Chương 249: BỌN HỌ BIẾT EM LÀ AI LÀ ĐƯỢC RỒI.
Dật Nghi
16/01/2021
Hạ Diệp Chi có chút kinh ngạc.
Trước tiên cô cho Tần Thủy San thêm một chú thích, lúc trả lời, liền phát hiện phía trước đang ở tình trạng “đang nhập”.
Sau một phút, màn hình liền hiện tin nhắn Tần Thủy San gửi cho cô.
“Hạ Diệp Chi, cô nghĩ kỹ chưa?”
Xem ra cô ta vẫn còn nhớ lời cô nói trước đây.
Hạ Diệp Chi cũng không quanh co lòng vòng: “Đúng vậy, lời cô nói trước đây vẫn tính?”
“Tất nhiên vẫn tính.”
Ngay sau đó, Tần Thủy San lại nhắn tin cho cô: “Cô viết thể loại gì, trước tiên gửi một đoạn cho tôi xem qua, nhưng gần đây tôi không có thời gian, bây giờ tôi còn đang tăng ca, cô chờ tin tôi, có lẽ phải qua Tết Nguyên tiêu.”
Ngay từ đầu Tần Thủy San đã cho Hạ Diệp Chi cảm giác, chính là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều hư hỏng không có tam quan là nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.
Nhưng bây giờ cô phát hiện, Tần Thủy San có thể không phải là người có tam quan theo nghĩa thông thường, nhưng cô ấy có một bộ quy tắc sống riêng.
Thế giới này không có tốt hay xấu hoàn toàn, trắng hay đen.
Người như Tần Thủy San, có một bộ quy tắc sống riêng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, có lẽ mới là loại người tốt nhất.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn.” Tiếng “cảm ơn” này phát ra từ đáy lòng Hạ Diệp Chi.
“Trước tiên đừng vội cảm ơn như vậy, ngộ nhỡ đến lúc đó kịch bản của cô quá tệ, tôi cũng chỉ có thể tìm cho cô một đạo diễn hạng ba không có tiếng tăm gì thôi.”
Tần Thủy San thẳng thắn nói lời này, nhưng Hạ Diệp Chi không hề ghét chút nào.
“Được.”
“Tôi còn có việc, bận muốn chết, lúc rảnh sẽ nói chuyện với cô.”
Hạ Diệp Chi đang muốn trả lời một câu “Cô làm việc trước đi”, đã nhìn thấy trạng thái báo Tần Thủy San đang gửi tin nhắn.
Rất nhanh, tin nhắn của Tần Thủy San đã gửi qua: “Bây giờ cô đang ở nhà cổ nhà họ Mạc sao? Mạc Ân Nhã có về ăn tết không? ”
“Cô muốn hỏi gì?” Hạ Diệp Chi nhớ lại lần trước lúc Mạc Ân Nhã và Tần Thủy San đánh nhau, Mạc Ân Nhã đã nhắc tới Hứa Mộ Hàn.
Hứa Mộ Hàn là ngôi sao nổi tiếng từ nhỏ, trong giới giải trí cũng là diễn viên thực lực và từng trải, cũng là một công dân gương mẫu, hàng năm đều có tác phẩm xuất hiện trên truyền hình, khán giả hâm mộ cũng khá nhiều.
Lúc đó nghe Mạc Ân Nhã nói, Tần Thủy San rõ ràng là cũng thích Hứa Mộ Hàn.
Hạ Diệp Chi cười trả lời một câu: “Cô ấy có về nhà ăn tết, cô yên tâm đi.”
Tần Thủy San mạnh miệng: “Có gì mà không yên tâm, Mạc Ân Nhã con người hèn hạ kia, tôi thấy cô ta không ai thèm lấy!”
Mạc Ân Nhã không ai thèm lấy?
Làm sao có thể không ai thèm lấy, dù sao Mạc Ân Nhã vẻ ngoài cũng không tệ, gia thế so với người bình thường cũng coi như tốt hơn.
“Đang tán ngẫu với ai vậy?”
Mạc Đình Kiên không biết đi vào lúc nào.
Hạ Diệp Chi vội vàng thoát khỏi khung chat, giống như không có chuyện gì xảy ra : “Bạn.”
Mạc Đình Kiên ngồi xuống trước mặt cô: “Hạ Diệp Chi.”
Giọng anh có chút nghiêm túc, khiến cho Hạ Diệp Chi không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Sáng hôm trước là ai gọi điện thoại cho em vậy?” Cô không nói, anh dự định trực tiếp hỏi.
Hạ Diệp Chi cũng không giấu diếm: “Mẹ em.”
“Sau đó thì sao?” Mạc Đình Kiên nhớ tới ánh mắt cô nhìn anh lúc đó, lập tức liền nghĩ Tiêu Thanh Hà đã nói gì đó.
“Hỏi em khi nào thì về nhà họ Hạ chúc tết, tiện thể nói một chút chuyện bà ấy tới tìm em trước đây.” Hạ Diệp Chi vẻ mặt thờ ơ nói rõ, kể sơ lược chuyện này.
Mạc Đình Kiên hơi híp mắt, cẩn thận quan sát nét mặt Hạ Diệp Chi, nhưng cũng không nhìn được điều gì khác thường từ nét mặt cô.
Tất nhiên, anh cũng không cho rằng lúc đó bản thân đã xua đuổi Tiêu Thanh Hà, sau này cũng không nói cho Hạ Diệp Chi biết chuyện.
Anh nhớ tới bác sĩ từng nói, phụ nữ có thai tính tình thay đổi thất thường, rất dễ thay đổi tâm trạng.
Vừa nghĩ vậy, anh cũng không nghĩ thêm sao đột nhiên Hạ Diệp Chi không vui nữa.
“Bà ấy vẫn hy vọng sẽ tốt đẹp!” Tiêu Thanh Hà vậy mà còn có mặt mũi gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi, hỏi khi nào cô về chúc tết.
Hạ Diệp Chi không tỏ thái độ, chỉ thản nhiên nói: “Đến lúc đó cho người mang một ít đồ đến nhà họ Hạ là được rồi.”
Mạc Đình ngước mắt lên: “Tùy em.”
…
Bữa cơm tất niên buổi tối, mọi người tụ họp ở nhà họ Mạc.
Nhà cổ rất lớn, ngoại trừ phòng ăn ngày thường ăn, còn có một phòng chuyên dùng để tụ họp.
Căn phòng này rất lớn, gần như có thể làm một party nhỏ.
Mà sự thực đã chứng minh, nhiều thân thích nhà họ Mạc tụ chung một chỗ ăn bữa cơm tất niên như vậy, cũng đã là một party nhỏ rồi.
Quá nhiều người, Hạ Diệp Chi quay đầu nhỏ giọng nói với Mạc Đình Kiên: “Em hoàn toàn không nhớ được những người này là ai.”
Mạc Đình Kiên cầm tay cô, khóe môi mang theo ý cười như có như không: “Không sao, bọn họ biết em là ai là được rồi.”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút cũng thấy rất có lý.
Hễ có đứa trẻ đến chào hỏi, Hạ Diệp Chi đều sẽ cho tiền lì xì, tiền lì xì này ông cụ Mạc đã sớm cho người đem đến cho Hạ Diệp Chi.
Ông cụ Mạc rất thương yêu Mạc Đình Kiên.
Tết nên tâm trạng mọi người cũng không tệ, bầu không khí trong phòng ăn cũng không tệ.
Lúc ăn cơm xong, mọi người liền tụ chung một chỗ tán ngẫu đón giao thừa, chờ năm cũ trôi qua.
Mạc Đình Kiên cũng không có dự định đón giao thừa với những người này, anh dắt tay Hạ Diệp Chi: “Đi thôi.”
“Làm gì?” Hạ Diệp Chi nhìn anh, rất nhanh liền hiểu được, ý của anh là muốn trở về phòng ngủ.
Cô đúng là đang mang thai, nhưng bác sĩ nói bây giờ tình trạng cơ thể cô rất tốt, chỉ là muốn trông đến sáng sớm lúc không giờ mà thôi, cô vẫn có thể làm được.
Mạc Đình Kiên nghĩ cô quá yếu đuối rồi.
Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua phía ông cụ: “Em không sao, chỉ là trông đến mười hai giờ thôi mà, mọi người ở đây, anh rất vất vả mới trở về nhà cổ ăn tết, anh bao nhiêu năm không cùng ông nội ăn tết đón giao thừa rồi?”
Nét mặt Mạc Đình Kiên hơi lộ vẻ xúc động, rõ ràng cho thấy đã bị Hạ Diệp Chi thuyết phục.
“Đi thôi, chúng ta qua bên chỗ ông nội.”
Hạ Diệp Chi kéo Mạc Đình Kiên đi về phía ông cụ Mạc, không ngờ Mạc Đình Kiên đi theo.
Hạ Diệp Chi vừa đi qua, Mạc Gia Thành cũng qua theo.
“Chị Diệp Chi, đánh bài đi!” Mạc Gia Thành không biết từ nơi cầm một bộ bài tú lơ khơ đi ra.
Hạ Diệp Chi cười: “Được, chị bảo anh họ em đánh giúp chị.”
Mặt Mạc Gia Thành thoáng cái liền xụ xuống: “… hay là thôi đi.”
Hạ Diệp Chi không đánh được bài, nhưng chơi xúc xắc rất thành thạo.
Ngược lại Mạc Đình Kiên cái gì cũng không làm khó được anh.
“Các người chơi ở bên cạnh đi, vây quanh ông già này làm gì?”
Bởi vì liên quan đến năm mới, vẻ mặt ông cụ Mạc cũng không nghiêm túc lạnh lùng giống như trước, ngược lại có vẻ dịu dàng hiền lành hơn chút.
Hạ Diệp Chi lặng lẽ đẩy Mạc Đình Kiên một cái, đẩy Mạc Đình Kiên về chỗ bên cạnh ông cụ Mạc.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống bên cạnh ông cụ Mạc.
Hạ Diệp Chi lơ đãng quay đầu, liền nhìn thấy mắt ông cụ Mạc mang ý cười nhìn cô.
Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút ngượng ngùng, cũng cười theo.
“Các người nói chuyện trước, em vào nhà vệ sinh.” Lúc mang thai, thường xuyên muốn đi nhà vệ sinh.
Cô nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Thực ra cô cũng không quen thuộc nhà cổ, nghĩ một chút liền quyết định trở về phòng đi nhà vệ sinh.
Lúc đi lên cầu thang chỗ rẽ, cô nhìn thấy Mạc Đình Phong và Mạc Liên.
Hai người một trước một sau đi tới, còn thỉnh thoảng cảnh giác nhìn xung quanh.
Trước tiên cô cho Tần Thủy San thêm một chú thích, lúc trả lời, liền phát hiện phía trước đang ở tình trạng “đang nhập”.
Sau một phút, màn hình liền hiện tin nhắn Tần Thủy San gửi cho cô.
“Hạ Diệp Chi, cô nghĩ kỹ chưa?”
Xem ra cô ta vẫn còn nhớ lời cô nói trước đây.
Hạ Diệp Chi cũng không quanh co lòng vòng: “Đúng vậy, lời cô nói trước đây vẫn tính?”
“Tất nhiên vẫn tính.”
Ngay sau đó, Tần Thủy San lại nhắn tin cho cô: “Cô viết thể loại gì, trước tiên gửi một đoạn cho tôi xem qua, nhưng gần đây tôi không có thời gian, bây giờ tôi còn đang tăng ca, cô chờ tin tôi, có lẽ phải qua Tết Nguyên tiêu.”
Ngay từ đầu Tần Thủy San đã cho Hạ Diệp Chi cảm giác, chính là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều hư hỏng không có tam quan là nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.
Nhưng bây giờ cô phát hiện, Tần Thủy San có thể không phải là người có tam quan theo nghĩa thông thường, nhưng cô ấy có một bộ quy tắc sống riêng.
Thế giới này không có tốt hay xấu hoàn toàn, trắng hay đen.
Người như Tần Thủy San, có một bộ quy tắc sống riêng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, có lẽ mới là loại người tốt nhất.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn.” Tiếng “cảm ơn” này phát ra từ đáy lòng Hạ Diệp Chi.
“Trước tiên đừng vội cảm ơn như vậy, ngộ nhỡ đến lúc đó kịch bản của cô quá tệ, tôi cũng chỉ có thể tìm cho cô một đạo diễn hạng ba không có tiếng tăm gì thôi.”
Tần Thủy San thẳng thắn nói lời này, nhưng Hạ Diệp Chi không hề ghét chút nào.
“Được.”
“Tôi còn có việc, bận muốn chết, lúc rảnh sẽ nói chuyện với cô.”
Hạ Diệp Chi đang muốn trả lời một câu “Cô làm việc trước đi”, đã nhìn thấy trạng thái báo Tần Thủy San đang gửi tin nhắn.
Rất nhanh, tin nhắn của Tần Thủy San đã gửi qua: “Bây giờ cô đang ở nhà cổ nhà họ Mạc sao? Mạc Ân Nhã có về ăn tết không? ”
“Cô muốn hỏi gì?” Hạ Diệp Chi nhớ lại lần trước lúc Mạc Ân Nhã và Tần Thủy San đánh nhau, Mạc Ân Nhã đã nhắc tới Hứa Mộ Hàn.
Hứa Mộ Hàn là ngôi sao nổi tiếng từ nhỏ, trong giới giải trí cũng là diễn viên thực lực và từng trải, cũng là một công dân gương mẫu, hàng năm đều có tác phẩm xuất hiện trên truyền hình, khán giả hâm mộ cũng khá nhiều.
Lúc đó nghe Mạc Ân Nhã nói, Tần Thủy San rõ ràng là cũng thích Hứa Mộ Hàn.
Hạ Diệp Chi cười trả lời một câu: “Cô ấy có về nhà ăn tết, cô yên tâm đi.”
Tần Thủy San mạnh miệng: “Có gì mà không yên tâm, Mạc Ân Nhã con người hèn hạ kia, tôi thấy cô ta không ai thèm lấy!”
Mạc Ân Nhã không ai thèm lấy?
Làm sao có thể không ai thèm lấy, dù sao Mạc Ân Nhã vẻ ngoài cũng không tệ, gia thế so với người bình thường cũng coi như tốt hơn.
“Đang tán ngẫu với ai vậy?”
Mạc Đình Kiên không biết đi vào lúc nào.
Hạ Diệp Chi vội vàng thoát khỏi khung chat, giống như không có chuyện gì xảy ra : “Bạn.”
Mạc Đình Kiên ngồi xuống trước mặt cô: “Hạ Diệp Chi.”
Giọng anh có chút nghiêm túc, khiến cho Hạ Diệp Chi không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Sáng hôm trước là ai gọi điện thoại cho em vậy?” Cô không nói, anh dự định trực tiếp hỏi.
Hạ Diệp Chi cũng không giấu diếm: “Mẹ em.”
“Sau đó thì sao?” Mạc Đình Kiên nhớ tới ánh mắt cô nhìn anh lúc đó, lập tức liền nghĩ Tiêu Thanh Hà đã nói gì đó.
“Hỏi em khi nào thì về nhà họ Hạ chúc tết, tiện thể nói một chút chuyện bà ấy tới tìm em trước đây.” Hạ Diệp Chi vẻ mặt thờ ơ nói rõ, kể sơ lược chuyện này.
Mạc Đình Kiên hơi híp mắt, cẩn thận quan sát nét mặt Hạ Diệp Chi, nhưng cũng không nhìn được điều gì khác thường từ nét mặt cô.
Tất nhiên, anh cũng không cho rằng lúc đó bản thân đã xua đuổi Tiêu Thanh Hà, sau này cũng không nói cho Hạ Diệp Chi biết chuyện.
Anh nhớ tới bác sĩ từng nói, phụ nữ có thai tính tình thay đổi thất thường, rất dễ thay đổi tâm trạng.
Vừa nghĩ vậy, anh cũng không nghĩ thêm sao đột nhiên Hạ Diệp Chi không vui nữa.
“Bà ấy vẫn hy vọng sẽ tốt đẹp!” Tiêu Thanh Hà vậy mà còn có mặt mũi gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi, hỏi khi nào cô về chúc tết.
Hạ Diệp Chi không tỏ thái độ, chỉ thản nhiên nói: “Đến lúc đó cho người mang một ít đồ đến nhà họ Hạ là được rồi.”
Mạc Đình ngước mắt lên: “Tùy em.”
…
Bữa cơm tất niên buổi tối, mọi người tụ họp ở nhà họ Mạc.
Nhà cổ rất lớn, ngoại trừ phòng ăn ngày thường ăn, còn có một phòng chuyên dùng để tụ họp.
Căn phòng này rất lớn, gần như có thể làm một party nhỏ.
Mà sự thực đã chứng minh, nhiều thân thích nhà họ Mạc tụ chung một chỗ ăn bữa cơm tất niên như vậy, cũng đã là một party nhỏ rồi.
Quá nhiều người, Hạ Diệp Chi quay đầu nhỏ giọng nói với Mạc Đình Kiên: “Em hoàn toàn không nhớ được những người này là ai.”
Mạc Đình Kiên cầm tay cô, khóe môi mang theo ý cười như có như không: “Không sao, bọn họ biết em là ai là được rồi.”
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút cũng thấy rất có lý.
Hễ có đứa trẻ đến chào hỏi, Hạ Diệp Chi đều sẽ cho tiền lì xì, tiền lì xì này ông cụ Mạc đã sớm cho người đem đến cho Hạ Diệp Chi.
Ông cụ Mạc rất thương yêu Mạc Đình Kiên.
Tết nên tâm trạng mọi người cũng không tệ, bầu không khí trong phòng ăn cũng không tệ.
Lúc ăn cơm xong, mọi người liền tụ chung một chỗ tán ngẫu đón giao thừa, chờ năm cũ trôi qua.
Mạc Đình Kiên cũng không có dự định đón giao thừa với những người này, anh dắt tay Hạ Diệp Chi: “Đi thôi.”
“Làm gì?” Hạ Diệp Chi nhìn anh, rất nhanh liền hiểu được, ý của anh là muốn trở về phòng ngủ.
Cô đúng là đang mang thai, nhưng bác sĩ nói bây giờ tình trạng cơ thể cô rất tốt, chỉ là muốn trông đến sáng sớm lúc không giờ mà thôi, cô vẫn có thể làm được.
Mạc Đình Kiên nghĩ cô quá yếu đuối rồi.
Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua phía ông cụ: “Em không sao, chỉ là trông đến mười hai giờ thôi mà, mọi người ở đây, anh rất vất vả mới trở về nhà cổ ăn tết, anh bao nhiêu năm không cùng ông nội ăn tết đón giao thừa rồi?”
Nét mặt Mạc Đình Kiên hơi lộ vẻ xúc động, rõ ràng cho thấy đã bị Hạ Diệp Chi thuyết phục.
“Đi thôi, chúng ta qua bên chỗ ông nội.”
Hạ Diệp Chi kéo Mạc Đình Kiên đi về phía ông cụ Mạc, không ngờ Mạc Đình Kiên đi theo.
Hạ Diệp Chi vừa đi qua, Mạc Gia Thành cũng qua theo.
“Chị Diệp Chi, đánh bài đi!” Mạc Gia Thành không biết từ nơi cầm một bộ bài tú lơ khơ đi ra.
Hạ Diệp Chi cười: “Được, chị bảo anh họ em đánh giúp chị.”
Mặt Mạc Gia Thành thoáng cái liền xụ xuống: “… hay là thôi đi.”
Hạ Diệp Chi không đánh được bài, nhưng chơi xúc xắc rất thành thạo.
Ngược lại Mạc Đình Kiên cái gì cũng không làm khó được anh.
“Các người chơi ở bên cạnh đi, vây quanh ông già này làm gì?”
Bởi vì liên quan đến năm mới, vẻ mặt ông cụ Mạc cũng không nghiêm túc lạnh lùng giống như trước, ngược lại có vẻ dịu dàng hiền lành hơn chút.
Hạ Diệp Chi lặng lẽ đẩy Mạc Đình Kiên một cái, đẩy Mạc Đình Kiên về chỗ bên cạnh ông cụ Mạc.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống bên cạnh ông cụ Mạc.
Hạ Diệp Chi lơ đãng quay đầu, liền nhìn thấy mắt ông cụ Mạc mang ý cười nhìn cô.
Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút ngượng ngùng, cũng cười theo.
“Các người nói chuyện trước, em vào nhà vệ sinh.” Lúc mang thai, thường xuyên muốn đi nhà vệ sinh.
Cô nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Thực ra cô cũng không quen thuộc nhà cổ, nghĩ một chút liền quyết định trở về phòng đi nhà vệ sinh.
Lúc đi lên cầu thang chỗ rẽ, cô nhìn thấy Mạc Đình Phong và Mạc Liên.
Hai người một trước một sau đi tới, còn thỉnh thoảng cảnh giác nhìn xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.