Chương 325: BÊN NGOÀI CÓ NGƯỜI KHÁC
Dật Nghi
20/01/2021
Nói xong, Hạ Diệp Chi quay đầu lại tiếp tục nấu cơm.
Mạc Đình Kiên tiến đến, ôm lấy cô từ phía sau, hơi nóng của anh khi nói chuyện phảng phất trên đỉnh đầu cô: “Nấu món ngon gì thế?”
“Đều là món anh thích.” Hạ Diệp Chi bị anh ôm nên động tác của cô cũng bị giới hạn, cô dùng tay đẩy nhẹ anh ra: “Buông em ra, đừng làm phiền em nấu cơm.”
Hiếm khi Mạc Đình Kiên ngoan ngoãn nghe lời nhẹ nhàng buông cô ra, đứng sát một bên nhìn cô nấu cơm.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thấy trời đã chuyển tối, lúc nãy anh đi gấp quá, nên không để ý đến thời gian.
Anh quay trở lại phòng ngủ nhìn đồng hồ, đã bảy giờ hơn.
Có vẻ như giấc ngủ vừa rồi anh ngủ hơi lâu.
Lúc quay trở lại bếp, Hạ Diệp Chi đã chuẩn bị xong chén đũa chuẩn bị múc cơm.
Mạc Đình Kiên phụ bưng mấy đĩa thức ăn trên kệ bếp ra bàn ăn, sau đó lại quay trở lại bếp bưng cơm.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Hạ Diệp Chi lại không nhịn được cười.
“Cười cái gì?” Mạc Đình Kiên giương mắt nhìn cô.
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy nhìn anh lúc này rất ra dáng đàn ông của gia đình.”
Mạc Đình Kiên có phần bất mãn với lời nói của cô: “Trước đây anh không giống sao?”
Trước đây?
Mạc Đình Kiên của trước đây là đại thiếu gia, kiêu ngạo cực điểm.
Khi họ còn ở biệt thự, không bao giờ anh bước chân vào bếp.
Hạ Diệp Chi chỉ mím môi cười không trả lời.
Dù sao thì muốn cô nói khác lương tâm mình thì không thể nào được.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng lườm cô rồi bắt đầu ăn cơm.
Lúc chiều đã ngủ một giấc, nên giờ Hạ Diệp Chi không có cảm giác buồn ngủ.
Cô nằm trên giường xem điện thoại, rồi hỏi Mạc Đình Kiên chuyện anh ở nước M.
“Tiểu Thành và mọi người khi nào về?” Trước đây Mạc Đình Kiên có nói qua anh là người về trước tiên.
Mạc Đình Kiên đưa tay kéo cô vào lòng: “Hôm nay bay, ngày mai đến.”
“Chuyện của ba, có thật là tai nạn ngoài ý muốn không?” Cũng giống như Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi cũng cảm giác chuyện này có chút vấn đề.
Mạc Đình Kiên hơi trầm ngâm nói: “Cảnh sát trả lời là như vậy.”
Hạ Diệp Chi nghe ra được ngụ ý trong lời nói của của anh, cô hỏi lại: “Vậy còn anh? Anh thấy sao?”
“Em nghĩ anh sẽ thấy sao?” Mạc Đình Kiên cúi đầu, đưa tay vuốt nhẹ mũi Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đẩy tay anh ra, anh lại dùng tay hất lông mi của cô, còn nói: “Dài vậy?”
Hạ Diệp Chi không mở được mắt, híp mắt né tay hắn: “Của anh dài hơn, tự chơi cái của anh đi.”
Giọng nói của Mạc Đình Kiên có chút tinh nghịch: “Của anh có dài đâu?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy mình đã bị Mạc Đình Kiên làm hư, rõ ràng chỉ là câu nói thông thường, nhưng vào tai cô lại cảm giác ý của nó không phải như vậy.
Mạc Đình Kiên chống tay ngồi dậy nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Sao không nói nữa? Em đang nghĩ gì vậy, ý của anh là lông mi của anh không dài bằng em …”
Hạ Diệp Chi dùng tay đẩy ngược anh xuống giường: “Ngủ đi!”
“Sao thô lỗ vậy hả.”
“Thô lỗ hơn cũng có nữa, hay là anh đi ngủ sofa.” Không biết xấu hổ!
Mạc Đình Kiên giống như là đang chống chế với cô, tinh nghịch nói: “Trong phòng khách không có điều hòa, nóng lắm.”
Hạ Diệp Chi mặc kệ anh, kéo mền lên che qua đỉnh đầu rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Thời Dũng đến đón Mạc Đình Kiên đi.
Bọn Mạc Đình Phong hôm nay sẽ về thành phố Hà Dương, cô và Mạc Đình Kiên lại bắt đầu đóng vai ‘cặp vợ chồng ly hôn’.
Dưới lầu căn hộ, Thời Dũng nhìn thấy Mạc Đình Kiên tiến đến, liền xuống xe mở cửa cho anh, cung kính nói: “Chào cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên lớn tiếng trả lời: “Chào buổi sáng.”
Rồi cúi người ngồi vào xe.
Thời Dũng nhất thời sững sờ.
Thông thường thì khi mà anh chào hay báo cáo gì cho Mạc Đình Kiên thì Mạc Đình Kiên đều thản nhiên trả lời: “Ừ”, hoặc là gật đầu.
Vậy mà hôm nay lại đáp trả lại câu ‘chào buổi sáng’, có vẻ như tâm trạng của Mạc Đình Kiên hôm nay rất tốt.
Thời Dũng đóng cửa xe, vòng qua bên kia vào chỗ ngồi lái xe.
Anh nhìn qua kính chiếu hậu, thấy thần thái Mạc Đình Kiên hôm nay rất khác.
Thời Dũng bất chợt lắc đầu, đây chính là sức mạnh của tình yêu.
Hai người trực tiếp đến Mạc Thị.
Tuy là Mạc Đình Kiên đã trở mặt với Mạc Đình Phong, nhưng bề ngoài vẫn phải bình tĩnh ra vẻ không có gì.
Mạc Hạ vẫn còn đang trong tay Mạc Đình Phong, Mạc Đình Kiên không dám hành động bừa.
Mà Mạc Thị hiện toàn bộ do Mạc Đình Kiên quản lý, nên Mạc Đình Phong cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai người khắc chế lẫn nhau, tạm thời chưa dám ra tay.
Nhưng Mạc Đình Kiên cũng biết rõ Hạ Diệp Chi quan tâm Mạc Hạ đến cỡ nào.
Nếu như không nắm chắc phần thắng, anh chỉ có thể tiếp tục ở Mạc Thị, tiếp tục giúp Mạc Đình Phong quản lý Mạc Thị, tiếp tục thay ông duy trì phong độ hào môn cao quý của nhà họ Mạc.
Trong mắt mọi người thì nhà họ Mạc là gia tộc cao quý sáng chói, nhưng không ai biết được bên trong nội bộ đã sụp đổ từ lâu.
Đây cũng là lý do vì sao mấy năm nay, Mạc Đình Kiên không muốn quay về nhà cổ.
Không cần biết là Mạc Đình Phong, hay là những họ hàng khác của nhà họ Mạc, toàn bộ họ đều phải nương nhờ vào Mạc Thị để duy trì thân phận và danh tiếng, thậm chí là bất chấp thủ đoạn.
Mạc Đình Kiên vừa vào thang máy thì di động đã vang lên.
Lấy ra xem, thì ra là Cố Tri Dân gọi đến.
Sớm như vậy gọi cho anh, đoán chắc là chuyện của bên Truyền Thông Thịnh Hải.
Mạc Đình Kiên nghe máy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của Cố Tri Dân có chút khác thường, ấp a ấp úng nói: “Anh về nước chưa?”
Mạc Đình Kiên nói: “Về rồi.”
Thời Dũng đi theo sau lưng anh, cửa thang máy khép lại, trong thang máy không có tín hiệu nên không thể nghe điện thoại được.
Đợi sau khi ra khỏi thang máy, Mạc Đình Kiên gọi lại cho Cố Tri Dân.
Mạc Đình Kiên vừa tiến về hướng văn phòng, vừa nói: “Vừa mới ở trong thang máy không có tín hiệu, có chuyện gì thì nói đi.”
Đầu dây bên kia Cố Tri Dân im lặng lúc sau mới do dự lên tiếng: “Anh đã gặp Diệp Chi chưa?”
Nghe đến đây, Mạc Đình Kiên không thể nào ngờ được Cố Tri Dân gọi cho anh là để nói chuyện liên quan đến Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên dừng bước, nhíu mày, giọng nói hơi trầm: “Hạ Diệp Chi cô ấy làm sao?”
Đầu dây bên kia Cố Tri Dân nhạy cảm cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của Mạc Đình Kiên, anh ấp úng nửa ngày trời, đến khi Mạc Đình Kiên sắp mất kiên nhẫn, anh mới dùng tốc độ cực nhanh nói một tràn: “Tôi biết anh rất quan tâm đến Hạ Diệp Chi, nhưng phụ nữ mà, thỉnh thoảng sẽ như vậy chứ không phải người nào cũng có thể giống như Thẩm Lệ nhà tôi…”
Mạc Đình Kiên chịu không nổi cách nói lê thê dài dòng của Cố Tri Dân, anh cắt ngang nói: “Có chuyện gì mau nói.”
Ngay lập tức, Cố Tri Dân liền đáp ngắn gọn một câu: “Hạ Diệp Chi ở bên ngoài có người khác.”
Một giây, hai giây, ba giây…
Đầu dâu điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng của Mạc Đình Kiên: “Để tôi kêu Thời Dũng giúp cậu đăng ký khám tại khoa thần kinh.”
Cố Tri Dân sửng sốt hỏi lại: “Hả, sao anh không tin tôi, tôi nói thật mà, tôi có chứng cứ mà!”
Mạc Đình Kiên tiến đến, ôm lấy cô từ phía sau, hơi nóng của anh khi nói chuyện phảng phất trên đỉnh đầu cô: “Nấu món ngon gì thế?”
“Đều là món anh thích.” Hạ Diệp Chi bị anh ôm nên động tác của cô cũng bị giới hạn, cô dùng tay đẩy nhẹ anh ra: “Buông em ra, đừng làm phiền em nấu cơm.”
Hiếm khi Mạc Đình Kiên ngoan ngoãn nghe lời nhẹ nhàng buông cô ra, đứng sát một bên nhìn cô nấu cơm.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thấy trời đã chuyển tối, lúc nãy anh đi gấp quá, nên không để ý đến thời gian.
Anh quay trở lại phòng ngủ nhìn đồng hồ, đã bảy giờ hơn.
Có vẻ như giấc ngủ vừa rồi anh ngủ hơi lâu.
Lúc quay trở lại bếp, Hạ Diệp Chi đã chuẩn bị xong chén đũa chuẩn bị múc cơm.
Mạc Đình Kiên phụ bưng mấy đĩa thức ăn trên kệ bếp ra bàn ăn, sau đó lại quay trở lại bếp bưng cơm.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Hạ Diệp Chi lại không nhịn được cười.
“Cười cái gì?” Mạc Đình Kiên giương mắt nhìn cô.
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy nhìn anh lúc này rất ra dáng đàn ông của gia đình.”
Mạc Đình Kiên có phần bất mãn với lời nói của cô: “Trước đây anh không giống sao?”
Trước đây?
Mạc Đình Kiên của trước đây là đại thiếu gia, kiêu ngạo cực điểm.
Khi họ còn ở biệt thự, không bao giờ anh bước chân vào bếp.
Hạ Diệp Chi chỉ mím môi cười không trả lời.
Dù sao thì muốn cô nói khác lương tâm mình thì không thể nào được.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng lườm cô rồi bắt đầu ăn cơm.
Lúc chiều đã ngủ một giấc, nên giờ Hạ Diệp Chi không có cảm giác buồn ngủ.
Cô nằm trên giường xem điện thoại, rồi hỏi Mạc Đình Kiên chuyện anh ở nước M.
“Tiểu Thành và mọi người khi nào về?” Trước đây Mạc Đình Kiên có nói qua anh là người về trước tiên.
Mạc Đình Kiên đưa tay kéo cô vào lòng: “Hôm nay bay, ngày mai đến.”
“Chuyện của ba, có thật là tai nạn ngoài ý muốn không?” Cũng giống như Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi cũng cảm giác chuyện này có chút vấn đề.
Mạc Đình Kiên hơi trầm ngâm nói: “Cảnh sát trả lời là như vậy.”
Hạ Diệp Chi nghe ra được ngụ ý trong lời nói của của anh, cô hỏi lại: “Vậy còn anh? Anh thấy sao?”
“Em nghĩ anh sẽ thấy sao?” Mạc Đình Kiên cúi đầu, đưa tay vuốt nhẹ mũi Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đẩy tay anh ra, anh lại dùng tay hất lông mi của cô, còn nói: “Dài vậy?”
Hạ Diệp Chi không mở được mắt, híp mắt né tay hắn: “Của anh dài hơn, tự chơi cái của anh đi.”
Giọng nói của Mạc Đình Kiên có chút tinh nghịch: “Của anh có dài đâu?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy mình đã bị Mạc Đình Kiên làm hư, rõ ràng chỉ là câu nói thông thường, nhưng vào tai cô lại cảm giác ý của nó không phải như vậy.
Mạc Đình Kiên chống tay ngồi dậy nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Sao không nói nữa? Em đang nghĩ gì vậy, ý của anh là lông mi của anh không dài bằng em …”
Hạ Diệp Chi dùng tay đẩy ngược anh xuống giường: “Ngủ đi!”
“Sao thô lỗ vậy hả.”
“Thô lỗ hơn cũng có nữa, hay là anh đi ngủ sofa.” Không biết xấu hổ!
Mạc Đình Kiên giống như là đang chống chế với cô, tinh nghịch nói: “Trong phòng khách không có điều hòa, nóng lắm.”
Hạ Diệp Chi mặc kệ anh, kéo mền lên che qua đỉnh đầu rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Thời Dũng đến đón Mạc Đình Kiên đi.
Bọn Mạc Đình Phong hôm nay sẽ về thành phố Hà Dương, cô và Mạc Đình Kiên lại bắt đầu đóng vai ‘cặp vợ chồng ly hôn’.
Dưới lầu căn hộ, Thời Dũng nhìn thấy Mạc Đình Kiên tiến đến, liền xuống xe mở cửa cho anh, cung kính nói: “Chào cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên lớn tiếng trả lời: “Chào buổi sáng.”
Rồi cúi người ngồi vào xe.
Thời Dũng nhất thời sững sờ.
Thông thường thì khi mà anh chào hay báo cáo gì cho Mạc Đình Kiên thì Mạc Đình Kiên đều thản nhiên trả lời: “Ừ”, hoặc là gật đầu.
Vậy mà hôm nay lại đáp trả lại câu ‘chào buổi sáng’, có vẻ như tâm trạng của Mạc Đình Kiên hôm nay rất tốt.
Thời Dũng đóng cửa xe, vòng qua bên kia vào chỗ ngồi lái xe.
Anh nhìn qua kính chiếu hậu, thấy thần thái Mạc Đình Kiên hôm nay rất khác.
Thời Dũng bất chợt lắc đầu, đây chính là sức mạnh của tình yêu.
Hai người trực tiếp đến Mạc Thị.
Tuy là Mạc Đình Kiên đã trở mặt với Mạc Đình Phong, nhưng bề ngoài vẫn phải bình tĩnh ra vẻ không có gì.
Mạc Hạ vẫn còn đang trong tay Mạc Đình Phong, Mạc Đình Kiên không dám hành động bừa.
Mà Mạc Thị hiện toàn bộ do Mạc Đình Kiên quản lý, nên Mạc Đình Phong cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai người khắc chế lẫn nhau, tạm thời chưa dám ra tay.
Nhưng Mạc Đình Kiên cũng biết rõ Hạ Diệp Chi quan tâm Mạc Hạ đến cỡ nào.
Nếu như không nắm chắc phần thắng, anh chỉ có thể tiếp tục ở Mạc Thị, tiếp tục giúp Mạc Đình Phong quản lý Mạc Thị, tiếp tục thay ông duy trì phong độ hào môn cao quý của nhà họ Mạc.
Trong mắt mọi người thì nhà họ Mạc là gia tộc cao quý sáng chói, nhưng không ai biết được bên trong nội bộ đã sụp đổ từ lâu.
Đây cũng là lý do vì sao mấy năm nay, Mạc Đình Kiên không muốn quay về nhà cổ.
Không cần biết là Mạc Đình Phong, hay là những họ hàng khác của nhà họ Mạc, toàn bộ họ đều phải nương nhờ vào Mạc Thị để duy trì thân phận và danh tiếng, thậm chí là bất chấp thủ đoạn.
Mạc Đình Kiên vừa vào thang máy thì di động đã vang lên.
Lấy ra xem, thì ra là Cố Tri Dân gọi đến.
Sớm như vậy gọi cho anh, đoán chắc là chuyện của bên Truyền Thông Thịnh Hải.
Mạc Đình Kiên nghe máy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của Cố Tri Dân có chút khác thường, ấp a ấp úng nói: “Anh về nước chưa?”
Mạc Đình Kiên nói: “Về rồi.”
Thời Dũng đi theo sau lưng anh, cửa thang máy khép lại, trong thang máy không có tín hiệu nên không thể nghe điện thoại được.
Đợi sau khi ra khỏi thang máy, Mạc Đình Kiên gọi lại cho Cố Tri Dân.
Mạc Đình Kiên vừa tiến về hướng văn phòng, vừa nói: “Vừa mới ở trong thang máy không có tín hiệu, có chuyện gì thì nói đi.”
Đầu dây bên kia Cố Tri Dân im lặng lúc sau mới do dự lên tiếng: “Anh đã gặp Diệp Chi chưa?”
Nghe đến đây, Mạc Đình Kiên không thể nào ngờ được Cố Tri Dân gọi cho anh là để nói chuyện liên quan đến Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên dừng bước, nhíu mày, giọng nói hơi trầm: “Hạ Diệp Chi cô ấy làm sao?”
Đầu dây bên kia Cố Tri Dân nhạy cảm cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của Mạc Đình Kiên, anh ấp úng nửa ngày trời, đến khi Mạc Đình Kiên sắp mất kiên nhẫn, anh mới dùng tốc độ cực nhanh nói một tràn: “Tôi biết anh rất quan tâm đến Hạ Diệp Chi, nhưng phụ nữ mà, thỉnh thoảng sẽ như vậy chứ không phải người nào cũng có thể giống như Thẩm Lệ nhà tôi…”
Mạc Đình Kiên chịu không nổi cách nói lê thê dài dòng của Cố Tri Dân, anh cắt ngang nói: “Có chuyện gì mau nói.”
Ngay lập tức, Cố Tri Dân liền đáp ngắn gọn một câu: “Hạ Diệp Chi ở bên ngoài có người khác.”
Một giây, hai giây, ba giây…
Đầu dâu điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng của Mạc Đình Kiên: “Để tôi kêu Thời Dũng giúp cậu đăng ký khám tại khoa thần kinh.”
Cố Tri Dân sửng sốt hỏi lại: “Hả, sao anh không tin tôi, tôi nói thật mà, tôi có chứng cứ mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.