cố Tri Dân cười tủm tỉm nhìn Thẩm Lệ, nụ cười kia có chút vô lại.
Thẩm Lệ nhìn bộ dạng này của anh liền biết được anh cũng không có ý định nói, cô có nói thêm gì đi nữa thì cũng không làm ra được chuyện gì.
Cô quay người mở cửa xe ra, tự mình bước lên xe.
Động tác của Cố Tri Dân rất nhanh, đưa tay đỡ ở trên mui xe, sợ cô đụng phải đầu.
Thẩm Lệ cũng không nhìn anh cái nào, sau khi lên xe rồi thì trực tiếp đóng cửa lại.
Tay của Cố Tri Dân thiếu chút nữa đã bị cửa kẹp phải, anh gọi với vào trong xe: “Thiếu chút nữa là tay của anh đã gãy rồi đó!”
Thẩm Lệ nhìn cũng không thèm nhìn anh, quay đầu qua một bên khác.
Cố Mãn Mãn bước xuống xe xếp xe lăn cho Thẩm Lệ, thuận tiện nhìn tay của Cố Tri Dân: “Bị kẹp phải chưa?”
“Chưa.” Biểu cảm của Cố Tri Dân mờ nhạt đi mấy phần.
“Vậy là được rồi.” Cố Mãn Mãn lại nghĩ tới cái gì đó: “À đúng rồi, chuyện ảnh chụp đó đã xử lý như thế nào rồi? Lúc nào mới có thể xử lý xong?”
“Đã xử lý xong rồi, không cần bọn em phải lo lắng chuyện gì đâu, sau này nếu như có loại chuyện này nữa thì lập tức nói cho anh biết.” Cố Tri Dân đút hai tay vào trong túi quần: “Anh đi đây, gần đây phải quan sát chặt chẽ một chút, đừng có để cô ấy chạy lung tung, cũng đừng nhận quá nhiều hoạt động, dưỡng thương cho thật tốt, chuẩn bị đến đoàn làm phim.”
“Cần anh nói chắc, đương nhiên em biết mà.” Cố Mãn Mãn không nói thêm gì nữa: “Em đi đây.”
Trên đường trở về, cả đường Thẩm Lệ đều đang mất hồn, nghĩ đến biểu cảm của anh khi nói ra những lời lúc nãy.
Có đôi khi hai người quá quen thuộc với nhau là một chuyện tốt, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.
Hiểu rõ là một chuyện tốt, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.
Thẩm Lệ đã không còn phân biệt được rốt cuộc là Cố Tri Dân có đang lừa gạt cô hay không.
Cô bây giờ giống như là một con ruồi không đầu, trong lòng có chỗ nghi ngờ, nhưng mà vỏn vẹn cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, cô không làm được cái gì cả.
Chỉ có thể không ngừng quan sát Cố Tri Dân, cô không có một chút chứng cứ nào.
Cô lại nhớ đến số điện thoại đó.
Nhìn thoáng qua Cố Mãn Mãn đang lái xe ở phía trước, Thẩm Lệ lấy điện thoại di động ra bấm lại số lúc sáng đã gọi.
Nhưng mà lúc này gọi qua, ở đầu dây bên kia lại hiển thị không có số điện thoại.
Nhưng mà hồi sáng này cô vừa mới gọi qua số này mà, còn nói chuyện với người có liên quan, sao nhanh như vậy liền biến thành dãy số trống rồi.
Thẩm Lệ cúp điện thoại, nhíu chặt lông mày.
Cô cảm thấy có một làn sương mù ở trước mắt.
Cô không nhìn thấy rõ cái gì cả, cái gì cũng không biết.
“Chị Tiểu Lệ, đến rồi.”
Thẳng cho đến khi âm thanh của Cố Mãn Mãn truyền đến, Thẩm Lệ mới hoàn hồn lại.
Trước khi cô tỉnh dậy ở trong bệnh viện, trong đoạn kí ức đã mất đi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh chính là cố ý giả ngu.
Chuyện này có thể được xử lý rất nhanh, anh không muốn để cho Thẩm Lệ biết.
Nhớ không ra thì cứ nhớ không ra thôi.
Nhớ không ra thì còn tốt hơn nữa.
Anh hiểu rõ Thẩm Lệ, chỉ cần anh giả vờ đủ giống, không có sơ hở, vậy thì Thẩm Lệ chắc chắn sẽ không có cách nào biết được chuyện đó.
Trừ phi có một ngày nào đó cô có thể tự mình nhớ ra.
Vậy thì chờ cô nhớ lại rồi nói sau.
“Anh biết là em đang nói cái gì.” Giọng điệu của Thẩm Lệ cực kỳ chắc chắn.
Biểu cảm trên gương mặt của Cố Tri Dân cứng đờ trong nháy mắt, thiếu chút nữa anh đã bị giọng điệu của Thẩm Lệ lừa gạt.
Cũng may là anh tỉnh ngộ rất nhanh, Thẩm Lệ cũng chỉ đang lừa anh mà thôi.
Cái chiêu này từ nhỏ đến lớn Thẩm Lệ đã dùng vô số lần, mà rất nhiều lần anh đều trúng chiêu.
Nếu như nói lừa gạt người khác, thật ra Thẩm Lệ còn thành thạo hơn so với anh.
Cố Tri Dân giật giật đôi môi, cười nói: “Em nói không rõ ràng thì sao anh biết được em đang nói cái gì chứ, nếu như em thật sự muốn tìm anh gây chuyện, vậy thì em cứ nói trực tiếp, anh cũng sẽ không giận em, không phải sao?”
Cố Tri Dân cười tủm tỉm nhìn Thẩm Lệ, nụ cười kia có chút vô lại.
Thẩm Lệ nhìn bộ dạng này của anh liền biết được anh cũng không có ý định nói, cô có nói thêm gì đi nữa thì cũng không làm ra được chuyện gì.
Cô quay người mở cửa xe ra, tự mình bước lên xe.
Động tác của Cố Tri Dân rất nhanh, đưa tay đỡ ở trên mui xe, sợ cô đụng phải đầu.
Thẩm Lệ cũng không nhìn anh cái nào, sau khi lên xe rồi thì trực tiếp đóng cửa lại.
Tay của Cố Tri Dân thiếu chút nữa đã bị cửa kẹp phải, anh gọi với vào trong xe: “Thiếu chút nữa là tay của anh đã gãy rồi đó!”
Thẩm Lệ nhìn cũng không thèm nhìn anh, quay đầu qua một bên khác.
Cố Mãn Mãn bước xuống xe xếp xe lăn cho Thẩm Lệ, thuận tiện nhìn tay của Cố Tri Dân: “Bị kẹp phải chưa?”
“Chưa.” Biểu cảm của Cố Tri Dân mờ nhạt đi mấy phần.
“Vậy là được rồi.” Cố Mãn Mãn lại nghĩ tới cái gì đó: “À đúng rồi, chuyện ảnh chụp đó đã xử lý như thế nào rồi? Lúc nào mới có thể xử lý xong?”
“Đã xử lý xong rồi, không cần bọn em phải lo lắng chuyện gì đâu, sau này nếu như có loại chuyện này nữa thì lập tức nói cho anh biết.” Cố Tri Dân đút hai tay vào trong túi quần: “Anh đi đây, gần đây phải quan sát chặt chẽ một chút, đừng có để cô ấy chạy lung tung, cũng đừng nhận quá nhiều hoạt động, dưỡng thương cho thật tốt, chuẩn bị đến đoàn làm phim.”
“Cần anh nói chắc, đương nhiên em biết mà.” Cố Mãn Mãn không nói thêm gì nữa: “Em đi đây.”
Trên đường trở về, cả đường Thẩm Lệ đều đang mất hồn, nghĩ đến biểu cảm của anh khi nói ra những lời lúc nãy.
Có đôi khi hai người quá quen thuộc với nhau là một chuyện tốt, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.
Hiểu rõ là một chuyện tốt, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.
Thẩm Lệ đã không còn phân biệt được rốt cuộc là Cố Tri Dân có đang lừa gạt cô hay không.
Cô bây giờ giống như là một con ruồi không đầu, trong lòng có chỗ nghi ngờ, nhưng mà vỏn vẹn cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, cô không làm được cái gì cả.
Chỉ có thể không ngừng quan sát Cố Tri Dân, cô không có một chút chứng cứ nào.
Cô lại nhớ đến số điện thoại đó.
Nhìn thoáng qua Cố Mãn Mãn đang lái xe ở phía trước, Thẩm Lệ lấy điện thoại di động ra bấm lại số lúc sáng đã gọi.
Nhưng mà lúc này gọi qua, ở đầu dây bên kia lại hiển thị không có số điện thoại.
Nhưng mà hồi sáng này cô vừa mới gọi qua số này mà, còn nói chuyện với người có liên quan, sao nhanh như vậy liền biến thành dãy số trống rồi.
Thẩm Lệ cúp điện thoại, nhíu chặt lông mày.
Cô cảm thấy có một làn sương mù ở trước mắt.
Cô không nhìn thấy rõ cái gì cả, cái gì cũng không biết.
“Chị Tiểu Lệ, đến rồi.”
Thẳng cho đến khi âm thanh của Cố Mãn Mãn truyền đến, Thẩm Lệ mới hoàn hồn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.