Chương 414: BỊ TÔI CHỌC GIẬN NÊN BỎ ĐI
Dật Nghi
21/01/2021
Mạc Hạ nhảy xuống ghế sofa, chạy về phía Mạc Cẩm Vân.
Hạ Diệp Chi ở một bên ngồi nhìn, trên mặt không lộ ra biểu cảm đặc biệt gì.
Cô chỉ đánh giá Mạc Cẩm Vân vài lần, liền xoay người sai người làm bưng trà lên.
Cho dù Mạc Cẩm Vân là khách không mời mà đến, thì vẫn là khách.
Tuy Hạ Diệp Chi không biết Mạc Cẩm Vân vì sao mà hận cô, nhưng Mạc Hạ vẫn là họ Mạc.
Có thể thấy được, Mạc Cẩm Vân đối với Mạc Hạ cũng có chút tình cảm thật sự, Mạc Cẩm Vân cũng không vì hận cô mà đối xử tệ với Mạc Hạ.
Cho nên, cô sẽ không ngăn cản Mạc Hạ thân thiết với Mạc Cẩm Vân.
Mạc Hạ nhảy xuống ghế sofa, chạy về phía Mạc Cẩm Vân.
Mạc Cẩm Vân ôm Mạc Hạ vào lòng, hôn mặt bé một cái: “Hạ Hạ có nhớ cô hay không.”
“Nhớ.”
Mạc Cẩm Vân cười, bế bé lên, nói chuyện với bé.
Lúc này, người làm bưng trà lên: “Cô Mạc, mời dùng trà.”
Mạc Cẩm Vận bế Mạc Hạ sang một bên, ngước mắt nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cũng không né tránh, trực tiếp đón nhận ánh mắt của Mạc Cẩm Vân.
Ánh mắt hai người trong không khí giao nhau, Hạ Diệp Chi không sợ hãi chút nào. Mạc Cẩm Vân cong môi cười lạnh một tiếng.
Hạ Diệp Chi quay đầu, đưa máy tính bảng trong tay cho người làm: “Mang Hạ Hạ lên lầu chơi.”
Cô nói xong, lại nói với Mạc Hạ: “Mẹ có cần chuyện nói với bác, con lên lầu chơi một chút, đợi lát nữa mẹ đi lên với con.”
“Vâng.” Mạc Hạ khẽ gật đầu, được người làm mang đi.
Mạc Hạ vừa đi, Mạc Cẩm Vân liền không che giấu nữa. Trên mặt là vẻ khinh thường rõ mồn một: “Hạ Hạ cũng giống Đình Kiên, khoan dung với người khác, đối với hạng người gì cũng có thể hòa nhã được.”
Ba năm trước cô ta không ưa Hạ Diệp Chi, ba năm sau cô ta vẫn chướng mắt Hạ Diệp Chi.
“Vậy sao?” Hạ Diệp Chi giật giật khóe miệng, vẻ mặt không thay đổi: “Cô Mạc nói gì tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết giữa cô Mạc và Mạc Đình Kiên có bất hòa, chị tìm anh ấy cũng chẳng phải chuyện tốt gì.”
Thái độ của Mạc Đình Kiên với Mạc Cẩm Vân ngày hôm đó, Hạ Diệp Chi thấy rõ.
Hai chị em nhà này rõ ràng có xích mích.
Mạc Đình Kiên hiện giờ căn bản sẽ không nghe lời Mạc Cẩm Vân.
Mạc Cẩm Vân chỉ đành đến tìm cô.
Mọi người đều thế này, chỉ muốn bóp quả hồng mềm.
Mạc Cẩm Vân cho rằng, cô “mềm” hơn Mạc Đình Kiên sao?
Thật ra Mạc Cẩm Vân cũng rất ít tiếp xúc với Hạ Diệp Chi, cho nên cũng không hiểu rõ Hạ Diệp Chi.
Nghe Hạ Diệp Chi nói chuyện kiểu ‘miệng nam mô bụng bồ dao găm’, Mạc Cẩm Vân có hơi kinh ngạc, nhưng càng tức giận hơn.
“Giữa tôi và Mạc Đình Kiên có xích mích, còn không phải vì cô sao?” Mạc Cẩm Vân lạnh lùng liếc cô, nhấn mạnh: “Biết điều thì ngay lập tức, tự giác rời xa Đình Kiên.”
Hạ Diệp Chi ngồi trên ghế sofa, giọng điệu thờ ơ: “Lời này chị đi nói với Mạc Đình Kiên đi.”
“Hạ Diệp Chi!” Mạc Cẩm Vân tức giận đến nỗi đứng bật dậy từ trên ghế sofa: “Cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, ra vẻ nghi ngờ nói: “Chuyện hôm nay cô Mạc đây ghé thăm nhà, không biết Mạc Đình Kiên có biết hay không?”
Tuy hai chị em nhà họ Mạc này bất hòa, nhưng vẫn có chỗ giống nhau.
Ví dụ như, đều thích ra lệnh cho người khác.
Như thể người khác đều phải bị bọn họ khống chế, nghe theo lời bọn họ.
Trong lòng Hạ Diệp Chi hơi bực bội, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh duy trì dáng vẻ tươi cười.
Sắc mặt Mạc Cẩm Vân khó coi nhìn cô chằm chằm: “Cô kêu người báo cho Mạc Đình Kiên biết?”
“Ai mà không biết cô Mạc đây là chị ruột của anh ấy, chị ghé thăm nhà, đương nhiên là bọn họ phải báo cho Mạc Đình Kiên biết rồi.” Thật ra cô cũng không chắc những người kia có báo cho Mạc Đình Kiên biết hay không.
Có điều, Mạc Cẩm Vân rõ ràng là đã tin lời cô.
Trong lòng Mạc Cẩm Vân vẫn hơi sợ Mạc Đình Kiên, không cam lòng mà hỏi Hạ Diệp Chi: “Cô đi theo bên cạnh Đình Kiên, không phải vì ham mê quyền thế và tiền bạc của nó hay sao? Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi nó đây?”
Mạc Cẩm Vân vẫn luôn chướng mắt Hạ Diệp Chi, cảm thấy Hạ Diệp Chi chỉ vì tiền và quyền của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi cười khẩy một tiếng: “Cứ cho là tôi vì tiền và quyền của anh ấy đi, thì sao có thể bởi vì tiền của chị mà rời xa khỏi anh ấy? Ở lại bên cạnh anh ấy làm mẹ của con gái anh ấy không phải càng tốt hơn sao?”
Cô nói xong, ra vẻ như hết sức tò mò, lên tiếng hỏi Mạc Cẩm Vân: “Có điều, chị định dùng bao nhiêu tiền để khiến tôi rời xa Mạc Đình Kiên? Nếu như số tiền hợp lý đủ để tôi hài lòng, vậy thì tôi có thể cân nhắc một chút.”
Giọng điệu Hạ Diệp Chi đùa giỡn với Mạc Cẩm Vân rõ ràng như vậy, càng khiến Mạc Cẩm Vân tức giận đến phát run.
“Mong cô có thể luôn kiêu ngạo được như vậy!” Mạc Cẩm Vân cắn răng vứt một câu như vậy, liền vung tay bỏ đi.
Mạc Cẩm Vân vừa đi, Hạ Diệp Chi liền thở dài một hơi.
Cô dựa trên ghế sofa trầm tư một lát, đang định đi lên lầu tìm Mạc Hạ, chợt nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Ngước mắt lên nhìn về phía cửa, đã thấy Mạc Đình Kiên đang sải bước chân dài, đi nhanh về phía cô.
Sắc mặt Hạ Diệp Hi hơi khác lạ, người làm vậy mà thật sự gọi Mạc Đình Kiên về.
Mạc Đình Kiên đi thẳng đến trước mặt cô, nheo mắt hỏi: “Mạc Cẩm Vân đâu?”
“Đi rồi.” Hạ Diệp Chi bĩu môi: “Bị tôi chọc tức nên bỏ đi rồi.”
Nói xong, Hạ Diệp Chi liền nhìn Mạc Đình Kiên với vẻ mặt vô tội.
Mạc Đình Kiên chỉ nhíu mày, cũng không nói gì, quay người lại đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi đứng dậy: “Anh đi bây giờ luôn à?”
Mạc Đình Kiên không quay đầu lại, bước chân càng nhanh hơn.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi trở nên nghiêm túc lại.
Lúc nãy cô cố ý nói Mạc Cẩm Vân là do bị cô chọc tức nên bỏ đi, cũng là để thăm dò xem vị trí của Mạc Cẩm Vân trong lòng Mạc Đình Kiên rốt cuộc là thế nào.
Bây giờ xem ra…
Mạc Đình Kiên như vậy là thật sự trở mặt rồi, anh căn bản không quan tâm cô và Mạc Cẩm Vân xảy ra chuyện gì.
Vậy anh trở về làm gì?
…
Trước đó khi Mạc Đình Kiên nhận được điện thoại của người làm, nghe nói là Mạc Cẩm Vân đến tìm Hạ Diệp Chi, theo bản năng liền lo lắng Hạ Diệp Chi sẽ bị thiệt thòi, liền trực tiếp lái xe về.
Dù sao năm đó Mạc Cẩm Vân còn có thể độc ác mà nhất quyết không cứu Hạ Diệp Chi, hiện giờ cố ý thừa dịp anh không có nhà mà đi tìm Hạ Diệp Chi, đương nhiên không thể nào là nắm tay giảng hòa với Hạ Diệp Chi.
Mạc Cẩm Vân chính là đến làm phiền Hạ Diệp Chi.
Kết quả lúc quay về xem, Hạ Diệp Chi làm gì có dáng vẻ bị thua thiệt.
Mạc Đình Kiên ngồi vào xe, nới lỏng cà vạt, khởi động ô tô, chạy đến Mạc thị.
Anh tiến vào Mạc thị, vừa ra khỏi thang máy liền có thư ký đến nói Mạc Cẩm Vân đang chờ anh ở phòng làm việc của anh.
Mạc Đình Kiên ý tứ không rõ mà cười một tiếng: “Chờ bao lâu rồi?”
Thư ký nói: “Vừa tới.”
“Lúc trước không phải nói là có một buổi họp sao? Họp ngay bây giờ.” Mạc Đình Kiên nói xong, liền trực tiếp đi đến phòng họp.
Thư ký đứng tại chỗ vẻ măt ngơ ngác, Tổng giám đốc làm vậy là cố ý muốn cho Phó Tổng giám đốc chờ?
Toàn bộ Mạc thị, có ai mà không biết Mạc Cẩm Vân và Mạc Đình Kiên là chị em ruột.
Hiện giờ tình hình này, là có xích mích với nhau?
Tuy trước kia Mạc Đình Kiên và Mạc Cẩm Vân cũng không hợp nhau, nhưng chỉ có người nhà họ Mộ biết, người ngoài cũng không biết chuyện.
Thư ký chỉ đứng yên tại chỗ một lúc lâu, liền đi thu xếp chuẩn bị cho cuộc họp.
Mạc Cẩm Vân đợi mãi mà chẳng thấy Mạc Đình Kiên về, chẳng lẽ nó thật sự đi tìm Hạ Diệp Chi?
Cho dù đã mất đi trí nhớ, thì Hạ Diệp Chi vẫn quan trọng đối với nó như vậy?
Hạ Diệp Chi ở một bên ngồi nhìn, trên mặt không lộ ra biểu cảm đặc biệt gì.
Cô chỉ đánh giá Mạc Cẩm Vân vài lần, liền xoay người sai người làm bưng trà lên.
Cho dù Mạc Cẩm Vân là khách không mời mà đến, thì vẫn là khách.
Tuy Hạ Diệp Chi không biết Mạc Cẩm Vân vì sao mà hận cô, nhưng Mạc Hạ vẫn là họ Mạc.
Có thể thấy được, Mạc Cẩm Vân đối với Mạc Hạ cũng có chút tình cảm thật sự, Mạc Cẩm Vân cũng không vì hận cô mà đối xử tệ với Mạc Hạ.
Cho nên, cô sẽ không ngăn cản Mạc Hạ thân thiết với Mạc Cẩm Vân.
Mạc Hạ nhảy xuống ghế sofa, chạy về phía Mạc Cẩm Vân.
Mạc Cẩm Vân ôm Mạc Hạ vào lòng, hôn mặt bé một cái: “Hạ Hạ có nhớ cô hay không.”
“Nhớ.”
Mạc Cẩm Vân cười, bế bé lên, nói chuyện với bé.
Lúc này, người làm bưng trà lên: “Cô Mạc, mời dùng trà.”
Mạc Cẩm Vận bế Mạc Hạ sang một bên, ngước mắt nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cũng không né tránh, trực tiếp đón nhận ánh mắt của Mạc Cẩm Vân.
Ánh mắt hai người trong không khí giao nhau, Hạ Diệp Chi không sợ hãi chút nào. Mạc Cẩm Vân cong môi cười lạnh một tiếng.
Hạ Diệp Chi quay đầu, đưa máy tính bảng trong tay cho người làm: “Mang Hạ Hạ lên lầu chơi.”
Cô nói xong, lại nói với Mạc Hạ: “Mẹ có cần chuyện nói với bác, con lên lầu chơi một chút, đợi lát nữa mẹ đi lên với con.”
“Vâng.” Mạc Hạ khẽ gật đầu, được người làm mang đi.
Mạc Hạ vừa đi, Mạc Cẩm Vân liền không che giấu nữa. Trên mặt là vẻ khinh thường rõ mồn một: “Hạ Hạ cũng giống Đình Kiên, khoan dung với người khác, đối với hạng người gì cũng có thể hòa nhã được.”
Ba năm trước cô ta không ưa Hạ Diệp Chi, ba năm sau cô ta vẫn chướng mắt Hạ Diệp Chi.
“Vậy sao?” Hạ Diệp Chi giật giật khóe miệng, vẻ mặt không thay đổi: “Cô Mạc nói gì tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết giữa cô Mạc và Mạc Đình Kiên có bất hòa, chị tìm anh ấy cũng chẳng phải chuyện tốt gì.”
Thái độ của Mạc Đình Kiên với Mạc Cẩm Vân ngày hôm đó, Hạ Diệp Chi thấy rõ.
Hai chị em nhà này rõ ràng có xích mích.
Mạc Đình Kiên hiện giờ căn bản sẽ không nghe lời Mạc Cẩm Vân.
Mạc Cẩm Vân chỉ đành đến tìm cô.
Mọi người đều thế này, chỉ muốn bóp quả hồng mềm.
Mạc Cẩm Vân cho rằng, cô “mềm” hơn Mạc Đình Kiên sao?
Thật ra Mạc Cẩm Vân cũng rất ít tiếp xúc với Hạ Diệp Chi, cho nên cũng không hiểu rõ Hạ Diệp Chi.
Nghe Hạ Diệp Chi nói chuyện kiểu ‘miệng nam mô bụng bồ dao găm’, Mạc Cẩm Vân có hơi kinh ngạc, nhưng càng tức giận hơn.
“Giữa tôi và Mạc Đình Kiên có xích mích, còn không phải vì cô sao?” Mạc Cẩm Vân lạnh lùng liếc cô, nhấn mạnh: “Biết điều thì ngay lập tức, tự giác rời xa Đình Kiên.”
Hạ Diệp Chi ngồi trên ghế sofa, giọng điệu thờ ơ: “Lời này chị đi nói với Mạc Đình Kiên đi.”
“Hạ Diệp Chi!” Mạc Cẩm Vân tức giận đến nỗi đứng bật dậy từ trên ghế sofa: “Cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, ra vẻ nghi ngờ nói: “Chuyện hôm nay cô Mạc đây ghé thăm nhà, không biết Mạc Đình Kiên có biết hay không?”
Tuy hai chị em nhà họ Mạc này bất hòa, nhưng vẫn có chỗ giống nhau.
Ví dụ như, đều thích ra lệnh cho người khác.
Như thể người khác đều phải bị bọn họ khống chế, nghe theo lời bọn họ.
Trong lòng Hạ Diệp Chi hơi bực bội, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh duy trì dáng vẻ tươi cười.
Sắc mặt Mạc Cẩm Vân khó coi nhìn cô chằm chằm: “Cô kêu người báo cho Mạc Đình Kiên biết?”
“Ai mà không biết cô Mạc đây là chị ruột của anh ấy, chị ghé thăm nhà, đương nhiên là bọn họ phải báo cho Mạc Đình Kiên biết rồi.” Thật ra cô cũng không chắc những người kia có báo cho Mạc Đình Kiên biết hay không.
Có điều, Mạc Cẩm Vân rõ ràng là đã tin lời cô.
Trong lòng Mạc Cẩm Vân vẫn hơi sợ Mạc Đình Kiên, không cam lòng mà hỏi Hạ Diệp Chi: “Cô đi theo bên cạnh Đình Kiên, không phải vì ham mê quyền thế và tiền bạc của nó hay sao? Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi nó đây?”
Mạc Cẩm Vân vẫn luôn chướng mắt Hạ Diệp Chi, cảm thấy Hạ Diệp Chi chỉ vì tiền và quyền của Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi cười khẩy một tiếng: “Cứ cho là tôi vì tiền và quyền của anh ấy đi, thì sao có thể bởi vì tiền của chị mà rời xa khỏi anh ấy? Ở lại bên cạnh anh ấy làm mẹ của con gái anh ấy không phải càng tốt hơn sao?”
Cô nói xong, ra vẻ như hết sức tò mò, lên tiếng hỏi Mạc Cẩm Vân: “Có điều, chị định dùng bao nhiêu tiền để khiến tôi rời xa Mạc Đình Kiên? Nếu như số tiền hợp lý đủ để tôi hài lòng, vậy thì tôi có thể cân nhắc một chút.”
Giọng điệu Hạ Diệp Chi đùa giỡn với Mạc Cẩm Vân rõ ràng như vậy, càng khiến Mạc Cẩm Vân tức giận đến phát run.
“Mong cô có thể luôn kiêu ngạo được như vậy!” Mạc Cẩm Vân cắn răng vứt một câu như vậy, liền vung tay bỏ đi.
Mạc Cẩm Vân vừa đi, Hạ Diệp Chi liền thở dài một hơi.
Cô dựa trên ghế sofa trầm tư một lát, đang định đi lên lầu tìm Mạc Hạ, chợt nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Ngước mắt lên nhìn về phía cửa, đã thấy Mạc Đình Kiên đang sải bước chân dài, đi nhanh về phía cô.
Sắc mặt Hạ Diệp Hi hơi khác lạ, người làm vậy mà thật sự gọi Mạc Đình Kiên về.
Mạc Đình Kiên đi thẳng đến trước mặt cô, nheo mắt hỏi: “Mạc Cẩm Vân đâu?”
“Đi rồi.” Hạ Diệp Chi bĩu môi: “Bị tôi chọc tức nên bỏ đi rồi.”
Nói xong, Hạ Diệp Chi liền nhìn Mạc Đình Kiên với vẻ mặt vô tội.
Mạc Đình Kiên chỉ nhíu mày, cũng không nói gì, quay người lại đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi đứng dậy: “Anh đi bây giờ luôn à?”
Mạc Đình Kiên không quay đầu lại, bước chân càng nhanh hơn.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi trở nên nghiêm túc lại.
Lúc nãy cô cố ý nói Mạc Cẩm Vân là do bị cô chọc tức nên bỏ đi, cũng là để thăm dò xem vị trí của Mạc Cẩm Vân trong lòng Mạc Đình Kiên rốt cuộc là thế nào.
Bây giờ xem ra…
Mạc Đình Kiên như vậy là thật sự trở mặt rồi, anh căn bản không quan tâm cô và Mạc Cẩm Vân xảy ra chuyện gì.
Vậy anh trở về làm gì?
…
Trước đó khi Mạc Đình Kiên nhận được điện thoại của người làm, nghe nói là Mạc Cẩm Vân đến tìm Hạ Diệp Chi, theo bản năng liền lo lắng Hạ Diệp Chi sẽ bị thiệt thòi, liền trực tiếp lái xe về.
Dù sao năm đó Mạc Cẩm Vân còn có thể độc ác mà nhất quyết không cứu Hạ Diệp Chi, hiện giờ cố ý thừa dịp anh không có nhà mà đi tìm Hạ Diệp Chi, đương nhiên không thể nào là nắm tay giảng hòa với Hạ Diệp Chi.
Mạc Cẩm Vân chính là đến làm phiền Hạ Diệp Chi.
Kết quả lúc quay về xem, Hạ Diệp Chi làm gì có dáng vẻ bị thua thiệt.
Mạc Đình Kiên ngồi vào xe, nới lỏng cà vạt, khởi động ô tô, chạy đến Mạc thị.
Anh tiến vào Mạc thị, vừa ra khỏi thang máy liền có thư ký đến nói Mạc Cẩm Vân đang chờ anh ở phòng làm việc của anh.
Mạc Đình Kiên ý tứ không rõ mà cười một tiếng: “Chờ bao lâu rồi?”
Thư ký nói: “Vừa tới.”
“Lúc trước không phải nói là có một buổi họp sao? Họp ngay bây giờ.” Mạc Đình Kiên nói xong, liền trực tiếp đi đến phòng họp.
Thư ký đứng tại chỗ vẻ măt ngơ ngác, Tổng giám đốc làm vậy là cố ý muốn cho Phó Tổng giám đốc chờ?
Toàn bộ Mạc thị, có ai mà không biết Mạc Cẩm Vân và Mạc Đình Kiên là chị em ruột.
Hiện giờ tình hình này, là có xích mích với nhau?
Tuy trước kia Mạc Đình Kiên và Mạc Cẩm Vân cũng không hợp nhau, nhưng chỉ có người nhà họ Mộ biết, người ngoài cũng không biết chuyện.
Thư ký chỉ đứng yên tại chỗ một lúc lâu, liền đi thu xếp chuẩn bị cho cuộc họp.
Mạc Cẩm Vân đợi mãi mà chẳng thấy Mạc Đình Kiên về, chẳng lẽ nó thật sự đi tìm Hạ Diệp Chi?
Cho dù đã mất đi trí nhớ, thì Hạ Diệp Chi vẫn quan trọng đối với nó như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.