Chương 396: ANH GHEN
Dật Nghi
21/01/2021
Hạ Diệp Chi cong môi, cười rất cứng đờ: “Tuy rằng biết ngài Mạc rất giàu có, nhưng là, tôi không cần ngài tiêu pha như vậy.”
Cô ở chỗ Lưu Chiến Hằng một thời gian, vật dụng hằng ngày không nhiều lắm, nhưng thêm từng cái từng cái cũng tốn không ít tiền.
Vài thứ kia còn có thể dùng, vì sao muốn vứt đi.
Mạc Đình Kiên cười như không cười nhìn cô, tiếng nói trầm thấp mang theo cảm xúc không rõ: “Không tiêu tiền của tôi? Vậy cô tiêu tiền của kẻ thừa lúc vắng mà giả nhân giả nghĩa Lưu Chiến Hằng kia thì sẽ yên tâm thoải mái?”
“Ngài Mạc, xin anh khi không rõ ràng chân tướng sự thật trước kia, đừng tùy tiện ra kiểu kết luận này với người khác, anh đây là ác ý hãm hại người khác!”
Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên tự cho là đúng quá mức.
Lưu Chiến Hằng vốn chưa đắc tội với anh, anh còn nhằm vào Lưu Chiến Hằng như vậy ư?
Hay là, cái người đàn ông cuồng vọng này, từ trước đến nay toàn làm việc bằng tâm tình?
Hạ Diệp Chi nói xong, không cho Mạc Đình Kiên cơ hội nói chuyện, bổ sung: “Còn có, tôi tiêu tiền của ai cũng không cần anh quản.”
Cô tiêu tiền của Lưu Chiến Hằng, nhưng tiền đó cô đều một số một số nhớ kỹ, kể cả tiền viện phí lúc trước nằm viện ba năm, cô cũng có danh sách cất kỹ.
Cô làm chuyện gì cũng làm đúng mực của mình.
Mạc Đình Kiên nghe xong lời cô nói, sắc mặt đã sớm trầm xuống.
Người phụ nữ không biết tốt xấu này!
Vì tránh cho từ trong miệng Mạc Đình Kiên nghe thấy lời càng khó nghe hơn, Hạ Diệp Chi lại không cho anh cơ hội mở miệng nói chuyện, cô vừa nói xong thì lập tức nhanh chóng đi ra ngoài.
Phía sau truyền đến âm thanh mang theo một tia tức giận của Mạc Đình Kiên: “Hạ Diệp Chi!”
Hạ Diệp Chi nắm tay, yên lặng ở trong lòng tự dựng lên cho mình một cái “V” thắng lợi.
Tới ngoài cửa, Hạ Diệp Chi nói khái quát với Lưu Chiến Hằng tình tình một chút.
Lưu Chiến Hằng cười dặn dò cô: “Không có việc gì, đồ của em tôi đều giữ lại cho em.”
Lời này thật là đúng lúc bị Mạc Đình Kiên từ bên trong đi ra nghe thấy được.
Anh trực tiếp đi tới, mặt không biểu tình nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Không phải về đây lấy đồ đạc à?”
“ Hả?” Vừa rồi không phải còn nói không cần về lấy sao?
Mặt Mạc Đình Kiên lộ vẻ không kiên nhẫn thúc giục cô: “Còn không mau đi?”
Hạ Diệp Chi theo bản năng nhấc chân đi theo anh.
Cô đi về phía trước hai bước rồi mới quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng cười cười với cô, cũng đi lên theo.
……
Hạ Diệp Chi đứng trong phòng khách nhà Lưu Chiến Hằng, vẻ mặt dại ra nhìn Mạc Đình Kiên chỉ huy người tiến vào giúp cô dọn đồ đạc.
Mạc thị lớn đến vượt qua doanh nghiệp nhà nước như vậy mà tổng giám đốc Mạc Đình Kiên lại nhàn rỗi như thế?
Chẳng lẽ là Mạc thị đã đi vào nề nếp?
Cô cũng đã nói không có đồ gì vậy mà Mạc Đình Kiên còn một hai phải mang theo người đến đây giúp cô dọn.
Nhìn bộ dáng một đám thủ hạ của anh đứng ở trong phòng không thể làm gì được, Hạ Diệp Chi xem bất quá đi, nói: “Tôi sẽ tự mình làm, tất cả toàn là đồ cá nhân……”
Cũng không trách bọn họ không thể xuống tay được, bởi vì đúng là cô không có đồ gì.
Mạc Đình Kiên đứng ở cửa nhìn lướt qua, rất rõ ràng phát hiện ra trong căn phòng này chỉ có dấu vết một người là Hạ Diệp Chi ở.
Anh giống như lơ đãng hỏi: “Lưu Chiến Hằng ở đâu?”
Hạ Diệp Chi đang thu dọn đồ của mình, thuận miệng nói: “Anh ấy ở phòng anh ấy.”
Mạc Đình Kiên trầm ngâm một lát, không nói thêm gì nữa.
Chờ Hạ Diệp Chi thu xếp xong đồ đạc đi ra ngoài, đã bị thủ hạ của Mạc Đình Kiên trực tiếp lôi vào vào thang máy.
Hạ Diệp Chi hỏi Mạc Đình Kiên: “Không phải ở đối diện à?”
Mạc Đình Kiên liếc mắt quét cô một cái, khí định thần nhàn nói: “Quá nhỏ, ở không được.”
Hạ Diệp Chi mím môi không còn lời nào để nói.
Căn hộ hạng sang trong tiểu khu đều căn hộ song lập, vốn không nhỏ.
Hơn nữa Mạc Đình Kiên mới chuyển đến bao lâu, lại muốn đổi nhà……
Có lẽ đây là khả năng của kẻ có tiền.
Ô tô cuối cùng dừng lại trước một biệt thự.
Hạ Diệp Chi đứng trước cửa biệt thự, mới rõ tại sao Mặc Đình Kiên nói trong phòng kia quá nhỏ, không ở được.
Vườn hoa ở tầng bốn của biệt thự, sân nhà rộng lớn, người giúp việc và bảo vệ nối đuôi đi thành hàng.
Mới đi được đến cửa, người giúp việc và bảo vệ đã xếp thành một hàng đứng ở hai bên, xoay người chào: “Cậu chủ.”
Hạ Diệp Chi dời mắt, theo Mặc Đình Kiên đi vào trong.
Hai người còn chưa đi vào đại sảnh, một cục thịt nhỏ từ bên trong chạy vội ra.
Mạc Đình Kiên đứng trước Hạ Diệp Chi, nhìn thấy cục thịt nhỏ đang vội chạy đến đây, nên dừng bước, đưa tay ra để chuẩn bị tiếp được con bé….
Có điều, cục bột nhỏ lại chạy ngang qua anh, nhanh chóng nhào vào ngực Hạ Diệp Chi.
“Dì Hạ.”
Cô bé giương đôi mắt to ngầm ngập nước, hơi thở, âm thanh của trẻ con đang gọi cô.
Mạc Hạ mỗi lần nhìn thấy cô điều rất nhiệt tình, ngày xưa mỗi một lần Hạ Diệp Chi điều sẽ cảm thấy vô cùng cao hứng và vui vẻ.
Lúc này, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi chua chát muốn khóc.
“Mạc Hạ…”
Hạ Diệp Chi ôm chặt lấy con bé, hốc mắt ửng đỏ.
Cô phải nói như thế nào với Mạc Hạ rằng cô không phải là “Dì Hạ” của con bé mà cô là “Mẹ”….
Mạc Đình Kiên thu tay về, khuôn mặt đen lại, quay đầu đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi ôm Mạc Hạ, đôi mắt điều đã đỏ lên, đôi môi mím lại để không thể khóc thành tiếng.
Anh hơi nhíu mày, người giúp việc ở một bên muốn tiến lên đã bị ánh mắt của anh ngăn lại.
Một lúc lâu sau, Mạc Hạ ngửa đầu lên, thở phì phì nói: “Chặt quá.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy vội vàng buông Mạc Hạ ra.
Cô hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc của mình, ôm Mạc Hạ đứng lên.
Vô ý quay đầu lại đã nhìn thấy Mặc Đình Kiên đang nhìn chằm chằm vào hai người cô.
“Mạc Ớt xanh.” Mạc Hạ vừa nhìn thấy Mặc Đình Kiên, liền giờ hai cái tay mũm mĩm ra muốn được ôm một cái.
Mặc Đình Kiên nhớ tới lúc nãy, Mạc Hạ chạy đến trước mặt, vùi đầu vào ngực Hạ Diệp Chi ôm, sắc mặt lập tức tối sầm, quay đầu đi vào trong.
Mạc Hạ…, vẻ mặt nghi hoặc, hơi nhướn mày, khẽ quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi hỏi: “Là đang tức giận sao?”
Hạ Diệp Chi nhìn bộ dạng nhíu mày kia của cô bé làm cho bật cười: “Bố con không tức giận, đây là đang ghen tị.”
Lúc nãy Hạ Diệp Chi đứng ở sau lưng Mặc Đình Kiên, không chú ý đến bộ dạng kia của Mặc Đình Kiên, chẳng qua bây giờ đối mặt mới nhìn thấy thôi.
Mạc Hạ quyệt mũi, bộ mặt ghét bỏ: “Vì sao lại ghen tị?”
Hạ Diệp Chi gật đầu nói: “Đúng vậy, do sản sinh một lượng axit axetic nha.”
Cô một bên nói chuyện với Mạc Hạ, một bên ôm cô bé đi vào trong.
Mạc Hạ là một cô bé rất hoạt bát, một khi đã nói chuyện là không thể dừng được.
Hạ Diệp Chi kiên nhẫn nghe, phát hiện có kỹ năng ngôn ngữ mạnh và vốn từ vựng lớn.
Lúc này, có một người giúp việc đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi, cẩn thận nói: “Cô Hạ, cậu chủ bảo tôi đưa cô đi về phòng.”
Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Người giúp việc đưa Hạ Diệp Chi đi lên tầng hai, đẩy cửa của một gian phòng ra, sau đó làm một tư thế: “Chính là chỗ này mời cô.”
Hạ Diệp Chi đứng ở bên ngoài cửa, nhìn thoáng qua một cái, vẻ mặt hơi quái lạ: ” Đây là phòng của tôi?”
Người giúp việc mỉm cười, nói: “Đúng vậy, cô nhìn qua một lần, nếu còn gì thiếu có thể bảo cho chúng tôi để chúng tôi đi chuẩn bị.”
Người giúp việc nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Hạ Diệp Chi bế theo Mạc Hạ đi vào trong.
Căn phòng rất lớn, có cửa sổ sát đất, có sân thượng, còn có một căn phòng nhỏ để đựng quần áo.
Cô ở chỗ Lưu Chiến Hằng một thời gian, vật dụng hằng ngày không nhiều lắm, nhưng thêm từng cái từng cái cũng tốn không ít tiền.
Vài thứ kia còn có thể dùng, vì sao muốn vứt đi.
Mạc Đình Kiên cười như không cười nhìn cô, tiếng nói trầm thấp mang theo cảm xúc không rõ: “Không tiêu tiền của tôi? Vậy cô tiêu tiền của kẻ thừa lúc vắng mà giả nhân giả nghĩa Lưu Chiến Hằng kia thì sẽ yên tâm thoải mái?”
“Ngài Mạc, xin anh khi không rõ ràng chân tướng sự thật trước kia, đừng tùy tiện ra kiểu kết luận này với người khác, anh đây là ác ý hãm hại người khác!”
Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên tự cho là đúng quá mức.
Lưu Chiến Hằng vốn chưa đắc tội với anh, anh còn nhằm vào Lưu Chiến Hằng như vậy ư?
Hay là, cái người đàn ông cuồng vọng này, từ trước đến nay toàn làm việc bằng tâm tình?
Hạ Diệp Chi nói xong, không cho Mạc Đình Kiên cơ hội nói chuyện, bổ sung: “Còn có, tôi tiêu tiền của ai cũng không cần anh quản.”
Cô tiêu tiền của Lưu Chiến Hằng, nhưng tiền đó cô đều một số một số nhớ kỹ, kể cả tiền viện phí lúc trước nằm viện ba năm, cô cũng có danh sách cất kỹ.
Cô làm chuyện gì cũng làm đúng mực của mình.
Mạc Đình Kiên nghe xong lời cô nói, sắc mặt đã sớm trầm xuống.
Người phụ nữ không biết tốt xấu này!
Vì tránh cho từ trong miệng Mạc Đình Kiên nghe thấy lời càng khó nghe hơn, Hạ Diệp Chi lại không cho anh cơ hội mở miệng nói chuyện, cô vừa nói xong thì lập tức nhanh chóng đi ra ngoài.
Phía sau truyền đến âm thanh mang theo một tia tức giận của Mạc Đình Kiên: “Hạ Diệp Chi!”
Hạ Diệp Chi nắm tay, yên lặng ở trong lòng tự dựng lên cho mình một cái “V” thắng lợi.
Tới ngoài cửa, Hạ Diệp Chi nói khái quát với Lưu Chiến Hằng tình tình một chút.
Lưu Chiến Hằng cười dặn dò cô: “Không có việc gì, đồ của em tôi đều giữ lại cho em.”
Lời này thật là đúng lúc bị Mạc Đình Kiên từ bên trong đi ra nghe thấy được.
Anh trực tiếp đi tới, mặt không biểu tình nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Không phải về đây lấy đồ đạc à?”
“ Hả?” Vừa rồi không phải còn nói không cần về lấy sao?
Mặt Mạc Đình Kiên lộ vẻ không kiên nhẫn thúc giục cô: “Còn không mau đi?”
Hạ Diệp Chi theo bản năng nhấc chân đi theo anh.
Cô đi về phía trước hai bước rồi mới quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng cười cười với cô, cũng đi lên theo.
……
Hạ Diệp Chi đứng trong phòng khách nhà Lưu Chiến Hằng, vẻ mặt dại ra nhìn Mạc Đình Kiên chỉ huy người tiến vào giúp cô dọn đồ đạc.
Mạc thị lớn đến vượt qua doanh nghiệp nhà nước như vậy mà tổng giám đốc Mạc Đình Kiên lại nhàn rỗi như thế?
Chẳng lẽ là Mạc thị đã đi vào nề nếp?
Cô cũng đã nói không có đồ gì vậy mà Mạc Đình Kiên còn một hai phải mang theo người đến đây giúp cô dọn.
Nhìn bộ dáng một đám thủ hạ của anh đứng ở trong phòng không thể làm gì được, Hạ Diệp Chi xem bất quá đi, nói: “Tôi sẽ tự mình làm, tất cả toàn là đồ cá nhân……”
Cũng không trách bọn họ không thể xuống tay được, bởi vì đúng là cô không có đồ gì.
Mạc Đình Kiên đứng ở cửa nhìn lướt qua, rất rõ ràng phát hiện ra trong căn phòng này chỉ có dấu vết một người là Hạ Diệp Chi ở.
Anh giống như lơ đãng hỏi: “Lưu Chiến Hằng ở đâu?”
Hạ Diệp Chi đang thu dọn đồ của mình, thuận miệng nói: “Anh ấy ở phòng anh ấy.”
Mạc Đình Kiên trầm ngâm một lát, không nói thêm gì nữa.
Chờ Hạ Diệp Chi thu xếp xong đồ đạc đi ra ngoài, đã bị thủ hạ của Mạc Đình Kiên trực tiếp lôi vào vào thang máy.
Hạ Diệp Chi hỏi Mạc Đình Kiên: “Không phải ở đối diện à?”
Mạc Đình Kiên liếc mắt quét cô một cái, khí định thần nhàn nói: “Quá nhỏ, ở không được.”
Hạ Diệp Chi mím môi không còn lời nào để nói.
Căn hộ hạng sang trong tiểu khu đều căn hộ song lập, vốn không nhỏ.
Hơn nữa Mạc Đình Kiên mới chuyển đến bao lâu, lại muốn đổi nhà……
Có lẽ đây là khả năng của kẻ có tiền.
Ô tô cuối cùng dừng lại trước một biệt thự.
Hạ Diệp Chi đứng trước cửa biệt thự, mới rõ tại sao Mặc Đình Kiên nói trong phòng kia quá nhỏ, không ở được.
Vườn hoa ở tầng bốn của biệt thự, sân nhà rộng lớn, người giúp việc và bảo vệ nối đuôi đi thành hàng.
Mới đi được đến cửa, người giúp việc và bảo vệ đã xếp thành một hàng đứng ở hai bên, xoay người chào: “Cậu chủ.”
Hạ Diệp Chi dời mắt, theo Mặc Đình Kiên đi vào trong.
Hai người còn chưa đi vào đại sảnh, một cục thịt nhỏ từ bên trong chạy vội ra.
Mạc Đình Kiên đứng trước Hạ Diệp Chi, nhìn thấy cục thịt nhỏ đang vội chạy đến đây, nên dừng bước, đưa tay ra để chuẩn bị tiếp được con bé….
Có điều, cục bột nhỏ lại chạy ngang qua anh, nhanh chóng nhào vào ngực Hạ Diệp Chi.
“Dì Hạ.”
Cô bé giương đôi mắt to ngầm ngập nước, hơi thở, âm thanh của trẻ con đang gọi cô.
Mạc Hạ mỗi lần nhìn thấy cô điều rất nhiệt tình, ngày xưa mỗi một lần Hạ Diệp Chi điều sẽ cảm thấy vô cùng cao hứng và vui vẻ.
Lúc này, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi chua chát muốn khóc.
“Mạc Hạ…”
Hạ Diệp Chi ôm chặt lấy con bé, hốc mắt ửng đỏ.
Cô phải nói như thế nào với Mạc Hạ rằng cô không phải là “Dì Hạ” của con bé mà cô là “Mẹ”….
Mạc Đình Kiên thu tay về, khuôn mặt đen lại, quay đầu đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi ôm Mạc Hạ, đôi mắt điều đã đỏ lên, đôi môi mím lại để không thể khóc thành tiếng.
Anh hơi nhíu mày, người giúp việc ở một bên muốn tiến lên đã bị ánh mắt của anh ngăn lại.
Một lúc lâu sau, Mạc Hạ ngửa đầu lên, thở phì phì nói: “Chặt quá.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy vội vàng buông Mạc Hạ ra.
Cô hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc của mình, ôm Mạc Hạ đứng lên.
Vô ý quay đầu lại đã nhìn thấy Mặc Đình Kiên đang nhìn chằm chằm vào hai người cô.
“Mạc Ớt xanh.” Mạc Hạ vừa nhìn thấy Mặc Đình Kiên, liền giờ hai cái tay mũm mĩm ra muốn được ôm một cái.
Mặc Đình Kiên nhớ tới lúc nãy, Mạc Hạ chạy đến trước mặt, vùi đầu vào ngực Hạ Diệp Chi ôm, sắc mặt lập tức tối sầm, quay đầu đi vào trong.
Mạc Hạ…, vẻ mặt nghi hoặc, hơi nhướn mày, khẽ quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi hỏi: “Là đang tức giận sao?”
Hạ Diệp Chi nhìn bộ dạng nhíu mày kia của cô bé làm cho bật cười: “Bố con không tức giận, đây là đang ghen tị.”
Lúc nãy Hạ Diệp Chi đứng ở sau lưng Mặc Đình Kiên, không chú ý đến bộ dạng kia của Mặc Đình Kiên, chẳng qua bây giờ đối mặt mới nhìn thấy thôi.
Mạc Hạ quyệt mũi, bộ mặt ghét bỏ: “Vì sao lại ghen tị?”
Hạ Diệp Chi gật đầu nói: “Đúng vậy, do sản sinh một lượng axit axetic nha.”
Cô một bên nói chuyện với Mạc Hạ, một bên ôm cô bé đi vào trong.
Mạc Hạ là một cô bé rất hoạt bát, một khi đã nói chuyện là không thể dừng được.
Hạ Diệp Chi kiên nhẫn nghe, phát hiện có kỹ năng ngôn ngữ mạnh và vốn từ vựng lớn.
Lúc này, có một người giúp việc đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi, cẩn thận nói: “Cô Hạ, cậu chủ bảo tôi đưa cô đi về phòng.”
Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Người giúp việc đưa Hạ Diệp Chi đi lên tầng hai, đẩy cửa của một gian phòng ra, sau đó làm một tư thế: “Chính là chỗ này mời cô.”
Hạ Diệp Chi đứng ở bên ngoài cửa, nhìn thoáng qua một cái, vẻ mặt hơi quái lạ: ” Đây là phòng của tôi?”
Người giúp việc mỉm cười, nói: “Đúng vậy, cô nhìn qua một lần, nếu còn gì thiếu có thể bảo cho chúng tôi để chúng tôi đi chuẩn bị.”
Người giúp việc nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Hạ Diệp Chi bế theo Mạc Hạ đi vào trong.
Căn phòng rất lớn, có cửa sổ sát đất, có sân thượng, còn có một căn phòng nhỏ để đựng quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.